Bi kịch cuộc đời
Chương 31
Sắp vào năm lớp 10, do thiếu sách nên Sơn phải đi lên Tỉnh mua ( sách Sơn học là do Bà Lão xin những người xung quanh hoặc khách đến chữa bệnh cho Sơn học nhà Sơn nghèo mà). Lần đầu tiên lên tỉnh Sơn rất bỡ ngỡ như 1 thằng nhà quê chính gốc lun. Lớ nga lớ ngớ nhưng cũng dần dần thích nghi được. Tìm đến một nhà sách Sơn vào tìm cuốn sách Vật lý 10 còn thiếu. Với tay lấy cuốn sách thì chạm vào 1 bàn tay khác mềm mại, giật mình Sơn nhìn lại đó là 1 cô bé trạc tuổi nó ( vì cùng chọn sách lớp 10 mà) nhìn con bé có vẻ ái ngại.
– Xin lỗi. Mình không cố ý.
– Uhm bạn không cố ý nhưng cố tình phải không? – Vừa nói Gái vừa nheo mắt.
– Không không. Mình không cố ý thật mà…. – Vừa nói nó vừa đỏ mặt cuối xuống. (Võ công đầy mình mà rục rè trước mặt 1 đứa con gái đấy).
– Thôi đi. Tôi biết mấy người cố tình mà thấy con Gái là kím cách làm quen mà. Tôi biết con trai mấy người mà. Hứ. – Vừa nói vừa cười nhí nha nhí nhảnh.
Trước thái độ và lời nói cũng cô Gái thì Sơn càng bối rối hơn tay chân run rẩy. (Trên đời này thứ võ lợi hại nhất là Võ mồm hehe).
– Bạn muốn mua sách này àh?
Nhìn thấy điệu bộ của Sơn thế Gái đành lái qua chuyện khác để giải tỏa không khí cho kẻ vừa mang tội “sàm sỡ”.
– Uhm. Mình thiếu cuốn sách này nên mình phải tìm lên tận đây để mua. – Vừa nói vừa cuí mặt không dám nhìn cô Gái đối diện.
– Bạn ở huyện lên àh? Hèn gì…
– Thế còn bạn ở đâu? Ở tỉnh hay huyện vậy? – Lấy lại được chút bình tĩnh Sơn cũng bắt chuyện với cô Gái.
– Mình ở tphcm xuống thăm bà con, đi dạo lang thang đến đây để người ta “sàm sỡ” hic…
– Tui không có àh, tôi không cố ý àh, tui tui…. – Sơn tái mặt đi nhìn cô gái đang kết tội mình.
– Hihi. Mình đùa thôi mà làm gì mà sợ thế. – Cô gái đưa mắt nhìn và nụ cười trên miệng với bộ dạng rất đáng yêu.
– Còn 1 cuốn àh, thôi bạn mua đi mình về trên đó mình mua sau cũng được.
– Uhm. Cám ơn bạn.
Như được cái phao giải cứu khỏi chết đuối Sơn gật đầu lia lịa. Cô gái cũng phì cười rồi quay lưng rồi tìm sách khác. Sơn thở phào cũng ra quầy thu ngân trả tiền… Nhưng giá cuốn sách lá 12 ngàn mà Sơn có 10 ngàn thôi. Nên đành gửi lại lần sau lên mua. Chán nản định quay về thì có 1 tiếng nói từ phía sau vang lên, tiếng nói mà cách đây 10 phút kết tội Sơn ” sàm sỡ”.
– Bạn ơi chờ mình chút.
Sơn quay lại thì thấy cô Gái chìa ra quyển sách Vật lý 10 cho Sơn.
– Tặng bạn nè.
– Ơ, sao bạn tặng mình, mình đâu quen biết gì đâu?
– Nắm tay người ta mà nói không quen àh?
Một lần nữa Sơn lại đỏ mặt cúi xuống (nhát gái ghê)
– Bạn không đủ tiền phải không?
– Mình thiếu 2k nên không mua được…
– Đáng lẻ bạn đủ mà bạn mua bánh xôi cho bà lão ăn xin nên không đủ tiền mau sách phải không? – Gái vừa nói vừa nheo mắt nhìn Sơn.
Sơn giật mình “quái lạ, sao nó biết, nó theo dõi mình àh, con gái đúng ghê thật”
– Uhm. Nhưng mình không thể nhận không thế này được đâu. Bạn cho mình thiếu lại 2 k nhé. Có dịp mình trả lại. – Sơn nói với giọng thành khẩn nhất.
– Bạn biết mình ở đâu mà trả? Bạn dẫn mình uống nước là được rồi hì hì.
– Ờ được thôi.
Hai đứa cùng nhau vào 1 quán nước (quán bán đá bào gần trường) gần đó kêu 2 ly đá bào. Con gái ăn mạnh thấy sợ lun, vừa hết 1 ly gọi thêm ly đá đậu cũng chén sạch rồi dòm dòm mấy cây kẹo, hiểu ý mình mua thêm 4 cây kẹo 3 cây kẹo bòn bon 1 cây kẹo mút cho Gái. Gái thật công bằng lấy 3 cây kẹo bòn bon đưa 1 mình 1 cây kẹo mút… Rồi nhìn S với vẻ mặt đáng yêu nhất, Sơn đỏ mặt bối rối tới nổi lột vỏ kẹo không ra… (Nhát gái vô đối)
Bỗng gái nói
– Mình chưa biết tên bạn đó mà mình biết biệt danh của bạn đó.
– Biệt danh gì?
– SÀM SỠ hihi
– Ặc ặc… Mình tên là….
Bỗng lúc này 1 tiếng nói thật lớn khiến tất cả way lại nhìn
– Đánh chết mẹ nó cho tao cái tội bao đồng…
Từ miệng 1 thanh niên xăm trổ. Thì thấy 1 người đàn ông mặc áo trắng đóng thùng đi giày tây đang bị 2 thằng cô hồn đánh đấm túi bụi… Lúc này không ai dám vào can ngăn thì bỗng 1 người đàn ông trung niên chạy vào can thì bị tên xăm trổ kéo ra và đập mạnh vào bụng. Thấy người đàn ông ngã Sơn vội chạy lại đỡ lúc chưa chạm đất. (Lúc này Sơn cao 1 m62 nặng 53 54 kg rồi nhé, do tập thể lực với tập quyền nên đã phát triển cơ thể bình thường, phải nói có tý ngoại hình)
– Mấy anh kia làm gì đánh người ta vậy?
– Không phải chuyện của mày thằng nhóc.
Rồi tung chân đá Sơn, nhanh như cắt Sơn né được vòng lại tung 1 cú đấm vào mặt thanh niên xăm trổ té lăn ra đường. 2 Thằng cô hồn kia thấy thế bỏ người đàn ông ra lao vào đánh Sơn, cũng như tên kia 2 người này đo ván kia đang xông vào. Lúc này 1 người nữa từ đâu chạy đến vung mã tấu chém lén từ phía sau Sơn. Lúc này Gái la lên
– Coi chừng phía sau kìa.
Sơn quay lại thì thấy mã tấu đã vung tới, với phản xạ thần kinh Sơn né và đá 1 cú trúng tay tên đó văng cây mã tấu đi. Bồi thêm 1 cú mốc vào cằm thanh niên kia… thanh niên xăm trổ chạy lại nhặt cây Mã tấu lao vào chém Gái gần đó
– Dm. Mày nhiều chuyện hả con quỷ cái.
Lúc này mặt Gái tái đi, tay ôm đầu (chắc bảo vệ nhan sắc) chịu đòn. Thì 1 bóng đen lau đến ôm lấy Gái… đó là Sơn. 1 Nhát Mã tấu vung xuống lưng Sơn, Sơn thấy đau nhói ở phía sau. Máu đã đổ trên lưng 1 thằng nhóc 16 tuổi. Lúc này mọi người xung quanh như bừng tĩnh 4 5 người đàn ông xe ôm có, bốc vác có, đi đường có… Cầm bất cứ thứ gì ném vào thanh niên xăm trổ, trúng đòn đau, thanh niên xăm trổ dù cầm mã tấu nhưng không dám xông vào đám đông đang phẩn nộ. Lúc này các anh công an vừa đến quật ngã mấy tên côn đồ. Lúc này người đàn ông bị đánh chạy lại chỗ Sơn mọi người cũng xúm lại xem sao ( tò mò là tính cách của người VN).
– Cháu có sao không? Chú là luật sư bảo về quyền lợi cho bà con nông dân nên bị người ta thuê côn đồ đánh chúng cũng may có cháu giúp.
– Dạ không có gì đâu chú. Chuyện phải làm mà. – Vừa nói mặt Sơn tái nhợt dần do mất máu quá nhiều.
– Đừng nói gì nữa mau đưa đến bệnh viện băng bó đi. – Gái vừa nói vừa khóc.
Đám đông vội vả đưa Sơn lên xe tức tốc đi bệnh viện. Gái khóc nhìn theo nhưng bị 1 người đàn ông giữ lại (chắc người nhà cô gái). Lúc này 1 người chạy đến (người chở Sơn lên tỉnh mua sách)
– Trời ơi thằng nhóc mà làm sao vậy? Sao ra nông nổi này?
– Thôi đưa nó nhanh lên bệnh viện băng bó nào, nó vừa làm 1 việc mà cả đến người đàn ông như tụi tui còn không dám làm nữa đó… – Một người đàn ông gần đó lên tiếng.
Được đưa lên bệnh viện sau khi may vết thương băng bó xong ( chú luật sư trả tiền thuốc nhá) chiều Sơn có thể về nhà rồi. Chú S chở Sơn vòng lại Nhà Sách hy vọng gặp được Gái 1 lần nữa. Đến nơi tìm kím nhưng không thấy Gái đâu cả. Buồn bả way đi thì bỗng có tiếng gọi.
– Em này. Phải hồi sáng em đi với 1 cô bé không?
– Dạ em đang tìm cô bé đó nè chị.
– Cô bé đi rồi nhưng cô bé có gửi cái này cho em nè. – Nói xong chị bán hàng đưa em quyển sách Vật lý 10, 1 cây kẹo bòn bon, 1 lá thư.
“Bạn đọc lá thư này thì mình về tphcm rồi. Bạn dũng cảm lắm và bạn đã cứu mình nữa. Mình rất muốn nói lời cám ơn trực tiếp tới bạn mà không được… Mình phải về với gia đình. Mình buồn lắm, bạn là con trai đầu tiên cầm tay mình và ôm mình (lúc đỡ nhát chém). Hứ đã nắm tay còn ôm người ta nữa. Đồ Sàm sỡ. Tui là con gái đó làm thế tui xấu hổ lắm… Hic…. Nhờ bạn mà mình cũng tìm hướng đi cho mình rồi. Mình sẽ học và làm luật sư đó. Mà không biết mình có bị đánh như người kia không? Hic…. Bạn có thể làm vệ sĩ bảo vệ mình không? Bảo vệ mình suốt đời luôn áh. Hihi. Giờ mình với bạn xa nhau rồi không biết còn gặp lại không nữa? Hic…. Nhưng mình tin mình sẽ gặp lại lúc đó bạn phải ở bên mình và bảo vệ mình nhé hihi. 5 NĂM SAU ĐÓ LÀ THỜI HẠN MÌNH VÀ BẠN ĐÁNH CƯỢC NHÉ.
KẸO BÒN BON”