Yêu nữ quầy bar 2

Chương 20



Phần 20

Từ ngoài cổng, vài người khách lạ lục tục tiến vào sân.

Những người khách này đều là đàn ông, mơ hồ lấy người đi đầu làm chủ. Đó là 1 phụ nữ còn rất trẻ, bề ngoài chắc chỉ tầm 25, 26 mà thôi.

Người này tóc dài đen mượt, bóng dáng yểu điệu, khuôn mặt trái xoan sáng bừng. Tuổi tôi còn nhỏ, chưa nhận thức rõ ràng người kia đẹp thế nào, nhưng ấn tượng đầu tiên in vào tâm trí tôi là, dường như thế gian không còn ai đẹp hơn người trước mắt.

Tôi ngơ ngác đứng nhìn mà trong lòng thầm ngưỡng mộ.

Mẹ tôi lật đật cười cầu tài “em gái nhỏ, mau mau vô nhà uống nước. Thằng cu đâu? Đứng đực ra đó làm chi? Bê nước lên đây mi.”

Ba tôi cũng tần ngần, lát sau cất tiếng chửi rủa ông ổng “con mẹ mi, đồ đĩ điếm! Răng mi không chết bờ chết bụi, còn lôi theo giang hồ tứ xứ về đây?”

Có vẻ mọi sự đúng như lời ba tôi nói, mẹ trở về là có dự tính riêng, chẳng thực sự tốt đẹp với 2 cha con.

Người phụ nữ kỳ lạ ở lại nhà tôi 1 tuần, mẹ hết mực chiều khách, khác xa với tính cộc cằn hàng ngày. Chỉ là 1 tuần này, tôi bị sai vặt, chửi bới không biết bao nhiêu lần.

Nhân lúc không ai lưu ý, sợ tôi lại bày trò phá phách, mẹ nhéo tai tôi trừng mắt nói: “Nếu mày muốn sống tốt hơn, có cơm no áo ấm không bi quăng ra đường thì từ nay phải nghe lời tao, phải biết lấy lòng khách, làm con ngoan đi. Không trộm rượu, không cãi lời tao, không bỏ ra ngoài chơi. Biết chưa?”

Ý muốn của mẹ đã rõ ràng, muốn tôi tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép để thu được cái nhìn thiện ý của người phụ nữ kia.

Thực ra thì không cần mẹ nói tôi cũng tận lực làm mọi việc được giao, ăn nói lễ độ như dân tri thức, đơn giản vì người đẹp đang ở trước mặt.

Mẹ liền nói với người kia “em gái thấy không? Nó nhanh nhẹn được việc lắm, lại biết nghe lời từ bé nữa. Sao hả? Có hài lòng không?”

Lúc này, tôi mơ hồ nhận thấy điểm không ổn.

Người phụ nữ khá để mắt đến tôi. Hình như vậy!

Cô ấy để ý từng cử chỉ hành động của tôi trong những ngày gần đây. Từ cách giao tiếp đến cách rửa bát đĩa.

Về phần tôi, dĩ nhiên hết mực chú ý trong từng lời ăn tiếng nói. Đơn giản vì trước mặt người đẹp không dám có nửa điểm sai sót.

Trong vài ngày này ba tôi đi 1 mạch chẳng thấy trở về. Tôi hoài nghi tình cảm của ba dành cho tôi cũng chẳng hơn mẹ bao nhiêu.

Người phụ nữ sau một thời gian cuối cùng đã bắt chuyện với tôi, ban đầu chỉ là những câu xã giao nhỏ nhặt, dần dà đã trở thành mẫu chuyện có đầu đuôi rành mạch.

Mỗi một lần người phụ nữ ấy mở miệng nói, hay nhoẻn miệng cười, trái tim nhỏ bé của tôi lại đập như trống làng, cả người nóng bừng bừng, trước ngực nhộn nhạo. Thuở bé tôi nào có biết về ý nghĩa của những triệu chứng đó? Chỉ là trong tâm khảm đã khắc thật sâu ấn tượng về người đó. Con người hoàn mỹ đến từng chi tiết dựa theo bộ óc non nớt của tôi.

Điều làm tôi nhớ như in là trong 1 chiều nắng đẹp, người phụ nữ bảo tôi đưa cô tới bãi biển.

Biển đà nẵng cách nhà tôi không xa. Đầu giờ chiều hôm đó, hai gã đàn ông trước nay vẫn theo người phụ nữ đưa chúng tôi vượt chừng chục cây số đường lộ đến nơi cần đến.

Nhắc tới bọn họ lại thấy kỳ lạ không thôi.

Mấy gã này tuổi tác rõ ràng chỉ có hơn chứ không kém người phụ nữ, nhưng chẳng hiểu vì cớ gì một câu cũng ‘bà cô’, hai câu cũng “dạ thưa”, thái độ biểu hiện ra ngoài cực kỳ cung kính.

Tôi đoán già đoán non lai lịch người phụ nữ 1 hồi, cảm thấy đau đầu quá bèn từ bỏ ý định.

Lại nói, biển Đà Nẵng ngày đó chưa được quy hoạch công phu theo đẳng cấp thế giới như ngày nay, nhưng vẫn là bãi biển đẹp tuyệt vời ở việt nam.

Mỗi khi ra biển tôi lại thấy bản thân tràn đầy sức sống vì thế vui chơi rất thoải mái, theo đúng tính trẻ con. Tôi chạy nhảy, nghịch cát văng tung tóe.

Sự hồn nhiên của tôi vô tình mang đến nụ cười tươi tắn cho người phụ nữ, dù cho nụ cười này có phần nhợt nhạt.

“Cô làm sao thế? Sao không ra ngoài này, sóng nhẹ lắm mà.” – Dừng lại giữa chừng, tôi quay sang hỏi.

“Cô không chạy nhanh được đâu” – người phụ nữ lắc đầu.

“Sao vậy ạ?”

“Vì cô đang có em bé”.

“A…” – tôi giật mình, đã hiểu hoàn cảnh.

Người phụ nữ tuyệt vời đứng thẳng thớm trên bãi cát vàng, dưới ánh nắng chiều càng làm tôn thêm nét đẹp mê hồn.

Tóc cô dài thướt tha, bồng bềnh và nhẹ như nước, trông cô như nữ thần biển, mái tóc là những cơn sóng, còn thân hình kia là dải đất dài uốn lượn.

Bất giác tôi nhìn ngắm cô thật kỹ, càng ngắm nội tâm càng sinh ra nét kính ngưỡng.

Người này chẳng có vẻ gì đang mang bầu, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy nơi bụng hơi nhô lên một chút.

Tôi nhìn vào đó rồi tò mò hỏi “em bé là gái hay trai vậy cô?”

“Là bé gái”.

“Thế cháu gọi nó là em gái nhé”.

Người phụ nữ hơi ngẩn ra rồi gật đầu “tất nhiên”.

Bỗng nhiên tôi lại hỏi 1 câu ngây ngô “em gái có thích ra biển không cô?”

Người phụ nữ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ bụng mình “có. Nó thích biển lắm, nhất là hải sản.”

Lúc đó trong đầu tôi chỉ có 1 mong muốn là được chạm vào bụng cô ấy và áp tai vào đó, thử xem đứa bé có thật biết nói không. Nhưng nghĩ 1 chặp đành bỏ qua vì không đủ can đảm.

Tiếp theo, người phụ nữ chuyển chủ để mới, dường như đây mới là mục đích thật sự của cô:

“Cháu… có biết về chuyện nợ nần của mẹ cháu không?”

Tôi không hiểu vì sao người này đột nhiên hỏi nhạy cảm thế, nhưng ngữ điệu cho thấy cô không có ý xấu, tôi cũng hồn nhiên đáp lại:

“Ngày nào chẳng có chủ nợ đến nhà. Có điều là ngày trước thôi, từ khi cô đến ở thì không còn ai…”

Trả lời xong câu này tôi mới nhận ra, sự xuất hiện của người phụ nữ trước mặt có hiệu quả vô cùng to lớn.

“Cháu có giận mẹ cháu không?” – Cô hỏi.

Tôi do dự gật đầu.

“Nếu mẹ cháu muốn bán cháu thì sao?”

Tôi điếng cả người, mặt xanh như tàu lá chuối.

Đùa chắc? Muốn bán tôi? Giống như chuyện kinh dị người ta vẫn kể – buôn trẻ em xẻ bụng lấy nội tạng ư?

“Cháu cháu… cô muốn mua cháu để bán sang Trung Quốc hả?”

Lúc đó tuổi còn nhỏ, nghĩ tới chuyện kia liền khiếp đảm, thế là hai mắt đỏ hoe, ầng ậng nước, cơ hồ chỉ cần thêm 1 tiếng ho nữa sẽ khóc òa lên.

Cũng may, người phụ nữ chỉ hỏi đùa 1 câu mang tính thăm dò.

“Cháu đừng khóc, cô chỉ hỏi vậy thôi. Mẹ cháu không bán cháu đâu. Cô hứa đó.”

Rồi cô tiếp lời: “Nhưng chỉ e cháu phải gác lại việc học giữa chừng để đi làm giúp gia đình, dù muốn hay không.”

“Không sao” – tôi gạt nước mắt nói “cháu đi làm được.”

“Cháu có muốn học tiếp không?”

Tôi kinh ngạc nói “có chứ. Cháu có nhiều bạn lắm”.

Người phụ nữ mỉm cười dùng tay xoa đầu tôi.

Mặt trời xuống biển kéo theo cả mây tía cùng trôi về vùng trời tây. Cảnh tượng này nhanh chóng in sâu vào tâm khảm Tắc Kè Bông, cho đến mãi mãi về sau.

Cô ấy là người đầu tiên hiểu được con người thật sự của tôi. Cô nói:

“Cô biết cháu có nhiều bạn lắm. Ở trường là học sinh rất nổi tiếng đúng không? Cô nhìn thấy đằng sau thằng bé cao lớn luôn khờ khạo ở nhà này, là 1 chàng trai thông minh và tinh ranh.”

Nhận định này trái ngược với suy nghĩ thường trực trong đầu mẹ tôi, rằng tôi chỉ là thằng đầu đất bởi sinh ra ngoài mong đợi. Cô ấy khen tôi thông minh! Tôi cũng nhận thức điều đó, nhưng đáng tiếc sự thông minh không dùng cho học tập.

Buổi tối hôm đó, có lẽ tôi đã ghi một điểm cộng đối với người phụ nữ bằng cách chế biến mực, tôm… đủ loại hải sản theo cách nấu ăn ngon nhất có thể.

Tôi lên 9 tuổi đã có thể thành thục đi chợ. Lúc nhỏ thường phải thay cha mẹ công việc bếp núc, lai cộng thêm một chút năng khiếu sẵn có nên trình độ nấu nướng rất khá.

“Cháu muốn nấu cho em gái, nó thích ăn đồ biển mà” – tôi lúng túng giải thích.

Và rồi ngây ngất khi cô ấy cười giòn tan.

Khoảng 1 tuần sau, người phụ nữ bí ẩn đột nhiên ra về, nghe nói là về Hà Nội.

Mẹ tôi vừa mừng vừa sợ, dè dặt hỏi “thế… còn khoản tiền đó…”

Quả nhiên không khác lời ba tôi, mẹ dẫn người phụ nữ về ở, cung phụng như vua chúa chỉ bởi vì cô ấy quá quyền lực và đang nắm thóp mẹ.

Sự thực là mẹ đã bàn giao nợ nần lại cho 2 cha con rồi biệt tích một thời gian ở nơi không ai có thể tìm đến.

Người phụ nữ là bạn cũ của mẹ, nói là ‘bạn’ nhưng thua mẹ tôi cả chục tuổi. Lần này cô vào Đà Nẵng tìm bà ngoài chuyện thu nợ ra, dường như còn vì nguyên do gì đó.

Mẹ trốn kỹ quá, ba tìm hoài không ra, nhưng người phụ nữ chỉ mất 1 tuần ra quân đã đưa mẹ tôi về tận cửa.

Chỉ là chuyện đời khó nói trước, không ngờ người phụ nữ đang mang thai, hướng đến mẹ tôi yêu cầu giúp đỡ. Từ ngày đó trở đi, cả nhà tôi như cất được gánh nặng nghìn cân. Nguyên do nói ra sẽ giật mình.

Mẹ sẽ giúp người phụ nữ chuyện lặt vặt khi cô sinh nở!

Bà liền cùng cô ấy trở về hà nội, tôi cũng được may mắn đeo theo làm công việc tạp vụ.

Và chính tại vùng đất Hà Thành cổ kính đó, số phận tôi bước sang chương mới cùng Má Nuôi.

Cho đến một ngày ba đột nhiên gọi điện…

Chương trước Chương tiếp
Loading...