Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2
Chương 93
– Mãn Thanh bây giờ tướng mạnh binh tinh, đệ muốn lật đổ, nói dễ vậy sao?
Đông Phương Mộ Tuyết thì không có lạc quan như vậy, cau mày nói.
– Bằng vào thực lực bây giờ, trực tiếp dùng sức mạnh thì chắc chắn là không được.
Tống Thanh Thư nhìn Đông Phương Mộ Tuyết mỉm cười.
– Thế nhưng có tỷ tỷ giả làm Khang Hi chờ thời cơ, khi có cơ hội thì từ không thể có thể biến thành có thể…
Đông Phương Mộ Tuyết liền hiểu ý hắn:
– Đệ suy tính thật đáng đánh đòn, chỉ cần ta làm Khang Hi với những tính toán hồ đồ đánh lạc hướng đứng mũi chịu sào, ngươi có thể chậm rãi từ từ lớn mạnh, còn triều đình Mãn Thanh dần dần đối với Hoàng Đế thất vọng, lòng người lay động, lúc đó thế lực nghiêng về phía đệ, tiếp theo thì đệ muốn chân chính đoạt lấy Mãn Thanh cũng không phải là không thể…
– Tuyết tỷ tỷ không hổ là một Giáo…
Chợt nhớ tới Hạ Thanh Thanh còn ở bên cạnh, Tống Thanh Thư vội cười ha ha, che giấu câu “giáo chủ…”
– Dù cho đệ nói như thế nào cũng không qua mặt được tỷ tỷ…
– Chỉ là nếu chỉ dùng thuật dịch dung thì quả thật để cho người bên ngoài không nhìn ra sơ hở sao?
Đông Phương Mộ Tuyết đối với chuyện này hoài nghi.
– Thuật dịch dung này là bản lĩnh của nhà Cô Tô Mộ Dung, do một cô nương chân truyền lại cho đệ, có hiệu quả cực kỳ, đệ sẽ cẩn thận dạy lại kỹ lưỡng cho tỷ tỷ, cũng không có vấn đề gì đâu.
Tống Thanh Thư trầm tư chốc lát, đột nhiên chần chừ.
– Có điều lo lắng nhất là những Phi tử trong hậu cung, tỷ tỷ rất khó khi thị tẩm làm qua loa lấy lệ với bọn họ được…
Tống Thanh Thư ý tứ rất rõ ràng, hắn tuy rằng cũng là giả, nhưng dù sao cũng là nam nhân, tốn chút thủ đoạn có thể giấu diếm được những Phi tử kia cũng không phải không thể. Đông Phương Mộ Tuyết thì khác, giả Khang Hy đã khó, hơn nữa cũng không phải là nam nhân, đương nhiên khó càng thêm khó khi gần gũi giường chiếu với các nữ nhân.
– Hừ, chuyện này không cần đến để nhọc lòng, chỉ cần ngươi có thế giúp dạy ta về thuật dịch dung giả Khang Hi, những chuyện còn lại thì tự ta có thể giải quyết.
Đông Phương Mộ Tuyết lườm hắn một cái, rất nhanh lộ ra thần sắc say mê.
– Giang hồ đồn đại, Cô Tô Mộ Dung gia biết rõ thiên hạ võ học, bây giờ xem ra, quả nhiên nói không ngoa, chỉ là một nha hoàn của mình mà cũng có thần kỹ dịch dung như vậy.
– Hầy… đừng nói là tỷ tỷ có tính toán đến Yến Tử Ổ để gây náo loạn tìm hiểu võ học chứ?
Tống Thanh Thư kinh hãi biến sắc.
– Mộ Dung công tử đối với ta có ân, nể tình ta dù có muốn hạ thủ cũng phải lưu tình.
Mộ Dung Phục tuy rằng được cho nhất lưu cao thủ, nhưng nếu thật bị Đông Phương Mộ Tuyết tìm đến cửa, sẽ phát sinh ra cái gì thảm án diệt môn a, cho dù Mộ Dung Phục tuy rằng bản tính không tốt, nhưng Tống Thanh Thư biết đến Thần Chiếu Kinh để trị liệu nội thương kinh mạch đứt đoạn, cũng là có công của Mộ Dung Phục.
– Đệ yên tâm đi, ta làm sao bỏ qua chuyện thú vị dịch dung thành Khang Hi như thế, việc gì lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Cô Tô?
Đông Phương Mộ Tuyết cũng có vẻ băn khoăn.
– Huống chi, giang hồ đồn đại, Mộ Dung Bác cũng chưa chắc gì quy thiên, trọng thương ta chưa lành, vạn nhất đụng với lão sợ rằng cũng không chiếm được tiên phong.
Nghe nàng nói như vậy, Tống Thanh Thư mới yên lòng gật gật đầu.
Vì trời sắp sáng, Tống Thanh Thư không thể để cho thân phận Hạ Thanh Thanh bại lộ, liền bảo nàng hãy về tẩm cung, tiếp tục đóng vai làm Bình phi, Hạ Thanh Thanh biết hiện tại Khang Hi chính là Tống Thanh Thư, đương nhiên vui vẻ chấp nhận chuyện này, có điều đến lúc rời đi vẫn là lưu luyến.
Chờ Hạ Thanh Thanh đi khỏi, Đông Phương Mộ Tuyết cười trêu nói:
– Hạ cô nương giờ đã phó mặc cho đệ muốn làm gì thì làm rồi, điềm đạm đáng yêu ngay ta là nữ nhân nhìn thấy cũng động lòng không nhịn được, để lại cam lòng thả nàng quay về cung sao?
– Ngày sau còn dài, trong cung có quy củ trong cung, nếu như vào lúc này lộ ra sơ hở gì thì sẽ không hay.
Tống Thanh Thư lúc này mới tới tả oán nói.
– Tối hôm qua tỷ tỷ làm gì thế… vốn là đệ dự định vẫn giữ hình dạng Khang Hi để cùng Chu Chỉ Nhược một đao cắt đứt…
– Lẽ nào đệ lại không thích cảm giác cùng nàng ở trong phòng vừa rồi?
Đông Phương Mộ Tuyết không trả lời, hỏi ngược lại.
– Đúng là cũng không tệ lắm.
Tống Thanh Thư bị nàng nhìn ra da mặt nóng lên, lẩm bẩm nói.
– Chỉ có điều đệ thật vất vả mới dùng thân phận Khang Hy nói tốt cho Tống Thanh Thư, dự định nhất đao lưỡng đoạn thì bị tỷ tỷ làm vậy, bây giờ tâm trí lại rối loạn.
– Nhất đao lưỡng đoạn? Chu cô nương giống như u lan thâm trầm, thanh lệ không gì tả nổi, đệ thật cam long sao?
Đông Phương Mộ Tuyết thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nói.
– Ta cũng không rảnh rỗi đến mức làm môi bà (bà mối), nhưng Chu phu nhân thân là chưởng môn phái Nga Mi, ở cảnh nội Tứ Xuyên thế lực hết sức quan trọng, nếu đệ có dự tính tranh giành thiên hạ, bỏ qua nàng như vậy thì có chút bất trí…
Tống Thanh Thư không vui:
– Nam nhi được thiên hạ, phải dựa vào bản lĩnh thật sự, mượn tay nữ nhân như vậy thì tính là gì?
Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh nói:
– Ngày xưa Quang Vũ đế kỳ tài ngút trời, văn thao võ lược, cái gì cũng vượt qua đệ gấp trăm lần. Không như thường nhờ đến nữ nhân Quách Thánh Thông, phía sau nàng có mười vạn đại quân, ảnh hưởng cục diện Hà Bắc từ đó sau này tranh giành thiên hạ? Những người tay trắng dựng nghiệp Đế hoàng, thuở trước càng nhờ nữ nhân chống đỡ, Lữ Trĩ với Lưu Bang, Lâu Chiêu Quân với Cao Hoan, Mã Tú Anh với Chu Nguyên Chương, hậu nhân sau này đã có ai từng vì vậy mà dám xem thường bọn họ?
Tống Thanh Thư ngẩn ra, chắp tay nói tạ:
– Đa tạ Tuyết tỷ tỷ chỉ điểm, đệ đúng là cổ hủ.
– Tuyết tỷ tỷ?
Đông Phương Mộ Tuyết khó hiểu.
– Đệ định lừa gạt Hạ phu nhân kia cả đời sao? Ngày sau nàng biết chính ta giết chết Viên Thừa Chí, mà đệ lại cùng ta có quan hệ mật thiết, đệ đoán thử xem nàng sẽ suy nghĩ như thế nào? ‘
– Có những chuyện không biết chân tướng sự thật thì tốt hơn là biết.
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ thở dài.
– Hy vọng là đệ có thể giấu Hạ phụ nhân chuyện này cả đời…
– Chung quy cuối cùng sẽ không che giấu được…
Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói, hai người dần dần rơi vào trầm mặc.
– Thuật dịch dung của đệ đã đến mức độ nào rồi, nhanh cho biết đi.
Thấy Tống Thanh Thư giả mạo Khang Hy không một sơ hở, Đông Phương Mộ Tuyết khó có thể ức chế lòng hiếu kỳ của mình.
– Dịch dung cũng không phải là cái gì khó, then chốt chính là dung mạo, giọng nói, tự thân diễn xuất… v… v…
Sau khi ra ngoài báo thái giám ngày hôm nay không lên triều, Tống Thanh Thư có lượng thời gian rảnh rỗi, liền ở trong phòng đóng kín cửa cẩn thận dạy kỹ lưỡng thuật dịch dung cho Đông Phương Mộ Tuyết.
– Hừ… mấy tên thái giám chết bầm, lúc nào cũng vây quanh chú ý đến đệ, rất là đáng ghét.
Đông Phương Mộ Tuyết nghe tiếng động bên ngoài, đột nhiên hai tay vỗ bàn, lấy ra mấy mũi Tú Hoa Châm muốn bắn ra.
– Ai dà… cô cô của ta.
Tống Thanh Thư vội nắm giữ hai tay của nàng lại.
– Nếu tỷ phóng châm giết chết bọn chúng, sự tình lớn chuyện sẽ làm cho người hoài nghi, chúng ta đang trong giai đoạn không bình thường, phải biết nhẫn nhịn biết điều…
– Thả móng vuốt của đệ ra…
Đông Phương Mộ Tuyết hơi đỏ mặt, nàng vốn không có ý định thật sự đem châm bắn ra, chứ không thì Tống Thanh Thư cũng đừng hòng ung dung cản lại kịp.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng thu tay về, để hóa giải lúng túng, sau khi quan sát chúng quanh:
– Mấy tên thái giám không biết là thế lực của ai trong cung phái tới thăm dò, tin hôm nay đệ không vào triều phỏng chừng đã sớm truyền khắp trong cung, hơn nữa còn có tên Đa Long khốn kia thêm mắm dặm muối, e rằng không ít người cho rằng đệ đang… đang… rong ruổi cày xới ba nữ nhân thích khách vừa bị bắt kia, dẫn đến ngay tảo triều cũng không màng đến…
– Chẳng qua là lâu nay thượng bất chính hạ tắc loạn…
Đông Phương Mộ Tuyết tức giận nói.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Thì tỷ tỷ cũng nhìn thấy tình hình rồi, đệ đang cân nhắc sau này thì tỷ tỷ ứng đối như thế nào để câu tâm các Phi tử trong hậu cung đây.
Hừ…
Đông Phương Mộ Tuyết kiêu ngạo nói.
– Về vấn đề này so với đệ, ta có thể am hiểu hơn nhiều…
– Hả… tại sao?
Tống Thanh Thư ngẩn ra.
– Lẽ nào đệ đã quên, ta đã là đường đường Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, ngày trước cơ thiếp cũng thành đàn, giữa các nàng tranh sủng với nhau e rằng so với hoàng cung cũng không hề kém cạnh.
Đông Phương Mộ Tuyết đắc ý nói.
Tống Thanh Thư thấy quái lạ cực kỳ:
– Tỷ tỷ không phải là nam nhân, thế thì có cái vật gì tốt để các nàng tranh giành cơ chứ?
Đông Phương Mộ Tuyết gắt một cái:
– Đệ đừng quá khinh thường ta, ta đương nhiên có bản lĩnh thỏa mãn thân thể của những nữ nhân kia, làm cho các nàng sung sướng mơ màng, nói không chắc đệ còn không sánh được bằng ta đâu đấy.
– Um… đến tột cùng thì tỷ tỷ dùng… cách nào vậy?
Thấy Đông Phương Mộ Tuyết nghiêm túc nói biểu hiện không phải đánh lừa hắn, Tống Thanh Thư bắt đầu nghi hoặc, hắn bây giờ rất tò mò, Đông Phương Mộ Tuyết một nữ nhân, vậy khi giao hoan với những nữ nhân khác… thì sử dụng bằng cái vật gì đây?
– Hừ… đây là loại chuyện riêng tư khuê các, tại sao ta phải nói cho đệ biết?
Đông Phương Mộ Tuyết lườm hắn, lạnh nhạt nói.
– Vậy nếu tỷ tỷ không nói cho đệ biết, thì thuật dịch dung thần bí này đệ cũng sẽ không dạy cho tỷ tỷ đâu.
Tống Thanh Thư nghiến răng, uy hiếp nói.
– Không dạy thì thôi, ta để cho đệ cả đời nhốt ở trong thâm cung này, rồi danh tự Tống Thanh Thư sẽ theo gió mà biến mất đi.
Đông Phương Mộ Tuyết thản nhiên, ưu nhã nằm nghiêng ở trên cái giường, lấy tay chống má, đôi mắt sáng như sao nửa khép hờ nói.
– Um… Tuyết tỷ tỷ tốt, là đệ sai rồi, tỷ tỷ chỉ điểm cho đệ biết đi.
Tống Thanh Thư thấy cứng rắn không được, đành xuống nước ỉ ôi.
– Hừ… sợ đệ rồi.
Đông Phương Mộ Tuyết bị hắn làm phiền không chịu được, đành ngoắc ngoắc tay.
– Đến gần đây ta nói cho nghe.
Tống Thanh Thư mừng rỡ đem lỗ tai đưa tới, nghe Đông Phương Mộ Tuyết tinh tế giảng giải, sắc mặt biến hóa không ngớt.
– Tiếp theo sẽ làm thế nào?
– Trong cuộc giao hoan, chỉ có nữ nhân mới có thể cảm nhận được thân thể nữ cần cái gì rõ ràng nhất…
Cùng Tống Thanh Thư trao đổi chuyện giường chiếu, Đông Phương Mộ Tuyết cũng cảm thấy có chút không thích hợp, có điều nàng cũng tương tự hắn, lại có một sự hưng phấn dị dạng kỳ lạ.
Nói chuyện với hắn một hồi, Đông Phương Mộ Tuyết thấy cả người nóng lên, thân thể không tự chủ rốt cuộc cầm cự không nổi, âm thầm kín đáo kẹp chặt hai bắp đùi mình lại, trong mơ hồ, nàng cảm giác được hạ thể của mình cũng đã sớm rỉ ướt, một thoáng ngượng ngùng nhanh xẹt qua…
– Đúng là đệ được mở mắt ra, trong trời đất còn ẩn giấu nhiều điều mình chưa biết đến.
Tống Thanh Thư tấm tắc lấy, trên mặt biểu lộ nóng lòng muốn thực hành ngay trên người nữ nhân cho biết.
– Nhìn dáng vẻ của đệ không kịp đợi, muốn đi tìm Phi tử để thể nghiệm rồi phải không?
Đông Phương Mộ Tuyết hừ một tiếng.
– Đừng hòng mơ tới rời khỏi nơi đây một bước, ta học được thuật dịch dung xong rồi thì đệ muốn đi đâu thì đi…
Bị nàng nói toạc ra tâm tư, Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười cợt:
– Đúng rồi, có phải là tỷ tỷ muốn học dịch dung xong thì cũng ngay tức khắc hóa thân thành Khang Hy, tỷ tỷ có bản lĩnh lớn như vậy, chẳng phải là muốn đi đến làm loạn hậu cung?
– Nhớ tới như vậy ta thật sự lại hưng phấn rồi.
Đông Phương Mộ Tuyết ánh mắt sáng ngời.
– Um…
Tống Thanh Thư cũng không quan tâm ý, dù sao tất cả Phi tử cũng đều là của Khang Hy.
– Bất cứ Phi tử nào thì đệ cũng mặc kệ, có điều tỷ tỷ không thể đụng vào Tiểu Đông Hậu được.
– Tại sao?
Đông Phương Mộ Tuyết nhìn hắn, ánh mắt trêu tức.
– Tiểu Đông Hậu dù sao cũng đã là nữ nhân của đệ, nếu để tỷ tỷ đùa bỡn quả thật đệ có chút… e ngại cái đó bên dưới của nàng… bị hỏng mất.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm, không biết mình vì sao lại sợ một nữ nhân khác đục khoét vào cái đó bên dưới của nữ nhân mình…
– Hừ… hừ… ta dù bản lĩnh có cao siêu đến đâu, nhưng cũng là một nữ nhân, thì làm gì mà làm thương tổn gì chỗ đó, vậy đệ sợ cái gì cơ chứ?
Đông Phương Mộ Tuyết nói.
– Thật ra bây giờ thì đệ đang hoài nghi đến tột cùng tỷ tỷ có phải là nữ nhân không đấy…
Tống Thanh Thư nói xong cảm lạnh toát cả người, nhưng nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết biểu hiện lại càng quái lạ hơn, nhìn kỹ lại vóc dáng của nàng, không khỏi ngây người, nàng vừa xoay người nằm ngửa, theo hơi thở của nàng, hai bầu vú ngạo nhân đầy đặn cao ngất khác thường, giống như hai tòa núi non phập phồng, hắn thất kinh, Đông Phương Mộ Tuyết đang nằm ngửa mà hai bầu vú còn dựng đứng cao như vậy…
Đông Phương Mộ Tuyết thấy hắn nhìn mình, rất nhanh thanh tĩnh lại, cười nhạt nói:
– Ngươi làm sao vậy? Có muốn ta cởi y phục để cho ngươi tra xét một chút?