Bố cục
Chương 18
Chiếc xe Vios Lý Khai chạy vào khu công nghiệp của tỉnh mà không biết từ lúc nào bị một chiếc khác theo đuôi. Trên xe, thành viên đội Alpha, thông qua laptop theo dõi nhất cử nhất động Lý Khai. Tên Lý Khai không biết mình bị gắn thiết bị đặc dụng theo dõi, hắn vẫn cứ hoạt động như thường ngày.
Lý Khai thay bộ đồ, bước xuống xe đi về nhà xưởng, chặn đầu cửa vào hai gã bảo vệ, bọn chúng quen thuộc chào hỏi.
“Anh.”
Lý Khai gật đầu, hắn xuất trình thẻ làm việc theo thông lệ hàng ngày, hai tên nhân viên xem qua loa coi có lệ vì đã là người quen làm sao giả danh được. Suốt ngày đứng cửa kiểm tra, theo bọn hắn thấy quy trình này rườm rà nên bỏ nhưng không hiểu tại sao cấp trên lại không tinh giảm.
Xưởng này sản xuất bánh Mì chất lượng cao do đó bước vào nhà xưởng phải đi qua quá trình khử khuẩn. Lý Khai bước trên hành lang khử khuất, tất cả đều tích xanh báo hiệu đảm bảo.
“Khử khuẩn.” Lý Khai thầm nghĩ tự cười giễu, ít ai biết ngoài tác dụng khử khuẩn nó còn có nhiệm vụ quét sóng, quét kim loại.
Bên ngoài đội Alpha thông qua thiết bị theo dõi tường thuật lại cảnh:
“Chỉ mới giai đoạn đầu bước vào, kiểm soát thật nghiêm ngặt.”
“Thiết bị phản ứng truyền thông tin mã hóa về phát hiện tần số quét sóng và kim loại.”
“Theo di chuyển tên Lý Khai, khắp các khu vực đều có thiết bị theo dõi.”
“Một xưởng sản xuất bánh mì thôi, trong bóng tối không cần bố trí nghiêm ngặt như vậy.”
“Chắc chắn có bí mật, nhìn từ bên ngoài vào cũng chẳng khác một xưởng hoạt động bình thường.”
“Tiếp tục theo dõi.”
Lý Khai bước vào phân xưởng, mọi hoạt động sản xuất, nhân viên đều diễn ra bình thường, hắn đi vào phía trong xưởng, nơi này được nhân viên bảo vệ tốt. Theo những nhân viên làm việc ở đây biết thì nơi đó là nơi nghiên cứu cấp cao. Cất chứa công thức bánh mì, không phải ai có phận sự cũng được vào, chỉ có những nhân viên ưu tú tuyển chọn được vào làm việc. Mỗi ngày nơi đó sản xuất ra hàng trăm bánh cao cấp đem lại nguồn doanh thu lớn cho doanh nghiệp. Những nhân viện bên ngoài đều có ước muốn được tuyển dụng vào làm, theo đó lương bổng và tay nghề sẽ cao hơn.
Lý Khai đến cửa phòng nghiên cứu, vẫn là một màn chu trình kiểm tra ngặt nghèo nữa, lần này mức độ tăng cao hơn. Lý Khai vui vẻ thực hiện, hắn rất nhanh chóng thông qua đến bên trong nội của xưởng. Vẫn là những lò nướng, nguyên liệu bột mì, gia vị… Những mẻ bánh thơm phức ra lò, tất cả đều giống bên ngoài nhà xưởng sản xuất loại bánh thường chỉ khác quá trình sản xuất có điều khác lạ, cứ hai chiếc bánh được lặn, lại có một chiếc bị nhét thứ gì đó vào bên trong. Nó được bao bọc bởi lớp giấy bạc cách nhiệt cao cấp, Lý Khai lại gần nhìn say đắm những thứ tinh bột màu trắng được bao bọc bởi lớp cách nhiệt bỏ vào bánh mì.
Phân Đội Alpha chứng kiến cả quá trình phải thốt lên:
“Thật điên rồ.” Giám bỏ hàng cấm vào bánh mì rồi nướng lên, nếu sinh phản ứng rất dễ bị phát hiện. Tuy nhiên chính vì sự điên rồ đó khiến không ai nghĩ có hàng cấm trong ruột bánh mì, thông quan dễ dàng.
“Đội Trưởng, hắc thủ sau màn thật lớn.”
“Manh mối tiếp mạch, điều tra xưởng sản xuất Viễn Sơn.”
… Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/
Dương ngồi trên ghế phó hiệu trưởng thưởng thức ly cafe. Hắn lật từng trang “Nhật ký Của Mẹ”, bên cạnh Phương Lan tò mò xem hồi ký của Thắng.
Dương thu quyển nhật ký do tên hắc y nhân sơ ý để lại. Không ngờ tuổi thơ Dương dành chức vô địch lại gây ám ảnh cho tên Thắng tự kỷ, liên tiếp bày trò nhằm đưa hắn vào tròng.
“Hả…” Phương Lan kinh ngạc trước lưu bút ghi lại.
“Con đàn bà Phương Lan thật khiến ta ngứa mắt… nhưng vẫn chưa đến lúc động thủ.”
“Thật mất công với bọn buôn thần bán thánh, cái cây này thật sự khiến người mình ghét điên dại hay sao?”
“Ta không tin… nhưng cũng thử một chút…”
“Cô ta gọi ta lên văn phòng trao đổi, nhân cơ hội vắng mặt thử nhét cây ngải trên tủ xem sao…”
Phương Lan tức giận, không ngờ tên khốn Thắng vì ghét dì ghẻ lại hãm hại mình, suýt chút nữa cô trở nên rồ dại.
Nguồn gốc cây ngải có được từ một lão già buôn bùa ven đường bán cho Thắng. Tên hắc y nhân ban đêm cứu Thắng đi, Dương chắc chắn là lão già buôn bùa do khí tắc của cây ngải và lão giống hệt nhau.
Nhiệm vụ của những thầy pháp như hắn là tìm ra những tên đứng sau sử dụng tà phát và xử gọn, phải truy ra tung tích hắc y nhân.
Như vậy liệu giả thuyết tên X muốn không chế nên đặt ngải vào Phương Lan liệu có còn đúng. Hay hắc y nhân kia và tên X khác phe, lão già bùa chú bán ngải cho Thắng có mục đích khác hoàn toàn không liên quan đến tên X. Hoặc tên hắc y nhân và tên X cùng một bọn, đều muốn khống chế tất cả những người liên quan đến chủ tịch Hạ. Điều này rất quan trọng bởi hiện tại hắn có chút bằng chứng về nơi sản xuất ma túy của tên X. Nếu cùng đồng bọn hắn có thể dễ dàng tìm tung tích tên ma đạo kia, liên hệ với lão Phú tiêu diệt. Còn nếu không liên quan thì e rằng phải mất một đoạn thời gian thám thính. Trong khi lão Phú vẫn còn bế quan tu luyện đột phá luyện thể cảnh thập tầng, hắn được lão cho Truyền Âm Phù tùy thời sự việc mà kêu gọi.
Gác lại suy nghĩ, Dương chú ý đến cô phó hiệu trương. Bộ ngực căng phồng vì hô hấp tức giận, Phương Lan gương mặt xinh đẹp lạnh lùng thêm phần, đang nghĩ cách trả thù tên Thắng.
Mỹ nhân sát bên tỏa ra hương vị mận ngọt chín mọng, cặp đùi mềm mại mang tất đen thỉnh thoảng vô ý ma sát trên khuỷu tay Dương. Hắn cười tà kéo Phương Lan áp xuống háng, mỹ phụ quỳ bò, tỏ ra khó chịu, đôi môi hôi nhuận cau có.
Dương giải khai con cặc to lớn đánh bật vào khuôn mặt tức giận Phương Lan, mùi giống đực nồng đậm lan tỏa xộc thẳng vào mũi.
“Cảm giác cưỡng bức thật thú vị.” Hắn tự đắc trước biểu hiện của Phương Lan, cánh tay khẽ xoa mái đầu mượt mà, rồi thô bạo lôi thẳng vào thân cặc.
“Tên Thắng sẽ không chạy trốn được đâu.” Hắn cười tà thốt ra như lời khẳng định với Phương Lan sẽ kết hợp đáp trả.
… Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/
Gần tối, sau buổi tan học vẫn như mọi khi Dương đèo Hương trên Cub50. Tàn tầm xe cộ dòng người đông đúc ra về, ai ai cũng gấp gáp muốn trở lại mái ấm thân thương, những con người hoạt động về đêm cũng bắt đầu rục rịch. Trên tuyến đường quận 5, Dương phanh xe chờ đen đỏ, đèn chuyển tín hiệu sang xanh hắn bắt đầu nổ máy vít ga qua đường, đi cùng hắn một chiếc ô tô vios mới cứng. Hắn giảm tốc nhường chiếc xe đó chạy trước, đi được một đoạn do ăn khói xe không quen hắn cố tình tăng tốc vượt lên. Chỉ là trong khoảnh khắc, giác quan tự mở, bất ngờ một chiếc ô tô tải khuất bóng trong đường với tốc độ rất nhanh phóng ngang. Dương theo phản xạ phanh xe, cả người hắn vô hình tản ra Dương Lực bao bọc thân thể cả hai.
“Kít kít kít…” Tiếng thắng xe…
“Ầm…” Tiếng va chạm.
Khoảng cách chưa đầy một mét, chiếc ô tô tải tông mạnh ủn chiếc Vios bẹp dí vào nhà dân.
Khói bụi bốc lên, một mớ hỗn độn đổ nát, tiếng kêu cứu, tiếng hò hét sợ hãi pha trộn với nhau tạo thành một tạp âm kinh khủng.
Hương hoảng sợ ngồi đằng sau chưa định thần, cô bé nhận ra mình vừa thoát chết trong gang tấc. Dương bình tĩnh lùi xe lại, chỉ một ít phút sau xe cứu thương và dòng người tụ họp tới. Xem nạn nhân trong chiếc xế hộp thịt sương nát bét chảy động vũng máu được nhân viên ý tế khiêng đi, chủ nhân chiếc xe tải cũng bị thương nặng cấp cứu. Chứng kiến sự việc kinh khủng Hương không dám nghĩ nếu nạn nhân kia là mình sẽ ra sao.
“Bình tĩnh…” Dương biết cảm giác đứa em.
“Không sao, em ổn…”
“Ừ…” Dương trong lòng gợn sóng, nếu hắn không nhanh ý hôm nay nạn nhân sẽ là hắn. Luyện thể cảnh lục tầng, cú va chạm này chỉ khiến hắn bị thương nhưng đứa em gái thì không dám nói. Từ lúc xảy ra sự việc đến lúc dòng người đông đúc hóng sự việc, hắn vẫn luôn tỏa ra tâm thần quan sát mọi động tĩnh xung quanh. Hắn chạm trán với hắc y nhân và biết thêm bí mật tên X, liệu đây có phải một vụ tai nạn ngẫu nhiên hay một lời cảnh cáo nhắc nhở.
Đội cảnh sát giao thông tới dẹp loạn đấm đông đi đường, chuyện cũng êm xuôi xuống.
“Về chứ.”
“Ừm.” Hương lên xe, vòng tay không biết sao lại ôm khẽ hờ, đầu gục vào vai Dương.
“Em vẫn sợ à?”
“Ừ, tối nay chắc không ngủ được.”
Đi vào con đường khác, được một đoạn hắn dừng xe ven một căn biệt thự lớn.
“Sao thế, anh đến nhà chị Mi có việc?” Hương lên tiếng hỏi.
Dương không đáp, hắn đến bấm chuông, đợi một ít lâu người giúp việc nhà Mi ra mở cửa.
“Ồ, Dương bạn Mi.”
“Chào dì, có Mi nhà không? Cháu qua chưa nhắn hỏi.”
“Con bé vẫn ở nhà, để tôi lên gọi.” Người giúp việc lâu năm khá thân quen nên gia đình Mi, cả nhà thân mật gọi dì.
Một lúc sau, Mi trong bộ đồ nhà ra, nghe dì nói Dương đến khiến cô mừng lắm:
“Bà cho tôi gửi Hương ở đây một lúc, tôi đi có chút việc.”
Hương cũng xuống xe, nhìn gương mặt bần thần con bé, Mi biết có chuyện gì bèn đến gần gũi.
“Ừm…”
Dương dắt xe vào nhà.
“Ồ mà tưởng ông đi đâu không dùng xe sao.”
“Không cần.”
Gửi gắm Hương nhà Mi khiến hắn yên tâm, lúc nãy tai nạn, hắn nhớ có chiếc xe Toyota land cruiser vẫn luôn chạy theo phía sau, khi xảy ra tai nạn cố tình tạt vào một ngõ ít người, tắt máy theo dõi một lúc rồi bỏ đi. Hắn nghi ngờ có liên quan nên lúc rời khỏi cố tình gắn ám hiệu lên chiếc xe, ám hiệu giúp hắn cảm nhận vị trí của đối phương cách 10km. Trong đêm tối, thi triển khinh công vượt qua các tòa nhà, hắn ẩn hiện lần theo dấu vết chiếc xe.
“Đây rồi.” Nó dừng đèn đỏ phía trước, hắn tản ra tâm thần muốn xem bên trong là ai.
Nhưng khi tâm thần vừa mới chạm vào chiếc xe, có một lớp lực màn quang vô hình ngăn hắn dò xét.
“Cấm Thần Thuật.” Thuật này không phải cao siêu, hắn có thể dễ dàng phá nhưng sẽ bị phát hiện, người thi triển phép này pháp lực cũng không kém hắn.
“Trên xe có nhân vật bày phép.” Dương suy luận.
“Không đúng.” Nếu là nhân vật bày phép, pháp lực không kém Dương. Khi hắn thi phép đã cảm nhận được mà đáp trả.
Như vậy có thể thấy chiếc xe này có khả năng chỉ được phủ thuật cấm thần hoặc nhân vật bên trong cố tình không phản ứng. Theo Dương đoán trường hợp đầu tiên khả thi hơn.
Không suy nghĩ nhiều, Dương theo vết chiếc xe chạy ra ngoại thành đến vùng ngoại ô hẻo lánh. Chiếc xe dừng lại tại một khu nhà cũ, nhả phanh xe, bốn năm người từ xe bước xuống, trông cách ăn mặc tối màu, khi chất chuyên nghiệp.
Dương lôi trong túi ra một lá bùa vẽ những hình thù kỳ quái.
“Ẩn Thân Phù.” Được lão Phú pháp lực cửu tầng dùng chính máu Dương chế ra, lão đưa hắn ba lá phòng thân. Phù chú tác dụng giúp ẩn giấu khí tức, dưới bát tầng đừng mong phát hiện trừ khi dùng pháp khí.
Dương cắn răng đau lòng dùng một lá, nhóm đối phương có kẻ pháp lực không dưới hắn, nên hành tung điều tra rất dễ bị phát hiện. Hắn hy sinh một lá phù hy vọng tìm ra chân tướng tên Hắc Y Nhân và Cây Ngải. Nếu phát hiện như vậy cũng chẳng uổng phí. Dương lực từ tay phát tán truyền vào Phù Trù quán thân, cả người Dương mờ ảo vào trong không khí, hắn nhẹ nhàng di chuyển vào căn nhà, dễ dàng vượt qua những thiết bị cảnh báo được bố trí.
“Không có trận pháp lực.” Từ lúc thám thính đến giờ vẫn chưa phát hiện có luồng lượng. Hắn có thể đoán sai phí mất một tấm phù chú, những thiết bị này không quá khó khăn vượt qua.
Hắn lang thang khám phá khắp căn nhà, không có điều gì khác lạ lắm ở đây, chỉ duy nhất có phòng bốn năm người vào, nơi đó phát ra những âm thanh nhỏ trao đổi.
… Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/
Ngưng nhịp một nát, hắn dùng lực quán chú đôi mắt nhìn xuyên vật chất.
“Cẩn thận vẫn tốt.” Dương thầm than, pháp nhãn thấy được khí tức của một kẻ tu đạo nào đó trong phòng không phát ra khí tức lục tầng. Nếu lúc này không dùng bùa chú cứ thế mà xông thẳng vào rất dễ bị đối phương phát giác. Luyện thể cảnh lục tầng thu liễm khí tức vẫn chưa lô hỏa thuần thanh vì vậy tên trong phòng không mất công bị Dương cảm nhận.
Hắn đến góc lặng nhìn vào bên trong, một đội ngũ gồm khoảng chục người với những thiết bị máy móc hiện đại được bố trí, ở giữa cảm đám quan sát tường thuật lại quá trình xảy ra vụ tai nạn.
“Đội trưởng, Lý Khai đã chết.” Thông tin báo tử vừa truyền đến, hóa ra nạn nhân trong chiếc vios kia là Lý Khai.
“Có phải hay không bọn chúng đã phát hiện?” Thành viên trong nhóm lên nghi hoặc, việc lần theo Lý Khai tìm ra xưởng bánh mì vận chuyển hàng cấm rất có thể đã lộ. Tên Lý Khai bị thủ tiêu đầu tiên, rất nhanh chỗ đó bị dọn sạch sẽ và bọn hắn bị lộ vị trí, coi như án lại vào đường cụt.
“Không đúng.” Có người phản luận, suy nghĩ theo hướng khác.
Trên bàn họp trình chiếu lại diễn biến khác, tên Lý Khai vậy mà to gan lần mò trộm hàng cấm.
“Rất có thể hắn bị phát hiện và ăn thủ tiêu.”
“Trường hợp này rất cao, bên Viễn Sơn chúng ta bố trí, không có động tĩnh gì.”
Khép lại mối nghi luận, cho thấy việc bộ lộ vị trí là không cao.
“Đã điều tra được nhà xưởng Viễn Sơn.”
“Người đứng đầu phụ trách xưởng Nguyễn Thế Tài, xưởng đi vào hoạt động được bốn năm, chuyên cung cấp số lượng lớn bánh mì cho trường học, nhà hàng, khách sạn… Báo cáo tài chính kinh doanh… Quá trình thẩm định cấp phép… Tuyển nhân sự… Đặc biệt xưởng thuộc công ty Viễn Đông, một trong công ty con của tập đoàn BVL lớn nhất tỉnh.”
“Quá nhiều thông tin cần điều tra.”
“Chúng ta lợi thế vẫn trong tối, cần đẩy nhanh tiến độ.”
“Vâng đội trưởng.”
Đào Viết Chung phân phó, hắn một mực theo dõi quá trình thủ tiêu tên Lý Khai. Ít ai nhận thấy ánh mắt hắn lại chú ý vào Dương, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, hắn liếc qua lão già trong bộ võ phục Việt Cổ.
Lão già từ lúc xuất hành nhiệm vụ vẫn một mực trầm tư không biết suy tính gì. Lão chẳng lẽ lại không phát hiện ra điểm phi lý trong đoạn phim thủ tiêu mà nhân vật chính là Dương.
Dương nghe ngóng cuộc họp, hắn biết mình nhảy sai hố rồi nhưng cũng không quá mấy thất vọng. Hóa ra bấy lâu nay trong tối vẫn có thế lực triều đình âm thầm điều tra.
“Thật tốt.” Hắn suy tính có thể lợi dụng nhóm này trợ giúp triệt hạ tên hắc y nhân.
Lão giả mang võ phục Việt Cổ khí lực phát lục tầng cao giai. Nếu liên thủ với lão, cộng với pháp bảo bố trí, phần trăm giết chết hắc y nhân rất cao. Lão Phú một mực bế quan đột phá thật tầng hắn cũng không muốn kinh động.
Mưu tính sự việc, Dương thoát ẩn lùi đi không để lại một dấu vết.