Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4
Chương 188
– Vậy là tẩu tẩu đem đệ từ trong ngực đẩy ra đến với nữ nhân khác, thật cam lòng sao?
Tống Thanh Thư cười nhìn lấy nàng.
Ca Bích bị ánh mắt thâm thúy của hắn làm cho trong lòng nhảy một cái, vội nói:
– Ta có cái gì mà không cam lòng, mau đi đi.
Một bên vừa nói, còn một vừa đưa tay đẩy hắn.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Thế nhưng đệ cảm thấy cái này khó tránh khỏi có chút không đúng, Hoàn Nhan Lượng là Hoàn Nhan Lượng, còn vương phi Đồ Đan Tĩnh thì là vô tội.
Nghe được hắn lời nói, Ca Bích mắt hạnh trợn lên:
– Nàng đã gả cho Hoàn Nhan Lượng, thì không có cái gì vô tội, thúc thúc dám nói những năm qua Hoàn Nhan Lượng tên cẩu tặc kia làm những sự tình gì thì nàng ta làm thê tử cũng không có biết gì sao?
– Cái này…
Tống Thanh Thư nhất thời nghẹn lời…
– Thế nhưng là đệ nghe nói nàng nhất tâm hướng Phật, làm người cũng rất là hiền lành.
– Hừ, nàng sở dĩ thành tâm kính Phật, còn không phải là bởi vì trượng phu của nàng làm nhiều chuyện ác, nên muốn thay hắn hướng đến Phật để cầu xin thứ tội mà thôi.
Ca Bích sắc mặt kìm nén đến có chút đỏ bừng, hiển nhiên câu lên lửa giận trong lòng…
– Nếu như trên thế gian này những kẻ làm nhiều chuyện ác, sau đó ăn chay niệm phật thì có thể được khoan dung tha thứ, nghĩ đến thấy sao quá dễ dàng vậy…
Lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến này tiếng rên rỉ của nữ nhân cao vút, hai người nghe được không hẹn mà cùng giật mình nhìn nhau, Ca Bích thanh âm có chút bối rối, nói:
– Chuyện cho tới bây giờ nếu không muốn cũng không được lùi bước, nếu như đêm nay thúc thúc không hoan ái với vương phi Đồ Đan Tĩnh, ngày mai nếu Hoàn Nhan Lượng biết được, chắc chắn sẽ sinh ra hoài nghi, dù sao Oát Cốt Lạt không có đạo lý nào tự nhiên đem ta dâng lên cho hắn một cách không tính toán như vậy. Lấy quyền thế của hắn, một khi sinh ra hoài nghi, nếu muốn tra ra chân tướng cũng không phải là quá khó khăn, nếu thế thì chúng ta đã làm chuyện phí công nhọc sức.
Tống Thanh Thư cười khổ, chính mình nếu không hoan ái thê tử Hoàn Nhan Lượng thì sẽ khiến hắn hoài nghi, nếu cưỡi lên thê tử của hắn thì ngược lại càng dễ lấy được tín nhiệm đối phương, đúng là thế sự vô thường tạo hóa trêu người a.
– Đi nhanh một chút đi, đừng có trì hoãn, vạn nhất lát nữa Hoàn Nhan Lượng xong việc, đi tìm thúc thúc thì liền bị lộ.
Lúc này trong phòng truyền đến thanh âm càng lúc càng cảm thấy khó xử, Ca Bích nghe được lúc này mặt đã đỏ tới mang tai, biết rõ Hoàn Nhan Lượng đang từ bên trong nữ nhân kia là mình, không khỏi thầm mắng đối phương hạ lưu vô sỉ.
– Yên tâm đi, hắn đêm nay sẽ không nhanh xong việc…
Chú ý tới Ca Bích thần sắc nghi hoặc, Tống Thanh Thư lúc này mới kể lại là nhìn thấy Hoàn Nhan Lượng âm thầm dược hiệu…
– Phi… bỉ ổi… vô sỉ…
Bời vì biết Hoàn Nhan Lượng tưởng rằng là được giao hoan với mình, lại biết hắn còn cố ý phục dụng hổ lang chi dược, rõ ràng là muốn đem mình giày vò đến chết, Ca Bích liền tức giận toàn thân phát run…
– Thúc thúc, hãy đáp ứng ta một việc!
Thấy nàng một mặt ngưng trọng, Tống Thanh Thư cũng thu hồi cười đùa, trầm giọng đáp:
– Chỉ cần đệ có thể làm được, nhất định sẽ đáp ứng tẩu tẩu…
– Tốt!
Ca Bích đỏ mặt nhìn qua gian phòng Đồ Đan Tĩnh…
Lúc thúc thúc vào trong, hãy dùng hết sức lực trút lên tại trên thân thể Đồ Đan Tĩnh để trả thù lại cho ta!
Tống Thanh Thư trước đó gặp nàng một mặt ngưng trọng, còn tưởng là nàng nói đến cái gì chính sự, kết quả nghe được cái yêu cầu hoang đường này, nếu là lúc này hắn đang uống nước, chắc chắn là sẽ bị sặc phun nước ra ngoài.
– Đệ không nghe lầm chứ!
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái vô cùng.
Ca Bích sóng mắt lưu chuyển, vũ mị lườm hắn một cái:
– Thế nào… thúc thúc chẳng lẽ chưa chiến thì đã e sợ? Biết mình không phải là đối thủ của Hoàn Nhan Lượng? Thế nhưng thời điểm thúc thúc giày vò nhân gia thì rõ ràng như là man ngưu vậy…
Câu nói sau cùng nàng ép âm thanh tới cực kỳ nhỏ, nói xong bên tai liền đỏ thấu.
– Um… đệ có nghe lầm hay không đây!
Tống Thanh Thư nhất thời gấp, bất kỳ nam nhân nào đều không cho phép đối với chuyện này bị nữ nhân khinh thường, dù là biết rõ đối phương đang khích tướng…
– Cho dù Hoàn Nhan Lượng có uống cả bình dược hoàn hổ lang chi sắc đó, cũng không có khả năng thắng được đệ đâu.
Nếu như là lúc trước thật đúng là khó mà nói, nhưng từ khi hắn tu luyện được được Hoan Hỉ Thiền Pháp qua đi, về phương diện này hắn quả là thật đã đạt tới tuyệt đỉnh, tầm mắt bao quát khắp cả non sông có thể nói là bất bại.
Cứ việc trước kia chưa nghe nói qua dược hoàn hổ lang chi sắc, nhưng Ca Bích cũng đoán được là có ý gì, đỏ mặt hừ một tiếng:
– Khoác lác ai nói không được…
Tống Thanh Thư liền đáp:
– Nếu là nữ nhân khác còn có tư cách nói đệ khoác lác, nhưng rõ ràng tẩu tẩu đã tự mình thể nghiệm qua…
Hắn còn chưa nói xong, liền bị Ca Bích vội che miệng hắn lại:
– Hảo hảo, biết rồi… không cho nói!
Những đầu ngón tay của Ca Bích lành lạnh, Tống Thanh Thư liền lộ ra một loại biểu lộ khoan khoái, thấy Ca Bích vội vàng thu tay lại:
– Bây giờ thời gian cũng đã trôi qua một nén nhang rồi, nếu thúc thúc không quay lại gian phòng, vạn nhất dẫn tới Đồ Đan Tĩnh đi ra ngoài tìm Hoàn Nhan Lượng thì hỏng bét.
– Vậy được rồi…
Tống Thanh Thư biết chuyện cho tới bây giờ từ chối cũng không được, bỗng nhiên hắn nháy mắt ra hiệu với Ca Bích:
– Hay là tẩu tẩu ở bên cạnh nhìn xem đệ làm như thế nào với Đồ Đan Tĩnh để thay cho Đường Quát huynh báo thù?
– Phi…
Ca Bích vừa nghe được lập tức xấu hổ, nhưng không hiểu sao từ bên dưới hạ thể, cửa miệng âm động của nàng như là co rút nhíu chặt lại, thì ra từ nãy giờ bên tai nghe được những tiếng rên rỉ kia, lại đứng kề sát với Tống Thanh Thư nghe thấy nồng nặc cái mùi dương cương từ cơ thể hắn toát ra, âm động của nàng không thể khống chế, đã tự bài tiết ra âm dịch ngập tràn bên trong, giờ lại nghe đến giọng nói của hắn đầy khiêu khích, rất hiếm hoi từ cửa động khẩu khép chặt của nàng rỉ ra vài giọt âm dịch…
Tống Thanh Thư nhún vai liền hướng gian phòng Đồ Đan Tĩnh đi đến, lúc thời điểm ngang qua gian phòng Hoàn Nhan Lượng, nghe được bên trong hỏa lực chiến trận không ngớt, hắn tắc lưỡi: “Chậc… chậc… Hoàn Nhan Lượng quả thực là liều mạng để thu hồi vốn a, chỉ tiếc là ngươi tính, lại không bằng ta tính…”
Không quản đến Hoàn Nhan Lượng, Tống Thanh Thư đẩy ra cửa phòng Đồ Đan Tĩnh, thuận tay chốt cửa lại. Nghe được động tĩnh, đang nằm tại trên giường Đồ Đan Tĩnh nói ra:
– Vương gia, đã trở về.
Lấy Tống Thanh Thư lúc này tu vi, cho dù trong phòng không có đèn, hắn cũng có thể dựa vào ánh trăng yếu ớt xuyên thấu vào cửa sổ đem tình huống trong phòng thấy nhất thanh nhị sở, bây giờ Đồ Đan Tĩnh đang ăn mặc tiết y (đồ lót) ngồi tại đầu giường, trên thân vẻn vẹn đắp một tầng chăn mỏng, mặt đỏ bừng hướng cửa nhìn tới.
Đồ Đan Tĩnh không biết võ công, trong bóng tối đương nhiên thấy không rõ hình dạng Tống Thanh Thư, hắn bắt chước ngữ khí Hoàn Nhan Lượng nói ra:
– Phu nhân sao còn chưa ngủ?
Hắn dặn dò Hoàn Nhan Lượng lúc vào phòng đừng có lên tiếng, còn hắn thì lại không có chút nào lo lắng, bời vì qua thuật dịch dung, đồng thời dùng cải biến thanh âm chi pháp, nếu không chỉ dựa vào bộ dáng giống nhau, giọng nói lại khác, còn không lập tức để lộ ra sao?
Đồ Đan Tĩnh quả nhiên không phát hiện ra dị thường, nghe vậy liền chỉ vào sát vách, trên mặt vừa thẹn vừa giận:
– Như thế này làm sao ngủ được! Đường Quát Biện cùng Ca Bích bọn họ làm quá không coi ai ra gì, biết rõ chúng ta đang sát vách, cũng không biết khiêm tốn nhỏ giọng lại một chút.
Tống Thanh Thư cười lên, đây rõ ràng là trượng phu của ngươi cùng nữ nhân khác tạo ra động tĩnh, nhưng hắn không nói toạc ra:
– Phu phụ của người ta hoan ái, có lẽ bình thường ở nhà cũng thường như vậy, trong lúc nhất thời quên chúng ta còn đang ở tại sát vách…
Đồ Đan Tĩnh xì một cái:
– Vậy mà lâu nay thiếp cứ tưởng rằng Ca Bích dịu dàng nhã nhặn cỡ nào, không nghĩ tới lại như thế… như thế…
Nàng xưa nay lễ phật, nên có chút từ ngữ không tiện nói ra khỏi miệng.
– Tao lãng phải không? Nam nhân thì ưa thích nữ nhân của mình trước mặt mọi người là một thục nữ, còn thích nữ nhân tao lãng thì chỉ lúc ở trên giường với phu quân của mình mà thôi…
Tống Thanh Thư đi đến giường, thuận thế ngồi xuống, Đồ Đan Tĩnh nhích người qua, chừa chỗ trống cho hắn ngồi.
– Những nam nhân thật là…
Đồ Đan Tĩnh thở dài một hơi, đột nhiên nhăn nhó cái mũi…
– Vương gia sao uống nhiều rượu như vậy chứ, mau thoát y phục ra đi…