Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3
Chương 54
– Ngươi muốn giết hắn sao?
Hạ Thanh Thanh kêu lên, liên quan tới ân oán tình cừu giữa Chu Chỉ Nhược và Tống Thanh Thư hai người thì nàng cũng có biết, nhưng trong khoảng thời gian chung sống vừa qua, Chu Chỉ Nhược biểu hiện hoàn toàn giống như một thê tử xứng đáng, tưởng rằng nàng đã quên đic cừu hận ngày trước chứ.
– Hắn dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đi thân thể của ta, ngươi nói ta có muốn giết hắn không đây?
Chu Chỉ Nhược trong ánh mắt hiện lên ra ánh sáng hưng phấn, trước đây mình mấy lần báo thù, kết quả lần nào cũng bởi vì không phải là đối thủ của hắn nên bị thất thủ, sau đó lại bị hắn ăn hiếp trận nào cùng cuồng dã làm qua nhiều lần…
Nghĩ đến tình hình lúc bị hắn khi dễ, Chu Chỉ Nhược sắc mặt ửng đỏ, âm thầm gắt một cái.
– Mặc dù thủ đoạn của ta đúng là có chút hèn hạ, thế nhưng lúc đó chúng ta đã là phu phụ, cho dù là có làm cái loại chuyện đó thì cũng là chuyện bình thường chứ đâu có gì là quá đáng đâu.
Tống Thanh Thư không nhịn được chen miệng vào cố nói.
– Ngươi câm miệng!
Chu Chỉ Nhược mặt càng đỏ hơn, ban đầu mình và hắn chẳng qua chỉ là phu phụ hữu danh vô thực, nào biết chỉ là đùa mà hắn lại làm thành thật.
– Chu tỷ tỷ, cho dù Tống đại ca lúc trước không đúng, nhưng hắn đối với tỷ tỷ tình cảm không phải là giả, hơn nữa trải qua thời gian chung sống này, chúng ta cũng có thể cảm nhận được tình ý của tỷ tỷ đối với hắn, ngàn vạn lần tỷ đừng vì muốn báo thù mà không để mắt đến tình cảm chân thật của mình a.
Chu Cửu tỏ ra tỉnh táo, lấy tình động lý, lời nói cực kỳ thành khẩn.
– Các ngươi cho là ta ưa thích hắn thật sao?
Chu Chỉ Nhược hừ lên, trong mắt mang theo vẻ điên cuồng.
– Hừ, ban đầu ta vì báo thù nên khổ luyện võ công, cũng không biết tại sao, tên khốn kiếp này võ công càng lúc càng cao, mấy lần thất bại để cho ta hiểu là nếu dùng võ công thì không có cách nào báo thù được, nên đành vận dụng vũ khí trời sinh của nữ nhân, lấy thân thể mình quyến rũ hắn, tên khốn kiếp này quả nhiên cứ điên cuồng hành hạ phát tiết trên thân thể ta, cho là ta quả thật đối với hắn từ hận sinh yêu, nên đối với ta một chút phòng bị cũng không hề có.
Chu Cửu cùng Hạ Thanh Thanh đều kinh hãi, không nghĩ tới Chu Chỉ Nhược vì báo thù, lựa chọn lấy thân thể mình hầu hạ cừu nhân, tâm cơ sâu thẳm, bây giờ nghe nàng chính miệng thốt ra thật là kinh người.
Tống Thanh Thư thì không có phản ứng gì cả, chỉ là lẳng lặng nhìn Chu Chỉ Nhược rồi hỏi:
– Vậy giờ muội muốn thế nào?
Chu Chỉ Nhược khẽ mỉm cười, tiến tới hắn cạnh hắn lè lưỡi liếm lên giọt máu đang rỉ ra trên cổ hắn:
– Ta sẽ từ từ rạch da của ngươi, từng chút… từng chút rồi sẽ uống cạn hết máu của ngươi.
– Không cần ác đến như vậy chứ…
Tống Thanh Thư cười khổ.
– Hừ, lúc ban đầu ta bị ngươi cưỡng gian, trong lòng đã âm thầm thề, ngày hôm nay ta sẽ thực hiện lời thế đó.
Nói xong Chu Chỉ Nhược cũng không quan tâm Chu Cửu cùng Hạ Thanh Thanh khẩn cầu, liền mang theo Tống Thanh Thư hướng ra bên ngoài phóng đi.
Nhìn trước mắt cái hang động quen thuộc vừa rồi, Tống Thanh Thư không nghĩ tới mới đó lại quay trở lại nơi này, mới vừa rồi là Hoàng Dung thẹn thùng liệt hỏa rên rỉ vui sướng, còn bây giờ lại là sương nhan băng lạnh của Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược sau khi đem Tống Thanh Thư ném tới trên đống cỏ khô, ngồi chồm hổm xuống nhìn hắn:
– Hừ… nếu như ngươi cầu xin ta, có thể ta sẽ cân nhắc không giết ngươi…
– Chỉ Nhược… muội chơi đùa xong chưa? Ta biết muội sẽ không bao giờ giết ta đâu.
Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn nữ nhân trước mắt.
Chu Chỉ Nhược đột nhiên thoáng qua bối rối, tự trấn định hừ lên:
– Chết đến trước mắt mà còn tự luyến như vậy…
– Có phải vậy không?
Tống Thanh Thư càng cười thêm đậm:
– Nếu như quả thật muội muốn giết ta, vừa rồi ném ta trên đất cũng sẽ không lo lắng làm bị thương, mà phải dùng nhu kình đỡ lấy…
– Đó chẳng qua là ta lo sợ ngươi mượn lực chấn động để tự giải khai huyệt đạo.
Chu Chỉ Nhược liền giải thích.
– Thật không?
Tống Thanh Thư lông mày nhướng lên.
– Vậy tại sao mới vừa rồi vì sao lại không phòng bị, đến cách ta gần như vậy nhìn vào đôi mắt của ta? Muội đã từng luyện qua Cửu Âm Chân Kinh, thì thừa biết phát động Di Hồn Đại Pháp thì không cần sử dụng nội lực…
– Ta nhất thời quên đi mà thôi.
Chu Chỉ Nhược lời nói đã hoảng lên.
Tống Thanh Thư lắc đầu không tin:
– Muội có tâm tư kín đáo không dưới Triệu Mẫn, nếu thật là có tâm kế mưu đồ, sao lại để cho có sơ hở lớn như vậy.
Chu Chỉ Nhược liền nổi giận:
– Ngươi cũng do tự đại nên giờ phải trả giá, mới vừa rồi không nhân cơ hội dùng Di Hồn Đại Pháp, bây giờ đã không còn có cơ hội.
– Đừng giả vờ nữa, chính ngươi tiếng cười cũng sắp không nhịn nổi.
Nhìn khóe miệng Chu Chỉ Nhược mấp máy mấy lần, Tống Thanh Thư buồn cười nói.
– Phì…
Chu Chỉ Nhược đúng là vẫn không nhịn được bật cười, nhất thời giống như băng tuyết tan rã, mặt sương lạnh biến thành gió xuân:
– Vậy mà cũng không đánh lừa được ngươi, nhân gia tưởng rằng làm vậy đã là giống như thật rồi chứ…
Tống Thanh Thư cũng không nói lời nào, mỉm cười nhìn nàng, Chu Chỉ Nhược đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, tò mò hỏi:
– Ngươi dựa vào khác biệt gì mà đoán được là ta chỉ là giả vờ vậy?
– Thật ra thì ta còn có nguyên nhân khác.
Tống Thanh Thư trên mặt nổi lên cổ quái.
– Nguyên nhân gì?
Chu Chỉ Nhược ngẩn ra, vừa rồi nàng diễn trò mà ngay cả mình cũng cho là như thật, vậy mà không thể lừa gạt được hắn, Chu Chỉ Nhược đương nhiên hiếu kỳ rồi.
– Muội thấy võ công của ta bây giờ có thể xếp hàng thứ mấy ở trên khắp chốn giang hồ võ lâm thiên hạ?
Tống Thanh Thư cũng không trả lời, ngược lại còn hỏi một câu không liên quan gì đến.
– Võ công của ngươi?
Chu Chỉ Nhược cẩn thận suy nghĩ một hồi, không xác định nói.
– Ngoại trừ một số ẩn sĩ cao nhân, ngươi có thể là một trong mười người hàng đầu hiện nay.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Thiên hạ to lớn, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, ta bây giờ võ công mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng có thể trước ẩn số của mười người, bất quá là ta có một dạng công phu mà ta tự tin là đệ nhất thiên hạ.
– Khinh công?
Đây là phản ứng đầu tiên của Chu Chỉ Nhược.
– Không đúng.
Tống Thanh Thư thần bí cười cười.
– Muội kê lỗ tai tới đây, đó là công phu…
Nghe rõ Tống Thanh Thư câu trả lời, Chu Chỉ Nhược khuôn mặt lập tức liền đỏ:
– Phi, thật không biết xấu hổ!
Tống Thanh Thư đắc ý nở nụ cười:
– Đối với ta mà nói, một nữ nhân lúc ở trên giường phản ứng rõ ràng nhất là động tình, mà vẫn cố giả vờ thì căn bản không qua mắt được ta, cho nên lúc này thân thể của muội đã bán đứng muội rồi.
Chu Chỉ Nhược xấu hổ bấm vào hông hắn một cái, hai người trêu đùa một hồi, Chu Chỉ Nhược đột nhiên thở dài thương cảm:
– Ngươi không phải là Tống Thanh Thư…
Tống Thanh Thư sửng sốt:
– Muội tại sao lại nói như vậy?
Chu Chỉ Nhược nhìn cách đó không xa đóm lửa từ ngọn được còn sót lại, sâu kín nói:
– Tại vì Tống Thanh Thư chân chính thì chỉ thích một mình ta, cho dù là Triệu Mẫn tuyệt sắc đến cỡ nào cũng không được hắn để vào trong mắt, Tống Thanh Thư chân chính cũng sẽ không đối với ta hạ độc, võ công cũng không thể nào giống như ngươi đột nhiên tăng cao như vậy, cũng không có miệng lưỡi trơn tru như ngươi vậy…
– Vậy muội đến tột cùng thì thích ai?
Tống Thanh Thư không trả lời, mà hỏi ngược lại.
– Ta cũng không biết.
Chu Chỉ Nhược ánh mắt trở nên mờ mịt, một lát sau thì mỉm cười.
– Có thể là ngươi…
Tống Thanh Thư vui mừng cười một tiếng, nhổm dậy đem nàng ôm đến trong ngực:
– Vậy là được rồi còn suy nghĩ nhiều làm gì…
– Ngươi làm sao tự giải khai huyệt đạo được vậy?
Chu Chỉ Nhược kinh ngạc nhìn hắn.
– Không phải là muội nói võ công của ta có thể xếp vào một trong mười người đứng đầu thiên hạ hay sao, thì việc giải khai huyệt đạo có cái gì kỳ quái đâu chứ.
Tống Thanh Thư cười hì hì nói.
– Thật đáng ghét, thì ra nãy giờ ngươi nhìn nhân gia làm trò cười…
Chu Chỉ Nhược mắc cỡ gương mặt vùi vào trong ngực hắn.
Tống Thanh Thư mới vừa rồi bị cử chỉ động tình của Hoàng Dung làm cho nhiệt huyết sôi trào, lúc này đang ôm lấy ôn hương noãn ngọc, đối phương lại là thê tử danh chính ngôn thuận, thì đâu còn nhịn được, liền hôn lên miệng nàng.
Hồi lâu đi qua, Chu Chỉ Nhược thân thể phảng phất hòa tan, khi bàn tay của Tống Thanh Thư đưa về phía hông của nàng cởi lấy dây thắt, nàng có chút thanh tĩnh lại, đè lại bàn tay hắn, đôi môi khẽ nhếch:
– Ngươi có thể nói cho ta biết Thanh Thư chân chính hiện giờ đang ở đâu không?
Tống Thanh Thư ở bên tai nàng thổi một hơi:
– Ta cũng chính là Tống Thanh Thư chân chính đây a…
Chu Chỉ Nhược ánh mắt sáng lên, bàn tay buông ra…
Trong đôi mắt đẹp của Chu Chỉ Nhược chợt hiện lên một tia ngượng ngùng, thì thầm với Tống Thanh Thư.
– Ngươi nằm ngửa xuống đi, nằm im đừng nhúc nhích…
Tống Thanh Thư giờ cánh tay lên muốn ôm đè Chu Chỉ Nhược nằm xuống, ai ngờ Chu Chỉ Nhược ngăn lại đôi tay hắn, khuôn mặt xấu hổ dịu dàng, không rõ nàng muốn làm gì…
Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của mình, cúi thấp người hôn lên mình trên trán, Tống Thanh Thư trong nội tâm vừa mừng vừa sợ, nàng… nàng sẽ không phải là muốn… chọn lựa chủ động hay là giở cái trò gì thì lúc này chỉ có trời mới biết được!
Đôi môi ướt át, từ trán của Tống Thanh Thư một mực hướng xuống phía dưới hôn tới, nàng hôn thật chậm, phảng phất như là nhấm nháp mỹ vị, Tống Thanh Thư thoải mái khép hờ hai mắt, tùy ý cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng tại thân trên của hắn chậm rãi du động, trong chốc lát, nàng đã hôn đến bụng của hắn.
Tống Thanh Thư trong nội tâm phảng phất giống như lửa thiêu, thân dưới cây côn thịt đã trướng đại, một loại sung sướng khác thường theo từ đan điền nhanh chóng phát ra chạy khắp toàn thân, rất mau một đôi bàn tay trắng noãn bắt đầu cởi lấy đai lưng của hắn.
Chu Chỉ Nhược hai gò má như giống như lửa thiêu, đỏ đến như muốn chảy ra nước, bàn tay nhỏ bé ngay sau đó chậm rãi cởi xuống cái quần dài của hắn. Một cây côn thịt dữ tợn nhảy bắn ra, tựa như cột cờ ngẩng cao hơi rung động, Chu Chỉ Nhược chần chừ một chút, mỹ mâu hàm xuân cái trán chậm rãi cúi xuống, miệng nàng càng lúc càng gần cây côn thịt to của hắn rồi, Tống Thanh Thư như ngừng lại rồi hô hấp, ngay sau đó cái miệng nhỏ mềm mại ẩm ướt bao trùm cái quy đầu.
– Um… ừh…
Tiếng kêu của hắn thở dài, lại cực kỳ hưởng thụ, cảm giác được cái miệng của nàng đang ngậm nuốt vào cây côn thịt trúc trắc khuấy động, lúc nuốt lúc nhả, khi thì liếm láp, khi thì ngậm mút, trên mặt quy đầu bị cái lưỡi kiều nộn trơn ướt cuộn nhả, hết sức chuyên chú khiêu khích, hắn chẳng thể nghĩ tới được, băng thanh ngọc khiết Chu Chỉ Nhược lại sẽ tự dùng cái miệng chủ động ngậm bú lấy côn thịt của hắn, theo cái miệng của nàng không ngừng liếm mút, cây côn thịt ngẩng cao càng như tức giận cứng ngắc, một tay ngọc của nàng ôm lấy gốc côn thịt, cùng lúc khuấy động lên, tiếng thở dốc của Tống Thanh Thư thở càng lúc càng nôn nóng…