Bảo mẫu thiên thần
Chương 5
Hân từ từ mở mắt, nàng cảm thấy đầu mình hơi đau, ngay sau đó nhớ lại cảnh tượng ghê tởm ban nãy thì giật mình và phát hiện Hoàng đang ngồi ghế bàn học của nàng nhìn nàng bằng ánh mắt áy náy, còn một cô gái xinh đẹp lạ hoắc đeo tạp dề đang bưng một ly sữa cười nụ cười thân thiện.
Bỏ qua cô gái lạ kia, Hân định dạy cho Hoàng một trận vì hành động đáng xấu hổ ban nãy nó làm với nàng thì nhận ra tay mình vẫn bị còng bởi cái còng tay da màu hồng. Nàng liền chua ngoa gắt lên nhằm Hoàng mắng: “Thằng ranh con này, mày có thả chị ra không thì bảo.”
“Chào em, chị là Linh bảo mẫu của Hoàng, với tư cách của một bảo mẫu chị có thể dán miệng em lại sau khi nhét một con gián vào miệng em vì lời nói xúc phạm vừa rồi.” Linh vẫn giữ nét thân thiện nhưng lời nói ra đe dọa một cách bình tĩnh và lưu loát khiến Hân hơi đơ ra nhưng với bản tính chua ngoa của Hân thì nàng liền sửng cồ lên.
“Bảo mẫu? Nhà này làm gì có bảo mẫu? Chị là ai mà ở trong nhà của tôi phòng của tôi, hai người thông đồng với nhau làm ra trò biến thái này? Mày sẽ ăn hành cả đời nếu chị kể với bố, Hoàng ạ.”
Hoàng lúc này vẫn im lặng không nói gì sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Linh cũng đi theo sau khi đặt ly sữa lên bàn. Thấy hai người này không xem lời nói mình ra gì, Hân vô cùng tức giận vùng vẫy la hét đủ kiểu nhưng sau một hồi cũng mệt lả rồi ngủ lúc nào không hay, khi nàng tỉnh lại cũng là khoảng 19: 00, Do không bật điện nên phòng nàng tốt, từ phía cửa sổ xuất hiện một bóng đen từ bao giờ. Hân lúc đầu còn không chú ý nhưng sau khi suy nghĩ thấu đáo thì rợn tóc gáy, phòng nàng ở trên lầu hai vậy thì ai lại đứng trước cửa sổ phòng nàng được?
Hân bủn rủn chân tay, định gọi Hoàng nhưng lại thôi bởi cái thái độ láo chó lúc chiều của nó và hành động xấu hổ nó làm với nàng hồi trưa, nàng không ngờ mình lại có thằng em biến thái đến vậy, từ trước tới giờ nó luôn lầm lì ít nói hóa ra chỉ là vỏ bọc để che đi sự biến thái của nó.
Hân lại nghĩ Hoàng tìm cách trêu mình nên giả làm bóng đen kia rồi trèo lên thang đứng đó hù dọa nàng, nhưng cái bóng đen kia từ từ tiến lại gần hơn với cửa sổ sau đó tiến vào trong mặc dù cửa sổ đang đóng, nghĩa là bóng đen kia đi xuyên tường, do chỉ có ánh đèn đường yếu ớt bên ngoài hắt vào nên Hân chỉ thấy bóng đen này chầm chậm tiến lại phía mình một cách không rõ nét nhưng nàng đã sợ tới mất mật vội hét lên: “Hoàng ơi cứu chị huhu!”
Bóng đen kia càng ngày càng tiến sát lại gần chiếc giường nơi Hân đang nằm, Hân sợ phát khóc, nàng vừa kêu cứu vừa cố thoát khỏi còng tay, nàng làm cổ tay mình bị thương do dùng sức thoát ra quá nhiều. Chợt có hai chấm đỏ hiện lên trên cơ thể đen thui kia sau đó là tiếng nói rùng rợn: “Đi cùng ta… đi cùng ta… đi cùng ta… đi cùng ta!”
Hân sợ muốn ngất đi nhưng không ngất được, lúc này Hoàng đạp cửa xông vào bật đèn phòng lên khiến cho hình dáng thực sự của bóng đen kia hiện ra, một sinh vật hình người nhưng cao gầy và có làn da xám nhăn nheo, hơn nữa cái đầu lại là đầu sọ của loài gia súc với hai hốc mắt đỏ lòm, cái miệng đầy răng nhọn ghê người, Hân hét toáng lên, Hoàng cũng hét tương tự. Con vật kia sau khi bị ánh sáng của đèn phòng chiếu vào thì kêu gào đau đớn sau đó quay lưng định chạy đi, nó phá tan cửa sổ định nhảy ra ngoài nhưng từ bên ngoài có một bóng người lao đến chặn đầu nó đồng thời đâm con dao nhọn vào tim nó khiến nó bật ngược lại lăn ra giữa phòng của Hân rồi co giật. Sau khi đâm nó Linh bay vào trong phòng đồng thời bóp cổ con quái vật sau đó đấm liên tiếp vào đầu nó khiến cái sọ đầu nó vỡ nát sau vài cú đấm, nàng còn vỗ cánh bay lên rồi dùng đôi chân dài miên man đá một cú trời giáng khiến xác con quái thủng một lỗ lớn giữa bụng.
Tất cả được chứng kiến bởi hai người đó là Hoàng và Hân. Hoàng thì phấn khích hớn hở khi thấy Linh xinh đẹp mạnh mẽ như một nữ thần ra tay hạ gục quái vật một cách dứt khoát và ngầu lòi, trong khi đó thì Hân không chịu nổi cú sốc này, quá nhiều điều vừa xảy ra khiến nàng thất thần và mất một thời gian thì mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Sau khi sự việc đó xảy ra, Linh dùng sức mạnh của mình sửa chữa lại cửa sổ, đem xác con quái vật kia vứt đi rồi thua dọn phòng Hân trở lại như cũ, Hoàng tháo còng cho Hân rồi kể cho nàng nghe về mọi chuyện từ lúc cậu nhìn thấy bóng ma ngồi trên nóc tủ.
Nếu bình thường thì Hân sẽ không tin và còn tẩn cho Hoàng một trận nhưng sau khi bị dọa cho tím tái mặt mày thì Hân mới tin những gì Hoàng nói. Nàng không ngờ trên đời này có sự tồn tại của những thứ đó. Hân cũng không còn trách Hoàng vụ thủ dâm bắn lên mặt nàng bởi đó là cách duy nhất khiến bóng ma đó thoát khỏi cơ thể nàng, Linh và Hân cũng làm quen với nhau.
Linh biết lý do vì sao Hân bị bóng ma kia theo về tận nhà, nàng hỏi chuyện: “Tối qua em đi những đâu?”
Vì tính chất quan trọng đến mạng sống của chính mình, Hân nói những gì mình nhớ: “Hôm qua là sinh nhật con bạn thân của em, cả đám ăn nhậu bét nhà rồi lên bar bay lắc sau đó gặp một vài anh chàng đẹp trai sau đó thì em không nhớ gì nữa, sáng dậy đã thấy mình nằm ở cổng nhà rồi nhưng do say quá nên lết mãi vào được sofa.”
Linh nói: “Rất có thể lúc say ai đó đã sai khiến em chơi một trò chơi gọi là Trò Chơi Gọi Hồn, người thua sẽ bị ám bởi những con ma và quỷ cho đến khi tự mình kết liễu chính mình, linh hồn đó sẽ bị lũ ma quỷ đó bắt đi và không thể đầu thai và qua những chuyện vừa rồi chắc là em cũng biết em chính là người thua trong trò chơi đó.”
Hân nghe vậy thì vô cùng hoang mang, kể từ lúc bay lắc trong bar rồi ra về là nàng không còn nhớ gì nữa cho đến khi trời sáng nằm ở cổng nhà mình.
Trong lúc đó thì Hoàng gọi điện cho Hương vì chưa thấy mẹ về.
“Alo, sao giờ mẹ vẫn chưa về?”
“Mẹ đang… á…” Tút tút tút tút.
Hoàng giật mình vì nghe mẹ cậu hét lên thất thanh, ngay sau đó mất tín hiệu liên lạc. Hoàng vội chạy vào nơi Linh với Hân đang ngồi nói chuyện hớt hải nói: “Mẹ bị sao ấy, đang trả lời thì bỗng dưng hét lên rồi mất tín hiệu… có khi nào mẹ bị như chị Hân không?”
Linh giật mình, nàng vội giật điện thoại của Hoàng sau đó lên phòng của Hoàng kết nối điện thoại với máy tính rồi bằng vài thao tác chuyên nghiệp đã tra ra địa chỉ cuối cùng nơi trước khi điện thoại của Hương mất kết nối. Linh lo lắng thông báo: “Nếu mẹ cậu bà bé Hiền đi cùng nhau thì tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần đi.”
“Cái… cái gì?” Hoàng khó hiểu, trong lúc mẹ đang không biết tình hình thế nào mà còn nhận thêm câu nói đó của Linh khiến cậu lại càng lo sợ mẹ thực sự xảy ra chuyện.
Hân cũng lo lắng chẳng kém trong lòng canh cánh nỗi lo vì sự an nguy của mẹ và em út, trong một ngày nhận về hết bất ngờ ngày đến bất ngờ khác mà lại còn toàn là điều kinh hoàng ám ảnh, lo sợ khiến Hân rơi vào trầm cảm.
Linh nhận ra vấn đề hiện tại một mình nàng không thể giải quyết liền liên lạc với tổ chức để cử người tới hỗ trợ. Sau đó gọi cả Hân và Hoàng ra nghiêm trọng nói: “Bây giờ thế này nhé, Hoàng và tôi sẽ tới địa chỉ kia tìm tung tích mẹ hai người, Hân ở lại nhà lát nữa sẽ có người đến, nhớ kỹ một điều chỉ có ai giống như chị mới cho vào nhà.”
Sau đó Linh biến hình kéo theo Hoàng vỗ cánh bay ra khỏi nhà trong đêm tối. Hân chỉ biết đứng nhìn theo sau đó đóng chặt cửa lại ngồi co ro trên sofa.
Linh ôm Hoàng bay về phía trung tâm thành phố nơi mất dấu liên lạc với Hương. Hai người hạ cánh tại một đoạn đường lớn nhưng vắng vẻ lạ thường. Hoàng vừa xuống đã nhận ra một chiếc ôtô ở gần đó, chính là xe của mẹ cậu nhưng sau khi kiểm tra không thấy ai trong xe.
Lúc đó Hoàng mới nhìn sang chỗ Linh thì phát hiện một điều rợn tóc gáy, bên cạnh đường có một nghĩa địa…
Tín hiệu bị mất ngay tại vị trí này, ngay bên cạnh một nghĩa địa. Hoàng rùng mình không dám hình dung cảnh tượng tồi tệ nhất, Linh vẫn đang bay là là cách mặt đất vài mét sau đó bay vào khu vực nghĩa địa, Hoàng rùng mình chạy theo bởi hắn không dám đứng một mình tại đây.
“Chúng ta phải tìm thấy mẹ và em gái cậu càng nhanh càng tốt nếu không muốn họ thực sự chết.” Linh nghiêm trọng nói với Hoàng.
“Có một thế lực nào đó ngoài tầm hiểu biết của tôi đã can thiệp vào vụ mất tích này, họ chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.”
Hoàng rùng mình dái teo lại nhưng vì sự an nguy của mẹ và em gái, cậu lấy hết can đảm bước đi trong nghĩa địa lạnh lẽo, những ngôi mộ hình chữ nhật nằm san sát nhau, có những ngôi mới đắp nên chỉ phủ cỏ xanh còn có những ngôi đã đào sâu chôn chặt nên đắp xi măng khang trang, trên mỗi ngôi mộ đều có một cây thánh giá, có thể to có thể bé nhưng đều có thánh giá.
“Đây là nghĩa địa của người công giáo sao?” Hoàng tự hỏi bởi cậu là người không theo bất cứ đạo nào mà chỉ thờ ông bà tổ tiên, nhưng cậu cũng biết phân biệt giữa nghĩa địa của người thường và người công giáo. Tất cả những việc Hoàng phải trải qua trong hai ngày hôm nay đều liên quan đến… Hoàng chợt nhớ ra chiếc vòng trên tay liền dơ lên, cũng chẳng biết cậu nghĩ gì mà chiếc vòng lóe sáng giống cái lần cậu phóng tinh vào mặt Hân.
Loại ánh sáng có tính chất thanh tẩy này phát ra một phạm vi đủ bao quanh Hoàng, mà khi đó từ phía những ngôi mộ bay lên hàng trăm bóng ma giống với bóng ma đã nhập vào Hân, những bóng ma này khi bay lên thì ngay lập tức lao ngược xuống như dòng nước lũ nhằm vào Hoàng mà tấn công. Linh vội lao ra cản nhưng một mình nàng không phải đối thủ của một đội quân bóng ma này, Hoàng sợ quá chỉ biết lăn lộn trên đất đưa tay lên trời cho ánh sáng kia phát ra và hy vọng nó sẽ đánh đuổi những bóng ma kia và quả thực nó có tác dụng khi không bóng ma nào dám lại gần phạm vi vùng sáng.
“Chị Linh mau vào đây!” Hoàng gấp gáp gọi nhưng Linh lúc này đang bị tấn công bởi rất nhiều bóng ma, cho dù có là Thiên Thần Sa Ngã nhưng sức mạnh của Linh có giới hạn và cả con dao trên tay nàng cũng chỉ làm bị thương vài con trước khi nó bị đánh rơi xuống đất cùng cánh tay đứt lìa của Linh.
Hoàng thấy cánh tay Linh rơi xuống đất máu chảy tứ tung thì rất sợ, vừa sợ hãi những bóng ma và sợ Linh sẽ chết nếu cứ tiếp tục như vậy. Hoàng lấy hết can đảm chạy đến chỗ cánh tay của Linh rồi lấy con dao của nàng vung lên không trung nhằm xua đuổi chúng đi khi Linh rơi xuống đất với cơ thể tàn tạ đầy những vết thương chí mạng, váy nàng rách tả tơi, một chiếc cánh bị gãy, lông vũ đen rơi đầy xung quanh nàng, tuy nhiên nàng vẫn tỉnh táo và cố gượng dậy nhưng do bị thương nặng nên đành bất lực. Hoàng liền chạy tới che chắn cho Linh, cậu lấy hết can đảm vung dao chém loạn xạ, vừa chém vừa chửi: “Cút… cút hết cho tao… cút hết con mẹ chúng mày đi.”
Những bóng ma kia do e sợ thứ ánh sáng phát ra từ Vòng Tay Thánh Tích nên không dám tấn công nữa mà cứ lởn vởn lượn quanh giống như bầy sói chờ con mồi kiệt sức.
“Cậu chủ chạy đi đừng lo cho tôi, khả năng phát sáng của Vòng Tay Thánh Tích sẽ rút mòn sinh lực của cậu, cậu rất nhanh sẽ kiệt sức nên nhân cơ hội này chạy đi, chỉ cần ra khỏi nghĩa địa này bọn chúng sẽ không thể tấn công cậu.” Linh lên tiếng khi thấy Hoàng đang ra sức bảo vệ mình, nhưng mạng của nàng không quan trọng bằng mạng của Hoàng nên nàng khuyên cậu rời đi và nàng chấp nhận cái chết.
Hoàng nghe vậy nhìn vào chiếc vòng trên cổ tay, từ khi có nó bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra, Hoàng dắt dao vào thắt lưng sau đó dùng sức nhấc Linh lên nhưng Linh quá nặng so với sức của cậu, không phải Linh béo mà Hoàng quá yếu. Nhưng Hoàng vẫn không bỏ cuộc, cậu dùng hết sức mình vác được Linh lên vai sau đó bò về phía cổng nghĩa trang.
“Cậu đừng lo cho tôi, tính mạng của cậu mới là quan trọng, cậu còn phải cứu mẹ và em gái mình nữa!” Linh khuyên nhủ.
“Không đời nào em bỏ lại chị… em có thể chỉ là đứa trẻ, em có thể yếu đuối nhát cáy nhưng bố em đã dạy em một điều… không bỏ mặc người phụ nữ bên cạnh mình.” Hoàng vừa nói vừa lết bò đi, trên bầu trời đêm những tiếng sấm ùng ùng báo hiệu một cơn mưa.