Yêu nữ quầy bar

Chương 75



Phần 75

Thắm lại chở tôi len lỏi qua từng con phố nhỏ.

Trời tháng 7 đầu mùa mưa, gió thổi, mưa bay lất phất.

Thắm mặc áo khoác lông cổ cao, váy ngắn tới nửa đùi.

Khuôn mặt vẫn phảng phất nét lạnh lùng cao ngạo, vành môi cong cong khinh người không thể tả.

Chỉ là, ngồi sau lưng dung nhan động lòng người này, tôi buộc phải kéo sập kính che mặt, vì nước mắt đang tuôn rơi lã chã.

Uống phí là một thằng đàn ông!

Một năm không gặp đáng lý ra phải có rất nhiều điều để nói.

Thế nhưng tôi và chị chỉ lẳng lặng bên nhau trong chiếc cáp treo kín bưng.

Hồi lâu, Thắm quyết định lên tiếng trước:

“Anh vẫn khỏe chứ”.

“Dạ, em khỏe” – tôi nhấn mạnh chữ “em”.

Thắm không mảy may để ý đến thái độ của tôi, chị cười nhỏ nhẹ:

“Anh còn nhớ chỗ này không? Ngày mình mới quen nhau ấy”.

“Nhớ chứ! Ngày đó có người còn đơn giản, không ghê gớm như bây giờ”.

“Hai Mặt, em hiểu cảm xúc của anh, chỉ xin anh để em giải thích được không?”

“Xưa nay có ai dám cản chị đâu. Nhưng trước khi nói lời thật tâm, xin chị nhớ cho, hiện nay em sống một mặt, chỉ một mặt thôi! Em đã trở lại là Bốn Mắt trước đây rồi”.

Thắm gật đầu:

“Dạo này chắc anh đã cân bằng được việc học”.

“Em học rất tốt!”

“Hai Mặt ơi, xin lỗi nếu em làm anh đau”.

“Chị đã giúp em có cơ hội hòa đồng với mọi người, em phải cảm ơn chị đã đi nước ngoài mới đúng! Đi những 1 năm đấy!”

“1 Năm qua… đã có chuyện gì xảy ra với anh sao?”

“Rất nhiều chuyện xảy ra, trường học thoải mái, bạn bè thân thiện, dạo gần đôi em còn quen 1 cô bé dễ thương, xinh xắn, học giỏi nhất trường đấy!”

Thắm nhìn tôi sững sờ, răng bất giác cắn chặt môi.

“Tốt, tốt, như thế cũng tốt” – ngữ điệu đầy chua xót.

“Con Sam cũng đã nói hết với anh rồi phải không?” – Giọng chị nhẹ tênh – “để được ra Hồng Kông sống với gã khốn đó, em và hắn đã đăng ký giấy kết hôn. Cuộc sống nhung lụa nói chung là cũng thích, nhưng em vẫn cứ nhớ mãi những ngày ở đây”.

“Thôi, chị nhớ làm gì cho mệt, cứ ở mãi trên lầu son gác tía kia đi!”

Thắm lắc đầu mỉm cười:

“Bây giờ em không còn là bà lớn nữa rồi, em và hắn đã ly dị!”

Tôi giật mình – “vì sao?”

“Trước tiên em muốn anh biết, em quyết định làm vợ của gã khốn nạn đó trong 1 năm chỉ vì gia tài của hắn ở Việt Nam, chỉ có làm vợ theo đúng thủ tục pháp lý mới có thể sang tên cơ sở kinh doanh một cách toàn vẹn, lại còn kiếm được thêm 1 khoản kha khá. Giấy kết hôn chỉ có thời hạn 1 năm, gã khốn kia cũng không muốn ràng buộc gì, vì vậy bọn em đều vui vẻ ký”.

– Thắm cắn môi, nụ cười gượng gạo, nhưng trong ánh mắt chị mơ hồ có 1 tia sáng, đại khái đang muốn nói rằng “tôi đã lựa chọn đúng”.

Khi nghe thấy 3 chữ “kết hôn giả”, chỉ chừng đó thôi đủ khiến mọi oán hờn trong tôi vơi đi phân nữa, đến nỗi rất muốn ôm chặt lấy chị 1 cái sau bao tháng ngày xa cách.

Nhưng suy nghĩ ấy vụt tàn lụi.

Tay người Hồng Kông theo Thắm mô tả là 1 gã khốn nạn. Vậy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

Cái giọng cười cợt lẳng lơ của Sami lúc kể cho tôi nghe chuyện của Thắm chợt vang lên trong não.

Vậy là lại 1 mũi dao nữa đâm thấu tâm can tôi.

Thắm khôn lắm, chị cặp với tay đại gia nọ 1 thời gian ở Việt Nam, tìm đủ mọi cách đưa gã rơi vào bẫy tình. Sau đó thỏ thẻ giấc mơ được làm bà chủ của 1 thương hiệu, thế là tay Hồng Kông bỏ tiền mua đất cho Thắm, mở các cửa hiệu đứng tên chị, còn mua lại 1 xưởng chế tác đá lớn ở Non Nước.

Thắm gọi khu xưởng đó là “quà tặng dành cho Ngọc Dao Lam và Mặt Quỷ”.

Trong suy nghĩ của chị luôn có hình bóng tôi.

Thắm muốn mọi người nhìn nhận chị là 1 nữ doanh nhân chứ không phải là con điếm hạng sang.

“Tất cả cũng chỉ vì em muốn xứng đáng với anh!”

Mắt tôi đờ đẫn nhìn về xa xăm, trong khoảnh khắc như có ngàn vạn ý niệm xoay chuyển trong đầu, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Trong khi các con điếm khác ngủ với khách 1 ngày để tìm chút tiền tiêu xài thì Thắm lên kế hoạch mồi chài dài hạn.

Tôi gục đầu khổ sở, cuối cùng sau khi hết 1 vòng cáp treo mới đứng dậy nói:

“Nếu chị muốn xứng đáng với em, đáng ra chị phải nghe lời khuyên của em ngay từ đầu: Bỏ nghề từ sớm! Chị có hiểu không?”

“Em không hiểu”.

“Sam nói đúng, điếm nằm ngửa xin tiền đã quen rồi”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...