Bố cục

Chương 13



Phần 13: Cưỡng hiếp

THPT Kim Bằng, buổi chiều tan tâm sân trường dần vắng đi, Dương một mình hướng lên tầng 4 phòng Phó Hiệu Trưởng. Phương Lan trong bộ đồ công sở nằm ngả mình ra ghế, lưng hơi rướn phía trước khiến hai bầu vú căng phồng muốn phá tung khỏi cái áo đang giam giữ.

Dương lịch sự gõ cửa, Phương Lan mệt mỏi ngồi dậy.

“Vào đi.”

“Thưa cô, chuyện cô nhờ làm đã xong.”

Hai tuần hắn được cô ta cho làm chân sai vặt, toàn sáng đi sớm, chiều về muộn.

“Ưm, cô cảm ơn!”

“Tuần sau, trường ta tổ chức dã ngoại, ban đoàn trường phụ trách công việc chuẩn bị, cô đang lên phương án hoạt động, Dương giúp cô thông báo và chuẩn bị cuộc họp nhé.”

“Vâng.”

“Xong, Em có thể ra về.” Phương Lan thở dài.

Đôi mắt Dương ánh lên, người đàn bà này hắn tiếp xúc hai tuần khí sắc giảm, sức khỏe suy yếu nhưng hắn không biết nguyên nhân do đâu. Hắn quay lại đóng cửa ra về thì bất ngờ cả người hắn giật mình, dương lực bình thường tiếp xúc với phương lan chuyển động mạnh, tự nhiên ngay lúc này dương khí như bị động lại một nhịp rồi tự động chuyển hóa lan tỏa ra toàn cơ thể.

“Phản xạ tự nhiên.” Dương lực cũng được coi là một phần của cơ thể, nó phản ứng trước mối nguy hiểm. Con ngươi màu nâu chuyển sang đỏ rực, hắn liếc nhìn tấm tranh họa đồ sơn thủy trên đầu phương lan, nơi đó có một sợi dây li ti khí vô hình.

Dương thu ánh mắt lại, hắn khẽ đóng lại cửa phòng nhưng trong lòng sục sôi khi phát hiện ra dấu vết.

Dương tạm gác lại tâm tư, hắn xuống sân trường đến nhà thi đấu, khu thể thao mới được xây dựng khang trang. Hắn bước đến cửa, những tiếng hò hét đánh đấm bên trong vang ra.

“Anh Dương, ở đây…” Hương ngồi cùng Mi đang theo dõi trận tỉ thí dưới đài, cô hẹn Dương sau buổi đến xem cuộc giao lưu võ thuật của trường.

“Anh có bỏ qua màn biểu diễn đặc sắc nào không?” Dương vui vẻ ngồi cạnh hai hoa khôi.

“Mới bắt đầu thôi.” Mi lên tiếng.

Không khí trong nhà thi đấu hồ hởi, khẩu hiệu băng rôn cỗ vũ, những âm thanh đồng vàng:

“Kim Bằng cố lên…”

“Kim Bằng cố lên…”

“Lê Thống cô lên…”

“Lê Thống cố lên…”

Dưới khán đàn phân chia hai đội màu áo võ phục khác nhau. Đội Kim Bằng màu trắng và Lê Thống màu xanh, ở chính giữa một sàn thi đấu. Trên sàn thi đấu, hai vận động viên đang so găng, quan sát thì thấy vận động viên áo xanh đang có ưu thế khi liên tục ra đòn vào đối thủ.

Cổ động viên tiếp sức khi thấy đội mình đang có ưu thế.

“Lê Thống chắc thắng…”

Tên áo xanh kia không biết kiểm soát lực, trong khi đó đối thủ của hắn tuy vào thế bị động nhưng vẫn phòng thủ tốt và tận dụng sơ hở, theo Dương đoán không quá mười phút áo xanh rơi vào thế yếu, lúc đó cơ hội thắng cho Kim Bằng coi như vào tay.

Không ngoài dự đoán khi mà đối thủ ảo xanh đuối và bị một cước đá gục…

“Kim Bằng chiến thắng…”

“Kim Bằng vô địch…”

Khán đàn bên dương bùng nổ, Mi và Hương cũng không ngoại lệ nhiệt tình cổ vũ.

“Kim Bằng 16 điểm…”

“Lê Thống 14 điểm…”

Trong tài thông báo, cơ chế thi đấu mỗi đội có 10 thành viên, mỗi thành viên thi đấu 3 trận, mỗi trận thắng 2 điểm, thua 0 điểm. Có thể thấy hình thức thi đấu theo tổ đội – nhóm, một người không thể gồng gánh cả đội, giỏi lắm kiếm 6 điểm, do đó quan trọng chất lượng nhân sự trong mỗi đội. Tính đến hiện tại Kim Bằng dẫn trước 16 điểm so với 14 điểm thì nhân sự tạm thời hơn chút nhưng vẫn còn trận tiếp theo.

“Lê Thống chiến thắng…”

“Lê Thống vô địch…”

Tiếng cổ động viên đội bạn, liên tiếp hai trận đội xanh thắng.

“Sao lại thế?” Hương xị mặt, cô gái không thích điều này, đội trưởng thua liên tục hai trận khiến số điểm bằng nhau.

“Có thắng, có thua mới hấp dẫn.” Biểu hiện hơi quạo của Hương khiến Mi con gái cũng phì cười.

“Em không thích thế.”

“Con bé này…” Dương trách, đúng là bọn con gái cuồng fan, khi thích ai, yêu ai, đều muốn tuyệt đối cả.

Tiếp tục trận thi đấu, thực lực hai bên cân bằng không quá chênh lệch.

“Kim Bằng 20 điểm.”

“Lê Thống 18 điểm.”

“Đến rồi, anh Thắng cố lên.”

“Nam thần cố lên.”

“Anh yêu cố lên.”

“Cố lên…” Hương nhìn xuống khán đài nơi Thắng trong võ phục trắng bước vào. Cái mồm quạ cái của cô nổi bật hơn hết trong những đứa cổ vũ nam thần.

Thắng, nam thần ngoảnh lại nhìn về phía Hương, cả bên khán Kim Bằng cùng ồ lên, có những tiếng to nhỏ phát ra:

“Thấy gì không Thắng nam thần liếc nhìn con kia.”

“Con kia là con nào???”

“À, nghe nói Hương, khối 10, nhìn cũng có vẻ xinh nhỉ.”

“Con đó xinh à? Xấu hơn tao, sao anh Thắng không liếc tao???”

“Hừ… mày mà xinh à… xem lại đi… người ta là thiên nga chơi cùng với thiên nga… thấy Mi hoa khôi không… không phải xinh đẹp ngon lành lắm sao.”

“Ưm… cũng phải… nhưng cái thằng ngồi giữa kia là ai… sao thấy 3 đứa chúng nó nói chuyện thân thiết vậy…”

“À thắng đó à, tên Dương nhưng không nghe nói tài cán hay đẹp trai gì… có chăng chỉ là chân chạy việc của cô phó hiệu trưởng.”

“Chỉ là chân chạy việc nhưng mẹ kiếp lại được tiếp xúc với nữ thần của tao… mẹ nó không biết thằng đó sao sổ đỏ… toàn làm quen được gái ngon.”

Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/

“Con Hương kia cùng nam thần yêu nhau hay sao đấy…”

“Mới hôm trước tao thấy nó với nam thần hẹn hò, đi chơi…”

“Hu Hu, sao anh yêu của tao lại thích nó…”

Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/

Gương mặt Hương ửng đỏ lên khi nghe tiếng xì xào bàn tán.

“Hi Hi… không ngờ Hương lại tiến triển nhanh với nam thần đến vậy.” Mi truê trọc.

“Không có”.

“Thật không, mới hôm trước còn kể đi chơi với nam thần mà…”

“Không có, chị biết em không có ý với anh thắng mà…”

“Ưm, chị biết…” Mi cười tươi, ánh mắt hữu ý như vô ý liếc Dương.

“Tên Thắng này…” Dương theo dõi đội trắng cũng biết có tên Thắng thi đấu, tên đó không biết sao luôn tìm cách làm quen nhưng hắn luôn viện cớ từ chối. Dương luôn có cảm nhận con người này có cái gì đó giả tạo. Vừa nãy tên kia nhìn về phía này không phải nhìn Hương mà nhìn hắn, dù ánh mắt kia lướt qua rất nhanh.

“Anh mắt đó là ý gì?” Dương không thể suy đoán ra nhưng linh cảm mách bảo có ý đồ không tốt.

Ba trận đấu dễ dàng nam thần giành thắng lợi, chênh lệch đối phương quá lớn.

“Hú Hú…”

“Nam thần chiến thắng…”

“Anh yêu thắng liền ba trận…”

“Ido em là nhất…”

“Thắng cái tên Thắng của anh là bất bại…”

“Kim Bằng dẫn trước 26 điểm…”

“A… a… a, anh Thắng giỏi thật…”

Kim Bằng chỉ cần thắng 3 trận nữa là thắng tuy nhiên 3 lượt tiếp theo thất bại chỉ thắng 2 trận dành được 4 điểm.

“Lê Thống…”

“Lê Thống…”

“Lê thống…”

Sĩ khí cổ vũ bên Lê Thống tăng mạnh khi vừa cân bằng điểm số, khác xa với không khí ảm đạm bên Kim Bằng, tuy vậy dưới mồm mõ Hương tiếp lửa cho Kim Bằng lại sôi sục:

“Kim Bằng…”

“Kim Bằng…”

“Tất thắng…”

“Tất thắng…”

Kết thúc 10 lượt số lượng điểm cả hai bên là 30 bằng nhau, ban tổ chức phân định sẽ cử thi đấu một lượt nữa để giành chiến thắng chung cuộc.

Bên Lê Thống cử một thành viên vừa thắng 3 trận liên tiếp lên đài.

“Lê Thống…”

“Lê Thống…”

“Vô địch…”

“Vô địch…”

Bên Kim Bằng sau biểu quyết ra quân Thắng…

“Kim Bằng…”

“Kim Bằng…”

“Nam Thần… nam thần…”

“Tất thắng…”

“Tất thắng…”

Trước không khí sôi sục trên hai bên, Thắng bước nhẹ nhàng lên khán đài, quan sát đối thủ cao to m8 trong võ phục cổ truyền. Tiếng còi trọng tài ra hiệu, tên kia động, quyền phải tiến công, tốc độ rất nhanh, thắng làm thế thủ dễ dàng đón đỡ quyền kình, mượn lực đả lực, quyền trái Thắng phản công, nhưng không ngờ đối phương lại biến chiêu quyền trái, khá bất ngờ thắng nhanh ý thu lại đón đỡ. Được thể quyền trái tên kia còn dư lực đã mạnh vào lồng ngực thắng. Đón nhận đòn không còn bao nhiêu lực nhưng cũng khiến hắn lùi lại vào bước.

“Lê Thống…”

“Lê Thống…”

Đối thủ hơi bật lợi, tên kia lại ra một cước, thắng đón đỡ được đòn nhưng tên kia lại vẫn còn biến chiêu.

“Đối thủ của hắn chiêu thức biến hóa liên tục, đánh một đòn ra hai chiêu, rất khó đón đỡ.”

Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/

“Thích chơi biến chiêu sao?”

Thắng thầm khinh bỉ, thời gian biến chiêu cũng mất một khoảng, nếu biết tận dụng thời cơ đấy phản công nhanh thì kẻ ăn đòn sẽ là ai?

Một cú móc vòng cầu mạn phải, tốc độ cước pháp cực nhanh, thắng nhích đón đỡ, lần này cước pháp vẫn biến chiêu, thắng để mặc không đón đỡ thay vào đó một quyền đóng thẳng vào mạn hông bên trái… Tưởng như cước pháp sẽ đánh bay hắn đi nhưng một đấm đánh đến mạn hông tên đối thủ đau nhói khiến hắn vật lộn lùi lại.

Bộ pháp thắng lướt nhanh, tên này thích hư chiêu, vậy dùng bài của hắn trả hắn, hai quyền thắng tiến công, bỏ mặc phòng thủ, tên kia theo phản xạ đón đỡ hai quyền nhưng nào ngờ quyền phải thắng biến đổi một vòng, điểm đến không còn như trước mà nhằm vào điểm yếu mạnh sườn bị đánh vừa nãy, quá hốt hoảng hắn phân tâm chú ý đón đỡ quyền phải khiến lực chú ý đón đỡ quyền trái giảm đi, khiến ăn ngay một quyền trái vào mạn sườn.

“Kim Bằng…”

“Kim Bằng…”

Tiếng cổ vũ vang lên, hai thiên nga ngồi cạnh Dương cũng không ngoại lệ.

Lại một chiêu nữa Thắng lại dùng hư chiêu đánh lùi tên kia.

“Tên này, phòng vệ đang loạn.”

“Chẳng mấy chốc thua tên Thắng.”

“Thật nực cười, kẻ dùng hư chiêu lại không biết phá hư chiêu.”

Dương nhận định:

“Cánh tốt nhất để phòng thủ hư chiêu là tấn công, hai bên cùng tổn thất, chứ không phải phòng vệ, trừ khi trình độ hai bên chênh lệch, thì hư chiêu cũng chỉ là gà múa.”

Tên kia tiến vào thể bị động thủ, cả người hắn không biết ăn bao nhiêu quyền cước của thắng, chiến bại đã xác định khi mà thằng một cước biến chiêu đá văng hắn khỏi sàn đấu.

Tiếng trọng tài vang lên báo hiệu nam thần dành chiến thắng cả khán đài lại vang lên tiếng hoa hô:

“Nam Thần chiến thắng…”

“Kim Bằng vô địch…”

Giữa tiếng hồ hào, bao nhiêu anh nhìn ngưỡng mộ về phía mình, Thắng lòng hắn không hề dao động, có vẻ như hắn đã quá quen với cảm nhận làm người nổi bật hoặc hắn cho những thứ này điều là những thứ tầm thường.

“Xin mời nam thần nêu cảm nhận về buổi giao lưu.” Sau màn thi đấu, con mẹ nó ban tổ chức không cho tuyển thủ được nghỉ ngơi mà nêu phát biểu.

“Buổi giao lưu đầy ý nghĩa, đội bạn và đội chúng ta rất cố gắng, đặc biệt là bạn đối đầu với em rất giỏi.” Tất nhiên lại một kịch bản sách giáo khoa soạn sẵn nêu văn cảm nghĩ.

Sau màn phỏng vấn cả đội giờ đến chuyện riêng tư.

“Tôi thấy em rất xuất sắc trên con đường võ thuật, liệu em có theo hướng con đường tương lai sau này…”

“Em nghĩ mình vẫn còn kém, chưa đủ tầm để theo chuyên nghiệp… Như trường ta có rất nhiều bạn giỏi chuyên nghiệp nhưng thầm tàng bất lộ… Em thấy vẫn còn cần cố gắng nhiều để đạt đến tầm các bạn đó.” Thắng nói với giọng điệu khiêm tốn, đặc biệt hắn ta nhấn mạnh “rất nhiều bạn giỏi” và ánh mắt lại hướng về phía Dương.

“Ồ, em nói có rất nhiều bạn giỏi.” Tên phỏng vấn hiếu kỳ.

“Phải nếu các bạn tham gia, có lẽ đội chúng ta sẽ chiến thắng đỡ vất vả hơn.”

“Thật sao? Vậy em có thể giới thiệu một số bạn được không?”

“À, nhưng em sợ bạn đó bất tiện.”

“Em có thể nói nhỏ với thầy không tiết lộ cũng được.”Tên phỏng vấn làm trò.

Cuộc phỏng vấn được mọi người xem, tất cả đều khen nam thần chính hạng, thắng không kiêu và cũng tò mò về những nhân tài bí ẩn.

“Bạn Ngô Thiên Dương có ở đây không?” Sau cuộc thì thầm giữa thầy phỏng vấn và Thắng, ông ta tự nhiên gọi tên Dương.

“Ngô Thiên Dương sao? Hình như tên ngồi cùng hai hoa khôi.”

“Ừm phải, mà thầy tìm hắn làm gì.”

Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/

“Dương thầy có việc gì cần bạn kìa.” Mi nhắc hắn, Dương chứng kiến một màn khiến trong đầu hắn nảy ra suy nghĩ.

“Trò mèo gì đây?”

“Anh Dương đơ, thầy gọi kia.” Hương thấy biểu hiện trầm tư của Dương làm như không nghe thấy lại nhắc.

“Em Ngô Thiên Dương.” Dương đứng lên khiến cả khán đài đổ dồn chú ý.

“Thầy xin lỗi, vì có hơi bất tiện, trái ý của Thắng.”

“Tuy vậy thầy rất muốn nhân tài trường ta không bị chôn vùi, có đất thể hiện.”

“Em theo hướng võ chuyện nghiệp, em có thể thử sức một vài đường quyền để cho mọi người xem được không?”

Nghe thầy phỏng vấn nói thế, tất cả cùng một suy nghĩ.

“Tên Ngô Thiên Dương này có tài cán, thảo nào lại được ngồi cùng mâm với mỹ nhân.”

Lúc này Dương đang đứng trước tình cảnh khó sử khi mà mọi ánh mắt đổ dồn vào và lời mời của thầy. Nếu từ chối coi như xúc phạm, không có “lễ” với tất cả người theo dõi, đặc biệt hơn khi hai mỹ nhân bên cạnh hắn cũng cổ vũ xung trận.

“Vâng.” Dương bước xuống võ đài.

“Em Thắng vừa nói học hỏi nhiều từ các bạn, vậy em sẽ thử sức với em Thắng vì trình độ sẽ không chênh lệch lắm.”

“Ồ… ồ…” cả khán đài xôn xao, tưởng chỉ biểu diễn vài bài đường quyền sao lại đi so đấu với nam thần người vừa mới dành vô địch cho Kim Bằng.

“Tên Dương này chắc chắn sẽ thua…”

“Sao đánh lại Nam Thần…”

“Chưa chắc Thắng mới trải qua mấy trận, sức lực suy yếu, có lẽ tên Dương này sẽ chiếm ưu thế…”

“Con mẹ nó, lão thầy tự biên diễn, muốn hạ nhục nam thần của em à…”

“Thật không công bằng…”

Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/

Dương nhìn Thắng đi lên sàn đấu, hắn muốn biết trò mèo của tên này là gì.

“Dương, mời ông chỉ giáo…”

“Được…”Dương gật đầu đáp lễ.

Tên trong tài đang phổ biến quy củ hai bên thì bất ngờ Dương tăng bộ pháp tấn công.

Tiếng ồn ào dị nghị:

“Cái đéo gì thế? Tên kia chơi ăn gian chưa phổ biến quy định đã đánh.”

“Nó nhân cơ hội nam thần không chú ý đánh lén.”

“Tên này phạm luật chúng ta yêu cầu trọng tài hủy bỏ trận đấu.”

Quyền kình ma sát với không khí, có thể thấy lực phát ra rất mạnh, Thắng không ngờ đối thủ lại tấn công bất ngờ như vậy. Tốc độ rất nhanh, có thể thấy chiến lực hơn đối thủ trước tuy nhiên hắn tấn công lộ ra nhiều sợ hở. Nếu Thắng chặn được đòn đánh này thì chỉ cần một cái chớp nhoáng trong tích tắc phản đòn Dương sẽ bị triệt hạ.

Thắng vẫn còn giữ nhiều sức lực, trận trước vẫn chưa đủ tầm để hắn thể hiện bản lĩnh, giờ đối thử phía trước mới hơi tương xứng để hắn dùng toàn công lực. Thắng lách qua né đòn, định trả lại một quyền nhưng nếu ăn một quyền này vào điểm yếu hắn nghi ngờ Dương sẽ gục luôn, do đó hắn đáp một thủ nhẹ đẩy Dương lui.

“Người Thắng.” Dương lên tiếng, tưởng đâu sẽ là một trận so tài kinh điển và một cuộc vờn con mồi nhưng đối thủ lại nhận thua.

Khán đài bàn tán xì xào.

“Ồ… Lạ…”

“Sao mới đấu được ít vậy đã xong…”

“Há há tên kia biết sợ nên nhận thua với nam thần.”

“Những kẻ phạm luật lệ đều kết cục thất bại.”

Trong khi các nơi đang bàn tán kết cục thì ở chỗ khác các nhà võ học giấy phân tích:

“Người luyện võ luôn phải có sự đề phòng cao độ.”

“Đấy mới gọi là võ học thực chiến, võ học chuyên nghiệp… bất kỳ người ở đâu đều phải luôn sẵn sàng chiến đấu và phòng bị.”

Những kẻ cạnh bên nghe các giáo sư phân tích cũng gật đầu coi như hiểu.

“À à tao hiểu tao hiểu rồi…”

“Vậy mày giải thích: Tại sao tên Ngô Thiên Dương lại thua…”

“Á, các người không nghe câu: ” Cao thủ so tài chỉ một chiêu” thôi sao? Ta đoán tên Ngô Thiên Dương vừa ra chiêu thức bị Thắng phát hiện ra sơ hở gì đó tận dụng, nên thua.”

“Nhưng nếu tận dụng thì tên Ngô Thiên Dương phải đo sàn chứ?”

“Hừ, cao thủ so kèo sơ hở nhỏ nhưng cũng đủ phân ra trình độ chênh lệch.”

“Ờ, cảm ơn giáo sư thông hiểu…”

“Không có gì…”

Lúc này, Dương xuống đài trước sự ngỡ ngàng của mọi người biến đi cùng hai bóng hồng. Những người theo dõi vẫn chưa hiểu chuyện gì đi khi lời giải thích của tên được gọi là “giáo sư” và những người có trình độ am hiểu về võ thuật giải thích mới hiểu.

Sau đó là hàng loạt lời tán tụng như thường lệ với nam thân.

“Nam Thần out trình”

“Nam thần em là số 1”

“Anh yêu, hoàng tử như anh chỉ có công chúa như em mới xứng đáng.”

Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/

“Ê mày, giáo sư, mày có nhìn thấy Thắng cứ nhìn vào nhóm 3 đứa Dương không?”

“Có chứ.”

“Đặc biệt là khi nãy Thắng còn liếc Hương mà cả hội nhìn thấy.”

Tên giả danh giáo sư làm vẻ bí hiểm, nở nụ cười đểu.

“Thật là một kế hoạch kinh khủng.”

“Là sao?”

“Thiên cơ bất…”

“Bất con mẹ mày…” Tên đồng bọn chặn họng, vả đốp vào mồm tên giáo sư.

Hắn rất ghét cái bệnh của tên “giáo sư” lúc nào cũng ra vẻ cao siêu, nói khó hiểu. Chỉ có ăn đấm thì tên đó mới bớt đi được và mở họng…

“Nói.”

Tên giáo sư đành ngậm ngùi trình bay khi hắn không thể bật được tên to con này.

“Tất cả trò này đều lạ kế hoạch hạ bệ của nam thần. Mày thấy nam thần nhìn Hương không, chắc chắn là anh mắt si tình yêu đơn phương. Nhưng em Hương lại cứ bám theo tên Dương bất tài do đó nam thân nộ, lập ra kế hoạch này để hạ bệ tên Dương. Trước toàn thể mọi người, so sánh nam thần hơn toàn diện từ đó khiến Hương thay lòng đổi dạ.”

“Ồ… thật sao?”

“Thật, mày lại éo tin tài suy luận của tao.”

Thế là từ sau này, câu chuyện về mối tình tay ba giữa Dương Hương Thắng được đồn thổi thêu dệt trong trường.

Trận đấu vừa nãy Dương cố tính để thua, hắn muốn xem mục đích của tên Thắng là gì? Thực chất chỉ là hạ bệ hay còn ý đồ khác?

Ban đêm, ngồi trường yên ả say ngủ khác xa với không khí thường ngày, tầng bốn phòng phó hiệu trưởng vẫn còn ánh đèn.

Phương Lan trong bộ công sở vẫn hì hục làm việc, công việc nhiều khiến cô phải làm qua đêm.

Thời tiết mùa hạ oi bức, về đêm dần thoáng mát, những cơn gió nhẹ lùa vào cửa sổ, cánh cửa khẽ va đập đóng lại, Phương Lan định nhón chân ra mở lại thì bất ngờ đèn điện trong phòng tắt.

“Mất điện.”

Sự cố hơi bất ngờ, trong trường giờ này chắc chỉ còn mình cô, mấy người bảo vệ có việc gia đình xin phép đi một chút rồi quay lại.

Bật chiếc điện thoại lên, ánh sáng lan tỏa, 9h tối sổ sách vẫn chưa hoàn thành, cô định làm qua đêm cho xong, rồi nghỉ ngơi tại đây. Căn phòng có đầy đủ tiện nghi, mỗi cán bộ giáo viên cấp cao đều có phòng riêng như thế chẳng qua họ ít sử dụng. Phương Lan qua đêm ở đây cũng hai ba lần, đối với cô một người độc thân thì về nhà hay ở đây đều là một khoảng trống cô đơn như nhau nên không có gì xa lạ.

Phương Lan đến bên cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu nhẹ khiến cô lờ mờ nhìn khung cảnh sân vận động sau trường, khung cảnh yên bình dịu âm với những hàng cây đu đưa, những con đom đóm nho bay lượn mang chút lờ mờ ánh sáng, cô tự thả mình vào một không gian yên ắng.

Tâm trang đang thư thái bỗng nhiên Phương Lan giật mình khi phát hiện một bóng người lạ bay nhảy trên không. Phương Lan giật mình sợ hãi lùi lại, cô cố bình tâm tự nghĩ chắc mình hoa mắt.

Tim của Phương Lan như nhảy tọt ra bởi sau cô tự dưng phát ra tiếng nói:

“Cô Giáo.”

“Ai.” Phương Lan không dám ngoảnh lại, cô đang hình dung sau lưng là một con ma quỷ xấu xí, cả người run rẩy.

“Em đây.”

Khoan, giọng nói này quen thuộc, cô lấy dũng khí quay lại, ánh sáng từ chiếc điện thoại giúp Phương Lan thấy rõ kẻ đến là Dương, chỉ là hiện tại trang phục hắn có hơi khác lạ với ngày thường và khí chất cũng không còn của một tên học sinh.

“Dương, cậu làm tôi hết hồn.”

Dương mỉm cười thấy biểu hiện bà cô hành hắn cả tuần, đạo tậm có chút khoái trá.

“Mà khoan, sao cậu lại ở đây, ăn mặc kiểu gì thế này.” Phương Lan phát hiện ra điều bất thường.

Dương không để ý đến lời nói, mà hắn đến bên bàn làm việc, nhảy lên cả người tỏa ra khí tức Dương Khí, hai tay hắn giỡ bức họa đồ. Dương lực nở rộ lan tỏa bao trùm bức họa, phía sau bức họa những sợi li ti hắc khí bạo loạn. Dương thò tay vào câm vật đó ra, một cây ngải màu đen tuyền phát ra âm lực mạnh, bị bao bọc bởi màng quang.

“Đây là…”

Phương Lan kinh hô, chứng kiến chuyện vựa quá tầm hiểu biết.

“Ngải mặt quỷ… được nuôi dưỡng bởi âm khí và sinh khí.” Đúng như cái tên cây ngải trên tán lá phác họa ra những đường gân mặt quỷ, chuyên được những kẻ tà môn nuôi dưỡng.

“Chuyện này là sao…”

Chứng kiện một màn siêu nhiên chỉ có trong tưởng tượng, cô cần giải đáp thắng mắc thì bỗng tên Dương biểu lộ sắc thái sang nóng giận, đề phòng nhìn cô như là một kẻ thù chính hiệu.

“Hứ, yêu nhân ma đạo, còn giả danh hồ đồ qua mặt.”

“Em nói cái gì tôi không hiểu…” Phương Lan không hiểu cái biểu hiện thù địch này có ý gì.

“Lại còn chối cãi già mồm…” Khí thế Dương phát ra mạnh áp đảo Phương Lan.

Phương Lan trong cơn yếu thế, bộ ngực to lớn phật phùng.

“Em định hồ đồ gì thế, tin tôi hét lớn không?”

Sức mạnh siêu nhiên, kẻ trước mặt không phải người.

“Yêu nhân chối cãi, người tưởng thoát tay ta dễ thế sao, trường này giờ chỉ còn ta và người.”

Dương khí tỏa ra không chế Phương Lan, Dương nhanh chóng đến bên ôm chặt cô ghì vào tường.

“Bỏ tôi ra, có ai không cứu với…”

Sự việc diễn ra không theo lẽ thường, khiến Phương Lan bối rối không hiểu vấn đề nhưng có một điều tên kia động thủ mà cô hoàn toàn vô tội tất nhiên cô phải kêu oan giúp đỡ…

“Yêu nhân, điêu toa, xem ta trừng trị người ra sao.” Cả người hắn to lớn, ép cứng cô giáo vào tường, nhìn khuôn mặt giận dữ thập phần xinh đẹp, bờ môi đỏ mộng ngọt ngào đầy hấp dẫn.

Hắn cưỡng bức, đôi môi thô dày cưỡng áp đến bức hôn.

“Ưm ưm… thả tôi ra…”

Hai tay ghì chặt, hương vị ngọt nơi bờ môi, đầu lưỡi Dương tiến công vào khoang miệng nhưng gặp cản chờ, hai hàm răng cứng đầu đóng chặt, hai thân thể một mảnh mai một rắn chắc, hai bầu vú căng mềm bị đè ép bỗng bị một cử thử chăm sóc…

Giật phanh cúc áo sơ mi, lộ ra áo lót vú trắng tinh, hắn tham lam sọc thẳng bàn tay vào xoa nắn.

“Á… á…” Phương Lan sợ hãi trước hành động thô bạo của hắn, cả người cô như bị một thứ lực lượng gì đó áp đặt.

Cô đang bị hiếp dâm nhưng tại sao sức phản kháng lại yêu như vậy.

“Ưm… Ưm…” đầu ngón tay tên kia thế mà vân vê núm vú cô, hắn còn đang nhéo nó nữa.

“Chết tiệt sang nó lại cương lên cơ chứ…” Phương Lan bị phân biệt sơ hở cũng là lúc Dương công phá khoang miệng, chiếc lưỡi hắn thò vào khuấy đảo. Phương Lan lúc này mới nhận ra, cô căm ghét hai hàm răng định cắn cái lưỡi dơ bẩn đó nhưng chạm vào chỉ là một cảm giác thô và cứng.

“Gì thế này…” Bất lực là cảm giác Phương Lan hiện có, trong khoang miệng cái lưỡi điêu luyện hoành hành cuốn lấy cái lưỡi nhỏ bé của cô mút hút. Từng ái dịch nước miếng đang bị tên học trò khốn khiếp hút đi, nơi ngực, hai ngọn đồi khổng lồ phải bị ma trảo tàn phá. Đặc biệt phía dưới, vùng bụng và cô bé đang ma sát với cây gây hình trụ thẳng đứng to lớn.

Phương Lan biết cái thứ đó là thứ gì, kích cỡ sao lại như vậy?

Sức phản kháng yếu, cô như mất sức không thể hò hét. Nhưng thân thể cô thì biến đổi gương mặt hồng nhuận, cả người nóng lên, từ cảm giác sợ hãi khó hiểu bắt đầu len lỏi những cảm xúc dục vọng.

“Chết mất.” Cái tay đê tiện còn lại luồn phía dưới chui vào váy zip, thô bạo nhắm thẳng vào cái lồn của cô.

Cả thân hình lẫn lý trí Phương Lan đều muốn phản kháng, hai tay cô liên tục đánh ủn bả vai tên khốn nạn nhưng không xi nhê.

“Nước lồn cô ra rồi nè.”Dương thi thầm bên tai, hắn thổi nhẹ vô mang tai, rồi hôn nhẹ dãi tai, cả người Phương Lan như đụng tử huyệt mà vô lực rung lên.

Như để kiểm chứng cho câu nói của hắn, Dương dơ hai ngón tay có phần ướt lên mặt cô phó hiệu trưởng.

“Cậu… Cậu… Im… đi… Cậu… Đồ… Khốn… Nạn…”

Phương Lan vùng vẫy, cô khinh bỉ phỉ nhổ nước bọt lên mặt hắn nhưng tên khốn nạn lấy đó thích thú: “Ha Ha…” lưỡi hắn niếm hết chỗ đó.

“Ghê tởm.”

“Ha ha…”

Dương lại thô bạo cháo lưỡi, đưa Phương Lan vào u mê, lần này bàn tay hắn xé đi cái tất chân mà sọc thẳng vào chiếc quần lót bao bọc mu lồn, ẩm ướt thật và trơn trượt.

“Không được, không được…” Phương Lan sợ hãi, bàn tay cô vô lực kìm cánh tay tên hiếp dâm.

Cái quần lót chữ T dễ dàng được hắn lách sang một bên, một ngón tay cái tiến vào lỗ lồn, mềm mại và nhiều nước, các bó cơ bao bọc chặt tay hắn.

“Ưm… Ưm… Ưm…”

Thân thể Phương Lan run rẩy như bị đụng trúng tử huyệt.

“Lồn cô dâm đãng thật… Khít vậy… Nó như bao trọn ngón tay em.”

“Xong rồi… Xong rồi…” Phương Lan thầm nghĩ tủi nhục, cô đã xác định số phận mình nghiệt ngã: “Chắc sẽ không ai đến cứu được cô, mà có ai đến cũng không thể nào làm gì được hắn.”

Phương Lan buông xuôi.

Con mồi ý chí đang giảm hắn cần tiến công mạnh đánh bại, Dương lật ngược Phương Lan úp lên mặt bàn, hắn muốn thưởng thức cái lồn tuyệt hảo này.

Váy zip được vén lên, cả đầu hắn ụp vào con bướm múp, hắn hứng thú ngửi cái mùi hăng hăng của con cái tiết ra, bờ môi dày tiếp xúc trực tiếp, cả khoang miệng mở rộng ngoạm lấy con bướm xinh đẹp.

“Ngon… ngon…”

“Ưm á… Ưm… á…” Phương Lan rú rên, tên học trò dâm tính mạnh bạo này vậy mà bú lồn cô, cảm giác tủi nhục đan xen dục vọng.

Bãi cỏ dậm trên lông mu, Dương có thể cảm nhận được hương thơm nơi đó, dọc khe suối một đường kẻ, có điểm nhô lên đó chính là hột le. Lưỡi hắn kẻ một đường từ gần lỗ đít lên chùm lồng mu. Cả người cô giáo cong lai trước một đường kẻ tuyệt đẹp, dâm thủy tiết triều ra nhiều, lỗ lồn nhỏ xíu vậy mà xả ra đại lượng âm khí, hắn tham lam húp trọn, hàm răng mỗi lúc lại căn nhẹ vào hai cánh bướm hay hột le.

Đôi mắt nhắm đi, coi như sự buông xuôi đã thành, tưởng như cô sẽ được nhắm mắt chịu đựng nhưng không tên súc vật đó dám cưỡi lên người cô, trong khi con cặc hùng vĩ đang ở cửa miệng. Phương Lan kinh hãi mở mắt, hắn tọng cả con cặc vô khoang miệng bắt cô bú liếm, cô chết trằn không cử động lưỡi nhưng có thể chống chế được hắn sao? Hắn coi miệng cô là lỗ lồn mà tọng sâu vào yết hầu khiến cô giáo khó thở sặc sụa: “Hộc hộc” chỉ khi lưỡi cô bắt đầu cử động thì mới không chịu cảnh này.

“Hừ hừ… Không ngờ cô em bú cặc giỏi thế…”

Cái lưỡi điêu luyện như thế này chắc chắn kinh nghiệm đầy mình.

Sự sỉ nhục khiến nước mắt Phương Lan chảy xuống nhưng tên khối nạn kia lại thấy đó là niềm vui khi mà hắn còn nâng niu hôn lên đôi mắt cô.

“Uất ức, tức tưởi…” cô muốn khóc, muốn giải tỏa là nhu cầu cơ bản vậy mà không được, cô chỉ đành im lặng là một cái xác đơ biểu hiện ra bên ngoài không cảm xúc nhưng dục vọng và những tiếng rên rỉ tiêu hồn không thể nào kìm nén.

“A a a a a a… Con cặc to lớn… Khai thông con bướm bé của cô.”

“Chặt quá…” Cặc Dương khó tiến vào, bướm Phương Lan nhỏ xíu, quy đầu mới vào được tí mà cô đã thấy lồn mình căn rát nơi đầu. Hai tay cô đẩy hông Dương hằm ra vài từ từ thì tên khối nạn lại lần nữa hành hạ cô. Hắn lấy đà rồi đẩy một cái thật mạnh thẳng đường đến tận hoa tâm. Phương Lan đờ người trước một cú địt trúng đích, cả người cô như lên cơn động kinh giật giật, đặc biệt mu lồn giật ck liên hồi.

“A sướng… Lồn cô quá chặt…”

“Ngươi…” Đau rát uất ức khiến nước mắt cô lại lăn dài, tưởng như biểu hiện vô cảm làm tấm bình phòng che dấu sự yếu đối nay đã bị giao động, ấm ức có lẽ từ khi cô sinh ra đến giờ mới phải nếm trải.

“Hừ, Yêu nhân đáng bị vậy, chẳng phải cô cố ý tiếp xúc em, rồi gây khó dễ cho em à…” Tên cưỡng dâm vẫn già mồm.

Hắn không đợi Phương Lan thích ứng mà con cặc đã cử động, lỗ lồn co bóp sung sướng khiến hắn thỏa mãi… Theo dần thời gian Phương Lan cũng thích ứng, con bướm hồng tiết ra âm thủy đủ trơn dễ dàng giao hợp. Sức tráng niên Dương địt nhanh và mạnh khiến Phương Lan tạm thời quên đi đau khổ mà tận hưởng cảm giác dục vọng.

“Ưm… Ừm… ừm… Ừm…”

“Nước lồn cô ra nhiều thật…” Những cú địt khớp lệnh từ gốc đến ngọn dễ dàng.

Phương Lan cũng chẳng còn bận tâm đến những lời trêu đùa của hắn nữa, dục vọng đã tạm thời làm mất lý trí cô. Dương biết cảm xúc cô ta, hắn muốn tận hưởng hết thảy, do đó cần địt cô ta đến mụ cả người, bảo gì làm lấy. Khung cửa sổ, Dương bắt cô giáo hắn đến áp sát cửa, người hắn từ đằng sau ôm đến, con cặc vẫn khớp lỗ lồn ra vào, hai tay choàng qua ôm bầu vú vân vê nhũ hoa, đầu gục vào bả vai mềm yếu, hút hít tận hưởng hương thơm da thịt và tóc, thưởng thức từng tư vị trên chiếc cổ thiên nga của Phương Lan.

“Địt dưới ánh trăng, thật là hữu tình…” Dương nhoẻn miệng cười xấu xa.

Tiếng: “Phành phạch… Bành bạch…” giao hợp giữa hai phân da thịt, cũng như là lời khởi định cho những cú nắc sâu chất lượng của Dương.

Cảm giác hơi lạnh từ những cơn gió thổi vào giúp Phương Lan thanh tỉnh một quãng ngắn.

“Cô đang bị cưỡng hiếp.” Phương Lan nhận thức.

“Bướm cô xuất nhiều lần rồi đấy.” Tên ghê tởm lại thì thầm những lời dâm dục nhưng nó đúng cô bị địt xuất khí rất nhiều, dục vọng trong cô đang được thỏa mãn.

Thoáng thanh tỉnh lại bị những cú lắc sâu tận vào tử cung sung sướng đưa vào u mê.

“Bướm cô vậy mà khao khát tinh trùng của em thế sao?” Địt hơn tiếng đồng hồ, hắn vẫn chưa dấu hiệu xuất tinh.

“Em muốn phóng rồi.” Hắn ngồi trên chiếc ghế làm việc, bên trên Phương Lan chổng mông, đang thao ngựa.

Con cặc cắm nút sâu nhất có thể vào lỗ lồn, thao được một lúc, Dương hai tay nắm eo cô giáo tăng tốc, hắn địt tần suất cực nhanh đến lỗi bướm Phương Lan có phần khó ăn. Đến một đoạn cả người hắn gồng lên, con cặc cắm sâu nhất có thể, đầu rùa chạm tử cung phóng xuất hàng loạt tinh trung.

“Hà… Hà…” theo đó cả người Phương Lan cũng run rẩy phóng âm tinh. Đợi một lúc, cô mệt mỏi leo xuống, từ lỗi lồn cô đại lượng dâm dịch chảy ra sàn. Không biết từ lúc nào cô nằm thiếp đi.

Tỉnh lại vẫn sau cơn u mê, ký ức tràn về Phương Lan cảm xúc hỗn loạn, cô bị cưỡng hiếp, cô muốn thoát khỏi nơi này, cô quay lại muốn thu xếp đi thì tên đáng ghét kia đang ngồi trên giường quan sát cử động cô. Phương Lan làm vẻ mặt lạnh nhạt định vào phòng vệ sinh nhưng tên đó lại đến ôm lấy cô, cô khó chịu muốn thoát khỏi thứ dơ bẩn đáng ghét này nhưng đành bất lực, lỗ lồn cô vẫn còn đau đớn nay lại phải hứng chịu con cặc gân guốc y như trước đó. Cô làm mặt bình thản không biểu hiện cảm xúc để cố che đi nỗi sợ.

“Không phải như vậy, chúng ta cũng không phải lần đầu…” Dương cười mỉm.

Phương Lan không lên tiếng, cô không muốn biết và suy nghĩ từ tên kẻ thù này.

“Địt quen chứ.”

“Cô vẫn còn nhớ giấc mơ chứ.”

“Hà hà…”

Phương Lan ngạc nhiên trước những lời ba hoa đó. Từ lúc qua. Hệ cô đã thấy con cặc này có chút quen. Nghe hắn nó thì đêm đó không phải mơ mà là chính cô bị thâu dâm.

Tấm bình phong che đậy sự yếu đuối bỗng chốc sụp đổ, nước mắt lại Phương Lan lăn dài, cô ôm mình khóc nức nở như một đứa trẻ.

Dương nhìn mỹ nhân đoá lệ hắn nhẹ nhàng ôm ấp thì Phương Lan muốn dùng dằng thoát ra.

Dương ương ngạnh ghì chặt cơ thể đó, gương mặt mỹ nhân bị ghi chặt vào bờ vai rộng.

Thật bất ngờ:

“Em xin lỗi… Hơi mạnh bạo với cô…”

Lời nói dịu nhẹ qua bên tai khiến lòng Phương Lan nổi sóng.

Một người trải qua cơn sốc tâm lý, cõi lòng đang yếu đuối nhất nếu nhận thêm những hành động tiêu cực nó sẽ tan nát, sau nhiều lần cõi lòng sẽ chai sạn nhưng nếu thời điểm này lại nhận được phương thuốc tâm lý ôn nhu thì sẽ tạo thành điểm nhấn. Tất nhiên cũng phải tùy vào mức độ tinh tế của người sử dụng để đạt mức hiệu quả cao…

Tên Dương khốn nạn đang dùng cách này, nhìn gương mặt mỹ nhân đoá lệ, bàn tay thô rát khẽ lau đi, đối diện trực tiếp mặt với mặt, nụ cười đê tiên xấu xa kia khiến Phương Lan không hiểu sao không thể hiện ra nổi được sợ căm ghét trên mặt mình.

Biểu hiện gương mặt hoa lệ có phần đáng yêu của Phương Lan khiến hắn mỉm cười dạng dỡ. Hắn kéo cô vào lòng, ôm chầm lấy. Cảm nhận bờ vai rộng, rắn chắc, đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve lưng cô như dỗ dành, không biết vì sao Phương Lan lại cảm nhận được hình ảnh của mẹ và ba che chở cho cô lúc nhỏ mỗi lần cô ấm ức. Tự dưng cô không hiểu vì sao, mình lại có biệt hiện như một đứa trẻ, cô oàn khác lớn hơn, cái đầu dúi dúi làm nũng trong lồng ngực riêng, nước mắt chảy không ngừng, thiếu điều cô cố gắng giận ra thêm nước mắt. Cảm xúc tức tủi tủi nhục cần chỗ xả đi, hai hàm răng cô khẽ cắn vào lồng ngực hắn…

“Cô cắn… cô cắn…” Phương Lan muốn trả thù đánh cắn chết tên khốn nạn này.

Một lúc sau, Phương Lan như giảm tỏa bớt đi, cô nằm trọn trong lòng kẻ hiếp dâm minh Dương vẫn im lặng, hai tay vỗ em ản ủi, tiếng khóc bớt đi, chỉ còn tiếng nấc.

Hắn nâng gương mặt Phương Lan trong lòng ra, gương mặt xinh đẹp ướt nhòa những vẹt lệ, đôi mắt nhòe, bờ môi em mím lại, cái mũi trắng nhọn cao, tất cả đều xinh đẹp đến hoàn hảo.

Hắn muốn hình ảnh mỹ nhân lúc này sâu trong tâm trí.

Nụ cười xấu xa lại nở trên môi, hắn đối diện người bị hại đó thốt ra câu vô sỉ:

“Cô à, anh yêu em…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...