Cha và vợ - Quyển 2

Chương 59



Phần 59

Sau khi đến công ty, Lãnh Băng Sương đã sớm ở đó, cô ngồi giải thích rất nhiều điều cho tôi, ý của cô dường như sẽ không trở lại công ty trong một thời gian dài, đương nhiên cô cũng không nói là đi đâu.

Lãnh Băng Sương vẫn là bộ dáng lạnh như băng, nhìn bộ dáng cô dặn dò sự tình công ty, có vẻ rất lo lắng, trong khoảng thời gian tôi nằm viện, vẫn là cô quản lý công ty, hiện tại rốt cục cô cũng có thể buông tay.

Cho đến nay tôi có một số cảm xúc đặc biệt đối với Lãnh Băng Sương, nhưng ẩn trong tim tôi, tôi nghĩ rằng tôi là một người sống độc tôn về tình cảm, sẽ không động tâm với người phụ nữ khác. Nhưng đối với cô là ngoại lệ, tôi tin rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô.

“Lãnh tổng, cô… Tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Sau khi Lãnh Băng Sương giải thích cho tôi một số chuyện, rốt cục tôi nhịn không được thốt ra những lời này, trong nháy mắt tôi có chút hối hận, nhưng câu hỏi này tôi vẫn luôn muốn biết.

Vô luận là cho công việc của tôi, hay là lúc tôi nằm viện, Lãnh Băng Sương đã giúp đỡ tôi một cách quên mình, dựa theo đạo lý mà nói, chưởng quản công ty, cô có thể tìm nhân tài ưu tú hơn tôi, tại sao phải chọn tôi, hơn nữa trong thời gian nằm viện, cô tự mình quản lý công ty chờ tôi xuất viện tiếp nhận công ty, tất cả những điều này khó tránh làm cho tôi có chút suy nghĩ lung tung. Mặc dù tôi nghĩ rằng khả năng Lãnh Băng Sương thích tôi rất là nhỏ, nhưng trong lòng tôi vẫn có một chút kỳ vọng.

“Tôi không muốn nói bất cứ điều gì làm tổn thương anh. Tôi đã từng nói với anh rằng anh rất giống anh ấy. Cho dù là tính cách hay trải nghiệm, đối tốt với anh có lẽ là một tác dụng bù đắp ở trong lòng tôi đi.” Sau khi Lãnh Băng Sương nghe tôi nói, vẻ mặt của cô không thay đổi, chỉ trầm tư một lúc rồi nói, cho dù cô phải đối mặt với điều gì, cô vẫn ổn trọng.

Sau khi nghe lời giải thích của Lãnh Băng Sương, tôi không hỏi nữa, chỉ khẽ mỉm cười. Kỳ thật trong lòng vẫn có chút chua xót, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ là một người thay thế. Thực ra, tôi rất tò mò về con người trong lòng Lãnh Băng Sương, anh ấy là người như thế nào? Hơn nữa cô ta nói trải nghiệm của anh ấy rất giống với tôi, điều này làm cho tôi phải tò mò, nhưng tôi không dám hỏi lại.

Lãnh Băng Sương nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lần này cô ta mặc một bộ áo gió tương đối rộng thùng thình, lúc cô ta đứng dậy, tôi đột nhiên phát hiện một chi tiết nhỏ, đó là cái bụng cô có vẻ hơi nhô lên, rất nhỏ, nếu như không phải tôi cách cô ta gần như vậy, căn bản cũng không phát hiện ra. Hơn nữa lần trước cô đến bệnh viện thăm tôi, tôi cảm giác được tựa hồ như cô có chút mập lên, chỉ là mập không giống bình thường, hơn nữa nhìn bóng lưng cô, mông có vẻ cũng đầy đặn tròn trịa hơn, dựa theo đặc tính của nữ nhân, đây giống như là điềm báo đang mang thai a, hơn nữa ở trong đám bảo vệ của cô, có một nữ nhân trung niên lớn tuổi có vẻ không hợp với nghề bảo vệ, trước đây không có người như vậy trong đám vệ sĩ lạnh lùng và băng giá.

Trong khoảng thời gian này, tôi quản lý công ty của Lãnh Băng Sương, điều này khiến cho tôi đặc biệt chú ý đến từng chi tiết, qua những chi tiết này, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều, chẳng lẽ tôi nhìn lầm? Tôi lắc lắc đầu, đuổi ý nghỉ đó đi, có lẽ gần đây thân thể Lãnh Băng Sương không được khỏe, cũng có lẽ là gần đây cô thật sự mập ra, cô còn chưa kết hôn, làm sao có thai được? Tôi tự cười nhạo mình.

Lãnh Băng Sương rời đi, ở công ty tôi bắt đầu xem xét các tài liệu khác nhau của công ty trong khoảng thời gian này, đồng thời tôi gọi cho giám đốc bộ phận kỹ thuật và bắt đầu cải tạo văn phòng của tôi và khách sảnh phía sau văn phòng, như đổi giường nhỏ thành giường lớn, tăng thêm rất nhiều đồ dùng gia đình… Những thứ này đều là tôi vừa mới nói với Lãnh Băng Sương, chờ sau khi cải tạo xong, nơi này có lẽ chính là nhà của tôi. Ngôi nhà ban đầu, tôi đã không còn cảm giác như mình có nhà nữa. Mở màn hình trên điện thoại và nhìn vào vũng máu trong màn hình là tôi phải cảnh giác cả đời.

Đến tối điện thoại của cô ta vẫn gọi tới như trước, tôi suy nghĩ một hồi rồi nói cho cô ta biết tôi có rất nhiều việc phải làm, tối nay không về nhà. Thật ra, trong điện thoại, tôi rất muốn nói tôi sẽ không về cái nhà đó nữa, nhưng cuối cùng tôi đã thay đổi giai điệu của mình.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của tôi, sau này tôi sẽ sống ở trong công ty, nếu Hạo Hạo về nhà hoặc có cha mẹ vợ đến, hoặc là đi thăm cha mẹ vợ v. V, tôi mới về nhà. Dù sao ở trước mặt cha mẹ vợ, chúng tôi vẫn phải đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc, ở trước mặt Hạo Hạo, chúng tôi phải diễn tốt một đôi cha mẹ hài hòa.

Sau khi cô ta nghe tôi nói qua điện thoại, trầm mặc một hồi liền đáp ứng. Sau khi cúp điện thoại, tôi tiếp tục làm việc. Lúc này chỉ có công việc mới có thể làm tê liệt bản thân mình.

Sau khi tan sở, các đồng nghiệp lần lượt chào tôi, dựa theo cách nói của bọn họ, chờ sau khi tôi bình phục lại tổ chức cho tôi một bữa tiệc chiêu đãi. Lãnh Băng Sương phát ra thông báo là tôi bị tai nạn xe cộ, cô giữ bí mật cho tôi, nguyên nhân dẫn đến tai nạn của tôi chỉ có cô, Tiểu Đình và ông ta biết.

Đến tối quả nhiên giống như tôi lo lắng, Tiểu Đình tới công ty. Sau khi tiến vào văn phòng của tôi, cô trực tiếp ngồi trên ghế sô pha, một hồi nhìn điện thoại di động của mình, một hồi nhìn tôi, hơn nữa có mang đến một ít cơm tối, nhưng tôi không thèm ăn.

Từ sau khi cô ta đến, tâm tư của tôi không cách nào tập trung vào công việc, bởi vì đại đa số thời gian cô ta đều nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tuy rằng cách tôi rất xa, nhưng tôi luôn cảm giác có hai đạo nhãn quang nóng bỏng đang bắn lên mặt tôi, làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi đã ăn đồ ăn mang đi rồi, hiện tại không có đói, đêm nay tôi rất bận, cô sớm về đi…” Cuối cùng bị ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm tôi không thể chịu nổi nữa, tôi mở miệng nói, chỉ là thanh âm rất bất đắc dĩ.

Tiểu Đình nghe tôi nói, liền ngồi ở đó lắc đầu, không nói lời nào.

Tôi tiếp tục làm việc, chớp mắt đã đến 10 giờ tối, đã vượt qua thời gian nghỉ ngơi bình thường, Tiểu Đình vẫn ngồi ở chỗ đó bất động. Tôi duỗi lưng một cái, dù sao nằm trên giường bệnh hơn một tháng, thân thể tôi có chút ăn không tiêu, toàn thân cảm giác rất mỏi.

“Em mát xa cho anh nha…” Lúc này Tiểu Đình mới nói, tựa hồ như cảm giác được tôi đang mỏi, quả thật hiện tại tôi thật hy vọng có người mát xa vai và lưng cho tôi. Nhưng sau khi nghe cô ta nói, tôi không khỏi nhớ tới đêm đó cô ta dùng đầu lưỡi và vú mát xa chuyển vùng toàn thân cho ông ta, cả người tôi nổi da gà lập tức mất hứng thú.

“Không cần…” Ngữ khí của tôi có hơi tệ, hiện tại mỗi một câu quan tâm của cô ta đều làm cho tôi liên tưởng đến hai người, điều này khiến cho tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, nó đã trở thành một chướng ngại tâm lý, cứ tiếp tục như vậy quan hệ của chúng tôi vĩnh viễn ở điểm băng giá không cách nào hóa giải. Chuyện này dường như là một cái gai trong tim tôi, nhổ cách nào cũng không rút ra được.

“Cô còn chưa về nhà sao…” Tôi nhìn đồng hồ và nói với cô ta.

“Anh ở đâu thì em ở đó… Ban ngày em không quấy rầy anh, ban đêm em sẽ ở cạnh anh…” Tiểu Đình nhìn tôi một cái, cúi đầu nói.

Đến bước này tôi có muốn trở thành một kẻ vô lại với cô ta không? Cách tiếp cận này của cô ta đã không làm cho tôi xúc động, mà chỉ làm cho tôi phản cảm.

“Vậy cô cứ chờ ở đây đi, đừng vào phòng nghỉ…” Sau khi nói xong câu đó, tôi cầm đồ của tôi đi vào phòng nghỉ, đóng chặt cửa phòng lại, đáng tiếc tôi quên gắng thêm khóa cửa phòng nghỉ, nếu như có thể khóa trái từ bên trong thì tốt rồi, tôi sợ cô ta nửa đêm sẽ lén tiến vào leo lên giường của tôi.

Dù sao cửa phòng làm việc có khóa, tôi cũng không nghỉ khóa cửa phòng nghỉ, không ngờ cô ta lại ở đây. Tôi tìm chung quanh, cũng không tìm được cái gì có thể chặn cửa phòng, cuối cùng phải bỏ cuộc.

Tôi cởi đồ, nằm trên giường, nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm xúc đan xen.

Cửa phòng làm việc và phòng nghỉ có một cửa sổ nhỏ, văn phòng bên kia đã tối đen, nếu cô ta rời đi, bước ra khỏi cửa sẽ không có gì trở ngại, có lẽ cô ta sẽ rời đi, nếu cô ta dám vào phòng nghỉ trèo lên giường của tôi, tôi sẽ ra ngoài tìm một khách sạn ở.

Đến giai đoạn hiện tại, chỉ cần trong đầu hiện lên cảnh hai người anal sex, trong lòng tôi liền tức giận vạn phần, mỗi lần trong lòng mình đều bị dao động, tôi đều lấy tấm ảnh máu chảy đầm đìa kia trong điện thoại di động ra xem, làm cho nội tâm của mình kiên định trở lại.

Thời gian trôi qua từng phút, không biết qua bao lâu, rốt cục tôi ngủ thiếp đi…

Bạn đang đọc truyện Cha và vợ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cha-va-vo-quyen-2/

Lúc tôi tỉnh dậy đã là ba giờ đêm, tôi bị đánh thức bởi bọng đái bị nghẹn, khi mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối đen, không có dấu hiệu bình minh. Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy đi về nhà vệ sinh, sau khi đi tiểu xong tôi cũng thanh tỉnh không ít.

Lúc này tôi mới nhớ tới chuyện tối hôm qua cô ta làm bạn với tôi, cũng không biết cô ta còn ở đây hay không, có lẽ đã trở về, tuy rằng cửa phòng không khóa, nhưng cô ta không có tiến vào quấy rầy tôi, có lẽ sự kiên nhẫn của cô ta đã bị tôi làm hao mòn, khẳng định đã giận dữ quay về nhà.

Cũng phải cho thấy tôi tức giận, miễn cho cô còn tới quấy rầy tôi. Đột nhiên tôi phát hiện sau khi dương vật bị thương, tâm lý mình có chút thay đổi, chẳng lẽ nói mình cũng có tâm lý của ông ta sao? Không phải là tâm lý biến thái chứ, gần đây cũng không có bị kích thích tình dục gì, cũng không biết mình còn có nhu cầu của nam nhân hay không.

Trong khoảng thời gian này tôi không nhận được sự kích thích từ hai người, khó có được khi ở bệnh viện tĩnh dưỡng hơn một tháng, tôi phát hiện tinh lực của mình khôi phục rất nhiều, nằm ở trên giường không ngủ được, tôi đột nhiên nghĩ đến những khung cửa sổ kiểu Pháp rất lớn trong văn phòng và nhìn ra bầu trời đầy sao, thuận tiện đến ngăn kéo văn phòng lấy thuốc lá, đã lâu rồi mình không hút thuốc.

Tôi mặc đồ, mở cửa văn phòng, đập vào mắt là một cảnh tượng, làm cho tôi đứng yên tại chỗ.

Mở cửa phòng đầu tiên nhìn thấy sofa ở giữa văn phòng, mà trên ghế sô pha lúc này có một người phụ nữ cuộn mình nằm ở phía trên, đang nằm co chân lên, hai cánh tay khoanh trước ngực, cô ta cảm thấy lạnh, trên người không có gì để đắp, người phụ nữ này đương nhiên là Tiểu Đình. Cô ta không có rời đi, điều đó làm cho tôi ngạc nhiên.

Nhìn cô ta nằm co quắp mình trên ghế sô pha, trong lòng tôi cảm thấy nao nao, một cảm giác xúc động muốn trùm cái gì đó cho cô ta.

Tôi cởi áo trên vai xuống, chậm rãi đi tới cô ta, đây hoàn toàn là phản ứng bản năng của tôi. Lúc trước khi ở cùng với cô ta, bất kể cô ta có lạnh hay không, tôi đều ôn nhu khoác áo cho cô ta, nhưng lần này khi tôi đi tới trước người cô ta, đột nhiên tôi dừng lại.

Nếu tôi khoác áo cho cô ta, nó sẽ cho cô ta hy vọng rằng tôi đã tha thứ. Sau khi suy nghĩ xong, tôi quyết tâm đi tới ngăn kéo lấy điếu thuốc ra và trở lại phòng nghỉ.

Ngồi trên giường trong lòng tôi cảm thấy không đành lòng, tôi lại lấy ra tấm ảnh trong điện thoại di động của mình, để củng cố tâm tính của mình.

Chẳng phải cái đêm tôi tự hại mình, tôi đã bất lực và thê thảm sao? Có ai chăm sóc cho tôi không? So với tôi, cô ta chịu chút khổ sở này đã là tiểu vu gặp đại vu rồi.

Ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi hút thuốc, nhưng không thể ngủ lại được nữa. Tôi chỉ ngồi trên giường như thế này và nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi bình minh.

Đến năm giờ sáng, tôi nghe trong văn phòng có tiếng bước chân rất nhỏ, hình như cô ta đã tỉnh dậy, sau đó tôi nghe tiếng mở cửa văn phòng, xem ra cô ta chuẩn bị rời đi.

Nghe thanh âm cô ta rời đi, tôi không khỏi thở phào. Sau khi ngồi một lúc, tôi đi vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt, bây giờ vẫn còn sớm, rửa mặt xong tôi đi ăn sáng, sau đó tập thể dục buổi sáng một chút, để dưỡng tinh thần của mình.

Chờ lúc tôi rửa mặt xong đi ra văn phòng, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng cô ta, chỉ là trên bàn làm việc của tôi bày sữa đậu nành và bột chiên xù tản ra hơi nóng, tôi lập tức đi tới trước cửa sổ kính, nhìn thấy bóng cô ta đang đi ra cửa công ty. Xem ra lúc tôi rửa mặt, Tiểu Đình đã mua điểm tâm trở về, sau khi đặt lên bàn liền rời đi. Cô ta đi rất chậm, tựa hồ như thân thể không thoải mái.

Quay lại bàn làm việc, nhìn những điểm tâm đó, tôi thực sự đói. Chỉ là tôi không muốn ăn. Tôi cảm thấy như mình đang thừa nhận lỗi lầm của mình với cô ta khi ăn những thứ cô ta mua. Sau một thời gian rối rắm, tôi nghỉ dù sao những đồ ăn này không phải do cô ta làm thì nó không thành vấn đề.

Sau khi ăn no, tôi ra ngoài tập thể dục buổi sáng một lúc rồi bắt đầu làm việc cho ngày mới.

Đến tối tan sở, tôi không nhận được điện thoại hỏi thăm của cô ta, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, chỉ cần cô ta không quấy rầy tôi thì sao cũng tốt.

Chỉ là qua một lát sau, Tiểu Đình lại tới, hơn nữa cặp môi tái nhợt, bất quá cũng may mà đồng nghiệp đã đi hết rồi.

Sau khi cô ta tới, cầm một phần thức ăn đặt trên bàn làm việc của tôi, sau đó lại ngồi trên ghế sô pha không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi. Cũng may, ban ngày cô ta không có ở chỗ này, có lẽ cô ta biết vạn nhất bị đồng nghiệp nhìn ra cái gì thì không tốt.

Tôi vẫn chưa có ăn cái gì, nhìn thấy những đồ ăn này, rõ ràng là cô ta làm, một ngụm tôi cũng không ăn, Tiểu Đình cũng không dám lên tiếng khuyên tôi, hai chúng tôi thậm chí không nói một câu. Chỉ là không quá một giờ, Tiểu Đình đem đồ ăn đó vào phòng nghỉ của nhân viên dùng lò vi sóng hâm nóng lại. Sau khi hâm xong lại lấy về đặt lên bàn, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi vẫn không ăn.

Đến 10 giờ tối, tôi không nói gì, trở lại phòng nghỉ đóng cửa phòng lại. Lúc này bụng kêu ùng ục vì đói, bất quá đói cũng không ăn đồ cô ta làm, tôi không muốn cho cô ta bất kỳ hy vọng nào, tôi hy vọng cô ta sẽ bỏ cuộc.

Sau khi tắt đèn phòng tôi nằm trên giường, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được, Tiểu Đình làm như vậy ngược lại làm cho tôi có chút trở tay không kịp. Trước mắt chỉ phải làm vậy thôi, nếu như ngày nào cô ta cũng đến, ngày nào tôi cũng mặc kệ cô ta, tôi xem cô ta có thể kiên trì được bao lâu.

Lần cuối cùng cô ta chỉ kiên trì trong vài ngày và bỏ cuộc. Cuối cùng chạy tới ông ta anal sex để trả thù tôi, nhưng lần này tôi muốn thấy cô ta có thể kiên trì thêm được máy ngày và làm thế nào để trả thù tôi.

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, so với ngày hôm qua trễ hơn một chút, lúc tôi đi ra khỏi phòng nghỉ, trên bàn làm việc lại bày ra bữa điểm tâm nóng hổi, mà tối hôm qua những đồ ăn tôi không có ăn đã biến mất không thấy. Sờ sờ nhiệt độ, xem ra đây là mua về không lâu, mà trên ghế sô pha còn có một dấu vết lõm, dùng tay sờ vào còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp. Không cần phải nói cô ta lại ngủ ở chỗ này một đêm, tôi thở dài một hơi, sau khi ăn xong điểm tâm lại bắt đầu làm việc một ngày mới.

Những ngày tiếp theo, giống như lâm vào tình huống cứ lặp đi lặp lại, mỗi buổi tối cô ta đều chuẩn bị cơm mang tới cho tôi, hai chúng tôi không nói một lời, chỉ là mỗi lần tôi đều không ăn, mỗi một giờ cô ta lại hâm nóng một lần, buổi tối ngủ, cô ta chưa từng tiến vào phòng nghỉ quấy rầy tôi, mỗi buổi sáng khi tôi thức dậy, cô ta đã chuẩn bị điểm tâm, hơn nữa phong cách không lặp lại, mỗi ngày cô ta đều ở cùng tôi.

Theo thời gian trôi qua, trái tim lạnh giá của tôi dường như tan chảy từng chút một, mỗi lần tôi nhớ lại những trải nghiệm đau đớn và xem bức ảnh đó để cổ vỏ bản thân mình và củng cố trái tim mình.

“Đừng tới đây nữa, cô làm vậy cũng vô ích, có biết không?” Vào đêm thứ bảy, khi cô ta vẫn đến với thức ăn, cuối cùng tôi nhịn không được nói với cô ta.

“Em sẽ không quấy rầy anh…” Tiểu Đình đặt thức ăn lên bàn làm việc nhẹ nhàng nói, đây là câu đầu tiên chúng tôi nói trong bảy ngày nay.

Thời gian ngắn ngủi một tuần, rõ ràng Tiểu Đình gầy đi rất nhiều, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng xấu, gần đây còn bị cảm lạnh. Ngẫm lại cũng là bình thường, mỗi ngày ngủ trên ghế sô pha của công ty không có chăn đắp, cô ta không bị cảm mới là lạ.

“Cô cần gì phải làm thế? Bây giờ tôi không quan tâm đến cô, không phải là thuận tiện cho cô sao? Cô muốn làm bất cứ điều gì cô muốn, cô muốn yêu ai cô yêu, tôi sẽ không quan tâm nữa, đây không phải là cuộc sống cô muốn sao?” Tôi nói ra những lời này có một nửa là tức giận, còn một nửa kia coi như là nói thật. Tiểu Đình có thể tiếp tục ân ái với ông ta, yêu như thế nào cũng được, tôi sẽ không quản, mắt không thấy tâm không phiền, coi như tôi làm một hiếu tử, ở tuổi già của ông tìm cho ông một người bạn già trẻ tuổi xinh đẹp.

Sau khi nghe những lời của tôi, thân thể cô ta run lên một chút, không có trả lời cũng không tỏ thái độ, chỉ ngây người ngồi ở chỗ đó.

“Nếu sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước cô lại…” Cuối cùng tôi nói ra những lời này, là nói với cô ta, cũng là nói với chính mình.

Nằm ở trên giường trong phòng nghỉ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng tôi ngàn đầu vạn tự, nếu như cô ta có thể kiên trì một tháng, tôi sẽ cho cô ta một cơ hội, một tháng tuy rằng không thể cho tôi nguôi ngoai cái gì, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.

Vì con vì cha mẹ vợ nên tôi không có ý định ly hôn, cho dù cô ta kiên trì một tháng, cũng chỉ kéo cho tôi về nhà mà thôi, còn những chuyện khác thì miễn.

Chỉ là tôi không ngờ, còn chưa đợi được nửa tháng, thì phát sinh tai nạn ngoài ý muốn…

Chương trước Chương tiếp
Loading...