Yêu nữ quầy bar 2
Chương 71
Nhưng mà, hãy chờ đã? Theo lời ông Phan nói thì Gái Hư này đến từ Hà Nội. Cha chả, phải nhất nhất cẩn thận với dân thủ đô.
Tôi liền hỏi cô ả: “Cô làm ăn ở Hà Nội? Khúc nào vậy?”
Gái Hư đáp: “Chủ yếu ở Láng – Trần Duy Hưng.”
“À, vậy chắc biết nhiều về chuyện ăn chia ở đó?”
“Ừm, biết.”
Nghe ả trả lời như vậy tôi cảm thấy 1 sự nguy hiểm đè nặng trong lòng, bèn quay sang nói nhỏ vào tai ông Phan: “Chú Phan này, chắc chú tìm người khác thôi. Tôi không làm ăn với gái Hà Nội này.”
Ông khách liền nhảy dựng lên “đại ca Tắc Kè ơi! Đừng có giỡn chơi mà, hợp đồng đã thông qua hết rồi.”
Hợp đồng tôi đã gật đầu rồi, nhưng Gái Hư làm cho tôi có cảm giác bất an, hơn nữa ả cũng tới từ 1 nơi mà tôi không muốn nghe nhắc tới.
Thấy ánh mắt tôi còn đang phân vân, ông Phan liên tục xuống nước: “Tôi lạy cậu đó. Hai người có hiềm khích gì thì từ từ hóa giải được không? Bây giờ cậu không giúp tôi là hại chết tôi rồi.”
“Tắc kè ơi, nể mặt tôi đi mà. Sau này còn kiếm tiền cùng nhau dài dài nữa. Như vậy đi, lần đầu hợp tác tôi nhượng cậu thêm phần trăm. Được không?”
Khổ thân tôi, khổ thân tôi. Tắc Kè Bông này vốn là con người sống nhờ tình nghĩa, bởi vậy tôi rất dễ bị bạn bè đối tác thuyết phục. Trong tình huống này lại càng bị cáo già kia mua chuộc. Cho nên, thôi thì vì tiền, vì tương lai tôi đành giúp ông ta 1 lần này vậy.
Nghĩ thông tỏ mọi sự rồi, tôi quyết định hỏi gái hư 1 câu cuối cùng cho chắc ăn:
“Này, cô bao nhiêu tuổi?”
Gái Hư chép miệng: “Hỏi làm gì?”
“Hỏi để bắt tay làm ăn, có muốn hay không?”
Ông Phan tức thì gật đầu lia lịa ra dấu cho Gái Hư, nhờ vậy cô ả mới thuận miệng đáp: “24.”
Chà, 24 tuổi, 24 tuổi. Vậy thì lúc Tắc Kè Bông theo Thầy ngang dọc Hà Thành, ả còn đang mài quần trên giảng đường.
Thế là tôi yên tâm phần nào rồi, bèn gật đầu sảng khoái nói: “Từ nay y theo lời chú Phan nói đi. Nào nào nâng ly lên, mời mọi người.”
Theo sự thành tâm “tác hợp” của Ông Phan, tôi và Gái Hư bước đầu làm quen và tìm hiểu lẫn nhau ngay trong đêm.
Tôi và cô ta bị ràng buộc bởi phi vụ làm ăn dài đằng đẳng. Tiền đã trao, cháo đã múc, sau này tôi không còn cơ hội lật lọng nữa.
Theo hợp đồng miệng, tôi sẽ chuyển nhượng một phần các mối quan hệ của mình cho Gái Hư, ả mới chân ướt chân ráo vào miền nam, cần thị trường bình ổn tại nơi này.
Như vậy, từ hôm nay trở đi, tôi và sao chổi dính lấy nhau nồng thắm hơn cả tình nhân.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar-2/
Tắc Kè Bông bị chứng run tay.
Cứ mỗi khi tôi thương nhớ quá khứ, hồi tưởng lại hình bóng Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt, tay tôi lại run không tự chủ.
Khoa học gọi chứng bệnh này là run tay vô căn xuất hiện ở người trẻ tuổi, chỉ cần trong não có dao động tinh thần lập tức sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh. Chính vì vậy trong sinh hoạt lao động hàng ngày tôi luôn tránh né về chủ đề quá khứ. Cũng như thường xuyên hòa mình vào đám đông em út để quên đi những suy nghĩ tiêu cực.
Nhưng đến ngày hôm nay, có một người kỳ lạ đã xuất hiện khiến quá khứ trong tôi đội mồ sống dậy.
“Tắc Kè sư phụ!” – Thanh âm mừng rỡ thình lình vang lên sau lưng tôi.
Ra là tay thanh niên đi theo Ông Phan!
Thằng nhóc này kết tôi 9 nút. Từ khi gặp mặt đến nay ngày nào nó cũng lẽo đẽo theo tôi ở Đêm Màu Hồng.
Tôi và Gái Hư cứ một tuần khoảng 3 buổi cùng nhau tiếp khách ở đây. Chúng tôi hiện là 1 team ăn ý, bởi lẽ team được cấu thành bởi 2 con người ưu tú, cá tính ưu tú.
Duy chỉ có 1 điều, ở bên cạnh Gái Hư thi thoảng đầu óc tôi bị chi phối dẫn đến chứng run tay. Hay nói cách khác, Má Mì Miền Bắc vào nam mang theo hơi thở của Hà Nội, từ cái chớp mắt đến điệu cười xã giao của ả, cái gì cũng nhắc nhở tôi nhớ về những con người trước kia.
Tay tôi cầm li rượu lại run, ngón tay út run run.
“Em kính anh chị 1 li. Xin phép anh chị hóa đơn hôm nay cứ để cho em.”
Thằng Nhóc Con này vô cùng lễ phép với chúng tôi, chăm sóc chúng tôi cẩn thận còn hơn bố đẻ của nó. Đôi bên xã giao qua lại một chặp. Nhóc Con hết sức nhún nhường, tâng bốc đôi nam nữ hành nghề môi giới trước mặt.
Tôi ngấm ngầm đánh giá, thằng nhóc này là kẻ thích khoe mẽ nhưng không phải loại người không biết suy nghĩ. Nó đã bám theo tôi ắt có dụng ý.
Sau đó quả nhiên nó vỗ ngực trịnh trọng đi vào việc chính:
“Anh chị là người từng trải, thử nói xem con phò kia của em thế nào? Có ngon không? Em mang từ hà nội vào tận đây đấy” – nói đoạn nó đưa tay chỉ về phía 1 cô gái trẻ măng ở cách đó không xa. Con bé này nhìn chung dễ thương hơn đám nữ sinh hôm nọ nhiều, da thịt như sữa – có được 3 phần khí chất của mỹ nữ hà thành.
Thằng nhóc trước mặt thuộc tuýp người hư hỏng từ trứng nước, cũng giống hệt như mấy gã chiến hữu của tôi ngày xưa. Nó xem cô bạn gái như gái điếm hợp đồng không hơn không kém.
Gái Hư làm bộ thờ ơ hỏi “con phò là con gì vậy? Có nữa sao?”
Nhóc cười “nó bám lấy em hút máu không tha, ngày đầu tiên gặp nhau, em đón nó bằng xe của ông già, đưa đi ăn uống ở khu Tây Hồ, cái mặt nó chảnh bốn làng. 1 tuần sau em viện cớ công chuyện, nó bám theo em về tận nhà khóc lóc ỉ ôi.”
Gái Hư lại nói “tao chỉ thấy con Hàng được chuyển nhượng bên cạnh mày thôi, cứ mỗi khi qua tay 1 người, giá của nó lại rẻ hơn 1 chút, sang đến mày thì…”
Thanh niên tức thì ngậm miệng, khuôn mặt dường như bị 1 dải mây đen bao phủ.
Thằng nhóc vốn muốn khoe cô bé hà Nội xinh đẹp đã đổ rầm rập theo nó, không ngờ bị Gái Hư xem thường nhanh chóng dội cho gáo nước lạnh.
Thấy tình hình bất ổn, Tôi vỗ vai thằng nhóc ‘an ủi’:
“Phò thì gác lại liêm sỉ, trắng trợn chạy theo tiền. Hàng thì đi từ tay người này sang người kia theo hình thức công nghiệp. Đợi 1 thời gian nữa, cô bé kia sẽ tiến cấp lên các loại gái bán dâm nhanh thôi. Lúc đó đi theo tôi hay Gái Hư là chuyện sớm muộn”.
Khuôn mặt Nhóc Con xanh lè, dường như đang cố hoàn hồn sau vụ ‘quê độ’.
Nhưng rất nhanh, nó đã lấy lại nét mặt tươi tỉnh như thường:
“Thôi bỏ đi, dù gì cũng chơi chán rồi. Anh em mình bàn sang chuyện khác. Em rất hâm mộ Tắc Kè, anh cho em theo học nghề đi.”
Thằng nhóc làm tôi thoáng bất ngờ.
“Cậu muốn làm học trò của tôi?”
“Đúng! Em tính xăm giống anh đây này. Hôm nọ ghé qua massage chỗ anh, nghe mấy con hàng đồn anh có quả hình xăm Tiền Và Gái Đẹp oanh động giang hồ. Hình này chưa có ai sở hữu, em đoán nó phải có ý nghĩa và gốc gác sâu xa lắm, đúng không ạ?”
Tôi lắc đầu ngay tắp lự, từ chối cho ý kiến.
“Tại sao vậy? Tiền và gái đẹp! Mẹ kiếp ai nghĩ ra hình xăm này đúng là ghê gớm, quá mức thiên tài.”
“Ôi giời…” – Gái Hư nhếch môi khinh thường.
“Sao mày không theo làm đệ tử tao? Theo con Tắc Kè làm sao có tiền đồ nổi? Người ta ở trong nam thị trường gái công lớn như vậy mà vỏn vẹn mấy đồng bạc cắc cũng không dám nâng. Xì xì…”
Cô ả này đến lúc chết vẫn cứ muốn so đo tính toán và kiếm chuyện nói móc tôi. Chuyện ả vừa nhắc chính là đào xới lên hoàn cảnh nghề nghiệp của tôi. Bời vì Tắc Kè Bông là 1 bố mì không mấy giàu có. Trong số các đồng nghiệp khắp đất nước, tôi đây ăn lương của gái điếm ít ỏi nhất.
Bản tính của Gái Hư là vậy, sẵn sàng công kích người khác khi ả có cơ hội. Ả cũng chưa từng chịu nhường ai 1 bước. Nói ‘cực kỳ độc đoán’ hay ‘khó chịu ra mặt’ cũng không sai!