Yêu nữ quầy bar 2
Chương 87
Ngày hôm sau, Nước Mắm Nhĩ tới tìm tôi sớm tinh mơ. Lâu lắm rồi không thấy gã đến, tôi thoáng bất ngờ.
Nước Mắm Nhĩ chần chờ đứng đợi ngoài cửa, miệng nói vọng vào: “Hôm nay đi gặp 3 em xinh nhất Làng. Đừng có nói mấy người ngủ quên đó nha!?”
Tôi đẩy cửa phòng bước ra, quần áo chỉnh tề, đầu tóc bóng bẩy, hất hàm hỏi gã – “Mắm thấy như vậy bảnh chưa?”
Vốn chuyện này tôi nào có quên. Được gặp mặt 3 gái vip nhất của Làng Cung Nữ lại còn được lên giường với 1 trong 3 cô là chuyện cả thiên hạ cầu còn không được. Nên nhớ mấy cô trước số 10 thậm chí Trang Trắng cũng không biết hết. Chỉ có Lý Ma Ma và Nước Mắm Nhĩ trực tiếp quản lý thôi.
Bí mật của Làng Cung Nữ xem ra sắp được phơi bày, ngày hôm nay Tắc Kè Bông sắp có dịp trở thành kẻ thứ 3 nắm giữ bí mật lớn lao ấy.
Nhiệm vụ tiềm phục ở Làng Cung Nữ của tôi xem ra sắp sửa thành công một nửa, trong lòng Tắc Kè Bông hân hoan vô cùng.
Đoạn đường đến khu chứa gái của chúng tôi chẳng mấy chốc có thêm 2 bạn đồng hành. Lần lượt là Trang Trắng, Gái Hư nối đuôi nhau đến.
Nước Mắm Nhĩ lạ lùng hỏi: “2 Đứa bay cũng tới đây làm gì?”
“Thì làm việc” – Trang Trắng đáp – “đi dạo vòng vòng thăm mấy đứa em không được hay sao?”
Nước Mắm Nhĩ ngờ vực dẫn tôi vào khu Nhà Lớn, đã từng bước vào khu này rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ tôi có tâm lý kỳ lạ như hôm nay.
Khi đi ngang qua 25 cung nữ mới tuyển chọn, ánh mắt các cô đổ dồn về bộ tứ chúng tôi to nhỏ xôn xao. Nên nhớ, 10 con số trước mặt các nàng tuy gần thật gần mà xa cũng thật xa. Mười vị trí này đại biểu cho thân phận gái bán dâm cao cấp nhất trong các loại cao cấp. Mười Vương Phi này là lý do Làng Cung Nữ tồn tại và có vị thế không gì lay chuyển nổi.
Bên phía góc trái, nơi xa xa các bóng người, tôi dễ dàng nhận ra hình ảnh búp bê Hạnh Nhi ấm ức nhìn lại phía này. Than ôi, tôi đã làm công tác tư tưởng rất thuyết phục rồi, cô Vợ Bé vẫn hờn dỗi như thường.
Bao lâu nay Tắc Kè Bông cống hiến hết mình vì Làng Cung Nữ. Tuyệt chiêu mánh khóe, lai lịch gia thế mỗi một Cung Phi đều đã nắm rõ. Nên nhớ, nếu chuyện này đồn ra ngoài, người ta chỉ cần nhìn thấy ngẫu nhiên 1 cô trong đám Cung Phi cũng đủ ghen ăn tức ở đến ứa máu. Nói như vậy vừa là để hình dung nhan sắc gái tiến vua, vừa là để đề cao thực lực bố mì Tắc Kè Bông.
Ấy vậy mà, 10 vị trí dẫn đầu tôi chưa từng trông thấy dù chỉ là nhìn thoáng qua!
10 vị trí này hầu hết làm theo dạng hợp đồng, giờ giấc sinh hoạt không cố định ở Làng Cung Nữ, chỉ có bà chủ mới nắm được lịch trình chính xác. Mỗi khi bà chủ có việc ra ngoài, những thông tin này bí mật truyền lại cho Quản gia Mắm Nhĩ. Và chỉ những khi Lý Ma Ma vắng mặt, gã quản gia mới được tiếp xúc với đám gái này.
Tôi theo chân gã bánh bèo hồi hộp chờ đợi cánh cửa kính dày cộm chầm chậm mở ra. Thình lình Nước Mắm Nhĩ quay mặt lại, lạnh giọng hỏi: “2 Mẹ này sao còn đứng đây? Hết phận sự rồi nha.”
Khu phòng biệt lập của Vương Phi là nơi bất khả xâm phạm, người ngoài muốn vào bên trong đều cần có sự cho phép của Nước Mắm Nhĩ hoặc Lý Ma Ma. Trong trường hợp này, bản thân tôi rõ ràng được đặc cách, còn Gái Hư và Trang Trắng thì không.
Tôi còn chưa kịp mở miệng khuyên giải gì, đã nghe Gái Hư thoải mái đáp: “Tắc Kè là do tôi tìm về cho Làng. Thầy từng nói muốn tôi theo sát chân anh ta trong thời gian ở Làng. Hiện giờ tôi đang theo sát chân đây. Như vậy đâu có sai.”
Nước Mắm Nhĩ nghe xong bèn mắng: “Cái con đũy già mồm! Bộ muốn lên phòng quất chung luôn mới chịu hả?”
Gái Hư cười nói: “Lên phòng là thuộc về phạm trù nhận giải. Tôi không có giải nên không cần nhận ké.”
Gã quản gia toan nói điều gì đó, nhưng liền bị Gái Hư chặn họng: “Thông cảm cho nhau đi. Mắm cứ làm tròn bổn phận của Mắm là đưa Tắc Kè đến nơi cần đến, tôi cũng làm tròn bổn phận là coi chừng anh ta. Đảm bảo rằng anh ta đang nghiêm túc làm việc cho bà chủ. Vậy đi ha, mở cửa, mở cửa!”
Từ xưa đến nay gã quản gia Nước Mắm Nhĩ luôn dưới cơ Gái Hư, vậy nên lần này cũng không khác biệt. Mới vừa nói mấy câu mụ Mắm đã quy hàng, đồng ý mắt nhắm mắt mở cho Gái Hư lọt qua ải thứ nhất. Tuy nhiên, Gã bánh bèo vẫn chưa ‘tha’ cho chúng tôi.
Không hành Gái Hư được, gã ta chuyển sang đày đọa Trang Trắng:
“Thế còn con này? Bà chủ có dặn mày đi theo Tắc Kè không?”
Trang Trắng và Gái Hư nhìn nhau. Cựu verdet cười nham hiểm đáp: “Ma Ma lệnh cho tôi phải chiều chuộng Tắc Kè. Nhưng lần này hóa ra lại có người khác chiều chuộng thay tôi. Vậy nếu tôi để Tắc Kè thất vọng thì Ma Ma sẽ trách phạt. Cho nên lần này tôi phải đi theo tư vấn cho anh ấy xem nên chọn cô nào. Vì mỗi cô mỗi một kiểu. Có nhiều cô tính khí thất thường lắm sợ sẽ không hợp với Tắc Kè đâu. Tôi ở đây mấy năm tôi rành quá đi chứ!”
Nước Mắm Nhĩ trợn mặt lên đáng sợ, bàn tay mũm mĩm chỉ vào 2 cô gái miệng quát: “Bà mẹ 2 con quỷ cái! Chúng mày ăn rơ với nhau phỏng?”
Trang Trắng mỉm cười thân thiện nói: “2 Con quỷ cái này chỉ muốn an tâm chút thôi. Có bọn tôi đi theo, bảo đảm Tắc Kè có lợi mà Mắm cũng hưởng được không ít nữa đó. Tôi sống ở đây với Mắm chục năm rồi. Bọn mình không hiểu nhau thì còn ai hiểu nhau nữa, đúng không?”
Vậy là với cái miệng dẻo quẹo và tài lươn lẹo bẩm sinh của 2 cô nàng trời sợ, rốt cuộc Nước Mắm Nhĩ đành miễn cưỡng chừa 1 khe hẹp cho 2 cô lách qua. Gã ta lầm rầm trong miệng: “Coi như chúng nó là gió, cửa hở gió lùa vào… cửa hở gió lùa vào… gió lùa vào…”
Cứ như vậy, cảnh vật bên trong khu nhà cấp cao và bí mật nhất Làng Cung Nữ dần dần hiển hiện trước mắt chúng tôi.
Đây là một dãy phòng biệt lập nằm cách biệt sau lớp tường kính phân chia dày cộm. Tại đây, chúng tôi tha hồ ngước nhìn 2 dãy phòng kính chạy song song, đánh số từ 10 đến 1. Tuy rằng nơi đây cũng bài trí tương tự khu bên ngoài, nhưng các phòng dành cho Vương Phi này tiện nghi hơn nhiều. Đều đạt tiêu chuẩn căn hộ cao cấp.
Trang Trắng ghé miệng sát tai tôi hỏi khẽ: “Anh có biết Mắm tính lựa số mấy cho anh không?”
Tôi cảm khái nhìn ngắm mấy căn phòng đẹp tuyệt trước mắt, khi ngước mắt nhìn trong lòng chợt nảy sinh dự cảm không tốt.
Trang Trắng phải lặp lại câu hỏi thêm mấy lần nữa, tôi mới ngơ ngác trả lời:
“Hình như là 8, 7, 5”.
“8, 7, 5… 8, 7, 5…” – ánh mắt cô nàng ngây dại.
Nên biết, số 5 chính là vị trí cũ của Trang Trắng, nay đã được thay thế bằng một ai đó.
Bốn người chúng tôi cứ đều nhau bước đi trên dãy hành lang rộng thênh thang. Tiếng bước chân gặp vách tường dội về nghe khô khốc. Giữa chừng, Nước Mắm Nhĩ bỗng quay lưng lại nói: “Tắc Kè chỉ được bước đến đúng vị trí này thôi, không được nhích thêm một bước nào về phía trước nữa. Nào, sẵn sàng chưa đây?”
Tôi hơi căng thẳng nhìn quanh quất xung quanh, sau khi chắc chắn không có quái thú hay xạ thủ gì ẩn nấp mới gật đầu.
Nước Mắm Nhĩ hô thật to: “Phòng số 8 lên đèn!”
Mấy người chúng tôi giật cả mình, ngẩng đầu hướng về phía căn phòng ngay trước mắt, tức thì trông thấy tấm rèm vàng trong phòng uốn cong lên, tẻ về 2 hướng trái ngược nhau.
Bóng dáng yểu điệu trong chiếc váy xanh dài chấm đất hiện ra trước tầm mắt.
Chưa kịp nhìn kỹ đã nghe Mắm Nhi lớn tiếng: “Số 5! Số 7!”
Theo phản xạ tôi giật mình quay đầu nhìn lại, thấy 2 căn phòng nằm sát nhau đồng thời vén màn. Những chiếc màn như dệt từ vải trời uốn lượn xếp li nằm thẳng thớm, phô bày nội thất bắt mắt ở bên trong. Cùng lúc đó 2 bóng hình nhỏ bé nổi lên giữa nền tường hoa diêm dúa.
Đôi mắt Gái Hư và Trang Trắng tức thì co rụt lại.
Hai cô nàng này hình như cũng chưa từng biết mặt 3 Vương Phi sau tấm rèm nhung.
Cô số 8 mặc chiếc váy xanh đoan trang tú lệ, gương mặt và mái tóc trang điểm cầu kỳ, nhìn vào thấy ngay một mỹ nhân hết mực dịu hiền. Mỹ nhân này trên người đeo toàn vàng bạc trang sức, không ngờ lại đang thoăn thoắt cắm hoa tươi vào bình. Nhìn nghiêng nghiêng thấy ánh sáng phản chiếu lên đôi bông tai hình giọt nước, lại có 1 tia bạc trắng không biết từ đâu bỗng lóe lên bên trên chiếc bình thủy tinh trong suốt.
Tôi vừa nhìn đã mê, càng ngắm lại càng mê.
Ở phía trên đó cách tầm mắt hơi xa, thấy rõ ràng nhất nàng Vương Phi thứ 5 mặc chiếc váy liền thân đỏ rực rỡ. Chiếc váy đỏ vừa vặn nổi lên trên nền tường toàn hoa là hoa, nhìn vào như trăm hoa khoe sắc. Giữa bạt ngàn sắc trời chớm nở, có 1 nàng tiên hoa chầm chậm tỉnh giấc mộng thu.
Nàng tiên hoa này nổi bật không đơn giản vì tự nhiên nổi bật. Nàng nổi bật nhờ vào động tác đánh đàn rất uyển chuyển. Tuy ngăn cách 1 lớp kính dày, nhưng từng tiếng, từng tiếng đàn đã rơi vào lòng tôi.
Nghe Gái Hư ở bên cạnh nói: “Trong đám Cung Phi cũng có con bé số 16 biết đánh đàn piano.”
Nước Mắm Nhĩ liền đáp “con bé số 16 học lỏm được mấy bản. Còn áo đỏ trước mắt là nghệ sĩ dương cầm thực thụ đấy. Không phải chỉ có piano đâu, bất cứ nhạc cụ gì nó cũng diễn được tất.”
Chúng tôi miệng nói mà mắt chẳng rời vị Vương Phi kia. Đẳng cấp cao nhất có khác, vừa nhìn đã bị cuốn hút khó cưỡng lại được. Nếu vậy, ở số 2 số 1 cao cấp nhất kia chẳng lẽ còn có chị Hằng?
Vừa nghĩ đến Hằng Nga, tâm trí tôi đột nhiên có cảm giác hết sức kỳ lạ.
Nghe loáng thoáng một giọng nữ nói bên tai “số 7, số 7, hình như…”