Chạy trốn

Chương 14



Phần 14

Nhỏ lấy chiếc khăn ấm lau khuôn mặt đỏ hừng hực của tôi, cái mùi vị da thịt cứ va chạm vào tôi, tôi thật sự không hiểu mình tại sao lại có cái cảm giác rạo rực đối với nhỏ chứ, miệng tôi khô khốc như động ruộng mùa hạn hán, nhưng tôi tự nói với lòng mình. Minh mày có đoan với linh rồi, đừng có làm khổ ai khác nữa, tôi cứ lắp bắp trong lòng mình, tôi khẽ rùng mình vì cái áo của mình bị cởi ra, tôi dù đang rất mệt nhưng cũng phải bật dậy nhìn nhỏ, nhỏ đang mân mê cái ngực săn chắc của tôi, tôi trừng trừng nhìn nhỏ, đôi mắt đỏ ngầu…

– Em làm gì vậy – tôi nhìn xoáy vào ánh mắt đó…
– Em… e… m… lau mình cho anh thôi – nhỏ lắp bắp…
– Vậy à, thôi anh về đây…

Tôi đứng phắt dậy đi xăm xăm ra cửa, nhưng cơn mưa lại đổ xuống không lẻ ông lại muốn tội lỗi của tôi chất chồng nữa sao, mưa ngày càng nặng hạt, gió ngày càng thổi mạnh… rầm… một đường sáng trưng xé nát bầu trời đêm, định tắm mưa chạy về nhà, nhìn lên đồng hồ thì đã 11h đêm, hòa trong tiếng mưa là một thứ âm thanh nghe não lòng, từng tiếng nấc cứ vang lên trong cái góc tối của căn nhà, nhìn sâu vào góc tối đó, nhỏ đang bệnh chặt tay lại, mắt nhắm nghiền sợ hãi, không lẽ tôi lại bỏ đi, để nhỏ lại một mình trong căn nhà cô đơn và lạnh lẽo này sao, cửa đã mở từng cơn gió lùa vào lạnh buốt định chạy đi nhưng lương tâm của tôi nó lại giữ tôi lại, nó không thể để tôi đi bỏ lại một người con gái một mình. Sao một lúc đắn đo trước cơn gió lạnh, tôi sẽ ở lại với em, sẽ không để em một mình, nhưng tôi sẽ không gây ra tội lỗi, không gây ra 2 người con gái đau khổ vì tôi là đủ rồi. Đóng cánh cửa lại, tôi bước đến nhẹ nhàng bên nhỏ, chưa kịp nói lời an ủi, thì nhỏ đã lao vào lòng tôi khóc nức nở…

– Anh đừng đi, em sợ lắm – từng tiếng nấc vang lên trong căn phòng lạnh lẽo…
– Anh ở đây mà, có đi đâu đâu – tôi dỗ dành em.

Rẹt… căn phòng tối ôm, trời ơi là trời sao đúng lúc vậy, cúp lúc nào không lúc, lại cúp ngay lúc này, tôi ngước nhìn lên định đi kiếm vài cây đèn cầy thấp lên, nhưng em lại ôm chặt tôi không rời. Lòng tôi như mềm nhũn lại, tôi không thể bỏ đi, dù chỉ căn bếp cánh tôi có 5m, tôi cũng ôm chặt lấy nhỏ, từng hơi ấm lan tỏa trong không gian lạnh lẽo, căn phòng im bặt, chúng tôi có thể nghe thấy từng nhịp đập của nhau, bỗng dưng em ngước nhìn lên tôi, em đặt vào tôi một nụ hôn nhẹ, tôi như bất động, nhưng trong cái nụ hôn này tôi lại nhớ đến linh và đoan, tôi đẩy em ra, nhìn thẳng vào mắt em…

– Đừng, anh có bạn gái rồi…
– Em biết chứ – nhỏ nhìn tôi…
– Biết, thì tại sao em lại làm vậy – tôi trừng mắt lên…
– Tại… em… muốn hôn anh thôi – mặt em đỏ lên…
– Nhưng… anh không muốn em làm vậy…
– Tại sao chứ? – Nhỏ nhìn tôi…
– Tại anh không muốn làm khổ thêm ai nữa – tôi hạ giọng xuống…
– Thì em có bắt anh làm gì đâu à – nhỏ cười tít mắt…
– Em ngồi ở đây đi, để anh đi coi có gì thắp sáng hok…
– Ừm…

Buông em ra, tôi lò mò bước ra sau bếp, nhà gì mà lớn quá, lò mò một lúc không thấy cái gì để đốt hết, tôi quay tìm em, ủa em đâu rồi, gió lùa mạnh vào nhà, cánh cửa mở toang, em thì không thấy đâu không lẻ em ra ngoài trong trời mưa này sao? Tôi chạy ra cửa tìm em mưa một lúc nặng hạt hơn, tôi chạy ra ngoài tìm em. Một lúc vật lộn với mưa, em từ ngoài đường chạy vào, mình ướt nhẹp hết…

– Em đi đâu vậy? – Tôi thở hồng hộc…
– Em đi mua đèn cầy, để đốt – em cười mưa làm em lấm lem hết…
– Sao không ở trong, có gì thì để anh đi, bệnh rồi sao – không hiểu tại sao tôi lại quan tâm đến em như thế…
– Hì hì, anh cũng quan tâm đến em quá đó chứ – em cười giòn tan…
– Anh… a… nh… có đâu – tôi lấp bấp, bất động…
– Vậy sao nảy anh hớt hải thế…

Tôi chưa kịp trả lời thì nhỏ đã “hắt xì” nước mũi chảy tèm lem…

– Thấy chưa cảm rồi đó – tôi vuốt má nhỏ…

Mặt nhỏ đỏ bừng lên, vì ngượng…

– Có… c… ó… đâu “hắt xì”
– Nói mua đèn cầy rồi, đèn cầy đâu – tôi hỏi nhỏ…
– Đây nè – nhỏ chìa cái bọc ni lông màu đen ra…
– Trời, mua chi nhiều dữ vậy – tôi cầm cái bọc đen lên…
– Mua dự trữ, lở có gì cúp nữa thì có mà sài…
– Trời, thế cũng được à, thôi lên lầu tắm đi…
– Ừm…

Nhỏ cầm cây đèn cầy được đốt lên, ánh sáng mập mờ chiếu sáng dưới bước chân nhỏ đi, tôi lò mò xuống sau bếp, nấu cho nhỏ một ly nước gừng để trị cảm, đặt ly nước xuống bàn định kêu nhỏ thì có một cái âm thanh vang vọng lên “Á…” tôi giật mình chạy lên thì nhỏ đang nằm đó với… không có một mảnh vải nào trên người, làn da trắng mịn đang nằm dưới sàn, cặp vú vun cao lên ép chặt vào nhau, làm thằng nhỏ của tôi đang nằm trong quần của tôi thức tỉnh, nó ngọ quậy trong quần, như muốn phá vỡ cái xiềng xích vậy, nhỏ đang bệnh mặt lại nép vào góc tường, tiếng nấc vang lên, tôi cầm lấy chiếc khăn tắm dài chạy lại che cho nhỏ…

– Sao vậy! – Tôi dịu dàng hỏi…
– Có… có… con chuột kìa – nhỏ chỉ tay zô chỗ mép giường…

Tôi quay lại nhìn thì không có con chuột nào hết, tôi cười khì…

– Đâu có đâu – tôi xoa đầu…
– Rõ ràng có mà, bự lắm – nhỏ nắm chặt tay tôi…

Nhỏ chòm dậy đè tôi xuống, hôn lên môi tôi thật sâu, tôi đẩy nhỏ ra ngoài, nhìn nhỏ…

– Em làm gì vậy – tôi trợn mắt lên…
– Em muốn ngủ với anh – tiếng nhỏ vang lên trong căn phòng…
– Nhưng anh không muốn, anh không muốn lấy đi sự trong trắng của em – tôi quay mặt đi…

Nhỏ ôm chặt lấy tôi, 2 bầu ngực nhỏ ép chặt vào lưng tôi, từng lời nhỏ nói vang trong tiếng sét, xé rách bầu trời…

– Nếu em không còn trinh thì anh sẽ ngủ với em chứ…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Tiếng nói của em hòa vào tiếng sét đang rạch nát bầu trời ngoài kia, cái gì thằng chó nào đã lấy đi sự trong trắng của em, lòng tôi như tan nát, trái tim tôi loạn nhịp, không gian im bắt chỉ còn tiếng mưa tí tách ngoài kia. Em nép vào lòng tôi như tránh né sự sợ hãi với những tiếng sét…

– Ai? Ai? Ai đã làm chuyện đó – tôi hét lên…
– Anh ấy hả?
– Ừ thằng đó là thằng nào – trong lòng tôi bây giờ như có một ngọn lửa sẵn sàng thiêu cháy tất cả…
– Anh ấy là một người em iu, một người đẹp trai, dũng cảm, luôn nghĩ cho người khác, nhưng anh ấy không iu em anh à, anh ấy luôn xem em như một đứa ngốc nghếch thôi – em tựa sâu vào lòng tôi…
– Người đó tên gì? – Tôi vỗ về em…
– Anh không cần biết đâu, chỉ cần anh ở bên em đêm nay là đủ rồi…

Mưa ngày càng nặng hạt, một cơn gió mạnh đã làm tắt đi những ánh sáng yếu ớt còn lại, và bóng tối đã xâm chiếm nơi đây cũng giống như, dục vọng xâm chiếm trong tôi.

– Nếu em muốn, thì anh sẽ làm – giọng tôi hạ xuống như một nốt nhạc buồn…
– Thật hok? – Em choàng tay kéo cổ tôi xuống…
– Thật – tôi đáp…

Em đẩy tôi nằm lên cái giường của em, mùi hương của phụ nữ, và dục vọng ngập tràn trong căn phòng này, em trao từng nụ hôn ngọt ngào cho tôi, đôi môi mềm mại chạm vào tôi, lưỡi em nhẹ nhàng tách 2 hàm răng tôi ra, cái lưỡi nhỏ nhắn khẽ chạm vào lưỡi tôi, tôi ngậm chặt lấy môi em, lưỡi tôi quấn chặt lấy em, tôi đẩy em ra định ngồi dậy thì em chặn lại nói nhẹ…

– Anh nằm đó đi…

Tôi cũng nằm như bất động trước yêu cầu của em, em lướt thân hình mảnh mai, trắng như tuyết của em trên người tôi, em cởi chiếc áo thun trên người tôi, nguyên bộ ngực trần của tôi hiện trong mắt em, em nằm xuống môi em ngậm chặt lấy đầu vú tôi, em làm tôi tê dại đi trong dục vọng, em cà cạ răng vào vú tôi, một lúc thì em ngước lên nhìn tôi khẽ cười đắc ý vì đã làm cho tôi tê dại đi như vậy, em nhẹ nhàng lột nốt cái quần jean đang gian cằm thằng nhỏ đang cứng như đá trong quần tôi, một chút sau thì cái quần jean của tôi đã được lấy ra bởi đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của em, chym tôi như được giải thoát khỏi cái nhà tù chật chội, giữ lấy sức mạnh khủng khiếp của nó, nó vươn mình đứng dậy chĩa thẳng lên khuôn mặt ngây ngô của em, môi em nhẹ nhàng hôn lên cái đầu khấc nóng bỏng đang chĩa thẳng đó, em mút chùn chụt, tay em thì sục nhè nhẹ, cái lưỡi em quấn chặt lấy chym tôi, cứ thế em mút mạnh hơn, và sục nhanh hơn, tôi như tê dại đi không còn biết gì đang diễn ra, nhưng xúc cảm của tôi cho tôi biết là có một sự sung sướng tê người đang dẫn chuyền đến xung thần kinh của tôi, từng tế bào như vở và trước cái sự sung sướng của em mang lại cho tôi, tôi đã đạt đến đỉnh cao của sự khoái lạc…

– Anh sắp ra rồi, em nhả ra đi…

Tôi nói với nhỏ, như cho nhỏ biết là phải buôn cái cục thịt đỏ hỏn nhỏ đang ngậm trong miệng, em ngước nhìn tôi, cái nét mặt rất khó tả tưởng chừng em sẽ buông nó ra nhưng không phải em lại cúi mặt xuống cặm cụi tiếp tục ngậm chặt lấy nó, tôi không muốn cái thứ tanh lòm đó lại vào cơ thể em giống như việc linh đã làm cho tôi, nhưng không kịp không kịp rồi… phụt… từng đợt tinh trùng đục ngầu tuôn xối xả vào miệng em, từng đợt từng đợt, em nhả ra, 2 chân mày em chau lại, dường như em đang cố gắng nuốt cái thứ đó vào trong cơ thể mình. Em ngước lên nhìn tôi tươi cười vì đã mang lại khoái cảm cho tôi, nhưng tôi thì không cảm thấy được cái sự khoái cảm đó mà là nỗi buồn tôi nhìn em, tôi hét lên tại sao em lại làm như thế, tại sao em lại nuốt cái thứ đó…

– Tại sao? Tại sao em lại nuốt cái thứ đó – tôi lắc mạnh em…
– Bởi em muốn, những thứ của anh sẽ thuộc về em trong đêm nay…

Từng chữ được em nhấn mạnh vào tâm trí tôi, em hôn lấy tôi, môi em lại chạm vào môi tôi, em ngồi lên người tôi, cầm lấy thằng nhỏ đang mềm nhũn, sục vài cái để cho nó cương cứng lại, em kê thằng nhỏ vào trước cửa bướm hồng hào múp míp của em, từng chút một cái đầu khấc đã vào bên trong bướm em, mắt tôi nhắm chặt lại, tai tôi chỉ nghe được tiếng… ư… ư… phát ra trong cuống họng em, dường như chym tôi đang chạm vào một cái thứ gì đó rất mỏng, không lẻ… không lẽ đó là… em nhìn tôi âu yếm…

– Anh biết người con trai đó là ai không – em mỉm cười trong hạnh phúc…
– A… i… i… – tiếng “ai” còn lắp bắp trên miệng tôi chưa kịp thốt ra thì…
– Người đó là… anh đó…

Cái thứ mỏng manh đó bị xé toẹt ra, và đâu đó có một thứ gì đó chảy xuống chạm vào da thịt tôi… đó là… đó là máu trinh của em sau, em ngả nằm phịch lên người tôi, khuôn mặt hốc hác, nhưng trên cái khuôn mặt ấy vẫn có một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc nhưng tôi thì không phải thế, tôi hận bản thân mình, tại sao, tại sao mình lại tin lời em để bây giờ tội lỗi lại chất chồng lên người tôi, tại sao tôi lại lấy đi cái sự trong trắng của em, để rồi sau này tôi làm sau đối mặt với linh, với đoan, và cả em nữa. Tôi là thằng khốn nạn, thằng khốn nạn. Khuôn mặt của em giờ đã tươi tỉnh trở lại sau khi hứng chịu một cơn đau đầu đời, mà bất cứ người con gái phải trải qua đối với người đàn ông mình yêu thương, nhưng tôi không phải là người đàn ông như em đã mong đợi, thì tại sao tôi lại gây ra cái sự đau đớn này dành cho em mà không phải là một người yêu em bằng cả tấm lòng, ánh mắt tôi như sụp xuống, nhưng vẫn cố nhìn em, nhìn thấy nụ cười của em.

– Tại sao em lại nói dối anh hả ngân, tại sao? – Tôi siết chặt em trong bóng đêm của căn phòng…
– Em đâu có nói dối anh đâu – nhỏ vẫn hồn nhiên nhìn tôi…
– Tại sao em lại trao cái hạnh phúc đầu đời của em trao cho anh, mà không phải người con trai nào khác có thể đem lại hạnh phúc cho em. – Tôi nhìn em…
– Hì. Người con trai có thể đem lại hạnh phúc cho em đã ở đây rồi, em không cần ai khác nữa đâu – nhỏ hôn nhẹ lên má tôi…
– Em biết anh không thể luôn đem lại hạnh phúc cho em mà – giọng tôi hạ xuống hết mức…
– Em biết mà, nhưng em sẽ đợi đến khi anh có thể làm điều đó cho em…

Tôi nhìn em, đôi tay rắn chặt siết chặt em vào lòng, tôi vuốt lấy máy tóc đang bồng bềnh trong cơn gió se lạnh, mặc kệ những tiếng mưa, mặt kệ bóng tối, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ che chở cho em.

– Anh này – em nhìn tôi…
– Sao?
– Em bớt đau rồi, mình làm nha – nhỏ cười tỉnh queo…
– Ừ anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em đêm nay…
– Không. Không phải riêng đêm nay, mà là suốt cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Em nhấp nhẹ nhàng trên thân thể tôi, tôi cũng hòa hợp vào bản giao hưởng dục vọng cùng em, âm thanh phát ra từ bản giao hưởng này vang vọng lên trong căn phòng tối tăm này, khẽ ngồi dậy đặt em nằm xuống, tôi hôn lên cái cổ trắng ngần của em, tôi lướt trên cái cổ trắng ngần của em, từ từ môi tôi dịch chuyển xuống 2 cặp bưởi phập phồng theo từng hơi thở nặng nhọc của em, tôi kê thằng nhỏ vào trong bướm em, đẩy nhẹ vào, vẻ mặt đau đớn của em hiện lên, máu và nước mắt của em lăn dài trên thân thể ngọc ngả của em, máu là dòng nước màu hồng trinh trắng của em đang chảy dài từ 2 vách núi kia, nước mắt là 2 dòng lệ từ khóe mắt của em, nước mắt của sự đau đớn, và nước mắt của sự hạnh phúc trăng. Vuốt lấy 2 bờ má đỏ ửng của em, tôi nhón người đẩy mạnh thằng nhỏ vào sâu trong con bướm ướt át của em bởi dâm thủy và máu của em, tôi nhấp nhẹ nhàng từ từ càng ngày càng sâu vào trong, từng âm thanh từ cái miệng nhỏ nhỏ của em phát ra… ưm… a… ưm… tôi ôm siết chặt lấy em, môi tôi tìm đến môi em, phía dưới tôi đẩy sâu ngập vào trong bướm em, từng cú nhấp mạnh hơn và nhanh hơn, âm thanh từ khóe miệng của em đã lớn hơn, đã vang vọng hơn trong khung cảnh tối ôm này. Một lúc sau, em ngồi dậy đẩy thằng nhỏ của tôi ra bên ngoài, em nhìn tôi đầy nham hiểm và cái lườm đáng iu, em tựa sát đầu vào tường, ưỡn cái mông trắng của em về phía tôi đầy khiêu khích, tôi bước nhẹ xuống đường tiến gần đến em, tôi ôm em từ phía sau, miệng tôi ngậm chặt lấy vành tai em mà mút, em run người bần bật lên, tay tôi ôm chặt lấy vú em ấn chặt lấy 2 cái đầu ti hồng của em, tôi mân mê lấy vú em một lúc thì di chuyển cánh tay từ từ xuống cái bụng phẳng lì của em, và tới… bướm em, nhẹ nhàng với lấy cái khăn lau sạch, dòng máu màu đỏ đang chảy từ bướm em xuống cặp đùi dài miên mang của em, tạch lấy 2 mép bưởi của em sang một bên, tay tôi luồn nhè nhẹ vào trong, đẩy nhẹ ngón tay vào trong, một sự ấm áp đang ôm chặt lấy ngón tay tôi, tôi sóc nhè nhẹ vào trong, phía trên miệng em rên lên những tiếng vô nghĩa… a… ưm… sướng quá… sướng quá… rút ngón tay đang nghịch ngợm của mình ra khỏi cơ thể em, tôi nắm lấy thằng nhỏ đang chĩa vào lưng em, tôi cúi người xuống, cà cạ đầu thằng nhỏ trước cửa mình của em, từ từ, chym tôi đã vào được trong được trợ giúp bởi cái thứ nước nhờn nhợt của em đang chảy ướt hết cả đùi em, em công người lên hứng chịu từng cú nhấp thô bạo của tôi, âm thanh của dục vọng cũng đang phát ra trong miệng tôi, a… ưm… anh sướng quá em. Tôi nắm chặt 2 tay của em ra phía sau, em gập người xuống ưỡn mông ra phía sau, tôi nhấp nhanh hơn và cực kỳ thô bạo hơn, phạch… phạch… xúc cảm đã lên đỉnh điểm em khẽ rên lên…

– Em sắp ra… em sắp ra – tiếng nói hòa trong tiếng rên của em…
– Anh… anh… cũng vậy.

AAAAA… phụt… từng đợt tinh trùng hối hả bắn thẳng vào trong và bướm em, và từ đâu đó trong bướm em cũng có một cái thứ gì đó ướt át đang hòa vào, từng dòng tin đục ngầu của tôi… đỡ em đang đứng rũ rượi lên giường, tôi giờ đây cũng chẳng còn một sức lực nào để có thể làm gì khác, em nằm trong lòng tôi, em gối đầu trên tay tôi, tôi cũng chẳng có thể làm gì thêm, nhưng còn một chút sức lực cuối cùng tôi kéo em xích vào trong lòng mình, ôm chặt em và thiếp đi…

Từng ánh nắng dịu êm của buổi sớm mai gọi thẳng vào căn phòng, ở đâu đó trên một chiếc giường, có một chàng trai đang ôm siết chặt lấy người con gái nhỏ nhắn với khuôn mặt ngây thơ vô tội, còn trên khuôn mặt chàng trai này là một sự, buồn bã, tội lỗi và mặt cảm. Cô gái đó nheo mắt nhìn sang chàng trai đó khẻ mỉm cười, cô nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay của người đó, kéo chiếc chăn lên người đó, cô bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm, với dáng đi như một đứa nhóc đang vui vẻ vì đã nhận được một thanh kẹo ngọt, từng giọt nước ấm chạy trên làn da trắng mịn của cô, dòng nước này sẽ cuốn trôi hết dục vọng của đêm qua, cuốn trôi hết tội lỗi của chàng trai đó, anh ta cảm nhận được tay của mình đã không còn chịu một sức nặng nào đó, anh quay sang thì cô ấy đã đi đâu mất rồi, ngồi dậy hắn ta nhìn xung quanh, đâu đó thính giác của anh ta cho mình biết đang có tiếng nước róc rách đang phát ra từ cánh cửa ấy, anh chầm chậm tiến đến cánh của gỗ màu nâu sẫm ấy, khẽ đẩy cánh cửa ấy sang một bên, hiện diện trước ánh mắt tội lỗi của hắn ta, là những đường cong tuyệt mỹ trên cái làn da trắng mịn của một người con gái, cô ấy giật mình quay lại nhìn cho hắn ta một nụ cười là một cái lườm yêu…

– Anh thức rồi hả, ra ngoài đi em đang tắm mà – cô ấy đẩy hắn ra…
– Ừm thức rồi, anh muốn tắm chung với em mà…

Hắn ta vội ôm lấy thân hình trần truồng mịn màng của cô ấy, tiếng va chạm của da thịt vang nhỏ lên.

– Thôi mà mắc cỡ lắm – má cô ấy ửng hồng lên…
– Hôm qua còn mới “ấy” mà – hắn ta phát nhẹ vào mông cô ấy một cái…
– Hứ, thấy ghét quá, ngồi xuống đi để em kỳ lưng cho – cô ấy cười…
– Được hok đó, làm sao một hồi mất da lưng của tôi đi à – hắn ta trêu cô…

Cô ấy vội kéo hắn ta ngồi xuống cái ghế cây nhỏ được đặt trong góc phòng, từng dòng nước ấm đang rửa trôi cái tội lỗi hắn ta đã gây ra hôm qua, cô ấy kỳ cọ trên lưng hắn, một chút sau, dòng nước ấm đã ngừng chảy, cô ấy và hắn ta bước khỏi phòng và bước xuống nhà, hắn bước ra sau bếp lục lọi trong cai tủ lạnh bự kia, đem ra 2 quả trứng gà làm bữa ăn sáng cho hắn và cho cô ấy, hắn vốn có tay nghề trong việc làm bếp với chả lại bữa sáng này khá đơn giản nên hắn loay hoay một lúc thì trên tay hắn là 2 đỉa thức ăn sáng đang tỏa hương thơm nghi ngút trong không gian, thấy hắn bước ra cô ấy reo lên…

– Chà chà, chồng tui cũng biết nấu ăn nữa cơ à – cô cười khì…

Hắn đặt dĩa ốp la nóng hổi trước mặt cô khẽ cười…

– Tất nhiên rồi cô nhóc ạ – hắn cốc nhẹ vào đầu cô ấy…

Tiếng cười nói của cô trong bữa sáng làm hắn ấm lòng hơn, quên đi những ngày, đoan rời xa hắn. Nhưng giờ đây hắn có thêm một người con gái, cái tính ngốc nghếch của đoan, và tình iu chân thành của linh, điều hội tụ trong cơ thể này, ánh mắt này và nụ cười này…

Sau khi bữa sáng ấm cúng cùng với nhỏ, tôi tạm biệt nhỏ bằng một nụ hôn nhẹ vào má và ra về, đường từ nhà nhỏ đến nhà tôi khá xa, nên tôi phải đón xe bus về nhà, ngồi chờ bus trên chiếc ghế đá đặt cạnh đó, khoảng 15 phút sau, thì từ xa có một chiếc xe bus mang nhãn 16 chạy lại, đó là chiếc xe bus mà tôi gặp em, gặp lại chiếc xe này lòng tôi càng nhớ em nhiều hơn, chiếc xe tới gần và cửa xe bus mở ra, tôi bước xuống dãy ghế cuối của xe, ngắm nhìn quang cảnh bình minh của nơi này, bước xuống trạm tôi đi bộ về nhà mình. Đẩy cánh cửa sắt sang một bên tôi bước vào nhà, khung cảnh vắng te, chẳng có một ai ở nhà, có lẻ ba tôi đi làm, mẹ đi chợ, và đứa em của tôi đã đi đâu đó chơi rồi, bước lên phòng mình với căn phòng với tâm trạng đầy tội lỗi, dù tôi vẫn cố tỏ lên khuôn mặt mình một nụ cười gượng để cho nhỏ vui, cầm chiếc đt lên, và tôi điện cho linh, người con gái rời xa tôi… tút… tút… 2 hồi chuông vang lên và bên đầu dây kia có một âm thanh nhỏ nhẹ kèm theo một chút lạnh lùng của em…

– Alo – tiếng em…
– Anh đây, đang làm gì đó – tôi hạ giọng mình…
– Vừa mới thức dậy nè, mà sao giọng anh buồn quá zị, có chuyện gì à…
– A… nh… – tôi không thể cất lên lời…
– Anh sau, có chuyện gì nói em nghe đi – giọng em hớt hải…

Tôi đắn đo một lúc và nói cho em, và bởi gì tôi cũng mong một lời an ủi từ em mà không một lời trách móc thì sẽ tốt hơn cho tôi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...