Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3
Chương 52
Tống Thanh Thư thở dài nhẹ nhõm, đây là nhờ có Âu Dương Phong làm ra chuyện tốt như vậy, vào lúc này mới có cơ hội để trở mình:
– Bây giờ mọi người nhìn lại sự tình đã rất rõ ràng, có người bố trí một cái bẫy, cố ý làm bẩn danh tiết của Hoàng bang chủ…
Hắn lời còn chưa nói hết, quần hùng thấy rõ ràng mình bị lợi dụng giận dữ:
– Đây là gian kế thâm độc của kẻ nào?
Tương tự tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên.
Triệu Mẫn đã sớm thấy sự tình không đúng, đang muốn âm thầm lén lút ly khai khỏi nơi đây, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói Tống Thanh Thư trêu tức:
– Quận chúa lẽ nào muốn rời đi khỏi đây mà không có một lời giải thích thỏa đáng sao?
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Có Tống Thanh Thư nhắc nhở, quần hùng rốt cục nhớ tới Triệu Mẫn và cho nàng là kẻ cầm đầu, tức giận mắng không ngớt:
– Suýt chút nữa trúng gian kế yêu nữ này rồi!
– Nữ nhân này tâm địa ác độc đến cực điểm, nếu âm mưu này thành công, thì Hoàng bang chủ đã bị thiên đại khuất nhục.
– Giết yêu nữ đi…
Không biết là ai rống lên, rất nhanh được mọi người hưởng ứng…
Triệu Mẫn cũng vô cùng phiền muộn, vốn kế hoạch đều nằm trong lòng bàn tay, đột nhiên lãi hiện ra một Trường Bình công chúa, lập tức làm cho tình thế nghịch chuyển.
Càng làm cho Triệu Mẫn uất ức, chính là bình thường nàng tùy tiện sử dụng thủ đoạn bịa đặt cũng đều có thể lừa phỉnh được người xoay quanh, hôm nay hiếm khi đổi tính nói lời sự thật, lại bị người xem là kẻ lừa dối, nàng cảm thán cái thế giới này quá sâu sắc…
– Quận chúa tốt nhất là đi mau vạn nhất bọn họ thật sự đánh tới, có thể sẽ làm thương tổn đến thân thể quận chúa…
Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ vội nói, tuy rằng Nhữ Dương vương phủ bên này có nhiều cao thủ hàng đầu, nhưng những môn phái khác cũng không thiếu cao thủ cùng đẳng cấp, Triệu Mẫn bây giờ đã trở thành cái đích để mọi người nhắm tới, nếu rơi vào hỗn chiến, bọn họ cũng không dám chắc bảo hộ được Triệu Mẫn an toàn.
Triệu Mẫn cũng biết nơi này giờ không thể ở lâu, đành trừng mắt với Tống Thanh Thư một cái, liền xoay người đi, gần đó có người muốn ra tay ngăn cản, chỉ thấy Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ cùng lúc ra tay, nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên…
Các đệ tử môn phái liếc mắt nhìn Bách Tổn đạo nhân cùng Kim Cương môn chủ đoạn hậu, nào ai còn dám đuổi tới, trong những người này võ công cao nhất thuộc về Huyền Trừng, thân hình lão khẽ nhúc nhích, nhưng có thể rất nhanh nghĩ đến có thể có thể gặp phải thiệt thòi lớn, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn là thu chân về.
– Nếu nơi này không còn gì nữa, Tống mỗ xin cáo từ.
Tống Thanh Thư lặng lẽ liếc nhìn vào hang động, Hoàng Dung từ lâu chẳng biết đi đâu, đang nghi hoặc muốn hỏi Chu Cửu, bởi vậy hắn vừa dứt lời, cũng không đợi mọi người có phản ứng, liền ôm vòng eo Chu Cửu, thân hình lóe lên thì đã biến mất ở xa xa.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Tống Thanh Thư sau khi ôm Chu Cửu rời đi, cũng không biết phải mở miệng làm sao để dò hỏi về chuyện của Hoàng Dung, thì Chu Cửu lại mở miệng trước:
– Buông ta xuống.
Chu Cửu lúc này giọng nói lạnh lẽo, làm gì mà biểu hiện ra nhu tình mật ý như vừa rồi ở trước mặt quần hùng.
Tống Thanh Thư thấy tình hinh không ổn, vội giải thích:
– Chu Cửu, sự tình không phải như muội tưởng đâu…
– Hừ, ngươi cùng những nữ nhân khác phong lưu khoái hoạt, cuối cùng chỉ có ta là phải hy sinh danh tiết tới cứu ngươi, nghĩ tới chuyện này, ta đã cảm thấy ngươi thật đáng ghét.
Chu Cửu từ trước đến giờ đều không nổi giận đối với Tống Thanh Thư, dù cho ở trong Thịnh Kinh thành bị hắn chiếm lấy thân thể, Chu Cửu cũng không có oán trách hắn, nhưng hôm nay việc làm của Tống Thanh Thư thực sự là đã quá phận.
– Ta không ngại ngươi tìm nữ nhân, thế nhưng ngươi có hay không phân rõ lợi hại trong quan hệ, nữ nhân như Hoàng phu nhân mà có thể chạm vào sao?
Chu Cửu sở dĩ tức giận như vậy, ghen là một mặt, mặt khác là nàng đem hy vọng phục quốc đặt ở trên người Tống Thanh Thư, nếu như Tống Thanh Thư thật sự làm ra chuyện như vậy, nếu bị toàn bộ võ lâm gièm pha, thì hắn sẽ không còn có chỗ dung thân, còn nói gì đến chuyện tranh giành thiên hạ.
– Chu Cửu, muội thật sự đã hiểu lầm ta, ta đối với Hoàng phu nhân không có làm cái gì hết.
Tống Thanh Thư phiền muộn cực kỳ, nói đến thí tất cả đều do lão biến thái Âu Dương Phong kia, suýt chút nữa làm mình xong đời.
– Ngươi vào lúc này còn gạt ta sao, lúc ta vào trong hang động thì rõ ràng nhìn thấy… nhìn thấy Hoàng phu nhân mặt ửng hồng như vừa trải qua cơn khoái hoạt, xiêm y xốc xếch, làm sao mà tin được là ngươi không hề làm qua cái gì cả với Hoàng phu nhân chứ…
Chu Cửu cắn môi, đem đầu nghiêng qua một bên nói.
– Đó chỉ là diễn trò cho Âu Dương Phong xem mà thôi…
Tống Thanh Thư liền vội đem toàn bộ sự việc đầu đuôi câu chuyện sơ lược giải thích qua.
– Ngươi nói là thật sự?
Chu Cửu bán tín bán nghi nhìn hắn.
– Muội cứ đi hỏi Hoàng phu nhân thì sẽ biết…
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Chẳng lẽ muội cho rằng Hoàng phu nhân kết hợp cùng ta nói dối sao?
– Hừ, ta sẽ đi hỏi.
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Cửu đã tin hơn nửa.
Chú ý tới Chu Cửu sắc mặt trở nên nhu hòa lại, Tống Thanh Thư vội vàng hỏi:
– À… làm sao muội lại xuất hiện được ở trong hang động vậy? Còn Hoàng phu nhân thì đi đâu rồi?
– Ngươi đoán thử xem…
Chu Cửu đắc ý nói.
– Muội đào một địa đạo sao?
Tống Thanh Thư thử dò xét, toàn bộ hang động thông ra cửa động chỉ có một lối ra, mà hắn thì vẫn thủ thế ở nơi đó, hơn nữa bên ngoài còn quần hùng con mắt nhìn chằm chằm, Chu Cửu không thể từ bên ngoài lẻn vào mà không ai hay biết, còn lại duy nhất chỉ là một con đường đào địa đạo mà thôi.
– Thật là chán… lập tức liền bị ngươi đoán trúng.
Chu Cửu phiền muộn cong miệng lên nói.
Thì ra Chu Cửu lúc trước thời gian đảm nhiệm làm thánh nữ Minh Giáo, tâm tư thì lại không hợp với Tứ Đại Pháp Vương của Minh Giáo, đám người Ngũ Tán Nhân nàng cũng không có hảo cảm gì, trái lại là người của Ngũ Hành Kỳ kỷ luật nghiêm minh lại khắc sâu ấn tượng với nàng, trên chiến trường thì quân Ngũ hành kỳ lại thường dùng ít thắng nhiều, chẳng những không rơi xuống thế hạ phong, mà thậm chí còn có thể đánh thắng đè lên kẻ thù đông gấp mấy lần mình…
Chu Cửu sau khi rời khỏi Minh Giáo, chuyện thứ nhất chính là thành lập Ngũ Hành Kỳ cho riêng mình, chỉ tiếc là nhân thủ có hạn, hiệu quả không quá cao, thế nhưng một ít chuyện đơn giản, ví như tương tự Hậu Thổ Kỳ đào lấy một địa đạo thì là vô cùng ung dung dễ dàng…
Lúc Chu Cửu biết được Tống Thanh Thư bị quần hùng bao quanh trước sơn động, nàng liền lập tức triệu tập người của mình, ở bên phụ cận đào một địa đạo, kéo dài tới trong hang động đem Hoàng Dung thay đổi đưa đi ra ngoài, sau đó Chu Cửu lại vào thay thế, rồi nàng quang minh chính đại mà đi ra ngoài cửa động.
– Chu Cửu, lần này thật sự nhờ có muội, nếu không thì sau này hậu quả là không thể tưởng nổi.
Tống Thanh Thư cũng khiếp sợ nói, rồi không nhịn được ôm Chu Cửu vào trong lòng.
– Tống lang, trải qua chuyện lần này, sau này làm chuyện gì cũng phải cẩn thận nhiều hơn.
Chu Cửu má kề sát ở lồng ngực Tống Thanh Thư, đột nhiên nhớ tới, nghi hoặc hỏi:
– Nghe Chu tỷ nói, không phải là ngươi cùng Triệu Mẫn có quan hệ rất tốt sao? Tại sao vừa rồi Triệu Mẫn lại làm như vậy?
Nghe Chu Cửu nhắc tới Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư trong lòng tà hỏa dâng lên:
– Yêu nữ này vừa rồi làm hại ta thảm như vậy, ta phải đem mối hận này báo lại mới được…
Vừa rồi hắn không có ngăn cản Triệu Mẫn rời đi, vì khi đó là nơi thị phi không thích hợp ở lâu, hắn lo lắng nếu còn tiếp tục nói nữa thì không chắc sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới nhìn theo Triệu Mẫn rời đi, bây giờ thì Tống Thanh Thư đã rảnh tay, nào có đạo lý không báo thù?
– Chu Cửu… muội đi về trước, một chút sau ta sẽ quay trở về…
Tống Thanh Thư âm thầm bất chấp, nếu không làm cho Triệu Mẫn cầu xin, thì tự mình cũng không tha thứ cho chính mình…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Tuy Triệu Mẫn rời đi trong một khoảng thời gian, nhưng với khinh công Tống Thanh Thư, cũng không lâu lắm hắn đã tìm gặp tung tích đoàn người Triệu Mẫn.
Vừa rồi Chu Cửu đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả nỗ lực của Triệu Mẫn đều hóa thành công dã tràng, lại còn xoay ngược tình thế khiến cho nàng trở thành cái đinh trong mắt các võ lâm nhân sĩ, dù là dưới trướng Triệu Mẫn tập hợp nhiều cao thủ, nhưng cũng không dám chính diện giao chiến chọc giận trong lúc mọi người đang phẫn nộ.
Dưới sự sắp xếp của Triệu Mẫn, thủ hạ chia ra làm nhiều đội liền rời khỏi nơi đây, mỗi đội đều làm như bảo vệ một người, mặc cho thủ hạ dưới trướng phản đối vì sự an toàn của Triệu Mẫn, nàng cũng không để ý đến, ngay cả cao thủ cuối cùng cũng phái đi ra ngoài.
Quần hùng bị nàng bày binh bố trận làm cho đầu óc mơ hồ, vô tình đều hướng về phía những toán quân có hộ vệ người đuổi theo, cho tới khi chỉ còn chân chính Triệu Mẫn một mình ở lại phía sau, lúc này nàng mới nhàn nhã cất bước.
– Đúng là một đám ngu xuẩn a…
Triệu Mẫn chân đá viên đá nhỏ, khóe môi mỉm cười vui vẻ.
– Thật vậy không?
Tống Thanh Thư cười lạnh, từ trên nhánh cây nhảy xuống, ngăn trở ở trước mặt nàng.
Triệu Mẫn thay đổi sắc mặt, có điều rất nhanh lại khôi phục trấn định:
– Bản quận chúa trong miệng nói tới lũ ngu xuẩn kia, đương nhiên không bao hàm Tống công tử anh minh thần võ rồi.
– Bây giờ mới nhớ tới vuốt mông ngựa, đã chậm rồi…
Tống Thanh Thư tức giận trừng mắt nhìn nàng, sau khi quan sát cảm nhận chu vi mười mấy trượng quanh đây, cũng không có phát hiện có ai khác tồn tại.
– Khà khà, bây giờ cao thủ thủ hạ của quận chúa đều không có người nào bên cạnh, tại hạ cũng muốn xem là ai sẽ đến cứu quận chúa đây.
– Ai, ngươi sao ngốc nghếch quá vậy, nhân gia rõ ràng là cố ý đem bọn họ điều đi nơi khác, chỉ có một mình ở lại chỗ này để chờ ngươi.
Triệu Mẫn miệng nhỏ vểnh lên, lộ ra như là bị oan ức.
– Chờ tại hạ sao? Tiếp theo là muốn giở ra quỷ kế gì đây?
Nhìn Triệu Mẫn bộ dáng ngây thơ vô tội, Tống Thanh Thư thầm hô lợi hại, biết rõ ràng là yêu nữ này gạt mình, vì sao vẫn là như muốn tin tưởng lời này của nàng?
– Ngươi biết ta chờ là được rồi.
Triệu Mẫn không chút nào biện giải, cười tủm tỉm nhìn hắn.
– Có phải là bây giờ người có rất nhiều điều muốn nói với ta lắm phải không?
– Đâu chỉ là có lời muốn nói, quả thực ta hận không thể đem y phục của ngươi cởi sạch ra, rồi treo lên cây đánh suốt ba ngày ba đêm…
Tống Thanh Thư nghiến răng nói.
– Muốn cỡi y phục của ta a.
Triệu Mẫn trên mặt hoàn toàn không có gì mà sợ hãi.
– Giống như là cỡi y phục của Hoàng Dung sao? Vừa vào hang động thì nhìn thấy Hoàng phu nhân xiêm y xộc xệch, tóc mây tán loạn nằm ở nơi đó, ngay ta là nữ nhân mà còn phải động lòng…
– Đừng nói nhảm, ta cùng với Hoàng phu nhân không có chuyện gì xảy ra.
Tống Thanh Thư vội vàng nói.
– Nơi này lại không có người ngoài, làm gì mà phải che giấu.
Triệu Mẫn khẽ cười một tiếng.
– Nói thật, ta thật ra rất khâm phục ngươi, dám đối với Hoàng phu nhân làm chuyện như vậy.
– Đã nói là không có.
Tống Thanh Thư phiền muộn, có điều rất nhanh nhớ tới mục đích của chuyến này, liền biểu hiện nghiêm nghị.
– Tại hạ muốn hỏi quận chúa một vấn đề.
– Ta biết ngươi muốn hỏi về cái gì…
Trên mặt Triệu Mẫn không hề có gì bất ngờ.
Nghĩ đến mình suýt chút nữa danh tiếng bị hủy, Tống Thanh Thư hừ lạnh nói:
– Vốn tại hạ cho là chúng ta đã từng cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, như thế nào đi nữa thì cũng xem như là bằng hữu, tại sao vừa rồi quận chúa lại làm như vậy.
Hồi tưởng giữa hai người tất cả mọi chuyện, từ tử điếm cướp Triệu Mẫn mang đi, ngàn dặm tìm y chữa thương, cùng với Trương Vô Kỵ ngả bài… Hai người tuy rằng không thuộc về chung một trận doanh, nhưng Tống Thanh Thư từ lâu đã coi Triệu Mẫn thành bằng hữu, có lúc thậm chí mơ hồ cảm thấy nàng đối với mình có hảo cảm sau những lần động tay động chân sờ soạng trên thân thể nàng, mãi đến tận vừa rồi Tống Thanh Thư mới rõ ràng là chỉ có mình hắn lâu nay tưởng bở.
– Đúng ra lúc vừa bắt đầu, ta thật tình cũng muốn giúp ngươi giấu diếm chuyện này, chỉ có điều khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng phu nhân thỏa mãn như vừa mới hưởng thụ khoái lạc xong, thì ta mới thay đổi chủ ý.
Triệu Mẫn giọng nói bình thản, giống như đang kể lại một chuyện bình thường.
– Nguyên nhân gì dẫn đến quận chúa thay đổi chủ ý?
Tống Thanh Thư nhướng mày.
– Ta đố kỵ…
Triệu Mẫn lạnh nhạt nói vài chữ.
– Cái gì?
Tống Thanh Thư phảng phất không nghe rõ.
– Ta nói là ta đố kỵ…
Triệu Mẫn từng chữ từng chữ lớn tiếng lặp lại một lần.
– Quận chúa đố kị cái gì?
Tống Thanh Thư giật mình.
– Trước đây tuy rằng ta cũng biết ngươi không phải là một nam nhân thành thật gì, nữ nhân ở bên cạnh ngươi thì nối liền không dứt, nhưng mắt không thấy thì tâm không phiền, nên cũng chẳng có cảm giác gì, cho tới hôm nay tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong hang động, Hoàng phu nhân với dáng vẻ sung sướng vừa thụ hưởng xong mưa móc, làm cho trong đầu của ta hiện lên những hình ảnh của ngươi lúc cùng Hoàng phu nhân kề cận gần gũi thân thiết, khiến cho ta cảm thấy đều muốn tức điên lên rồi.
Khuôn mặt Triệu Mẫn liên tục biến ảo, phảng phất nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
– Khi một nữ nhân đố kỵ, thì ngươi không có cách nào giữ cho nữ nhân đó làm đúng theo lý trí được…
– Quận chúa thấy ta sẽ tin tưởng vào cái loại chuyện hoang đường này của quận chúa sao.
Tống Thanh Thư nghe được nhíu chặt mày, vội vã đánh gãy câu nói Triệu Mẫn.
– Nói, đến tột cùng là nguyên nhân gì…
– A, dễ dàng liền bị ngươi nhìn thấu a…
Vừa một mặt u oán trên mặt Triệu Mẫn liền thay đổi nụ cười long lanh.
– Nhân gia diễn vào tập trung đến như thế, ngươi cũng không biết giả vờ phối hợp sao…
– Nếu như quận chúa vẫn còn như vậy, cứ nhắc về chuyện của Hoàng phu nhân, thì đừng trách tại hạ không khách sáo đấy…
Tống Thanh Thư thầm kêu lên nguy hiểm thật, chính mình suýt chút nữa liền tin lời của nàng, chỉ có điều đã nhận được giáo huấn thê thảm, đã nói cho hắn biết một đạo lý: “Đừng có bao giờ tưởng bở, chỉ có như vậy thì trong mối quan hệ của hai người mới sẽ không rơi vào thế bị động…”
– Vậy sao?
Đôi lông mày đẹp đẽ Triệu Mẫn hơi giương lên.
– Vậy Tống công tử định đối phó với nhân gia tay không tấc sắt, một nữ nhân yếu đuối sao đây a.
– Nữ nhân yếu đuối?
Tống Thanh Thư nghe thấy buồn cười, lập tức liền ra một bộ dáng háo sắc:
– Nửa đêm tại vùng hoang dã này, chúng ta cô nam quả nữ, quận chúa nói tại hạ sẽ đối phó với quận chúa làm sao đây?
– Ngươi lúc nào cũng vẫn đúng là đủ vô liêm sỉ a.
Triệu Mẫn sắc mặt hơi đỏ lên.
– Không muốn tại hạ lộ ra vô liêm sỉ, thì hãy tự mình đưa tới đi…
Tống Thanh Thư bất chấp mà nói, nhưng trong lòng cảm thán, nhớ lúc mình trêu ghẹo đùa bỡn với Điền phu nhân cùng Lạc phu nhân thì hăng hái giở đủ chiêu trò, bây giờ đối phó một cô nương thì lại bó tay bó chân, chỉ đưa đến tác dụng ngược…
– Ta giờ sợ ngươi rồi, thì bây giờ không nhắc đến chuyện của Hoàng phu nhân nữa, là được rồi phải không?
Triệu Mẫn lườm hắn một cái.
– Nhiều lần tiếp xúc với ngươi, ta biết ngươi là một nhân tài bất thế, hữu tâm muốn chiêu nạp ngươi vào Nhữ Dương vương phủ, nhưng ta biết rõ ràng trong lòng ngươi có hoài bão rất lớn, tuyệt không cam lòng chịu làm kẻ dưới, cho nên vẫn không mở miệng được, có điều chuyện vừa rồi xảy ra, khiến cho ta nhận thấy được đây là một cơ hội vô cùng tốt, mượn chuyện của Hoàng phu nhân để làm cho ngươi thân bại danh liệt tại võ lâm Trung Nguyên, người người muốn đánh, muốn giết, như vậy thì cho dù ngươi có hoài bão to lớn đến đâu đi nữa cũng trở tan thành mây khói. Đến lúc đó thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng không có đất cho ngươi dung thân, thì dĩ nhiên ngươi sẽ đồng ý đến với Nhữ Dương vương phủ của chúng ta.
Thấy Tống Thanh Thư sắc mặt lúc xanh, bùa đỏ, Triệu Mẫn khẽ mỉm cười:
– Như thế nào, nhân gia đối với ngươi tốt như vậy, vì muốn ngươi về với Nhữ Dương vương phủ có thể nói hao tổn biết bao tâm cơ.
Tống Thanh Thư trong lòng lạnh lẽo một mảnh, thì ra trong lòng Triệu Mẫn, mình và Huyền Minh Nhị Lão, Bách Tổn Đạo Nhân… v… v… cũng không khác nhau gì cả, đều là chó săn mà thôi, nhiều lắm chỉ là chó săn có võ công cao cường hơn mà thôi.
– Quận chúa đi nhanh đi, nếu chậm coi chừng ta sẽ thay đổi chủ ý.
Tống Thanh Thư đứng yên, giọng nói xen lẫn hàn băng.
– Ngươi thật sự thả ta đi, thì sau này đừng có hối hận đấy…
Triệu Mẫn lời nói là vậy, nhưng trong lòng nàng lặng lẽ thở dài một hơi, mới vừa còn khen hắn không phải là người ngu xuẩn, khi ta nói thật thì ngươi cho là nói dối, còn lời nói dối thì ngươi lại cho là thật, chuyện nàng đố kỵ ganh ghét với Hoàng phu nhân lại chính là thật…