Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Chương 232



Phần 232

Đồ Đan Tĩnh đỏ mặt đẩy ra nam nhân trên thân, đang muốn rời đi, lại bị Tống Thanh Thư kéo lại, nàng liễu mi dựng lên, thì nghe được đối phương nhỏ giọng nói ra:

– Im lặng, có người tới…

Đồ Đan Tĩnh gấp vội vàng che lại miệng mình, trái tim như là nhảy đến cổ họng, núp sát vào nơi um tùm bên cây đại thụ lắng nghe, cũng không lâu lắm bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng bước chân.

– Hải Lăng vương, bên trong có nhiều kẻ không đáng tin cậy, cho nên trẫm kéo ngươi tới đây đi dạo, nơi này nói chuyện, nghe xong bỏ qua, trẫm không muốn có người thứ ba biết.

Một giọng nói có vẻ âm nhu vang lên, Tống Thanh Thư nhận ra là tiếng của hoàng đế Hoàn Nhan Đản.

Đồ Đan Tĩnh thì là toàn thân như nhũn ra, trên mặt còn lưu lại thần sắc ửng hồng của cơn cực khoái rất nhanh liền rút đi, thay vào đó là một màu tái nhợt, bởi vì nàng cũng nhận ra đây là thanh âm của hoàng đế, càng đáng sợ là đang cùng với trượng phu của mình ở bên ngoài.

Quả thật vậy, thanh âm của Hoàn Nhan Lượng rất nhanh vang lên…

– Bởi vì cái gọi là bất mật tắc thất, điểm đạo lý này thì thần vẫn là hiểu.

– Vậy là tốt rồi…

Hoàn Nhan Đản gật đầu, do dự một chút rồi nói…

– Ngươi có cảm thấy trẫm đối với Hoàn Nhan Nguyên có phải là có chút quá phận hay không? Trẫm chỉ còn có một thân huynh đệ là hắn, việc trước đó xảy ra bên trong Hoán Y Viện, có khả năng là trẫm hiểu lầm hắn hay không đây?

Hoàn Nhan Lượng giật mình, hắn mưu đồ lâu như vậy, chính là vì diệt trừ người thân cận nhất bên cạnh Hoàn Nhan Đản, để cho hoàng đế từng bước một trở thành người cô độc một mình, thế nhưng từ lời nói vừa rồi xem ra, Hoàn Nhan Đản cũng không trở nên xuẩn ngốc đến mức không còn có thuốc chữa, rõ ràng là bây giờ đã ý thức được hắn đã không còn có nhi tử nối dõi, nếu bây giờ lại không còn có thân đệ đệ, như vậy thì hoàng vị sợ rằng sẽ rơi xuống vào các thế lực khác…

May mắn ta đã sớm chuẩn bị!

Hoàn Nhan Lượng lúc này mới không chút hoang mang đáp:

– Hồi bẩm hoàng thượng, thực ra muốn xem thử Thường Thắng Vương trong lòng có quỷ hay không, thì thần đã có một phương pháp đơn giản…

– Ồ? Mau nói cho trẫm nghe qua một chút thử xem.

Cho tới bây giờ Hoàn Nhan Đản tuy vẫn hoài nghi sự tình Hoán Y Viện là do Thường Thắng Vương làm, thế nhưng chỉ tra được một số chứng cứ lập lờ chứ cũng không có vững chắc, bởi vậy trong lòng có chút do dự, bây giờ nghe được Hoàn Nhan Lượng có cách tra ra tâm tư của Thường Thắng Vương, thì hắn đương nhiên cảm thấy hứng thú.

Hoàn Nhan Lượng khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị khó mà phát giác:

– Hôm nay là ngày thọ yến của hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thượng tìm một cơ hội ban rượu cho Thường Thắng Vương, nếu Thường Thắng Vương không chút do dự uống ngay, thì chứng minh hắn đối hoàng thượng một lòng chuyên nhất, nhưng nếu hắn do dự, thì đã chứng minh trong lòng của hắn… chỉ sợ là…

Hoàn Nhan Đản gõ nhịp tán thưởng:

– Diệu kế a, quả nhiên là diệu kế! Hải Lăng Vương ngươi quả thực là Gia Cát tái thế…

Hắn thân là hoàng đế, tự nhiên biết trong lịch sử những điển tích dùng độc tửu ban cho đại thần cái chết, lần này dùng tửu để lừa dối thử qua một chút Hoàn Nhan Nguyên, quả nhiên là diệu kế!

Tống Thanh Thư nghe được âm thầm tắc lưỡi, Hoàn Nhan Lượng thật sự là âm hiểm độc ác, vừa rồi hắn còn khuyên bảo Hoàn Nhan Nguyên là tuyệt đối đừng uống rượu, kết quả đảo mắt liền nói với hoàng đế ban rượu cho Hoàn Nhan Nguyên uống…

Đáng thương cho Hoàn Nhan Nguyên, chỉ sợ mình chết mà cũng không biết vì sao mình chết…

Tống Thanh Thư thầm thấy mình may mắn cho tới lúc này, bởi vì Hoàn Nhan Lượng ở ngoài sáng, mình thì trong tối, nếu không mà bị Hoàn Nhan Lượng tính kế, có trời mới biết Hoàn Nhan Lượng tung ra chiêu số âm hiểm gì…

Bên ngoài hai người tiếp tục trò chuyện một hồi, không còn có tin giá trị nào thêm nữa, rất nhanh bọn họ liền lần lượt rời đi, Tống Thanh Thư lúc này mới phát hiện Đồ Đan Tĩnh, sớm đã như là một bãi bùn nhão xụi lơ tại trong lồng ngực của mình.

– Vương phi, hãy nhìn đôi mắt của ta…

Tống Thanh Thư lần này sở dĩ háo sắc như vậy, là muốn mượn hoàn cảnh đặc thù bên trong hoàng cung, để hoàn toàn đánh vỡ tâm phòng của Đồ Đan Tĩnh, khiến cho hiệu quả của Di Hồn đại pháp dùng ít mà công to, kết quả Đồ Đan Tĩnh lúc này tâm phòng giờ đã vô cùng yếu ớt, hắn liền lập tức thi triển Di Hồn đại pháp với nàng.

Đồ Đan Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng cũng dần dần tan rã.

Tống Thanh Thư thừa cơ đối nàng ra mệnh lệnh một hồi, Đồ Đan Tĩnh vô thức thì thầm đáp:

– Bẩm vâng…

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Khi Tống Thanh Thư mang theo Đồ Đan Tĩnh quay trở lại đại điện, thì Hoàn Nhan Lượng đang bốn phía tìm nơi hạ lạc thê tử, lúc nhìn thấy hai người cùng lúc trở về, trong lòng có chút chua chua, cũng không biết Đường Quát Biện mang nàng ra ngoài làm gì.

– Phu nhân, vừa rồi đi đâu vậy?

Hoàn Nhan Lượng nhịn không được hỏi.

Đồ Đan Tĩnh mỉm cười, ôn nhu đáp:

– Chỉ là ở bên ngoài tùy tiện dạo chơi một chút.

– À… thì ra là thế…

Hoàn Nhan Lượng nghi ngờ nhìn thê tử liếc nhìn một chút, không biết có phải hay không là hắn ảo giác, vừa cảm thấy trên người Đồ Đan Tĩnh thoang thoảng cái mùi hương nhàn nhạt lại vừa xen lẫn cái mùi vị hăng hăng của một cuộc giao hoan vừa xong, còn gương mặt so trước đó thì kiều diễm thêm vài ba phần, bất quá mặc cho hắn tưởng tượng phong phú như thế nào đi nữa, cũng sẽ không tưởng ra được, chỉ trong một chốc lát này, thê tử của hắn thế mà đã bị Tống Thanh Thư mang đi ra bên ngoài, dùng côn thịt đẩy đưa sướng khoái đến mức sâu trong hang động xuất ra hai lần âm tinh…

Lúc này cũng đã không sai biệt lắm, toàn bộ các đại thần cũng đến đông đủ, Tống Thanh Thư lặng lẽ đối Đồ Đan Tĩnh nháy mắt, làm cho hai gò má của nàng ửng đỏ lên, hắn mỉm cười rồi thẳng hướng trong điện đi đến, Ca Bích sớm đã ngồi ở vị trí tốt…

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

– Vừa rồi thúc thúc mang Đồ Đan Tĩnh đi đâu vậy?

Nhập tọa qua đi, Ca Bích thân mật ngồi sát bên người Tống Thanh Thư hỏi nhỏ…

– Tẩu tẩu cứ đoán thử là đệ dẫn nàng đi đâu?

Tống Thanh Thư cầm lên trên bàn một chén rượu uống, vừa rồi bận bịu tốn sức, nên có chút khát nước đây này.

Ca Bích nhìn qua chỗ cách đó không xa lắm, thấy Đồ Đan Tĩnh sắc mặt ửng hồng, nhịn không được xì một cái:

– Phi… lại làm qua cái loại sự tình bẩn thỉu kia chứ gì?

Tống Thanh Thư cười cười, đưa tay tới ôm eo nàng thầm thì:

– Ăn dấm chua? Nếu như tẩu tẩu không thích, thì về sau đệ sẽ liền không tìm tới vương phi nữa…

Ca Bích sắc mặt đỏ lên:

– Chúng ta lại không phải chân chính là phu thê, thúc thúc làm gì thì làm, ta vì sao lại phải bị ăn dấm chua chứ.

– Đây là rõ ràng cũng ngữ khí ăn dấm chua…

Tống Thanh Thư nói đùa…

– Đã là như vậy, về sau đệ sẽ không đi tìm vương phi Đồ Đan Tĩnh nữa.

– Đừng!

Ca Bích vội kéo lấy tay hắn…

– Thúc thúc đã quên là đã đáp ứng giúp ta báo thù a, thúc thúc cứ đi tìm đến Đồ Đan Tĩnh, ta không những là không có ăn dấm chua, mà lại còn cao hứng phi thường.

– Một chút ăn dấm chua cũng đều không có?

Tống Thanh Thư nhất thời lộ ra một mặt thất vọng…

– Xem ra đệ tại trong lòng của tẩu tẩu, chỉ là một công cụ báo thù thôi a.

– Không phải như vậy!

Ca Bích vội giải thích nói…

– Thật… thật ra… trong long của nhân gia vẫn là có chút… khó chịu đấy.

Lời nói càng về sau, trên mặt càng nổi lên nhàn nhạt một rặng mây đỏ.

Tống Thanh Thư cười ha ha, một tay ôm lấy nàng, thì thầm trong lỗ tai nàng nói, chỉ thấy Ca Bích một mặt xấu hổ, lấy đôi bàn tay trắng như phấn đáp lại lời hắn.

Một bên Hoàn Nhan Lượng nhìn thấy bộ dáng Ca Bích khinh sân bạc nộ, nghĩ đến một đêm kia đối phương tại dưới thân mình rên nhẹ như hát, cảm giác bụng dưới lại dâng lên một đám lửa nóng, thật sự là một vưu vật nữ nhân!

Tống Thanh Thư bén nhạy chú ý tới trong ánh mắt dâm tà của Hoàn Nhan Lượng, thì trong lòng cười lạnh, chẳng qua bây giờ lực chú ý cũng không tại trên thân Hoàn Nhan Lượng, mà ngược lại là trong đám người tìm kiếm vị Hứa vương Hoàn Nhan Ung kia.

Ở bên cạnh dưới sự trợ giúp của Ca Bích, hắn rốt cuộc tìm được vị Hứa vương trong truyền thuyết kia, hắn đang cùng một đám đồng niên vừa nói vừa cười, tướng mạo anh tuấn, toàn thân tự phát có một chi khí nho nhã, đó cũng là một nam nhân vô cùng có mị lực.

Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, người này ánh mắt tinh hoa nội liễm, trên người có một cỗ khí chất trầm ổn kỳ lạ, khó trách Triệu Mẫn lại đến nương nhờ vào trên người của hắn.

Hoàn Nhan Ung lúc này biểu hiện cực kỳ cởi mở, bất quá Tống Thanh Thư vẫn là bén nhạy nhận thấy từ hai đầu lông mày của hắn một vệt sầu lo, xem ra chuyện Triệu Mẫn mất tích một cách kỳ lạ khiến cho hắn đang phải nghi thần nghi quỷ.

Tống Thanh Thư ánh mắt chuyển dời qua bên khác thì thấy Hoàn Nhan Trọng Tiết, đối phương cũng đang lặng lẽ quan sát hắn, chú ý tới ánh mắt của hắn, nàng hung hăng nguýt hắn một cái. Nghĩ đến trước đó không lâu Hoàn Nhan Trọng Tiết truyền đến tin tức cho hắn biết, nàng nói cho hắn biết đã giải quyết xong nhóm người ngày hôm đó bắt đi bọn họ, Tống Thanh Thư không thể không cảm thán, chính mình mặc dù đang từ từ thích ứng với cái thế giới này, đáng tiếc vẫn là còn thiếu rất nhiều thủ đoạn độc ác a…

Tống Thanh Thư ánh mắt tiếp tục chuyển dời, toàn bộ trong đại điện có thể nói đều là nhiều gương mặt quen, Hoàn Nhan Tông Hiền, còn có tả thừa tướng Hoàn Nhan Tông Mẫn, hữu thừa tướng Hoàn Nhan Tông Bản, trước đó còn có Bồ Sát Thu Thảo trong lễ thành nhân cũng đã gặp qua, mà Bồ Sát Thu Thảo hôm nay cũng tới, đi theo bên người phụ thân, đang ngượng ngùng nhìn qua Dương Quá cách đó không xa.

Đáng tiếc Dương Quá vẫn là cao lãnh, từ đầu đến cuối cũng không có liếc nhìn nàng một cái, chỉ là ngồi ở nơi đó tiêu điều uống rượu.

Tống Thanh Thư cười khổ lắc đầu, nam nhân này đi tới chỗ nào nếu muốn thì cũng đều có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng tiếc thực chất bên trong lại là một kẻ đại si tình thánh, đối với Tiểu Long Nữ quyết chí thề một lòng không thay đổi.

Cũng không lâu lắm Hoàn Nhan Đản liền từ phía sau đi ra, thọ yến chính thức bắt đầu, quần thần nhao nhao đứng lên hướng đến hoàng đế mừng thọ vừa uống rượu vừa thưởng thức xinh đẹp cung nữ ca múa.

Rất nhanh đã đến một khúc ca cuối cùng, Hoàn Nhan Đản phất tay, ra hiệu nhóm ca nữ lui ra phía sau, rồi hắng giọng nói:

– Nhân dịp hôm nay, trẫm có một chuyện vui muốn tuyên bố.

Nghe được hắn nói, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, Tống Thanh Thư cũng tràn ngập hiếu kỳ, bây giờ Kim Quốc nội ưu ngoại hoạn, Hoàn Nhan Đản tình thế nguy cơ mỏng manh như chồng trứng, vậy thì hắn còn có chuyện vui gì đây chứ?

Hoàn Nhan Đản quét nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào trên thân Dương Quá:

– Lúc trước Triệu Vương đến tại nhà Bồ Sát thế gia làm khách, trong phủ truyền đến tin tức, biết được thế tử phi đã sinh ra nhi tử, đại hỷ đã tại chỗ cùng với Bồ Sát thế gia giao kết thông gia, đáng tiếc về sau thế tử của Triệu vương chết nơi tha hương, mẫu tử thế tử phi cũng không biết tung tích lưu lạc nơi nào, Triệu Vương từ đó không gượng dậy nổi, do đó việc hôn sự này cũng không có giải quyết được gì. May mắn trời xanh có mắt, trước đó không lâu tôn tử Triệu vương là Bỉnh Đức cuối cùng đã nhận tổ quy tông, trẫm quyết định thay cho hoàn thành nguyện vọng của Triệu Vương, tự mình quyết định chủ trì hôn lễ cho Bỉnh Đức, Bồ Sát Thu Thảo hai người…

Bồ Sát Thu Thảo xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, đem mặt giấu ở trong ngực mẫu thân, bên cạnh phụ thân Bồ Sát A Hổ Đặc vội vàng đứng dậy đáp tạ nói:

– Tạ ơn hoàng thượng…

Bồ Sát A Hổ Đặc là người thủ tín, tuy mạch chủ của Triệu Vương đã xuống dốc, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ hôn ước ngày xưa, chỉ là bất quá nghe nói Dương Quá bị đoạn một cánh tay, đã trở thành người tàn phế, trong lòng cũng có chút lo lắng, thẳng đến khi lần trước nữ nhi làm lễ thành nhân thì bên trên nhìn thấy qua Dương Quá, quả nhiên đúng là nhất biểu kỳ tài, cực kỳ có bản lĩnh, bởi vậy trong lòng lo lắng đã hoàn toàn diệt hết, hắn còn thỉnh cầu đến hoàng đế ban cho tứ hôn.

Bồ Sát thế gia từ trước đến nay luôn cùng hoàng thất thân cận, lại thêm Hoàn Nhan Đản trước kia nhận qua ân huệ của Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt, vì chuyện này sẵn dịp yến thọ nên Hoàn Nhan Đản liền một lời đáp ứng tặng thưởng.

Tống Thanh Thư thần sắc cổ quái, nghĩ thầm chuyện này có trò vui để nhìn rồi…

Dương Quá đã đứng dậy, hướng về phía Bồ Sát A Hổ Đặc vái chào, nói ra:

– Được thế thúc yêu quý chi tình, tiểu chất khó mà báo đáp, chỉ là tiểu chất thấp kém, tuyệt không xứng với thiên kim tiểu thư.

Bồ Sát A Hổ Đặc sắc mặt biến hóa, Hoàn Nhan Đản vốn định khen lấy Bồ Sát thế gia không chê Dương Quá bây giờ gia đạo sa sút, Bồ Sát Thu Thảo luận người, luận hình dáng lại cũng là không hề thua kém gì đệ nhất mỹ nhân cùng niên, chính mình kim khẩu vừa mở ra, thì ngỡ rằng Dương Quá tất nhiên hoan hỉ chi cực, nào ngờ lại là một tiếng cự tuyệt, cũng không khỏi giật mình, nhưng lập tức nhớ tới, hắn nhất định là tuổi trẻ mặt non, ngại ngùng thoái thác, ngay sau đó liền cười ha ha, nói ra:

– Bình Đức, tất cả cũng không là người ngoài, đây là chuyện chung thân đại sự, không cần phải ngại ngùng.

Theo bối phận thì Hoàn Nhan Đản coi như cùng với Dương Quá là đường huynh đệ, xác thực không tính là ngoại nhân.

Dương Quá lại là vái chào nói ra:

– Hoàng thượng cùng Bồ Sát Thế Thúc đối với hạ thần ân trọng như núi, nếu như có bất luận chuyện gì phân công, để cho Dương Quá xông pha khói lửa, thề không chối từ. Chỉ bất quá chuyện hôn nhân chi mệnh, đúng là không dám tuân theo.

Cứ như vậy bên trong đại tiệc, tất cả mọi người sắc mặt đều biến, chính miệng tứ hôn lại bị công nhiên cự tuyệt, Hoàn Nhan Đản sắc mặt càng là âm trầm…

Hoàn Nhan Lượng âm thầm kêu khổ, hắn thật vất vả đem Dương Quá mang về, lại tốn biết bao tâm huyết đưa hắn chức vị ngồi bình chính sự, thứ nhất là vì lôi kéo một mạch của Triệu vương, thứ hai hy vọng mượn nhờ lực lượng của hắn tại trong triều đình giúp mình đối phó với đám người Hoàn Nhan Tông Hiền, nào ngờ mắt thấy muốn thu trái ngọt, lại náo ra chuyện như thế…

– Bỉnh Đức… tiểu thư Bồ Sát Thu Thảo xinh đẹp như hoa, tính tình lại tốt, các ngươi từ thuở bé đã lại chỉ phúc vi hôn, ngươi vì sao lại cự tuyệt việc hôn sự này, có phải là có điều gì khổ tâm hay không vậy?

Hoàn Nhan Lượng vội vàng đi ra hòa giải, hắn muốn đè nén hoàng đế nổi giận, nên đem sự tình áp xuống, chứ nếu không công sức của mình trước đó bỏ ra trên người Dương Quá một phen trở thành công cốc.

Dương Quá áy náy nhìn Bồ Sát Thu Thảo liếc qua một chút:

– Thu Thảo tiểu thư đương nhiên là vô cùng tốt rồi, bất quá ta đã có thê tử, nên đành cô phụ hảo ý.

Hoàn Nhan Lượng giật mình, nghẹn lời hỏi:

– Ngươi đã thành thân?

Phải biết trước kia Hoàn Nhan Lượng cũng có hỏi qua, nhưng hoàn toàn không biết chuyện của Dương Quá đã là kết hôn.

Dương Quá chần chừ một hồi, vẫn lắc đầu nói:

– Chuyện này quả thật là chưa có, bất quá ta cùng Long nhi tình đầu ý hợp, sớm đã tư định chung thân…

– Đã chưa kết hôn thì không quan hệ…

Hoàn Nhan Lượng thở một hơi dài nhẹ nhõm…

– Ngươi trước cứ có thể cùng tiểu thư Bồ Sát Thu Thảo thành thân, rồi lại cưới vị Long cô nương kia, lấy tính tình Thu Thảo, nàng chắc hẳn sẽ không chú ý đến chuyện ngươi nạp thiếp…

Bồ Sát Thu Thảo ngậm miệng, kéo căng lấy khuôn mặt không nói lời nào.

Dương Quá vẫn kiên định lắc đầu:

– Long nhi toàn tâm toàn ý chờ đợi ta, ta đương nhiên cũng đối với nàng toàn tâm toàn ý, ta cả đời này, ngoại trừ Long nhi, sẽ không lấy bất luận ai khác.

Lời này vừa nói ra, ngay cả Hoàn Nhan Lượng sắc mặt cũng thay đổi, trong lòng giận mắng không thôi, hận không thể tiến lên đánh hắn mất tát tay, nhưng giờ khắc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Mắt thấy trong đại điện một chiến trận mưa gió sắp nổi lên, vẫn là Ca Bích đứng dậy nói ra:

– Hoàng huynh, Thu Thảo tiểu thư niên kỷ còn trẻ, hôn sự cần gì phải gấp gáp như vậy? Hôm nay là hoàng huynh thọ yến, còn chuyện của nữ nhân là việc tư, chúng ta tạm thời gác lại a.

Nàng vừa mới mở miệng, mọi người đã nhao nhao phụ họa, Hoàn Nhan Đản lúc này mới nhân cơ hội hạ sườn dốc, hừ một tiếng biểu thị đồng ý, bất quá mọi người đều nhìn ra được sắc mặt kia một trời u ám.

Bị việc nhỏ này xen vào giữa, trước đó bên trong đại tiệc đang vui vẻ, không gian nhất thời bị quét sạch sành sanh, mọi người đều bắt đầu cẩn thận chú ý đến sắc mặt Hoàn Nhan Đản, sợ không cẩn thận tiếp xúc với rủi ro dẫn tới mầm mống tai vạ.

Trên ghế rồng Hoàn Nhan Đản quan sát nhìn phía dưới, trong lòng càng là bực bội, vừa hay nhìn thấy ngồi ở vị trí đầu là Hoàn Nhan Nguyên, không nhịn được nghĩ đến vừa rồi Hoàn Nhan Lượng đưa ra cái chủ ý kia, liền mở miệng nói:

– Thường Thắng vương, những năm qua ngươi tận trung với cương vị vì Kim Quốc mà làm được rất nhiều chuyện, trẫm đều nhìn thấy, nhân ngày yến thọ hôm nay, trẫm phải ban tặng cho ngươi, người đâu… ban rượu!

Hoàn Nhan Nguyên đồng tử co lại, đúng là sợ gì thì sẽ gặp đó, hắn luôn ghi nhớ lời nói của Hoàn Nhan Lượng, từ lúc ngồi trong bàn yến tiệc thì liền không uống rượu, mỗi khi được mời rượu. Thì hắn bất quá cũng chỉ nhấp môi chén rượu ở bên miệng làm cho có. Chẳng lẽ là Hoàn Nhan Đản đã phát hiện được động tác của mình, nên mới quyết định tự mình ban rượu, để cho mình không thể không uống?

Hồi tưởng lại câu lời nói “Vì Đại Kim làm rất nhiều chuyện, trẫm đều nhìn thấy…”, Hoàn Nhan Nguyên có tật giật mình, càng là kinh hồn bạt vía, nhìn lấy cung nữ bưng đến trước mặt chén rượu, hắn đưa tay tới cũng không thể ức chế được run rẩy lên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...