Yêu nữ quầy bar
Chương 28
Cả đám ồ lên – “con này ghê!”
“Đây nữa”chị Ngọc đứng dậy, đưa tay tháo thắt lưng – “ê thằng nhóc, quay mặt lại nhanh lên”.
Thắm lập tức xoay người tôi vào trong tường.
“Ô hố hố” cái giọng cười khả ố không lẫn đi đâu được của Sami vang lên.
“Mày tậu đâu ra được cái quần ngon lành thế, đựng được cả tiền nữa”.
“Giang hồ nguy hiểm dạy anh khôn đó mấy cưng”.
Tôi chắc chắn rằng áo ngực và quần lót chính là “két sắt” an toàn của Ngọc Dao Lam.
Quay mặt lại tôi nói: “Như thế này là có qua có lại rồi, thôi chị đừng nghĩ gì đến thằng già dê đó nữa”.
Ngọc Dao Lam tức thì khịt mũi.
“Không dám đâu nhóc, chừng đây cũng khá nhưng chưa bù lại được những ngày tháng gian khổ của tao đâu. Điều làm tao hả dạ nhất là lột truồng lão sau đó mở hết cửa, khách sạn đông đúc nhất định sẽ có trò vui. Mà kể cũng may, trong người lão mang theo nhiều tiền mặt. Nếu không thì tao ăn mắm rồi”.
Ngọc Dao Lam xin 1 điếu thuốc của Thắm.
“Cầm lấy rồi ra ngoài kia hút, hút ở đây tao bị ảnh hưởng”.
“Gì?” Ngọc trợn mắt “tai tao hình như bị điếc rồi mày ạ”.
“Tao nói thật đấy, tao cai thuốc trong vòng 2 ngày”.
Thắm nháy mắt bí ẩn “chuyện dài dòng lắm”.
Sau khi biết tôi và Thắm đã trở thành 1 đôi, lại còn chuẩn bị gặp mẹ tôi.
Ngọc Dao Lam kinh ngạc ra mặt.
“Ôi mẹ kiếp, chuyện hay thật đấy! Mà chúng mày được như ngày hôm nay cũng là nhờ tao cả, còn nhớ hay đã quên rồi?”
“Vâng vâng, nhớ kỹ lắm ạ” – Thắm cười tươi rói.
“Vậy thì lại đây, đích thân ta sẽ tác thành cho hai con…”
“Bính boong, bính boong…” – tiếng chuông cổng bất ngờ reo.
Sami chạy huềnh huyệch từ sân vào nhà, miệng la lớn “báo động, báo động, có cớm tới”.
Ngay lập tức, Linh DJ chạy biến lên lầu.
Đầu óc tôi bỗng nhiên căng thẳng “là mẹ tới”.
Đứng vụt dậy nhìn sang chị Thắm, thấy chị đã cầm lấy cái gương từ lúc nào.
Hôm nay chị trang điểm nhẹ, không hề kẻ mắt, đôi môi màu anh đào, khuôn mặt hết sức tự nhiên.
Thắm cũng tạm thời rời xa những bố váy áo bó sát ngắn cũn cỡn mà thay vào đó là những bộ váy xoè màu sắc tươi sáng.
Cầm lấy chiếc nón rộng vành đội lên đầu, trông chị như 1 nàng công chúa hoa bước ra từ khu vườn cổ tích.
“Con Sam lên lầu thay đồ khi nào tao gọi mới được bước xuống, tiện thể mày nhắc con Linh xuống chuẩn bị dọn đồ ăn” – Thắm đưa tay múa chân chỉ đạo – “còn con Ngọc, mày lên phòng trên nằm ngủ hộ tao được không?”
“Được thôi” – chị Ngọc nhún vai.
Trong khi đó tôi chạy ra mở cổng.
Trời lúc này đã về chiều, ráng trời nhuộm đỏ cả thành phố.
Theo lịch trình đây chính là thời điểm mẹ tôi “vi hành” qua quận 1.
Chỉ 1 cuộc viếng thăm đơn thuần của mẹ cũng khiến chúng tôi phải rối lên như ổ kiến lửa.
Trong nhà, các bà chị chạy qua chạy lại.
Thắm tươi cười chào hỏi mẹ tôi đúng như kịch bản.
Hôm nay, mẹ đi 1 mình, vừa nhìn thấy “cô chủ nhà” đã phải thốt lên “trời, người đâu mà đẹp quá chừng, cháu không nói chắc cô tưởng cháu là diễn viên người mẫu”.
Khởi đầu khá tốt đẹp, mẹ và Thắm khen ngợi lẫn nhau.
Đến tôi cũng mừng thầm.
Thắm còn mạnh dạn nắm lấy tay mẹ dẫn vào nhà, nói cười hết sức tự nhiên.
Chuyện sau đó thì cứ như nhà hàng chuyên nghiệp.
Mẹ tôi vừa ngồi vào bàn đã có ngay cô phục vụ Linh DJ rót trà.
Thắm với tay bật ngay 1 bản nhạc nhẹ.
Miệng tươi cười đon đả “nó tên Linh là em họ cháu đấy ạ”.
“Chà, 2 chị em giống nhau quá”.
Tôi suýt nữa chết cười.
“Cháu hiện nay đang học hay là đã đi làm rồi?” – Mẹ tôi lên tiếng hỏi Linh.
“Dạ, hiện nay cháu đang là nhân viên của đài phát thanh truyền hình thành phố Hồ Chí Minh” – bà DJ mau mắn trả lời.
Câu này Thắm đã tập dợt cho chị ta không biết bao nhiêu lần. Lần nào cũng nói 1 lèo như máy.
Chị Thắm quay sang Linh thì thào “phải… tự nhiên…”
Linh DJ nhíu mày, chắc chị ta đang chửi thầm gì đó.
Nhưng Thắm đã lo xa rồi, mẹ tôi rất ít khi để ý đến tiểu tiết.
Thấy Linh giới thiệu như thế mẹ rất hào hứng.
“Cha, đúng là làm trong đài truyền hình có khác, công nhận cháu lanh lợi, thông minh ghê”.
Xét về độ lanh thì bà này khỏi phải bàn, chắc chỉ thua có Sami thôi.
Tiếp theo, Thắm tíu tít với mẹ tôi về cuộc sống ở Sài Gòn.
Thi thoảng tôi cũng phụ vào đôi ba câu cho có không khí.
Tôi và Thắm ngồi tiếp chuyện mẹ, trông giống hệt 1 đôi vợ chồng mới cưới về ra mắt gia đình.
Khi nhắc đến nghề nghiệp, dĩ nhiên Thắm giới thiệu ngay: Đang bán shop thời trang trên đường 3/2.
“Chà, hèn gì mà cháu ăn bận đẹp quá, bác rất thích gu của cháu”.
Sau khi nghe câu nói đó, Tôi có thể trông thấy niềm vui sướng dâng lên trong đáy mắt Thắm.
“Khi nào có dịp cháu sẽ dẫn bác đi mua sắm, bác trẻ đẹp, nước da mịn thế này, mặc đồ kiểu nào cũng đẹp” – Thắm nghiêng người làm bộ đánh giá.
Tôi chợt nghĩ sau này nếu chị bỏ nghề gái điếm, mở cửa hàng bán đồ chắc chắn đông khách.
Có điều chúng tôi không lường trước trường hợp mẹ tôi “thân quá hóa phiền”, nhất định đòi ngày mai đến shop của Thắm mua hàng ủng hộ.
Đụng phải tình huống không có trong kịch bản, chị Thắm im bặt.
Cũng may tôi nhanh trí nói thay “shop của chị toàn bán đồ cho tuổi teen, chuyên về hip hop thôi mẹ ơi, không có đồ dành cho tuổi trung niên ở đấy đâu” – thế là mẹ tôi tiếc hùi hụi.
Nhưng Thắm cũng hứa hẹn sẽ chở mẹ tôi đi mua sắm ở 1 số nơi uy tín.
Công nhận, Thắm lo lắng cho ngày này không thừa, mẹ tôi toàn hỏi những câu hiểm hóc chẳng hạn như hỏi về quê quán của chị.
Bà con họ hàng, kể cả láng giềng xung quanh nhà tôi đa số không ưa gì gái miền tây. Nếu mẹ tôi biết Thắm cũng là 1 trong số đó chắc chẳng vừa ý lắm đâu.
Tôi bèn nháy mắt ra hiệu cho Thắm.
Chẳng dè, chị thoải mái đáp ngay “quê cháu ở Cần Thơ ạ”.
Tôi suýt ngất! Thắm thật thà đến tội nghiệp. Tim tôi đập thình thịch, ngó kỹ phản ứng của mẹ.
Thấy mẹ tôi thoáng bất ngờ, rồi bỗng nhiên nắm lấy tay Thắm reo lên sung sướng “ôi trời đất, thật à? Cô là cô thích dưới miền tây lắm. Cô thích đi du lịch miệt vườn, về nơi sông nước bắt cá rô đồng, bẫy chim cút nướng, giống như trong truyện Đất Rừng Phương Nam và Rừng U Minh, ngày xưa cháu có được chơi mấy trò đó không? Cô nghe ông Đoàn Giỏi tả cảnh vén cá mới thấy nước ở dưới rạch mà ham quá trời quá đất.”
Hú hồn! Thì ra mẹ tôi đặc biệt thích du lịch sinh thái.
Dường như cảm thấy ông trời an bài quá tốt đẹp, chị Thắm luôn miệng gật đầu hứa hẹn với mẹ.
Dám cá trong đầu chị đang nghĩ đến ngày mai sẽ tìm đọc 2 quyển sách Đất Rừng Phương Nam và Rừng U Minh.
Buổi tối, gia đình đĩ điếm chiêu đãi mẹ tôi món mì spaghetti, giới thiệu rằng đây là món tủ của chị Thắm nhưng thật ra là… nhờ người nấu hộ.
Thắm nháy mắt, thì thầm với tôi “tại thời gian gấp em không kịp học nấu ăn, tự nhiên giờ thấy có lỗi với má quá”.
Tôi len lén bóp mông nàng 1 cách âu yếm.
Đến giờ ăn, chuông cổng lại reo thêm 1 lần nữa.
Nhi Cây Trâm cùng ông giáo sư bước vào nhà, chào hỏi mẹ tôi lịch sự.
Sau khi biết người đàn ông đứng tuổi đi cùng Nhi là giáo sư giảng dạy kinh tế học của trường đại học Ngoại Thương, mẹ lại được dịp tỉ tê hoàn cảnh của tôi thêm 1 lần nữa.
Còn ra sức gửi gắm tôi cho thầy.
Ôi, mẹ lúc nào cũng nghĩ tôi là 1 đứa trẻ ngốc nghếch.
Ôi. Nếu mẹ biết sự thật, nếu mẹ biết con của mẹ không ngoan hiền như mẹ nghĩ… chắc bà sẽ suy sụp mất thôi.
Sự xuất hiện của giáo sư và Nhi Cây Trâm khiến mẹ tin tưởng tôi và chị Thắm 100%.
Bây giờ dám cá cho dù tôi có xin đổi chỗ ở mẹ tôi cũng nhất quyết không đồng ý.
Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp đúng như Thắm mong đợi.