Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Chương 208



Phần 208

Hoàng Sam nữ tử nhìn thấy một màn này thì không còn lo lắng đến an nguy Tống Thanh Thư nữa, liếc hắn một cái, liền quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ hộ tống đội xe ngựa rời đi, nàng biết bây giờ vẫn chưa có hoàn toàn thoát ly hiểm cảnh, chỉ khi nào đem những người này an toàn mang về Nam Tống, thì mới không còn cô phụ tâm huyết của người.

Thẳng đến khi đoàn người của Hoàng Sam nữ tử biến mất ở phương xa, đám người Bạch Liên Giáo cũng đã lấy lại tinh thần, Đường Tái Nhi thẹn quá thành giận nói:

– Đứng đó làm gì, tiếp tục bắn tên…

Tống Thanh Thư khẽ nhíu mày, hắn có thể tạm thời dừng lại những mũi tên này, nhưng nếu dùng một chiêu này, thì hao tổn rất lớn nội lực, hắn không có ngu ngốc đến mức cứ đứng ở chỗ này vận công lên tiếp tục chống đỡ, mặc kệ cho đối phương không ngừng bắn tên đến, nhìn thấy giáo đồ Bạch Liên Giáo lại bắt đầu lắp tên vào cung nỏ, Tống Thanh Thư mặt trầm lại, tay hướng xuống, những mũi tên đang ngưng kết ở giữa không trung những liền thay đổi phương hướng, bay ngược quay về.

Giáo đồ Bạch Liên Giáo vốn đang bối rối chấn kinh, lại bị hắn dùng một chiêu này đánh cho trở tay không kịp, cả trăm người trong nháy mắt liền quỵ xuống hết bảy, tám phần, chỉ có một số ít võ công cao cường miễn cưỡng tránh được những mũi tên xuyên thân, bất quá những tên còn lại trên thân bị thương, nhìn thấy bọn họ hoảng sợ bất an, e rằng đã không còn có lực chiến đấu.

Đường Tái Nhi trong lòng rỉ máu, lần này mang đến tất cả đều là giáo đồ tinh anh, lại có được Thánh Vương từ trong quân doanh chế ra kình nỏ, vốn cho rằng đối phó với một đám người viện Kiêm Sơn Thư là chẳng có một sơ hở nào, nào ngờ đụng phải tên Tống Thanh Thư quái nhân này.

– Các hạ võ công cao đến mức như thế, trong võ lâm tuyệt không phải là hạng người vô danh, vì sao là giả là tình lang của Triệu Anh Lạc, ám toán người của bản giáo.

Đường Tái Nhi tức giận run rẩy, giọng nói không có mềm mại đáng yêu như trước đó.

– Tại hạ lúc nào nói qua là tình lang của Triệu Anh Lạc? Là chính cô nương đã tự nghĩ ra mà nói như vậy, sao lại trách tại hạ chứ?

Thấy giáo đồ Bạch Liên Giáo phần lớn mất đi lực chiến đấu, chỉ còn lại có hai vị thánh nữ, Tống Thanh Thư cũng không nóng nảy, cười ha hả, thời gian kéo càng lâu thì càng có lợi, tốt nhất là đợi đến kỵ binh Kim Quốc đuổi theo đến cùng người của Bạch Liên Giáo đối mặt, không chỉ để cho bọn họ chó cắn chó, mà còn có thể đem sự tình những công chúa kia chạy trốn lần này đạp đổ trên thân của Bạch Liên Giáo…

– Các hạ là ai?

Nghe hắn lời nói châm chọc lại còn cười ha hả, Đường Tái Nhi sắc mặt càng thêm không dễ nhìn.

– Tại hạ Tống Thanh Thư.

Chuyện cho tới bây giờ cũng không có cái gì mà giấu diếm, hôm nay giữa sân nhiều người như vậy, nếu người của Bạch Liên Giáo quay trở về, rồi đi điều tra thì cũng là biết được…

– Kim Xà vương Tống Thanh Thư!

Đường Tái Nhi sợ hãi cả kinh, mấy năm này có thể nói là trong chốn võ lâm Tống Thanh Thư là nhân vật danh tiếng nổi trội nhất, chỉ là không ngờ tới võ công của hắn so trong lời đồn đãi còn cao hơn!

– Kim Xà Doanh cùng Bạch Liên Giáo nước giếng không phạm nước sông, không biết các hạ vì sao lại gây khó dễ cùng chúng ta?

Đường Tái Nhi không có cách, đành phải xuất ra tấm mộc Bạch Liên Giáo dọa hắn, Kim Xà Doanh gần đây tuy nổi danh, thế nhưng so với Bạch Liên Giáo tồn tại mấy trăm năm, vẫn là kém mấy phần súc tích.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói:

– Cô nương cứ nói đùa, rõ ràng là tại hạ đang đi trên đường, sau đó người Bạch Liên Giáo xuất hiện, tiếp lấy lại là một trận loạn xạ, muốn nói gây khó dễ thì phải nói là Bạch Liên Giáo đang gây khó dễ với Kim Xà Doanh chứ…

Đường Tái Nhi cứng người lại, biết lần này mình không chiếm lý, chẳng qua nếu như cứ như vậy xám xịt rời đi, thì sau này nàng còn thế nào đặt chân ở trong giáo?

– Hôm nay ai đúng ai sai, tạm dừng không nói, các hạ thương tổn nhiều huynh đệ trong bản giáo như vậy, bản giáo luôn không có khả năng cứ như vậy mà không tính toán…

Đường Tái Nhi tiến lên một bước, chắp tay một cái nói…

– Đường Tái Nhi thánh nữ của Bạch Liên Giáo, xin lĩnh giáo cao chiêu của Kim Xà Vương!

Tống Thanh Thư cười lên:

– Cô nương khẳng định muốn cùng tại hạ giao đấu?

Đường Tái Nhi mặt không thay đổi đáp:

– Các hạ võ công tuy cao, nhưng chưa hẳn là thiên hạ vô địch thủ.

– Vậy cô nương có muốn với vị cô nương kia cùng một lúc xuất chiêu không?

Tống Thanh Thư nhìn qua cô nương băng sương đang đứng bên cạnh Đường Tái Nhi lặng yên không nói một lời kia, đối với vị Thánh Nữ thần bí này, hắn luôn có một loại cảm giác quen thuộc quỷ dị, tuy rõ ràng hắn chưa từng gặp qua đối phương.

– Không cần, một mình ta là đủ rồi…

Đường Tái Nhi vừa dứt lời, một sợi tơ từ trong tay áo bắn ra, thẳng hướng Tống Thanh Thư bay tới.

– Vũ khí này cũng rất kỳ lạ…

Tống Thanh Thư nhìn đến, không tránh không né, mặc cho sợi dây lụa quấn lấy eo mình.

Đường Tái Nhi mặt vui mừng, gấp vội vươn tay thu hồi về dây lụa, ý đồ để hắn mất đi trọng tâm, nào ngờ kéo một cái hắn vẫn không hề có khẽ động, ngược lại là từ trên dây lụa một cỗ đại lực truyền đến, nàng cả người lảo đảo ngã nhào hướng về trong ngực của Tống Thanh Thư…

Nàng kinh hô một tiếng, cố ổn định thân hình, bất quá hai người công lực kém cách quá lớn, nỗ lực của nàng không có hiệu quả, cả người cơ hồ không bổ nhào vào trong ngực Tống Thanh Thư.

Ngay lúc này, trên mặt nàng đang kinh hoảng chợt biến mất, thay vào đó khóe môi nở nụ cười quỷ dị, không biết lúc nào, trong tay nàng có hai thanh đao ngắn sắc lạnh lóng lánh, dựa vào lực đạo bổ nhào, hướng đến bụng dưới Tống Thanh Thư đâm tới.

Bất quá nàng nụ cười rất nhanh đọng lại, bởi vì hai thanh đao ngắn không có đâm trúng vào thân thể đối phương, ngược lại còn bị hắn dùng ngón tay kẹp lấy.

– Chậc… chậc, cô nương này thật hung ác a, vừa ra tay liền hướng phía dưới bụng của tại hạ đâm tới, tại hạ có nhiều hồng nhan tri kỷ, nếu như bị cô nương đâm trúng liệt nửa thân dưới… thì các nàng kia… phải làm sao bây giờ. A, không đúng, nửa đời sau hạnh phúc của bọn họ phải làm sao bây giờ?

Tống Thanh Thư cười như không cười nhìn qua Đường Tái Nhi, cách đó không xa Triệu Mẫn nhịn không được xì một cái:

– Nói cái gì hỗn trướng vậy mà cũng nói được…

Đường Tái Nhi thân là thánh nữ Bạch Liên Giáo, một thân công phu cũng không phải chỉ là hư danh, hai tay của nàng bị đối phương khống chế, cả người nửa người chìm xuống, một cái chân dài thuận thế hướng phía trước lật một cái, nhẹ nhàng tung cước dạng thẳng chân đá tới trên trán của Tống Thanh Thư, đừng nhìn một cước này nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, cú đá này nhắm ngay đại huyệt trên trán, nếu bị trúng, không chết thì cũng trọng thương.

Tống Thanh Thư né đầu sang một bên, cái trán lệch qua một ly tránh thoát mũi chân nàng điểm tới, đồng thời thừa dịp lực đá đã hết mức, liền mở ra cánh tay kẹp lại chân đá của nàng dưới nách, một chân trụ, một chân đá của Đường Tái Nhi hình thành một đường thẳng, vì thế khi Tống Thanh Thư nhích gần kẹp lấy chân nàng, thì hạ thể của hắn cơ hồ chạm vào âm hộ của Đường Tái Nhi… Lúc này hai người có một cái tư thế cực kỳ mập mờ dựa chung vào một chỗ.

Đường Tái Nhi hoa dung thất sắc, muốn thu hồi chân, nhưng cánh tay của hắn tựa như vòng sắt kẹp lấy chân nàng, hoàn toàn không thể di động mảy may.

Tống Thanh Thư trêu chọc:

– Chân của cô nương thật là dẻo dai kinh người…

Cách đó không xa Triệu Mẫn nhăn mày lại khi nhìn thấy cái tư thế mập mờ này của hắn, liền bỏ đi đến bên cạnh một cây đại thụ, không nhìn đến nữa…

– Thả ta ra!

Đường Tái Nhi có cảm giác hạ thể của hắn chạm vào hạ thể của mình, biết lúc này tư thế thập phần xấu hổ, vừa thẹn vừa giận.

– Thật vất vả mới bắt được cô nương, làm sao tại hạ có thể thả ra chứ?

Tống Thanh Thư cười cười…

– Lại nói, tại hạ đường đường Kim Xà vương, nếu như bị cô nương chỉ là một hù dọa liền ngoan ngoãn thả người, chẳng phải là nói Kim Xà Doanh so ra thua kém Bạch Liên Giáo sao?

– Ngươi thả nếu không…

Đường Tái Nhi nỗ lực ngẩng đầu lên, đột nhiên một tia ngân quang từ trong miệng nàng bắn ra…

Tống Thanh Thư chưa kịp trả lời, đột nhiên có linh cảm, vội vàng thả nàng ra lướt người ngang qua, trong hiểm địa tránh thoát ám khí từ trong miệng nàng bắn ra.

Đường Tái Nhi thừa cơ nhảy ra bên ngoài mấy trượng, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lấy hắn.

Tống Thanh Thư giây khắc này quả thực phải là tán thưởng:

– Khó trách Triệu Anh Lạc nói cô nương quỷ kế đa đoan, nếu tại hạ không phản ứng rất nhanh, chỉ sợ đã chết vào trong tay cô nương…

Chương trước Chương tiếp
Loading...