Yêu nữ quầy bar 2

Chương 103



Phần 103

Tâm trạng tôi khấp khởi mừng vui!

Đúng vậy, sau đêm hôm đó tôi vui kinh khủng. Cả ngày trời tôi vừa nói vừa cười rất hạnh phúc, còn cho đám cung nữ bên ngoài mỗi đứa kha khá tiền lì xì. Hễ cứ đứa nào có phúc phận gặp tôi và ngoan ngoãn chào tôi 1 tiếng đều được 1 tờ polime lấp lánh.

Niềm hạnh phúc râm ran từ đầu tới chân cứ thế đi sâu vào cả giấc ngủ khuya. Đêm hôm đó Tắc Kè Bông ngủ thật là ngon.

Than ôi, mãi đến sau này tôi mới nghiệm ra, đằng sau tiếng cười rồi sẽ đến những giọt nước mắt.

Trưa ngày hôm sau tôi xin phép vợ bé ăn cơm ngoài rồi mang cơm trưa lẻn vào phòng số 7. Tôi định bụng sẽ thưởng thức những món ngon nhất cùng vị vương phi xinh đẹp này xem sao.

Tôi đẩy cửa bước vào hành lang rộng lớn của khu Nghìn Lẻ Một Đêm cùng tâm trạng khắc khoải chờ mong, thình lình nhận được tin báo: Phòng số 3 và phòng số 7 hiện đang có khách!

Tôi nín thở vì hồi hộp, 2 chân bước từng bước xuyên qua dãy hành lang dài với tâm trạng lạnh lẽo.

Lớp cửa kính dày cộm ngăn cách những căn phòng khỏi những kiến trúc xung quanh. Trên mái vòm cao cao, còn vẹn nguyên 1 chiếc đèn trùm cổ kính, tỏa thứ ánh sáng úa màu dĩ vãng.

Đột nhiên, có tiếng nhạc du dương đâu đó cất lên, trong lòng tôi đau nhói không rõ nguyên do.

Tôi bước thận trọng từng bước lên bậc cầu thang đá, từ vị trí đang đứng có thể nhìn xiên góc ánh sáng màu xanh nhạt bên trong căn phòng số 7. Căn phòng đó lẳng lặng tỏa thứ hơi lạnh của băng giá và sương mai.

Bất giác nét mặt vị vương phi đeo mặt nạ thoáng hiện về trong tâm trí tôi. Con người đó thật kỳ lạ, giống Má Nuôi đến kỳ lạ, nhất định đó là cô gái lạ lùng nhất tôi từng gặp.

Bỗng, cửa phòng bật mờ.

Tôi vội vàng nấp sang 1 bên nép sát vào cây cột đá tròn nhẵn nhụi.

Tiếng bước chân khệnh khạng qua đi, gã khách ở phòng số 7 đã đi xa khỏi nơi này.

LồnG ngực tôi ngày càng đau đớn hơn. Kỳ lạ thay, cùng 1 giấc mơ, mơ lần nào cũng thấy đau.

“Geisha…”

Miệng tôi vừa mở ra đã ngay lập tức sững lại vì quang cảnh bên trong căn phòng kín. Bên trong căn phòng mọi thứ vẫn giữ nguyên vị trí của nó, khung cảnh chẳng hề thay đổi so với trước đây, điểm làm tôi không thể thốt lên thành lời là Geisha đang say ngủ.

Geisha nằm ngay ngắn trên giường, áo ngủ mỏng manh được mặc vội, từ mái tóc đến nước da sáng bóng tuyệt hảo. Lúc này trông nàng giống 1 xác chết, nhưng là xác chết của nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích.

Tôi từng 1 lần nhìn nàng ngủ, nhưng tình huống lần này lại rất khác, trước đây khi Geisha ngủ trưa, tôi vẫn ngồi bên cạnh nhìn nàng ngon giấc, nhìn 1 lát rồi đi.

Còn hôm nay…

Tôi tiến tới sát cạnh giường, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của cô run run giọng: “Má nuôi…”

Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên viễn cảnh Má Nuôi đang nằm thảnh thơi an nghỉ trong buổi chiều hoàng hôn yên tĩnh. Tôi và Bánh Đậu Ngọt ngồi bên cạnh người mẹ xinh đẹp, người con gái đẹp nhất đất Hà Thành.

Gương mặt Má Nuôi khi mất không thay đổi, vẫn thanh tao như khi còn sống, chỉ có điều không thở nữa mà thôi. Má Nuôi ngừng thở không có dấu hiệu báo trước, nét mặt bình thản, làn da trắng mịn, đôi môi nhợt nhạt nhưng cong lên như đang mỉm cười. Trông Má Nuôi có chút gì đó còn đẹp hơn cả khi còn sống. Tôi thoáng nghĩ tới bộ dáng Geisha lúc này, đột nhiên mất đi lý trí.

Mặt nạ nửa mặt của Geisha làm bằng thứ chất liệu cực mềm cực mỏng, ấy vậy nên tôi đưa tay tháo xuống chẳng gặp chút khó khăn nào.

Mặt tôi lúc này đang song song với mặt Geisha, khoảng cách rất gần, ở cự li này mỗi một lần hít thở của nàng phả vào mặt tôi một mùi hương nhè nhẹ.

Đương lúc gay cấn, vị vương phi số 7 mở to đôi mắt đẹp.

Tôi kinh hãi giật lùi đập lưng vào cửa tủ.

Chiếc mặt nạ trượt khỏi khuôn mặt Geisha, vương phi hốt hoảng la lên “không được nhìn!”.

Đoạn vội vàng đưa tay chỉnh chiếc mặt nạ về chỗ cũ.

Tôi vội vàng bưng tay che mặt.

Dung nhan vừa rồi khiến tôi quá sợ hãi! Cả người tôi run rẩy không thốt lên được lời nào.

Trong đầu nghĩ đến người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng và giấc ngủ vội của Geisha, tất tần tật những thứ vừa qua khiến tôi sợ hãi cũng không bằng 1 phần ngàn gương mặt trước mắt.

“Đó là… đó là…”

Cả cuộc đời lao đao tìm kiếm 1 người, vậy mà đến khi đối diện người ấy lại không biết xử trí ra sao. Thế là Tắc Kè Bông làm ra hành động khờ khạo nhất trên đời, ấy là quay lưng bỏ trốn.

Nhưng mới đi được vài bước bỗng cảm thấy đôi tay ai ôm choàng lấy hông tôi, rồi một cái siết chặt đầy nhung nhớ.

“Anh cả!”

Đầu óc tôi ào 1 cái ngược về những ngày xưa ngọt ngào, thời mà tôi và Bánh Đậu Ngọt đắng cay ngọt bùi. Lúc từ biệt 2 mẹ con trở về quê, tôi đứng ở trước cổng, nhìn lại căn nhà lần cuối, cúi đầu dứt gót ra đi. Thế nhưng đi được vài bước bỗng nghe có người ôm chặt lấy hông mình từ phía sau, ra là Bánh Đậu Ngọt không nỡ để tôi rời đi.

Giọng nó buồn rười rượi “anh cả đi rồi có phải không cần Bánh Đậu nữa không?”

Tôi hoảng hốt nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải, cuối cùng chỉ nói được vỏn vẹn mấy chữ “không phải, anh cũng không muốn.”

Bánh Đậu Ngọt hiểu nguyên nhân tôi ra đi, im lặng 1 chặp nói “anh cả có quay về không?”

Tôi nghĩ đến viễn cảnh sẽ thành tài quay lại đón mẹ con Má Nuôi, lòng bồi hồi đáp “có chứ, anh cả có công việc rồi sẽ về đón Má và Bánh Đậu, bọn mình 3 người 1 nhà sống vui vẻ.”

Có tiếng ba gọi ở xa xa. Tôi dằn lòng, khẽ cựa người thoát khỏi vòng tay Bánh Đậu Ngọt quay lại toan nói lời giã biệt, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng chợt ngưng trệ vì vành mắt Bánh Đậu đã đỏ hoe.

Cái nhìn này tưởng chùng như vượt qua mười năm cách trở, đưa chúng tôi đến những con người trưởng thành, gương mặt bầu bĩnh của Bánh Đậu lúc này nào phải nét ngây thơ trong sáng? Đã thành 1 cô gái trưởng thành hiểu rõ tình bi ân oán rồi.

Trong phòng rèm buông, mùi nước hoa thơm phảng phất.

Bánh Đậu Ngọt ngày ấy đối diện tôi, duỗi cánh tay bé nhỏ múp míp ra, bình tĩnh thốt:

“Anh cả hứa nha, sau này nhất định phải trở lại, bất luận thế nào cũng phải gặp lại Bánh Đậu. Một khi đã hứa không được thất hứa!”

Lúc đó buồn cười quá đỗi, chẳng hiểu thế nào tôi cười to 1 tiếng sảng khoái đáp:

“Được, nhất định trở lại, không thất hứa!”

Vậy mà ngày hôm nay, sau 10 năm cách trở, quá khứ lặp lại, vẫn là cái ôm, vẫn là cái ngoắc nghoéo hôm nào, chỉ là tình huống thay đổi, không gian thay đổi.

Geisha Làng Cung Nữ trước mặt tôi đây, nào phải ai xa lạ!?

“Bánh Đậu Ngọt… là em phải không?”

Trong những lần gặp nhau tôi đã từng hỏi em vài 3 câu thăm dò, nhắc đến một vài kỷ niệm xưa kia, nếu là Bánh Đậu Ngọt hẳn đã nhận ra tôi nhưng lúc đó Geisha chỉ lim dim đôi mắt đẹp, tỏ vẻ khá hờ hững với những lời tôi nói.

Cô gái đứng sững nơi đó, ngay trước mặt tôi, chiếc mặt nạ vẫn giữ nguyên vị trí, dường như năm tháng vừa qua để lại cho cô vết thương không gì chữa lành được. Chiếc mặt nạ quái ác như thể số phận được định sẵn mà Lee Phong Lưu và Lý Ma Ma đã gán lên thân thể em.

Tôi đã quyết ý rồi, người con gái này chắc chắn là người mà bấy lâu nay tôi vẫn luôn tìm kiếm – Bánh Đậu Ngọt!!! Tôi tiến tới gần Geisha, vừa bước đến miệng vừa nói:

“Bánh Đậu Ngọt! Em là Bánh Đậu Ngọt!”

Cái mặt nạ khốn nạn này, chính nó đã chia cách tôi và em gái. Tôi phải tháo nó xuống, phải trả lại tự do cho em gái tôi!

Tôi quyết ý đưa tay chạm vào bên má Geisha, nàng đứng yên tại chỗ đỡ đẫn thốt: “Không tháo được. Sẽ…”

Sẽ ra sao nào? Tôi không cần chuẩn bị tâm lý cho mọi chuyện. Tôi chỉ cần biết Bánh Đậu Ngọt không được phép rời khỏi tôi thêm một lần nào nữa! Không kẻ nào được phép giam cầm, sử dụng em gái tôi thêm nữa!

Thế là Tắc Kè Bông này giật phăng chiếc mặt nạ che mặt của vương phi số 7. Mặt nạ rơi phịch xuống nền nhà, về sau tạo nên một hồi sóng gió chưa từng có trong Làng Cung Nữ.

Bây giờ tôi nên gọi con bé là Bánh Đậu Ngọt hay Geisha đây?

Geisha trợn mắt nhìn tôi trân trối, cô đưa mắt nhìn chiếc mặt nạ dưới chân run run, tôi hiểu suy nghĩ của nàng, đơn giản nói:

“Cả đời này anh sẽ che chở cho em!”

Đoạn, nắm chặt lấy tay nàng:

“Bánh Đậu Ngọt! Anh cả đây mà. Anh cả đây.” – Nói đến đoạn này nước mắt nước mũi tuôn ra.

Geisha không nói một lời, chỉ nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt con bé tràn đầy hoang mang. Tôi ôm chặt lấy nàng. Thôi đúng rồi, đúng Bánh Đậu Ngọt của tôi rồi, nhưng sao lại ra nông nỗi này…

“Bánh Đậu, anh cả không thất hứa. Gã đàn ông đó và Lý Ma Ma đã hại em. Anh sẽ bắt bọn chúng đền tội!”

Nói cứng là vậy nhưng thực ra tôi đang mất phương hướng. Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng quá bi kịch. Trong đầu tôi chỉ còn là khoàng trắng mênh mông. Bây giờ bản thân tôi đang đổ nát tuyệt vọng, rất muốn đập nát, rất muốn giết chết ai đó nhưng không thể.

Ngoài kia, không gian vắng quá mức tĩnh tại, cả gian phòng lạnh lẽo ghê người.

Geisha trả lời tôi với chất giọng nhàn nhạt, nghe không ra là vui hay buồn.

“Má mất rồi, anh cả biết chưa?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...