Yêu nữ quầy bar
Chương 68
Bình thường có lẽ tôi đã nói: “Tại anh lo lắng cho em nên không thể tập trung được”.
Nhưng vì hơi men, cộng với cái thông tin Thắm cặp bồ với gã doanh nhân, tôi liền thay đổi ngôn từ:
“Chúng nó chỉ dạy tận tình lắm, nhưng có người ăn ngủ với đàn ông thế nào quên mất cả tôi, vì ngu ngốc dính vào cái chuyện đó nên tôi mới được học lại vào năm sau, cảm ơn nhiều nhé”.
Đầu dây bên kia im lặng không có tiếng trả lời.
Tôi cũng làm thinh.
Cuối cùng sau 1 lúc rất lâu Thắm mới nhẹ giọng hỏi:
“Anh đi học để làm gì?”
“Haha, hỏi hay thật, đi học để ra trường kiếm việc làm, chứ tôi đâu có vốn tự có để mà bán thân”.
“Tốt thôi, thế anh có cách của anh, em có cách của em, tất cả đều công bằng, tất cả đều xoay quanh chữ TIỀN”.
Thắm cúp máy cái rụp.
Tôi túm lấy điện thoại, chửi thề 1 tràng.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar/
Tình – Tiền – Tội.
3 nguyên nhân chính đưa con người vào ngõ cụt.
Ví như tôi bây giờ, đang trượt dốc thê thảm.
Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, tôi nằm lì trong phòng ngủ 1 giấc dài.
Bộ comple Thắm mua tặng còn treo nguyên trên giá, ngày nào tôi cũng ngắm nhìn, vừa nhìn vừa suy nghĩ.
“Đồ đạc còn đây? Nhưng người đi đâu? Chị không còn là Thắm mà tôi từng biết nữa rồi”.
Thắm dường như đã ra đi, biến mất khỏi thế giới của tôi, nơi này trước sau trái phải đều hỗn độn, mịt mùng.
Mẹ vào phòng thăm tôi nhiều lần, không gặng hỏi gì, ra tới phòng khách nói nhỏ với bố:
“Con trai lớn rồi, nhiều tâm sự, mà em nghĩ không phải nó buồn vì chuyện học hành đâu”.
“Chứ nó còn gì để suy nghĩ nữa?”
“Thì người yêu”.
“…”
Bố tôi suýt sặc hết nước trà.
“Người yêu gì, cái thằng này còn khờ ranh”.
Một tuần, hai tuần… rồi nhiều tuần…
Khoảng thời gian này, điện thoại chỉ nhận được 1 tin nhắn từ Mascara hai trăm chín chục nghìn:
“Xuống SG tìm con Sam lấy chìa khóa nhà mà ở.”
Tin nhắn để nguyên bao nhiêu ngày tôi không buồn trả lời.
Hoặc không biết phải trả lời thế nào.
Cho đến một hôm sắp vào năm học mới, không thể kìm hãm nỗi nhớ nhung thêm nữa, tôi lấy hết can đảm nhấc điện thoại bấm số “Mascara hai trăm chín chục nghìn.”
Mặc kệ cái gì danh dự 1 thằng đàn ông, mặc kệ cái gì “vợ lớn tôi là vợ bé của người khác”.
“Đang gọi…” – tôi chợt nghĩ hay mình xin đi thành phố sớm xem sao? Mình sẽ mặc bộ comple trên tường kia, ghé qua nhà Thắm cùng bó hồng đỏ loại mắc tiền nhất, sau đó nàng ra mở cổng nhất định sẽ khóc thét lên vì vui sướng.
Đang mơ được hội ngộ cùng Thắm, bỗng nhiên tổng đài báo “thuê bao quý khách vừa gọi…”
“Mẹ kiếp!”
Cả người nhảy dựng lên như lò xo, tôi chửi ầm ĩ, chửi như tát nước vào cô nhân viên tổng đài.
Chiều hôm đó bố thông báo “xuống sớm một chút để chuẩn bị học cho tốt!”
Lại thêm 1 năm học mới, lại thêm những rắc rối mới…
Trong căn nhà trên đường Nguyễn Thị Minh Khai quận 1, chỉ có tôi, và vợ chồng Sami sinh sống.
Khi tôi hỏi Sami về Thắm, chị ta nói rằng Thắm còn đang ở Đà Nẵng chưa về.
Nhưng lúc hỏi vì sao không thể gọi cho Thắm, Sami lắc đầu nhăn răng cười.
Tôi bèn gọi cho Hồng Ngựa, chị Hồng trả lời không rõ ràng.
Đại khái cũng chưa biết nguyên nhân vì sao Thắm đột nhiên mất liên lạc.
Chưa chịu thua, tôi liên lạc với Nhi Cây Trâm.
Con Điếm Có Bộ Mặt Thiên Thần đã không còn đáng ghét như xưa.
Chị ta hẹn tôi tới 1 quán café kín đáo.
Trong quán, Nhi nói: “Bà Thắm dạo này hành tung bí ẩn lắm, người ta sắp trở thành nữ doanh nhân thành đạt rồi mà”.
Tôi không để tâm, chỉ chăm chăm hỏi: “Thắm đang ở đâu? Tại sao gọi mãi không liên lạc được, đổi số rồi à?”
Thấy bộ dáng Nhi trầm ngâm, tôi lập lại câu hỏi 1 lần nữa.
‘À’ – Nhi cầm lấy ly nước cam nói – “thì đang ở Đà Nẵng”.
“Thế có phải đã đổi số rồi không?”
“Không, chắc ở Non Nước không có sóng, em thử gọi lại xem sao”.
“Em thử cả mấy bữa nay rồi, ngày nào cũng thử, giờ nào cũng thử”.
“Là do núi rừng hiểm trở đấy, chắc chắn rồi” – Nhi phán như thánh.
Ngồi 1 chặp, đột nhiên tỉnh cả người, tôi hỏi:
“Chuyện chỉ có thế, sao chị lại gọi em ra tới tận đây?”
“Hả?”
“Nếu chị đã không biết thì sao lại gọi em ra tới tận đây chỉ tổ mất thời gian, nói qua điện thoại mẹ cho rồi có phải nhanh không? Chắc chắn có điều ẩn khúc. Chị nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì??”
“Ôi trời đất, trời đất ơi cái gì vậy trời? Haha, trí tưởng tượng của em phong phú quá đấy”.
“Chị đừng có dùng nụ cười để đánh lạc hướng người khác nữa, trả lời đi!”
“Cái thằng ngốc này, chị nhớ mày nên mới hẹn ra quán uống nước, làm ơn đừng có nghĩ lung tung nữa”.
“Chị mà nhớ em á? Chị Nhi!” – Thái độ tôi chuyển sang khẩn khoản:
“Mấy tháng trời em chưa được gặp Thắm, lần cuối cùng nói chuyện là cái lúc chết mẹ nào em cũng chẳng nhớ, coi như lần này em xin chị, chị làm phước nói rõ đầu đuôi cho em đi”.
Cái mặt tôi méo xệch đi, méo thật sự.
Ấy vậy mà Nhi Cây Trâm vẫn dửng dưng.
“Chỉ có mỗi chuyện không liên lạc được với người ta mà em cũng lâm li bi đát thế kia à? Chị nói rồi, cái chuyện ngoài vùng phủ sóng ngoài đó là hết sức bình thường, hết sức bình thường! Rõ chưa? Nếu chị ấy đổi số thì đã thông báo với cả nhà rồi, lắm chuyện quá!”
“Em không tin, rõ ràng chị có chuyện muốn giấu em”.
“Haizzz. Cái thằng nhóc này lì như trâu!”
“Mày nhìn đây nhá” – Nhi mở điện thoại cho tôi xem, ngón tay kéo danh sách số điện thoại trong danh bạ.
“Nhìn kỹ số chị Thắm nhé, có thấy khác gì không? Cái số này mày thuộc làu làu ấy nhỉ? Rồi nhìn xuống tiếp xem có thấy Chị Thắm 2, hay Chị Thắm New nào không? Rõ ràng rồi nhé, đến chị mày cũng không có số mới nào của Thắm đâu. Chuyện của chị ấy đơn giản là không ai biết cả!”
Tuyên bố 1 câu chắc nịch, Nhi Cây Trâm ngã người tựa lưng vào ghế nhìn tôi tủm tỉm cười.
“Khổ thân em, nhớ đến thế à?”
Con Điếm Có Bộ Mặt Thiên Thần vẫn mãi là cáo già khôn ngoan lọc lõi, tôi còn xa mới là đối thủ.
Nhìn điệu bộ của chị ta, dám cá ban nãy Nhi toan nói sự thật với tôi nhưng về sau không hiểu sao lại đổi ý.
Mà nếu ngẫm kỹ lại, sẽ nhận ra rằng: Cả gia đình đĩ điếm ai cũng biết tình hình hiện nay của Thắm.
Nhưng bọn họ lại lừa dối tôi.
Miệng liên tục phun những lời nguyền rủa.
Tôi lái xe phóng như bay về nhà.