Yêu nữ quầy bar
Chương 61
Có điều lịch học của tôi thời gian đầu có đôi chút gián đoạn.
2 ngày sau, vào một buổi chiều giờ tan tầm, Ngọc Dao Lam gọi cho tôi.
Trong sự ngỡ ngàng của đám bạn học, bà đại ca chở tôi tới quán pizza tết trên đường Trần Lê.
Người đẹp vẫn là người đẹp, chị ta mặc quần bò, áo phông bó sát người, tôn lên những đường cong hấp dẫn.
Thân hình Ngọc góc cạnh hơn Thắm, gợi cho người ta cảm giác khỏe khoắn.
“Ăn đi, ăn nhiều vào” – chị Ngọc vừa uống nước vừa chăm chú nhìn tôi.
“Chị cũng ăn đi, sao ăn ít thế?” – Tôi đang đói nên đánh chén rất thoải mái.
“Thôi, pizza ở đây dở hơn sài gòn nhiều”.
Tôi nuốt cái ực.
Miệng thì chê dở mà còn mời tôi ăn nhiều? Là ý gì đây???
Được một lúc, Ngọc Dao Lam lên tiếng dò hỏi tôi:
“Chị hỏi cưng cái này nhé”.
“Dạ, chị muốn hỏi gì?” – Tôi thấy nao nao. Cảm giác đối diện chị ta như đang đùa với 1 con sư tử cái.
“Cái đêm mà cưng đưa Thắm vào viện ý, nó bị sốc thuốc đúng không?”
“Đúng rồi chị”.
Cuối cùng bà này cũng vào chủ đề chính.
“Hôm đó cưng cũng ở đó, thế có thấy đứa nào đưa thuốc cho con Thắm không?”
Tôi ngập ngừng đôi chút, khổ thân tôi rồi, bây giờ nếu bảo không thấy, chắc chắn đại ca sẽ đạp tôi bay qua cửa sổ, rớt xuống dưới lầu.
Còn nếu bảo có thấy, tôi biết chỉ ai đây, tôi có biết ai đâu trời.
Chợt nhớ tới lời Thắm nói hôm đó. Chị nghi ngờ “mấy con bạn” của chị đã đưa thuốc.
Tôi bèn y như vậy mà nói lại với Ngọc Dao Lam, đằng hắng 1 tiếng, tôi làm mặt nghiêm túc:
“Thưa chị, em và chị Thắm hôm đó có nghi ngờ đám con gái nhảy cùng với chị, nhưng mà không có chứng cứ chắc chắn”.
Tất nhiên tôi không dùng từ ngữ mang tính khẳng định trong lời nói.
“Á à, con Thắm đã nghi là đúng rồi, Thắm nó có nói tên mấy con đó không?” – Chị đại quắc mắt như sắp động thủ đến nơi.
“Ơ… không ạ, nhưng mà chị nói đó là mấy đứa bạn xã giao”.
“Bạn xã giao?”
Chị Ngọc đập bàn 1 cái thật mạnh.
“Cưng, kể chị nghe lại sự việc ngày hôm đó xem nào”.
Thế là tôi ngồi thuật lại sự việc cho đại ca nghe, từ chuyện lúc bước vào XO, đến lúc thằng Ty rapper công bố người đoạt giải nữ hoàng của đêm, rồi chị Thắm mặc áo gì, lên nhận giải thưởng như thế nào, giải thưởng trông ra làm sao.
“Khoan, thằng DJ là bạn em?”
“Dạ” – tôi thấy không ổn lắm, biết thế đừng kêu đích danh thằng DJ.
“Ở đâu ra cái trò nữ hoàng của đêm? Bà Quỳnh Lục mới bày ra à” – Quỳnh Lục tức Quỳnh Lục Muội là chủ của vũ trường, cái bà ác ma cắt lương thằng bạn tôi.
“Không ạ, là thằng DJ tự biên tự diễn.” Tôi dè dặt.
“Tự biên tự diễn đúng vào cái đêm cưng tới đó chơi, chuẩn nhỉ?”
Nở nụ cười ác độc, Ngọc Dao Lam lườm tôi muốn đứt cổ.
Tôi tự nhủ, thôi rồi, toi mạng rồi, bây giờ thì bả đâm sang nghi ngờ tôi.
Bà Ngọc đê thêm: “Sau cái đêm cứu mạng con Thắm, cưng khá thân thuộc với nó nhỉ? Mà kể cũng đúng, ở đây nó đâu có quan hệ gì với ai, chị đây thì đi đi về về”.
Tôi cúi gằm mặt. Chắc chắn bà này nghi ngờ tôi sắp đặt để làm quen với chị Thắm đây mà. Ôi, ở đâu ra cái kế hoạch chỉ có trong phim hành động ấy chứ? Bà này khéo tưởng tượng thật!
“Thưa chị, em thề” tôi đưa tay thề: “Em thề em với thằng Ty không hề làm gì cả”.
“Thế mày thử nói chị nghe, cái trò nữ hoàng bày ra để làm gì? Mày không nói được chị gọi cho thằng Ty, nếu nó khai khác mày thì 2 đứa mày chết chung tối nay”.
Hai mắt Ngọc Dao Lam trợn trừng, bây giờ thì tôi đã bước đầu hiểu được vì sao người ta gọi chị là Dao Lam. Bởi vì chị lườm đứa nào, đứa đó đứt cổ.
Không còn cách nào khác, để giữ mạng tôi đành khai hết sự thật. Rằng thằng Ty làm vậy đơn thuần chỉ để cho tôi có cơ hội trông thấy người đẹp trong mộng.
Nguyện vọng của tôi khiến nó nổi hứng bất chợt, và rồi rắc rối xảy đến, chúng tôi vô tình tiếp tay cho kẻ xấu.
“Một phần cũng tại em, chị à, biết vậy em đừng vào đó, thì chắc chị Thắm đã không bị hại”.
Cái mặt tôi méo xệ đi, méo thật sự.
Ngọc Dao Lam quả nhiên là con sư tử cái khôn ngoan, chị ta không mủi lòng trước thái độ của tôi mà bấm nút gọi ngay cho thằng Ty.
Chắc chị là đại ca bảo kê nó ấy chứ.
Tôi thấy chị nhắc lại câu hỏi chị vừa hỏi tôi ban nãy. Giọng điều có phần ghê gớm hơn.
Mặc dù sẽ đoán được thằng Ty nhất định sợ tái mặt khai sạch sành sanh, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch.
“Ừ, ừ, tụi bay cũng nhiều trò nhở?” Giọng chị bình thản.
“Lát tao qua đó, mày chuẩn bị tinh thần đi”.
“Ê, đêm hôm đó là những con nào đứng gần con Thắm?”
“Rồi, mẹ kiếp!”
Ngọc Dao Lam gập điện thoại đặt xuống bàn.
Thấy chị chỉ vào cốc nước của tôi trên bàn, nhướng mày.
Tôi lập tức cầm lấy cốc nước uống cái ực.
Dường như cũng hài lòng, chị đại gật đầu.
Hú hồn hú vía ba đời chín họ nhà tôi.
“No chưa?”
“Dạ no rồi”.
Chị Ngọc đứng dậy khoác giỏ xách lên vai, ngúng nguẩy bước đi. Đi được 3 bước chị quay lại đưa tay ngoắc tôi.
“Tối nay, cưng đi với chị”.
Khách trong quán ai nấy trố mắt nhìn.
Ngồi sau chiếc vespa, tôi lầm rầm cầu khấn: “Ôi cha mẹ ơi, mascara hai trăm chín chục nghìn ơi, sắp chết rồi, không còn được ở với mọi người nữa rồi”.
Tôi cũng không biết đại ca đang chở tôi đi vào nghĩa trang nào nữa?
Chạy tà tà trên đường, Ngọc Dao Lam vừa đi vừa thuật lại một số chuyện cho tôi nghe.
Thì ra, chị nghe tin Thắm nằm viện nên từ Hà Nội về sớm 3 ngày. Về đến nơi, đi ăn tối, chị gặng hỏi mãi, Thắm chỉ bảo là lỡ chơi thuốc quá đà. Nhưng với bản lĩnh 20 năm trong nghề (chị tiếp xúc với thế giới ăn chơi từ hồi bé tẹo) chị không dễ gì tin lời Thắm, chắc chắn có bàn tay khác nhúng vào đây. Thế là chị chuyển sang khai thác tôi. Định bụng điều tra đầu đuôi sự việc, nếu biết được đứa nào cố tình đưa thuốc cho Thắm, chị sẽ xử nó ngay trong đêm.
Đi đánh nhau thì đi một mình hoặc là gọi thằng Ty được rồi, cớ sao còn chở tôi theo?
Không phải là chị tính bảo tôi phụ một tay chứ?
Chiếc vespa Lx trắng muốt đỗ trước vũ trường XO, đám bảo vệ quen nhẵn mặt chị vội vàng chào hỏi.
Đứng trước cửa, chị kéo áo tôi.
“Chuyện tối nay, cưng không được bép xép với con Thắm, nếu không thì chị kể cho nó nghe ý đồ đen tối của cưng, hé hé, còn khuyến mãi thêm 1 con dao lam nữa. Ok?”
Tôi tính mở miệng phản đối “làm gì có ý đồ đen tối nào” nhưng nhìn sắc mặt chị tôi đành gượng gạo làm dấu tay “ok”.
Chị đi trước tôi, đột ngột quay người lại, nhìn tôi sâu sắc:
“Thời còn bán rẻ thân kiếm tiền ở sài gòn, có bao nhiêu khách sộp nó nhường chị cả. Đêm Màu Hồng cũng là nó đứng ra bảo đảm cho chị vào làm. Chị với nó còn hơn chị em một nhà. Nhưng mà chị lại say sưa với khách khi nó bị bọn máy bay bà già đánh cho thân tàn ma dại, vậy cho nên…”
Nhịp chuyện đang trầm và sâu lắng, đột nhiên chị quát to.
“Hiểu gì chưa?”
“Chị Ngọc, chị yên tâm đám người trong kia bị đòn là còn nhẹ lắm”.
“Tốt!”
Hai khóe mắt tôi cay cay, cái mà hôm nay tôi nhận được từ gái giang hồ – Ngọc Dao Lam là bài học về tình chị em.
Bỗng nhiên, tôi sinh ra hảo cảm với chị.
Cánh cửa vũ trường mở toang.
Ngọc Dao Lam ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, tạo dáng đi như người mẫu trên sàn catwalk. Tôi kè kè theo chị, một tay đút túi quần, một tay chỉnh lại cổ áo, phong thái bệ vệ hoành tráng.
Đi đánh nhau phải ra dáng cho giống đánh nhau. Vả lại, Đi theo chị, tôi có sợ gì ai?
Tiếng nhạc dập dồn, ánh đèn chớp chớp đập ngay vào óc.
Sau lần trước, tôi vẫn chưa quen được với nơi này.
Ngược lại, chị Ngọc vào sàn nhảy như cá gặp nước, hoàn toàn tự tin.
Chắc bởi vì cú bật tung cửa có phần ngông cuồng nên rất nhiều khách đưa mắt nhìn chúng tôi.
“Ôi trời đất, chị Ngọc! Chị về khi nào không báo cho tụi em”.
Đám vũ nữ sà vào ngay lập tức.
“Mời chị lại quầy ngồi, cô Quỳnh dặn lúc nào chị tới đãi chị chai XO”.
“Chà, chị Ngọc đi du lịch về có khác, đẹp và sành điệu hẳn ra”.
Xung quanh Ngọc Dao Lam toàn những lời xu nịnh, tâng bốc.
Chắc hẳn đã quá quen, chị điềm nhiên gật đầu.
Tôi hắng giọng mấy tiếng, làm ra vẻ lạnh lùng, cái kiểu này tôi bắt chước trong phim Hàn Quốc.
“Ủa? Ai đây? Em trai chị hả? Bữa nay mới thấy mặt, dễ thương quá ta”.
Đứa phục vụ nhỏ nhắn khá xinh xắn nheo mắt nhìn tôi.
Cái con quỷ nhỏ này ăn cái gì mà khôn thế không biết? Vừa nhìn đã biết tôi là hậu bối. Mà kể cũng đúng, tướng tá và khuôn mặt tôi còn non choẹt.
Đại ca chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt đằng đằng sát khí liếc nhìn toàn cảnh vũ trường.
Ngay đến tôi đứng đằng sau chị còn lạnh sống lưng.
Nhỏ phục vụ im bặt, đưa mắt ra hiệu cho ai đó.
Tôi nhìn thấy thằng Ty mặt tái mét vồn vã chạy về hướng này.
“Chị, chị để em xách túi cho”.
Thằng Ty mau mắn.
Chị Ngọc quẳng cho nó túi xách, túm lấy lỗ tai nó nhéo 1 cái thật đau.
‘Ái ui’.
“Mấy con nhỏ kia đâu?”
Chị vừa hỏi vừa nhéo, đôi chân không ngừng lại, sải từng bước về phía quầy bar.
Thằng Ty quay lại ngó tôi, nhăn mặt.
Tôi nhún vai tỏ vẻ “ai mà biết!”
“Bọn nó ngồi phòng trong đó chị” liếc nhìn đồng hồ thằng Ty nói thêm: “Thường thì 15 phút nữa bọn nó ra sàn, ngày nào cũng vậy”.
Ngọc Dao Lam bấy giờ mới chịu tha cho cái lỗ tai thằng khỉ.
Ngoắc tôi ngồi xuống bên cạnh, chị nạt bọn phục vụ.
“Sao nãy kêu có XO, XO đâu?”
Đích thân thằng DJ rót rượu cho chị.
Một mình chị uống hết ly này đến ly khác, trán thằng Ty lấm tấm mồ hôi.
Tôi nghĩ thầm: “Bà này mượn cớ say rượu đánh người đây mà, thâm thiệt!”
“Bọn nó đi mấy người?” – Đại ca hỏi.
Thằng Ty đưa 5 ngón tay.
“Cả nam lẫn nữ?”
Nó nói vào tai chị: “3 Nữ 2 nam”.
Chị Ngọc gật đầu, lại uống tiếp.
“Chị à, bữa nay bọn nó dẫn khách lạ theo” – thằng Ty dè dặt.
“Khách ở đâu?”
“Hình như Sài Gòn lên”.
“Gái hay trai? Đẹp hay xấu?”
“Con nhỏ chắc thua chị mấy tuổi, trên vai phải có xăm con bướm chúa”.
Ngọc Dao Lam khịt mũi: “Con Diệp Na”.
“À, ra Diệp Na là nhỏ đó”.
Thằng Ty gật gù, đoạn nó quay sang tôi, thì thào gì đó.
Không nói thành tiếng nhưng tôi nhìn khẩu âm đoán được nội dung.
“Toàn là đĩ”.
Tôi đưa nắm đấm ra trước mặt, nó liếc nhìn chị Ngọc rồi im bặt.
Cuối cùng cũng tìm ra cách trị thằng quỷ sứ này.
Rượu vào nửa chai, chị chưa say nhưng bây giờ thần kinh đang bị kích thích. Tôi dám cá lúc này là lúc chị chuẩn bị thanh toán nhóm kia. Cứ y như phim xã hội đen.
Tiếng nhạc mạnh hơn, dồn dập hơn.
Một đám nam nữ vừa vặn 5 mạng tiến ra sàn.
Tôi nhìn cũng có chút quen mắt, đặc biệt là nhỏ váy hồng, bận tất lưới. Chắc chính nó là người nhìn Thắm bằng đôi mắt hình viên đạn hôm nọ.
Thằng Ty cũng đưa tay chỉ áo hồng đầu tiên.
“Má, con Huyền Lưới” – chị đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, rượu chòng chành đổ hết ra ngoài.
“Mày ở yên đây”. Chỉ vào mặt tôi, chị ra lệnh.
Thằng Ty đứng cạnh tôi, xoè từng ngón tay ra đếm.
“Một bước, hai bước, ba bước…”
“Bắt đầu!” – Nó hô.
Và trên sàn nhảy, Ngọc Dao Lam bắt đầu uốn éo.
Tôi tròn mắt kinh ngạc, chắc thằng này theo làm đệ tử chị nhiều năm lắm đây, cho nên nó biết rõ cả khi nào thì chị bắt đầu nhảy, và từ quầy bar đến sàn chị bước trong bao nhiêu bước.
Chị nhảy sexy, nếu không muốn nói là khá dâm.
Động tác chứa đầy sự thách thức.
Tôi nhận thấy chị càng ngày càng di chuyển tới gần đám người kia.
“Con mồi” của chị vẫn không hề hay biết.
Tôi chưa nghĩ ra chị sẽ bắt đầu như thế nào.
Thằng Ty nhìn tôi chặt lưỡi: “Chỉ vì cái miệng mày mà tối nay XO không yên ổn”.
“Chứ mày thì không nói gì à” – tôi cự nự.
“Thôi bỏ đi, mày có biết Dao Lam sẽ cắt cổ mấy đứa kia như thế nào không?”
“Như thế nào?” – Tôi tò mò hỏi.
Thằng Ty hất hàm.
Đúng lúc đó, nghe ‘ô’ một tiếng phía sàn nhảy.
Ngọc Dao Lam tát một cái thật kêu vào mặt thằng cao kều.
“Má cái thằng mất dạy này” – chị Ngọc hét lên.
“Lâu quá không về đây tụi mày quên mặt tao rồi còn dám sàm sỡ bóp mông tao nữa hả?”
Thằng kia trông to cao thế mà đực cả mặt ra.
“Làm… làm gì có, là chị va vào em mà” – nó cãi.
“Mày còn chối! Tao như vầy mà dê mày á?” – Vừa nói chị vừa sấn tới tiếp tục đánh.
Đúng theo suy nghĩ của tôi, con Huyền Lưới trông dâm giật kia không chịu để yên.
Nó nhảy vào xô chị Ngọc ra.
“Ê, bà làm cái trò gì vậy, điên hả”.
“Bênh này” lại 1 cái tát nữa giáng thẳng vào mặt con Huyền.
Khách khứa dạt cả sang 1 bên, có vài người tính can ngăn nhưng nhìn kỹ lại dung nhan chị Ngọc Dao Lam, ai cũng khiếp.
Thằng Ty kéo tôi tới gần hơn.
Bây giờ thì trên sàn thật sự là loạn rồi.