Yêu nữ quầy bar 2

Chương 26



Phần 26

Lúc tôi và Hạnh Nhi ra về, đường phố đã vắng bóng người, những chiếc taxi nằm lười biếng 2 bên vệ đường.

Qua phần trao đổi với Gái Hư, những thông tin về Lý Ma Ma đã được tập hợp kha khá. Bản thân tôi còn lâu mới đủ can đảm đặt lòng tin vào Má Mì, thêm vào đêm nay thái độ của ả dễ dàng lạ thường, thật khiến người sởn tóc gáy.

Bản năng nghề nghiệp cho tôi thấy quãng thời gian sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra và Gái Hư chính là chìa khóa cho những vấn đề đó.

Đôi nam nữ song song tản bộ trên vỉa hè rộng thênh thang, khuôn mặt Hạnh Nhi phản chiếu ánh nhìn kỳ lạ, đầu cô nàng hơi cúi thấp, rồi đột nhiên quay ngoắt về phía tôi:

“Ngày mai anh đi, khi nào trở về?”

“Khoảng 1 tuần.”

“Ôi mẹ ơi, thế anh nhất định tin lời Gái à? Em chẳng thấy cô ta nói chỗ nào đáng tin cả.”

“Ừm, đúng là có chút gì đó thái quá và dàn dựng, nhưng trực giác mách bảo lần này anh nhất định phải thử.”

“Nhưng mà lỡ như…”

“Yên tâm đi, anh ra đường chơi chục năm nay làm sao lại không chừa đường rút? Gái Hư không dám làm gì anh đâu.”

Nghe đến đây hình như búp bê cũng an tâm hơn, cô nàng chầm chậm thở ra 1 hơi, nắm lấy tay tôi:

“Má Nuôi của anh liệu có còn ở Hải Phòng không? Thành phố to như cái đình, anh biết đi đâu mà tìm? Sao không nhờ người ở ngoài đó nghe ngóng giúp? Anh không có bạn thì cứ để em lo.”

Cô nàng này hay thật, tôi chưa từng thấy người Việt Nam nào có IQ trên 80 lại đi ví cả thành phố chỉ to như cái đình!?

Tôi không hiểu vì sao Hạnh Nhi muốn can gián chuyến đi Hải Phòng nhiều như vậy. Mấy ngày nay cô nàng đưa ra đủ lý lẽ thuyết phục tôi trì hoãn chuyến đi. Nào là “công việc trong nam quan trọng, Đội gái bắc chưa ổn định anh đã vội bỏ đi đâu?” Nào là “nhờ người ngoài đó lo liệu giúp, thuê thám tử hoặc hỏi thăm bọn gái chupa” hay như “thành phố to như cái đình, anh chưa có định hướng biết đâu mà tìm?”.

Một điều tôi dám chắc là Hạnh Nhi cũng có toan tính riêng trong chuyện này tương tự Gái Hư.

Đột nhiên suy nghĩ vừa rồi khiến đầu óc tôi thanh suốt hẳn ra. Thế là tôi nghĩ đến 1 kế hoạch, bèn không chần chừ ngỏ lời với Hạnh Nhi:

“Búp bê ơi, em vẫn đang ở khách sạn à?”

“Vâng ạ, em chưa tìm được nhà”.

Được biết Đội gái bắc của Hạnh Nhi sẽ định cư lâu dài ở sài gòn nên một số cô bắt đầu chuyển khỏi khách sạn tìm nơi ở riêng.

Chỉ chờ có thế, tôi ôm vai Hạnh Nhi thân thiện:

“Về nhà anh đi. Đừng chạy lung tung nữa”.

“Nhà anh?” – Mắt cô tròn như quả trứng gà – “anh muốn em sống chung với anh?”

“Nhưng mà…” búp bê ấp úng nói “làm như vậy e là không tiện lắm…”

Tôi liền nghiêm trang đáp:

“Những người như anh và em đều cùng 1 ruột hết, không cần phải làm bộ làm tịch làm chi. Hơn nữa anh đã là bố mì của em rồi, người trong giới mình cũng không ai dám có ý kiến.”

Cô nàng tức thì che miệng cười khúc khích “em không biết Tắc Kè Bông có nhà đấy.”

Tôi lập nghiệp ở Sài Gòn một thời gian không ngắn, tiền bạc ngoài ăn nhậu, bao gái tất cả đều dồn vào 1 căn hộ chung cư bình dân ở quận Tân Bình.

Căn hộ nằm trên lầu 4, coi như tài sản có giá trị nhất hiện giờ của tôi.

Trước đây vì đặc thù công việc tôi ít khi định cư, căn hộ giao lại cho mấy đứa em út thi thoảng ghé qua.

Vì hiếm khi sử dụng nên căn hộ còn mới và trống trải.

Hạnh Nhi đặt hành lý nơi cửa ra vào, điều đầu tiên nàng làm là tròn miệng la lên “ô ô…” để nghe những tiếng vang dọc vách tường.

Hạnh Nhi thích thú nói “em sẽ ở đây á? Để em trang trí nhà giúp anh nha. Ôi mẹ ơi, nhà mình không sang trọng lắm nhưng mà chỉnh sửa lại sẽ đẹp thôi”.

Tôi tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của Búp Bê, có điều sẽ không nguyện ý để cô nàng thử dùng bàn tay tài hoa của mình đâu.

Càng nhìn nét mặt rạng ngời của Hạnh Nhi lại càng khiến tôi nhớ tới hình ảnh Bánh Đậu Ngọt trước đây. Con bé cũng xàn xàn tuổi Hạnh Nhi, nếu trở thành thiếu nữ chắc chắn đẹp không thua má nuôi ngày trước. Bất giác trong tâm đã nhận định cô búp bê trước mắt chính là gia đình mới của mình.

Vòng tay ôm nhẹ nàng 1 cái vào lòng, tôi nói:

“Từ nay nhà này là của anh và em.”

Hạnh nhi chạy ùa vào phòng ngủ, phòng ngủ và nhà tắm là hai nơi cô nàng ưa thích nhất. Xem xét trong ngoài 1 chút nàng nhăn mặt:

“Ôi mẹ ơi… anh chà nhà tắm đi, drap giường cũng mang đi giặt gấp, em đi đón bé yêu rồi quay lại ngay”.

“Bé yêu nào? Anh tưởng chỉ có mình em chuyển đến đây”.

Hạnh Nhi trợn mắt nói “làm sao bỏ cục cưng ở nhà được, em ở đâu nó phải ở đấy!”

Cục cưng hay bé yêu gì đó theo lời hạnh nhi nói thì sống chết 2 bên cũng quyết không xa rời. Hóa ra lại là 1 con mèo! 1 con mèo mập 5kg.

Con mèo 2 màu lông này giống hệt chủ của nó về tất cả các đặc điểm, chỉ khác nhau ở thái độ khi đối diện với tôi. Hạnh Nhi gặp tôi ngoan hiền gọi dạ bảo vâng, còn con mèo mắt nhắm lim dim coi tôi như người vô hình.

Hạnh nhi rất ít khi để tôi động vào cục cưng của nàng, cô ngồi phịch xuống ghế sofa ôm nó vuốt ve, đoạn giới thiệu với nét mặt tự hào:

“Đây là em gái của em, 2 người làm quen với nhau đi. Nhưng mà hiện nó đang mệt không bắt tay anh được, thông cảm nha.”

Nói rồi nàng đưa 3 ngón tay gãi nhẹ cổ mèo, cái cổ lông trắng xù xù khẽ phát ra tiếng kêu “ư… ư…”

Vốn tôi hơi hơi dị ứng với lông mèo nên liền nói: “Em ơi, có thể đừng đặt nó ở gần anh được không?”

“Ôi mẹ ơi, sao thế được? Rồi lúc mình ngủ cùng nhau thì sao?”

“Thì nó ngủ ngoài cửa.”

“Không được đâu, không được đâu. Con bé sẽ bị lạnh.”

Hạnh Nhi làm mặt rầu, không ngừng than thở: “Anh đừng có ác cảm với mèo cưng của em. Nó ngoan lắm sẽ không quấy phá anh đâu. Mà lông của nó cũng khác các loại mèo thông thường, bảo đảm không gây dị ứng.”

Hừ, lông mèo nào mà chẳng là lông mèo. Tôi chả tin chuyện dị đoan đó. Thấy tôi cứ ngần ngừ Hạnh Nhi đành phải giở tuyệt chiêu thuyết phục tôi bằng cách ôm sát con mèo dí vào mặt tôi, mặt nó cạ lia lịa vào mặt tôi, làm tôi hoảng hốt:

“Ối ối, em làm gì vậy.”

“Haha, Tắc Kè Bông mà sợ con mèo à?”

Ở khoảng cách cực gần này, bên tai tôi nghe rõ ràng từng tiếng rù rù ư ư phát ra trong cuống họng của con mèo. Những tiếng động này tựa như những câu nũng nịu của phái đẹp, có khả năng làm hú hồn người khác.

Cái cách làm nũng của loài mèo này chưa bao giờ thất bại. Và thực tế đã cho thấy, lần này nó cũng thành công!

Tôi hoàn toàn đầu hàng búp bê và con quái vật kia, bèn gật đầu lia lịa – “anh cho phép đó. Em bỏ nó qua bên kia đi.”

Người tình nhỏ tức thì cười khanh khách, bế con mèo vào lòng, 2 tay không ngừng nựng cái cổ bè của nó.

Tôi để ý thấy trên cổ con mèo có cái vòng bạc, dùng để khắc tên thú nuôi bèn lò dò đọc:

“Tên gì vậy? Cái gì mà… Số Hưởng!? Tên chi mà lạ!”

“Anh thích không? Số Hưởng là tên của con bé. Ôi mẹ ơi, nó đẻ ra đã may mắn nhất thế giới rồi, từ khi lọt lòng đến nay chưa biết bắt chuột là gì đâu, cũng chưa từng chạy nhảy leo trèo quá lố bao giờ. Chuyện của nó li kỳ lắm cơ, đây này em kể cho mà nghe…”

Tôi không ưa con mèo đó lắm nên thông tin về nó được cập nhất khá thiếu sót. Đại khái bản chất của nó đúng như cái tên Số Hưởng. Thời gian biểu hàng ngày của nó là dậy trễ, uống sữa, phơi nắng, ăn trưa, sưởi ấm và lim dim ngủ sau đó tắm rửa chải lông, ăn tối rồi lại sưởi ấm và lim dim ngủ.

Con mèo trong tay Hạnh Nhi cả đời ăn sung mặc sướng chẳng phải lo nghĩ. Duy chỉ có 1 điều khiến nó phật ý, đó là Số Hưởng thuộc giống mèo đực, nhưng Hạnh Nhi lại đối xử với nó như mèo cái.

Số Hưởng cũng được chăm chút về thời trang theo gu của cô chủ. Chẳng hạn khi hạnh nhi mặc chiếc váy màu đỏ, Số Hưởng sẽ có cái nơ cùng màu. Chân thành mà nói thì Số Hưởng là 1 con mèo rất đáng yêu với 2 điểm chính mập và lười. Mập đến mức chẳng thể phân biệt đâu là cổ, đâu là thân và lười đến mức chòm râu cũng cụp xuống như cành dương liễu.

“Cũng tốt thôi” – tôi nghĩ “căn hộ chung cư 2 người 1 thú, cũng là ý hay!”

Từ ngày rước hạnh Nhi về sống cùng, cuộc sống của tôi có nhiều thay đổi. Như đã nói, bên cạnh Hạnh Nhi tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Đã lâu rồi tôi không trải qua cuộc sống như thuở niên thiếu sống cùng Má Nuôi. Tôi từng chung đụng với vô số cô gái, nhưng hơi ấm của người phụ nữ trong nhà lại hoàn toàn khác.

Lần đầu tiên hưởng thụ dư vị thiêng liêng này là thời niên thiếu trong vòng tay Má Nuôi, sau đó gia đình chia lìa. Đến nay Má Nuôi không biết ở nơi nào.

Lần thứ 2 chung sống với vợ lớn thật hạnh phúc nhưng rồi những đổ vỡ liên tục kéo tới, giờ đây vợ lớn đã mãi mãi ra đi.

Còn lần thứ 3 Hạnh Nhi xuất hiện, mỏng manh nhất nhưng hy vọng sẽ bền chặt nhất.

Ngày hôm sau chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi gọi điện cho Gái Hư, nội dung về việc trì hoãn chuyến đi thêm 1 tuần. Một tuần này tôi dành cả cho người tình nhỏ bé.

Chương trước Chương tiếp
Loading...