Yêu nữ quầy bar 2

Chương 105



Phần 105

Theo từng li rượu và miếng mồi, mụ Lý cũng cởi lòng nhiều hơn. Mụ khoái chí đàm luận chuyện trên trời dưới đất, nhưng vẫn khôn khéo lấp liếm hết bí mật then chốt. Theo lời mụ tôi biết được chút thông tin về ông thầy nấu rượu này.

Ông ta cũng là 1 đại gia nức tiếng ở Lạng Sơn, sở hữu nhiều khu đất đai rộng lớn. Trước đây mụ Lý và Hoàng Tử cũng như bọn “tôn thất” trong Làng uống rượu của gã một lần mà mê mãi tận bây giờ. Duy chỉ có điều, gã ủ rượu là người tính tình thất thường, mỗi lần bán cho ai chỉ bán số lượng ít, lại không vì địa vị cao sang của Làng Cung Nữ mà xem như ngoại lệ, thành thử ra muốn trở thành khách hàng lớn mụ Lý phải đích thân đến tận nơi thể hiện thành ý. Mục đích của mụ là đến Noel sẽ có đủ rượu mời cho bữa đại tiệc hoành tráng. Chuyến đi này chính là để thắt chặt hữu nghị và đặt hàng số lượng lớn từ ông ta.

Để có được rượu ngon, rượu quý lâu năm, gần như tại tư gia gã nấu rượu sẽ có 1 cuộc đấu giá, ai có lợi thế hơn thì được nhiều rượu hơn, đó là lẽ tất yếu.

“Tắc Kè nghe xong có thấy hài hước không? Haha, nhất cái ông thầy rượu này rồi! Cũng may Lý đây thuộc dòng quyền quý, nếu không chả dễ gì được lão ta tiếp đâu. Cho nên đến hôm đó mới phải nhờ vào Tắc Kè, đi với Lý một chuyến cho đông đủ đội hình. Lý đây quý nhất là những người vừa biết nói chuyện, vừa biết chơi, vừa biết uống như Tắc Kè.”

“À, ra vậy. Nghe bà chủ nói mà em thèm nhỏ dãi. Đến hôm đó chắc chắn phải đi thử xem rượu quý mà bà chủ thích là loại gì.”

Tôi vừa nói vừa cười, bộ dạng ra sức vào hùa với mụ, khiến bà chủ rất lấy làm hài lòng. Miệng tôi cười mà trong lòng ấm ức “Sắp chạy trốn tới nơi mà còn dính phải phốt này. Đen đủi quá!”

Cứ như thế tôi và mụ Lý lại bắt đầu bàn tán sang cái dở cái hay của từng dòng rượu từ bình dân đến cao cấp. Khi cuộc vui lên đỉnh điểm, tôi và mụ như người lạ trở thành thân nhân, tán phét đến nghiêng ngã đất trời. Lúc này, mụ Lý mới chuyển chủ đề thật khéo léo làm sao.

Đầu tiên, bà ta đánh tiếng hỏi dò về con đường tương lai phía trước của tôi, hỏi Tắc Kè có muốn ở lại Hải Phòng hay không, bà ta sẽ tạo điều kiện cho tôi có 1 chỗ ở tốt hơn và mức lương cố định hơn.

Điều kiện này quá hấp dẫn. Tuy nhiên, Tắc Kè Bông không dễ dàng trúng kế của mụ. Ai chẳng biết con mụ này đang thử lòng tôi, bà ta muốn xem xem tôi có dã tâm với khu đèn đỏ Hải Phòng của mụ hay không đó thôi.

Điểm này ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy. Nếu ngày hôm nay tôi trả lời “có”, vậy thì một năm, hoặc 2 năm sau khi lợi dụng tôi thành công, giang hồ sẽ có tin tức “Anh lớn Tắc Kè Bông bị bắn chết tại cầu cảng”… dễ chi mụ để cho tôi sống.

Vả lại cho dù mụ có thực tâm cho tôi hưởng phúc thì tôi cũng đếch cần. Đồng tiền chó đẻ đó tôi không cần. Mụ là kẻ thù của tôi, cho dù có đối tốt với tôi thế nào cũng vô ích mà thôi. Vậy nên tôi trả lời mụ ngay: “Tắc Kè còn nợ Sài Gòn nhiều lắm không thể đi luôn được đâu. Ở trong nam Tắc Kè Bông tự đứng lên được thì cũng tự ngã xuống được. Trước nay nghĩ gì nói nấy, bà chủ đừng để bụng tội nghiệp.” – Công nhận tôi ăn nói quá khéo, chỗ nào cần thẳng là thẳng, mà chỗ nào cần mềm là mềm. Bởi vậy Lý Ma Ma thích tôi ra mặt, còn luôn miệng khen thích khen hay, đúng là đàn ông có chí khí, có tình có nghĩa, như thế mới làm được việc lớn.

Thế là 2 con cáo già lại khoái chí cụng li canh cách. Rượu vào người tôi chạy rần rần, trong nhất thời vẫn chưa hiểu được dụng ý của mụ chủ.

Tất nhiên, chuyện gì đến cũng phải đến. Lý Ma Ma không để tôi đợi lâu. Lúc bấy giờ mụ đặt li rượu xuống bàn, hỏi một câu thế này:

“Dạo gần đây Tắc Kè có qua lại với Trong Trắng phải không? Chà chà, ta phải công nhận cậu em khéo nha, con bé đó tính tình không bình thường. Từ trước đến nay cộc cằn thô lỗ, người trong Làng ai cũng ngán. Cho nên nếu có vô tình gây tội với cậu em thì cho Nương xin lỗi nhe. Tại Nương mãi làm ăn không lo dạy con.”

Ồ, nói dài nói dai, thì ra muốn hỏi ý kiến tôi về Trang Trắng!

Tôi ngẫm nghĩ cho rằng mụ Lý đang muốn tham khảo ý kiến tôi về việc gả Trang Trắng cho gã nấu rượu ở Lạng Sơn. Cô ả này đang ở cùng phe với tôi, dĩ nhiên tôi phải giúp đỡ ả rồi.

Tôi cứu giúp Trang Trắng bằng cách cố tình đưa ra ý kiến cá nhân cho rằng Trang Trắng đã xếp vào hàng “lão tướng” không thể dùng được nữa, đã đến lúc thay cô ả bằng 1 tay sai khác đắc lực hơn. Trang Trắng đã gần 30 tuổi đầu, tính tình thì càng ngày càng thất thường, chắc chắn không phải là lựa chọn tối ưu cho những nhiệm vụ quan trọng. Tôi cứ mặc sức chê trách cô ả hết lời, mong rằng mụ già Làng sẽ động lòng mà thay đổi kế hoạch, lựa chọn người khác đi thay Trang Trắng.

Tôi cố hết sức giúp người tình cũ tránh được mối họa làm dâu xứ người và quả nhiên trời xanh lay động, đã cho Trang Trắng 1 cơ hội mới. Cơ hội đó trực tiếp đảo lộn hết dự tính của tôi. Ảnh hưởng cả đến kề hoạch của Tắc Kè Bông sau này.

Hình như bước ngoặt của số phận, khởi đầu vào lúc 10 giờ 15 phút đêm hôm đó.

Buổi đêm thanh tĩnh, rượu vang đựng trong li phỉ thúy tỏa hương thật nồng, Lý Ma Ma và tôi đã uống đến li thứ bao nhiêu không biết. Hai gò má mụ hơi ửng hồng, đẹp mất hồn. Lại uống xong 1 li nữa, mụ thủng thẳng nói:

“Cậu em là đứa rất thông minh, thế Nương đố cậu em biết Trang Trắng sắp được gã vào nhà nào đấy? Nếu đoán được sẽ có thưởng.”

Cái này đã quá rõ ràng, tôi buột miệng đáp luôn “nhà ông thầy nấu rượu chứ còn ai! Bà chủ chơi keo này hay lắm, dùng tiền chưa đủ, dùng quyền chưa đủ thì ta dùng gái, dùng quan hệ để lôi kéo, sợ gì Làng mình không thu nạp được ông thầy đó.”

Lý Ma Ma bật cười khanh khách:

“Giỏi! Suy luận rất giỏi, đây mới là cách nghĩ của người làm lớn. Nhưng mà sai bét rồi!”

Mụ dừng cuộc vui lại, điềm nhiên nói: “Cậu em nhầm to. Thực ra như cậu em nói, con ngựa hoang ấy đã già rồi, bây giờ là lúc phải dùng người khác. Nương vẫn muốn gã Trong Trắng, nhưng là gã cho người khác xứng đáng hơn cơ.”

Nghe đến đây, bỗng linh tính mách bảo có điều gì không ổn, tôi không vui nổi nữa, nụ cười trên mặt tắt ngấm, vội vàng hỏi: “Vậy là, vậy là, lẽ nào gả cho Tắc Kè hay sao?”

Mụ già Làng ung dung gật đầu: “Tắc Kè không chê Trang Trắng chứ?”

Như vậy tức là sao???

Tôi cẩn thận lục lại trí óc, rõ ràng trong đêm nghe lén có nghe được chi tiết Trang Trắng làm dâu ở nơi gã nấu rượu nhằm mục đích lôi kéo gã, cả Lý Ma Ma cũng ngầm xác nhận kế hoạch dùng gái chiêu mộ nhân tài của mình. Thế nhưng lúc này lại quay ngoắt 180 độ là sao? Có lý nào…

“Tắc Kè này, cậu em có hiểu tâm sự của Nương không? Thật sự Nương rất muốn báo đáp cả 2 người. Trong Trắng và Tắc Kè đều là những thành viên không thể thiếu của Làng Cung Nữ. Trong Trắng thì không cần bàn tới rồi, còn Tắc Kè chỉ mới làm việc ở đây hơn nửa năm, nhưng nửa năm đó đem lại cho Làng ta bao nhiêu lợi nhuận, đã trực tiếp thay đổi bộ mặt Làng Cung Nữ.”

Lý Ma Ma dừng ánh mắt thu ba xoáy vào trong đáy mắt tôi, từng lời, từng lời của mụ trực tiếp đem hàng phòng thủ của đối phương đánh bay đi mất.

“Lý Nương lấy danh nghĩa Chủ Làng Cung Nữ gửi lời tri ân chân thành nhất đến Tắc Kè.”

Cả người tôi đổ hết mồ hôi lạnh, da gà da vịt thi nhau chen chúc.

“Bà chủ nói vậy không dám nhận đâu. Tắc Kè là kẻ làm công ăn lương mà.”

“Được rồi, thôi chúng ta hãy bàn sang chuyện khác. Đêm nay Nương tới đây ngoài cảm ơn còn muốn hỏi xin Tắc Kè 1 ân tình.”

“Ân tình?” – Con mụ già khốn nạn này muốn xin mình điều gì đây?

Lý Ma Ma chờ cho đến khi tôi gật đầu đồng ý rồi mới tiếp tục nói:

“Ân tình này không có gì khó khăn cả. Chỉ cần Tắc Kè chịu nhận Trong Trắng, cho con bé đi theo chăm sóc Tắc Kè thôi. Chỉ cần Tắc Kè gật đầu, từ nay Trong Trắng là của chú em. Cứ đè đầu sai vặt thoải mái, muốn cho nó làm người ở hoặc thậm chí bán đi nơi khác đều được.”

Tôi nghe xong lời mụ nói liền rơi vào hoảng loạn tột cùng. Đột nhiên trong đêm gió thổi quần quật mụ tìm tới nhà mình, rồi tặng Trang Trắng cho mình là ý gì? Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn thế. Theo lời mụ, chỉ cần tôi gật đầu thì nguyện vọng của Trang Trắng đã đạt được rồi. Chỉ cần Trang Trắng theo tôi thì ả có thể cao chạy xa bay làm tất cả những gì ả muốn.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thấy có gì đáng ngại cả, mà bản thân lại phải trả lời ngay với mụ, nên tôi đành gật đầu đồng ý. Cái gật đầu này của tôi khiến mụ Lý hưng phấn lạ thường. Mắt mụ già sáng lên như ánh chớp.

“Hay lắm! Từ nay Tắc Kè là con rể của Nương rồi. Ở trong Làng Cung Nữ này cứ tùy tiện coi như nhà của mình đi. Ha ha ha.”

Lúc bấy giờ tôi mới có thời gian ngẫm kỹ lại, liền nhận ra 1 chút sơ hở ở đây. Chẳng là, nếu như Trang Trắng đi theo tôi, vậy thì ai sẽ thay Cựu Verdet đến làm dâu nhà gã nấu rượu?

Trong lòng còn đang ngờ ngợ thì Lý Ma Ma đã giải đáp luôn thắc mắc, lời mụ như chém đinh chặt sắt, đập vào tai tôi oang oang như chuông đồng:

“Geisha số 7 của Làng Cung Nữ sẽ thay Trang Trắng đến nhà ông thầy rượu. Có con bé này chịu ra tay thì mọi chuyện ăn chắc. Để nó đi có giá hơn Trong Trắng nhiều. Nương thấy Trong Trắng hợp với Tắc Kè hơn. Haha, thuyền theo lái gái theo chồng, phải không?”

Tắc Kè Bông tôi rớt thẳng từ trên mây xuống mặt đất! Bà mẹ con mụ này, nó muốn đem em gái tôi đi!!!

“Sao? Đang nôn nóng hả? Rồi Tắc Kè sẽ được gặp con bé này ngay thôi. Lần trước Tắc Kè vào phòng số 5 phải không? Tuy sô 5 xếp hạng cao hơn số 7 nhưng so ra mà nói thì chưa chắc mèo nào ăn mỉu nào đâu nha. Vương phi số 7 có nhiều ưu điểm không ai bằng được. Nương dám bảo đảm!” – Mụ Lý nói về cháu gái của mình như 1 con hàng chính hiệu, lại còn tùy miệng đem ra tự hào vì công trình mình cất công huấn luyện. Đau lòng thay! Mụ tự hào vì cháu gái bán dâm ư?

Tôi rúng động vì hiện thực phũ phàng, thêm nữa bị bất ngờ vì lời nói của mụ. Phòng số 5 ư? Rõ ràng hôm đó tôi vào phòng số 7 của Geisha nhưng mụ lại nói đó là phòng số 5. Như vậy chứng tỏ tin tức báo về bị sai lệch. Người làm chuyện đó chỉ có thể là Nước Mắm Nhĩ.

Quả tim trong lồng ngực tôi đập tưng bừng loạn xạ nhưng ngoài mặt vẫn phải thản nhiên gật gù, đưa ngón tay cái lên nói:

“Quá hay! Nghe nói vương phi số 7 đẹp tuyệt vời, có điều hy sinh một gia tài như thế chỉ để đổi rượu thôi, có phải là hơi quá đáng không? Ý em là, Làng Cung Nữ vẫn cần Vương Phi hơn chứ!? Em thấy Làng mình vẫn còn rất nhiều người xứng đáng.” – Nói đi nói lại thì tôi cũng đang cố hết sức khiến mụ Lý hồi tâm chuyển ý, dù biết chỉ là vô vọng.

Lý Ma Ma hiểu ý tôi, mụ gật đầu nói: “Nhưng đám Cung Phi không thể đi thay được, lão ta sẽ bảo Làng mình keo kiệt vì lão dù sao cũng là kẻ có địa vị ngang hàng với Nương. Còn nếu là Vương Phi khác thì càng không được, vì bọn họ làm theo hợp đồng, không phải hàng do ta sở hữu, mấy con bé này ở bên ngoài cũng có tí tiếng tăm, làm sao đơn giản muốn gả đi là gả đi. Như vậy trong Làng chỉ còn Trang Trắng và số 7 thôi.”

Tôi toan nói “vậy thì để Trang Trắng đi chết đi.” Nhưng ngẫm lại không đúng, bèn thôi. Chỉ nói chữa vào “bộ ông ta không thích Trang Trắng hay sao?”

“Cái đó không biết được, gu của lão này là cỏ non mà. Trong Trắng tuy mặt còn non nhưng cũng gần 30 rồi. Con quỷ này rất giỏi làm bộ làm tịch và thay đổi bề ngoài, chắc để vào vụ này cũng không khó đâu. Nhưng mà cái tính ương ương của nó Tắc Kè biết rồi. Nếu làm hỏng chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây? Ban nãy chính Tắc Kè cũng đồng ý điểm này còn gì?”

Ôi mẹ kiếp con mụ già này! Tôi vừa hại chính mình rồi, trời ơi!

Chắc chắn mụ Lý chỉ vừa mới thay đổi kế hoạch thôi, và điều đó vô tình khiến những dự trù của tôi đổ sông đổ bể. Em gái tôi lại phải gánh chịu thêm 1 đại nạn khủng khiếp nữa.

Lúc nghĩ đến chuyện này cơ mặt tôi giãn ra, hình như Lý Ma Ma nhìn ra được biểu hiện đó liền nhầm lẫn cho rằng tôi tiếc rẻ, chả trách thấy mụ tủm tỉm cười:

“Bộ cậu em đang tiếc của hả?”

“À à vâng, nếu đó là 1 người đẹp như bà chủ khen thì phải tiếc chứ, được bà chủ khen thì đủ hiểu cỡ nào rồi.”

Lý Ma Ma lại cười khanh khách, tiếng cười không giấu nổi lòng kiêu hãnh: “Nói nghe đã tai quá! Công nhận cái miệng thằng nhỏ này ngọt thiệt. Được rồi, Nương nói cho Tắc Kè nghe, còn lâu Làng Cung Nữ mới chịu thiệt thòi. Thôi để tiết lộ luôn bí mật nhé, sau 1 ngày để thằng cha già đó ở bên người đẹp rồi, lúc đó Làng sẽ cho người tới tận nơi, giả làm người của phe khác xông vào cướp số 7. Nhà của ông thầy này ở chốn xa xôi, không có ai cứu được lão đâu.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...