Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2

Chương 92



Phần 92

Trước tâm ma quấy phá, Tống Thanh Thư đúng ra là nghĩ tới chuyện cứ như vậy giả trang Khang Hi, tiếp tục làm Hoàng đế, còn có thể thưởng thức tư vị từng Phi tử trong hậu cung, có điều Chu Chỉ Nhược, Đông Phương Mộ Tuyết, Hạ Thanh Thanh mấy phụ nhân này cùng nhau xuất hiện, làm cho Tống Thanh Thư đành phải đem những ý niệm này quên sạch sành sanh.

Đó là một loại cảm nhận kỳ quái trong lòng, phảng phất mình ở bên ngoài cùng các tình nhân lêu lổng thì bị thê tử phát hiện ra vậy, mang đến cho hắn xấu hổ trong lúc vô tình lại xua tan tâm ma Tống Thanh Thư, để hắn có thể tỉnh táo suy nghĩ tình cảnh bây giờ.

– Làm Hoàng đế có phải là rất thoải mái?

Đông Phương Mộ Tuyết cười nhìn hắn.

– Cũng được lắm…

Vừa trả lời xong, Tống Thanh Thư lập tức cảm giác được hai làn sát khí, vội sửa lời.

– Kỳ thực cũng là bình thường thôi, có nhiều quy củ bó buộc cực kỳ, còn lâu mới có tự tại như ngày trước.

– Đã như vậy, thì làm Hoàng đế để là gì nữa, Tống công tử, chúng ta ngao du thiên hạ đi thôi.

Hạ Thanh Thanh hưng phấn lắc lắc tay hắn.

Thấy Tống Thanh Thư lộ ra khó xử, Đông Phương Mộ Tuyết cười khúc khích:

– Hạ phu nhân, Tống công tử của ngươi bỏ ra công sức lao lực lớn như vậy mới thay thế được Khang Hi, hắn chưa kịp hưởng thụ thành quả trái ngọt, ngươi liền kêu hắn từ bỏ, hắn đương nhiên không tình nguyện rồi. ‘

– Hắn còn chưa hưởng thụ sao? Lúc ta ở trong hậu cung, còn nghe cung nữ, thái giám nói Tiểu Đông Hậu bị hắn… bị hắn rong ruổi làm cho không xuống nỗi giường…

Hạ Thanh Thanh nghĩ đến lại tức giận.

– Um… đệ lợi hại như vậy sao?

Đông Phương Mộ Tuyết hoài nghi địa quan sát dưới hạ thể của Tống Thanh Thư một chút.

Tống Thanh Thư bị nàng nhìn mặt đỏ ửng, kêu oan lên:

– Nào có trầm trọng như vậy, là tên cẩu nô tài ở phía sau lưng nói loạn huyên thuyên, trẫm mà biết được nhất định không tha.

– Ở trước mặt chúng ta đừng bày ra thái độ Hoàng đế.

Đông Phương Mộ Tuyết bĩu môi.

– Um… khoảng thời gian vừa qua thành thói quen.

Tống Thanh Thư sờ đầu, cười hắc hắc nói.

– Tống công tử, lẽ nào ngươi vẫn muốn ở trong Tử Cấm Thành sao?

Hạ Thanh Thanh lẳng lặng nhìn hắn.

– Tống công tử có nghĩ tới hay không, làm Hoàng Đế như thế này có sung sướng đến đâu, trong mắt thế gian cũng chỉ là Khang Hi vui sướng, còn cái tên Tống Thanh Thư chẳng mấy chốc sẽ bị lãng quên, cứ như vậy thì xem như Tông công tử thật sự chết rồi, nhưng nếu Tống công tử cuối cùng vẫn quyết định ở lại Tử Cấm Thành, ta… ta cũng đồng ý lấy thân phận Bình phi trong cung cùng ngươi.

Tống Thanh Thư cầm thật chặt tay nàng, cảm động nói không ra lời.

– Chà… chà…

Đông Phương Mộ Tuyết thì lại nói khác.

– Tống Thanh Thư, ta lại thật ra cảm thấy đệ tiếp tục làm Hoàng đế thì rất tốt, có rất nhiều việc cho tới nay không cách nào triển khai ý tưởng hoài bão, giờ thì sẽ có cơ sở thực lực. Hiện nay thiên hạ ngoại trừ Mông Cổ, thì Mãn Thanh là có thực lực cường đại nhất, nếu từ bỏ như vậy đúng là đáng tiếc.

Tống Thanh Thư trước đây cũng từng nghĩ đến chuyện tiếp tục đóng giả Khang Hi, có thể thân phận chân thật của mình nhất định sẽ bị quên lãng, có điều quyền lực lại mê hoặc quá lớn…

Lần này bị Hạ Thanh Thanh đâm thủng nói huỵch toẹt ra, Tống Thanh Thư cuối cùng cũng phải đối diện với vấn đề này, thêm vào tâm ma cũng biến mất, hắn bây giờ suy nghĩ kỹ lại Khang Hi trước khi lâm chung để lại di ngôn đến tột cùng là vì muốn gì?

Khang Hy trước khi chết không có nhắc đến báo thù, cũng không có cầu xin Tống Thanh Thư đối xử tử tế với Hoàng thân quốc thích của mình, chỉ duy nhất yêu cầu hắn cố gắng làm Hoàng đế này luôn.

Tống Thanh Thư lúc đó không hiểu được, bây giờ mới biết rõ ràng mưu tính sâu xa của Khang Hy, hắn liệu định mình sẽ không nhịn được sự mê hoặc khi làm Hoàng đế, một khi mê muội ăn sâu vào tâm tư, đương nhiên sẽ lấy thân phận của Khang Hy xuất hiện trên thế gian, như vậy dù cho Khang Hi chết rồi, nhưng lại sống sót, còn Tống Thanh Thư sống sót, thì phải âm giấu cũng như đã chết rồi.

Cho dù trăm nghìn năm sau, trên ghi chép sách sử của hậu thế thì tất cả đều là chuyện của Khang Hy, còn đối với Tống Thanh Thư thì sách sử cao lắm là ghi chép sơ lược hắn âm mưu ám sát Hoàng đế Khang Hy, cuối cùng thất bại bị lột da tróc thịt là xong.

Tống Thanh Thư sau khi giả mạo Khang Hy, có thể đối xử tử tế với Hoàng thân quốc thích hay không hoặc là dâm loạn toàn bộ Phi tần hậu cung, đó không phải là chú ý quan tâm của Khang Hy.

Khang Hy cũng không sợ Tống Thanh Thư nhìn thấu ý đồ của hắn, dù sao đây là đường đường chính chính dương mưu, vấn đề then chốt là xem Tống Thanh Thư có chịu đựng được sự dụ hoặc của hoàng vị hay không?

Tuy rằng mùi hương nồng nàn thân thể Hạ Thanh Thanh trong ngực, Tống Thanh Thư vẫn cảm thấy sau lưng lạnh toát cả người, may là mình không có nỗ lực cùng Khang Hi so đấu quyền mưu bố cục, mà là lựa chọn liều mạng kết thúc nhanh, cũng may mắn trở thành người thắng sau cùng.

– Ai nói là ta muốn từ bỏ?

Tống Thanh Thư trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói.

Nghe hắn nói, Đông Phương Mộ Tuyết ánh mắt sáng lên, Hạ Thanh Thanh vẻ mặt buồn bã, nhưng bất quá nghĩ đến bất luận làm sao thì mình cũng sẽ ở bên cạnh hắn, nên cũng không lo lắng nhiều.

– Hoàng đế ta phải làm, Tống Thanh Thư ta cũng muốn làm.

Tống Thanh Thư trong ánh mắt phảng phất phát ra tia sáng lóng lánh.

Hạ Thanh Thanh sững sờ, Đông Phương Mộ Tuyết cau mày nói:

– Trên đời có đoạt được cũng sẽ có mất, làm gì có chuyện tốt lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy.

– Đó chỉ là kẻ ngu dốt không nghĩ tới biện pháp giải quyết, một lý do của kẻ tầm thường mà thôi.

Tống Thanh Thư từ tốn nói.

– Đệ có một mình thì đương nhiên không cách nào làm được, nhưng có các người giúp đỡ, thì sẽ có khả năng chuyển biến tốt.

– Ngươi nói nghe thử xem sao…

Đông Phương Mộ Tuyết đăm chiêu, tựa hồ lờ mờ đoán được ý nghĩ của hắn.

– Tuyết tỷ tỷ… có hứng thú làm Hoàng Đế không vậy?

Tống Thanh Thư cười tủm tỉm nhìn Đông Phương Mộ Tuyết.

Đông Phương Mộ Tuyết ngạc nhiên, rất nhanh phản ứng lại, khóe môi vểnh lên:

– Đương nhiên, đời này cái gì ta cũng đều đã nếm qua, chỉ là chưa từng có tư vị thử làm Hoàng Đế…

– Cái gì cũng đều đã nếm qua?

Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, đột nhiên trong lòng có chút cảm giác khó chịu, khi lại nghĩ đến chuyện nàng đang nằm dưới háng của một nam nhân…

Nhìn thấy Tống Thanh Thư nét mặt cổ quái, Đông Phương Mộ Tuyết kinh ngạc, hiểu ra:

– Khốn kiếp, trong đầu ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì vậy…

– Rõ ràng là tự tỷ tỷ nói có nghĩa khác…

Tống Thanh Thư lẩm bẩm.

– Các ngươi đang nói cái gì mà ta nghe qua không hiểu gì cả?

Hạ Thanh Thanh bực mình đánh gãy lối nói chuyện mờ ám bí hiểm của hai người.

– Tại hạ ý nói để cho Tuyết tỷ tỷ dịch dung thành Khang Hi, được vậy thì tại hạ có thể bứt ra ra để hoàn thành sự nghiệp của mình.

Tống Thanh Thư vội vàng đem đề tài dời.

– Tại sao không thể là do ta dịch dung thành Khang Hi, ngày trước bản phu nhân đã từng nữ cải nam trang trà trộn giang hồ có mấy ai biết đâu…

Hạ Thanh Thanh tuy rằng cố nhẫn nhịn, nhưng về chuyện ghen tị này, cũng không phải nói thì có thể thay đổi ngay được.

– À… Hạ phu nhân còn có chuyện trọng yếu hơn a.

Tống Thanh Thư yêu thương nhìn nàng nói.

Hạ Thanh Thanh lời vừa ra khỏi miệng thì có chút hối hận, mình đã là một thiếu phụ từng trải chứ đâu phải là một tiểu cô nương, trải qua thiên tân vạn khổ, thật vất vả mới có thể cùng Tống Thanh Thư cùng nhau, cần gì phải nhỏ mọn như vậy, liền vội hỏi:

– Chuyện quan trọng gì vậy?

– Đi theo giúp tại hạ…

Tống Thanh Thư trêu nàng.

– Vậy sao? Hay lắm.

Hạ Thanh Thanh khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu.

Dưới suy nghĩ của nàng, có thể ở bên cạnh Tống Thanh Thư, thì so với làm Hoàng Đế gì đó thì có ý tứ hơn nhiều.

Nhìn thấy Hạ Thanh Thanh e thẹn quyến rũ, Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, nói tiếp:

– Hạ phu nhân theo tại hạ đi về Sơn Đông, hiện tại Kim Xà doanh đang bị phân liệt đã lâu, chúng ta một lần nữa tái hợp lại…

– Kim Xà doanh?

Nghe hắn nhấc đến, trong lòng Hạ Thanh Thanh đau xót, thần sắc cũng ảm đạm.

Tống Thanh Thư thấy nàng khó xử, chần chừ nói:

– Xin thứ lỗi, suýt chút nữa đã quên Kim Xà doanh là tâm huyết của Viên…

Hạ Thanh Thanh ngón tay nhẹ nhàng đặt tại trên môi hắn, khẽ lắc đầu:

– Chuyện đã qua, đừng nhắc đến…

Đông Phương Mộ Tuyết đột nhiên mỉm cười cổ quái:

– Thật hay cho Tống Thanh Thư, không những dụ dỗ phu nhân của Viên Thừa Chí, bây giờ còn muốn tiếp nhận di sản của hắn, đệ thật là lợi hại.

Tống Thanh Thư nghe được đầu đầy mồ hôi, đang muốn giải thích, thế nhưng Hạ Thanh Thanh lại không trách móc nói:

– Hừ, chỉ cần ta thương yêu Tống công tử là được, bản phu nhân đồng ý, còn về Kim Xà doanh, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời của Viên đại ca chính là lật đổ Mãn Thanh, cũng không muốn nhìn thấy Kim Xà doanh chia năm xẻ bảy, Tống công tử đã giết Hoàng đế Mãn Thanh, Viên đại ca ở trên trời nếu có linh thiêng, chắc cũng hài lòng khi nhìn thấy Tống công tử một lần nữa tái hợp lại Kim Xà doanh.

– Hừ… tâm tính của nữ nhân một khi thay đổi thật là đáng sợ.

Đông Phương Mộ Tuyết lại cường điệu nói.

– Không chỉ vội vã đem thân thể muốn đưa cho nam nhân khác, ngay cả di sản của phu quân mình cũng muốn gấp rút đưa cho người.

Thần sắc Hạ Thanh Thanh bị Đông Phương Mộ Tuyết châm chọc lúc hồng, lúc trắng, đột nhiên nàng nhoẻn miệng cười như xuân:

– Ngươi hà tất đối chọi gay gắt làm khó dễ với ta, ta chỉ mong Tống công tử không chê bai ta, lại không cầu đến cái gì danh phận, cho nên cũng không có uy hiếp gì đến danh phận của ngươi, có nói đến… thì ngươi nên chân chính chuẩn bị đối phó với Chu phu nhân của phái Nga Mi mới đúng kìa.

Đông Phương Mộ Tuyết không ngờ tới mình dẫn lửa thiêu thân, nghe được Hạ Thanh Thanh nói thế, liền cuống lên:

– Ngươi cho rằng ta đang tranh giành hắn với ngươi sao? Quả thực chuyện cười, Tống Thanh Thư có tài cán gì, mà ta lại cùng tình nhân của hắn chi tranh? Quả thật là xem thường ta…

Hạ Thanh Thanh cười nhạt:

– Có lẽ ngươi chưa nhìn thấy rõ tâm tư sâu kín của mình, lúc trước ta cũng đã từng như vậy, sau này thì ngươi sẽ thấy rõ ràng thôi…

– Này… này hai vị… dừng lại đi, đầu ta sắp bị nổ tung rồi đây.

Thấy hai người bọn họ càng nói càng thái quá, Tống Thanh Thư hít vào ngụm khí lạnh, vội vã ngăn cản hai nàng tranh cãi.

– Chúng ta cố gắng tìm ra sách lược tình thế sắp tới đi…

Đông Phương Mộ Tuyết đang bị Hạ Thanh Thanh nói làm cho bực bội, liền hỏi:

– Đệ nói thẳng ra đi, ngươi muốn dùng Kim Xà doanh để làm chuyện gì?

– Hiện nay đệ thân ở trong cung, bên ngoài nhìn vào tựa như là trong tay đang nắm tinh binh tướng sĩ thiên hạ, kỳ thực tất cả những thứ này đều là ảo tưởng xây trên cát, tất cả đều là xây dựng với thân phận của Khang Hy, một khi bị bại lộ, thì đệ chẳng là cái gì cả…

Tống Thanh Thư trầm giọng nói.

– Vì lẽ đó nên đệ mới có dự định thành lập thế lực nòng cốt của riêng mình, có địa bàn, có binh mã, ở trong thời loạn thế này mới có một vị trí vững vàng.

– Vậy ngươi dự định lấy Kim Xà doanh làm trụ cột, thành lập thế lực của chính mình thì ta có thể hiểu được, nhưng ta thấy khó hiểu là…

Đông Phương Mộ Tuyết lẳng lặng nhìn hắn rồi nói tiếp.

– Đệ đến tột cùng muốn đem cái thế lực này phát triển tới mức độ nào?

– Lật đổ Mãn Thanh, một lần nữa thành lập lại lãnh thổ của người Hán, sẽ cùng Mông Cổ tranh giành thiên hạ.

Tống Thanh Thư đứng chắp tay, trên người loàng thoáng ẩn hiện một uy thế ngập trời.

Chương trước Chương tiếp
Loading...