Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4
Chương 207
Đường Tái Nhi cũng kỳ quái liếc nhìn nàng kia, rồi rất nhanh liền quay đầu cười nói:
– Vị muội muội này của ta bình thường rất tuân thủ, có thể có chút thụ không được tràng cảnh các người ôm nhau giữa ban ngày, công tử cũng đừng có để trong lòng a.
Tống Thanh Thư cười lắc đầu:
– Con người của tại hạ đối với những cô nương xinh đẹp thì dễ dàng tha thứ bỏ qua có thể nói là vô cùng cao, bất quá có một vấn đề tại hạ muốn hỏi một chút vị muội muội này của cô nương…
Hắn ngừng một lát mới chậm rãi nói…
– Cô nương có biết một nữ nhân họ Chu hay không?
Nữ nhân mặt hàn sương liền biến hóa, rất nhanh liền che giấu qua, lạnh giọng nói ra:
– Ta không biết.
– Vậy thì quá đáng tiếc, lúc đầu tại hạ nhìn thấy cô nương cùng với một người cố nhân của tại hạ giống nhau đến mấy phần…
Tống Thanh Thư sở dĩ hỏi như vậy, vì là trước kia Chu Chỉ Nhược nói muốn đi thu phục thế lực ngày trước của phụ thân nàng, mà phụ thân nàng là Chu Tử Vượng cũng là Thánh Vương của Bạch Liên Giáo trước kia, thế nhưng thời gian trôi qua đã lâu, một chút tin tức về Chu Chỉ Nhược cũng không có, hắn thực sự có chút lo lắng, lúc mới nhìn thấy nữ nhân này, hắn còn tưởng rằng là Chu Chỉ Nhược cải trang, thế nhưng khi hắn nhìn thấy rõ ràng, nữ nhân này tuy cũng rất xinh đẹp, nhưng không phải Chu Chỉ Nhược.
– Công tử dùng kế sách này để thông đồng với nữ nhân thì quá tầm thường rồi…
Đường Tái Nhi cười khanh khách…
– Bất quá công tử cũng nên biết, công nhiên muốn thông đồng cùng Thánh Nữ bản giáo đó là trọng tội lột da moi tim đấy…
– Hừm… tại hạ nghe qua rất sợ đó…
Tống Thanh Thư làm ra một bộ sợ hãi, bên cạnh Triệu Mẫn cùng Hoàng Sam nữ tử nhìn thấy cũng phải thầm mắng hắn.
Tống Thanh Thư rất nhanh lời nói xoay chuyển:
– Dù sao thông đồng, thì cũng là chết, vậy tại hạ câu dựng thông đồng cùng với cô nương đi, cô nương cảm thấy con người của tại hạ như thế nào? Có muốn thử một phát không?
Đường Tái Nhi nụ cười trên mặt ngưng trệ, cho dù nàng nghe không hiểu cái gì gọi là một phát, nhưng thiên tính nữ nhân đối với phương diện kiểu này thì mẫn cảm vô cùng, biết chắc không phải là lời nói gì tốt, nên thanh âm trở nên lạnh mấy phần:
– Triệu Anh Lạc, nam nhân này ăn trong chén nhìn trong nồi, ngay trước mặt ngươi cũng còn dám muốn thông đồng với nữ nhân khác, có muốn hay không ta thay ngươi quản giáo hắn?
Hoàng Sam nữ tử lúc đầu bị Đường Tái Nhi dùng các loại ô ngôn uế ngữ làm cho trong lòng thầm giận, thế nhưng giờ nghe được nàng ta nói ra câu này, giận dữ liền biến mất, lộ ra một nụ cười:
– Muội muội đã có tâm, vậy xin làm phiền.
Hoàng Sam nữ tử lúc này trong lòng đã nở hoa, mặc cho ngươi Đường Tái Nhi ngày bình thường cỡ nào khôn khéo, cũng không biết là lần này mình đã đá trúng thiết bản.
Đường Tái Nhi giật mình, nhìn thấy Hoàng Sam nữ tử hơi hơi giương lên khóe môi, nàng tuy nhiên không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng lại có cảm giác đối phương đang đào hố lửa chờ mình nhảy vào.
Lúc này nữ nhân bên cạnh Đường Tái Nhi kéo tay nàng, nhỏ giọng nói ra:
– Tỷ tỷ, thời gian không nhiều, trước đem các nàng kia bắt trở về rồi hãy nói.
Đường Tái Nhi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, giữa không trung đang bốc lên khói bụi mịt mù, biết người Kim Quốc đang đã đuổi tới, khoảng cách tầm nửa canh giờ thì có thể đến nơi này, nếu tiếp tục trì hoãn đúng là có chút phiền phức.
– Nếu là như vậy, ta sẽ thay tỷ tỷ quản giáo một chút nam nhân này…
Đường Tái Nhi nhìn qua Hoàng Sam nữ tử nói, miệng tuy đang cười, thế nhưng trong đôi mắt đều là sát khí.
Hoàng Sam nữ tử biết nàng quyết định động thủ, liền nhắc nhở Tống Thanh Thư, thì nghe được hắn nói ra:
– Cô nương trước cứ mang theo những tỷ muội kia rút lui, phụ thân, Trương Tứ thúc, Ân Lục thúc sẽ một đường hộ tống các người về Nam Tống, nơi này cứ giao cho cho tại hạ.
Hoàng Sam nữ tử quýnh lên:
– Không được, chuyện lần này đã thiếu nhân tình của công tử rất nhiều rồi, làm sao còn có thể để công tử tiếp tục mạo hiểm như vậy chứ? Đường Tái Nhi võ công cao cường lại quỷ kế đa đoan, Bạch Liên Giáo người đông thế mạnh, chúng ta hãy cùng một chỗ ứng phó…
Nàng còn chưa nói xong, liền bị Tống Thanh Thư ngắt lời nói:
– Quân Kim Quốc đã đuổi theo, các người phải nhanh một chút rời xa khu vực Đại Hưng phủ này, để cho Hoàng hậu Bùi Mạn mới thao tác tốt được, nếu như sớm bị kỵ binh Kim Quốc đuổi tới, thì cho dù Hoàng hậu Bùi Mạn muốn thả các người cũng thả không được.
Thấy được nàng vẫn còn có chút do dự, Tống Thanh Thư cười nói:
– Yên tâm, cô nương cũng không phải là chưa từng thấy qua võ công của tại hạ, chút ít người này không thương tổn được tại hạ đâu, lại nói, có được cơ hội để cô nương lại thiếu tại hạ thêm một nhân tình tốt như vậy, tại hạ còn ước gì cô nương cứ thiếu nhiều thêm nhân tình, tốt nhất là thiếu đến cả một đời cũng không trả hết, rồi lấy thân mình trả nợ nhân tình là tốt nhất…
Hoàng Sam nữ tử một mặt đỏ bừng, lại khó mà tức giận:
– Công tử… rõ ràng là có hảo ý muốn giúp người, nhưng miệng phải nhiều lời thì mới chịu, được… phần nhân tình này ta sẽ ghi lại, về sau nếu có cơ hội, có thể đến viện Kiêm Sơn Thư tìm ta.
Nói xong nàng nhoẻn miệng cười, sau đó xoay người rời đi, bắt ra lệnh cho thủ hạ mang đội xe ngựa từ một phương hướng khác rời đi.
Triệu Mẫn ở một bên thở dài:
– Ta thực sự là lo lắng thay cho Chu Chỉ Nhược mà đổ mồ hôi a, loại người như công tử mà nàng không luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào, trước sau gì cũng mang về cho nàng một đống lớn tỷ muội…
Tống Thanh Thư cười nói:
– Quận chúa lúc nào cùng Chu Chỉ Nhược lại có quan hệ tốt như vậy hả? Tại hạ nhớ không lầm, lời nói các người thường là đối đầu, thấy được Chu Chỉ Nhược g ăn thiệt thòi, cô nương phải là cao hứng mới đúng chứ?
Triệu Mẫn hô hấp cứng lại, tức giận nói ra:
– Công tử quản ta à, bản cô nương thích thay nàng quan tâm đấy!
Thấy bọn họ người thì nói chuyện phiếm, kẻ thì thu thập hành lý, hoàn toàn không có mảy may để mình vào mắt, Đường Tái Nhi thầm giận, lạnh giọng nói ra:
– Các ngươi muốn đi, không hỏi qua bản cô nương sao?
Triệu Mẫn nhìn có chút hả hê, ngón tay đâm đâm eo Tống Thanh Thư:
– Có người tức giận rồi, cũng thấy được, lấy lòng một cô nương này, tất nhiên liền sẽ chọc giận một cô nương khác.
Tống Thanh Thư tò mò hỏi:
– Vậy thì không biết quận chúa hiện giờ đang cao hứng hay là nổi giận?
Triệu Mẫn bĩu môi:
– Ta hiện tại chỉ là lo lắng, công tử đem nhiều hảo thủ như vậy đuổi đi, chỉ còn lưu lại có một mình công tử, nếu đối phó không lại đám giáo đồ Bạch Liên Giáo, ta đường đường quận chúa Mông Cổ, chẳng phải là sẽ trở thành tù nhân của tà giáo sao?
Thấy không ai đáp lời của Đường Tái Nhi, giáo đồ Bạch Liên Giáo la lên:
– Thánh nữ hỏi các ngươi, bộ điếc sao a?
Tống Thanh Thư lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn qua mọi người Bạch Liên Giáo, chậm rãi nói ra:
– Ta đã để cho các nàng đi, thì các nàng đương nhiên là có thể đi.
– Khẩu khí thật là lớn.
Đường Tái Nhi cười lạnh, tiện tay vung lên, đám thủ hạ phía sau lưng móc ra kình nỏ chĩa vào đoàn người Hoàng Sam nữ tử…
– Các ngươi nếu là dám lại động một bước, chắc chắn là các ngươi sau một khắc sẽ trở thành gai nhím.
Hoàng Sam nữ tử nhìn lại, thấy hàn quang trên những đầu đầu mũi tên, mặt mày khẽ biến:
– Thần Cơ Nõ của quân binh! Các ngươi từ đâu mà được?
Làm sao nàng không kinh hãi cho được, nỏ không giống với cung tiễn, một cung tiễn thủ tốt thì phải cần đến mấy năm tập luyện mới có chút thành tựu, thế nhưng nỏ thì không giống nhau, dù là người trước đó chưa có tiếp xúc qua, chỉ cần dạy một thời gian tầm uống cạn chung trà, thì có thể phát xạ tự nhiên, mà độ chính xác thường thường cũng chắc chắn, cái thứ này giang hồ nhân sĩ rất kiêng kị, cao thủ khổ luyện mấy chục năm, cũng có thể đánh không lại với người sử dụng tên nỏ thành thạo, bởi vậy nỏ từ khi xuất hiện cho đến nay, đều bị triều đình liệt vào thứ cấm, không có được sử dụng trong dân gian lưu.
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ, nhìn xem cung nỏ trong tay giáo đồ Bạch Liên Giáo, dù sao võ công cao đến tầng thứ nhất định, trên cơ bản sẽ không sợ tên nỏ, thế nhưng toàn bộ trên giang hồ có thể đạt tới cấp độ này, lại có bao nhiêu?
– Hừ… ngươi quản ta đâu có được hay sao? Nếu như các người còn dám di động, ta liền hạ lệnh bắn tên, đến lúc đó ngươi có thể dựa vào võ công chạy trốn, thế nhưng còn những tỷ muội kia lại có mấy người còn có thể còn sống sót?
Đường Tái Nhi đã tính trước nói, nàng biết lấy võ công của Triệu Anh Lạc thì bắt được nàng rất khó, cho nên chỉ cần uy hiếp những tỷ muội này, nói không chừng quả thật có thể bắt nàng mang về Bạch Liên Giáo, đến lúc đó Thánh Vương khẳng định sẽ cực kỳ vui mừng.
Tống Thanh Thư bị nàng cắt ngang suy nghĩ, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Sam nữ tử ý hỏi, hắn cười nhạt:
– Các người cứ yên tâm rời đi, nơi này có tại hạ ở đây.
Hoàng Sam nữ tử do dự một chút, Bạch Liên Giáo trong tay nhân thủ mỗi người một cung nỏ, một khi phát xạ bắn một lượt, một phân nửa nhân mạng trong đội xe ngựa bị trúng tên thì tuyệt không có vấn đề, bất quá nàng chỉ do dự trong vài giây khắc, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Tống Thanh Thư này, liền vô thức lựa chọn tin tưởng vào hắn.
– Đi!
Hoàng Sam nữ tử hạ lệnh, đồng thời chính bản thân mình lưu tại sau cùng đội xe ngựa, một khi đối phương bắn tên, nàng sẽ tận lực cô gắng đem mũi tên cản lại.
Nhìn thấy Hoàng Sam nữ tử không quản tới lời mình cảnh cáo, vẫn dẫn người rời đi, Đường Tái Nhi hai mắt nhíu lại, vung tay lên lạnh lùng nói:
– Bắn tên.
Nhận được mệnh lệnh, cả trăm tên giáo đồ Bạch Liên Giáo bấm nút cơ quan, mấy trăm mũi tên hình thành từng làn hắc quang hướng tới đội xe ngựa của Hoàng Sam nữ tử phủ chụp tới.
Triệu Mẫn hét to một tiếng, nàng và Tống Thanh Thư bây giờ thân ở đang đứng ở giữa giáo đồ Bạch Liên Giáo cùng với đội xe ngựa của Hoàng Sam nữ tử, những mũi tên nỏ này phóng tới xuyên qua hai người rồi mới tới đội xe ngựa kia, dù là nàng đã quen sóng gió, lúc này vẫn tê cả da đầu.
Tống Thanh Thư đưa tay kéo nàng về phía sau lưng mình, sau đó vung lên cánh tay còn lại, tiếp xuống tràng cảnh nhất thời khiến cho toàn bộ giáo đồ Bạch Liên Giáo trợn trắng cả mắt lên, bởi vì những mũi tên xé gió kia phảng phất bị một bức tường vô hình cản lại, chuyển biến ngưng kết từ động đến tĩnh.
– Làm sao có thể như vậy chứ!
Vốn cho rằng nắm chắc trong tay, khi Đường Tái Nhi nhìn thấy cảnh này, cả người đều choáng váng, đây là điều vượt qua sự nhận biết của nàng, chỉ sợ ngay cả công lực Thánh Vương cũng đều làm không được, vậy tên công tử thư sinh này đến cùng là ai đây?
Hoàng Sam nữ tử ngưng thần chuẩn bị ứng phó mưa tên sắp đến, vừa vặn cũng đem một màn này thu hết mắt, trong hai con ngươi dị sắc liên tục, cứ việc là nàng sớm biết Tống Thanh Thư võ công rất cao, nhưng lại không ngờ tới lại cao đến loại tình trạng này, giơ tay nhấc chân liền đã đem toàn bộ tên nỏ ngưng kết lại!
Triệu Mẫn cũng chấn kinh, nhìn qua bóng lưng nam nhân trước người mình, miệng lẩm bẩm: “Thật sự là một nam nhân bí ẩn.”