Yêu nữ quầy bar 2

Chương 65



Phần 65

Trở lại với thời điểm đêm 30 đó, khi những lời Gái Hư vẫn còn văng vẳng bên tai. Tôi vô tình bắt gặp Búp Bê Hạnh Nhi đang ngồi bất động trong phòng ngủ đếm tiền. Nàng đang trích tiền lì xì ngay ngắn nhét vào phong bao.

“Ôi mẹ ơi, sao anh không gõ cửa? Nhìn thấy hết rồi.”

“Phòng của anh mắc mớ chi phải gõ cửa? Đưa đây anh xem. Em bỏ mỗi bì bao nhiêu?”

“Không được xem, không được! Đi ra ngoài mau.”

Búp Bê nhanh nhẹn đẩy tôi ra ngoài, đóng cửa chốt trong.

Lát sau khi cô nàng cất tiền xong xuôi, mở cửa ra thì tôi đã bước vào cùng với 1 li sữa nóng.

“Uống đi, uống sữa sáng mai thức dậy sẽ tươi tỉnh hơn”.

“Ôi mẹ ơi, em đã mập anh còn cho em uống sữa? Hại em à.”

Tôi không đồng ý bèn lắc đầu: “Anh lại cảm thấy vóc dáng em cân đối hợp lý, thậm chí dạo này gầy hơn đó nha. Ở ngoài đường kia, mấy con nhỏ thướt tha, mảnh khảnh lượn tới lượn lui thấy phát ghét. Giới cave thì ưa chuộng mình dây cây cảnh chẳng hạn Kim Phố Cổ, Thanh Đa, Kiều Bi… trông buồn cười muốn chết, chẳng lẽ em không cảm thấy chính vì mấy đứa nó quá gầy cho nên sắc mặt cứ u tối hay sao, cho dù có phấn tô cả người thế nào cũng không làm sáng sủa lên được, đối với anh khó coi lắm. Thân thể khỏe mạnh một chút, mũm mĩm đẫy đà một chút. Đàn ông đều thích như vậy, em cũng sẽ càng thêm xinh đẹp! Huống chi, thân thể có khỏe khoắn tự tin thì cả đời mới có thể hưởng phúc được chứ!”

Hạnh Nhi tròn mắt, nghe những lời này xong, không tự chủ được liếm mép lẩm bẩm:

“Thật sẽ được hưởng phúc hả? Số em là số hưởng đấy!”

Nói rồi ngoan ngoãn cầm lấy cốc sữa trong tay tôi uống liền một hơi cạn sạch.

Vào nghề đã mấy năm nay, trái tim cô phần nào hóa thành chai sạn, nay vì có người quan tâm mà trở nên ấm áp lại. Chẳng trách lẳng lặng liếm môi tận hưởng dư vị ngọt của đường sữa, dường như từ rất lâu rồi không dám đụng vào.

Sau đó Búp Bê ngẩng đầu lên, cười bảo:

“Có cơ hội em sẽ cảm ơn Gái Hư liền. Cảm ơn vì nhờ chị ta mà em mới có cơ hội được về ở cùng anh. Hi hi.”

“À, còn nữa, chuyện phong verdet cũng phải cảm ơn chị ta, chỉ tiếc là anh không cho em làm điều đó thôi.”

Cô thốt lên câu trên rồi kéo lấy tay tôi, cười tươi như đóa hạnh hoa trong gió xuân:

– “Em thích anh lắm đó, Tắc Kè.”

Tối hôm đó nhìn thấy Gái Hư nhắm mắt ngủ yên, tấm chăn rơi một góc xuống đất. Dáng điệu này thật khiến người ta không thể không đoái hoài.

Tắc Kè Bông tôi lần đầu tiên biểu lộ cử chỉ quan tâm bằng cách kéo chiếc chăn lên đắp ngang người Gái.

Tiếc rằng hành động này chỉ có tôi và bốn bức vách chứng giám.

Hai hồng nhan tri kỷ bên cạnh tôi, 1 người quá đơn giản 1 người quá phức tạp, âu cũng là số phận.

Cô Búp Bê dạo gần đây đã cởi được thành kiến trong lòng đối với Gái Hư. Đó là một chuyện thật đáng vui mừng. Cũng bởi lẽ đó nên Hạnh Nhi mở lòng rủ Gái Hư cùng gia nhập chiếu bạc. Đổi lại trước đây thì đừng hòng!

Để tránh việc Hạnh Nhi nhỡ miệng nói ra bí mật khiến Gái Hư mất vui, tôi phải dăn đi dặn lại búp bê tính tình thất thường của Gái. Nên biết, Gái Hư không bao giờ làm chuyện không có lợi, nhưng 1 khi đã quyết làm chuyện bao đồng thì đảm bào đáng đồng tiền bát gạo.

Vậy nên Hạnh Nhi vốn đã mừng nay càng thêm hớn hở.

Cô nàng sung sướng đến nghẹn ngào:

“Thì ra danh hiệu verdet quả thật do em đủ khả năng. Ôi mẹ ơi thích quá, vậy mà trước đây cứ tưởng là âm mưu của Lee thôi, còn tính trả lại nữa kia. Hahaha”.

Đang vui nửa chừng, nàng dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất mơ màng:

“Nhưng mà anh có điều này không lường được đâu Tắc Kè…”

“Chuyện gì?”

“Điều làm em hả hê nhất là khi anh giảng dạy về 4 nguyên tắc vàng của verdet ngày đó Thanh Vân truyền dạy. Nghe những lời đó em nghĩ ngay đến anh và em. Hi hi. Những người như chúng ta là 1 loại người.”

“Người như em có thể yêu người khác ngay từ ánh nhìn đầu tiên đồng dạng cũng sẵn sàng quay lưng bỏ đi dù họ van nài khẩn thiết. Ôi mẹ ơi, nếu em yêu nghiêm túc, người như em không bao giờ chọn 1 anh chàng tử tế để yêu đâu, thứ nhất sợ sẽ làm họ đau lòng, thứ 2 sau này sẽ suốt ngày bị chì chiết dù sao thuở trước cũng từng làm gái. Em thấy chị verdet huyền thoại kia nói đúng đó, chỉ những người như chúng ta mới là 1 loại người.”

“…”

Trong đêm giao thừa, ở 1 căn phòng yên tĩnh tại Sài Gòn, tôi bỗng nhớ về chiếc giường ngày xưa ở Hà Nội. Cũng 1 căn phòng ấm cúng nhưng nhỏ hơn như thế này, cũng nơi đó có người nói với tôi 1 câu tương tự.

“Những người như chúng ta…”

Tôi ôm lấy Hạnh Nhi, ôm luôn cả con mèo Số Hưởng mập ú ù chen vào giữa. Đêm đông lạnh, như thế này thật là thích.

Giọng Búp Bê nửa úp nửa mở nhè nhẹ như rót nước vào tai:

“Em giống con mèo cần được vuốt ve, bảo em sống 1 mình em làm không được đâu. Ai dám bảo mèo mã gà đồng gì đó nào? Người ta không nhận ra, khi họ vuốt ve con mèo cũng là đang tự sưởi ấm chính mình đấy thôi. Em nghĩ, không quản nó đến với anh vì điều gì, hay 1 ngày kia nó sẽ ra đi. Cuộc sống không có gì là chắc chắn đúng không anh? Chúng ta mãi mãi không biết sau này sẽ ra sao, chỉ cần trong 1 khoảnh khắc, anh và con mèo kia đã có tình cảm thật sự thì đó chính là hạnh phúc. Hi hi”.

Tôi thích thú ôm ngang bụng Hạnh Nhi, hơi cảm thấy kỳ lạ vì chẳng hiểu tại sao cái bụng của Vợ Lớn lại hiện về trong tâm trí!?

Nhưng rồi mọi phiền não cũng qua đi. Trong căn phòng ngủ đó, 2 người 1 mèo 1 đêm vô sự.

Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar-2/

Ngày tết cứ thế rồi cũng qua đi. Quanh đi quẩn lại rồi cũng chiếu bài, chiếu bạc, chúc tết người này người kia, sau đó kéo nhau nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng.

Dịp tết này tôi và Hạnh Nhi như hình với bóng.

Hết lê la chiếu bạc này sang chiếu bạc khác, chúng tôi lại “tay trong tay” dạo một vòng chúc tết đám người thân quen. Tết này Hạnh Nhi sắm khá nhiều đồ mới, vậy nên cô nàng đặc biệt thích ra đường. Tôi dĩ nhiên hết mực nuông chiều Vợ Bé, chỉ cần là nơi Búp Bê thích, chắc chắn tôi sẽ dẫn nàng đến đó.

Lễ tết chỉ vỏn vẹn vài ngày, chúng tôi ở bên nhau hưởng trọn từng thời khắc quý giá.

Những hạt cát thời gian vốn dĩ trôi đi rất nhanh, đến khi ta ngoảnh đầu nhìn lại mới thấy thế sự đã xoay vần biết bao nhiêu lần.

Tắc Kè Bông tôi năm nay 31 tuổi, hiểu được tuổi nào đáng nhớ nhất, hiểu được cách trân trọng những gì đã và sẽ trôi qua.

Ai biết được sau này chuyện gì sẽ xảy đến? Nói không chừng tôi sẽ mãi mãi trở về với Má Nuôi, hoặc phơi thân nơi đất bắc lạnh giá thì sao?

Vậy nên cứ hưởng thụ, cứ sống thật thoải mái đi là hơn.

Đêm mùng 5 tết đại gia đình Tắc Kè Bông có cuộc hẹn đầy lý thú với các cô nàng bên Gia Đình Đĩ Điếm.

Chỗ ăn uống lần này là do tôi chọn. Đây là quán ăn quen của bà già khó tính, quán nằm đối diện trường tiểu học, bên trong 1 con hẻm nhỏ nhưng sầm uất ở quận 10.

Ngồi xuống chiếc ghế bên vệ đường, tôi ân cần vỗ về Hạnh Nhi và mấy đứa em út bên cạnh:

“Quán này tuy nhỏ xíu nhưng nấu ăn rất ngon. Mấy đứa thích ăn gì cứ tự nhiên nhé.”

Nói xong mới ngẩn ngơ lẩm bẩm “à mà câu này thừa thãi quá, tụi bây làm gì biết ngại.”

Gái Hư vuốt mái tóc dài vén ra sau mang tai, cô nàng gọi điện cho ai đó xì xầm một chốc rồi quay sang tôi và búp bê nói:

“Mấy bà kia rề rà quá, mình tới trước cứ gọi món trước đi.”

Bà chủ quán ăn đã già móm mém, thực khách tới quán đều gọi thân mật là Dì Hai. Dì Hai này tính tình rất quái, cực kỳ nóng tính, hễ động 1 tí lại chửi mắng, thế nhưng bù lại đồ ăn Dì làm ra ngon không phải bàn cãi.

Khách tới đây thường ăn sạch sành sanh không sót lại chút nào, thứ nhất vì món ăn tuyệt hảo, thứ nhì vì bà chủ rất ghét những ai ăn thừa bỏ mứa.

Như lúc này đây, tôi gọi trước mấy món trong khi chờ đợi chiến hữu tới.

Dì Hai vừa thấy mặt tôi đã mắng khẽ “thằng Tắc Kè, sao lâu quá không thấy mày tới ăn?”

Gái Hư xem menu rồi hỏi: “Sò điệp này một dĩa mấy con hả Dì?”

Dì Hai đáp: “2 Đứa ăn 1 dĩa là vừa đủ.”

Gái cười nhỏ nhẹ: “Vậy cho con 5 dĩa, cảm ơn Dì.”

“Lấy ơn thôi, lấy cảm lấy làm chi!?”

Dì nói rồi cười ha hả bước đi, khuôn mặt Gái Hư ẩn hiện nét ngỡ ngàng.

Trước đây cô luôn là người đanh đá nhất, không ngờ hôm nay đụng phải đối thủ.

Chúng tôi cứ thế gọi vài món rồi lai rai trước, Hạnh Nhi nhiệt tình chiêu đãi tôi, Gái Hư thấy vậy ngồi xích sang 1 bên xa cách nhất, mắt lơ đãng nhìn ra đường 1 bộ ngóng trông.

Hạnh Nhi vươn người gắp đồ ăn cho mọi người, đến phiên Gái, ả bực dọc nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không thích ăn cái này.”

Vừa đúng lúc có chiếc taxi đỗ ngay trước quán, rồi 1 2 3, cả thảy 3 kiều nữ lần lượt xuống xe.

Gái Hư đang làm mặt lạnh tức thì cười phá lên: “Đệ đâu hết rồi? Nhậu thôi, nhậu thôi!”

Người vừa tới phân biệt là Sami, Linh Dj, Hồng Ngựa. Chúng tôi ngồi vào bàn nâng ly chúc tụng.

Gái Hư làm mặt tiếc hùi hụi: “Thắm Đĩ, Thắm Đĩ của em đâu?”

“Đợi chút xíu, nó mới về sài gòn chiều hôm nay mà.”

Sami bổ sung thêm “hôm bữa noel Đĩ của đĩ gây lộn với người yêu đến giờ vẫn chưa làm lành, há há.”

“À, mấy người có gặp nó thì không được hé răng nhắc đến thằng bồ nó đấy nhé. Nó giết đấy!”

Mấy đứa em nuôi ngồi bên tôi quay sang nhau nhìn nhau sung sướng, Thắm Đĩ và gia đình đĩ điếm là 1 trong những thần tượng của chúng nó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...