Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4
Chương 4
Thấy rõ bộ dạng của Khúc Phi Yên, lại thêm trong sảnh có thêm một Tống Thanh Thư, mười hắc y nhân không khỏi nhìn nhau.
– Rút lui…
Cũng không biết là ai lên tiếng, đám người liền thụt lùi, dựa vào từ nơi xâm nhập vào, lúc ra càng nhanh hơn.
Tống Thanh Thư sắc mặt phát lạnh, hắn bị đám người này nhìn thấy rõ hình dạng, làm sao có thể cho phép để bọn họ cứ như vậy rời đi, mộc kiếm nháy mắt xuất hiện trong tay, xa xa hướng về phía sau đám người kia vung lên, vô hình kiếm khí kích phóng ra, trong không gian nhất thời dâng lên từng cơn sóng gợn.
Kiếm khí đi sau mà đến trước, chín người phát ra một trận kêu rên, từ giữa không trung rớt xuống đất, bên trong còn một người đoán chừng là thủ lĩnh, thân hình dừng lại, thân pháp khua động, cố đè nén xuống thương thế, tiếp tục xông ra ngoài.
Tống Thanh Thư thân hình khẽ nhúc nhích, chính lúc đang muốn đuổi theo, thì từ giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bóng mờ bay đến giao thoa cùng tên hắc y nhân, tên hắc y nhân kia lần nữa rơi xuống mặt đất, mi tâm đã bị chấm một điểm đỏ, hiển nhiên là bị đoạt mạng từ ám khí Tú Hoa Châm.
– Sư phụ…
Khi nhìn thấy rõ dáng dấp hư ảnh này, Khúc Phi Yên mừng rỡ kêu lên.
Đông Phương Mộ Tuyết từ trong bóng tối đi tới, mỹ nhân vẫn là khuôn mặt xinh đẹp như vẽ, một đôi mắt phượng vũ mị lộ ra một làn uy nghiêm nhàn nhạt, vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư, lạnh nhạt nói một câu:
– Ngươi đã đến rồi a.
– Tiểu đệ vừa mới đến.
Tống Thanh Thư trong lòng thầm nghĩ, nhìn tình huống này có chút không ổn, một đoạn thời gian không gặp, hai người phảng phất đã trở nên hơi xa lạ rồi.
Một bên Khúc Phi Yên cảm thấy được trong không gian tràn ngập tia quỷ dị, đột nhiên nàng cười rộ lên:
– Tống đại ca, thời gian qua sư phụ ở trước mặt muội thì thường nhắc đến đại ca, thường phàn nàn cái gì này không có lương tâm, chỉ biết là ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, vui đến quên cả trời đất v… v…
Đông Phương Mộ Tuyết mặt đỏ lên, hung hăng trừng nàng:
– Im miệng!
Tống Thanh Thư hai mắt tỏa sáng, đang muốn tiến lên nói chuyện, thì bên ngoài thị vệ đã chạy tới.
– Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội!
Cũng không biết là Đông Phương Mộ Tuyết trong khoảng thời gian này dạy dỗ cái gì, đám thị vệ kia chỉ dám ở bên ngoài ngoài điện, không có mệnh lệnh của nàng, không ai dám xông tới.
– Thích khách tất cả đã đền tội, đem thi thể bọn hắn chúng mang đi đốt, nơi này không còn có việc cho các ngươi.
Đông Phương Mộ Tuyết đưa lưng về phía đám thị vệ, lạnh lùng nói.
– Tuân mệnh.
Khi đám thị vệ lục tục lui đi, Tống Thanh Thư mới từ một bên đằng sau cây cột bước ra, nhìn theo thân ảnh đám thị vệ rời đi, nghi ngờ hỏi:
– Tuyết tỷ không cần điều tra manh mối của thích khách sao?
– Không cần điều tra, xem võ công của bọn chúng, đều là cao thủ đến từ Cẩm Châu, Ngô Tam Quế không thoát khỏi liên quan.
Đông Phương Mộ Tuyết đi đến, từ tốn nói.
Tống Thanh Thư bây giờ võ công tuy cao, nhưng nếu nói về kiến thức võ công đối với các môn các phái trong giang hồ, đương nhiên còn kém rất rất xa Đông Phương Mộ Tuyết đã từng làm giáo chủ một phương.
– Ngô Tam Quế?
Tống Thanh Thư không hiểu vẫn hỏi.
– Lão vì sao lại phái người đến đây hành thích?
Đông Phương Mộ Tuyết không trả lời, ngược lại thoải mái nhàn nhã đi đến trên long sàng nằm xuống, Khúc Phi Yên thức thời nửa quỳ đến cuối giường thay nàng xoa bóp bắp chân.
Tống Thanh Thư nhìn thấy nóng mắt, Đông Phương Mộ Tuyết này ngược lại thật là biết hưởng thụ, chính mình cũng chưa từng có sai sử qua Khúc Phi Yên làm như vậy đây.
Chú ý tới bộ dáng phẫn uất của hắn, Đông Phương Mộ Tuyết khẽ cười:
– Thế nào, thấy ta hưởng thụ như vậy nhìn không chịu nổi phải không? Ngươi thì ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt cực kỳ, mấy tháng đối với loạn sự nơi này cũng chẳng quan tâm đến, chẳng lẽ ta đi tìm ai để mà khóc?
– Trong khoảng thời gian này bên trong Tử Cấm Thành để cho cho tỷ hao tâm tổn sức chủ trì đại cục, đệ một mực khắc ghi trong tâm khảm.
Tống Thanh Thư chân thành nói.
– Về phần của đệ, bởi vì có chuyện bận bịu, cho nên mới quay trở về muộn.
– Có chuyện bận bịu sao?
Đông Phương Mộ Tuyết khinh thường nói.
– Bận bịu cùng các nữ nhân thành thân phải không? Tằng cô nương kia của phái Vương Ốc cũng thôi không nói, ngươi thế lại cùng Nhậm Ngã Hành đạt thành quan hệ thông gia như vậy, thật sự là tốt… tốt… tốt!
Đông Phương Mộ Tuyết nói liên tiếp ba chữ tốt, làm cho Tống Thanh Thư kinh hồn bạt vía, vội giải thích nói:
– Um… đệ không tiếc hy sinh thân mình để thành thân cùng Nhậm Doanh, thực cũng là có nỗi khổ tâm a.
– Hy sinh? Doanh Doanh kia nổi danh mỹ nhân tuyệt sắc trong chốn võ lâm, nếu ai thành thân với nàng mà nói là hy sinh, thì trong chốn võ lâm không biết có bao nhiêu cao thủ võ lâm nguyện ý hy sinh…
Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh.
– Bất quá ta cũng rất ngạc nhiên, ngươi đến tột cùng cái gì nỗi khổ tâm.
– Tuyết tỷ còn nhớ rõ lúc trước hai ta đã bị ai làm bức ép nên phải nhảy xuống vách núi a?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Trương Vô Kỵ!
Đông Phương Mộ Tuyết ánh mắt lập tức sắc bén lên vài ba phần, lúc trước nàng nhờ có Tống Thanh Thư tương trợ, mặc dù có quay trở lại làm giáo chủ có thể nói không có chút nào hy vọng, rồi lại nửa đường nhảy ra một Trương Vô Kỵ ám toán, làm hại nàng phải nhảy xuống sườn núi suýt chút tử vong.
Trong khoảng thời gian này Đông Phương Mộ Tuyết nương nhờ trong hoàng cung các loại dược hiệu thiên tài địa bảo tốt nhất để dưỡng thương, kết quả mới khôi phục lại được ba thành công lực so với thời kỳ đỉnh phong, vì vậy nàng làm thế nào có thể quên được tên đầu sỏ gây họa kia chứ.
Tống Thanh Thư nửa thật nửa giả nói:
– Đúng vậy… lúc trước Trương Vô Kỵ trợ giúp cho Nhậm Ngã Hành quay trở lại làm giáo chủ cũng không có ý tốt gì, hắn thừa cơ đem thế lực của mình thẩm thấu bên trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, cho đến nay, hắn đã khống chế gần một nửa thế lực của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nếu một ngày nào đó Trương Vô Kỵ nếu triệt khống chế toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo, lại thêm hắn có thế lực Minh Giáo, chúng ta muốn báo thù há chuyện khó lại càng thêm khó? Thế là đệ liền đồng ý với thỉnh cầu của Nhậm Ngã Hành kết nối quan hệ liên gia, trợ giúp cho lão trảm thảo trừ căn thế lực của Trương Vô Kỵ trong giáo, cũng coi như là thay cho chúng ta trút bớt cơn giận.
– Hừ, muốn tìm Trương Vô Kỵ báo thù thì cần làm gì phải phiền toái như vậy, chờ ta công lực khôi phục thì liền lên đến Quang Minh Đỉnh giết lấy tính mệnh của hắn, đến lúc đó hắn có đại thế lực thì cũng vô dụng.
Đông Phương Mộ Tuyết hiển nhiên đối với suy tính của Tống Thanh Thư thì xem thường, tuy nhiên sau khi nghe hắn giải thích rõ ràng thì thần sắc mới có chuyển biến.
Tống Thanh thư cười khổ nói:
– Lúc trước tỷ là đệ nhất cao thủ hắc đạo, đương nhiên là không sợ Trương Vô Kỵ, nhưng hôm nay tỷ đang bị trọng thương chưa lành, mà Trương Vô Kỵ xưa đâu bằng nay, hắn thực ra chính là Minh Tôn chuyển thế…
Tiếp lấy hắn đem chuyện Trương Vô Kỵ tu luyện Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp đến tầng thứ bảy thì bị Minh Tôn đoạt xá kể lại.
– Trên đời lại có chuyện kỳ lạ như thế sao!
Đông Phương Mộ Tuyết đứng dậy, hiển nhiên đối với chuyện đoạt xá cực kỳ chấn kinh.
– Đúng a, trước kia Trương Vô Kỵ cho dù thân kiêm nhiều loại tuyệt học đứng đầu thiên hạ võ lâm, có thể bởi vì tính cách của hắn cùng kinh nghiệm dẫn đến khi thực chiến thì hiệu quả không được như ý muốn, nhưng hôm nay Minh Tôn đoạt xá, mà Minh Tôn dạng này thì thuộc cấp nhân vật đại tông sư, tất nhiên có thể đem võ công của bản thân Trương Vô Kỵ xuất ra có uy lực tăng thêm rất nhiều, càng không nói đến bản thân của lão đã có mấy trăm năm tu vi.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi.
– Cho nên nếu chúng ta muốn báo thù, trông cậy vào vỏ công trực diện chém giết, chỉ sợ là không thực tế…
Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt lộ ra giống như cười mà không phải cười, hiển nhiên cũng không có bị hắn lừa dối:
– Tân nhiệm Kim Xà Vương đại bại các lộ cao thủ, sự tình bây giờ có thể nói đã truyền khắp thiên hạ, nếu như ta đoán không sai, lấy ngươi võ công bây giờ, chỉ sợ chưa hẳn là bên dưới cái gì Minh Tôn kia. Đợi đến công lực của ta khôi phục, hai chúng ta liên thủ cho dù lão là quái vật ngàn năm, cũng hẳn phải chịu chết chứ không nghi ngờ.
Tống Thanh Thư liền đại hỷ:
– Chẳng lẽ tỷ đã nghĩ thông suốt, nguyện ý cùng đệ song tu để trị thương?
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
– Ngươi bây giờ dù sao cũng coi như là nhất đại tông sư, làm sao vẫn có một bộ dáng bại hoại vô sỉ như thế chứ.
Đông Phương Mộ Tuyết trợn mắt trừng hắn, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
– Ai… đó là tại vì trong tâm của đệ lúc nào cũng phóng túng không bị trói buộc.
Tống Thanh Thư không biết cái gì xấu hổ, cười hì hì đáp nói.
– Thế nào… có muốn đệ hỗ trợ giúp tỷ khôi phục lại công lực hay không vậy?
Đông Phương Mộ Tuyết nhất thời im lặng, thật lâu qua đi mới nói:
– Ngươi hãy trả lời trước cho ta một vấn đề…
– Vấn đề gì?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm mặc kệ nàng hỏi cái gì, thì mình cứ lựa chút tâm ý phù hợp với nàng mà trả lời là xong.
– Nếu là một ngày kia, ta giết Nhậm Ngã Hành, mặc kệ cho Doanh Doanh vì báo thù phụ thân mà muốn tới giết ta, ngươi sẽ giúp ai?
Đông Phương Mộ Tuyết hời hợt hỏi, phảng phất chuyện giết đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo là chuyện vô cùng đơn giản vậy.
Tống Thanh Thư quýnh lên, tại sao nữ nhân nào cũng đều ném ra ngoài cái loại vấn đề lựa chọn này? Mặc dù hắn cũng muốn nương theo chủ ý của Đông Phương Mộ Tuyết, nhưng hắn cũng không muốn nói trái với lương tâm của mình.
Đôi ngươi xoay chuyển, Tống Thanh Thư liền có chủ ý:
– Đương nhiên là đệ sẽ giúp Nhậm Doanh Doanh, lấy võ công của tỷ, tùy tiện một ngón tay cũng đều có thể diệt sát Nhậm Doanh Doanh, vậy thì tỷ còn cần đệ hỗ trợ cái gì đây chứ.
– Ngươi cũng cơ linh.
Đông Phương Mộ Tuyết khẽ cười.
– Vậy ngươi giờ thì cũng hẳn đã biết đáp án song tu hay là không song tu của ta rồi chứ?
– Đã biết.
Tống Thanh Thư cười khổ, hắn biết nếu vừa rồi lựa chọn tốt nhất của hắn là hoàn toàn đứng về phía của Đông Phương Mộ Tuyết, như thế thì mối quan hệ của hai người càng thêm chặt chẽ một tầng, có thể cũng sẽ không cần lo lắng đến Đông Phương Mộ Tuyết cùng hắn hai lòng.
Nhưng hắn vô pháp thuyết phục được trong thâm tâm của mình, hắn y nguyên không nguyện ý làm thương tổn cho Nhậm Doanh Doanh.
Một bên Đông Phương Mộ Tuyết nhìn hắn thật sâu, không có biểu cảm gì nói:
– Ta trong lúc này vẫn còn gắng gượng tạm thời làm hoàng đế, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có thể về lại Hắc Mộc Nhai, cho nên ngươi vẫn còn có đầy đủ thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng về vấn đề này, đến lúc đó ta hy vọng ngươi sẽ có đáp án khác, đến lúc đó có thể ta sẽ đồng ý cho…
Ánh mắt Đông Phương Mộ Tuyết khiến cho Tống Thanh Thư thầm cười khổ, dù sao nàng cũng là nhân vật quá mức kinh thiên động địa, không hề giống như cái loại nữ nhân cam tâm làm một hiền thê, Đông Phương Mộ Tuyết chắc hẳn cũng nhìn thấu điểm này, nhưng nàng không có nói ra, Tống Thanh Thư đành phải giả hồ đồ im lặng, trong phòng nhất thời lâm vào một loại yên lặng cực kỳ quỷ dị.
Khúc Phi Yên ở gần đó thấy trong lòng lo lắng, hai người này một là tình lang của mình, một người là sự phụ đối với mình ân trọng như núi, nàng không muốn hai người có cái gì khoảng cách, linh cơ nhất động, liền mở miệng đánh vỡ không gian quỷ dị trong phòng:
– Tống đại ca, có phải mới vừa rồi đại ca đang hỏi Ngô Tam Quế vì sao lại phái những thích khách này vào cung hành thích phải không?
– Đúng vậy a.
Tống Thanh Thư cảm kích liếc nhìn Khúc Phi Yên, lấy tính tình của Đông Phương Mộ Tuyết, đương nhiên nàng sẽ không kéo xuống mặt mũi mà xuống giọng, còn mình trong lúc nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào, giữa hai người cũng may có Khúc Phi Yên ở một bên làm dầu bôi trơn, thực sự không thể tốt hơn.
Đông Phương Mộ Tuyết hắng nhẹ một tiếng:
– Cũng nhờ có Tống đại ca của ngươi ban tặng, mười vạn đại quân Mãn Thanh gần như toàn quân bị diệt, thực sự là triều đình Mãn Thanh có chút tổn thương gân cốt, Ngô Tam Quế kia lâu nay một mực đã có tâm phản, gặp được thời cơ tốt như vậy, khó tránh khỏi là không có ý đồ…
Gặp Đông Phương Mộ Tuyết rõ ràng là muốn giải thích cho Tống Thanh Thư nghe, lại bận tâm đến mặt mũi của mình nên nói như vậy, Khúc Phi Yên âm thầm cười, không ngờ tới sư phụ là đại nhân vật như vậy, thế mà tính khí cũng có lúc như tiểu cô nương vậy.
Khúc Phi Yên cố nén cười, nghiêm chỉnh hướng đến Tống Thanh Thư nói:
– Tống đại ca, sư phụ để muội nói cho đại ca biết, là bởi vì do đại ca đánh bại mười vạn đại quân Mãn Thanh, dẫn đến trên dưới triều đình Mãn Thanh nhân tâm lay động, người của Bình Tây Vương cũng động ý niệm trong đầu, nên liền tổ chức ám sát hoàng đế để thăm dò…
Dù là Đông Phương Mộ Tuyết cao lạnh, cũng không chịu được đồ đệ của mình ở trước mặt mình trêu ghẹo như vậy, nên vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng Khúc Phi Yên:
– Hắn cũng có lỗ tai dài a, đâu cần ngươi thuật lại làm gì.
Khó được nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, Tống Thanh Thư có chút hưng phấn quan sát gương mặt bạch ngọc ửng đỏ của nàng.
Thấy ánh mắt Tống Thanh Thư nghiền ngẫm, Đông Phương Mộ Tuyết cảm thấy có chút tâm hoảng ý loạn, giận dỗi nói:
– Nhìn cái gì vậy?
– Khó có được nhìn thấy thần thái của tỷ lộ ra như lần này, cho nên đệ muốn nhìn ngắm một hồi.
Tống Thanh Thư cười hì hì đáp, một bên âm thầm tán thưởng Khúc Phi Yên.
– Hừ… muốn nhìn thì cứ nhìn xem thỏa thích đi.
Đông Phương Mộ Tuyết cũng không phải là thường nhân, rất nhanh khôi phục lại.
– Nếu là nhìn đủ, thì chúng ta nói đến chính sự.
– Tuyết tỷ hoa dung tuyệt thế, nhìn cả một đời cũng nhìn không đủ…
Tống Thanh Thư một bộ say mê nhìn chằm chằm vào nàng.
Một bên Khúc Phi Yên khoa trương nhìn lấy Tống Thanh Thư, trong lòng thầm nghĩ: “Nói đến da mặt dày, trên đời này chỉ sợ không có mấy ai vượt qua được Tống đại ca. Tuy nhiên chiêu này tựa như rất có tác dụng, ngay cả sư phụ nhân vật như vậy, cũng bị hắn làm cho thẹn thùng…”
Mặc dù biết Tống Thanh Thư thường xuyên ăn nói lung tung, nhưng nghe hắn khen ngợi như vậy, Đông Phương Mộ Tuyết ít nhiều gì vẫn có chút hưởng thụ, sắc mặt dần dần khôi phục bình thường:
– Ngươi thật sự là đáng ghét, bây giờ có muốn biết hay không về sự tình của Nhạc Nhạc?
– Nhạc Nhạc?
Nói lên chính sự, Tống Thanh Thư lập tức trở nên nghiêm túc.
– Triều Đình xử lý lão như thế nào rồi?
Mười vạn đại quân gần như toàn quân bị diệt, Nhạc Nhạc thân làm chủ soái, khẳng định khó thoát khỏi tội trạng, Tống Thanh Thư cũng thu được một số tin tức, nhưng chung quy so ra vẫn kém hơn là Đông Phương Mộ Tuyết làm hoàng đế Mãn Thanh trực tiếp.
– Nhạc Nhạc uy vọng thật sự là quá cao, trong triều rất nhanh chia làm hai bên ý kiến, một bên cho là lần thất bại này ảnh hưởng rất lớn, vấn đề là do chủ tướng các lộ chỉ huy, cũng không phải là toàn bộ trách tội đến trên thân Nhạc Nhạc, một bên lại cho là lão thân làm chủ soái, bởi vì đối với lần thất bại này phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, song phương đều có đạo lý riêng của mình, trong lúc nhất thời cũng là giằng co chưa xong.
Đông Phương Mộ Tuyết đáp.
– Vấn đề mấu chốt là ở chỗ của tỷ muốn xử trí lão như thế nào?
Tống Thanh Thư ở trong triều đình đủ lâu, sớm đã không phải như ngày trước sơ ca không chút nào hiểu về chính trị của triều đình.
Cái gì phương châm chi tranh, chính sách chi tranh, hay là danh phận chi tranh, vv… toàn bộ đều là ngụy trang, suy cho cùng tất cả đều là vì quyền lực chi tranh.
Bây giờ đối với việc xử lý Nhạc Nhạc, tranh luận đến lợi hại như thế chi, nguyên nhân lớn nhất chính là do Đông Phương Mộ Tuyết vị hoàng đế giả mạo này không có tỏ rõ thái độ, các quan viên đành phải dựa vào đủ loại dấu vết để suy đoán tâm tư của hoàng đế, làm sao nghênh hợp đúng với thánh ý…
Có một số triều thần cho rằng thảm bại lần này như vậy, hoàng thượng không có khả năng buông tha cho Nhạc Nhạc, cho nên chủ trương nghiêm trị. Một bên khác lại cho rằng, hoàng đế đem chuyện này lấy ra nghị luận, đã chứng minh sẽ hữu tâm thả cho Nhạc Nhạc một ngựa, thế là nhao nhao tấu sớ giải thích cho Nhạc Nhạc.
Giằng co tình trạng này cho đến tận bây giờ, thực ra đối với đại đa số triều thần mà nói, chuyện sông chết của Nhạc Nhạc căn bản đã không quan trọng, trọng yếu là quan điểm của mình có thể được sự ủng hộ của hoàng đế, để mà đạt được thắng lợi sau cùng.
– Nhạc Nhạc người này không thể lưu lại.
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh lùng nói ra.
– Vì sao?
Lúc trước đại quân triều đình mặc dù bị bại, nhưng Nhạc Nhạc quyết định thật nhanh lui binh, thay cho triều đình bảo toàn thực lực, Tống Thanh Thư cho lão là một người nhân tài, cứ việc lấy thân phận của lão thì không có khả năng bị Kim Xà doanh lợi dụng, nhưng khả năng này có thể Tống Thanh Thư cá giả danh Khang Hi sử dụng, dù sao ngày sau dùng Nhạc Nhạc để đối phó với Mông Cổ hoặc là Nam Tống, thì Mãn Thanh vẫn phải cần đến chủ soái tài giỏi loại này.
– Ngươi có biết là Nhạc Nhạc sau khi trở về, đã tìm ta để mật đàm, câu nói đầu tiên là cái gì không?
Đông Phương Mộ Tuyết mặt ngưng trọng.
– Là cái gì?
Nhìn sắc mặt Đông Phương Mộ Tuyết, Tống Thanh Thư cũng cả kinh.
– Lão nói trong triều đình có gian tế, mà chức vị thì rất là cao!
Đông Phương Mộ Tuyết trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc trước khi nàng nghe được Nhạc Nhạc nói như vậy, phản ứng đầu tiên còn cho là thân phận của mình đã bị bại lộ.
– Cái gì?
Tống Thanh Thư cũng giật mình.
Đông Phương Mộ Tuyết trầm giọng:
– Nhạc Nhạc dù sao cũng là danh tướng thân kinh bách chiến, nam chinh Kim Xà doanh đánh một trận mà đại quân triều đình bị thất bại thì quá mức quỷ dị, cho dù là ngươi biểu hiện đối với lão mà nói là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhưng theo Nhạc Nhạc, lão bén nhạy khẳng định là triều đình có đại quan mật báo trước với ngươi, nếu không phải là vậy thì ngươi cho dù có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng đối với động tĩnh đại quân triều đình nhất thanh nhị sở, mỗi lần đều có thể nắm chặt trước để tạo thời cơ. Mà kẻ có tư cách biết kỹ càng được tin tức như thế, thì toàn bộ Triều Đình có thể đếm được trên đầu ngón tay, Nhạc Nhạc hoài nghi nội gián là Tác Ngạch Đồ, Minh Châu hoặc là Khang Thân Vương, cho nên vừa quay trở về liền tìm đến ta mật đàm, nhưng lão vạn lần không nghĩ đến, trước mắt lão Khang Hi kia mới thật sự là nội gián.
Đông Phương Mộ Tuyết nhớ lại nếu không phải thay mận đổi đào giả mạo làm Khang Hi một cách cẩn thận chu đáo, Nhạc Nhạc nói không chừng đã nhìn thấu bí mật lớn nhất giữa nàng và Tống Thanh Thư.
– Vậy thì vì sao tỷ không sớm ngày diệt trừ lão, còn muốn để cho quần thần nghị luận?
Nghe qua tất cả, Tống Thanh Thư cũng hít sâu một hơi.
– Nhạc Nhạc dù sao uy vọng rất cao, cùng văn võ triều Mãn có giao tình không ít người, nếu như ta như trực tiếp hạ chỉ xử phạt hắn, thí chắc chắn sẽ có nhiều người xin tha cho lão, đám triều thần còn lại ngoại trừ một số người cùng với Nhạc Nhạc có cừu oán, thì số còn lại bàng quang bình chân như vại, bởi như vậy sẽ rất khó định tử tội với lão.
– Đông Phương Mộ Tuyết đắc ý khẽ cười.
– Nhưng hiện nay tình huống đã khác trước rồi, trong khoảng thời gian tranh cãi này, trong triều chí ít đã có một nửa số đại thần hận không thể giết chết Nhạc Nhạc, đến lúc đó ta chỉ cần hơi tỏ ý, muốn xử trí Nhạc Nhạc, thì sẽ dễ như trở bàn tay.
“Đông Phương Mộ Tuyết này mức độ đùa bỡn quyền mưu, xác thực cao hơn ta rất nhiều.” Tống Thanh Thư thầm nghĩ, nàng chỉ hời hợt dùng một chiêu, liền đem vấn đề của Nhạc Nhạc hóa thành làm một vấn đề đấu tranh quyền lực, không lộ ra dấu vết giờ thì đã đạt được một nửa triều thần ủng hộ, mà những người kia bị lợi dụng thì không tự biết được.
– Trước đó tuy thời cơ chín muồi, nhưng phải xử lý Nhạc Nhạc, ta vẫn còn thiếu khuyết một cơ hội, không nghĩ tới hôm nay cái cơ hội này lại tự đưa tới cửa.
Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí.