Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4
Chương 203
Tránh trên tàng cây thần sắc Tống Thanh Thư biến đổi không ngừng, nếu không xác định được mình ẩn tàng trên đây, Âu Dương Phong tuyệt sẽ không nói như vậy, hắn còn tưởng rằng đối phương là cố ý nói lấy lòng mình đây này.
Nghĩ đến lúc trước Âu Dương Phong đem Hoàng Dung đưa đến bên miệng của mình để rồi xảy ra một màn bú liếm trên thân Hoàng Dung trong hang động, Tống Thanh Thư tránh không khỏi cảm khái, lão độc vật Tây Độc này có lẽ đối với người giang hồ khi nghe tiếng thì phải biến sắc, nhưng có thể nói đối với hắn, hoàn toàn là đại phúc tinh a.
Đầu tiên là đưa Hoàng Dung, hiện tại lại đem Triệu Mẫn đẩy đến lồng ngực của mình, Tống Thanh Thư thật sự là hận không thể ôm lão hôn lên một cái để tỏ lòng biết ơn.
– Triệu cô nương, tại sao không nói gì?
Âu Dương Phong như là chế giễu nhìn qua Triệu Mẫn cách đó không xa.
– Ta cùng họ Tống kia không có quan hệ gì, lão cũng không cần phải cố kỵ…
Triệu Mẫn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, trước mắt bao người, cho dù nàng quả thật cùng Tống Thanh Thư có quan hệ, làm sao mà thừa nhận được chứ?
– Ha ha…
Nghe được nàng trả lời, cao hứng nhất chính là Công Tôn Chỉ ngoài ra không còn có thể là ai khác…
– Âu Dương tiên sinh, lão cũng đã nghe được nàng trả lời rồi, vậy đây cũng không phải là ta không nể mặt lão a.
Âu Dương Phong hừ một tiếng, mặt trầm như nước, đứng yên không nói, Công Tôn Chỉ cũng không quản đến Âu Dương Phong nữa, tuy hắn rất kiêng kị tên tuổi Tây Độc, nhưng kim đao, hắc kiếm của hắn cũng không là cái tên tầm thường, hắn tự nghĩ coi như võ công cho dù hơi dưới so với Âu Dương Phong, nhưng sự chênh lệch cũng sẽ không quá lớn, nếu thật đánh nhau, hắn cũng không sợ hãi, huống chi song phương bây giờ thân ở cùng một trận doanh, hắn không tin Âu Dương Phong vì một ngoại nhân mà cùng mình trở mặt.
– Hắc hắc… quận chúa xinh đẹp kia, hãy ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta sẽ không làm khó ngươi, còn nếu không biết điều, đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc a.
Công Tôn Chỉ vừa chà tay vừa nuốt nước miếng ngang nhiên xông qua hướng Triệu Mẫn.
Huyền Minh Nhị Lão sắc mặt đại biến, vội vàng nhỏ giọng nói:
– Quận chúa, chúng ta sẽ ngăn chặn hắn đến hơi thở cuối cùng, quận chúa mau thừa dịp chạy đi.
Hai người bọn họ cũng không phải là loại người liều chết hộ chủ, chỉ bất quá Mông Cổ từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, nếu lúc bọn họ lâm trận mà đào thoát bỏ rơi chủ nhân, Mông Cổ bên kia sẽ truy cứu tới cùng, bọn họ sau này muốn sống không được, muốn chết không xong, nên đành buông tay đánh cược một lần, một khi may mắn bảo toàn được tính mạng, lúc quay trở lại Mông Cổ còn có thể được ngợi khen ca tụng hết lời.
Triệu Mẫn lắc đầu, đứng tại chỗ không có một chút nò sợ hãi:
– Ta không đi, yên tâm đi, hắn không đã thương được ta đâu.
– Hả…
Công Tôn Chỉ nghe được nàng lời nói, nhất thời có chút ngạc nhiên:
– Chẳng lẽ quận chúa cũng là một thân võ lâm cao thủ hay sao chứ?
Triệu Mẫn mỉm cười:
– Ta mặc dù cũng biết võ công, nhưng bất quá so ra cùng với Tuyệt Tình cốc chủ, thì công phu chỉ là mèo ba chân, đương nhiên không phải là đối thủ…
Gặp nàng nét mặt ung dung mỉm cười, Công Tôn Chỉ bị mê đến thần hồn điên đảo, chỉ mong nàng nhiều hơn cùng mình nói chuyện một chút, nghe nhiều thêm giọng nói non mềm trong trẻo của nàng, bởi vậy cũng không nóng nảy động thủ, ngược lại là có chút hăng hái hỏi tới:
– Vậy thì quận chúa vì sao chắc chắn là ta không thể thương tổn được quận chúa chứ?
Triệu Mẫn khóe môi giương lên:
– Bởi vì sẽ có người không để cho ngươi đã thương ta.
Công Tôn Chỉ trong lòng hơi động, vội vàng quay đầu nhìn Âu Dương Phong liếc qua, thấy đối phương một đôi mắt khép hờ, cũng không có biểu hiện gì đối với chuyện này có hứng thú, nên cũng yên lòng:
– Quận chúa lúc này mới trông cậy vào Âu Dương tiên sinh, thì đã trễ rồi.
Triệu Mẫn lắc đầu:
– Ta không phải là dựa vào lão…
– Vậy thì quận chúa ám chỉ là ai?
Công Tôn Chỉ còn có chút kiêng kỵ, quan sát chung quanh, nhìn thấy toàn trường như thế này, liền càng thêm yên tâm…
– Chẳng lẽ quận chúa còn mang theo cao thủ khác a?
Công Tôn Chỉ cũng có nghe thấy nói đến chuyện Hoàn Nhan Lượng gặp nàng, nếu có Bách Tổn Đạo Nhân, người Kim Cương Môn, Kim Luân Pháp Vương những lão ma đầu này núp trong bóng tối đánh lén, thì mình coi như cũng gặp nguy hiểm.
Triệu Mẫn mím môi cũng không có trả lời, Công Tôn Chỉ âm thầm đề phòng, lại chờ một lát, thấy cũng không có cái gì dị thường phát sinh, vừa nghĩ tới chính mình thành danh đã lâu, lại bị cô nương tùy tiện một câu hù dọa, có chút thẹn quá hóa giận.
– Hừ, ta giờ cũng muốn nhìn xem, lúc này còn có ai vào đây cứu quận chúa…
Công Tôn Chỉ cười gằn đưa tay hướng nàng chụp tới, bất quá hắn cẩn thận hơn, thời điểm ra chiêu thì có phòng bị đề phòng có người đánh lén, bởi vậy tốc độ cũng không phải là nhanh.
Mắt thấy Công Tôn Chỉ tay càng lúc càng gần, Triệu Mẫn hít sâu một hơi, bộ ngực lo sợ nên càng thêm chập chùng, môi đỏ khẽ nhếch, thanh âm trong trẻo vang lên khắp toàn trường:
– Tống Thanh Thư hỗn đản không có lương tâm, chẳng lẽ cứ như vậy nhìn ta bị tên dâm tặc này khi dễ sao?
Đang trên tàng cây nhìn xem, vừa nghe được lời nói của nàng, Tống Thanh Thư giật mình suýt chút nữa lộn cổ rơi xuống đất, hắn đã nghĩ đến võ công Hoàng Sam nữ tử cùng mình, lại tránh trên cây xa như vậy, ngay cả Âu Dương Phong cũng khó có khả năng mà phát hiện, thế thì Triệu Mẫn lại làm sao có thể phát hiện được hắn đây này?
Triệu Mẫn vừa nói xong, toàn trường nhất thời lâm vào một trận quỷ dị yên tĩnh, Âu Dương Phong hai mắt tinh quang nổ bắn ra, nhanh chóng dò xét chung quanh một vòng, ý đồ tìm tới bóng dáng Tống Thanh Thư, Mộ Dung Bác cùng đám Tống Viễn Kiều đang triền đấu cũng cùng một chỗ dừng tay, Mộ Dung Bác trước kia đã cùng Tống Thanh Thư giao thủ qua, có chút kiêng kỵ võ công đối phương, Tống Viễn Kiều ba người thì lại càng chấn kinh, Triệu Mẫn không phải cùng Trương Vô Kỵ một đôi, làm sao lại cùng Tống Thanh Thư đến cùng một chỗ như thế này?
Công Tôn Chỉ thân hình cũng cứng lại, trên đại hội Kim Xà, kim đao và hắc kiếm cũng là bị hủy ở trên tay Tống Thanh Thư, bây giờ trên tay hai thanh kiếm này là chế tạo lần sau, còn lâu mới có được sắc bén thuận tay như là trước đó.
– Tống Thanh Thư? Hắc hắc, ta vừa vặn cũng đang muốn tìm hắn để báo lại mối thù hủy đao kiếm này đây.
Công Tôn Chỉ nói xong, cũng không có thấy bóng dáng Tống Thanh Thư xuất hiện, liền cười lên ha hả:
– Quận chúa, ngươi trông cậy vào nam nhân đó, xem ra đó chỉ là một kẻ nhát gan vô đảm mà thôi, chi bằng hãy đi theo bản cốc chủ cho xong…
– Bản cốc chủ?
Triệu Mẫn khinh thường cười nói…
– Bất quá chỉ là một con chó dưới trướng của Hoàn Nhan Lượng mà thôi, vậy mà cũng muốn đánh chủ ý trên thân của bản quận chúa sao?
Cho dù đầu nhập vào Hoàn Nhan Lượng, bất quá Công Tôn Chỉ dù sao cũng là nhân vật cấp tông sư một phương, bị nàng chỉ mặt gọi tên mắng chó, mặt mũi nào chịu được:
– Tiện nhân, ta đã giữ cho thể diện mà không muốn…
Vừa nói vừa vung lên bàn tay hướng trên mặt nàng vỗ đến.
Huyền Minh Nhị Lão thấy thế kinh hãi, vội tiến lên muốn ngăn cản đối phương, nhưng vì trọng thương quá nặng nên sức chiến đấu lực đã thành cặn bã, bị Công Tôn Chỉ tùy tiện đánh bay ra một bên:
– Cút ngay cho ta.
Mắt thấy Công Tôn Chỉ bàn tay thô đến gần, Triệu Mẫn liền nhắm mắt lại, dù là giữ cho vẻ mặt bình tĩnh, bất quá đôi lông mi run rẩy vẫn là biểu hiện bên trong nội tâm vô cùng khẩn trương.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Cứ tưởng rằng cái vỗ này khó mà tránh khỏi, chợt Triệu Mẫn cảm thấy cả người ngã vào một vòng ôm ấp ấm áp, tiếp lấy bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc:
– Quận chúa cứ như vậy nghĩ rằng tại hạ chắc chắn sẽ ra tay cứu quận chúa sao?
Triệu Mẫn khóe giương lên, lúc này mới mở to mắt thăm thẳm, ngửa đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, cười khanh khách nói:
– Chẳng lẽ công tử bỏ được ta bị người khi dễ sao a?
Còn lưu trên tàng cây, Hoàng Sam nữ tử hừ: “Dưới ban ngày ban mặt mà ôm nhau như vậy… quả nhiên là gian phu dâm phụ!”
– Đại sư huynh, tình huống này là như thế nào đây?
Nhìn thấy Triệu Mẫn thẹn thùng tại trong ngực Tống Thanh Thư, Võ Đang tam hiệp kém chút trừng rách mí mắt, Trương Tùng Khê giật nhẹ ống tay áo Tống Viễn Kiều hỏi.
– Đúng a… Triệu cô nương không phải là đang cùng Vô Kỵ…
Trong mấy vị trưởng bối, Ân Lê Đình cùng Trương Vô Kỵ có quan hệ tốt nhất, thê tử của hắn Dương Bất Hối cùng Trương Vô Kỵ tình như huynh muội, với lại lúc trước hắn bị Đại Lực Kim Cương Chỉ bẻ gãy tứ chi, cũng là Trương Vô Kỵ chữa trị thương thế cho hắn, bởi vậy bây giờ nhìn thấy Triệu Mẫn đang ở tại trong ngực của một nam nhân khác, tâm trí của hắn thoáng cái đều rất lộn xộn.
Tống Viễn Kiều cũng là cười khổ:
– Đừng có hỏi ta, ta cũng như các đệ, không hiểu gì cả đây…
Trước đó nghe Âu Dương Phong nói như vậy, Tống Viễn Kiều cũng không quản đến, dù sao hắn thấy, Triệu Mẫn cùng nhi tử của mình quá là khác biệt không dính dáng gì đến quan hệ, bởi vậy bây giờ nhìn thấy tràng cảnh này, hắn so hai vị sư đệ lại còn kinh ngạc hơn.
Mộ Dung Bác thì là đồng tử co lại, Tống Thanh Thư giờ phút này nửa ôm Triệu Mẫn, biểu lộ mây trôi nước chảy, Công Tôn Chỉ thì là mặt đỏ bừng, rõ ràng tựa như đang bú sữa bị nghẹn phải nôn ra, cổ tay của hắn lại lại bị đối phương kềm giữ lấy không thoát ra được, cả thân người như vô lực không vận công được…
Âu Dương Phong cười ha ha:
– Tống tiểu tử, mới bao lâu không gặp, võ công ngươi lại tiến bộ như vậy, ẩn nấp ở phụ cận lâu như vậy, thế mà lão phu vẫn không có phát giác được.
– Âu Dương tiền bối quá khen, vừa rồi tiền bối đối với Triệu cô nương, toàn bộ vãn bối đều nghe thấy được, nhân tình này vãn bối xin ghi nhớ lại.
Tống Thanh Thư cười đáp, từ đầu tới đuôi đều không có liếc nhìn Công Tôn Chỉ liếc một cái…
– Không có gì…
Âu Dương Phong vội vẫy tay nói…
– Ân tình này của lão phu còn chưa có xuất ra, Triệu cô nương không có thèm đón nhận, một mực chờ lấy tiểu tử ngươi tự mình xuất thủ làm anh hùng cứu mỹ nhân đây.
Tống Thanh Thư nhịn không được nhìn Triệu Mẫn, khuôn mặt của nàng vẫn là như vậy, xinh đẹp như vẽ rung động lòng người:
– Làm sao quận chúa lại biết tại hạ ở nơi đây?
Triệu Mẫn đang muốn trả lời, bên tai lại lại truyền đến tiếng thở hổn hển của Công Tôn Chỉ, liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia đáng ghét cực kỳ, hừ một tiếng:
– Hừ… trước công tử đem lão hỗn đãn chán ghét kia tống đi, thì ta sẽ nói cho công tử biết.
– Được.
Tống Thanh Thư mỉm cười…
– Vừa rồi lão muốn đánh quận chúa, giờ tại hạ giúp quận chúa đánh trở về, dễ quận chúa xuất khí.
Nói xong vung tay lên, liền hướng trên mặt Công Tôn Chỉ vỗ qua.
Bởi vì hắn một tay ôm Triệu Mẫn, nếu muốn đánh Công Tôn Chỉ, tất nhiên phải buông ra bàn tay đang nắm chặt cổ tay đối phương y, Công Tôn Chỉ nghe được rõ ràng, hắn thân là tông sư một phương, nếu trước mắt bao người bị bạt tai, về sau thế thế nào còn lẫn vào giang hồ?
Bởi vậy bàn tay vừa mới thoát khốn, liền vội vàng bày ra tư thế phòng thủ, chiêu thức sẵn sàng biến hóa, nào ngờ “bốp…” một tiếng, hắn cảm thấy má trái bên trên nóng bỏng đau đớn, cả người choáng váng…
– Vừa rồi lão khi dễ quận chúa như vậy, chỉ tát một bên má trái không khỏi quá tiện nghi cho lão.
Bên tai lại truyền tới giọng nói của Tống Thanh Thư nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhưng Công Tôn Chỉ nghe được thì vong hồn đại mạo, vội đem ra tất cả vốn liếng võ công của mình, bảo vệ bên má phải.
Ai biết Tống Thanh Thư bàn tay phảng phất là vô hình vô tướng, dễ như trở bàn tay phong tỏa hai bàn tay của Công Tôn Chỉ, lại là một tiếng “bốp…”vang dội, một lực từ trên má phải truyền đến, Công Tôn Chỉ cả người như diều đứt dây, vạch ra một đường vòng cung nặng nề văng ra ngoài mấy trượng rơi xuống trên đất.
Lúc Công Tôn Chỉ văng ra còn ở giữa không trung thì đã ngất đi, một nửa nguyên nhân là lực của đối phương đánh trúng quá lớn, một nửa nguyên nhân là cảm giác bị nhục nhã tạo thành, hắn đường đường nhất phương bá chủ, trước mắt bao người bị đối phương đùa bỡn dạng này, nghĩ đến sau này chỉ sợ rốt không còn mặt mũi gặp người, cả người liền bị khí cấp công tâm, nghẹn thở liền ngất đi.
Âu Dương Phong cùng Mộ Dung Bác chấn động, bọn họ tuy có thể thắng được Công Tôn Chỉ, thế nhưng là tuyệt sẽ không dễ dàng giống như vậy, chứ đừng nói chi là sớm nói cho đối phương biết, muốn tát hắn bên mặt nào, lại đột phá được lúc đối phương nghiêm mật phòng thủ…
Phải biết đến Công Tôn Chỉ cấp số cao thủ như thế này, có thể là nếu muốn bảo vệ toàn thân trên dưới không có một kẽ hở thì không được, nhưng nếu hắn quyết tâm bảo vệ chỉ là một vị trí trên thân thể, quả thật thủ đến tường đồng vách sắt, giọt nước không lọt cũng chẳng là gì, kết quả lại bị bàn tay Tống Thanh Thư dễ dàng đột phá phòng tuyến!
Vừa rồi thì Mộ Dung Bác cũng không thấy rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng Âu Dương Phong thì có chút hiểu được, chỉ cảm thấy một chiêu này của Tống Thanh Thư nhìn như nhẹ nhàng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa chi lý giữa thiên địa, bởi vì như vậy khiến cho trong nháy mắt, Âu Dương Phong có chút nản lòng thoái chí: Hai người trên Thần Long đảo lần đầu gặp gỡ, tiểu tử Tống Thanh Thư này võ công tuy cao, thế nhưng là còn rõ ràng không bằng chính mình, kết quả về sau cứ mỗi lần gặp gỡ, võ công của hắn quả thực là tiến triển cực nhanh, bây giờ chỉ sợ đã đến lúc trên cả mình… Ai, những năm qua tốn lấy tâm cơ truy đuổi tên tuổi thiên hạ đệ nhất, kết quả cuối cùng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, hoang tưởng mà thôi…
Nếu nói Âu Dương Phong chỉ là có chút mất hết cả hứng thú, Mộ Dung Bác thì lại là lâm vào thật sâu hoảng sợ, lúc trước lão sở dĩ dám bắt cóc bọn người Tống Viễn Kiều, là bởi vì hắn lúc tại nơi chỗ ở của Bình Nhất Chỉ, từ nơi phụ cận đã cùng Tống Thanh Thư giao thủ qua, khi đó võ công hai người chỉ là sàn sàn với nhau, vì phục hưng Yến Quốc, lão đương nhiên không sợ đắc tội đối phương, có thể là lúc này mới bao lâu không gặp, võ công Tống Thanh Thư làm sao tăng lên nhanh như vậy?
Một bên khác Võ Đang tam hiệp thì là vừa mừng vừa lo, Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình thì cũng là thôi không nói, dù sao tại trên đại hội Kim Xà đã từng gặp qua Tống Thanh Thư xuất thủ, còn Tống Viễn Kiều đối với nhi tử của mình vẫn là dừng lại lúc tại đại hội Đồ Sư trước đó, nhi tử khi đó võ công tuy nhiên tính toán không tệ, thế nhưng nếu cùng chân chính cao thủ trên giang hồ so ra, thì không ra gì, không ngờ tới đi qua đại hội Đồ Sư một phen khó khăn trắc trở cùng khó khăn, thế mà bây giờ trưởng thành đến mức này.
Tuy nhiên đối với chuyện nhi tử hại chết Mạc Thanh Cốc thì hắn vẫn còn có chút canh cánh trong lòng, thế nhưng trong thiên hạ lại có người phụ thân nào mà không hy vọng nhi tử mình có bản lĩnh đâu?
Tống Thanh Thư cũng không hề để ý mọi người phản ứng, sau khi đập bay Công Tôn Chỉ qua đi, lực chú ý trở lại trên thân Triệu Mẫn:
– Quận chúa bây giờ có thể nói cho tại hạ biết tại sao chưa a?
Nhìn thấy mọi người ánh mắt trực câu câu nhìn mình, Triệu Mẫn lúc này mới phản ứng được, chính mình vẫn còn nửa rúc vào trong ngực Tống Thanh Thư, đôi bầu vú căng tròn của mình bị cánh tay hắn ép chặt đến độ biến hình, dù là nàng là người đã quen sóng gió, cũng có chút thấy không chịu nổi, vội vàng đứng thẳng người đậy, đồng thời một tay đẩy Tống Thanh Thư ra, lúc này mới hắng giọng, đỏ mặt nói ra:
– Trước đó ta cảm thấy kỳ quái, Hoán Y Viện bắt được cao thủ, đều sẽ dùng Y Yên Chi Túy để khống chế, làm cho toàn thân bất lực, thế nhưng vừa rồi nhóm người của Tống… Tống đại hiệp, thế mà hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc, chỉ có thể nói rõ trước đó đã có người giải độc cho ba người bọn họ…
Hoán Y Viện là sâu bên trong nội viện hoàng cung của Kim Quốc, là một nơi có cơ cấu cực kỳ thần bí, nhóm người của Tống đại hiệp bị cầm tù ở bên trong, ngay cả ta cũng không biết, thế thì trên thiên hạ này ai có bản sự giải độc bọn họ… nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mình công tử vì phụ thân của mình mà làm…
Tống Thanh Thư mặt lộ kinh ngạc:
– Quận chúa thật sự là cơ trí hơn người, chỉ dựa vào ngần ấy manh mối, liền suy đoán trúng đến bảy, tám phần, tại hạ thật sự là bội phục… bội phục!
Triệu Mẫn lườm hắn một cái:
– Hừ… công tử ngoài miệng nói thì dễ nghe, thực chất bên trong lại không phải là cái gì tốt, vừa rồi ta ở chỗ này bị khi phụ lâu như vậy, cũng không thấy công tử ra tới giúp một tay. Hừ, hãy nói cho ta biết, nếu ta không buộc công tử đi ra, thì công tử cũng sẽ không có ý định hiện thân?
Tống Thanh Thư ngượng ngập cười:
– Sao lại th… phụ thân của tại hạ còn ở nơi đây, chẳng qua là tại hạ nhìn thấy trước mắt cũng chưa có nguy hiểm gì, nên… nên… quan sát cục diện rồi mới nói.
Trương Tùng Khê nhịn không được dùng bả vai đụng Tống Viễn Kiều, trêu ghẹo nói:
– Đại sư huynh, có câu nói, gả đi nữ nhi như là giội nước ra ngoài, đệ nhìn thấy nhi tử của sư huynh cũng chẳng khác gì, nhìn thấy sư huynh đang bị uy hiếp thì vẫn có thể vững vàng quan sát, còn Triệu cô nương mơi la lên có một câu, hắn liền vội vàng phóng ra che chở.
Tống Viễn Kiều nghe được tức xạm mặt lại, nhìn về phía Tống Thanh Thư ánh mắt có chút bất thiện.
Trương Tùng Khê thanh âm không coi là nhỏ, hắn cũng không có tận lực kiềm chế, bởi vậy Triệu Mẫn cũng nghe được nhất thanh nhị sở, khuôn mặt đỏ lên:
– Trương Tứ thúc, các người là Võ Đang Thất Hiệp trong giang hồ danh tiếng hiển hách, lấy tình huống ba địch một i, nếu như Thanh Thư xuất hiện tới giúp các người, đây không phải là có ý xem thường các người sao a?
– Um… um…
Trương Tùng Khê liền vui vẻ nói…
– Mới vừa rồi là ai cứ mở miệng một tiếng gọi là Trương Tứ hiệp, còn có một chút uy hiếp chúng ta, bây giờ nhanh như vậy đổi giọng gọi là thúc?
Dù là Triệu Mẫn thần kinh cứng như thép, cũng không nhịn được dạng này trêu ghẹo, đỏ mặt xì một cái:
– Phi… khó trách Võ Đang phái ai cũng có tính hỗn đản, nguyên lai là thượng bất chánh hạ tắc loạn.
Trương Tùng Khê cười ha ha:
– Khó được nhìn thấy Triệu cô nương thẹn thùng, lần này chúng ta chi hành Kim Quốc cũng là đáng.
Triệu Mẫn quýnh lên, đang muốn phản bác, thì giữa không trung đột nhiên truyền tới một giọng nói lành lạnh:
– Bây giờ cường địch còn bao quanh, thân tự tại hang hổ, Tống công tử còn có thời gian nhàn nhã trí ôn chuyện, có phải hay không là đã quên đi mục đích chuyến này?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ nhân cả người khoác khinh sam màu vàng nhạt từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, tay áo phấp phới tung bay, tóc xanh phi vũ, giống như tiên tử không dính khói lửa trần gian.
Gặp nàng phong tư yểu điệu, dung mạo cực đẹp, lại thêm khinh công uyển chuyển nhẹ nhàng, giữa sân mọi người như bị chấn trụ, trong lúc nhất thời lại không ai mở miệng.
Hoàng Sam nữ tử cứ như vậy đi đến bên người Tống Thanh Thư, lẳng lặng nhìn hắn.
Tống Thanh Thư một mặt cười khổ:
– Tại hạ đương nhiên là biết…
Chú ý tới hai người bọn họ đối thoại, Triệu Mẫn đột nhiên cười ngòn ngọt:
– Vị tỷ tỷ này không phải là ăn dấm chua sao a?
– Hừ… tên hỗn đản này đáng giết ngàn đao, cũng chỉ có mình ngươi coi hắn là bảo bối, ta ăn dấm chua hắn sao? Hoàng Sam nữ tử tức giận lạnh hừ nói.
Bất quá giữa sân mọi người sắc mặt lại cổ quái, nếu là thật không có gì, sao lại hô hắn đáng giết ngàn đao, giọng điệu này rõ ràng chỉ có tính tình của tiểu tình nhân sử dụng mà thôi…
Nhìn lấy Tống Thanh Thư bên người một tả một hữu hai nữ nhân tuyệt, một xinh đẹp rung động lòng người, một cái phong tư yểu điệu, ngay cả Âu Dương Phong xưa nay không háo nữ sắc cũng có chút ghen ghét: “Tiểu tử thúi này vận đào hoa quá đáng rồi! Ta chỉ đáng thương cho Khắc nhi, nếu là có được một nửa hắn… không đúng, một phần bản sự trêu đùa nữ nhân của hắn, thì nha đầu Hoàng Dung kia đã sớm sinh cho ta tôn tử rồi…”.