Yêu nhau nồng say
Chương 69
“Về nhà.” Thịnh Hạ thở hổn hển: “… Tôi muốn… về nhà.”
Thấy cô không giống như đang say, Lạc Hàn Đông xoa xoa mặt cô, thử dò xét, cuối cùng hỏi lại một câu: “Em chắc chắn?”
Thịnh Hạ trả lời một cách khó nhọc: “… Chắc… chắn.”
Lạc Hàn Đông gật đầu, ôm eo bế ngang cô lên. Anh bắt taxi, đưa Thịnh Hạ về căn nhà cô mới thuê.
Cả người Thịnh Hạ nóng như lửa đốt, cơ thể rã rời chẳng còn chút sức lực nào, miệng thỉnh thoảng lại rên rỉ khó chịu. Lạc Hàn Đông mở khóa vào nhà, bế cô nằm lên giường. Côn thịt giữa hai chân anh giờ đã cương cứng muốn bung khóa quần nhảy ra ngoài.
“A ưm…” Thịnh Hạ lôi kéo quần áo của mình, cơ thể nóng bừng khó chịu nhưng cô không biết phải làm sao, vô lực khóc nức nở: “… Anh Đông… khó chịu quá…”
Lạc Hàn Đông ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào “túp lều” đang dựng đứng dưới đũng quần, giọng nói khàn khàn: “Ừm, tôi biết.”
Thịnh Hạ lăn lộn trên giường khó khăn cởi hết sạch quần áo. Lúc Lạc Hàn Đông quay đầu nhìn sang, trên người cô chỉ còn lại một bộ nội y màu xanh nhạt.
“Ưm… huhu… nóng quá…” Thịnh Hạ vừa khóc vừa bò xuống giường, muốn đi vào phòng tắm nhưng đầu óc hỗn loạn thành một mớ bòng bong, mất hết phương hướng đường đi. Chỉ biết anh Đông vẫn đang ngồi trên ghế sô pha.
“Anh ơi… em muốn… uống nước…” Cô đưa tay về phía trước quơ loạn xạ, hết lần này đến lần khác mềm mại kêu: “Anh Đông…”
Người đàn ông cầm ly nước đi tới, nắm lấy cằm cô, giọng nói cứng nhắc ra lệnh: “Gọi ông xã.”
Thịnh Hạ nhìn cốc nước gần ngay trước mặt lại không uống được, cảm thấy tủi thân nghẹn ngào gọi: “Ông xã ơi…”
Lạc Hàn Đông đưa nước tới miệng Thịnh Hạ, cô vội vàng uống lấy uống để, nước từ trên khóe môi chảy dọc xuống cằm, lăn dài theo chiếc cổ mảnh khảnh rồi mất hút trong khe rãnh no đủ của cô.
Cô bị cảm giác mát lạnh đó kích thích đến mức không khỏi rên rỉ ra tiếng: “Ưm…”
Thịnh Hạ ôm cốc nước dán lên mặt, cảm giác lành lạnh khiến cô thở ra nhẹ nhõm. Cô nhắm mắt lại, thuận theo cốc nước chạm đến tay của người đàn ông, nhiệt độ bàn tay đó trái ngược hoàn toàn với thân nhiệt nóng bỏng của cô.
Cô định men theo đó sờ lên thì Lạc Hàn Đông đã rút tay về.
Anh dùng ngón trỏ đỡ lấy cằm Thịnh Hạ, hỏi cô: “Em có biết tôi là ai không?”
Đôi mắt Thịnh Hạ đỏ hoe, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, bởi vì cơ thể khó chịu mà giọng cô như muốn khóc: “Anh Đông…”
Yết hầu của Lạc Hàn Đông chuyển động lên xuống, giọng nói trầm ấm khác thường: “Tôi có thể khiến em không cảm thấy khó chịu như này nữa.”
Thịnh Hạ bò đến trước mặt anh, nũng nịu rên rỉ: “Anh Đông… giúp em… hết khó chịu… đi mà…”
Cô quỳ rạp trên mặt đất, khe rãnh sâu hút dưới xương quai xanh như ẩn như hiện, đôi bồng đào đầy đặn trắng nõn được lớp áo lót mỏng manh bó sát càng trở nên động lòng người, cặp mông vểnh cao tạo thành một đường cong gợi cảm…
Lạc Hàn Đông cảm thấy toàn thân sắp bùng nổ rồi, nhìn dáng vẻ quyến rũ trước mặt khiến côn thịt trướng đến phát đau. Nhưng anh vẫn duy trì tỉnh táo, thầm tính toán mấy lần cô nhóc này trở mặt không nhận người.
Anh căng chặt người đè nén thứ dục vọng đói khát đang kêu gào lại, nhẹ nhàng vân vê cằm của Thịnh Hạ, giọng điệu dụ dỗ: “Nói em thích tôi.”
Thịnh Hạ đã không còn phân biệt được gì nữa. Cô chủ động bò lên phía trước, ôm lấy cổ anh, vặn vẹo tìm tư thế thích hợp trong lòng anh: “Em thích anh.”
Lạc Hàn Đông không nhịn được nữa, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, hôn đến khi cô sắp hết dưỡng khí mới thả ra, thở hổn hển nói: “Nói lại lần nữa.”
“Thích… em thích anh.” Hai mắt Thịnh Hạ ướt át, to tròn sáng long lanh như nai con.
Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên mắt cô, giọng khàn khàn nói: “Thịnh Hạ, tôi đã cho em cơ hội rồi, là chính em tự tìm đến.”