Bố cục
Chương 8
Trong mật thất đơn sơ, một thanh thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi nhắm nghiền, thân hình cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt nam tính, vầng trán rộng, sống mũi cao… Đột nhiên hai mắt hắn mở to, hai con ngươi sáng tinh, cả người tuôn ra những luồng khí đỏ thẫm. Trong cơ thể hắn hai đại huyệt Duy, Khiêu vận chuyển, khí từ hai huyệt tụ lại thành khối khí di chuyển theo đường kinh mạch đến huyệt Đốc, tâm thần hòa một với khí tạo thành cơn lốc xoáy sâu vào đại huyệt. Nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên, không khí cũng có dấu hiệu bốc hơi, cả người hắn đỏ bừng, một vết hằn xuất hiện bên ngực phải.
“A… a… a”.
Hắn rên lên đau đớn, cơn lốc dương lực trong cơ thể làm nứt vỡ đại huyệt, hắn điều động thêm khí đục phá vết nứt càng lớn, cuối cùng “oa” một cái, ngực phải hắn lõm lại. Đại huyệt Đốc đang không ngừng cắn nuốt khí, dương lực như muối bỏ bể, hai đại huyệt được tụ lần trước ra sức thả dương lực, đám mây to tròn dần bị thu nhỏ lại.
“Chưa đủ.”
Dương lực vẫn chưa đủ tụ huyệt Đốc, hắn lấy ra một viên đan dược xanh lam bỏ vào miệng. Lồng ngực từ lõm sang căng phồng, luồng năng lực mạnh mẽ tiến vào, hắn dùng tâm thân dễ dàng khống chế nó, điều khiển theo kinh mạch xông đến huyệt Đốc, đại huyệt trong cơn đói khát vớ được đồ ăn ra sức cắn nuốt. Nửa canh giờ sau, huyệt Đốc đã tụ thành, luồng năng lượng mới từ huyệt chạy khắp cơ thể, trau chuốt kinh mạch, thể chất. Mỗi lần tụ huyệt khiến cơ thể lại thoát thai hoán cốt, do đó sức mạnh của thất cấp tụ tam huyệt và bát cấp tụ tứ huyệt chênh lệch rất lớn.
Lão Phú không biết xuất hiện từ bao giờ không một tiếng động, quan sát đồ đệ được lão dạy bảo mười năm đầy ưng ý.
Đột phá cảnh giấc lục tầng giúp hắn cảm nhận được ít động tĩnh của lão phú, khác hoàn toàn với những lần đột phá trước. Có thể nói đột phá lục tầng giúp hắn tăng một khoảng sức mạnh đáng kể.
Vẫn chất giọng khàn khàn mười năm qua Dương quen thuộc.
“Chuẩn bị đi, ta có nhiệm vụ giao cho người.”
Dương nhìn lão phú biến mất, lão vẫn thế mười năm qua rất ít nói, chỉ lên tiếng những điều cần thiết, đối với người khác có thể sẽ thấy nhàm chán nhưng đối với hắn như thế là ổn. Nhờ lão mà hắn có được cuộc sống hôm nay, chung sống mười năm giữa hắn và lão không chỉ gắn kết sợi dây vô hình tình cảm sư đồ mà còn là tình cảm cha con.
Trong căn phòng u tối với một ngọn đèn nhỏ, một cậu thanh niên đang cầm quyển nhật ký, đôi tay khẽ vuốt ve nó, đôi mắt chan chứa đầy tình cảm, có thể thấy quyển nhật ký này rất quan trọng với cậu ta.
Cậu ta lật mở trang đầu nhật ký, từng dòng chữ lắn lót hiện lên:
“Nhật ký Của Mẹ.”
“Con trai yêu dấu của mẹ! Con là niềm tự hào, niềm hạnh phúc… Con có biết con là món quà quý giá nhất mà cuộc đời ban cho mẹ.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2008, chúc mừng con trai của mẹ bước sang tuổi mới, con sắp được đi học, mẹ mong con học hành chăm chỉ, tiếp xúc với nhiều bạn tốt…”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2009, xin lỗi, mẹ đã không thực hiện được lời hứa món quà sinh nhật cho con.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2010, con của mẹ thật giỏi, đạt giải nhất môn toán, mẹ thật tự hào… chúc mừng sinh nhật con yêu, mẹ có món quà bí mật chờ con đó.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2011, Cảm ơn con trai mẹ vẫn khỏe, lại thêm tuổi nữa, con trai của mẹ trưởng thành hơn rồi, biết quan tâm người khác mẹ rất vui.”
… Bạn đang đọc truyện Bố cục tại nguồn: http://truyen3x.xyz/bo-cuc/
“Ngày 1 tháng 11 năm 2012, Con xin lỗi mẹ, con đã không thực hiện lời hứa.”
“Ngày 1 tháng 12 năm 2012, con xin lỗi, mẹ ở đâu, con nhớ mẹ.”
“Ngày 5 tháng 12 năm 2012, bố uống rượu cả ngày, luôn trách mẹ… mẹ ở đâu… con nhớ mẹ… con đói…”
“Ngày 10 tháng 12 năm 2012… bố đánh con vô cớ… mẹ ở đâu… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 15 tháng 12 năm 2012, Con thực sự biết lỗi… Con xin lỗi… Con xin lỗi… Mẹ về đi…”
“Mẹ đặt tên con là Thắng mong muốn con luôn là người thắng cuộc nhưng con đã không làm được như lời hứa đạt giải nhất cuộc thi chạy khiến mẹ thất vọng bỏ đi… Con xin lỗi… Mẹ về với con… Con hứa không để mẹ thất vọng thêm.”
“Ngày 3 tháng 2 năm 2013… gần tết bố vẫn say rượu… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 3 tháng 5 năm 2013, bố bị tai nạn nằm giường… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 15 tháng 7 năm 2013, bố khỏe lại… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2013, bố bất ngờ tổ chức sinh nhật cho con… yêu bố… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2014, bố tặng con món quà con mong muốn… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2015, bố bận việc, bố nói con có thể tùy chọn quà… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2016, bố không về… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2017, bố không về… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 1 tháng 11 năm 2018… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 1 tháng 3 năm 2019, Bố có người phụ nữ khác… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 5 tháng 3 năm 2019, Con không thích cô ta… người đàn bà đó mong muốn con có thể chấp thuận cô ta làm mẹ… Con nhớ mẹ.”
“Ngày 6 tháng 4 năm 2019, con chuyển trường, đến nơi người đàn bà đó làm việc… bất ngờ thay gặp lại hắn… kẻ đã khiến mẹ bỏ con… đoạt giải nhất… bảy năm khuôn mặt ấy vẫn không thay đổi…”
“Ngày 16 tháng 5 năm 2019, thông tin của hắn… Ngô Thiên Dương…”
“Ngày 17 tháng 5 năm 2019, người đàn bà đó luôn muốn mình chấp thuận… có thể lợi dụng cô ta… thực hiện kế hoạch đưa hắn vào tròng… Nhưng muốn ta chấp thuận… thật nực cười.”
“Ngày 20 tháng 5 năm 2019… Bố cục sắp xếp… Kế hoạch bắt đầu.”
Trường THPT một tỉnh ven biển Bắc Trung Bộ, Dương trong bộ đồng phục học sinh, con đường khá tệ thông ra nhà xe, mưa xuống bùn đất trơn trượt bẩy thỉu. Hắn khẽ than, trường cơ sở vật chất khang trang đẹp vậy mà có cái nơi để xe vẫn chưa làm ra hồn, bước tránh né qua thì bỗng nghe tiếng đâu phát tới.
“Thằng mập địt, không phải tao bảo mày làm theo kế hoạch hay sao?”
Trong nhà dụng cụ, một thanh thiếu niên đẹp trai chải chuốt, khuôn mặt hằm hằm đang túm cổ một đứa mật ú ép vô tường.
Thanh niên mật ú run rẩy, miệng ấp ung:
“Anh… anh… cái… cái Mi, nó như phát hiện… nó luôn tìm cách tránh né.”
“Thật sao?” Thanh niên kia nở nụ cười giễu.
“Bốp… bốp…” hai bạt tay in hằn lên hai má.
Tên mật đau đớn nhưng không dám kêu la, chỉ có thể cúi gằm mặt chịu trận.
“Mày tưởng tao không biết trò của mày à?” Hắn nổi khùng hét lớn.
Tên mập ú đau đớn, cúi gằm mặt sợ hãi.
Ở một góc khác, một cô gái xinh đẹp chứng kiến toàn bộ tất cả, khuôn mặt nóng lên vì giận dữ, cô ta không thể chịu đựng được mà lên tiếng:
“Anh Hải, anh nói anh thích tôi thế mà lại đánh bạn thân tôi?”
Hải vốn dĩ muốn tiếp tục cơn xả giận lên người thằng béo nhưng nghe tiếng hét khiến hắn sững lại.
Giọng quen thuộc, Mi người hắn đang muốn có.
“Sao em lại ở đây?”
Mi không quan tâm đến câu hỏi mà chú ý đến bạn thân.
“Có chuyện gì, sao dạo này mày trốn tao? Hôm nay coi như đủ ba mặt một lời.”
“Không có chuyện gì, chẳng qua thằng này chọc tức anh, anh dạy dỗ lại nó có hơi nặng tay.”
“Anh im đi.”
“Cô…” Hải khuôn mặt đỏ bừng tức giận nhưng cố nín nhịn…
“Nói đi mập.”
Thằng mập mở cái mồm sưng húp, anh mắt sợ sệt liếc qua hải, nó rùng mình khi thấy ánh mắt hung ác dọa nạt như kiểu: “Cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì im lặng”.
“Chuyện Hải thích cậu thì cậu cũng biết nhưng cơ hội tiếp cận ít, cậu luôn từ chối hải, do đó Hải nhờ tôi tạo cơ hội giữa hai người. Nhưng tớ lại không giúp vì…” Nói đến đấy nó ấp úng.
“Vì cái gì?” Mi lặng giọng.
Hải cười cợt được cớ bịa.
“Tất nhiên vì thằng mập này thích em nên nó không muốn chúng ta quen biết.”
“Không… không phải thế… Mi cậu mới chuyển đến một năm nên không biết tiếng xấu của Hải, hắn một kẻ sở khanh chính hiệu, chuyên đi lừa con gái rồi đá đi, dùng nhiều kế hoạch bị ổi để lên giường với hắn.” Thằng mập bị vô oan lập tức phản bác.
“Mày, câm mồm.” Bị nói trúng tim đen Hải nổi khùng, bàn tay đấm thẳng mặt muốn bịt miệng lại thằng béo.
Thằng mập đề phòng sẵn tránh né nắm đấm vội trốn sau lưng Mi:
“Không phải thế sao? Mày ép bức tao làm kế hoạch của mày, tao vẫn còn ghi âm lại đoạn đó.”
Thằng mập mở đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa nó với Hải, giọng hai đứa vang lên và kế hoạch đưa Mi lên giường. Nghe từng đoạn hội thoại mà Hải sôi máu nhưng hắn chỉ đứng bất động không làm gì, hắn nghĩ có thể giải thích, biện hộ được.
Mi sửng sốt hiểu ra cái đứa theo đuổi mình lại có bộ mặt như thế:
“Thật không ngờ, trước mặt tôi anh giả dạng là một người đàn ông lịch sự nhã nhặn nhưng sau lưng lại âm hiểm như vậy.”
“Đúng, anh thừa nhận tính cách mình có hơi tiêu cực nhưng tất cả anh làm đều hướng đến mục đích có em.” Hải diễn trò, hắn nở nụ cười giễu.
“Tình yêu, khiến anh làm tất cả.”
Mi cười mỉa mai:
“Yêu, anh biết gì về yêu mà nói, hay chỉ là muốn tôi lên giường, những người bị anh lừa trước đây chắc cũng từng nghe nhiều từ yêu của anh. Từ “yêu” sao lại rẻ rúng đến thế?”
Hải làm ra vẻ không cho là vậy.
“Em à, thế giới này thế kỷ hai mốt, lúc anh và các cô ấy đến bên nhau tất nhiên là vì tình yêu nhưng tình yêu làm gì vĩnh hằng. Hết tình cảm khiến anh đành phải chia tay các cô ấy.” Vừa nói hắn vừa biểu hiện giả bộ thở dài nghĩ về các mối tình mà đau lòng.
Kẻ này thật mặt dày, tang chứng vật chứng đủ cả vậy mà vẫn cố bao biện cho được, cô thấy thật kinh tởm khiến cô không kìm được mà phun nước miếng.
Gương mặt Hải biển đổi tự cười như không cười, hắn thò cái lưỡi liếm đi nước miếng sỉ nhục của con đàn bà phía trước mặt.
“Béo đi về.”
Nhưng chưa nghe câu trả lời thì chỉ thấy thằng béo rên lên đau đớn ngã lăn quay ra đất.
“Haha, đi cô định đi đâu?”
Lý lẽ không xuôi, vậy thì bạo lực giải quyết, hắn quyết tâm có được cô ta. Những trường hợp này hắn cũng thực hiện qua nên có kinh nghiệm “có đàn bà bằng vũ lực”.
Nhìn thằng béo ngất lịm đi, trong lòng Mi nổi sóng nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
“Anh định làm gì? Tin tôi hét lên không?”
“Chẳng qua chỉ là một con đàn bà, không phải vì thằng bố mày giám đốc ngân hàng thì tao đâu cần phải bận tâm nhẫn nhục.”
Hải tiến lên áp sát Mi, Mi sợ hãi chỉ có thể lùi về phía sau, càng tiến càng lùi, sát vách tướng cô không thể trốn tránh được nữa cô hét lớn tiếng kêu cứu:
“Có ai không… cứu tôi…”
“Cô hét to lên, căn phòng này cách âm rất tốt, mà giờ này tan tầm lâu rồi có hét lớn thêm nữa chắc cũng không ai đến đâu.”
Mi như tuyệt vọng trước câu nói đó, cô cố với lấy niềm hy vọng bằng một đề nghị:
“Anh chẳng phải tiếp cận tôi vì ba tôi hay sao? Thả tôi ra, tôi cầu xin ba giúp anh.”
Hắn cười khẩy:
“Cô tưởng tôi ngu hay sao? Thả cô ra có bao nhiêu phần trăm tác dụng, chi bằng không chế cô có phải tốt hơn không?”
Hắn ép sát lại, nhìn gương mặt Mi vốn sợ hãi nhưng không làm phai đi sự xinh đẹp, thân hình thiếu nữ đang độ tuổi nảy nở, đôi bầu vú no tròn căng mọng trong áo dài trắng tinh, cặp mông cong vút, dáng người và nhan sắc thuộc hạng xuất sắc… Dục hoả hắn bốc lên, hắn ghì chặt Mi sát tường, bàn khẽ lướt qua bầu vú.
“Mềm mại thật.”
Mi rùng mình, tay chân cô đấm đá loạn xạ nhưng bị cơ thể của hắn ép lại nên không tác dụng mấy, cô sợ hãi:
“Không được… thả tôi ra…”
“Này anh bạn làm gì thế?” Dương bất ngờ xuất hiện.
Nghe âm thanh động thủ hắn hiếu kỳ lần theo âm thanh thì phát hiện sự việc này.
Hải khó chịu quan sát kẻ phá đám, không nói một lời hắn lao đến ra tay với Dương. Đòn hiểm nhắm vào yết hầu đánh tới, hắn tự tin chỉ một đòn hạ đo ván tuy nhiên chỉ thấy đối thủ dễ dàng né tránh, sau đó một trận đau đớn ập đến mạn sườn phải đánh bay hắn ra góc xó.
Dương tiến đến định cho thằng này ăn thêm mấy đòn vì tội ra tay độc ác thì tiếng lão bảo vệ ngoài cửa vang lên.
“Này mấy thằng kia làm gì ở chỗ này?”
Khi nãy quan sát cớ sự Dương biết chuyện không hay nên gọi cho lão Quyết bảo vệ hắn quen. Hắn chẳng muốn dính dáng đến mấy cái phiền phức chẳng qua tính huống khẩn cấp nên mới động thủ.
Cổng trường, một cô gái xinh xắn, trông có vẻ gấp gắp, đợi ai đó.
“Anh làm gì mà lâu thế?”
Con bé càu nhàu trách Dương. Thì ra đây là con cô Hằng, hồi nhỏ bị ám, nó cũng tầm tuổi dương hai đứa chơi thân và học cùng nên hay cùng đưa đón…
“À có tí việc anh quên, em đợi lâu không?”
Dương giấu đi sự việc kia, theo hắn thấy sự việc này không đơn giản, do đó không nên kể lể. Lão Quyết vừa đến, hắn bàn giao lại sự việc cho lão rồi chuồn đi, tất nhiên hôm sau hắn phải làm bản tường trình sự việc lên ban giám hiệu.
“Gần mười năm phút rồi đấy, về nhanh mẹ em chờ.”
Sáng hôm sau, sự việc nghiêm trọng hơn so với dự tính của Dương, hắn mất hai tiếng làm bản tường trình lên giám hiệu. Bước vào lớp 11A3, không khí có chút khác lạ khi mọi người đang bàn luận nhỏ vấn đề gì đó. Trên bục giảng, một giáo viên hoàn toàn không quen mặt, trạc tuổi bốn mươi, khuôn mặt già dặn. Hắn lịch sự chào hỏi rồi về chỗ, nghe qua mấy đứa cùng bàn tám mới biết được là cô giáo chủ nhiệm mới, cô tên Phương giáo viên bộ môn toán, mới chuyển đến được nhà trường phân công lớp này.
Chất giọng xứ Huế dịu nhẹ:
“Lớp mình đã suy nghĩ bầu chọn ai lên làm lớp trưởng chưa?”
Lớp trưởng năm ngoái trình độ học hơn lớp do vậy xin được chuyển sang 11A1 nên mới bước vào năm học vẫn chưa bầu ra lớp trưởng. Cả lớp dường im lặng trước câu hỏi của cô, có vẻ như không ai có can đảm để ứng cử hay tiến cử hoặc bọn họ chẳng quan tâm đến vấn đề này.
Đợi một lúc vẫn chưa có ai lên tiếng, Cô Phương đánh ánh mắt về phía Dương:
“Dương đúng không?”
“Vâng.” Hắn đứng lên nhã nhặn trả lời.
Cô Phương nhìn vẻ bề ngoài cao to, tướng tá cũng có hảo cảm.
“Cô tiến cử em làm lớp trưởng được không?”
Dương hơi bất ngờ, hắn có thắc mắc:
“Tại sao cô chọn em?”
“Vì cô thấy tiềm năng ở em. Được Không?”
Câu đáp khiến hắn bật cười.
Nụ cười này khiến cô Phương nhầm tưởng Dương đồng ý mà không biết hắn đang khó hiểu. “Tiềm năng” đến đâu thì cũng phải trải qua quá trình đúc kết, rèn luyện “kinh nghiệm” mới đảm nhận được. Bài học “kinh nghiệm” bao năm qua vẫn là rào cản quá lớn. Vậy tại sao cô không tiến cử lớp phó, tổ trưởng cơ chứ, chuyện này thật khó hiểu nhưng không sao nó cũng giúp ích cho hắn. Lần trước “Ứng Linh Trận” phát hiện luồng năng lượng bất thường dao động mạnh nơi đây, lão phú đích thân đến điều tra nhưng không phát hiện gì đành phải phân phó cho Dương điều tra, đảm nhiệm chức vụ khiến hắn có quyền hạn ngoài sáng lớn hơn, tác dụng cũng lớn.
“Vậy lớp mình có ai phải đối ý kiến không? Đồng thuận thì giơ tay, không ý kiến hoặc phủ quyết bỏ xuống.”
Dứt lời cả lớp giơ tay biểu quyết, Dương nhìn thoáng qua 100% đồng ý, hoàn toàn hợp lệ với chuyện bầu cử xứ này.
“100% Phiếu thuận, từ giờ Dương đảm nhiệm làm lớp trưởng kiêm luôn bí thư.”
Tan học như mọi khi Dương lấy xe đón Hương, hắn hơi ngạc nhiên thấy Hương đang vui cười trò chuyện với thanh niên nào đó. Gương mặt đẹp trai, ăn mặc sang trọng, cách ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự nhưng cũng không kém phần hài hước thông minh. Hình tượng rất dễ gây thiện cảm với người khác nhưng lại không gây hảo cảm với hắn vì sự vụ nghiêm trọng trong nhà dụng cụ có mặt của tên này lén quan sát một bên.
Hương mải tám chuyện không chú ý đến thằng anh đến lúc nào phải đến khi Dương lên tiếng cô mới nhận ra.
“Bạn mới em à, Hương?”
“Đây là anh Thắng, em mới quen, trong trường anh nổi tiếng, chắc anh cũng nghe danh.”
Dương gật đầu làm như biết nhưng thật ra hắn chả biết con mẹ thằng trước mặt là ai.
“Chào bạn, mình Thắng 12A1, rất vui được làm quen.”
Thắng lịch sự chào hỏi, Dương cũng đáp lễ cái bắt tay.
“Em Dương, hân hạnh quen biết.”
“Mình với Hương có hẹn tuần sau đi chụp bộ ảnh, cậu tham gia không?”
“Anh Dương đi đi, cùng cho vui.”
“Tuần sau anh bị kín lịch, chắc không tham gia được.”
Dương cũng phọt phẹt biết chút nhiếp ảnh hay đi chụp mẫu cho Hương. Phải nói con này cũng có dáng, mấy tay nháy cũng hay mời nhưng nó từ chối, nay gặp trai ngon là đồng ý luôn.
Thằng như có chuyện gì đó bận, chào hỏi qua loa.
“Cứ như thế nhé, mình có việc đi trước.”
Chiếc xe Lexus đợi từ lúc nào đến đón. Con Hương nhìn theo đến lúc chiếc xe đó khuất bóng mới thôi.
“Sao vậy thích rồi hả?”
“Hi Hi… người ta vừa đẹp trai, nhà giàu, nổi tiếng, nhiều tài năng ai mà không thích được cơ chứ?”
“Quen biết chắc lâu rồi nhỉ?”
“Mới quen đây thôi, lần trước xuống thư viện tình cờ thành bạn.”
“Vậy có cần tao cho cái bùa yêu giúp tiến triển nhanh hơn không?”
Hương ra mặt chảnh chọe:
“Ai bảo người ta muốn tiến triển quan hệ, thích thì thích nhưng không hợp mẫu của em.”
“Thế mẫu của mày là ai?”
“Mẫu à, bí mật!”
Thư phòng bí thư tỉnh ủy, bí thư Trịnh vừa nhâm nhi ly trà vừa theo dõi số mới tờ báo đảng, nội dung chủ yếu phương hướng, kế hoạch phát triển năm năm tới, những dự định đặt ra, mục tiêu cần đạt được.
Thư ký Kim gõ của, gã bước vào.
“Có chuyện gì?”
“Thưa bí thư, chủ tịch Hạ muốn gặp.”
Ông ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Cho ông ta vào.”
Bên ngoài khu biệt thự, chiếc lexus 570 đứng đợi, trong xe một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi, ngả mình mệt mỏi trên ghế:
“Dạo này thằng Thắng thế nào? Công việc nhiều quá không để ý nó được.”
Bên cạnh ông ta, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đáp:
“Chú yên tâm, nó vẫn tốt, cháu kêu người đón nó về rồi.”
“Đứa con trai này khiến tôi thật lo lắng, lâu rồi tôi chưa nói chuyện với nó.”
“Chú lo xa, em nó gần như toàn diện nổi trội mọi mặt.”
“Không chính vì vậy tôi mới lo.”
Người đàn ông không cho là thế nhưng cũng không dám tranh luận, một đứa con trai xuất sắc còn phải khiến bố mẹ lo lắng. Có hay hắn vẫn chưa lập gia đình, chưa hiểu lòng bậc cha mẹ.
“Thôi, để song công việc ở đây rồi gặp nó sau.” Ông ta than thở.
Bên ngoài, gã bảo vệ biệt thự đến thông báo:
“Chủ tịch Hạ, bí thư cho mời.”