Yêu trẻ con - Quyển 1

Chương 29



Phần 29

Trời càng về đêm càng lạnh. Những vết thương trên người tôi cứ vì thế mà càng nhức nhối hơn. Con nhỏ dìu tôi leo xuống con đê chắn sóng. Bàn tay nhỏ siết chặt lấy cánh tay tôi như sợ tôi sẽ gục xuống bất cứ lúc nào. Nhỏ đã thôi khóc. Điều đó làm tôi thấy nhẹ lòng. Tôi chỉ sợ tâm hồn mong manh của nhỏ, nếu lỡ một lần nào đó bị tổn thương, sẽ không cách gì lành lại được. Nhưng khi thấy nhỏ cười, nụ cười với cái lúm hạt gạo duyên nức nở ấy, tôi đã an tâm được phần nào.

Tôi vừa bước xuống khỏi con đê, lòng vừa khoan khoái được một chút thì bỗng nhiên đứng sững lại. Con bé Băng Linh cũng đột ngột bỏ tay tôi ra, nét mặt hiện lên sự lo lắng. Tôi cảm thấy nghẹt thở. Thứ mà tôi đang trông thấy đây, vượt ngoài hết dự liệu. Người tôi yêu – Đan Chi – đang đứng đó, ngay trước mặt tôi, chẳng biết từ bao giờ, nhỏ cứ đứng đó, nhìn tôi, im lặng đến khô khốc.

– Anh Quý của anh đây ư?

Đan Chi đột ngột nói, giọng nói lạnh tanh như màn đêm đang buông xuống ngoài kia. Nhỏ nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng. Cái khoảnh khắc đó tựa như dài cả thế kỷ. Trong đầu tôi lúc đó có cả tỷ thứ để giải thích cho Đan Chi nghe, nhưng chẳng hiểu sao tôi không nói được gì. Khi tôi vừa lấy lại được giọng nói và định bước tới trước để nắm lấy tay Đan Chi thì nhỏ đột nhiên lùi lại. Và lặng lẽ như cách nhỏ vừa đến đây, Đan Chi leo lên chiếc wind của nhỏ, phóng đi trong sự ngỡ ngàng.

– Đuổi theo chị ấy đi chú!

Con bé Băng Linh cầm lấy cánh tay tôi lay mạnh. Tôi vẫn đứng im nhìn theo chiếc xe đang dần khuất vào màn đêm mờ đặc. Con bé lay tay tôi mạnh hơn, giọng cầu khẩn:

– Đuổi theo chị ấy đi chú. Chú định để chị ấy đi như vậy à?

– Đuổi theo rồi ai đưa nhóc về? – Tôi hỏi lại.

– Con gọi taxi được mà. Đừng lo cho con. Nhanh lên chú, đuổi theo chị ấy đi.

Tôi cười chua chát. Đuổi theo làm gì chứ. Con bé làm sao hiểu Đan Chi bằng tôi được. Những lúc như thế này, đuổi theo Đan Chi là điều vô ích. Đuổi không kịp. Mà đuổi kịp thì nói nhỏ cũng không nghe.

– Về thôi nhóc.

Tôi gọi con bé. Thấy nó ngập ngừng, tôi nạt:

– Nhanh lên.

Con nhỏ lật đật leo lên xe. Trên quãng đường từ biển về nhà con bé, tôi cố nghĩ xem mình nên làm gì khi sắp phải đối diện với Đan Chi tối nay. Nhưng chẳng nghĩ được gì. Chỉ toàn thấy một màu đen trống rỗng.

Về đến nhà thì cũng gần 11h tối. Đèn nhà vẫn sáng. Tôi mở cửa, vội vàng đi vào trong và gọi Đan Chi bằng những âm thanh yếu ớt của một thân thể rệu rã đang ngấm những cơn đau, nhưng không có tiếng trả lời. Căn nhà vắng ngắt. Tôi đi ra nhà bếp, ra phòng khách, ra cả vườn rau nhỏ ở sau vườn nhưng đều không thấy nhỏ. Lê đôi chân nặng nhọc bước lên cầu thang với một niềm hy vọng mơ hồ rằng Đan Chi đang ở đó, tôi gõ cửa phòng Đan Chi dồn dập. Vẫn không thấy động tĩnh gì.

Cơn đau càng lúc càng dữ dội. Trái tim tôi đập thình thịch như có ai đang dùng gậy đập vào ngực mình. Đầu nhức như búa bổ. Đôi chân run rẩy muốn khụy xuống. Tôi dùng chút sức tàn còn lại, cố gắng gõ thêm vài tiếng nữa trong niềm tin ngờ nghệch rằng Đan Chi đang ở đó và sẽ ra mở cửa. Nhưng đáp lại tôi vẫn là một sự im lặng mênh mang đến rợn người. Mắt tôi mờ đi, rồi tôi gục xuống hành lang nằm bất tỉnh.

Tôi không biết mình đã ngất đi trong bao lâu nhưng khi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một căn phòng màu xanh dương trông rất quen thuộc. Một thứ mùi hương cũng rất quen xuộc thẳng vào mũi tôi làm tôi cứ ngờ ngợ. Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi thò tay vào túi quần tìm cái điện thoại nhưng không thấy. Hóa ra ai đó đã để chúng trên bàn, bên cạnh một tô cháo đang bốc hơi ngào ngạt. Nhìn quanh, căn phòng này trông quen lắm, nhưng nhất thời tôi không nhớ ra đây là phòng của ai vì đầu đang nhức như búa bổ. Ngơ ngác một hồi, tự nhiên tôi nhìn thấy một tranh màu nước treo trên cánh cửa. Đó là bức tranh của tôi. Tôi vẽ nó cách đây hơn một năm và tặng cho Đan Chi vào dịp sinh nhật của nhỏ. Tôi thở phào. Hóa ra đây là phòng của nhỏ.

Nghe có tiếng mở cửa, tôi nhắm mắt lại, giả vờ là mình vẫn chưa tỉnh. Đan Chi bước vào. Nhỏ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, thay cái khăn ướt trên đầu tôi bằng một cái khăn khác rồi nhẹ nhàng đưa tay sờ má tôi. Rất lâu.

Tôi cứ để mặc nhỏ làm như thế. Biết rằng mình mà mở mắt ra là nhỏ sẽ ngay lập tức thay đổi thái độ. Đan Chi luôn là vậy, không bao giờ để cho ai biết cảm xúc thực sự trong lòng mình. Rất kín đáo và dịu dàng, từ trước đến nay, nhỏ luôn quan tâm và chăm sóc tôi theo cùng một cách như thế. Tự nhiên thấy có cái gì đó ấm áp nhen lên trong tim. Tự nhiên thấy lòng ngập tràn một niềm vui khó tả. Có phải qua bao nhiêu đổi thay, tình cảm của Đan Chi dành cho tôi vẫn còn nguyên vẹn? Tôi tự hỏi rồi tự trả lời là vẫn.

Bất giác tôi cầm lấy tay nhỏ. Thấy tôi mở mắt, nhỏ giật mình bứt tay tôi ra. Rồi nhỏ ngồi dậy, vội vàng bước về phía cửa. Tôi gọi với lại:

– Đan Chi à, anh ngất đi được bao lâu rồi?

– Từ tối hôm qua. Bây giờ là chiều rồi. – Nhỏ lạnh lùng trả lời.

– Tại sao anh lại nằm ở đây?

– Thấy anh nằm ngay trước cửa phòng em. Không cõng anh xuống dưới được nên phải để anh nằm ở đây.

– Thế em ngủ ở đâu?

– Nhà thiếu gì chỗ ngủ. Anh không cần phải lo.

Nhỏ nói chuyện với tôi như đang nói với một người xa lạ. Điều đó làm tôi thấy đau lòng. Sự ấm áp mới nhen nhóm trong tôi cách đây vài giây bỗng chốc tan biến thành tro bụi. Tôi hỏi tiếp và cảm thấy lòng mình nhói đau:

– Em đang giận anh đúng không?

Nhỏ không nói gì, chỉ hững hờ tựa vai vào lề cửa, quay lưng về phía tôi và nhìn mơ hồ ra đâu đó ngoài khoảng không trước mặt.

– Nghe này, có rất nhiều chuyện anh muốn nói với em. Mọi thứ không giống như em nghĩ đâu.

– Em không có gì để nói với anh cả – Nhỏ đột ngột trả lời – Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Bao giờ khỏe rồi rồi thì…

Nhỏ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:

– …Rồi thì anh hãy rời khỏi đây.

Đan Chi nói rồi lặng lẽ bước đi. Chỉ còn lại sự im lìm bủa vây khắp căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo bên cửa. Ở đó có một gã con trai nằm bất động trên giường nhìn trân trân về phía trước. Mệt mỏi và mục rỗng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...