Bến gỗ

Chương 5



Phần 5

Tình hình Cao Thạch trong mấy ngày vừa qua thật sự đáng sợ. Đám thợ rừng đa phần là những tay máu mặt ngoài đời, lánh nạn trốn chạy về đây. Nghe đâu còn có kẻ trốn tù vượt ngục, không đất dung thân, giấu mình nơi Bến Gỗ. Chỉ vài bước chân, một cánh rừng già thăm thẳm ở ngay trước mắt, xanh rì một màu tươi tốt trong ánh nắng ban ngày, lại là một vùng trời đen đặc quánh lúc màn đêm buông xuống.

Bảy Súp cũng dè chừng, cẩn trọng hơn trong việc mở hàng quán, cũng như nói chào với khách ghé qua. Anh quan sát kỹ càng hơn, dò xét thái độ những người anh tiếp chuyện.

Trưa nắng như đổ lửa, hàng cây im bóng không một ngọn gió thổi qua, chỉ còn lại cái bàn ở góc xa ngoài kia còn lại đôi ba người bù khú. Bảy Súp kéo ghế lại, ngồi cạnh, nhỏ to dặn dò:

– Chú mày hổng sợ hả?

– Sợ chuyện gì anh?

Tôi quặn ngang, Bảy Súp trố mắt nhìn tôi, vẻ bất ngờ lắm:

– Chuyện mấy ngày trước rồi vụ chiều hôm qua đó.

Anh nhìn mặt tôi, xem thử phản ứng.

Tôi vẫn tỉnh bơ:

– Sợ có làm mọi chuyện tốt hơn không anh?

Như ngộ ra điều gì đó thú vị, Bảy Súp vỗ vai tôi cái bốp.

– Được, chú mày khiến anh thích đó, bản lĩnh… bản lĩnh lắm. Anh đã không nhìn nhầm người.

Tôi cười nhẹ nhàng, che giấu sự thích thú có đôi chút tự đắc khi nghe anh khen.

– Nhưng chú mày cũng phải thận trọng, phòng thân không bao giờ thừa đâu.

Lôi tôi vô nhà, anh lôi ra một cái rương gỗ to tướng dưới phản. Tôi còn đang thắc mắc trong đầu, anh mở nắp rương lên, tôi suýt ồ lên. Cầm lên một khẩu, anh nói khẽ:

– Chút chiều tối, chú mày đem về tìm chỗ nào bí mật ngoài Bến Gỗ mà giấu để phòng thân.

Tôi thấy lạnh cả người, lỡ như anh biết được chuyện tôi tư tình cùng với vợ anh, liệu tôi có phải nhận lấy… Cũng may trong nhà Bảy Súp tối om, nên anh không thấy mồ hôi tôi vừa vả ra.

Vuốt phần báng súng bằng gỗ nâu bóng loáng, anh nói như khoe cùng tôi:

– Khẩu này anh được một ông anh chí thân tặng cách gần chục năm rồi. Bắn vô cùng chính xác, nay anh đưa chú phòng thân. Chú em phải nhớ giữ thật kỹ.

Tay trao cho tôi, anh dặn dò:

– Tình hình Cao Thạch đang phức tạp, anh sợ trong vài ngày tới có nhiều biến động lắm. Cẩn tắc vô ưu.

Hai anh em rù rì nhỏ to. Thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Mùi đàn bà của người tình đã bén rễ trong tâm trí tôi, khó quên được. Tôi cũng đoán, chị Bảy chẳng khác tôi đâu. Thừa lúc Bảy Súp đang cúi đậy nắp rương, khi đi thẳng vào buồng trong ngang qua chỗ bọn tôi, chị Bảy liếc nhìn với vệt đuôi mắt dài, vừa tình tứ vừa lẳng lơ lắm thay.

Đã hơn mười ngày, Bảy Súp không đi rừng lấy thịt săn hay ra chợ chuyển hàng hóa về. Anh hạn chế chuyện đi lại khi chưa quá mức cần thiết. Anh đợi tình hình phức tạp lắng xuống, nhưng mặc dù vậy, Bến Gỗ vẫn tấp nập như trước đây.

Tôi và chị Bảy chưa có thêm một lần nào với nhau nữa. Cảm giác thiếu thốn ùa về mỗi đêm khi nằm một mình cô đơn trong căn lều trống trải. Mùa này tiết trời khá lạnh.

Khẩu súng săn được Bảy Súp đưa, tôi đem về giấu ở Bến Gỗ tại một chỗ vô cùng kín đáo và bí mật gần mấy ụ mối to tướng nằm gần bìa rừng. Tôi cũng đã ước chừng cự ly vừa đủ nếu khi có biến bất ngờ, từ lều tôi ngủ lao đến có thể kịp thời ứng phó. Nhưng tôi vẫn luôn thầm mong không bao giờ phải đụng vào thứ nguy hiểm này. Bất giác sờ vào lưng quần được quấn chặt, một cặp dao nhỏ dài mà tôi luôn đem nó bên cạnh. Món đồ chơi tự vệ của tôi đó, ở Cao Thạch này chưa từng ai được nhìn thấy. Trong phạm vi khoảng cách từ năm mét đổ lại, tôi có thể phi dao chính xác vô cùng. Mũi dao tuy nhỏ nhưng vừa đủ nặng để lướt gió lao đi vun vút, cắm phặp vào vị trí mục tiêu đúng như tôi mong muốn.

Thuở còn ở tiểu đội trinh sát, tôi đã nổi danh cả đại đội với biệt tài của mình. Lê Phi cũng ra đời từ đó, Lê là tên của cha sinh mẹ đẻ, còn Phi tức là phi dao bách phát bách trúng.

Mọi người ở Cao Thạch cứ tưởng đó là họ tên đầy đủ của tôi.

Bạn đang đọc truyện Bến gỗ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ben-go/

Quấn tấm mền lính phủ kín thân, tôi nằm trằn trọc.

Tiếng chó sủa dữ dội phát ra từ phía nhà Bảy Súp, tôi tung mền, vén cửa lều gióng mắt nhìn ra. Bầu trời bên ngoài tối mịt, như số phận những con người đang sinh nhai ở Bến Gỗ cũng mịt mờ tương lai. Không thể nhìn thấy được gì. Linh tính có chuyện chẳng lành. Tôi nhảy tót ra khỏi lều rồi phóng đi, tiện tay tôi vơ nhanh cây gỗ vuông vức dài chừng một mét rưỡi, lao về nhà anh.

Ngọn đèn leo lét ở hiên nhà anh, cho tôi nhìn thấy rõ lố nhố một đám người đang đứng chặn ngay cửa nhà Bảy Súp. Tôi núp vội sau một thân cây to, nghe ngóng tình hình.

Cánh cửa bật ra, bóng người to lớn của Bảy Súp xuất hiện.

– Bảy Súp kìa anh em!

Giọng rồ rồ của một gã đứng lẫn trong đám người kia vang lên, ẩn chứa trong lời nói đó có điều chẳng lành. Hắn dạt mọi người xông lên trước, rồi đưa tay chỉ thẳng vào mặt Bảy Súp chẳng chút kiêng dè.

– Ông anh còn nhớ thằng này không?

Hắn gằn giọng. Bảy Súp đáp giọng tỉnh bơ, tỏ ý chẳng coi người trước mắt mình ra gì:

– Giờ già rồi, trí nhớ cũng kém đi rồi.

– Hahaha… ông anh cố tình quên sao? Thằng này sẽ cho ông anh nhớ.

Đến lúc này tôi mới phát hiện ra gã ta cụt một cánh tay, vì một tay áo phất phơ trống rỗng.

– Minh Cụt!

– Đúng, thù xưa phải trả trong đêm nay.

Liếc nhanh xem xét tình hình xung quanh, Bảy Súp biết chắc rằng đêm nay khó lòng chống cự với kẻ thù. Tuy nhiên anh vẫn bình thản, trong đầu tìm kế sách đối phó.

– Anh em ơi, đừng cho Bảy Súp chạy thoát! Giết chết nó.

– Giết…

Tiếng hô hưởng ứng chói vang trong đêm, tôi chợt nổi gai ốc khắp người.

Ánh lửa bùng sáng bừng, đám kẻ thù của Bảy Súp vừa thắp đuốc sáng rực cả vùng. Tôi giật mình kinh hãi suýt bật to tiếng. Khoảng hai mươi tên hùng hồ, tay quơ giáo mác sáng ngời. Tuy nhiên vẫn không đáng ngại bằng trong tay ba gã đầu trọc ba khẩu AK báng xếp chĩa thẳng vào Bảy Súp. Toàn bộ căn nhà đã bị bao vây, tôi biết cửa hậu nhà anh cũng đã bị bịt kín. Không thấy bóng dáng chị Bảy đâu.

Minh Cụt lầm lì tiến gần đến Bảy Súp. Một con chó trong bầy của anh nhảy chồm về phía gã.

“Đoàng”.

Tiếng súng chát chúa vang lên, con chó ngã vật xuống, chết ngay tức khắc. Mắt Bảy Súp long lên sòng sọc, đỏ ngầu như máu con vật nuôi đang chảy ra nền đất. Hai nắm tay anh nắm chặt lại, thủ thế.

Minh Cụt vẫn ung dung tiến tới, cánh tay còn lại của gã cầm thanh kiếm dài sắc nhọn. Trổ tài trinh sát, tôi đã di chuyển chếch về phía bên hông căn nhà thật êm đến nổi gần đám người đứng đó vẫn không mảy may hay biết.

“Giết rắn phải đánh dập đầu”, trong đầu vừa suy nghĩ thì tay liền hành động ngay lập tức.

Mũi dao từ tay tôi bay xé gió, cắm phặp vào bàn tay Minh Cụt.

– Á!

Hắn hét lên đau đớn, thanh kiếm rời khỏi tay. Khi hắn còn chưa kịp hoàn hồn, mũi dao tiếp theo của tôi lao nhanh đến, cắm ngay ngực.

Đám đàn em Minh Cụt quay ngược về phía sau.

– Bảo vệ đại ca!

Lửa từ những ngọn đuốc bắt nhanh vào mái nhà, bùng lên dữ dội trong gió. Bảy Súp hoảng hồn lăn tròn ra xa căn nhà. Còn ba thằng đầu trọc vừa nhìn quanh tìm kiếm mục tiêu vừa tấn công Minh Cụt, quên béng mất Bảy Súp vẫn còn đang ở phía sau lưng.

Nhận thấy có viện binh, anh trấn tĩnh la to:

– Tấn công!

Bảy Súp tung những cú đá liên hoàn, ba khẩu AK văng khỏi tay bọn chúng. Anh chụp ngay một khẩu, đánh bạt mấy thằng khác đứng gần đó, tay lăm lăm chĩa thẳng vào đầu Minh Cụt đang nằm rên rỉ. Mũi dao vừa rồi của tôi, còn nằm ngay giữa ngực hắn ta, máu tuôn xối xả. Đôi mắt yếu ớt đầy vẻ van nài ngước nhìn anh, hắn không ngờ tình thế thay đổi quá nhanh. Một thằng đàn em lao đến cố lượm khẩu súng, nhưng hắn còn chưa kịp chạm tay đến thì…

“Đoàng”.

Khẩu súng trên tay Bảy Súp vừa nhả đạn…

– Thằng nào còn nhúc nhích, tao bắn bể đầu đại ca của tụi mày ngay!

Ngôi nhà gỗ đang bắt lửa dữ dội, cháy bừng bừng sáng rực nguyên ngọn rừng.

Đám thợ rừng nghe động cũng vừa đến nơi, trên tay đầy búa rìu hừng hực khí thế.

– Nếu mày không muốn chết ngay, phải ra lệnh cho đám em của mày rút lui hết đi, còn mày phải ở lại.

Cả đám lâu la của Minh Cụt nhao nhao liền im bặt, khi hắn ta cố ra dấu giải tán bọn chúng.

– Tao sẽ băng bó vết thương cho đại ca bọn mày, nó sẽ làm tù binh. Còn bọn mày… không cút ngay đi…

Nhìn căn nhà đang chìm trong biển lửa, Bảy Súp hét lớn tay chĩa thẳng mũi súng vào đầu Minh Cụt, bao nhiêu uất hận vút vang cả một cánh rừng, như một con mãnh hổ bị thương gầm rống điên tiết.

Một thằng đệ thân cận với hắn vẫy tay gọi lớn với giọng điệu hăm he của kẻ bại trận:

– Rút lui tụi bây, Bảy Súp, nếu đại ca tụi tao có chuyện gì thì tụi tao sẽ quay lại tính sổ vốn lẫn lời với mày…

Chờ cho cả bọn thủ hạ của kẻ thù lui vào bóng đêm, Bảy Súp cho người trói gô Minh Cụt và băng bó vết thương cẩn thận cho gã. Cũng may mũi dao không đâm vào chỗ hiểm, hắn đã qua cơn thập tử nhất sinh trong may mắn lạ thường. Ngôi nhà Bảy Súp giờ chỉ còn là một đống đổ nát.

Bất chợt tôi sực nhớ ra liền hốt hoảng:

– Chị Bảy…

Chương trước Chương tiếp
Loading...