Bệnh viện Chợ Rơng
Chương 1
Bệnh viện Chợ Rơng là bệnh viện đa khoa trung ương quốc gia, phục vụ khu vực phía Nam, đóng tại Thành phố Hồ Chí Minh. Đây cũng là một trong những bệnh viện tuyến cuối lớn nhất tại Việt Nam.
Năm 2010, bệnh viện được Bộ Y tế xếp hạng Đặc biệt với tổng cộng hơn 66 khoa lâm sàng và cận lâm sàng cùng nhiều chuyên khoa khác.
Bao gồm các phòng là:
Phòng chức năng: 11 phòng.
Trung tâm: 05…
Đơn vị: 05…
Khoa Cận lâm sàng: 38 khoa.
Ngoài ra bệnh viện còn nổi tiếng về những câu chuyện đồn thổi là có ma quỷ, Từ lâu nhà Vĩnh Biệt của Bệnh viện Chợ Rơng không chỉ nổi tiếng là nơi có nhiều tử thi bậc nhất ở Sài Gòn mà đây cũng là nơi có những câu chuyện thương tâm, oan khuất ngút trời… Một trong những câu chuyện khiến cho nhiều người vừa nghe qua đã khiếp vía đó là câu chuyện oan hồn của một nữ điều dưỡng nhảy lầu tự tử hiện về than khóc mỗi đêm trong nhà xác bệnh viện.
Khu nhà Vĩnh Biệt này được đặt trên đường Thuận Kiều Plaza (quận 5, TP. HCM) cách Bệnh viện Chợ Rơng khoảng hơn 100 mét. Trái với sự đông đúc, ồn ào của các tòa nhà thuộc Bệnh viện Chợ Rẫy, nhà Vĩnh Biệt lọt thỏm trong sự hoang vắng và trầm mặc hiếm hoi tồn tại ở chốn này.
Số người kể rằng khu vực Bệnh viện Chợ Rơng được xây dựng vào thời Pháp. Ngay sau khi đi vào hoạt động không lâu thì ở khu bệnh viện này đã rộ lên những lời đồn về chuyện ma quỷ rất ghê rợn.
Câu chuyện bắt đầu:
Tôi tên Trần Linh Linh, 22 tuổi, là y tá thực tập sinh, hôm nay em được đưa vào bệnh viện được mệnh danh là ma ám nhất TP. HCM.
… Ở phòng giám đốc bệnh viện…
Chị giám đốc bệnh viện nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống với đôi mắt đó khiến cho tôi phải rùng mình, khi nhìn thấy điều này, chị ấy phá lên cười…
– (嘿哟嘿哟) 吓到我了,我叫玉和,是这里的导演,你叫什么名字?.
(Xin đã làm em sợ, chị tên Ngọc Hoa, chị là giám đốc ở đây, em tên gì?).
– Dạ em tên là Trần Linh Linh ạh, hôm nay em đến đây để thực tập, mà chị là người Trung Quốc ưh?
– Đúng, Chị là người Việt gốc Hoa, nhưng gia đình chị sinh sống ở đây. Theo lý lịch của em chị đã xem qua và thấy em thuộc dạng A level. Như vậy vẫn là chưa đủ, ở đây chúng tôi chỉ nhận những người có kinh nghiệm, em thông cảm nhé.
– Chị ơi, em biết chứ nhưng em đến đây không phải để xin việc làm ạh.
– Thế em đến đây để làm gì?
– Dạ không giấu gì chị, em được trường cử đến đây để thực tập chị à.
Nghe tôi nói thế thì chị ấy bắt đầu thay đổi thái độ không như lúc đầu nói:
– Sao lúc đầu không chịu nói sớm chứ làm tốn biết bao nhiêu thời gian của chị đấy cưng biết không hả.
Sau đó chị ấy trả lại hồ sơ cho tôi và đuổi tôi ra ngoài, tôi buồn bã nhận lại hồ sơ rồi quay lưng bỏ đi mà không để ý phía trước, tôi vô tình đụng phải một nữ y tá hướng ngược lại với tôi.
– Xin lỗi, tôi không có cố ý.
Nữ y tá lúc này hốt lên:
– Linh sao em lại ở đây chứ em không nhận ra chị ưh, chị là Liên đây?
– Liên nào vầy cà… à đúng rồi, Liên từng làm y tá ở trạm y tế phường đúng không, sao bây giờ chị lại ở đây?
Nữ y tá mỉm cười:
– Chị được chuyển đến bệnh viện này để làm việc, còn em sao cũng ở đây vậy?
– Em được trường y cử sang đây để thực tập, nhưng bị chị giám đốc tên Hoa đã đuổi đi không nhận.
– Ôi chao, không phải giám đốc ở đây đâu, chỉ là con dọn dẹp thôi, Được rồi, giám đốc bệnh viện không có ở đây, bây giờ chúng ta đến cantin ngồi nói chuyện một lúc lâu rồi mới gặp lại nhau.
Sau đó tôi và chị Liên ra khu cantin ngồi nói chuyện tâm sự với nhau, trong lúc tâm sự tôi mới biết lý do tại sao chị ấy được chuyển về đây để làm việc. Đang trò chuyện vui vẻ thì bị cắt ngang bởi tiếng mắng mỏ của chị chủ quán:
– Ôi chao, con nhỏ lau công này, ngươi đi không để ý hả làm vỡ mấy cái chén đắt tiền của ta rồi mau trả tiền bồi thường đây?
– Xin lỗi, tôi không có tiền để bồi thường cho chị, mong chị thứ lỗi.
– Á, không có tiền ưh tao không biết hôm nay mày phải trả nếu không thì… Chết với bà.
Vài phút sau, một người phụ nữ trung tuổi bước đến chỗ tôi và chị Liên, ngồi xuống cười tươi và tự giới thiệu là giám đốc bệnh viện. Thấy vậy, tôi nhờ chị Liên xác nhận có phải là Giám đốc bệnh viện không. Qua lời xác nhận của chị Liên đây chính xác là giám đốc bệnh viện.
– Em tên là Linh được trường cử đến đây để thực tập ạh.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười bắt tay tôi đáp:
– Cô tên Thúy giám đốc bệnh viện năm nay 40 tuổi.
Cùng lúc đó, người phụ nữ trung niên cầm tập hồ sơ trên tay tôi xem qua và nói rằng sẽ nhận tôi vào thử việc, nếu được thì sẽ gọi điện đến trường y khoa thông báo kết quả thực tập của tôi rồi mới tính tiếp.
Chi Liên mỉm cười chúc mừng tôi được nhận vào thử việc tôi đứng dậy cúi đầu cảm ơn người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên giơ tay nói rằng không cần cảm ơn cũng không sao.
– Được rồi, ngày mai em có thể chính thức đi làm rồi, bây giờ y tá Liên đưa em về phòng ký túc xá.
Ngồi nói chuyện với nhau được một lúc thì người phụ nữ trung niên đứng dậy xin phép cáo từ vì có công việc phải giải quyết nên không thể ở lại lâu.
Chị Liên mỉm cười thân thiện nói:
– Được rồi, chị dẫn em đi nhận phòng ký túc xá dành cho sinh viên.
Nói xong, chị ấy liền đưa tôi về phòng trọ ký túc xá, dọc đường đi là hành lang tối và lạnh. Xung quanh hành lang là một bãi đất trống, xa xa là khu nhà xác của bệnh viện. Khu nhà xác khá cũ kỹ lâu đời rồi.
Nhà xác được đặt bên ngoài khuôn viên bệnh viện. Những bệnh nhân không may tử vong nếu thân nhân chưa đến nhận để mai táng thì sẽ được chuyển về đây. Người xấu số được đặt trên một chiếc cáng phủ vải trắng đặt trên xe cứu thương và để bằng cửa sau vào nhà tiễn biệt theo phong tục: “Vào cửa trước, ra cửa sau”.
Nhà xác luôn có 6 nhân viên (đều là nam hiếm khi có nữ) thay phiên nhau túc trực. Những người này được trang bị bộ đồ chống vi khuẩn. Thi thể khi được chuyển đi sẽ được đưa vào ngăn lạnh với nhiệt độ từ – 2 đến – 10 độ C. Người chết thường là những trường hợp bệnh tật hiểm nghèo, tai nạn giao thông, đánh nhau nếu không khám nghiệm. Sẽ được chôn cất.
Trường hợp phải khám nghiệm thì phải có văn bản của cơ quan công an và phải có lệnh của Ban Giám đốc bệnh viện. Các bác sĩ pháp y tiến hành phẫu thuật theo yêu cầu của cơ quan trưng cầu giám định. Sau khi phẫu thuật, tử thi đã được phục hồi bình thường, trang điểm, tẩm formol rồi mới cho vào quan tài…
Qua cổng, tôi và chị bước vào. Văn phòng nhà xác chỉ có một số người. Trong căn phòng cuối cùng, một người đàn ông đang chuẩn bị rời khỏi đây. Chị ấy bước đến và hỏi.
“Sao vắng lặng vậy bác Lâm?”.
Nở nụ cười thân thiện, bác Lâm nói:
– Nếu nhà xác đông đúc thì không tốt, thưa cô. Ở đây có ngày không có ngày, có khi cả tuần mà không có một ca nào. Hôm nay ở đây có một người đã chết nhưng vô danh chờ khám nghiệm pháp y… Đây là ai vậy?
– À, đây là nữ thực tập mới ở bệnh viện, bác ơi, bác đưa em ấy về ký túc xá làm thủ tục giúp con được không ạh.
– Được rồi, cứ giao cho tôi.
Sau đó, bác Lâm thay mặt chị Liên đưa tôi vào KTX để nhận phòng, trên đường đi tôi tranh thủ bắt chuyện làm quen với bác Lâm.
– Con tên Linh, y tá tập sự, bác làm ở đây được bao lâu rồi?
Bác Lâm vừa đi vừa vui vẻ đáp:
– Tôi đã làm việc ở đây hơn cả cuộc đời của mình, con gái ạh, ở đây cả ngày khá chán, chỉ biết nhìn vào 4 bức tường. Chỉ thỉnh thoảng mọi người mới đến đây. Đến nơi nơi rồi đó, đây là phòng của con, có gì con cứ gọi bác đây là chìa khóa phòng.
Sau đó, bác Lâm xoay người rời đi, đi được một đoạn, bác Lâm nhắc nhở buổi tối không nên ra ngoài nửa đêm, dễ gặp chuyện ô uế.
– Vâng, con biết, cảm ơn bác rất nhiều.
Tôi mở cửa bước vào phòng ký túc xá, bên trong phòng khá gọn gàng và sạch sẽ hơn những ký túc xá khác mà tôi đã ở. Phòng cũng khá thoáng, nhưng điều lạ là tất cả các ký túc xá đều hướng ra khu nhà xác đằng trước. Tôi không để ý đến điều này nữa mà chỉ đi quanh phòng để kiểm tra.
Thấy không có chuyện gì thì tắm rửa thay quần áo rồi lên giường nằm nghỉ. Vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa tôi bước ra khỏi giường và đi ra mở cửa xem đó là ai. Đứng trước mặt tôi là chị Liên, thấy vậy tôi mời chị vào trong ngồi nói chuyện.
– Chị gặp em có việc gì sao?
Chị Liên mỉm cười trả lời:
– Àh, chị đến xem em thế nào thôi mà, em thấy căn phòng được chứ?
Tôi mỉm cười đáp:
– Phòng khá thoáng mát không có gì bất ổn cả chị ơi.
– Ưh, vầy là tốt rồi hi… hi…
Sau khi chúng tôi nói chuyện được một lúc, chị ấy mỉm cười vuốt ve khuôn mặt của tôi. Sau đó cả hai trao nhau nụ hôn môi vừa mãnh liệt vừa nhẹ nhàng. Chợt chị ấy dừng lại. Tôi hỏi chị ấy.
– Có chuyện gì vậy?
Chị ấy không trả lời nhưng chỉ cười với tôi. Rồi tiếp tục cùng tôi hôn môi nhau. Môi chị ấy di chuyển từng chút một trên môi tôi, làm tôi thích thú, ngây ngất. Chúng tôi ngồi hôn miệng với nhau được một lúc thì chị Liên lên tiếng nói:
– Thôi chị về đây, ngày mai chị quay lại.
Tôi đứng dậy tiễn chị, vừa định quay vào phòng thì nghe tiếng Ngọc Hoa:
“Này! Tại sao cô lại ở đây?”
Tôi quay lại hỏi:
– Chị là…
Ngọc Hoa đáp:
– Tôi và cô đã gặp nhau, không nhớ sao?
– À, em nhớ rồi chị là Ngọc Hoa, sao lại giả danh giám đốc bệnh viện?
– Ah, vì ở đây vào khuya thường xuất hiện ma quỷ đi lung tung khắp nơi.
Nghe vậy, tôi không hiểu chị ta đang nói gì nên gặng hỏi thì Ngọc Hoa chị ta mới bắt đầu kể lại câu chuyện rùng rợn xảy ra 10 năm trước.
Có người cho rằng khu Bệnh viện Chợ Rơng được xây dựng từ thời Pháp. Ngay sau khi đi vào hoạt động, tại khu bệnh viện này đã có những lời đồn thổi về những câu chuyện ma quái rất đáng sợ. Theo đó, một số người cho rằng tại Bệnh viện Chợ Rơng vào ban đêm thường có ma hoặc ma không đầu quanh quẩn trong khuôn viên… Cách đây 2 năm trước, có một người dân ở đây thường thấy ma vào ban đêm. Vì vậy, họ thường mua nhang, cúng dường khắp nơi trong bệnh viện. Đến nay, Bệnh viện đã thiết lập một nơi thờ tự rất tươm tất.
Nhà xác nằm cách bệnh viện không xa để bệnh nhân mất người thân đưa vào đây bảo quản trong 30 ngày. Cũng từ đây, nhiều câu chuyện ma quái vây quanh khu vực này.
Bác Lâm bảo vệ cũng Không biết thực hư thế nào nhưng nghe người ta kể nhiều câu chuyện rùng rợn ở nhà xác này. Có người cho rằng khoảng 12h đêm, Có tiếng động lạ trong nhà xác.
Người dân sống quanh khu vực này cho rằng đó là tiếng kêu của những linh hồn đã chết không có người thân đến nhận hoặc có người cho rằng đó là tiếng của những hồn ma không được thờ cúng đàng hoàng nên đi phá phách.
Ngay sau khi có tin đồn ma quỷ, người quản lý nhà xác và một số người dân địa phương đã lập bàn thờ Phật hàng ngày trong khuôn viên nhà từ biệt để thờ cúng với mong muốn có một số bàn thờ. Từ khi có bức tượng đức Phật, các vong linh sẽ nhanh chóng được giải thoát và không còn ở thế gian làm phiền nữa.
Tuy nhiên, về sau, lư hương ở bàn thờ Phật cứ “biến mất dần dần” khiến nhiều người mê tín đồn đoán thêm nhiều câu chuyện ly kỳ về nơi này.
Chiều giữa năm 2014, một nữ y tá tên Mai đang làm điều dưỡng tại một bệnh viện quận, huyện ở TP. HCM bất ngờ chạy xe máy vào bệnh viện Chợ Rơng thăm người thân. Không biết bắt đầu từ đâu, nữ y tá này bất ngờ bước lên lầu 4 của bệnh viện Chợ Rơng và nhảy xuống đất. Nữ Y tá này đã chết sau đó không lâu.
Ngay sau khi nữ y tá tử vong, lực lượng chức năng đã đưa thi thể nữ y tá về nhà xác của Bệnh viện Chợ Rơng để chờ người thân đến nhận. Chưa đầy một ngày sau, gia đình của nữ y tá xấu số đã đến nhận thi thể chị về làm lễ tang.
Cũng bắt đầu từ sự kiện này mà nhiều câu chuyện kỳ quái được thêu dệt ở đây. Theo đó, nhiều người truyền miệng rằng tại khu vực tầng 4 của bệnh viện (nơi nữ y tá nhảy cầu tự tử) hay trong nhà xác bệnh viện, người ta vẫn thấy một bóng trắng hay đứng than khóc. Hàng đêm…
Trái ngược lại với những câu chuyện ma mị xung quanh nữ y tá nhảy lầu tự tử. Có người cho rằng câu chuyện nữ y tá nhảy cầu tự tử cách đây vài năm là có thật. Tuy nhiên, ngày càng có nhiều người thêu dệt nên những câu chuyện kỳ lạ ở khu vực này khiến ai cũng sợ hãi. Thực tế, có những người quanh năm bám trụ cổng nhà xác để kiếm sống mà vẫn chưa thấy hiện tượng lạ.
Qua những gì chị ta kể, khiến tôi rùng mình, nhưng có một điều mà tôi không khỏi nghi ngờ. Làm gì có chuyện nữ y tá nhảy lầu tự tử như vậy, ở đây chắc chắn có gì đó không ổn mà mọi người không biết.
Thấy tôi đờ đẫn như người mất hồn thì Ngọc Hoa chị ta vỗ vai tôi, khiến tôi phát hoảng:
– Chị làm tôi giật mình đó.
Ngọc Hoa nói:
– Xin lỗi, tôi không cố ý làm cô giật mình vì thấy cô đờ đẫn như người mất hồn.
Trò chuyện với tôi một lúc thì Ngọc Hoa cũng chào tạm biệt và ra về trước khi ra về, chị ta cũng không quên nhắc nhở tôi tuyệt đối không nên đi ra ngoài lúc nửa đêm dễ gặp ma. Tôi không quan tâm đến những gì chị ta nói nên tôi trở về phòng ký túc xá của mình và leo lên giường ngủ.
Nửa đêm tôi đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi một người phụ nữ khóc bên ngoài. Ban đầu tôi không thèm quan tâm đến và cho rằng ai đó giỡn trò chọc ghẹo vì thế tôi vẫn tiếp tục giấc ngủ, nhưng tôi không thể ngủ được vì tiếng khóc đó. Vì vậy, tôi tức giận bước ra khỏi giường, mở cửa, đi ra ngoài và chửi rủa:
– Khuya rồi, không cho ai ngủ hả, có tin tôi…
Tôi chưa kịp nói xong thì chợt thấy bóng người nào đó vụt qua trước mặt khiến tôi rùng mình ớn lạnh, da gà, da chó nổi lên. Tôi đang định quay lại phòng thì tiếng khóc lại vang lên, lần này là từ nhà xác bệnh viện.
Tò mò, tôi lê bước vào nhà xác bệnh viện hay vì quay vào phòng ký túc xá ngủ. Vừa bước đi, tôi đã hỏi: “Ai đó, sao tự nhiên lại khóc ở đây vậy?” Nhưng không có tiếng trả lời, ngoại trừ tiếng lá xào xạc. Nghe thật đáng sợ.
Lướt mắt một vòng quanh nhà xác bệnh viện, tôi thấy nó khá khang trang nhưng toát ra một bầu không khí âm u lạnh lẽo. Tôi không để ý sau lưng, đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo vỗ vào vai tôi, khiến tôi giật mình quay lại xem là ai. Vừa quay lại thì không thấy ai khiến tôi hoảng sợ.
“Là ai vậy?”.
Tôi nhìn xung quanh để quan sát, miệng vẫn hỏi:
“Này là ai thế, tôi không thích những trò đùa như vậy?”.
Đột nhiên, bên trong cửa nhà xác có tiếng đập cửa vang lên “Bang… Bang…” Tôi hít một hơi lấy hết can đảm bước lại gần cửa nhà xác. Tiếng đập cửa ngày càng lớn hơn khiến tôi phải lùi lại một bước.
Tôi vươn tay đẩy cánh cửa nhà xác ra và bước vào bên trong, bên trong nhà xác lúc này vô cùng tối tăm và lạnh lẽo không một bóng người. Tôi bước đi và gọi lớn: “Có ai ở đây không…”.
Giọng của tôi vang vọng khắp toàn khu nhà xác, trước mắt tôi bây giờ là một màn đêm ảm đạm. Vào lúc này, trong lòng tôi vô cùng sợ hãi định quay người rời đi, thì một lần nữa tiếng cánh cửa lại xuất hiện, lần này đến từ căn phòng phía trước. Với tính cách tò mò trỗi dậy, tôi quyết định đi đến căn phòng đó để xem xét, tôi liếc mắt mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt xem có gì khả nghi hay không.
Đột nhiên một cơn gió thổi vào phòng khiến tôi rùng mình. Đồng thời, có một tiếng nói của một người nào đó trong tai tôi mà tôi không hiểu. Tôi quay lại và hét lên:
– Ai đó?
Giọng đó ngày càng gần vào tai tôi, một hơi phà lạnh vào tai tôi. Đồng thời, đi kèm với một giọng nói xa đến:
– Bạn là một người mới phải… Không… Cũng là người thứ 100 rồi.
Khi nghe điều đó, tôi quay lại và nói:
– Cô là ai, sao biết tôi là người mới, mà người thứ 100 là sao?
– Rồi bạn sẽ biết… khặc… Khặc…
Bất giác bác Lâm bước tới đặt tay lên vai tôi hỏi:
– Này… Muộn rồi sao còn ở đây, đã bảo nửa đêm không được đi chơi rồi.
Tôi giật mình quay lại ấp úng trả lời:
– Dạ… dạ… tại con bị mộng du bác ơi.
– Ưh được rồi, cô mau quay về ký túc xá đi chứ có ở đây không nên đâu.
Nghe bác Lâm nói vậy, nên tôi vâng vâng dạ dạ rồi rời đi, trước khi đi tôi liếc sang một góc tường bên trái thì thấy một nữ y tá đang vẫy tay miệng thì cười đến tận mang tai trong vô cùng kinh dị. Quá sợ hãi tôi không dám nhìn nữa mà cấm đầu cấm cổ chạy một mạch trở về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, tôi leo lên giường trùm chăn ngủ một giấc đến sáng. Mãi đến 8 giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi Liên:
– Linh ơi, sao em ngủ không đóng cửa, không sợ người lạ vào à?
– Ủa, Chị Liên chị tới lúc nào vậy?
Chị Liên không trả lời tôi mà đưa cho tôi bộ đồng phục y tá và bảo tôi nhanh chóng thay quần áo rồi cùng chị đến nhận công việc tại nhà xác bệnh viện. Suốt dọc đường, tôi cứ thắc mắc tại sao lại nhận công việc ở nhà xác.
– Chuyện này em không cần biết, cứ im lặng đi theo chị là được rồi không cần hỏi nhiều.
… Trong một phòng phẫu thuật…
Chị Liên giới thiệu tôi và mọi người làm quen, sau khi giới thiệu danh tính của nhau, một nữ y tá đứng cạnh tôi khoảng 24 tuổi cười nói:
– Linh Bạn có phải là người mới đến phải không? Mình tên là Mỹ Hạnh.
Tôi lịch sự đáp lại Mỹ Hạnh:
– À, mình là người mới đến từ hôm qua, còn bạn thì sao?
– Tôi làm việc ở đây được một năm rồi rất vui được làm quen với bạn hi… hi…
Đúng lúc này một nữ bác sĩ bước vào nói:
– Xin chào, hôm nay chúng ta sẽ học cách phẫu thuật và ghi lại kết quả của phẫu thuật.
Sau đó buổi thực hành bắt đầu, từng người một tiến hành phẫu thuật và ghi lại kết quả. Sau đó đến lượt tôi, khoảng vài phút sau nữ bác sĩ hô to lên:
– Hết giờ rồi, giờ các bạn mau đưa ra kết quả nào?
Lúc này, mọi người đều đưa ra kết luận của mình, nào là ngộ độc, nào là tự tử… Sau đó, nữ bác sĩ quay sang tôi và Mỹ Hạnh hỏi:
– Còn hai cô thì sao?
– Vâng, thưa bác sĩ, nạn nhân chết vì có người ra tay sát hại.
Nữ bác sĩ nghe vậy hỏi:
– Tại sao cô nghĩ nạn nhân bị giết?
Tôi chỉ vào phía sau đầu của thi thể và giải thích:
– Thi thể nạn nhân bị giết bằng kim tiêm tẩm thuốc độc. Sau khi giết nạn nhân, hung thủ đã ngụy tạo bằng chứng giả để đánh lạc hướng điều tra của cơ quan công an. Bằng cách dùng dây thừng siết cổ thi thể nạn nhân.
Nghe vậy, mọi người phản đối kịch liệt:
– Không có chuyện đó, rõ ràng là nạn nhân… thì làm gì có chuyện bị sát hại.
Nữ bác sĩ nói:
– Tất cả hãy giữ trật tự, nạn nhân thật đã bị hung thủ giết đúng như lời Linh nói. Khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân đã bị sát hại bằng cây tiêm kim tẩm độc.
Mãi cho đến chiều tối cuộc thực tập mới kết thúc, tôi cúi chào mọi người và trở về ký túc xá. Lúc này Mỹ Hạnh chạy theo gọi tôi: “Linh ơi! Đợi mình với”.
Nghe vậy, tôi dừng lại một lúc rồi hỏi:
– Có chuyện gì vậy Mỹ Hạnh?
Mỹ Hạnh mỉm cười, chống tay lên gối nói:
– Phù… phù… không có gì mình muốn nói chuyện với Linh một chút được không?
– Ok ra cantin nói chuyện được không?
Sau đó, tôi và Mỹ Hạnh đến cantin nói chuyện và làm quen với nhau thì cô ấy cũng đưa ra vụ việc nữ điều dưỡng nhảy cầu tự tử. Tò mò, tôi hỏi Mỹ Hạnh tại sao những y tá đó lại nhảy lầu tự tử. Rất tiếc, Mỹ Hạnh không biết rõ về các vụ tự tử. Trò chuyện được một lúc, tôi đứng dậy chào tạm biệt trước khi ra về. Mỹ Hạnh hôn lên môi tôi rồi cười tạm biệt, hẹn gặp lại vào ngày mai.
Vừa về đến phòng ký túc xá, tôi tắm rửa và bước ra ngoài với thân hình trắng nõn. Nằm xuống giường, đưa tay lên trán suy nghĩ về những gì Mỹ Hạnh nói trong cantin bệnh viện. Tôi mệt mỏi đến mức không biết mình đã chìm vào giấc ngủ lúc nào. Trong giấc ngủ, tôi thấy mình đang đứng giữa căn phòng chứa xác chết.
Tôi bàng hoàng không hiểu tại sao mình lại ở trong phòng ký túc xá và tại sao lại đứng trong phòng thi thể, nhưng chuyện này là sao chứ. Trong lúc bàng hoàng, tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó bước vào, tôi quay lại xem đó là ai. Người đang đứng trước mặt tôi là Ngọc Hoa mà tôi gặp ở phòng ký túc xá và phòng giám đốc bệnh viện, tôi không hiểu sao chị ấy lại ở đây.
Ngọc Hoa từng bước tiến lại gần tôi rồi khựng lại, sau đó chi ta đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi rồi cười “… ha… ha…”Một nụ cười lạnh lùng đến đáng sợ.
– Này… này… Ngọc Hoa, chị sao thế?
Nhưng Ngọc Hoa không trả lời mà ngang nhiên ôm chầm lấy tôi và hôn điên cuồng vào miệng tôi, lưỡi chị ta quấn lấy lưỡi tôi mà mút chùn chụt. Một luồng hơi lạnh thoát ra từ miệng chị ta và kèm theo mùi hôi thối của một xác chết đang phân hủy. Quá sợ hãi, tôi đã đẩy chị ta ra và một ánh sáng trắng xuất hiện đưa tôi trở về thực tại. Tôi nhảy dựng lên và hét lên vì sợ hãi. Sau đó, tôi không dám ngủ tiếp mà thức đến tờ mờ sáng mới dám nhắm mắt ngủ.
– Này… Này… Sao người em lạnh thế này linh?
Lúc này tôi mới lấy lại được bình tĩnh rồi kể lại mọi chuyện cho Liên nghe. Nghe xong, Liên cho rằng tôi quá liều lĩnh nên mới dám vào nhà xác.
– Linh ơi, Linh ơi, trong đó có nhiều ma nổi tiếng lắm, sao lại vào đó, may mà không sao, hồn Ngọc Hoa chỉ muốn hôn miệng cho em sợ thôi. Nếu không, em đã đi gặp tổ tiên rồi.
Tôi cúi gằm mặt trả lời chị Liên:
– Dạ, em biết vì tò mò về vụ nữ y tá tự tử trong bệnh viện.
– Được rồi, mặc quần áo vào rồi đi đến nơi này với chị.
Sau đó, tôi mặc lại quần áo và cùng chị Liên đến một nơi rất lạ, tôi thắc mắc hỏi chị nơi này sao giống nghĩa trang thế. Chị ấy cười và nói chúng ta đi thăm mộ của một y tá đã tự tử trong quá khứ.
– Phần mộ của y tá Mai?
Liên rất ngạc nhiên hỏi:
– Làm sao em biết nhưng ai đã nói cho em biết?
– Dạ, vì Ngọc Hoa đã nói cho em biết.
– Này, chị không ngờ cô ta lại kể cho e. Nghe chuyện Mai tự tử bằng cách nhảy lầu.
Đi được một đoạn, trước mặt tôi và chị Liên là mộ của cô y tá Mai, tôi nhìn quanh thì thấy ở đây còn nhiều mộ không biết bao nhiêu mà đếm xuể được. Bà Liên ngồi thắp mấy nén hương lên mộ Y tá Mai rồi khấn vái gì đó mà tôi không nghe thấy. Trong lúc chị Liên ngồi khấn vái trước mộ Y tá Mai, tôi đang đi một vòng quanh nghĩa trang để quan sát thì vô tình nhìn thấy giám đốc bệnh viện đang nói chuyện với ai đó ở nhà tưởng niệm.
Do ở quá xa nên tôi không nghe thấy giám đốc và người đó nói chuyện với nhau, vài phút sau chị Liên bước đến gần và yêu cầu tôi trở lại bệnh viện cho kịp giờ làm việc. Trên đường trở lại bệnh viện, tôi kể lại chuyện thấy giám đốc nói chuyện với ai đó ở nhà tưởng niệm. Khi chị ấy nghe những gì tôi nói, và cho rằng có thể bà ấy đang nói chuyện với một người họ hàng chăng.
– À, đó không phải việc của chúng ta, nên chúng ta không nên tò mò về nó, kẻo rước họa vào thân.
– Dạ em biết rồi, mà chị quen biết chị Mai ưh?
Chị Liên gật đầu nói:
– Uh đó là bạn học của chị hồi nhỏ ấy mà.
– Không ngờ chị Mai và chị là bạn bè.
Tối hôm sau, tôi và Mỹ Hạnh được lệnh trực đêm ở nhà xác, trong lúc làm việc, Mỹ Hạnh quay về phía tôi cười nói:
– Bạn đã nghe chuyện ma ở đây chưa?
Tôi lắc đầu nói:
– Chưa bạn.
Vì vậy, tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện.
Sau đó, Mỹ Hạnh bắt đầu kể những câu chuyện ma đã từng xảy ra: Y tá trong bệnh viện phát điên rồi tự nhảy cầu tự tử, bác sĩ trực đêm gặp ma… đủ kiểu. Chợt Mỹ Hạnh nở một nụ cười kì lạ rồi chỉ vào phía sau tôi và hét lên:
– Ngay chỗ bạn ngồi là nơi một nữ y tá đã từng treo cổ tự tử.
Nghe vậy thì tôi giật mình đứng dậy chạy ra chỗ khác mà run rẩy sợ hãi lắp bắp hỏi:
– Chỗ tôi vừa ngồi, là nơi cô ta tự tử ưh?
Mỹ Hạnh bước đến vuốt ve gương mặt xanh xao của tôi an ủi, nhưng trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi. Thấy vậy Mỹ Hạnh cười nói:
– Ừ, nhưng không sao đã 10 năm rồi kể từ khi chuyện này xảy ra, có lẽ linh hồn cô ấy được đầu thai.
– Thật không đấy, bạn không lừa mình chứ?
– Thật sự, mình không lừa Linh đâu nà.
Mỹ Hạnh ôm chầm lấy tôi. Rồi hôn lên bờ môi tôi, một cách nhẹ nhàng, và nồng cháy. Tôi nhắm mắt lại để tận hưởng bờ môi mềm mại của Mỹ Hạnh. Đột nhiên, tôi lấy tay chặn môi của Mỹ Hạnh lại, lông mày nhíu chặt.
– Có chuyện gì vậy?
Đang hôn nhau say đắm, say đắm, ngây ngất thì bị đứt quãng, khiến cho Mỹ Hạnh khó chịu vì thế tôi lên tiếng nói:
– Bạn ơi! Tôi có cảm giác như mình vừa nhìn thấy ai đó đi vào trong nhà xác.
Nghe vậy, Mỹ Hạnh mỉm cười nói:
– Không có ai ở đó cả, ở khu này chỉ có tôi và bạn trực đêm thôi.
Sau đó, cô ấy không quan tâm có người hay không, và tiếp tục hôn môi tôi. Biết rằng dù tôi có nói gì, Mỹ Hạnh cũng không quan tâm hay để ý nên tôi không thể không tiếp tục hôn nhau vs cô ấy. Giờ đây chúng tôi chỉ biết đứng ôm hôn nhau giữa đại sảnh bệnh viện.
Trong lúc tôi và Mỹ Hạnh đang lo hôn môi nhau thì không để ý đến bên ngoài cổng bệnh viện có mấy người đang nhìn trộm vào bên trong.
Đó là nhóm chuyên youtube về tâm linh đã quyết định vào bên trong để khám phá và quay lại clip khu bệnh viện này. Đồng thời khẳng định với tất cả mọi người rằng trên đời này không có ma. Sau khi cả nhóm bước vào khu nhà xác, đột nhiên cánh cửa đóng sầm lại và một tiếng cười kỳ lạ vang lên… khặc… khặc…
Nhóm quay vlog (cụ thể là bốn người: Hai nam Trần Lâm, Nguyên Bát, hai nữ Lý Tuyết và Trần Vỹ (em gái Trần Lâm)) vào viện quay phim ma để cập nhật trên youtube, họ liên tục gặp những hiện tượng kỳ lạ. Chẳng hạn như: Bóng đèn chớp tắt liên tục, thậm chí xung quanh hành lang xuất hiện rất nhiều mèo đen, trên tường có những dấu tay đẫm máu… dù sợ hãi nhưng họ vẫn cố gắng hết sức. Sau khi ghi lại toàn cảnh khu hành lang nhà xác, bỗng nhiên vào lúc này lý tuyết và Trần Vỹ nhìn thấy cảnh hai bóng người chạy về phía cuối hành lang.
Lý Tuyết và Trần Vỹ đuổi theo được nửa đoạn đường thì thấy hai bóng người dần chìm vào bóng tối rồi biến mất không còn tăm hơi. Vừa tới Trần Lâm, Nguyên Bát đã đuổi kịp hai người bọn họ.
– Làm gì mà chạy như ma vậy?
Lý Tuyết chỉ vào cuối hành lang nói:
– Chúng tôi chỉ thấy hai bóng người chạy đến cuối hành lang rồi biến mất.
Nghe Lý Tuyết nói như vậy, hai ông tướng kia cho rằng Lý Tuyết và Trần Vỹ nhìn nhầm chứ khu nhà xác này bị bỏ hoang lâu rồi làm gì có người.
Thế là nhóm bạn tiếp tục đi dọc hành lang tối tăm của nhà xác, ánh sáng từ 4 chiếc đèn pin mà họ mang theo đã bị bóng tối nuốt chửng, lúc này họ cảm thấy con đường này dường như kéo dài vô tận và điểm kết thúc của nó sẽ dẫn mọi người xuống âm phủ. Của địa ngục. Mặc dù đó là một buổi tối mùa hè khá nóng nực, nhưng bây giờ họ có cảm giác như đang đi trong một đường hầm băng vậy. Chung quanh lạnh lẽo đến cực điểm, thỉnh thoảng còn có cơn gió thổi qua khiến cho ho lạnh cả sống lưng, trên trán mỗi người đều là từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Cả bốn người họ không biết rằng lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi.
Họ nhìn xung quanh mà thần kinh căng lên như dây đàn, chỉ sợ trong bóng tối âm u lạnh lẽo kia sẽ đột ngột xuất hiện một con quỷ hay thứ gì đó đáng sợ. Bốn người đi rất lâu cuối cùng cũng đến một căn phòng rất lớn, bên trong có những chiếc bàn xếp ngăn nắp và ở cuối có một chiếc bếp lò trong phòng lập loè ánh lửa, mùi hôi thối xộc đến khiến họ nôn thốc nôn tháo một hồi. Trong ánh lửa nhảy múa như ma chơi từ cuối phòng truyền đến, họ thấy được hai thứ gì đó được trùm khăn trắng trên bàn. Nguyên Bát tò mò đến mở ra xem, vừa kéo được một nửa tấm vải trắng thì anh ta sợ hãi lùi lại mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu. Thì ra dưới hai tấm vải là hai cái xác phụ nữ đầy những vết mổ xẻ, hầu như không còn gì nguyên vẹn.
Máu tươi theo những vết mổ nhỏ xuống đất tí tách, tiếng động dù rất nhỏ nhưng trong căn phòng im lặng đến chiếc kim rơi con nghe thấy như vậy thì nó lại càng trở nên đáng sợ. Âm thanh đó vang vọng trong tai mỗi người khiến họ không rét mà run.
Họ không dám nhìn lâu thêm nữa vội vàng lùi lại chỗ có ánh lửa nhưng càng đến gần thì mùi hôi thối càng nặng. Bốn người ghé mắt vào nhìn trong lò thì thấy một cảnh tượng có lẽ cả đời cũng không quên được. Là một cái xác người đang cháy dở, lớp da thịt bên ngoài đã bị đốt gần hết dính chặt vào từng đoạn xương. Thì ra mùi hôi tanh gây mũi đó mùi mỡ người bị đốt cháy khét lẹt.
Lúc này Lâm và Bát bịt mũi lại nói:
– Cái quái gì đã xảy ra ở đây thế này?
Riêng Tuyết và Vy thì ôm nhau mà run rẩy sợ hãi không chịu nổi nên khóc ầm lên bù lu bù loa. Khiến cho hai anh chàng kia bực mình quát tháo lên. Giọng quát tháo của hai anh chàng cũng có chút run rẩy sợ hãi không kém gì hai cô. Dù gì cũng là đàn ông chứ bộ làm sao để thua kém nữ nhi.
– Ồn ào quá đi có tí mà cũng khóc lóc, biết thế thì đã không cho hai đứa mày theo đến đây.
Tuyết lúc này cũng lên tiếng cự lại.
– Hai anh có hơn gì tụi em chứ… Cũng sợ vãi linh hồn ra đó mà ở đó mà ta đây.
– Ờ thì tụi tao không sợ chỉ làm bộ thôi.
Tranh cãi được một lúc thì đột nhiên cả 4 người nghe thấy tiếng bước chân chạy dọc hành lang nhà xác. Cả nhóm giật mình quay lại thì thấy bóng dáng ai đó vội bỏ chạy vào một cái kho nhỏ ở góc phải hành lang nhà xác.
Lúc này Lâm và Bát càng phải tin vào những gì Vy và Tuyết kể, chứng kiến trực tiếp những gì trước mắt cũng khiến hai anh chàng tái mặt. Thế là cả nhóm thảo luận là tách thành hai nhóm. Nhưng Lâm và Bát không biết rằng mình gặp nguy hiểm khi đề xuất ý tưởng này. Nhưng cuối cùng lời đề nghị này bị Tuyết và Vy từ chối.
Với sự kiên quyết của Lâm, Bát cuối cùng nhóm chia ra làm hai nhóm Lâm và Bát thì quay ngược lại đi lên tầng trên của nhà xác, còn Tuyết và Vy thì đi xuống tiếp tục của tầng dưới nhà xác. Trước khi ra về, Tuyết và Bát hôn lên môi nhau một cái rồi bỏ đi. Đây là nụ hôn cuối cùng của Bát trước khi…
Lúc này Lâm và Bát đi dọc theo lối đi của hành lang, càng đi sâu vào trong, không khí càng ngột ngạt, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi vào làm cho Lam và Bát lạnh sống lưng. Đồng thời, đèn trên trần nhà nhấp nháy liên tục, thậm chí ngoài hành lang còn có tiếng bước chân người chạy qua lại, kèm theo tiếng cười nói của trẻ con. Khi đó, cảnh vật xung quanh vô cùng âm u một bóng người.
Điều này khiến Bát rùng mình sợ hãi.
– Lâm tao nghĩ chúng ta nên quay lại con đường cũ, nhưng ở đây kinh khủng quá.
Thấy Lâm không trả lời, Bát quay lại thì thấy Lâm đã đi đâu mất tăm.
– Này, tao không đùa, đừng chơi trò này.
Sau đó, Bát nhanh chân chạy đi tìm Lâm.
– Mày ở đâu vậy, tao không thích chơi trò này.
Lục tung một hồi, Bát thấy bóng dáng Lâm chạy phía trước, nên vội đuổi theo và gọi tên Lâm nhưng không thấy Lâm trả lời, ngược lại Lâm vẫn cắm đầu chạy với vẻ mặt hoảng sợ. Thấy vậy, Bát liền đuổi theo Lâm và bỏ chạy được nửa đường thì không thấy Lâm đâu cả.
Bat đã quá mệt mỏi sau cuộc rượt đuổi đến nỗi anh phải dừng lại để lấy lại hơi thở. Đột nhiên, một… hự… hự… của Lâm và một nữ y tá từ khu vực phòng bệnh.
Nghe tiếng rên của Lâm, Bát nhanh chóng chạy thẳng đến phòng y tá, trước mắt là cảnh tượng hãi hùng khi thấy Lâm bị nữ y tá cởi trần truồng ngồi trên bụng Lâm nhúng nhảy rồi sau đó dùng dao mổ cứa vào cổ. Máu cổ họng Lâm bắn ra khắp phòng. Ghê tởm nhất là cô ta cúi xuống, hút từng giọt máu còn sót lại rồi lột áo của Lâm, rạch một đường từ họng xuống bụng rồi thò tay vào, moi hết ruột, gan, phổi ra nhai ngấu nghiến.
Quá sợ hãi Bat quay lại bỏ chạy lấy mạng nhưng không may cho Bát đã bị ả ta phát hiện và đuổi theo. Chạy được một đoạn, không thấy ả ta đuổi theo thì Bát dừng lại, tựa vào gốc cây cổ thụ giữa sân nhà xác thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng mình đã thoát, nhưng bỗng nhiên trên cây phát ra tiếng “kẹt… kẹt” như tiếng răng va vào nhau. Bát nhìn lên, mặt tái mét khi thấy thân thể trần truồng đẫm máu của Ả, Quá sợ hãi Bát định quay người bỏ chạy nhưng đã quá muộn… “A… aaaa”. Một con dao sắc bén cứa qua cổ Bát, máu tươi bắn ra, sau đó há mồm hút lấy những dòng máu nóng hổi. Đồng thời, ả ta cũng trườn lên người Bát, áp miệng vào miệng Bát mà hôn hít.
Lúc này, Vy và Tuyết vẫn chạy theo hình bóng ai đó đến nghĩa trang thì không còn thấy bóng người đó nữa. Điều đó khiến cho cả hai thắc mắc tại sao không thấy nữa.
Vy thấy thế thì lên tiếng hỏi.
– Chuyện này, là sao chứ tại sao không thấy người đó đâu nữa.
Điều này cũng khiến Tuyết không khỏi thắc mắc tại sao không còn thấy bóng dáng của người đó nữa. Cả hai mò mẫm trong nghĩa trang bệnh viện để tìm lối thoát. Sau hai giờ đồng hồ tìm kiếm, cuối cùng họ cũng thoát ra ngoài. Sau khi Vy và Tuyết trốn ra khỏi nghĩa trang bệnh viện thì thấy bóng Liên và Hoa đi thẳng vào căn nhà gỗ ở góc đường quốc lộ.
Thấy Thế cả hai vội đuổi theo đến ngôi nhà gỗ đó. Và rồi nhìn vào bên trong, một cảnh tượng vô cùng kinh khủng diễn ra trước mắt là Liên và Hoa xô xát với nhau thậm chí liên với hoa vật nhau ra mà hôn lên môi nhau điên cuồng. Điều kinh khủng nhất là khuôn mặt kinh dị gớm ghiếc của Hoa. Quá hoảng sợ, cả hai cô gái hét lên kinh hãi rồi chạy ra đường cao tốc ngất xỉu.
Sau khi tĩnh lại, cả hai thấy mình đang nằm trong bệnh viện, thấy Vy và Tuyết đã bình tĩnh trở lại, một nữ y tá xinh đẹp ăn mặc khá gợi cảm bước đến hỏi thăm sức khỏe. Đồng thời, hai cô gái cũng hỏi thăm tình hình của Lâm và Bát, sau khi hỏi han tình hình thì mới biết thi thể của Bát được cảnh sát phát hiện chỉ ở gốc một cây cổ thụ. Điều đặc biệt là thi thể của Lâm và Bát bị rạch từ cổ họng trở xuống trên thân không một mảnh vải nào cả.
Tin tức về cái chết của Lâm và Bát khiến cho Vy với Tuyết phải ôm nhau mà khóc lóc nức nở. Trong lúc đau buồn thì vô thức cả hai hôn miệng vs nhau đắm đuối. Thấy vậy nữ y tá chỉ biết lắc đầu mỉm cười rồi rời đi.
Bên ngoài hành lang bệnh viện, tôi và Mỹ Hạnh thấy nữ y tá rời khỏi phòng bệnh thì chạy lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của Vy vs Tuyết.
– Yên tâm đi, hai cô gái đó không sao đâu đang hôn nhau trong phòng.
Nghe vậy tôi và Mỹ Hạnh chạy vào trong phòng bệnh thì đúng như những gì y tá đó nói Vy và Tuyết đang nằm hôn miệng nhau đắm đuối.
Quay lại thời điểm xảy ra vụ việc.
Trong sảnh bệnh viện, tôi và Mỹ Hạnh đang say sưa ngồi ôm hôn miệng nhau thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của thằng Bát vọng ra từ bãi đất trống của nhà xác.
– Này Mỹ Hạnh bạn có nghe thấy gì không?
Mỹ Hạnh bất ngờ nhìn tôi chằm chằm và đặt ngón tay lên môi tôi. Dù hơi giật mình nhưng tôi vẫn mỉm cười. Mỹ Hạnh hôn lên môi tôi một cách say đắm. Tôi cũng nhiệt tình hưởng ứng, dù sao, tôi đã sớm không quan tâm đến chuyện chúng tôi có phải là lesbian hay không. Trong cơn say tình, tôi lên tiếng nói với Mỹ Hạnh:
– Này tôi có nghe tiếng ai đó hết. Bạn có nghe thấy không?
Đôi môi của Mỹ Hạnh dừng lại giây lát, và nhìn sâu vào mắt tôi.
– Không, chúng ta sẽ tiếp tục chứ?
Tôi sững sờ trong giây lát. Có gì đó bên trong tôi nứt ra, như một tảng băng bắt đầu tan chảy. Không lẽ Mỹ Hạnh không nghe thấy tiếng hét vô thanh đó sao? Thật vô lý khi tôi có thể nghe rõ những tiếng la hét phát ra từ khu đất trống của nhà xác.
Lúc này Mỹ Hạnh không quan tâm có nghe thấy tiếng hét của Bát. Chỉ tập trung vào việc hôn lên miệng tôi. Xong Tôi và Mỹ Hạnh tiếp tục hôn nhau. Nhưng trong đầu tôi lúc này lại vang lên tiếng hét thất thanh của Bát. Tôi không làm ngơ được nữa nên đẩy Mỹ Hạnh ra rồi chạy thẳng vào nhà xác.
Thấy vậy, Mỹ Hạnh chạy theo hét lên:
– Linh ơi! Nguy hiểm lắm đừng vào đó…
Tôi bỏ ngoài tai những gì Mỹ Hạnh nói và tiếp tục chạy thẳng vào nhà xác. Khi một cảnh tượng kinh khủng đập vào mặt tôi, là ả ta nằm trên người Bát và điên cuồng hôn lên miệng thi thể của Bát. Quá sợ hãi tôi quay người bỏ chạy, thật không may cho tôi, ả ta đã nhìn thấy tôi và lập tức chạy theo.
Tôi bỏ chạy mà không để ý rằng có một tảng đá dưới đất khiến tôi loạng choạng ngã về phía trước. Tôi chưa kịp đứng dậy thì ả ta đã đuổi kịp tôi, giơ tay đè tôi xuống đất, định ra tay với tôi thì bất ngờ dừng lại, buông tôi ra và vuốt ve khuôn mặt tôi rồi thủ thỉ… “Linh… Linh… ” sau đó hôn lên môi tôi thì Mỹ Hạnh vừa chạy đến nơi thì hét lên: “Cút đi… để cô ấy yên…”.
Khi nghe tiếng hét của Mỹ Hạnh, ả ta sợ hãi bỏ đi, thấy ả ta vừa đi khỏi thì Mỹ Hạnh chạy lại gần tôi hỏi:
– Linh ơi! Em có sao không?
Tôi sợ quá ôm Mỹ Hạnh khóc như một đứa trẻ, thấy vậy cô ấy vỗ về, an ủi một hồi rồi cả hai cùng đứng dậy quay lại bệnh viện.
– Không sao đâu, em đừng khóc nữa.
Tôi thì thầm và hỏi:
– Cái gì mà ghê vậy, Mỹ Hạnh?
– Ờh thì, đó là hồn của cô y tá Mai nhảy lầu tự tử.
– Cái gì cơ, ả ta chính là y tá Mai… Không ngờ lại biến thành quỷ.
Mỹ Hạnh kinh ngạc nhiên hỏi:
– Em cũng biết về cô y tá Mai à?
– Dạ, tôi biết từ chị Ngọc Hoa.
Nghe nhắc tên Ngọc Hoa, Mỹ Hạnh một lần nữa ngạc nhiên:
– Đó là chị hai của tôi, nhưng chị ấy đã mất cách đây 2 năm, làm sao em có thể gặp được chị ấy?
Một tiếng sét ngang tay khiến tôi ngẩn người một lúc rồi lấy lại bình tĩnh, lắp bắp:
– Rõ ràng là hôm trước tôi có gặp cô ấy mà còn nói chuyện với nhau rồi còn hôn nhau.
– Cái quái gì vậy, không thể nào? Có vẻ như em đã gặp phải vong hồn của chị ấy.
– Vong hồn ưh, tại sao chị ấy chết chứ?
Mỹ Hạnh thở dài ngao ngán nói:
– Chị ấy chết vì bị người ta hại chết thôi chuyện đã qua rồi tôi cũng không muốn nhắc đến nữa.
Thấy Mỹ Hạnh thái độ như thế này, tôi cũng không dám nhắc đến nữa. Vài ngày sau, tôi đang ngồi làm hồ sơ bệnh án thì một người thanh niên đẹp trai bước đến gần và nói:
– Xin chào, tôi tên là Trần Văn Vỹ, bác sĩ được chuyển đến đây tại Tp. HCM. Đây là hồ sơ của tôi cô xem giúp tôi.
Tôi cầm tập tài liệu trên tay anh ta xem qua, sau đó đứng dậy dẫn anh ta vào phòng giám đốc bệnh viện.
– Được rồi cô Linh, cô có thể đi để rồi tôi lo việc còn lại.
Tôi cúi đầu chào bà giám đốc rồi rời đi vừa về đến quầy tiếp tân thì thấy Mỹ Hạnh cùng với một nhóm người đẩy một chiếc xe băng ca vào phòng cấp cứu. Nằm trên chiếc xe băng ca là một cô gái rất xinh đẹp.
– Vui lòng giúp tôi hồ sơ của bệnh nhân mới chuyển đến đây.
Tôi cầm hồ sơ y tế của cô gái trong tay một y tá và mở ra xem:
Tên: Trần Thuỳ Vân…
25 tuổi…
Quê quán: Long an.
Ngày sinh: 28 tháng 12 năm 1997.
… Bạn đang đọc truyện Bệnh viện Chợ Rơng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/benh-vien-cho-rong/
Sau khi xem qua, tôi liền đóng mộc vào tập hồ sơ bệnh án, rồi đưa lại cho cô y tá đó và hỏi tình hình của cô gái.
– Cô gái đó bị làm sao vậy chị?
– Ồ, tôi cũng không biết nữa vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Sau một hồi trò chuyện với tôi, cô y tá rời đi. Vài giờ sau tôi cảm thấy mắc tiểu, đứng dậy đi vệ sinh để giải quyết nỗi buồn. Khi đi ngang qua khu vực nhà xác bỏ hoang thì phát hiện chị Liên đang nói chuyện với một nữ y tá nào đó mà nhìn không rõ mặt ở gốc cây cổ thụ. Tò mò, tôi nhẹ nhàng đi về phía gốc cây cổ thụ quan sát để an toàn không bị phát hiện tôi nấp phía sau bức tường đối diện. Trong lúc quan sát, tôi không thể nhìn rõ mặt nữ y tá đó, chỉ thấy chị Liên và nữ y tá đó đang tranh cãi một điều gì đó rất gay gắt.
Có một điều khiến tôi bất ngờ là chị Liên và nữ y tá đó hôn nhau say đắm sau khi tranh cãi với nhau. Đang theo dõi thì Mỹ Hạnh đi ngang qua thấy tôi đang thập thò nhìn cái gì đó ở gốc cây cổ thụ. Bước lại gần vỗ vào vai tôi khiến cho tôi giật mình quay lại nhìn.
– Ối giời ơi, làm tôi giật cả mình bạn muốn tôi đứng tim mà chết hả?
Mỹ Hạnh nhướng mày hỏi:
– Linh em đang làm cái quái gì ở đây vậy?
– Tôi thấy chị Liên hôn miệng với một nữ y tá nào đó ở gốc cây cổ thụ.
(Xin nói thêm một chút: Mỹ Hạnh tên thật là Hồ Hạnh Nhi).
Mỹ Hạnh liền nhìn cây cổ thụ rồi tái mặt, đồng thời nắm tay kéo tôi đi mà không nói lời nào. Không hiểu lý do tại sao Mỹ Hạnh lại hoảng sợ như vầy.