Ân Tố Tố
Chương 115
Hai nàng nghe được Cố Hàn Uyên nói thì đều giật mình.
Quách Phù cơ hồ đem chữ ái mộ viết trên mặt mình, kể từ lúc xác định tâm tình của mình, thì cũng không còn chuyện gì có thể làm dao động nàng.
Hoàng Dung ánh mắt phức tạp, trong lòng nàng đã nhận ra tính cách của Cố Hàn Uyên tuyệt không kém. So với Quách Tĩnh, chỉ là nàng băn khoăn quá nhiều, không cách nào đáp ứng lại với hắn mà thôi.
Vương Ngữ Yên lúc này cảm thấy mình đối với Cố Hàn Uyên sợ hãi tiêu tan không còn, – hậm chí bắt đầu vì hắn mà bênh vực, cho rằng là bởi vì hắn muốn cứu người, nên mới giết đám võ sĩ Tây Hạ thê thảm như vậy, tràng diện quá mức huyết sát kia cũng là bởi vì hắn phẫn nộ gây nên.
Đường Liên thì cảm thấy rất kinh ngạc, ân cứu mạng mặc dù là giả bởi vì nàng cũng có võ công, nhưng mà không có nghĩa là nàng liền không cảm tạ đến Cố Hàn Uyên.
Bất ngờ lúc này lại có khách không mời xông vào bên trong nơi xay bột.
Chính là Mộ Dung Phục thoát khỏi nhân thủ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường chạy đến nơi đây, hắn đang dịch dung thành Lý Duyên Tông…
Mộ Dung Phục tiến vào nơi xay bột, liền thấy tình cảnh máu tanh đầy đất thì giật mình kinh sợ, mang trên thân hoàng tộc ưu nhã, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua loại hiện trường thảm thiết này.
Do không có trải qua sự kiện tại Từ Hạnh Lâm, Mộ Dung Phục đối với sự tình trận chiến của Cố Hàn Uyên tại nơi đó cũng không rõ rang, cho nên đem cảnh tượng trước mắt nhận lầm là do uy lực Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự.
Dù sao mẫu thân hắn đã từng nhiều lần nói qua là đáng tiếc không thể lấy được kiếm phổ của Lục Mạch Thần Kiếm, nghĩ đến uy lực tất nhiên là cực lớn, bất quá nếu đã tiến vào, cũng không thể cứ như vậy mà xám xịt đào tẩu a.
Tốt nhất có thể còn thuận thế vì danh hào Nam Mộ Dung của mình, mắt thấy đám người kia đề phòng mà nhìn hắn, hắn cất bước tới uy hiếp.
– Không nghĩ tới Lục Mạch Thần Kiếm lợi hại như vậy, đã giết chết nhiều võ sĩ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường như vậy, ta Lý Duyên Tông thật tốt muốn lãnh giáo một chút.
Bao gần cả Đoàn Dự ở bên trong lúc này một mặt quái dị nhìn xem Mộ Dung Phục, Cố Hàn Uyên có chút buồn cười thấy Mộ Dung Phục không có chút nào diễn ra giống được tràng diện trang bức.
– Người là do ta giết, nếu muốn lĩnh giáo thì đến đây thử xem a.
Mộ Dung Phục nhìn xem Cố Hàn Uyên sắc mặt còn có chút tái nhợt thì cảm thấy kinh ngạc, nghi ngờ hỏi…
– Ngươi là ai?
– Cố Hàn Uyên…
– Anh Hùng kiếm Cố Hàn Uyên?
Mộ Dung Phục lấy làm kinh hãi.
Sự tình Hạnh Từ Lâm thì Mộ Dung Phục không rõ ràng, nhưng không có nghĩa là hắn không biết uy danh hiển hách của Cố Hàn Uyên bây giờ.
Nhất là sau đại hội rửa tay gác kiếm, Cố Hàn Uyên độc chiến phái Tung Sơn đã bại ba đại cao thủ, sau đó có rất nhiều người đem xưng hào hắn cùng Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung đặt song song.
Đương nhiên tự phụ Mộ Dung Phục có thể không nhìn thấy rõ thực lực chênh lệch của hắn và Cố Hàn Uyên, ngược lại còn muốn nhân cơ hội để thăm dò một phen thực lực hắn, để làm tốt tính toán về sau còn mời chào Cố Hàn Uyên.
– Ta nghe nói qua gần đây tại Tống quốc xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi, ta cũng muốn thử một chút lời truyền ngôn trên giang hồ có mấy phần thật mấy phần giả đây…
Cố Hàn Uyên im lặng, chỉ cảm thấy Mộ Dung Phục thật sự cái gì cũng có, chỉ là không có đầu óc mà thôi, nên chẳng thể trách được một tay Mộ Dung Phục có quân bài rất tốt lại mang ra đánh cho nát nhừ thua trắng…
Lười nhác nói nhảm với Mộ Dung Phục, tay kiếm tốc độ cực nhanh xuất ra Nhất Kiếm Thành Danh, một ánh ngân quang thoáng qua, trường kiếm trong tay Mộ Dung Phục bị cắt đoạn thành hai khúc, Anh Hùng kiếm đã kê ngang trên cổ của hắn.
Mộ Dung Phục trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh, hắn vạn lần không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, ngay cả tuyệt học Đẩu Chuyển Tinh Di đều không có cơ hội sử dụng.
Hắn không biết là Cố Hàn Uyên vốn là cố ý không để hắn có cơ hội sử dụng Đẩu Chuyển Tinh Di, bởi vì nếu là Mộ Dung Phục bại lộ thân phận thì rất phiền phức…
Ít nhất Mộ Dung Phục có thể thông qua lời kể của Vương Ngữ Yên, mau chóng biết được chuyện phát sinh bên trong Hạnh Từ Lâm, sẽ sớm một bước quay trở lại Yến Tử Ổ để mà tính toán, càng quan trọng hơn chính là Vương Ngữ Yên nhất định sẽ cùng đi theo Mộ Dung Phục, cho nên hắn mới lựa chọn trước khi Mộ Dung Phục phản ứng lại kịp, thì đánh bại hắn trước.
– Lý Duyên Tông, ngươi có giải dược Bi Tô Thanh Phong không?
– Có.
Mộ Dung Phục nghe xong Cố Hàn Uyên nói sau liền nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi hắn cũng đã chuẩn bị bại lộ thân phận rồi, mặc dù thân phận bại lộ thì rất mất mặt, nhưng ít ra cũng sẽ không có mất mạng.
Đương nhiên mặc kệ như thế nào, tâm tình Mộ Dung Phục lúc này đều rất âm trầm, bị bại thảm hại nhanh như vậy, đơn giản chính là đối với người khác bị sinh ra bạo kích.
– Giải dược giao ra, ta thả cho ngươi một con đường sống.
Cố Hàn Uyên không rảnh cùng hắn, chỉ muốn Mộ Dung Phục sớm một chút cút xéo đi.
– Hảo.
Mộ Dung Phục cũng rất phối hợp, liền đem giải dược quăng cho Cố Hàn Uyên.
Hắn cũng không lo lắng Cố Hàn Uyên nói không giữ lời, bởi vì cái gọi là danh tiếng càng lớn, thì người càng ưa thích lông vũ, ở đây cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, nếu muốn giết người diệt khẩu thì không tốt xử lý.
Quả nhiên Cố Hàn Uyên không có làm khó hắn, đem giải dược đưa cho Vương Ngữ Yên ngửi qua, giải độc được Bi Tô Thanh Phong trên người nàng liền đem Mộ Dung Phục thả ra…
Mộ Dung Phục không cam lòng rời đi, nhìn một lần những tên võ sĩ Tây Hạ Nhất Phẩm Đường nơi xay bột sau bị giết chết kia, đột nhiên phản ứng bọn chúng chỉ sợ sẽ là do chính Cố Hàn Uyên giết…
Nếu như là Đoàn Dự giết thì còn không chấp nhận được, bởi vì còn có thể cho rằng đó là do Đoàn Dự khống chế không nổi uy lực Lục Mạch Thần Kiếm.
Nhưng nếu như là Cố Hàn Uyên giết, đó chính là sát tính rất nặng, Mộ Dung Phục thậm chí cảm thấy phải thận trọng sau này khi tiếp xúc Cố Hàn Uyên, bằng không ngày nào đó mình bị giết cũng không biết là vì cái gì.
Cố Hàn Uyên cũng không quản đến ý nghĩ của Mộ Dung Phục, chỉ là một kẻ ngu xuẩn làm hư việc nhiều hơn là thành công mà thôi.
Năm người còn lại không thể nhìn ra võ công của Mộ Dung Phục cao thấp như thế nào, bởi vậy không có cái gì cảm xúc, dù sao một hơi giết chết nhiều võ sĩ Tây Hạ như vậy, bây giờ đánh bại thêm một tên lạc đàn cũng không có gì ghê gớm.
Nhưng Hoàng Dung lại tinh ý phát giác được sắc mặt Cố Hàn Uyên tái nhợt thêm một phần, nên lo lắng khuyên lơn:
– Cố thiếu hiệp, sự tình cứu người Bắc Cái bang hay là từ từ thương nghị đi a?
Cố Hàn Uyên lúc này rất kiên quyết, nghiêm túc nhìn mọi người nói:
– Cứu người như cứu lửa, nào có chuyện thừa thãi bàn bạc kỹ hơn? Huống chi Vương cô nương có nói A Chu, A Bích bị Tây Hạ Nhất Phẩm Đường nắm giữ trong tay, lấy vừa rồi thấy hành động của võ sĩ Tây Hạ, thật sự là làm cho người phải lo lắng…
Vương Ngữ Yên nghe được Cố Hàn Uyên nói thì hảo cảm tăng nhiều.
A Chu, A Bích mặc dù là nha hoàn của Mộ Dung gia, nhưng các nàng và Vương Ngữ Yên từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, mặc dù nàng đã đào thoát, nhưng đối với sự an nguy của hai nàng kia thì một mực rất lo nghĩ.
Từ thời điểm Cố Hàn Uyên chỉ trích Đoàn Dự không chịu ra tay cứu người thì Vương Ngữ Yên cũng có chút bất mãn, lúc đó do vội vàng chạy trốn, nên không có suy tính nhiều, lúc này lại cảm thấy lấy uy lực Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự thì hoàn toàn có đủ năng lực đem Aa Chu và A Bích cùng một chỗ cứu ra.
Cho nên mắt trần cũng có thể thấy Vương Ngữ Yên đối với Đoàn Dự thái độ lãnh đạm hẳn đi.
Đoàn Dự đương nhiên không có đủ trình để nhìn ra nguyên nhân, chỉ cho là chính mình lấy lòng nàng còn chưa đủ đúng chỗ, nên lại suy nghĩ về sau tiếp tục cố gắng hơn.
Quách Phù kể từ biết mẫu thân mình cũng là đối thủ cạnh tranh, địch ý đối với những nữ nhân khác đại giảm, trong lòng của nàng thừa hiểu không có ai so ra bằng với mị lực của Hoàng Dung…
Nàng vậy mà chưa từng nghĩ đến chuyện đem sự tình của Cố Hàn Uyên cùng Hoàng Dung nói cho Quách Tĩnh biết, bơi vì làm như thế không chỉ là làm thương tổn đến Quách Tĩnh và Hoàng Dung, càng sẽ dẫn phát Quách Tĩnh cùng Cố Hàn Uyên nảy sinh xung đột.
Đối với Quách Phù mà nói, cái suy nghĩ này có lẽ chính là cái gọi là trưởng thành a.
Chỉ là trưởng thành đánh đổi hơi lớn.