Yêu nữ quầy bar 2

Chương 28



Phần 28

Tôi mơ thấy hình ảnh thân thuộc của Má Nuôi đang đứng nơi ngưỡng cửa cùng Bánh Đậu Ngọt.

Hơn 10 năm trôi qua, trên mặt tôi đã ít nhiều xuất hiện nếp nhăn ấy vậy mà Má Nuôi vẫn trẻ trung như thuở còn xuân sắc.

Đã bao nhiêu năm sau khi chia lìa, tôi khổ sở đợi chờ, ngày ngày đều mong ngóng có thể 1 lần được trông thấy Má Nuôi, dù là trong giấc mơ, để hỏi bà 1 câu nếu chục năm sau tôi mới quay về liệu bà có tha thứ cho tôi không.

Mỗi lần đêm xuống chìm vào giâc ngủ, tôi đều nhẩm câu hỏi này năm, sáu lượt lại còn tập trung hồi tưởng gương mặt má nuôi để trong mơ có thể nhìn thấy giống hệt. Nhưng đáng buồn thay tôi chưa bao giờ nhận rõ diện mạo bà ấy.

Cho đến ngày hôm nay, trên chuyến bay ra Hà Nội cuối cùng mọi nỗ lực của tôi đã được đền đáp.

Quang cảnh trong mơ hệt như thời niên thiếu cách đây hơn chục năm. Trở về quãng thời gian Bánh Đậu Ngọt đã được sinh ra. Lúc này bên tai tôi còn nghe rõ mồn một giai điệu bài hát Mẹ yêu con do nghệ sĩ nhân dân Thu Hiền trình bày. Má Nuôi rất thích nghe bài hát này.

Lúc Má Nuôi thai nghén Bánh Đậu Ngọt cực kỳ gian khó. Khi sinh ra má cơ hồ ngất lên ngất xuống biết bao lần. Miệng Má thều thào thanh âm gì đó nghe không rõ, nhưng tôi đoán bà đang gọi tên người cha của Bánh Đậu Ngọt.

Khoảnh khắc đứa con rứt ruột đẻ ra chào đời, Má Nuôi khóc không thành tiếng. Chỉ kịp nghe hộ sinh thốt lên “là con gái” rồi lịm đi lúc nào không hay.

Hôm đó trăng tròn vành vạnh rõ ràng là ngày rằm âm lịch tháng 7.

Tục xưa truyền rằng đứa bé sinh ra vào ngày âm tháng âm đẹp đẽ hơn người, khí chất cao vời, thông minh tài giỏi ngàn người có một. Nhưng ngặt nỗi trúng vào quỷ tiết nên mang mệnh chết yểu, cơ thể bệnh tật yếu đuối, rất khó nuôi dưỡng.

Má Nuôi và tôi vốn không mấy tin vào chuyện quỷ thần, được bé gái kháu khính mừng hơn bắt được vàng. Chỉ một mình mẹ tôi ngấm ngầm thở dài.

“E con bé sau này không chết yểu cũng là loại hồng nhan bạc phận”.

Má Nuôi vừa sanh em bé, chẳng hiểu sao trong bụng thèm ăn bánh ngọt nhân đậu, bèn sai tôi ra phố mua ít bánh về nhâm nhi. Đến khi tôi trở về thì em bé đã có tên.

Những đứa trẻ khác trong khu phố được nuôi dạy khá thoải mái, chỉ riêng Bánh Đậu Ngọt do thể chất yếu ớt nên ăn uống ngủ nghỉ đều vô cùng nghiêm ngặt. Trẻ con nhà người ta tự do lăn, trườn, bò rồi biết đi còn bánh Đậu Ngọt được đội ngũ 3 người thay phiên túc trực, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Không biết có phải do mệnh yểu hay không mà cứ mỗi khi chiều tà, mặt trời vừa khuất nửa bóng thì cả người Bánh Đậu Ngọt nóng ran như sốt, khi tắm cho bé chỉ cần hơi nhiều nước 1 chút sẽ đổ bệnh, đi ngoài đường gió lùa gắt 1 chút liền cảm lạnh.

Phải đợi đến khi con bé bước vào lớp 1 thể chất mới ngày 1 tốt hơn. Quãng thời gian trước đó có thể dùng từ “trầy vi tróc vảy” để hinh dung.

Khi Bánh Đậu Ngọt lên 6 tuổi ngoài ngôi nhà thân thuộc và bán kính 2 căn nhà bên cạnh nó chưa từng được tự ý đi đến nơi nào xa hơn. Quãng thời gian này Má Nuôi có 1 số việc quan trọng thường xuyên vắng nhà, mẹ tôi cũng trở về Đà nẵng rồi bặt vô âm tín.

Mùa đông Hà Nội chỉ còn mình tôi và Bánh Đậu Ngọt bầu bạn bên nhau. Giờ đây ngoảnh đầu nhìn lại vẫn còn cảm thấy rét căm tận tim.

Má Nuôi ủy quyền cho tôi chăm nom em. Con bé là sinh mệnh của Má Nuôi, Má biết thừa tôi quyết không để xảy ra sơ suất nào. Nhưng Má không lường được tôi rất giỏi giữ sĩ diện, bề ngoài luôn ngoan ngoãn vâng lời mà sau lưng lại giỏi làm chuyện càn khuấy.

Bánh Đậu Ngọt rất ngưỡng mộ tôi!

Bởi vì tuổi thơ con bé thiếu sự hoạt bát vui vẻ nên không biết bao nhiêu lần tôi đã tự nhủ sẽ bù đắp cho nó. Chờ khi lệnh trên ban xuống, Má Nuôi vắng nhà, tôi liền dẫn Bánh Đậu Ngọt đi cùng đường khắp phố vui chơi thỏa thích.

Tôi không ngần ngại cho nó ăn những món ăn lề đường mà từ trước đến nay chưa có dịp nếm qua. Con bé thích nhất cá viên chiên và kem ốc quế. 2 anh em ngồi bên đường nhấm nháp, tôi đưa 1 tay xoa đầu nó hiền từ:

“Từ hôm nay trở đi, anh cả có 3 xiên cá em sẽ được ăn 2 xiên. Anh cả mua 3 que kem, em cũng được chia phần 2 que.”

Bánh Đậu Ngọt vỗ tay nhiệt liệt, hồn nhiên đánh đổ hết số thức ăn vừa mua.

Mùa đông năm đó thật lạnh, thật lạnh!

Những đứa trẻ sinh ra vào rằm âm lịch thường “đẹp có nét” ngay từ khi còn rất nhỏ.

Điều dị đoan này dĩ nhiên cũng ứng với Bánh Đậu Ngọt. Con bé sớm có cái mũi thẳng tắp và hai hàng lông mày như vẽ từ khi mới lọt lòng mẹ, lại cộng thêm con mắt tròn ướt át, tôi hồ nghi nó là giống yêu tinh gì đó hóa thành chứ chẳng phải dân thường.

Khi nó đi, khi nó chạy nhảy vui đùa, 2 má phụng phịu phúng phích nhìn rất thích, điểm lên đó mái tóc đen hơi xoăn. Con bé xứng đáng với tất cả những mỹ từ ca thán.

Khi ấy, tên tuổi Má Nuôi rất được người ta cả nể. Xung quanh khu phố hoặc thậm chí là trường học chỉ cần xướng tên Má Nuôi, tức thì người lớn đều đem lòng ưa thích, còn trẻ nhỏ thì trầm trồ thán phục. Suốt mấy năm liền, anh em tôi dẫn dắt nhau ăn chơi quậy phá. Trong đám bạn cùng lứa, nghiễm nhiên đứng thứ nhất, không có ai sánh bằng.

Tuy Bánh Đậu Ngọt bị tôi vô tình làm hư. Nhưng cũng may trong quãng thời gian dại dột chúng tôi chưa hề gây ra chuyện gì to tát. Lỗi lầm có đôi khi bị Má Nuôi biết được, trách phạt vài câu rồi đâu lại vào đấy.

Tính cách anh em tôi khi đó khó tránh khỏi nét ngây thơ, kiêu ngạo, hoàn toàn không sánh được với bộ dạng trầm tĩnh hiện giờ.

Sống cùng 1 nhà vui vẻ thoải mái cùng Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt chính là kỷ niệm ngọt ngào tươi đẹp nhất trong quá khứ, cũng là thứ tương lai tôi mong muốn nhất chỉ tiếc không thể thành hiện thực.

Khi xưa cứ sau mỗi buổi học tôi lại co chân co cẳng đạp xe thục mạng về nhà cho kịp phụ nấu bữa tối cùng má nuôi. Mười lần như chục bà đều nói “để đó má lo cho, con đi học về mệt rồi nghỉ ngơi tắm rửa đi. Coi mồ hôi mồ kê kìa”.

Miệng thở hổn hển mà lòng tôi ấm lạ bởi những câu quan hoài kiểu như vậy.

Má Nuôi nhiều lần nghĩ đến việc thuê người giúp việc, nhưng tôi viện đủ lý do bác bỏ suy nghĩ đó. Bởi trong thâm tâm tôi chỉ muốn mãi mãi tất bật thu vén nhà cửa cùng Má mà thôi.

Tổ ấm nhỏ nhắn xinh xắn của gia đình tôi gồm 3 thành viên bên nhau tận hưởng tháng ngày hạnh phúc. Dường như tôi đã đóng một nửa vai trò làm bố.

Cũng phải nói thêm, trong thời gian Bánh Đậu Ngọt bước chân vào mẫu giáo rồi đến lớp 1 thì tôi cũng chỉ mới bước chân vào cấp 3 (nghỉ học giữa chừng khi chuyển ra hà nội)

Ngày đầu tiên bước vào năm học mới, Má Nuôi tự tay giúp tôi chỉnh sửa quần áo ngay ngắn và khoác thêm bên ngoài 1 chiếc áo lạnh. Má ân cần dặn dò.

“Trong balo có sữa và bánh khi nào đói nhớ lấy ra ăn. Hôm nay cô giáo dặn chuẩn bị vỡ sách gì con phải nói với Má nhé, chiều nay Má sẽ bao vở cho con.”

Tôi trịnh trọng gật đầu “con lớn rồi mà má”.

“Ừ, má biết rồi. Ngày đầu tiên đi học. Chúc con trai may mắn”.

Nói rồi dịu dàng nựng má tôi 1 cái. Nhưng dường như chợt nhận ra mình còn rất trẻ, bản thân tôi lại là 1 cậu thiếu niên ngời ngời sức sống thế là Má bối rối rụt tay lại.

Bánh Đậu Ngọt im lặng ở bên cạnh nắm chặt gấu quần tôi. Lúc này nó không hiểu nhiều chuyện nhưng biết sáng nào tôi cũng phải ra ngoài thành thử trong lòng không nỡ rời xa.

Tôi bèn bế nó lên ôm ngang người, thơm vào bên má bầu bĩnh.

“Anh cả đi nha. Bánh Đậu vào phòng ngủ tiếp được rồi đó”.

Tội nghiệp đứa nhỏ, vừa tờ mờ sáng đã nằng nặc đòi dậy sớm tiễn tôi.

Tôi và Má Nuôi có nói thế nào nó vẫn một mực ôm cứng lấy tôi nhất quyết không buông. Phải đợi đến khi tôi lập lời hứa, à không, là lời thề sẽ về nhà vào buổi trưa, Bánh Đậu Ngọt mới đồng ý hợp tác.

Nhìn ra ngoài cửa, trời đã hửng sáng, thời tiết lúc đó thật là lạnh.

Khung cảnh vắng lặng đến độ tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng bòng đèn điện kêu khẽ “ò ò” và nhịp thở của 2 con người đứng ngay ngưỡng cửa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...