Bi kịch cuộc đời
Chương 30
Từ hôm 20 – 11 , Sơn và Hà đã chính thức trở thành 1 cặp. Hà thường ghé nhà tôi nấu ăn với Sơn làm tôi cũng được những bữa ăn ngon (Ăn xong là tôi biến liền không làm phiền bạn trẻ). Hình như khi yêu ai cũng trẻ con hết hay sao ấy.
– Anh à anh ơi…
– Đừng gọi anh vậy mà, nghe nổi cả da gà nè..
– Thích, được hông?
– Được, được. Em đọc truyện đi, anh rửa chén cho…
– Hihi, giỏi ghê. Rửa đi em gọt trái cây cho ăn hihi.
Không chỉ tôi mà đến cả ĐK cũng cảm thấy “rùng mình”
– Hai đứa làm ơn đi. Anh sắp chịu không nổi rồi nè…
Tình yêu làm con người ta có thêm sức sống. Sơn bây giờ đi học hay đi làm lúc nào cũng với nụ cười trên môi, mọi người lấy làm lạ hỏi Sơn thì Sơn chỉ trả lời cho qua:
– Tại sắp lãnh lương.
– Tại thi hết môn được điểm tốt…
Chỉ duy nhất 1 người biết và người đó cũng giữ khoảng cách với Sơn hơn, đó là Phương. Dường như Sơn cũng nhận ra nhiều lần bắt chuyện với Phương cũng lẫn tránh. Sơn nghĩ chắc do Phương mệt hay do chuyện gì đó nên cũng không tiện hỏi nhiều.
Tối nào Sơn và Hà cũng đi dạo, xem phim, ăn kem (Hà cũng trả tiền phụ Sơn nhé) hai đứa hạnh phúc lắm, người làm anh như tôi cũng mong như vậy.
Rồi Mẹ Hà biết chuyện Hà có bạn trai (nhưng không biết là Sơn) chắc do Dì nói lại. Mẹ Hà nói bóng gió với Hà là không được như vậy nữa và nhờ Dì quản lý Hà chặt hơn.
– Anh. Dì em muốn nch với anh đó.
– Sao lại muốn nch với anh? Có chuyện gì hả em?
– Em cũng không biết nữa, nhưng dạo này mẹ cứ hay dt lên hỏi thăm em này nọ, hình như mẹ biết chuyện hai đứa mình rồi. Nên nói Dì gặp anh.
– Uhm. Chuyện anh và em cuối cùng cũng phải cho người lớn biết thôi.
– Dì em nghe lời mẹ em lắm, Mẹ em bảo Dì là phải gặp anh, “chất vấn” anh là người ra sao đó, em sợ Dì không cho anh và em gặp nhau nữa, Dì khó hơn mẹ em nhiều hichic.
Một lúc sau, hai đứa đã có mặt trước cổng nhà Dì Hà, đối mặt với nhiều trận đánh nhau Sơn không có 1 chút sợ sệt, mà bây giờ lại thấy lo lắng. Hà mở cửa cho Sơn dắt xe vào. Hà cố “trấn an” Sơn:
– Anh yên tâm đi có gì em sẽ nói đỡ cho mà. Cứ bình thường như bữa ăn cơm nhà em đó.
– Anh thấy hồi hộp quá đi. Lúc trước về nhà em ăn cơm với tư cách 1 người bạn, còn bây giờ là bạn trai. Nó sao sao ấy.
– Lúc trước qua nhà em ăn cơm lúc đó đâu có thương em đâu phải không? – Hà bĩu môi giận lẫy.
– Lúc đó thương ít giờ thương nhiều hơn mà.
– Cái miệng anh dạo này dẻo lắm nha. Tôi mà biết anh lén phén anh coi tôi nhá.
– Giờ đang lúc “nguy cấp” em còn đùa.
– Hihi em muốn anh được thoải mái thôi mà. Vào đi anh.
Trong đầu Sơn xuất hiện viễn cảnh: Sơn phải trả lời hàng tá câu hỏi từ người thay mặt “Phụ huynh” trong nhà kia. Sơn đỗ mồ hôi như tắm. (Thím nào nói ra mắt phụ huynh không run em đi bằng đầu nhá, em có trãi qua rồi nên em biết, cũng may Ba vk và người nhà vk em không khó lắm nên em cưới được vk hehe)
Bao nhiu dự tính của Sơn bỗng nhiên tan biến vì người phụ nữ Sơn vừa gặp:
– Dạ, con chào cô…
– Là cháu, đúng là cháu rồi….
Đó là người mà Sơn đã giúp đỡ lấy lại túi xách
– Dì với Sơn quen nhau àh?
Dì : Hà. Con nhớ không? Lúc trước Dì kể cho con nghe Dì bị giật túi xách đó, là cậu này giúp Dì đó. Không ngờ là bạn trai của con.
Sơn vẫn đứng chôn chân 1 chỗ, còn Hà cũng thừ người ra và Hà mỉm cưới “Phù, thoát rồi.. ”
Dì : Bữa đó Cô bận lên công an phường lập biên bản nên không đuổi theo cháu được. Nay gặp cháu ở đây âu cũng là duyên số.
Thế là buổi nói chuyện đó diễn ra thật vui vẻ, Dì có thiện cảm với Sơn nên không ngăn cấm gì chỉ nhắc nhở hai đứa đừng lo yêu đương mà ảnh hưởng học hành.
Khỏi nói 2 cái mặt “trẻ con” ấy tưới rói. Qua được “cửa” của Dì là thành công 50 % rồi. Lại tiếp tục tận hưởng ngày tháng hạnh phúc của mình.
Một buổi sáng thứ 7 , Sơn chạy xe đi mua truyện cho tôi (đừng bảo tôi đày đọa Sơn nha, nó tình nguyện àh). Sơn thấy Phương đang đứng chờ Xe buýt, bên cạnh là 1 đóng đồ, tập sách, bánh, một số nhu yếu phẩm.. Sơn chạy tới:
– Phương, Đi đâu vậy? Đang đợi xe buýt à?
– Chào Sơn (hơi bất ngờ) Uhm. Phương định đi đây có chút việc. Sơn đi đâu đấy.
– Sơn đi mua đồ nhưng không mua được (Bữa đó về tôi “sạc” Sơn quá trời nhưng Sơn dấu chuyện đi với Phương, vì nó có lý do riêng). Anh Vinh đâu? Phương đi đâu thế giờ này khó bắt xe buýt lắm. Sơn làm “xe ôm” cho nè hehe.
– Anh Vinh có việc, Sơn không đi làm àh? Cũng khoảng 4 5 km à.
– 1 H Sơn mới làm. Gần mà để Sơn chở đi.
Thế là Phương cũng lên xe để Sơn chở đi.
Sơn chỉ nghĩ Phương là bạn, lúc này 2 đứa như có khoảng cách gì đó nên Sơn chỉ muốn “bình thường quan hệ” mà thôi.
Theo hướng Phương chỉ điểm đên là 1 ngôi chùa, chính xác hơn là 1 tịnh xá ở quận 9 .
Dừng xe xách đồ vào (con trai phải galăng, Sơn thì không thiếu thứ đó). Thấy Phương lại những đứa bé ( 5 đứa: 3 đứa mồ côi 2 đứa tu trả hiếu) sống trong chùa chạy ra mừng, thấy Sơn vác đồ, đứa lớn nhất (tên Phát khoảng 8 tuổi) hỏi:
– Ai vậy chị Phương?
– Xe ôm của chị hihi.
– Chào mấy đứa, anh là xe ôm của quý cô đây. Anh tên Sơn. Còn mấy đứa tên gì nè.
Mấy đứa nhỏ rất ít gặp người lạ nên không dám nói nhiều, chỉ có Phát là thường lên tiếng, Phương chỉ và nói tên từng đứa cho Sơn biết. Rồi bảo Sơn mang đồ vào trong để tý chia cho mấy em. Sơn hỏi nhỏ Phương.
– Phương mua hết chỗ này àh?
– Một phần mua 1 phần xin người khác.
Sơn không nói nữa mà xách đồ vào trong, lúc này 1 Sư cô( SC 1 ) đi ra gật đầu chào Sơn và nói:
– Con tới lúc nào cũng mang quà bánh cho mấy đứa nhỏ thế, mấy đứa nhỏ thật có phước.
– Dạ. Không có gì đâu. Đây là bạn học chung lớp của con tên Sơn. Con vào thăm Sư Tâm đây.
– Uhm. Con đi đi. Sư Tâm biết con hôm nay sang nên mong sáng giờ đó.
Sơn gật đầu chào SC1 , bỏ đồxuốg rồi đi theo Phương vào trong gặp Sư Tâm. Thấy Sư Tâm, Phương kêu lên:
– Chào Sư, con đến rồi.
Sư Tâm: Con đến rồi àh? Có ai đi cùng thế?
Phương : Là bạn học của con tên Sơn ạh.
Sư Tâm khoảng 60 tuổi, Sư không thấy đường từ nhỏ, nên nghe rất thính, đặt biệt Sư biết bói toán rất đúng.
– Dạ con chào Sư ạh.
Sư Tâm: Con lại đây, đưa tay ta xem nào.
Sơn chẳng hiểu gì cũng bước đến làm theo Sư Tâm. Nắm tay Sơn cầm sờ sờ vào lòng bàn tay Sơn một hồi chao mài lại và thở dài:
– Mọi chuyện Âu cũng là duyên số mà thôi….
Chỉ trong vài ngày Sơn đã nghe câu này 2 lần….
Ngồi trò chuyện cùng Sư Tâm 1 lúc. Phương và Sơn đi ra ngoài để Sư Tâm tụng kinh. Ra ngoài Phương dẫn Sơn tham quan xung quanh.
– Tuần nào Phương cũng tới tặng quà cho các em àh?
– Uhm. Cũng thăm mẹ Phương nữa.
– Mẹ Phương ở đây hả?
– Mẹ Phương mất, được hỏa táng rồi đặt tại đây.
– Sơn xin lỗi. Sơn không biết là mẹ Phương không còn nữa.
– Không sao đâu Sơn đừng bận tâm.
Rồi Phương dẫn vào 1 phòng chứa nhiều bài vị, hình ảnh của người đã khuất. Phương chỉ 1 tấm hình và nói.
– Mẹ Phương đó. Mẹ mất lúc Phương 14 tuổi…
– Phương giống mẹ thật.
Hai đứa thắp nhang xong đi lại chỗ mấy đứa trẻ dạy học cho nó. Lúc trước Sơn có mấy đứa em nên cũng dễ dàng.
– Chà, Sơn cũng giỏi quá nhé, còn giảng bài còn dễ hiểu hơn Phương nữa.
– Lúc trước Sơn có mấy đứa em cũng tủi này mà, vả lại Sơn đang là gia sư mà.
– Hèn gì. Thôi Sơn dạy đi Phương vào trong tý.
Phương bước đi được vài bước thì lao đảo muốn té. Sơn thấy thế chạy lại hỏi:
– Phương có làm sao không?
– Phương không sao, sáng đi vội quá chưa ăn gì.
– Con gái con đứa chẳng chú ý sức khỏe gì cả.
– Phương wên mà. Sơn ra dạy bọn trẻ đi, sắp tới giờ cơm rồi. Ở đây đúng giờ giấc lắm.
– Uhm. Phương vào trong nghĩ đi.
Cơm nước xong, thì Sư Tâm gọi riêng Sơn vào nói chuyện.
– Sơn, ta biết con là người hiền lành, tốt bụng nhưng số phận con lận đận lắm. Con hãy nhớ lời ta: Hãy từ bỏ khi có thễ, đừng cố chấp sẽ bi thương.
– Dạ. Con xin ghi lời Sư ạh.
– Thôi con về đi, rãnh rỗi lại đây dạy các cháu học.
(Sơn là người không tin vào số phận. Số phận là do con người tạo ra, nên mọi chuyện đi với Phương hôm đó, Sơn không nói với tôi. Sau này tôi mới biết, tôi viết vào đoạn này cho liên đới với nhau. Các bạn cố gắng đọc nhé. )