Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2

Chương 78



Phần 78

Sau khi tắm rửa sạch sẽ ở trong phòng, Tô Thuyên không mảnh vải che thân nhẹ nhàng nằm thẳng xuống trên giường, trước ngực hai bầu vú theo hô hấp nhấp nhô, dưới bụng ngược lấy hình tam giác đen đặc lông mu tươi tốt tràn ngập vô hạn mị hoặc, cửa miệng âm đạo ướt át hơi mở, hai mép nhỏ tách ra đều đặn trái phải, tựa hồ lại tiếp tục còn muốn chờ mong nam nhân lấy cây côn thịt tiếp tục nhét vào an ủi.

Tống Thanh Thư đại thủ nhẹ nhàng mơn trớn chân ngọc của Tô Thuyên, nàng miễn cưỡng khống chế mình e lệ, đôi mắt đẹp mấp máy yên lặng hưởng thụ lấy Tống Thanh Thư xoa bóp, đang trong lúc nàng khó có thể tiêu thụ tâm trạng thoải mái khó có thể nói lời, thì đột ngột Tống Thanh Thư đầu liếm lên mắt cá chân nàng, rồi há miệng ngậm lấy gót ngọc thon thả của bàn chân, đầu lưỡi từng chút từng chút một liếm lên tới những đầu ngón chân của nàng, Tô Thuyên cau chặt lông mày, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi anh đào, một loại khoái cảm không hiểu theo từng ngón chân của nàng nhanh chóng hướng lên phóng đi, đến cặp bắp chân tinh xảo, đầu gối mượt mà, thẳng đến trên bắp đùi đầy đặn, rồi truyền đến khe rãnh u cốc nàng.

Trong nháy mắt, Tô Thuyên chỉ cảm thấy trong âm đạo mình xuân triều bắt đầu khởi động, phảng phất tràn đầy nhiệt khí, cửa miệng âm đạo lại rỉ ra dịch nhờn ướt sũng rồi, theo từ đầu lưỡi Tống Thanh Thư dọc từ bàn chân liếm lên, toàn bộ thần kinh trên ngọc thể Tô Thuyên cũng hưng phấn dựng lên, khi đầu lưỡi Tống Thanh Thư như lưỡi linh xà liếm đến bên trong bắp đùi non của nàng, Tô Thuyên thấy khoái cảm của mình giống như sắp là hỏng mất suýt chút nữa rớm lệ, đôi mắt đẹp mấp máy, đôi môi anh đào cắn lại, tâm trí của nàng đã triệt để mất đi ý chí.

– Không được, bẩn lắm…

Tô Thuyên la lên đồng thời nước mắt trong suốt của nàng đã ứa ra! Đây không phải là nước mắt thống khổ hay khuất nhục, đây là sự cảm động hạnh phúc. Thời cổ xưa, nữ nhân địa vị cực kỳ thấp, tam tòng tứ đức chính là rào cản quy ước lớn nhất, cho dù là nữ hiệp nổi danh, cũng không thể có quyền uy hơn được nam nhân! Thông minh như Hoàng Dung, lãnh ngạo như Tiểu Long Nữ cũng không có ngoại lệ.

Bởi vậy theo như suy nghĩ của nàng, nếu như một người nam nhân cam tâm hôn liếm lên ngón chân cùng nơi ẩn mật âm hộ của mình, đó là chuyện không có khả năng xảy ra. Nhưng hiện giờ Tống Thanh Thư đang làm như vậy đấy, nội tâm Tô Thuyên cảm động đồng thời thật sâu cảm nhận được Tống Thanh Thư đối với thân thể mình yêu thương tôn trọng, theo nàng, nếu như một người nam nhân tự hôn lên nơi ân mật mà mình cho là khu vực bẩn nhất, thì người nam nhân này còn có cái gì không thể vì mình mà không làm?

Tô Thuyên tâm trí từng bước một bị Tống Thanh Thư công hãm, thật ra cho dù là một nữ nhân tâm địa sắt đá, trong vòng vài ngày đối mặt với nhiều biến hóa như thế, cũng sẽ bị hỏng làm mất đi tất cả lý trí. Huống chi nàng đang đối mặt chính là một nam nhân mà mình đang dựa vào, Tô Thuyên như vậy đã bị Tống Thanh Thư hoàn toàn chinh phục…

Tống Thanh Thư dùng tay đè lại bờ eo của nàng, đầu lưỡi không lưu tình cứ dọc theo bắp đùi đầy đặn của Tô Thuyên một mực hướng tới nơi ngã ba của hai chân giao nhau, nhô lên đồi cốc liếm tới.

– A… Thanh Thư…

Tô Thuyên vô pháp rên rỉ, nàng giờ đã khép chặt lại đôi mắt đẹp, hô hấp lập tức trở nên thở dốc dồn dập lên, thở gấp hừ hừ, ưm lên nhiều tiếng, hai đầu núm vú hồng phấn, cũng bởi vì bị mãnh liệt kích thích đã dựng đứng thẳng lên, bên dưới cái u cốc màu mỡ, sền sệt trong suốt dịch nhờn đã róc rách chảy xuôi trào ra khỏi cửa miệng âm đạo.

– A… a…

Nàng không thể nào phát tiết cái khoái cảm này mãnh liệt đánh sâu vào, chỉ có thể một tay che lại miệng mình để giảm đi tiếng rên to, Tống Thanh Thư cứ như vậy lạt mềm buộc chặt khiêu khích, đối với một mỹ phụ thành thục đang vào thời kỳ hổ lang mà nói không thể nghi ngờ là sướng đến mức tàn khốc đấy.

Thời gian trôi qua không đến bao lâu, Tô Thuyên, mang theo kích động, mang theo sung sướng, tính dục tham lam cũng đã mãnh liệt đến mức không thể khống chế được, Tô Thuyên cảm thụ được hai mép nhỏ của mình đã sung huyết càng thêm mở rộng cửa hang âm đạo ra, mái tóc nàng run rẩy tả hữu dao động, đang trong lúc Tô Thuyên muốn lâm vào tình trạng điên cuồng bên trong, cả người như bị vứt lên không trung, thì đầu lưỡi của Tống Thanh Thư đã liếm lên đến hai bên mép nhỏ của nàng, tiếng rên Tô Thuyên trong nháy mắt đình chỉ, toàn thân kịch liệt run rẩy.

Khoảnh khắc bắt đầu dùng lưỡi khiêu khích trêu chọc cửa miệng âm đạo Tô Thuyên.

– Ưm… a…

Thân dưới của nàng liền căng thẳng, chủ động tách ra cặp đùi ngọc, để cho đầu lưỡi Tống Thanh Thư càng thêm thuận tiện xâm nhập tùy tâm sở dục, cái mông cao cao nhiệt tình giơ lên rời khỏi mặt giường, dường như muốn dùng hai chân kẹp lấy đầu của hắn, như là sợ cái miệng của Tống Thanh Thư rời khỏi cửa miệng âm đạo của mình, khi đầu lưỡi Tống Thanh Thư trượt lên trên khe rãnh âm hộ, tìm kiếm đến hạt trân châu âm hạch, liếm mút chung quanh hình tròn, thì Tô Thuyên trên giường cuồng loạn lắc lấy thân thể yêu kiều, khoái cảm tê dại mà thơm ngọt nhanh chóng khuếch tán mỗi khắp ngõ ngách thân thể mà đi.

– Á… chết mất… á…

Trong tiếng rên rỉ động tình, một làn âm tinh sền sệt nóng hổi theo từ bên trong âm đạo phun ra, toàn thân nàng ưỡn lên về phía trước, thân thể kịch liệt phát run lên, hai chân chăm chú kẹp chặt lấy đầu Tống Thanh Thư, khàn cả giọng rên to, hắn cảm nhận được một dòng nước sền sệt tuôn trào trơn trượt từ cửa hang âm đạo chảy xuôi ra ngoài, hắn lập tức dùng đầu lưỡi của mình mút sạch, thì ra âm đạo của Tô Thuyên dù dương vật của Tống Thanh Thư chưa có trạng thái tiến vào cũng đã một lần mỹ diệu đạt được cao trào…

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Tiếp theo không để cho Tô Thuyên có thời gian hồi phục, Tống Thanh Thư đắc ý nắm lấy lấy dương vật nhắm ngay cái miệng hang âm đạo đỏ ửng, dùng sức một cái, “ọt…” toàn bộ thân cây dương vật nhún sâu vào hết, Tô Thuyên thỏa mãn phát ra kiều gáy:

– Ui…

Bởi vì nàng lại có cảm nhận bên trong âm đạo được lèn chặt bằng cây côn thịt, bên trong thịt non siết chặt lại, Tống Thanh Thư hết sức đút vào, dâm hứng đại phát càng thêm dùng sức đỉnh đưa…

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Một lúc sau từ hoa tâm Tô Thuyên mang đến từng trận tô ngứa, khoái cảm truyền khắp tứ chi bách hài, nàng đã lên cơn động dâm tới cực điểm, hai tay liều mạng giữ lấy cái mông Tống Thanh Thư ghịt mạnh xuống phía cái âm hộ mình, còn cái mông lớn thì hướng lên, tận tình hưởng thụ lấy tình ái vui sướng.

Tô Thuyên thỉnh thoảng cong người lên, cúi đầu đem tầm mắt ngắm nhìn cây côn thịt tráng kiện đại bảo bối của Tống Thanh Thư đang hung mãnh đút ra vào trong cái âm đạo mình lồn, Nhưng thấy cửa huyệt hai mảnh non như thịt tươi âm thần, theo bảo bối đút vào, hai bên mép nhỏ sưng phồng không ngừng trở mình tiến vào nhảy ra, hai bộ phận sinh dục mật hợp, lắng nghe tiếng thở mạnh của nam nhân tuổi trẻ cùng với diễm phụ cô quạnh tiếng rên rỉ thỏa mãn, Tống Thanh Thư giờ đây đã bộc phát dã tính nam nhân, cuồng loạn đút vào, Tô Thuyên mị nhãn như tơ, thở gấp không thôi, toàn thân nhuộm đầy mồ hôi rơi, nói mê rên rỉ lấy:

– Đó… đó… cứ mạnh như thế… ui… ui…

Tống Thanh Thư nghe tiếng Tô Thuyên dâm ô như con mèo hoang kêu gọi xuân tình, hắn càng thêm ra sức kéo ra đâm vào kéo ra…

“Bạch… bạch… bạch…”

– Ai ui… lại đến… muốn… muốn tiết nữa rồi… ui… ui… á… a… a…

Đột nhiên Tô Thuyên hai tay nắm chặt thành giường, đầu ngửa về phía sau, hoa tâm của nàng hút lấy quy đầu Tống Thanh Thư, một làn âm tinh ấm áp từ cổ tử cung thẳng tiết ra, khiến quy đầu thấu tâm tê dại, thẳng buộc hắn chạy đua nước rút lần cuối cùng, đỉnh thêm vài cái, lập tức đại lượng tinh dịch nóng hừng hực cuồng phun bắn ra, đổ đầy cái hang âm đạo dâm loạn của Tô Thuyên, trên giường dính đầy tinh dịch âm tinh thấm ướt một mảnh, thành thục vũ mị đã hoàn toàn bị Tống Thanh Thư chinh phục.

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Trên đường đi tuy rằng kiều diễm liên miên không dứt, nhưng chung quy thì thuyền vẫn sẽ cặp bờ đến Thịnh Kinh thành.

Dọc theo đường đi thấy phố xá tiêu điều quạnh quẽ, so với lần trước hắn đến Thịnh Kinh thành tình hình rất khác nhau, hắn cảm nhận cảnh quan khí tức xơ xác, Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, trong lòng suy nghĩ: “Chẳng lẽ Hoằng Lịch dự định dọn dẹp trống trãi để giết mình…”

Âm thầm bóp tay Tô Thuyên ra hiệu nàng tăng cao đề phòng, Tống Thanh Thư vận lên công lực, bắt đầu cảnh giác.

Quân sĩ đã phái người đi tới Bảo thân vương phủ thông báo, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức truyền về, vẻ mặt binh lính áp giải chung quanh liền trở nên trở nên trầm trọng, Tống Thanh Thư cười lạnh, biết bọn họ suy nghĩ cái gì trong lòng, có thể là bọn họ cho rằng Hoằng Lịch đã muốn động thủ với hắn.

– Thôi không chờ thêm nữa, cứ đi đến Bảo thân vương phủ xem sao…

Tống Thanh Thư quyết định không chờ đợi thêm nữa, đám quân lính đi theo cũng không dám cản hắn, chỉ phòng bị hắn chạy trốn.

“Nếu ta thật muốn tẩu thoát, các ngươi ngăn lại được sao…” Tống Thanh Thư khinh thường, cũng không quan tâm đến, hắn nắm chặt tay Tô Thuyên, hiên ngang bước về phía Bảo thân vương phủ đi đến.

Nhìn trước mắt cổng lớn đóng chặt, Tống Thanh Thư trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, thủ lĩnh đám quân lính cũng thoáng nghi hoặc, ra hiệu thuộc hạ đi tới gõ cửa.

Một quân lính vừa định muốn gõ, nào ngờ vừa nhẹ nhàng đụng vào, cánh cổng lớn liền tự động mở ra.

“Kế không thành sao…”

Tống Thanh Thư là người gan lớn, hắn tính thầm chung quy cũng phải đối mặt với Hoằng Lịch, nên liền bước chân vào, đám quân sĩ thấy thế cũng nối đuôi theo nhau mà vào.

Đi được không bao lâu, Tống Thanh Thư liền kéo Tô Thuyên đến bên cạnh, dừng bước. Bốn phía tuy rằng không có một bóng người, nhưng hắn đã nhận ra được sát cơ từ mặt sau tòa nhà, có mai phục rất nhiều người.

– Tại sao ngừng lại? A…

Tên thủ lĩnh còn muốn hỏi Tống Thanh Thư tại sao dừng lại, chưa kịp nói tiếp thì một mũi tên nhọn bắn nhanh đến xuyên qua ngực.

Tiếng tên thủ lĩnh quân lính kêu lên thảm thiết, tiếp theo là từng loạt mưa tên rợp trời bắn đến.

– Ngay cả quân lính của mình mà cũng bắn chết, Hoằng Lịch đúng là lòng dạ độc ác.

Nghe tiếng kêu rên liên hồi bọn binh lính, Tống Thanh Thư không đành lòng, bất quá nghĩ đến Hoằng Lịch cũng không để ý đến thuộc hạ, thì mình đương nhiên lão xem chẳng là gì…

Tô Thuyên có được Tống Thanh Thư bảo hộ, thấy hắn cầm trong tay mộc Kiếm, khi thì điểm nhẹ những mũi tên bắn tới, khi thì đánh bạt những mũi tên, toàn bộ quá trình dường như diễn ra thật chậm, nhưng các mũi tên đầy trời như mưa vẫn duy trì một khoảng cách với người hắn…

“Lộp bộp… lộp bộp…”

Những mũi tên rơi vào dưới những phiên đá gây nên tiếng động, xung quanh hai người rất nhanh chất đầy những mũi tên.

Quan sát được tên binh lính áp giải đi theo cuối cùng ngã xuống chết, tuy rằng bọn chúng là kẻ địch chứ không phải bạn, nhưng từ đáy lòng Tống Thanh Thư vẫn khó có thể ức chế bay lên tức giận, hắn vung mộc kiếm đánh bật những mũi tên phóng ngược lại về phía đối phương, lập tức xung quanh vang lên tiếng đối phương kêu la thảm thiết khi trúng tên, không lâu lắm, một giọng nói quen thuộc vang lên.

– Đừng bắn… đừng bắn nữa, đó là Tống đại nhân…

Nhìn ra bóng người vội vàng chạy tới chính là Đa Long tổng quản, Tống Thanh Thư kinh ngạc dị thường:

– Đa tổng quản, ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Đa Long cười hắc hắc nói:

– Hoàng thượng lão nhân gia ở đây, tại hạ không ở đây thì còn ở đâu nữa?

– Làm sao lại có khả năng này?

Phản ứng đầu tiên của Tống Thanh Thư là Đa Long đang nói đùa, phải biết Khang Hy cùng Hoằng Lịch chỉ là duy trì hòa khí vẻ bề ngoài, ai cũng ngấm ngầm đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, Khang Hy đâu có điên khùng chạy tới đại bản doanh của Hoằng Lịch?

– Tống đại nhân, nhanh theo tại hạ đi bái kiến hoàng thượng, ngài rất nhớ đến Tống đại nhân lắm đấy.

Đa Long ra hiệu mời.

– Còn Bảo thân vương Hoằng Lịch?

Tống Thanh Thư thấy có gì không đúng, thậm chí hắn suy đoán Đa Long trong miệng nói hoàng thượng, nhưng thật sự là dựa vào mưu kế của Hoằng Lịch, lẽ nào hắn đều bị Hoằng Lịch lôi kéo.

– Bảo thân vương Hoằng Lịch nhiễm bệnh hiểm nghèo, mới mấy ngày trước đây đã từ trần.

Đa Long giọng nói nhẹ nhàng, thế nhưng khó nén trong lòng nụ cười khoái trá, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

– Hoằng Lịch chết rồi?

Tống Thanh Thư đương nhiên không tin câu chuyện Hoằng Lịch bị nhiễm bệnh mà chết, liên kết lại với với tình hình Khang Hy lại trùng hợp xuất hiện ở trong Thịnh Kinh thành, hắn liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Khi đi tới đại sảnh Bảo thân vương phủ, nhìn thấy bóng người quen thuộc, ảo tưởng cuối cùng của Tống Thanh Thư mới phá diệt.

– Tống ái khanh… hành trình đến Thần Long Đảo chắc vất vả gian nan lắm… đây có phải là Tô giáo chủ tân giáo chủ Thần Long Đảo phải không?

Khang Hi vẻ mặt tươi cười nhìn bên dưới hai người.

– Thiếp thân tham kiến hoàng thượng.

Tô Thuyên cũng thấy không hiểu ra sao, tại sao Khang Hi lại xuất hiện ở trong vương phủ của Hoằng Lịch.

– Bẩm hoàng thượng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tống Thanh Thư không nhịn được nữa trong lòng nghi vấn, mở miệng hỏi.

– Tống ái khanh, nhanh chúc mừng trẫm đi, trẫm rốt cục bây giờ đã triệt để nắm giữ toàn bộ Đại Thanh Quốc, ha ha ha ha…

Khang Hi tuy rằng thường ngày thâm ý cực sâu, nhưng bây giờ vẫn khó nén sự đắc ý, bắt đầu cười lớn.

Thấy Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, Khang Hy cười nói:

– Ngươi hiện ở trong lòng chắc là rất nghi hoặc, có muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.

– Bảo thân vương Hoằng Lịch thật sự chết rồi?

Tống Thanh Thư hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.

Khang Hy khóe môi lạnh lùng:

– Đương nhiên là chết rồi.

– Bẩm… Bảo thân vương chết như thế nào vậy?

Tống Thanh Thư hỏi tới.

– Đây là chuyện ngươi không nên hỏi…

Khang Hi ý tứ sâu xa nhìn hắn.

– Ngươi thật sự muốn nghe sao?

– Kính xin hoàng thượng công khai…

Tống Thanh Thư nhắm mắt nói.

Khang Hy trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mặt giãn ra cười.

– Cũng được, Tống ái khanh cũng không phải là người ngoài. Huống chi trẫm hoàn thành được tâm kế mà không có người chia sẻ, tựa như thành công mà không ai biết đến thì trong lòng cũng khó chịu…

Đa Long đột nhiên cả người run lên, vội vã quỳ xuống nói:

– Vi Thần xin được cáo lui trước…

Thấy Khang Hy phất tay, hắn vội vã lùi ra, thuận tiện còn đóng cửa phòng lại.

Tô Thuyên trong lòng cả kinh, nghĩ thầm trong chuyện này e rằng liên lụy đến một âm mưu động trời, Đa Long thân là tổng quản Đại Nội Thị Vệ cũng không dám ở lại nghe, nếu mình tiếp tục lưu lại nơi này thì chẳng khác gì dẫn hỏa lên người.

Tống Thanh Thư thấy Tô Thuyên lo lắng, dùng truyền âm nhập mật bảo nàng cứ ở lại tại chỗ này, Tô Thuyên tuy rằng không rõ lắm, nhưng vẫn thuận theo lời hắn, chỉ là trên mặt đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn.

Sở dĩ Tống Thanh Thư ngăn cản Tô Thuyên rời khỏi, bởi vì Tống Thanh Thư nhớ đến vừa rồi nghênh tiếp mình mà là một trận mưa tên chết người, nếu như những cung thủ đều là thuộc hạ của Khang Hi, mà lại không nhận ra hắn thì cũng rất là kỳ quái, chỉ đến khi hắn phản kích thì Đa Long liền chạy ra, chuyện này làm sao trùng hợp quá vậy? Bây giờ Khang Hy đã thu thập Hoằng Lịch, triệt để nắm giữ đại quyền Mãn Thanh, tình cảnh của hắn cũng dễ dàng suy đoán ra kết cuộc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...