Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Chương 202



Phần 202

Tống Thanh Thư giật mình, đang muốn xuất thủ cứu giúp nàng, nhưng khi nhìn xuống tràng cảnh, sắc mặt cổ quái liền dừng tay lại.

Nguyên lai mắt thấy chiêu thức của Công Tôn Chỉ sắp bắt trúng đến Triệu Mẫn, thì xuất hiện nghiêng qua một thanh trường kiếm, góc độ tuy không thâm hiểm, nhưng làm cho Công Tôn Chỉ nếu tiếp tục tấn tới thì không thể tránh được, Công Tôn Chỉ đành phải từ bỏ dự định bắt Triệu Mẫn, vội vàng về lui kiếm về để tự vệ.

Khi Công Tôn Chỉ đứng vững thân hình, nhìn thấy rõ người xuất thủ, liền giận dữ:

– Ta Tuyệt Tình Cốc cùng Võ Đang xưa nay nước giếng không phạm nước sông, Tống đại hiệp vì sao làm hỏng chuyện của tại hạ…

Hóa ra người xuất thủ chính là Tống Viễn Kiều, Tuyệt Tình Cốc cùng Võ Đang Sơn đều ở tại phụ cận Tương Dương thành, song phương mặc dù không có tới lui, nhưng Công Tôn Chỉ vẫn nhận được thân phận đối phương.

Trên cây Hoàng Sam nữ tử ngữ khí cổ quái nói:

– Nha, công công cứu nhi tức a…

Tống Thanh Thư phiền muộn:

– Chớ nói lung tung, hắn không biết tại hạ cùng Triệu Mẫn có quan hệ… ặc… tại hạ cùng Triệu Mẫn thật ra không có quan hệ…

Gặp hắn mặt càng đen, Hoàng Sam nữ tử mỉm cười:

– Mặc kệ công tử cùng vị quận chúa kia có quan hệ hay không, hôm nay tràng cảnh này càng lúc càng tốt nhìn.

Nói xong tựa tại trên nhánh cây vui vẻ, bày làm ra một bộ tư thái đơn thuần xem nhìn trò vui.

Tống Thanh Thư định nói, thì lúc này lại truyền đến phía dưới thanh âm của Tống Viễn Kiều không chút hoang mang:

– Công Tôn cốc chủ, chúng ta vừa rồi nhận được ân tình của Triệu cô nương, nên không thể ngồi yên nhìn nàng lâm vào thế nguy hiểm, đó là điều làm trái với chi đạo hiệp nghĩa.

Công Tôn Chỉ nghe vậy cười lạnh nói:

– Tại hạ khách sáo với các người, bất quá nể là vì mặt mũi của Trương Tam Phong, các hạ cho là ta sợ các người sao?

Tống Viễn Kiều nhíu mày, thực ra hắn cũng không muốn tham gia vào chuyện của Kim Quốc cùng Mông Cổ, bất quá trở ngại duy nhất là tình huống Triệu Mẫn vừa rồi chiếm hết ưu thế, lại lựa chọn buông tha bọn họ, cho nên hắn không thể nhìn lấy nàng rơi vào chi thủ của Công Tôn Chỉ mà thôi.

– Đại sư huynh, đừng quên mục đích lần này của chúng ta a.

Trương Tùng Khê lúc này đi tới, lặng lẽ chỉ chỉ cách đó không xa bị khống chế những công chúa Tống Quốc kia.

Ân Lê Đình cũng khuyên nhủ:

– Chúng ta lực lượng có hạn, Triệu cô nương tuy cùng Võ Đang rất có sâu xa, nhưng dù sao nàng cũng là người Mông Cổ, chẳng lẽ vì một người Mông Cổ, mà từ bỏ việc cứu những công chúa Tống Triều sao?

Nghe được bọn họ đối thoại, Triệu Mẫn lạnh giọng nói ra:

– Các ngươi Võ Đang không cần làm bộ làm tịch, chuyện an nguy của bản cô nương, không cần các ngươi quan tâm.

Nàng vừa dứt lời, thì Huyền Minh Nhị Lão liền lần lượt phát ra tiếng rên lên, cả hai sắc mặt trắng bệch lảo đảo thôi lui đến bên người nàng, xem ra thì đã bị trọng thương.

Mộ Dung Bác cười ha ha:

– Âu Dương tiên sinh thần công cái thế, quả nhiên không hổ là đã thiên hạ đệ nhất nhân…

Lão chỉ muốn phục hưng Yến Quốc, đối với những danh xưng trong chốn võ lâm thì cũng không có coi trọng gì cả, lúc này đang muốn cùng Âu Dương Phong tạo mối quan hệ, huống chi đối phương đúng là đoạt trước một bước thẳng qua Lộc Trượng Khách…

Âu Dương Phong cũng cười nói:

– Mộ Dung tiên sinh gia võ học uyên thâm, Đấu Chuyển Tinh Di dùng đến xuất thần nhập hóa, lão phu cũng là cực kỳ bội phục.

Nghe hai người lẫn nhau thổi phồng, Công Tôn Chỉ trong lòng bĩu môi, bất quá hai người này võ công đúng là trên hắn, hắn cũng không dám toát ra ý tưởng gì, đành phải trút đến trên thân bọn người Tống Viễn Kiều:

– Ha ha… lúc này các ngươi cũng không cần phải phiền não do dự là muốn cứu Triệu Mẫn hay không nữa, hãy cùng Triệu Mẫn đến Vương Phủ chúng ta làm khách đi.

Nghe được trong giọng nói hắn uy hiếp lộ rõ, Tống Viễn Kiều biến sắc, còn chưa kịp nói, thì nghe được Mộ Dung Bác cũng cười rộ lên:

– Không nghĩ tới ba vị thế mà có thể từ Hoán Y Viện thoát ra, cũng được, cứ để lão phu bắt lại các ngươi một lần đi.

Bọn họ mấy cao thủ cấp Tông Sư đầu nhập vào dưới trướng của Hoàn Nhan Lượng với mục đích không giống nhau, Âu Dương Phong là muốn mượn thế lực Hải Lăng Vương phủ để làm một ít chuyện, Cừu Thiên Nhận cùng Công Tôn Chỉ hai người phẩm tính càng nhiều là ham vinh hoa phú quý, Mộ Dung Bác cùng Âu Dương Phong đối với cái dạng người này có thể nói là xem thường, còn bản thân Mộ Dung Bác, chủ yếu là vì phục hưng Yến Quốc, cho nên không tiếc ủy thân trong vương phủ, lợi dụng bọn Tống Viễn Kiều để kích động Thiếu Lâm, Võ Đang đại chiến, kế hoạch sắp tới gây nên Kim, Tống hai nước khai chiến, rất nhiều chuyện đều là do lão thôi động, mà Hoàn Nhan Lượng thuộc phái chủ chiến lớn nhất của Kim quốc với Tông quốc, hai người có thể nói là ăn nhịp với nhau.

Lúc đầu lão muốn đem bọn người Tống Viễn Kiều bí mật xử tử, thế nhưng trên cao tầng Kim Quốc không biết vì sao lại cân nhắc, yêu cầu chỉ bắt sống, cho nên sau cùng bọn người Tống Viễn Kiều bị giam giữ đến Hoán Y Viện, Mộ Dung Bác cũng không còn có được tin tức bọn họ.

Bây giờ nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự, Mộ Dung Bác đương nhiên không muốn ngồi nhìn bọn họ quay trở lại Võ Đang, e rằng đã trải qua thời gian dài mưu đồ sẽ bị thất bại trong gang tấc.

Bởi vì lúc ban đầu bị đánh lén, lại thêm Mộ Dung Bác che mặt, ba người Tống Viễn Kiều ngay từ đầu cũng không có nhận ra thân phận của lão, bây giờ nghe được lời nói của lão, vừa sợ vừa giận:

– Nguyên lai kẻ đánh lén chúng ta chính là ngươi!

Ân Lê Đình kìm nén không được:

– Tiểu nhân hèn hạ, ám tiễn đả thương người, chuyện này chúng ta cũng nên hảo hảo tính toán.

Nói xong liền rút ra trường kiếm hướng Mộ Dung Bác đâm tới.

Tống Viễn Kiều cùng Trương Tùng Khê biết Mộ Dung Bác võ công thâm bất khả trắc, lo lắng Ân Lê Đình thiệt thòi, vội vàng đồng loạt yểm hộ tấn lên.

– Này… phụ thân công tử đánh nhau, công tử không đi xuống hỗ trợ a?

Trên cây Hoàng Sam nữ tử nói ra.

Tống Thanh Thư lắc đầu:

– Lần trước tại hạ đã hỏi qua bọn họ lúc tình cảnh bị bắt, bọn họ bị đối phương đánh lén, lại thêm chia ra tiêu diệt từng người nên mới đắc thủ, giờ mặt đối mặt, ba người bọn họ liên thủ, cũng không thua kém Mộ Dung Bác bao nhiêu đâu.

Trong một chốc lát này, ba người Tống Viễn Kiều đã cùng Mộ Dung Bác đánh nhau khí thế ngất trời, không biết vì sao, Âu Dương Phong cũng không có ra tay giúp đỡ, còn Công Tôn Chỉ càng là một bộ tư thái xem kịch.

Tống Thanh Thư sở dĩ có thể bình tĩnh quan sát như vậy, là bởi vì hắn cũng không phải là Tống Thanh Thư chính thức, mà chỉ là linh hồn một kẻ từ hậu thế vượt qua mà đến, lại thêm vừa mới vượt qua, liền bị Võ Đang phái thanh lý môn hộ đánh cho kinh mạch đứt đoạn, tạo ra một cấp độ khó khăn như địa ngục lúc mới bắt đầu, bởi vậy hắn đối Tống Viễn Kiều rất khó mà nó có cái gì phụ tử chi tình, có chăng chỉ là một loại trách nhiệm đạo nghĩa mà thôi.

Tống Thanh Thư cũng đánh giá ra được tình hình chiến đấu chân thực của song phương, mấy người Tống Viễn Kiều dù sao cũng là cấp nhân vật đệ tử thân truyền của Trương Tam Phong, một thân tu vi không thể coi thường, lại thêm sư huynh đệ kích khởi trận pháp, cho nên đối đầu tuyệt đỉnh cao thủ như Mộ Dung Bác cũng không hề rơi xuống hạ phong…

Chỉ tiếc võ công một vấn đề không đơn giản chỉ dựa trên lý thuyết mà tính được, ba người dù là trong tâm ý nghĩ thông suốt, thì cũng kém xa một người xuất sử võ công tự nhiên, lại thêm Mộ Dung Bác có Đấu Chuyển Tinh Di chuyên mượn lực đả lực, lấy một đối ba không thì không có yếu thế, ngược lại còn chiếm không ít tiện nghi, theo tình hình một mực đánh xuống, trong vòng 50 chiêu đầu, Tống Viễn Kiều ba người chiếm thượng phong, 50 chiêu qua đi, song ngược lại sẽ hòa nhau, 100 chiêu về sau, Mộ Dung Bác liền sẽ xác định thắng thế.

Võ Đang tam hiệp bị Mộ Dung Bác cuốn lấy, Công Tôn Chỉ cũng không có lo lắng, cười hắc hắc hướng về phía Triệu Mẫn bức tới, Triệu Mẫn bây giờ bên cạnh chỉ còn lại Huyền Minh Nhị Lão đang bị trọng thương, Âu Dương Phong tự trọng thân phận, đương nhiên sẽ không liên thủ với Công Tôn Chỉ, chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.

Nhìn thấy Công Tôn Chỉ càng lúc càng gần, Huyền Minh Nhị Lão vận khởi công lực còn sót lại đánh tới, chỉ tiếc hai người bọn họ đã bị Âu Dương Phong cùng Mộ Dung Bác đánh trọng thương, thì làm sao là đối thủ của Công Tôn Chỉ, không qua mấy hiệp, liền bị bức hiểm hoàn sinh, nếu không nhờ nhãn lực của mấy chục năm tu vi, nói không chừng đã mất mạng tại kim đao, hắc kiếm, của Công Tôn Chỉ rồi.

Âu Dương Phong ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:

– Triệu cô nương, cô nương cùng Tống Thanh Thư đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?

Nghe được lời nói của lão, Võ Đang tam hiệp một bên đang khổ chiến cũng phải nhìn nhau: “Triệu Mẫn không phải cùng Vô Kỵ là một đôi sao? Như thế nào lại cùng Thanh Thư tiểu tử kia dính líu quan hệ?”

– Mắc gì tới lão chứ?

Triệu Mẫn tức giận lườm một cái.

Âu Dương Phong cười nói:

– Lão phu cùng tiểu tử Tống Thanh Thư kia cực kỳ hợp ý, cũng có thể xem như là vong niên chi giao, nếu như cô nương thật sự là nữ nhân của hắn, thì lão phu cũng không thể để cho nữ nhân của hắn bị hắn nam nhân khác khi dễ, tuy lần này không thể thả cô nương ra đi, thế nhưng lão phu có thể cam đoan, không ai có thể khi dễ đến cô nương được, cho dù đó là Hải Lăng Vương cũng không được. Cũng là câu nói như vậy, Tống đại hiệp cũng không cần phải lo lắng đến an nguy của mình, lão phu xem ở trên mặt của tiểu tử Tống Thanh Thư, có thể bảo đảm cho Tống đại hiệp nhất mệnh, bất quá Trương Tứ hiệp, Ân Lục Hiệp thì không có liên can gì, nên không có được may mắn như vậy rồi.

Mộ Dung Bác thần sắc nhất động, tiếp theo cười ha ha nói:

– Âu Dương tiên sinh đã nói như vậy, lão phu cũng sẽ nể mặt mũi, đối với Tống đại hiệp sẽ thủ hạ lưu tình.

Lão tuy trong lòng có chút không vui, thế nhưng là cũng không muốn vì chút chuyện này mà đắc tội với Âu Dương Phong cao thủ dạng như thế này.

Một bên khác Công Tôn Chỉ sắc mặt lại không tốt như vậy, mắt thấy nước đun sôi mà vịt bay, tức giận:

– Âu Dương tiên sinh, ngươi đây là ý gì?

Âu Dương Phong cười nhạt:

– Công Tôn cốc chủ không cần sốt ruột, Triệu cô nương vẫn chưa trả lời câu nói của lão phu mà?

Chương trước Chương tiếp
Loading...