Bến gỗ
Chương 6
Trời tờ mờ sáng, tôi đã trở mình thức dậy. Lửa còn ngun ngút cháy rải rác, mùi khét theo gió tỏa ra tứ phía. Từ chỗ tôi dựa ngủ vừa đủ xa đám cháy, ể oải ngồi thẳng người dậy. Suốt cả đêm qua lui cui phụ tay giúp Bảy Súp băng bó vết thương cho Minh Cụt, gã mất máu khá nhiều hơn ngất lên xỉu xuống vài bận liên tiếp. Tìm được một tấm ván mỏng nhỏ làm cáng cho hắn ta nằm lên, anh ngồi kế bên canh chừng.
Mưu trí dùng hắn làm con tin, anh mới tạm lui được đám người dao búa kia bén mảng lại gần. Một số anh em thợ rừng cũng ở lại canh phòng, bọn họ nằm rải rác quanh, tay luôn thủ sẵn hoặc búa hoặc rìu thủ thân.
Bảy Súp đã rút hai mũi dao, lau chùi cẩn thận, lợi dụng lúc không người chú ý, anh dụi đưa chúng lại cho tôi. Nụ cười lưng lửng anh nhìn, tôi đoán ra tâm ý của anh. Kệ, anh nghĩ gì tôi cũng kệ.
Làm một vòng tập thể dục, ngang qua chỗ Bảy Súp và Minh Cụt đêm qua còn ở đây, quái lạ thay vì cả hai biến đi đâu mất dạng. Chạy quanh tìm kiếm, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng. Lục đục đám người cũng thức dậy, cứ nhìn nhau ngơ ngác không tin vào mắt mình nữa. Bảy Súp, Minh Cụt đã mất tích.
Trời đã sáng hẳn. Tôi phát hiện một dấu vết khả nghi, hai vệt bánh xe còn rất mới. Lần theo vết hằn trên nền đất, đi ra tít xa về phía khu chợ Cao Thạch. Với kinh nghiệm bản thân, đây là dấu bánh xe của chiếc xe Jeep lùn. Lần theo dấu xe đi xa khoảng đâu đó chừng độ năm sáu trăm mét, thêm hai vệt xe to tướng, dấu của xe reo, loại xe phổ biến nhất chuyên vận chuyển gỗ ở Cao Thạch này.
Vò đầu bức tóc, tôi nghĩ mãi không ra, Bảy Súp và Minh Cụt bị ai bắt cóc hay họ được người đến giúp trốn thoát. Sự xuất hiện hai chiếc xe này trong đêm qua, chúng liên quan gì đến Bảy Súp hay Minh Cụt, càng làm cho suy đoán của tôi đi thẳng vào ngõ cụt.
Quán Bảy Súp thường tụ tập giờ chỉ còn đống tro củi bừa bộn tứ tung, đám thợ rừng chán nản lết bộ ra chợ Cao Thạch, có kẻ đi vào rừng.
Dù có say ngủ đến mức độ nào đi nữa, tôi cũng tin rằng mình phải nghe tiếng xe chạy đến gần, thế mà đêm qua tôi chẳng hay biết gì. Tôi đã ngủ say như chết.
Lo cho Bảy Súp một phần, tôi lại lo cho chị Bảy đến chục phần. Suốt đêm qua, không nghe anh có lấy một lần nhắc đến chị. Khi tôi vừa mở miệng, tay anh xua ngang ra dấu đừng hỏi nữa. Dẫu biết có ẩn khúc gì đây, anh chưa tiện cho tôi biết. Tôi cũng không hỏi tới nữa. Giờ nhìn khung cảnh hoang tàn, lòng không khỏi xốn xang. Thương nhớ người tình, tôi đau đớn nói không nên lời, tuy không khóc nhưng hai mắt đã đỏ hoe.
Căn lều nhỏ xíu không còn an toàn nữa, nửa đêm tôi có thể bị đánh úp bất kể lúc nào.
Đàn chó Bảy Súp nuôi có cả thảy 4 con, nay chỉ còn lại duy nhất con chó già nhưng khôn lanh nhất trong bầy. Tôi nhớ có lần anh cho hay, nó là giống chó Phú Quốc chính gốc, được một người thọ ơn tặng cho anh. Nó cũng quấn quýt tôi suốt mấy ngày qua. Nhẩm đi tính lại, tôi quyết định sẽ bán phân nửa đống gỗ trong thước khối đã được đóng kỹ lưỡng này đi. Nếu anh có quay về, tôi sẽ lựa lời mà nói, rồi kiếm tiền hoàn lại cho anh.
Được một số tiền kha khá, tôi thuê người dựng lên một ngôi nhà nhỏ gần nhà cũ của Bắp Súp, tuy nhỏ nhưng khang trang. Lùng sục khắp chợ Cao Thạch hết gần trọn một ngày, tôi mua được võng dù của lính loại có mùng đi kèm còn mới và thêm vài loại vật dụng cần thiết khác. Ưng ý nhất chuyến đi chơi này, tôi mua thêm được vài con dao lưỡi dài, tuy to nặng hơn loại của tôi, nhưng cũng khá đầm tay.
Dạo này trời tắt nắng sớm, đêm xuống rất nhanh. Xung quanh không còn một bóng người, tôi mon men đi vào sát bìa rừng, ngắm nghía kỹ lưỡng rồi chọn ra một thân cây rất to cỡ ba người ôm, tán lá sum suê che phủ một vùng bên dưới. Bằng động tác chuyên nghiệp, tôi thoắt lên cây chọn một vị trí mắc võng kín đáo. Căn cứ bí mật của tôi ở đây sẽ rất vô cùng an toàn, tránh được tầm nhìn của bất kỳ ai đứng ở bên dưới kia, cho dù xa hay gần.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, tôi tự mình dọn dẹp đống tro củi cháy nham nhở từ căn nhà của Bảy Súp. Chất củi thành đống gọn gàng, quét dọn sạch sẽ đám tro tung bay mịt mù, mọi thứ ở đây dường có vẻ không được tự nhiên, như có ai đó tạo dựng lại. Lần hồi một lúc, tôi phát hiện được một bí mật.
Thì ra bên dưới chỗ đặt tấm phản gỗ to tướng trong nhà Bảy Súp, một miệng hầm vừa đủ hai người buông thõng tay đi cạnh bên nhau. Nắp hầm là một tấm thép sắt dày kiên cố, trên bề mặt đắp phủ đất cẩn thận. Nếu không dọn dẹp vệ sinh thì mãi mãi tôi không bao giờ biết được sự thâm sâu khó lường của Bảy Súp.
Miệng hầm bị sập xuống một bên, không cách nào có thể cạy tấm thép nặng này lên. Hì hục cả buổi, tôi mới bẩy lệch nó sang được một bên, lộ ra một khoảng trống có thể chui được đầu xuống. Rọi đèn lên, tôi nhìn thấy bên dưới là một căn hầm rộng đâu đó chừng năm hay sáu mét vuông, nhưng hoàn toàn trống trải không người và đồ vật gì cả. Săm soi mãi cũng không tìm ra thêm manh mối nào khác, tôi quơ một số thanh gỗ cháy nham nhở che ngụy trang lại miệng hầm. Xong xuôi, tôi châm điếu thuốc vừa hút vừa nhìn lên cánh rừng xanh thẳm.
… Bạn đang đọc truyện Bến gỗ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ben-go/
Tạ Lân vốn là người thâm trầm, ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt. Dù vui dù giận, vị đại sư huynh này đều luôn giữa sắc mặt bình thản kỳ lạ. Nếu chú ý kỹ khi trò chuyện, hai hàm răng anh ta hơi khít chặt vào nhau. Theo nhân tướng học, đây là người cực kỳ nham hiểm.
Bảy Súp nhớ có lần đọc qua những tài liệu như thế. Tất nhiên sư phụ của anh cũng biết rõ điều đó, vậy tại sao ông vẫn cho Tạ Lân quyền kế thừa chưởng môn võ đường.
Từ khi thu nạp anh, sư phụ anh đã ngầm muốn anh đủ sức cạnh tranh với Tạ Lân. Bản thân ông đang tự mâu thuẫn với chính mình, nhưng cuối cùng ông đưa ra quyết định rạch ròi.
Khi ông già yếu, sẽ nhường chức chưởng môn cho đại đệ tử. Duy phần cô con gái cưng, ông dự tính sẽ gả cho Bảy Súp. Anh sẽ thành rể của ông, cũng là một người con trong nhà. Có anh kề bên, ông yên tâm cuộc đời mình sẽ được thanh nhàn, vui vầy bên cháu con sớm tối, bởi lẽ ông tin vào đôi mắt nhìn người của mình. Bảy Súp mang nét chân chất, thật thà, luôn giúp đỡ mọi người và là người sống có tình có nghĩa. Con gái ông có một người chồng như Bảy Súp, đó là phước phần hiếm có, bởi lẽ ông còn nhiều thấy ở Bảy Súp một khí chất hơn người.
Mặc dù chưa chính thức công nhận chuyện tình cảm của Huê Phụng và anh, nhưng ông luôn tạo điều kiện tốt cho cả hai người. Tình cảm tự nhiên của Huê Phụng cũng hướng riêng đến Bảy Súp, nên ông càng yên tâm hơn. Dự liệu vào một ngày không xa, ông sẽ lên tiếng nhận anh làm con rể của mình.
Thế nhưng sống trên đời có mấy ai biết được chữ ngờ, và chẳng phải người xưa có một câu nói như vầy, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Thế mới biết cuộc đời vốn luôn éo le, trắc trở…
Tôi cũng mở một quán nước, vì chỉ có một mình tôi xoay sở nên quán chỉ có dăm cái bàn với hơn chục cái ghế đẩu. Đến chiều tối khi mọi người đã giải tán ra về hết, tôi thu dọn rồi đóng cửa cẩn thận. Điểm đến của tôi khi màn đêm buông xuống là chiếc võng dù trên ngọn cây kia, tôi linh tính còn nhiều điều khó lường sẽ xảy ra.
Ngày còn là lính chiến, nằm gai nếm mật từng trải qua trong đời nên tôi cũng quen dần việc vỗ giấc đong đưa trên võng hàng đêm. Duy một việc khó chịu nhất, nhưng tôi không dám thực hiện vì sợ bị phát hiện, hút thuốc lá. Một đốm lửa nhỏ trong màn đêm đen kịt sẽ chẳng thể nào che giấu được với những kẻ đi săn đêm, và như thế tôi tự mình biến thành con mồi cho bọn chúng.
Quả nhiên đến đêm thứ năm, con chó tôi nuôi cất tiếng sủa inh ỏi. Tuy không nhìn thấy bên dưới rõ ràng nhưng những tiếng bước chân người không tài nào qua mắt được tay trinh sát thiện nghệ như tôi.
Rồi chợt tiếng chó lạ gầm gừ hung tợn, con chó của tôi càng sủa từng hơi dài. Bây giờ tôi hiểu ra tình hình, đám người lạ kia dẫn theo ít nhất cũng ba đến bọn con chó săn.
Bấy giờ một giọng nói the thé như ái nam ái nữ cất lên:
– Thằng Phi nó không có trong nhà.
– Đại ca, nó có thể trốn đi đâu được khi chưa từng đi ra khỏi Cao Thạch?
– Đụ má, mày hỏi ngu như con bò, cả khu rừng bạt ngàn thế kia thì nó trốn đâu mà chẳng được. Mày tưởng canh ở đường cái chờ nó mang thân đến à? Thằng đó không phải tầm thường như trước giờ tụi mày nghĩ đâu. Liệu hồn, coi chừng tiêu cả lũ nữa.
– Mưu mô như đại ca, nó không trốn được bao lâu đâu.
– Tụi mày nghe đây, thằng nào hạ được nó tao sẽ trọng thưởng.
Bầy chó săn lần tìm một hồi lâu, tôi nghe xung quanh im lặng hẳn không còn động tĩnh. Đám người đó đã bỏ đi. Mọi thứ đúng như dự tính của tôi, tôi xóa sạch mùi cơ thể của mình bằng những lá cây thiên nhiên nên bầy chó săn dù được huấn luyện đến mức nào cũng không còn nhận biết được.
Sáng hôm sau, tôi quyết định không leo xuống mà vẫn trốn biệt trên cây để nghe ngóng tiếp mọi diễn tiến.
– Mở quán bán, anh Phi ơi anh Phi!
– Dậy anh Phi ơi, ngủ gì giờ này nữa!
Tiếng í ới gọi cửa, rồi tiếng lằm bằm chửi rủa.
– Mẹ, thằng cha Phi này đi đâu nữa rồi, hay đi theo lão Bảy Súp đây ta.
– Thôi chắc tao phải đi chỗ khác kiếm sống, Bến Gỗ sắp thành Bến Ma rồi tụi bây.
– Mày nói nghe ghê quá mậy.
– Ờ, mà tao cũng thấy ghê thiệt nha. Mới có mấy ngày mà đủ thứ chuyện ly kỳ xảy ra.
…
Còn tiếp…