Yêu nữ quầy bar 2
Chương 99
Ngày cuối trước khi lên đường ông ấy cẩn thận hướng dẫn tôi cách làm 1 chiếc hộp giống hệt như vậy. Tuổi tôi còn nhỏ, nhưng xem qua là hiểu ngay, cẩn thận chép nó vào 1 cuốn tập, định bụng khi nào lớn lên rồi, tìm được đủ nguyên liệu cần thiết, nhất định sẽ làm 1 món đồ chơi để đời giống hệt thế kia.
“Cho đến một ngày tôi nhìn thấy Má Nuôi khóc…”
Câu chuyện đến đây đã là cảm xúc đỉnh điểm, mỗi việc hít vào thở ra cũng thật khó khăn.
Khi đó Má Nuôi đau lòng vì 1 người đàn ông lạ. Người đàn ông này về sau tôi mới hay chính là người Thầy Lee Phong Lưu đáng kính của tôi. Có lẽ khi đó Má Nuôi yêu hắn thật lòng, vì những dòng nước mắt nóng hổi trên gương mặt đẹp không thể là giả dối. Trái tim tôi tê tái đứng chôn chân nhìn Má Nuôi lau khô nước mắt.
Lúc đó trong đầu vang lên 1 tiếng nổ: “Tại sao? Tại sao mày không thể làm 1 thứ gì đó cho Má Nuôi. Bánh Đậu không thể nhìn thấy mày đau lòng, mày càng không thể nhìn thấy Má Nuôi khổ sở.”
Thế là tôi chạy ra phố tìm tất cả những vật dụng thiết yếu còn thiếu, thật ra mấy năm nay tôi luôn có 1 bí mật riêng trong phòng, đó là công trình chiếc hộp thần kỳ của mình, nguyên liệu tôi đã thu thập mấy năm rồi, bây giờ chỉ còn vài món nữa là hoàn thành, có thể bắt tay vào thi công.
“Hay quá, tuổi thơ của anh khiến cho tôi ghen ti đó. Vậy anh có làm xong chiếc hộp không? Khi đem tặng Má Nuôi, bà ấy đã nói thế nào?” – Thần tình Gái Hư rõ hưng phấn.
Tôi đáp: “Bà ấy vẫn khóc…”
Gái Hư la lên: “Không thể nào, chắc là…”
“… nhưng trên miệng cuối cùng đã chịu cười rồi. Má Nuôi chịu cười vì tôi rồi! Buồn cười lắm, nhìn bà ấy cười không hiểu sao người muốn khóc lại là tôi.”
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar-2/
Khi đó Má Nuôi đang trong tâm trạng bế tắc cùng cực, bỗng nhìn thấy tôi 2 tay ôm chiếc thùng gỗ đi tới rất đỗi ngạc nhiên.
Tôi đặt chiếc thùng gỗ lên bàn chỉ vào nó mỉm cười nói: “Con có cái này muốn cho Má xem.”
Có lẽ Má Nuôi chưa từng biết đến loại hộp này, hoặc là trong lúc nhất thời thần trí chưa thông suốt. Vậy nên Má băn khoăn hỏi: “Xem như thế nào? Nhòm vào khe hở trên vách này hả con?”
Trong lòng tôi ca bài ca hạnh phúc nhất, mắt không rời khuôn mặt tuyệt đẹp của bà khi đang chăm chú nhìn vào thùng gỗ. Điệu bộ lúc Má vén lọn tóc qua vành tai dễ làm người ta liên tưởng đến 1 hình mẫu phụ nữ hoàn hảo.
Dưới ánh sáng tạm bợ khi đó, tôi nhìn thấy gương mặt động lòng người của Má hơi đỏ lên, những giọt nước mắt cũng tự nhiên ngưng sôi trào. Bà lặng người đi, khóe môi theo đó từ từ hé lên 1 nụ cười, tuy rất nhợt nhạt nhưng không hề gượng gạo.
Má Nuôi của tôi cười đẹp lắm, nụ cười đó đẹp nhất trần gian!
Giây phút đó tôi biết bà thật sự cảm động vì tôi.
Chỉ vài phút ngắn ngủi thôi, vài phút ngắn ngủi con tim tôi nhãy cẩng vì sung sướng.
“Thằng ngốc này” – Má Nuôi vừa cười vừa gạt nước mắt nói – “con phí công làm ra thứ này chỉ để an ủi Má thôi hả? Thật thà quá đi.”
Lúc đó Má Nuôi đã hiểu, nhưng cố tình không hiểu, rằng tôi làm tất cả cũng chỉ vì Má. Tất cả những điều tôi phấn đấu đều là vì bà, chỉ bởi một mình bà mà thôi.
Câu chuyện quá khứ úa màu dĩ vãng đã đến hồi khép lại. Gái Hư nằm nghiêng người ngắm nhìn gương mặt tôi chăm chú, dưới gió và ánh sáng chẳng hiểu thứ gì khiến ả chú tâm đến thế.
“Tình cảm đó thật đẹp. Đẹp lắm Tắc Kè ơi! Vậy ra… đó là 1 trong số những niềm đam mê của anh, cuối cùng đã giúp đỡ được cho người anh thương nhất rồi. Haha, dễ thương thật, lúc đó còn con nít chắc anh thực sự cho rằng chiếc hộp có phép màu.”
“Không! Không phải đâu Gái Hư. Lúc đó tôi lại nghĩ khác, phép màu tôi tạo ra không phải là chiếc hộp gỗ. Mà là nụ cười của Má Nuôi! Nụ cười của người tôi thương nhất nở ra ngay bên dưới dòng nước mắt. Đó mới là phép màu thật sự trên đời này.”
Hốt nhiên, nói đến đây đôi mắt tôi nhòa hẳn đi, các nếp nhăn xô lại nhường chỗ cho 1 giọt nước mắt ứa ra.
Lúc kể câu chuyện này môi tôi còn mỉm cười vậy mà bây giờ đã mít ướt rồi.
2 người chúng tôi lằng lặng nằm cạnh bên nhau, im lặng nghe từng nhịp đập của trái tim, cũng là nhip đập của hồi ức, của thứ phép màu trong quá khứ vẫn còn lưu lại đến ngày nay.
Chừng giây lát sau tôi mới bình tâm lại, hỏi Gái một câu rất ngây ngô: “Bộ tôi đang khóc hả?”
Tôi nhìn trời, còn Gái Hư vẫn mãi nhìn tôi, giây phút đó cô ả bỗng bật cười: “Không đâu Tắc Kè, tôi thấy rõ ràng anh đang cười mà. Còn cười rất tươi nữa kìa.”
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar-2/
Căn phòng màu mỡ gà bày biện giản đơn, ánh đèn, mùi nến thơm tỏa hương nhè nhẹ, thi thoảng lại nghe thấy đôi ba tiếng rên khe khẽ.
Tiếng rên cất lên khẽ đến mức, cái tính từ “nhỏ nhẹ” dùng trong trường hợp này không hề khoa trương 1 chút nào. Những người đàn bà khác khi rên đều mang vẻ dâm đãng nhục dục, chỉ riêng có Má Nuôi càng nghe càng thấy cao sang quý phái.
Ở đây tôi đang nói về cách hôn của Má.
Ông Công, cháu họ của Má, từng có thời gian dài ở lại trong nhà chúng tôi, có lần vừa uống trà vừa nói thế này: “Không phải cứ có nhiều tiền bạc thì đều sang trọng cả đâu, có những người dù sống giản tiện nhưng vẫn ra dáng quý tộc như thể trời ban cho họ thiên tước ấy vậy.”
Ngoài hiên gió thổi vi vu, bánh trung thu đưa tới tận bàn, ông Công vòng tay rót đầy 4 li nước trà.
Má Nuôi mỉm cười nói: “Cả nhà ăn bánh đi, bánh mới ra lò đó.”
Lúc này tôi mới có dịp để ý kỹ hơn về cái cách ăn bánh rất chi là “quý tộc” của Má. Cái cách mà thường ngày tôi và Bánh Đậu Ngọt vẫn trầm trồ nhìn ngó lẫn nhau, nhưng chẳng có đứa nào học hỏi ra hồn.
Chúng tôi, dù có sang trọng nhất, cũng chỉ ăn bánh bằng cách dùng nĩa găm vào miếng bánh rồi đưa thẳng lên miệng cắn 1 miếng thật to, tay còn lại khum bên dưới sẵn sàng chờ đợi tình huống vụn bánh vỡ ra.
Còn Má Nuôi thì dùng khuỷa tay tì nhẹ lên mép bàn, thẳng người, ngẩng mặt lên, dùng nĩa khéo léo tách miếng bánh hoặc cắm vào thân bánh 1 cách rất “nhân đạo”, đổi lại động tác này khiến má làm chủ hoàn toàn món ăn mà không hề bị lúng túng thậm chí mắt không cần nhìn vào dĩa. Món ăn được đưa vào miệng bà thật nhẹ nhàng khéo léo, lách qua kẽ giữa 2 môi theo 1 góc vuông đúng chuẩn tỉ lệ thần thánh.
Đôi môi mỏng manh của bà trong khoảnh khắc nếm thứ gì cũng vậy, đều hết sức tinh tế và gợi cảm. Chỉ một cái liếm môi bất chợt, cũng khiến người ta liên tưởng biết bao nhiêu nghệ thuật hàm chứa trong ấy.
Chẳng trách trong đêm trung thu trăng sáng, vô tình tôi phát hiện nụ cười kín kẽ trên gương mặt ông Công. Sau đó ông thì thầm vào tai tôi “những kẻ cóc ghẻ dù sở hữu hàng núi tiền cũng vĩnh viễn không bằng được 1 phần ngàn phẩm chất của bà cô.”
Tôi nghe xong thật mát lòng mát dạ, bèn nói lại với bánh đậu ngọt. 2 anh em tự hào không gì kể siết.
Về phần ông Công, hẳn đêm hôm đó đang ám chỉ sự việc gì, chỉ là tôi còn quá nhỏ không hiểu thấu. Tôi chỉ cảm thấy trên đời này có nhiều người đóng cho mình 1 cái mác đầy thương hiệu, để rồi trở nên kệch cỡm, đáng cười trong mắt người khác. Quên mất rằng mỗi đêm rằm tháng 8, đôi mắt Má Nuôi lại vô ý dõi lên bầu trời thấu suốt.
Về sau này tôi mới nghiệm ra, cái lối sống hết sức quý phái của bà và nỗi buồn man mác mỗi rằm trung thu đều có mối liên hệ gắn kết với nhau. Tôi chỉ khám phá ra điều ấy trong khoảnh khắc môi bà chạm vào môi tôi, màu hồng đào phơn phớt vỡ ra rực chín.
Cái cách Má Nuôi đá lưỡi cũng điệu đàng hơn hẳn người thường, lại không kém phần đáng yêu. Kể cả mỗi khoảng hô hấp nhè nhẹ cũng đem đến cho người ta thứ dư vị vương giả tuyệt đối. Tay tôi lần mò vào lớp áo ngủ mỏng manh của má, chạm đến từng tấc da thịt ấm áp xuân xanh.
Tiếng bà rên khẽ bên tai tôi: “Ôm chặt vào, ở đây vẫn còn lạnh lắm.”
Tôi vùng lên như con hổ đói, tham lam chiếm hữu bà, ôm ghì bà, cắn lên môi bà tra tấn. Má Nuôi thốt lên mấy tiếng mị tình, mắt bà khép chặt khoan thai, đôi chân mày nhăn lại dễ làm người ta vỡ tim vì ngưỡng mộ.
Bất thình lình bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Má ơi, Anh cả ơi…”
Đầu óc tôi đang chìm trong mộng mị thình lình mu bàn tay bị ai đó cấu véo 1 cái rõ đau, Má Nuôi nhìn tôi cắn môi, 2 gò má đỏ ửng.
Đúng lúc này cánh cửa gỗ kêu “kẽo kẹt”.
“Má ơi, Bánh Đậu đói bụng…”
Trước mắt chúng tôi, thân hình nhỏ bé của Bánh Đậu Ngọt đứng lọt thỏm giữa cánh cửa phòng rộng mở. Đôi mắt nó trong suốt như mặt hồ, bên trên không một gợn sóng, phẳng lặng phản chiếu tâm trạng hoảng hốt của chúng tôi.
Màu nền vẫn dịu dàng như thế, gian nhà vẫn yên ắng như thế, chỉ có sắc trắng của drap giường trải đầy, tấm màn hoa văn buông rơi như nước.
Giây phút đó, tôi vẫn chỉ nhìn một mình Má Nuôi.