Bạn thân phản bội
Chương 6
Nàng bị một gã mà mới hôm qua nàng còn coi là bạn thân, là chỗ dựa. Đúng là hắn địt rất giỏi, theo như lời tâm sự của Nhi bạn gái hắn với nàng, nhưng nàng không hề thấy sướng, đúng ra là thể xác nàng sướng nhưng tâm trí nàng không những không sướng gì mà còn đau đớn nữa. Lồn nàng ứa nước khi hắn ấn buồi vào nhưng cũng thời điểm ấy đầu nàng trống rỗng.
– Chịu khó đi, anh biết em mệt lắm, ăn chút lấy sức đi. Hắn dỗ dành, tay hắn mon men giữ lấy nàng không cho nàng quay đi rồi ấn miếng thức ăn vô miệng nàng. Mùi nước sốt ngọt lịm ngay tức khắc làm dịu cái cổ họng tanh nồng và khô khốc của Trâm, hắn tưới rói khi thấy nàng cam chịu bắt đầu nhai trệu trạo trong mồm.
– Ngon hông, đặc sản của anh đó nha.
Hắn cũng bỏ một miếng vô miệng, sán lại gần Trâm trong lúc nàng vô hồn để cho hắn ngồi bón cho nàng từng miếng, cứ ăn một miếng hắn lại đút cho nàng một miếng đều đặn như một bài hát chỉ có hai nhịp.
Ăn vô một chút Trâm cũng thấy rõ ràng là đỡ mệt hơn, đầu óc nàng cũng tỉnh táo hơn để nghĩ về chuyện xảy ra. Nhưng Trâm cũng thấy là thức ăn cũng khiến cho Thắng trở lại làm một gã đàn ông, đôi mắt hắn sáng lên rõ là đang muốn đòi hỏi. Trâm khiếp sợ, nàng muốn nhích ra xa hơn nhưng lưng nàng đã dựa vào tường trong thế cùng đường mất rồi. Việt Thắng đặt cái dĩa thức ăn xuống đất rồi hắn xoa xoa hai tay, cười có vẻ rất phởn chí.
– Xơi xong một cái là lại… muốn xơi tiếp ngay rồi, thế có hư không.
Trâm nhăn mày thấy hắn vỗ ten tét vào cái buồi chĩa thẳng lên trời của gã ngay trước mắt nàng, càng vỗ, theo phản xạ, cái buồi của gã lại nảy ngược trở lại trông cực kỳ hung tợn. Nó như đang nói với Trâm một điều là chuyện nàng có bị địt nữa hay là không đều chỉ do nó quyết định mà thôi, nàng không có quyền và cũng không có sức cưỡng lại.
– Anh muốn tôi nữa phải không.
Nàng khiến hắn bất ngờ. Cặp mắt nàng mở to, đen láy, buồn bã vì bất lực, Trâm chủ động hỏi hắn vì nàng thấy cái kiểu mơn man gợi ý dần dần của hắn đê tiện quá chứng. Thà nàng cắn răng vứt bỏ sĩ diện chủ động hỏi hắn trước còn hơn là để hắn không biết cứ dụ khị nàng cho hắn địt. Ba lần, không, chính xác hình như là bốn lần làm tình đã quá đủ để khiến nàng đau lắm rồi, chỉ một buổi sáng chung chạ cũng đủ để làm trầy xước và xác xơ tâm hồn của Trâm. Có lẽ nàng sẽ không thoát ra khỏi hắn được thật, nhất là khi bên nàng không còn điểm tựa vững chắc là Khánh. Nàng quá yếu đuối trong khi hắn quá mưu mô và lọc lõi.
– Phải rồi, đúng là anh muốn em lắm, nhưng nếu em không thích thì anh có thể nhịn được. Đằng nào chúng mình còn nhiều thời gian phía trước.
– Phải, còn nhiều… giá như nàng có thể chết ngay ngày mai… – Trâm lẩm nhẩm khẽ, đủ để hắn không nghe được cho dù hắn có thấy môi nàng mấp máy. Rụt rè giả tạo, trái với cái thái độ hung hãn khi mới ngủ dậy hồi sáng, hắn để cho hai chân của Trâm gác lên vai mình, hai chân nàng mỗi chân đặt lên một bên vai hắn mông nàng chỉ còn chạm một nửa xuống nệm, còn một nửa chơ vơ khi bị hắn nâng lên. Hắn cầm cái buồi vẩy vẩy coi đến bỉ ổi, hắn lại còn lịch sự hỏi thăm nàng.
– Không sao hả, vậy anh đút vô nghen.
Việt Thắng liếm một phát lên lòng bàn tay, rồi cùng cái tay ấy hắn trát ra bên ngoài lồn của Trâm rồi mới ấn buồi vào. Vừa từ tốn là thế, nhưng cái đầu buồi chỉ vừa mới đi qua khỏi cửa mình của nàng là hắn lại trở nên hấp tấp như những lần trước, hắn vứt bỏ cái kinh nghiệm tình trường của mình một cách dễ dàng chỉ bởi vì nàng như một miếng thịt sống ngon lành bày ra sẵn trước mắt hắn. Mèo đâu có bao giờ chê mỡ, nhất là cục mỡ ấy vừa thơm vừa ngon.
Trâm lại thấy mình bị xô đẩy trong tay hắn, nàng chỉ biết mím môi chịu rồi lại gật đầu vô thức khi hắn ghé xuống hỏi nàng có sướng không. Đúng là nàng có sướng, nàng bắt đầu thấy sướng thực sự khi lồn nàng nhao lên đòi hắn. Nàng không thấy tởm, hoặc là nàng đã quen với cái tởm ấy rồi chăng nên không còn thấy nó như một hòn đá đè lên tâm trạng của nàng nữa.
Nàng phó mặc mình xô đẩy trong những cái siết chặt, những cái nhấp nhô cùng những tiếng nghiến răng đúng chất một con đực đang phối giống của Thắng. Chẳng trách Nhi, người yêu hắn chịu hết nổi, đến nàng bị hắn hiếp mà còn phải đấu tranh khủng khiếp mới chống trả được cái sướng lồn kéo đến ồ ạt thế này.
– Làm vợ anh nhé cưng. Hắn hì hì, chắc chỉ nói bâng quơ thôi, thế nên khó có thể nào diễn tả nổi sự bất ngờ, phải nói là bàng hoàng khi hắn nghe thấy câu trả lời của Trâm.
– Được, anh muốn thì… cưới.
Trâm nhát gừng, nàng không mê sảng nhưng nàng cũng chẳng còn đủ sức làm chủ nữa. Lúc hắn phọt tới tấp vào nàng cũng là lúc phiên toà của Khánh được mở trở lại, người ta tuyên án anh không khó khăn căn cứ vào những bằng chứng và những tình tiết rất cụ thể đối với Khánh.
Một ngày bình thường như bao ngày khác, trời nhiều mây nhưng không mưa, nhiệt độ trung bình. Với Khánh và Trâm, ngày hôm nay là ngày mà cuộc đời họ rẽ qua những nẻo khác.
Khánh trông vẫn rất tươi tỉnh và lạc quan, tuy là anh trông ốm hơn nhiều so với trước. Cũng phải thôi, đang là một giám đốc trẻ của một công ty đang làm ăn phất bỗng chốc trở thành một phạm nhân ở một cái trại giam heo hút, ở tù chắc chẳng có ai mập ra nổi. Anh cất những bước đi chậm chạp, khác với cái vẻ nhanh nhẹ thường ngày, thi thoảng lại ngước mắt lên nhìn.
Đi ngang qua sân lớn của trại giam, quẹo phải rồi đi qua một dãy hành lang xám xịt với những viên gạch đã bong vữa nham nhở. Anh đón nhận thông tin từ quản giáo nói có người vào thăm nuôi mình với một chút bất ngờ, một chút tò mò bởi anh biết đó sẽ không phải là Trâm. Trong tâm lúc nào anh cũng tự bắt mình phải quên người con gái ấy đi, có lẽ nàng lảng ra khỏi anh lại là một điều tốt cũng nên.
Như vậy nàng đỡ khổ mà bản thân Khánh cũng đỡ khó xử. Khánh tới, từ sau lưng anh đã thấy người đến thăm mình là Nhi, hai bím tóc dài ngang lưng đúng là của Nhi, hóa ra anh đoán đúng, thậm chí bây giờ anh còn có thể nói ra được lý do Nhi tới thăm anh. Nàng cần một người bạn để tâm sự, để trút những tủi hờn lúc này, mà quả là lúc này thì chỉ có Khánh là người có thể chia sẻ.
– Anh khỏe không anh Khánh?
Nhi bùi ngùi đẩy nhẹ một chiếc túi rất bự, đầy đủ những bánh trái bên trong. Hoàng thấy rõ đôi mắt rất đẹp của Nhi giờ sưng húp, có lẽ nàng đã khóc nhiều lắm mới ra nông nỗi vậy.
– Anh khỏe, mọi thứ ở đây đều ổn, mấy cán bộ ở đây đối xử với anh cũng tốt. Họ biết anh có bằng đại học nên đã bố trí anh làm việc bàn giấy văn phòng nên cũng không vất vả gì.
– Anh đừng nói vậy, em biết anh khổ lắm, anh đừng dối mình, dối em.
Nhi bưng mặt như sắp khóc khiến Khánh phải vỗ về an ủi. Một công việc khó khăn của Khánh vì theo như Nhi nói, đúng là anh cũng tự dối lòng đôi chút.
– Anh đâu có khổ, em không thấy anh sống rất vui vẻ hay sao. Có khi anh còn thích nhàn nhã trong trại giam hơn là suốt ngày tất tả ngược xuôi làm anh giám đốc. Mỗi tội hơi cô đơn chút xíu nên anh rất cảm ơn em đã tới thăm anh.
Nhi gật đầu, cố không khóc, quệt vội những giọt nước mắt đang rơm rớm bám trên mi mắt trước khi chảy xuống thành một dòng nhỏ bò lăn tăn trên má.
– Hôm nay, hôm nay… anh… anh Thắng và… chị Trâm ăn hỏi, rồi tới chủ nhật này làm đám cưới luôn.
Bỗng chốc Nhi mếu máo khóc rống lên, như một đứa trẻ vừa bị ai đó giật mất đồ chơi hay cái bánh, cái kẹo trong tay vậy. Thực tâm Khánh nghe câu đó như một tiếng sét ngang tai, nhưng anh không buồn, anh đã quả quyết sẽ không được buồn khổ vì bất kỳ chuyện gì nữa sau những gì đã xảy ra.
– Lẹ vậy sao?
Khánh bùi ngùi, nói vậy nhưng anh cũng không thể ngăn nổi những cảm xúc trái ngang lẫn lộn trong đầu mình, đó đã là một sự kiềm chế sau những va vấp rất lớn của một người đàn ông vẫn còn là một thanh niên ngoài hai mươi.
– Em không thể nào nhìn mặt được cái con người đó, anh biết không, chính gã là người đã xúi giục mấy tay kiểm toán và công an kinh tế điều tra anh đó. Giờ thì hắn đã chiếm cả công ty và…
Nhi không nói sợ anh buồn nhưng Khánh dễ dáng điền nốt phần còn lại của câu nói ấy. Phải, người mà Khánh coi là bạn thân, là người mà anh tin tưởng, như tin vào chính bản thân anh, lại có thể làm ra những chuyện hại anh đến thế, chiếm đoạt công ty và cả người đàn bà của anh.
– Cả Trâm nữa, em không ngờ cô ta lại đốn mạt đến thế, em đã nhìn… nhìn lầm người mà. Anh thế này mà cô ta đã ngả vào vòng tay của gã khác rồi.
– Anh không trách hà, lại càng không trách Trâm đâu Nhi. Thế cũng tốt, anh không thấy có lỗi với cô ấy nữa. Dù sao mọi thứ là do lỗi của anh, kể cả là hà đã tố cáo anh đi nữa thì cũng trước nhất là do anh tự làm tự chịu. Khánh ngừng lại, có cái gì là lạ như một khối u đau buốt trong cổ họng anh khiến anh như lạc cả giọng. Khánh ngừng lại vì không muốn Nhi nhận ra tâm trạng dằn vặt và nhức nhối ấy của anh.
– Thế em tính sao, anh mong em cũng đừng nên buồn. – Khánh cầm nhẹ lấy tay Nhi an ủi. Nhi quệt mắt, cố nở một nụ cười méo xệch đầy gượng gạo.
– Em không buồn, anh như thế mà còn không buồn thì em hà cớ gì phải buồn. Nhưng em vẫn cầu cho hai kẻ đó kết cục không ra gì đó anh, hại người tất sẽ bị người hại lại. Khánh mỉm cười, một nụ cười hiền hòa như với một cô em gái đáng yêu, Nhi vẫn thế, trẻ nít và ngây thơ, bồng bột. Anh có thể chịu nổi khó khăn thế này thì chắc Nhi sẽ rất đau khổ, đám cưới lúc này của Thắng với Trâm là một bi kịch với cả Nhi và anh, nhưng biết làm thế nào, cuộc đời nhiều lúc phải biết cắn răng chấp nhận, nhất là khi sống trong một xã hội dối gian và lừa lọc này.
– Em sẽ theo anh trai qua bên Hoa kỳ theo diện HO, trước đây em đã từ chối nhiều lần theo ảnh nhiều lần vì nghĩ có thể sống hạnh phúc ở đây, nhưng giờ thì đâu còn lý do gì phải không anh.
– Vậy hôm nay em tới để tạm biệt anh phải không. – Nhi không nói, chỉ gật đầu.
– Vậy anh chúc em sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình, hãy quên mọi chuyện đi và bắt đầu một cuộc sống mới nghen Nhi.
– Anh cũng thế…
Nhi ngậm ngùi chia tay anh, Khánh nán lại nhìn theo, vậy cũng tốt, đi thật xa sẽ là một phương thuốc hữu hiệu lúc này với Nhi. Còn anh, anh sẽ cố để quên, để không buồn, để có thể sống qua thiệt nhanh bốn năm trong tù, ra tù anh sẽ lại là một con người mới tinh khôi. Chắc chắn thế, dù lúc này Khánh không nhận ra anh đang cố ngăn không cho mình nghĩ đến Trâm, răng cắn vào môi anh lúc nào bật máu, trời sập tối nhanh chóng như thể ai đó đang kéo một bức rèm cửa phủ lên nó vậy, Khánh lầm lũi quay trở lại phòng giam.
Thắng cười, cười lớn, cười như một thằng điên hớn hở như thể trong đời hắn chưa từng có một cơ hội để cười vậy. Đứng bên cạnh hắn, trong bộ váy cưới màu trắng muốt, Trâm trông lộng lẫy vô cùng, cứ như thế một người đàn bà xinh đẹp như vậy sanh ra là dành cho một kẻ chiến thắng như hắn. Rượu chảy tràn, hoa hồng và confetti rải ngập sàn, tiếng cười, tiếng chúc mừng của không biết bao nhiêu người, dĩ nhiên là có thêm Trâm bên cạnh, đây đúng là khung cảnh đã hiện lên trong giấc mơ bao năm nay của Thắng đến giờ mới trở thành sự thực.
– Chúc mừng em, em thiệt hạnh phúc cưới được cô vợ kháu khỉnh đến vậy.
Bà giám đốc Mai Lan tranh thủ tới chúc mừng và cụng ly với hắn.
– Không được quên chị nghen, thi thoảng trốn bà xã tới tìm chị cho chị bớt cô đơn nghen cưng.
– Vâng, em đâu dám để ân nhân của mình cô đơn, chỉ cần chị ra lệnh thì vợ con gì em cũng bỏ ráo tìm tới. Thắng nhăn nhở, lúc này mọi người đang mải chú ý tới cô dâu nên hắn và bà giám đốc Mai Lan có một khoảng riêng để bỡn cợt khá thoải mái. Hắn thừa biết bà ta nói vậy chớ không có hắn thiếu quái gì trai tơ đến nạp mạng cho bả, coi vậy cái lồn bốn mươi của bả còn ngon và hấp dẫn lắm, có điều so với lồn của Trâm vợ hắn thì sao so được.
– Đêm nay địt sướng nghen cưng, chị coi bộ lồn vợ em thơm và bót lắm đó. – Bà ta rì rầm khoái trá.
– Sao chị biết rõ vậy?
– Thì nhìn tướng người, coi mặt đàn bà là chị biết ngay lồn đít ra sao liền à…
Cả hắn và bà ta cùng phá cười, trước khi phải tảng lờ vì lúc này cũng có mấy người khách nữa tới chúc mừng hắn. Thắng vội và kéo Trâm đến bên khoác tay nàng như thế một đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc nhất. Hắn cho trang trí phòng tân hôn theo kiểu châu Âu, đơn giản nhưng không hề kém đi cầu kỳ, với những lẵng hoa hồng đỏ rực và một cái giường trắng muốt.
Tắm xong ra, hắn thấy đèn đã được tắt hết, chỉ còn ánh trăng vàng vọt hắt qua cửa. Hắn không mặc đồ lót hay đồ ngủ, cái buồi tồng ngỗng vung vẩy theo mỗi bước chân. Nước mát khiến hắn tỉnh cả người sau một ngày mệt mỏi nghe những lời chúc tụng, nếu không vì tấm thân cô vợ làm phần thưởng tối nay thì cái công việc của một chú rể hôm nay cũng đủ khiến cho hắn lộn mửa.
– Sao tắt hết đèn vậy em, tắt tối thui vậy mất công anh trang trí phòng tân hôn chúng mình quá à. Hắn với tay bật công tắc, Trâm đang nằm trên giường, cái chăn mỏng manh đắp hờ trên người khiến cho hắn càng thấy dáng nằm của nàng thêm gợi tình. Hất tung tấm mền, hắn đập vào mắt vợ cái buồi của mình đang chải lên. Lẹ làng, hấp tấp, hắn dúi buồi cho Trâm để nàng mút hắn, trong lúc hắn cởi dây váy ngủ của nàng. Người trân lên khi buồi nằm trong mồm Trâm, bao trọn vẹn với cái cảm giác ẩm và nóng của mồm nàng nhưng hắn vẫn còn làu bàu.
– Anh đã biểu cứ nằm trần truồng chờ anh để anh đỡ mất công cởi mà không chịu nghe, từ giờ anh biểu nhớ nghe lời nghen, anh yêu em lắm.
Hắn ấn gập cổ của Trâm gục vào bẹn của hắn, úp mặt vào háng của hắn. Chưa bao giờ hắn thấy tiếng tóp tép phát ra từ buồi mình vui tai đến vậy.
Trâm chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì trời đã sẩm tối, nàng ngước lên coi đồng hồ, cũng sắp tới giờ Thắng về nhà rồi. Sau một đám cưới hoành tráng cùng một tuần trăng mật mà Thắng đã chuẩn bị chu đáo và cũng khá lãng mạn ở Đà Lạt, những ngày đầu làm vợ của nàng thì hơi buồn tẻ chút xíu. Thực ra thì nói vậy chớ Trâm cũng chỉ mới là một người đàn bà có chồng gần một tháng nay, nàng còn chưa kịp tự làm quen với cái thực tế rằng mình đã là gái có chồng.
Mọi thứ xảy ra lẹ quá, cứ như một cơn bão miền nhiệt đới, một khi nó tới thì không ai có thể lường được, nó cuốn phăng đi tất cả, kể cả mối quan hệ tình cảm bao nhiêu năm vô cùng bền chặt giữa nàng và Khánh. Bao năm nay nàng vẫn mơ đến ngày mình làm vợ, đến cái ngày mà trái tim và thân xác của nàng hoàn toàn thuộc về sở hữu riêng của một người đàn ông, nhưng trong tưởng tượng của Trâm, chưa bao giờ người đàn ông làm chủ nàng lại là ai đó khác với Khánh.
Ấy vậy mà sự thực lại xảy ra chóng vánh, nàng thậm chí bây giờ xấu hổ vô cùng nếu phải gặp lại Khánh, nàng không dám nhìn mặt anh kể từ cái đêm nàng say rượu và bị Thắng vác lên giường địt. Nàng đồng ý làm vợ của Thắng như một kiểu buông xuôi, nàng cho là vậy, nhưng thực ra thì nàng cũng đôi chút cảm phục anh ta. Trước hết, dù gì anh ta cũng đã là bạn và quen biết nàng khá lâu, sau nữa anh ta cũng đang chứng tỏ mình cũng rất có khả năng, thậm chí trong việc kinh doanh, có lẽ so với Khánh anh ta cũng một chín một mười.
– Chờ anh trễ quá hả, anh xin lỗi, kẹt chút chuyện ở công ty nên về trễ mà không báo cho em.
– Không sao, em cũng vừa mới làm cơm xong, anh vô rửa mặt đi.
Trâm nhỏ nhẹ, nàng không biết mình đóng vai một người vợ hiền thục như vậy có đạt không, trong nàng dĩ nhiên cũng có lòng yêu thích được làm những việc nội trợ, tề gia cho một người đàn ông. Có điều nàng đối với Thắng ráng thế nào cũng không thể định nghĩa hay lý giải nổi thứ tình cảm nàng dành cho anh ta thuộc loại gì nữa.
– Ái dà, cơm ngon quá đi mất. Hôm nay mấy tay bạn làm ăn rủ đi nhậu nhưng anh biểu muốn về ăn cơm nhà do vợ nấu, thật là sáng suốt.
Thắng hít một hơi dài, ghé mũi vào sát những đĩa thức ăn ngon lành vẫn còn bốc khói thơm lừng khiến Trâm cũng thấy sung sướng, nàng cũng thích được đàn ông, nhất là chồng khen mình chớ bộ, nhưng cũng cố chống chế.
– Thôi đi, ai chẳng biết em nấu ăn không giỏi bằng anh, ăn đi thôi anh ơi.
Trâm thúc giục, không phải là bởi nàng xấu hổ vì lời khen rất lọt tai của chồng mà bởi vì cái dáng điệu của Thắng lúc này làm nàng đỏ rần mặt. Mới rày anh ta còn đóng bộ rất chỉn chu của một ông chủ doanh nghiệp, comple, cà vạt nghiêm chỉnh, thế mà bây giờ anh ta đã cởi ra bằng hết, trên người chỉ còn độc chiếc quần cụt mà Trâm thừa biết ngoài cái mảnh vải bé xíu đó ra, còn lại là chồng mình hoàn toàn trần truồng. Bên dưới cái quần đó, là cái bộ phận giống đực kia của anh ta rồi, không còn gì khác che đậy nữa.
– Em có thấy đói lắm không?
Trâm giật mình, câu hỏi của Thắng bất ngờ quá, nhất là khi nàng không chuẩn bị sẵn sàng.
– Dạ, cũng không đói lắm, nhưng sao cơ anh?
Trâm ngước mắt hỏi, mặt nàng đã hơi đỏ từ trước, nhưng nhìn cái vẻ mặt cười cười của chồng thì khuôn mặt bầu bĩnh của nàng chuyển lẹ sang màu đỏ sẫm hơn đến tận mang tai. Không cần nghe nàng cũng đoán được câu trả lời của anh ta rồi. Thắng sán đến xoa nhẹ lên mông vợ, Trâm thấy anh ta ghé sát vào cổ mình, ngửi lấy mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người nàng. Cái váy ngắn của nàng bị tốc lên, anh ta luồn tay vào đít nàng xoa bóp, hai bàn tay của anh ta đút vô khiến cái quần lót vốn ôm lấy háng nàng giờ bị banh ra.
– Kìa anh, làm gì kỳ vậy?
– Sao kỳ, chúng mình là vợ chồng mà, đã là vợ chồng thì phải địt nhau chớ.
Thắng vẫn áp lấy mặt Trâm, hôn lên môi, lên mắt nàng một cách tham lam khiến Trâm chỉ biết quay mặt sang hai bên để né tránh. Nàng thấy man mát ở chỗ kín, cái quần lót của nàng bị Thắng tụt ra, mắc lại ở đầu gối. Trâm sợ cái mảnh tam giác ấy tụt hẳn xuống gót chân nên nàng phải đứng hơi dạng chân và trùng đầu gối một chút để cho nó mắc nguyên lại ở chỗ đầu gối.
Cái quần được hai chân của nàng căng ra, giữ lại ở chỗ dưới đùi non chút xíu, không bị tụt thêm nữa, nhưng bù lại, Trâm phải trả giá bằng việc hai chân nàng giờ dạng ra hơi nhiều làm cho hà có thể dễ dàng cho tay vục vào mu lồn nàng mà bóp. Ngón tay cái của anh ta mân mê chỗ thịt bùi nhùi nơi của mình của Trâm trước khi tách cái môi trong đỏ hồng của nàng ra và ngoáy vô.
– Cho anh địt phát nhé, suốt cả ngày nay anh nhớ em không chịu nổi, chỉ muốn chạy ngay về nhà “làm” một cái thôi.
– Khiếp, anh này… – Trâm la toáng lên, nàng thấy Thắng đúng là có nhu cầu về thân xác vô cùng lớn, có khi còn hơn rất nhiều so với Khánh.
Không ngày nào là anh ta không địt nàng, lúc đầu thì Trâm nghĩ là vợ chồng mới cưới thì anh ta ham muốn nàng cũng đúng thôi vì ngược lại, chính nàng đôi khi cũng vì bản năng mà thấy ham muốn lại anh ta cơ mà. Nhưng càng ngày nàng càng phân vân với cái suy nghĩ ấy. Nhất là bởi có ngày nào mà chồng nàng cho phép nàng nghỉ đâu, ngày nào cũng phải làm cái nhiệm vụ quan trọng nhất của một người vợ đối với anh ta. Kể cả là khi nàng kẹt cái chuyện háng tháng của đàn bà thì Trâm cũng bị buộc phải lấy cái miệng xinh xắn của nàng thay cho cái lồn bên dưới để hầu hạ chồng. Thế nên Trâm nghĩ có lẽ chuyện này bắt nguồn từ băn năng của một con đực rất mạnh mẽ của Thắng chớ chẳng phải vì chuyện gì khác.
– Thôi anh ơi, để đến đêm không được hay sao, cơm nguội hết rồi.
Trâm cố vùng trong vòng tay siết chặt của chồng, bị Thắng hôn như mưa lên cổ, lên mặt khiến Trâm thấy ngộp thở.
– Kệ, giờ anh chẳng thấy có món nào hấp dẫn hơn em cả, lẹ thôi, cho anh địt một lúc rồi ra ăn cũng có sao. Trời nóng thế này ăn cơm nguội một chút lại càng ngon.
Nói là làm, anh ta bế xốc Trâm trên tay đưa nàng vào buồng ngủ. Trước đó, cái quần lót của nàng bị Thắng kéo tụt hẳn ra rồi quăng đi khiến nàng gọn lỏn trong lòng anh ta bế đi mà tơ hơ hết cả lồn ra vì cái váy đã bị tốc lên tới rốn. Trâm cảm thấy như là có gió ùa vào người nàng qua cái lỗ lồn dạng háng của mình, dù làm vợ chồng với nhau rồi nhưng những cái cử chỉ hoang dâm và bạo dạn của Thắng vẫn khiến nàng thấy xấu hổ và ngượng ngùng.
Nàng thích nhẹ nhàng và tình cảm mỗi lần làm tình giống Khánh thường đối xử với nàng hơn, nhưng Trâm cũng không tiện góp ý với Thắng vì sợ anh ta. Trâm thấy Thắng đặt mình lên giường, cái váy ngủ của nàng bị kéo hai quai trễ xuống làm lộ bầu ngực tròn căng của Trâm, bầu vú nàng từ lúc được Thắng cưới về hình như bự ra, hai núm vú cũng đỏ hơn đúng theo kiểu của một phụ nữ có chồng.
Trâm thấy nhột nhạt, lưỡi của Thắng đang liếm qua những hạt nhỏ li ti nổi lên cưng cứng xung quanh núm vú, trước khi anh ta miết lấy cái núm đó của nàng chùn chụt như trẻ nít bú sữa. Hấp tấp, anh ta chẳng buồn cởi hẳn cái váy còn sót lại trên người nàng mà cuộn nó lại thành một vòng quanh cái vòng eo thon nhỏ của Trâm. Có lẽ anh ta chỉ cần như thế là đủ, vì lúc này, lồn và vú của nàng đã bị hở hết cả ra khi cái váy phái dưới lồn thì bị tốc lên còn phía trên ngực thì lại bị kéo xuống như thế. Đặt Trâm nằm ngửa ra, anh ta bú lồn nàng cho chảy nước lồn ra rồi kéo ngay cái quần ra khỏi bẹn, cắm cái buồi dựng đứng cứng như sắt vô lồn của Trâm và bắt đầu nhấp từng cái một, lẹ làng và đầy sức mạnh vào người nàng.
– Hự hự… bót ghê, anh thèm em quá đi mất, như thế này không khéo em phải đến công ty làm vợ anh rồi. Để lúc nào ở công ty anh cần cũng có thể… hự hự… có thể địt em tại chỗ.
Trâm cắn răng vắt hai đùi của nàng qua lưng chồng để cho anh ta đi sâu hơn nữa, cái kiểu địt của Thắng anh ta không tốn nhiều sức nhưng chính Trâm bị địt bên dưới thì cảm thấy rất mệt, lần nào làm tình xong nàng cũng như bã hết cả người. Nàng không muốn tới chỗ làm của chồng vì cũng không muốn mất nốt khoảng thời gian yên tĩnh trong ngày, Trâm biết nếu thế chẳng hóa ra nàng tạo cơ hội để cho Thắng địt mình cả ngày lẫn đêm hay sao.
Làm tình, địt nhau thích thì thích thiệt, nhưng nếu lúc nào cũng bắt nàng phải cởi quần cởi áo rồi nằm cho anh ta chơi thì cũng phải chán chứ. Nàng phải nín thở khi toàn bộ sức nặng của chồng đè lên rồi như húc vào lồn nàng, cũng đã hơi quen với kiểu hành lạc của Thắng nên Trâm thấy cũng đỡ hơn. Chờ cho Thắng phầm phập một lúc, rồi xuất vào lồn mình, Trâm ngồi dậy lau chùi cho cả mình và chồng rồi giục Thắng ra ngoài ăn cơm.
Khi nãy nàng nói dối chứ thực ra nàng đói ngấu rồi, nhất là lại vừa bị mát không ít sức cho màn cụp lạc “fastfood” với chồng. Chưa kịp đặt chân xuống giường Trâm lại bị bế xốc lên, Thắng bế nàng nhẹ như bế một con búp bê vậy. Anh ta đưa nàng trở lại bàn ăn, hai người vẫn trần truồng, Trâm ngồi trong lòng chống, đít nàng cọ vào cái buồi đã mềm đi của Thắng. Trâm thấy cái quần lót của mình lúc nãy bị hà cởi ra vứt đi, hóa ra lại dang chĩnh chệ trên bàn ăn, ngay cạnh mấy món ăn vội vã giấu ngay nó xuống dưới. Nhưng Thắng đã giằng lấy rồi đưa lên mũi ngửi rất thản nhiên, thích thú khiến Trâm chẳng biết nói sao. Trâm cùng ngồi ăn với chồng, vẫn trần truồng, vậy cũng tiện vì đằng nào khi ăn xong lại chẳng địt nhau tiếp. Nàng để cho Thắng bón cơm cho mình rất tình tứ.
– Hồi nãy địt em anh nói cho em đến công ty làm với anh, vậy được không, ở nhà em chán quá à…
Trâm hơi ưỡn ngực để cho chống lấy tay bóp vú mình.
– Anh nói chơi vầy thôi chứ anh không muốn em phải lo nghĩ chuyện làm ăn đâu. Để mình anh được rồi, nếu chán em đi shopping hoặc tụ tập mấy đứa bạn cho vui.
Trâm tiu nghỉu, thất vọng ra mặt. Nàng thà đến công ty để cho chồng chơi nàng ở đó mà được tiếp xúc mọi người còn hơn cứ phải ru rú ở nhà bốn bức tường thế này. Nàng không muốn làm một con vật cảnh nuôi trong nhà, chỉ biết cơm nước và phục vụ chồng chuyện chăn gối đụ đéo. Nhưng nàng cũng thông minh để đủ biết, việc này cần phải thuyết phục Thắng dần dần, giờ anh ta có quyền của một người chồng với nàng. Cách tốt nhất để thuyết phục thì Trâm biết, chỉ bằng cái lồn và cái miệng giỏi bú mút của nàng mà thôi.