Chạy trốn

Chương 13



Phần 13

Chờ đợi đến khi chiếc xe biến mất trong ánh sáng mặt trời, tôi thẫn thờ đứng đó một lúc để bình tĩnh hiểu rằng, 7 ngày nữa anh sẽ gặp lại em thôi mà, em có đi luôn đâu mà sợ, tôi tự nói với lòng mình như vậy, nhưng sau trong lòng tôi bây giờ trống rỗng thế, anh nhớ em Đ à, anh nhớ em, quay về nhà tôi bước chậm rãi lên phòng ngã phịch xuống giường, bộ dạng tôi bây giờ không khác gì một thằng không có hồn, tôi lại cầm lấy cái khung hình của em ra, tôi nhìn cứ nhìn mãi, cho đến khi chán chê thì lại nhắm mắt lại để ngủ cho thời gian trôi qua nhanh hơn, nhưng sự thật sau lại thế, tôi không thể ngủ được vì trong lòng toàn là sự thương nhớ em, lảng vảng ở nhà một lúc thì tôi điện cho đám bạn…

– Alo – thằng đạt bên đầu dây bển…
– Rảnh k đi cà phê chút chán quá…
– Ặc sr mày nha tao đi chơi với ghệ rồi…
– Ừ vậy thôi – tôi chán nản vô cùng…

Phone cho tụi bạn thằng nào cũng có việc bận, chỉ có tôi chán nản không biết gì làm bổng con nhỏ em tôi bước vào làm bộ mặt khó hiểu…

– Sao hok đi chơi thế ông hai, bình thường đi như ngựa mà – nó xoáy tôi…
– Không có ai đi chơi cả – tôi thở dài…
– Vậy à, chị đoan đâu? – Nó hỏi tôi…
– Đoan về trển rồi, tuần sau mới về – tôi tiếp tục thở dài…
– Vậy à, mà này rãnh hok đi chơi với đám bạn em đi…
– Đi đâu, đi với ai…
– Thì tụi bạn em đó, có con Ngân nữa đó…

Nói về ngân đó là một nhỏ bạn của em tôi, nhỏ trắng, nhìn mặt rất có duyên, đặt biệt con nhỏ này rất kỳ cục, da mặt rất mỏng, hễ ai đụng tới là khóc tùm lum, mặt đỏ rừng rực… trước nhỏ này thích tôi, nhưng tôi từ chối vì lúc đó tôi chỉ biết đánh nhau quậy quạng với tụi bạn nên cũng không muốn một người con gái phải iu một thằng như tôi…

– Này làm gì mà thẫn thờ vậy – con nhỏ cắt ngang suy nghĩ của tôi…
– Có gì đâu…
– Nghe tới con ngân nên thế à – nó đá xoáy vào mắt tôi…
– Thôi mày điên quá – tôi cốc đầu nhẹ nó một cái…
– Vậy một lát có đi không – nó hỏi tôi thêm một lần nữa…

Suy nghỉ một lúc tôi cũng đành chấp nhận, bởi vì ở nhà chả có gì làm thôi thì đi cho đỡ buồn…

– Ừ mấy giờ…
– Chừng nào em đi, em rũ đừng có đi đâu nghe – nó hớn hở…
– Ừ…
– Xuống nhà ăn cơm đi mà kêu nãy giờ kìa…

Nó nhắc tôi mới nhớ, sáng giờ không có gì trong bụng, bước theo sao con em đi xuống nhà, thức ăn của mẹ đã dọn lên đầy bàn từ bao giờ, cái mùi thơm của thức ăn xông vào mũi tôi, nó kích thích cái bụng đang đói cồn cào của tôi, tôi ngồi xuống ghế ăn lia lịa, ba mẹ và con em trố mắt nhìn tôi với vẻ mặt đầy bất ngờ…

– Này từ từ thôi làm gì mà ăn ghê vậy – mẹ cất giọng làm gián đoạn tôi…
– Tại mẹ nấu ngon quá – tôi cười lên…
– Tổ cha thằng mày, mày với ba mày chỉ giỏi cái miệng – mẹ cười khì…

Ba tôi đang gắp thức ăn cũng phải khựng lại trước câu nói của mẹ…

– Làm gì có tôi trong đó nữa thế – ba nhìn mẹ tôi…
– Không phải lúc trước ông lân la tán tỉnh tôi mồm dẻo như dép lào đó à – mẹ tôi cười ha hả…

Ba tôi như bị mẹ bắn trúng tim đen, giả vờ như không nghe thấy gì vội cúi mặt xuống ăn cơm tiếp. À thì ra tôi thừa hưởng cá miệng này là từ ba, buổi cơm diễn ra thật sôi nổi bởi câu chuyện của mẹ tôi về cái lúc ba tôi tán tỉnh, nghe buồn cười không chịu được, xong buổi cơm nhộn nhịp ấy tôi lên phòng nằm, cái nóng nực của mùa hè cứ lan tỏa khắp phòng, bỗng dưng tiếng đt reo lên… reng… reng… nhìn vào đt là số của đoan tôi mừng quýnh lên…

– Alo đang làm gì đó – giọng yếu xều…
– Đang nằm nhớ vợ nè – tôi dỗ ngọt em…
– Nhớ tui hay đi chơi với cô nào đó – cái tính ghen của em bắt đầu trồi lên…
– Trời đất làm gì có, mà về tới trển chưa – tôi quan tâm…
– Hhihi thật hok đó, vừa về tới là điện liền đó – em cười bên đầu dây kia…
– Mệt hok, tắm rửa cơm nước gì chưa…
– Vừa về là điện, có kịp tắm rửa gì đâu – em nhõng nhẽo…
– Trời đất, đi tắm rửa rồi đi ăn cơm đi, nhịn đói quài, tối điện cũng được mà…
– Hì hì, zị thôi cúp máy à…
– Ừ…

Nghe được cái giọng nói nhẹ nhàng của em, lòng tôi vui hẳn lên, cứ lân la trên tận trời, sau một lúc cười sung sướng người tôi mệt lả nhừ vì cái không khí của mùa hè nóng bức, tôi thiếp đi…

– Anh hai dậy… dậy đi chơi nè – con em đánh thức tôi…
– Oa… đi đâu – tôi ngáp một tràng dài…
– Đi chơi chứ gì, hùi sáng mới hứa với em mà, bây giờ thất hứa à – nó ngắt tôi đau điếng…
– Từ từ… để tao đi tắm cái…
– Ừ lẹ đi, tụi nó hối quá trời nè…

Bước vào nhà tắm từng dòng nước từ vòi sen chảy xuống xua tan đi cái nóng bức của mùa hè, sau một lúc vệ sinh thân thể, tôi bước ra, chọn đại cái quần jean với cái áo thun mặt vào, thấy con em đang ngồi đưa chân đánh đu theo gió nó thấy tôi reo lên…

– Đẹp trai quá ta – nó hí hửng cười…
– Bình thường mà – tôi giả vờ khiêm tốn, nhưng thật sự trong lòng thì vui hết chỗ nói…
– Lẹ đi anh hai.

Tôi bước theo nó xuống nhà, xin phép ba mẹ đi chơi, ổng bả gật đầu liền, tại có con nhỏ em nên bả không lo. Dắt chiếc xe ra khỏi nhà nó phóng lên xe một cái rẹt tay thì nắm lấy áo tôi hối thúc…

– Đi đâu zờ chị 2…
– Lại quán karaoke BCS đi…
– Ừ…

Nó ngồi phía sau, môi móc chuyện của tôi và linh, nhắc đến linh lòng tôi đau thắt lại, giọng hạ xuống, nó ở phía sau cũng hiểu cái tâm trạng chán nản của tôi, nó im lặng cho đến khi tới điểm hẹn, nó móc đt ra gọi cho đám bạn nó coi ở phòng nào, sao một hồi chí chóe nó kêu tôi vào…

– Đi theo em – nó kéo tay tôi vào…

Quán này phòng được sắp xếp theo một chìu dọc, phòng của chúng tôi ở cuối cùng mới nản, càng ngày càng đi sâu vào, cuối cùng cũng đã gặp được cái phòng này, hít một hơi thật sâu vào lòng ngực, đẩy cửa vào, “sặc” tôi không thể tin vào mắt mình nữa toàn là con gái, tôi vội bật ngược ra phía sau kéo con em lại hỏi…

– Sao toàn con gái vậy – tôi trợn mắt lên…
– Thì em chơi với tụi con gái không hà, mà thấy tụi nó đẹp không, làm mai cho, toàn còn trong trắng không đấy nhá – nó dụ dỗ tôi…
– Thôi em lại chị, một lần em sợ lắm rồi, thôi em đi về – tôi quay mặt lại định đi về…

Thì nguyên một đám con gái ra khỏi phòng nhìn tôi, đứa thì nắm tay đứa nắm chân kéo lại…

– Tới đây rồi sao lại về – con em nháy mắt tôi…
– À à… bận công chuyện với thằng tuấn hẹn nó rồi…
– Anh mà công chuyện cái nổi gì em điện anh tuấn rồi ảnh nói có gì công chuyện gì đâu…
– Có thật mà hok tin em điện đi…

Nó quay lại móc đt ra điện cho thằng tuấn thật, nó bật lo lên đưa cho tôi…

– Alo mày hả tuấn tao có công chuyện với mày mà phải hok – tôi phủ đầu trước…
– Làm gì có, mà tao bận rồi lát tao điện lại…

Nó cúp máy cái rẹt, quay lại nhìn đám bạn của con nhỏ em tôi như bất động, không thể thoát rồi má ơi…

– Sao? Ảnh nói sao – con em tôi đắc ý, đã nghe rồi còn bà đặt hỏi…
– À… ừm… à… – tôi không biết nói gì lun…
– Thế là không có việc bận nhá – cả đám nháu nhàu lên…

Con em đẩy tôi bước vào, phòng karaoke khá rộng có nguyên một cái bộ salon bự tổ chảng, nhìn dáo dác xung quanh định ngồi xuống thì đã bít chỗ, chỉ còn có một chỗ duy nhất là kể con nhỏ ngân, tôi gãi gãi đầu không biết làm gì thì con nhỏ đã mở lời…

– Anh ngồi ở đây đi – nhỏ kéo tôi ngồi xuống…

Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ, nhỏ đẹp hơn lúc trước nhiều, thân hình của một thiếu nữ nở rộ lên, cái mặt xinh, đôi mắt to tròn, cái mũi cao, cái miệng hồng hồng mọng nước. Quan sát một lúc thì đập vào mắt tôi là cặp vú săn chắc to tròn trắng bóc vung cao như muốn tấn công người đối diện, nhỏ mặt một cái quần jean dài bó sát đôi chân dài miên mang, cái áo thun ngắn ôm chặt lấy người làm hiện lên những đường con của người con gái đang trong độ tuổi phát triển, nhìn một lúc tôi bất chợt thấy khuôn mặt của nhỏ ửng hồng lên vì ngượng, bỗng dưng bên mạng sườn tôi truyền về một cái luồng điện đau đớn, quay sang thì là con nhỏ em đang nhìn lườm lườm tôi, nó ghé sát vào tai…

– Anh làm gì mà nhìn con người ta ghê vậy làm nó đỏ mặt rồi kìa…

Nhắc mới nhớ nãy giờ tôi nhìn con nhỏ không chớp mắt, không hiểu vì sao tôi lại như thế nữa, không lẽ tôi bị đổ gục trước sắc đẹp sao, Minh ơi mày có ghệ rồi đừng làm thế nhưng cái bản chất thật của con người tôi lộ ra…

– Xin lỗi ngân nha – tôi nhẹ nhàng xin lỗi nhỏ…
– Dạ… hok… có gì đâu – nhỏ lắp bắp…
– Ừm… mới có mấy tháng ko gặp, ngân đẹp ghê ta – tôi tuôn ra những lời ong bướm…
– Dạ xấu quắc chứ đẹp gì đâu à – mặt nhỏ đỏ lên vì ngượng…
– Đẹp quá chứ xấu gì, dối lòng à…
– Hihi có đâu à…

Sau một lúc nói chuyện ngọt ngào với nhỏ, nhỏ bắt đầu ngồi sát vào tôi từng miếng da thịt cứ va chạm vào người tôi, làm tôi như có một cái vị lâng lâng khó tả. Sau một hồi nghe mấy đứa bạn của nhỏ lân la hát, tôi vội chọn ngay bài “ngôi sao pha lê” để cùng song ca với nhỏ…

– 2 Đứa mình hát bài này nha – tôi chỉ vào cuốn album…

Nhỏ gật đầu nhè nhẹ, khúc dạo đầu vang lên… quay sang thấy con em đang nhìn tôi ngỡ ngàng, có lẽ nó quá ngỡ ngàng trước cái bản chất thật của thằng anh mình nó nhìn tôi không chớp mắt… giọng hát ngọt ngào của nhỏ cất lên…

Em tặng anh một trái tim…

Có khắc tên 2 đứa mình…

Tiếp đó là cái giọng ấm áp của tôi…

Anh tặng em lọ thủy tinh…

Có những vì sao pha lê…

Tôi và nhỏ giọng hát cứ cất lên đều đều vang lên trong căn phòng, cả phòng lặng im chỉ có sự ngỡ ngàng dành cho tôi và nhỏ, con nhỏ em tôi nhìn tôi với cái ánh mắt đầy ngưỡng mộ đến đoạn điệp khúc nhỏ nhìn sâu vào mắt tôi như muốn nói điều gì đó…

Từ đây đôi ta sẽ mãi bên nhau…

Giống những ánh pha lê nhiệm màu…

Và trong tim mãi khắc sâu hình bóng…

Từ đây trong tim chỉ có nụ cười…

Với ánh mắt pha lê rạng ngời…

Rồi hai ta đi hết con đường tình yêu…

Những âm vang cuối cùng của bài hát cũng đã lắng xuống, cả đám bạn của nhỏ nhìn tôi và nhỏ như một đôi vậy, nhỏ cười chúm chím, tôi cũng cười và ngồi phịch xuống ghế uống một nước… con em nãy giờ nhìn tôi không chớp mắt, bây giờ nó ghé vào tai tôi thều thào…

– Không ngờ thật nha – nó nói chầm chậm…
– Không ngờ gì cô – tôi nói nhỏ vào tai nó…
– Thì đẹp trai, hát hay, cưa gái giỏi – nó cười hả hê…

Sau một lúc hát muốn khan cổ họng, cứ ngỡ như mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng không ngờ, cái bọn con nít lôi chôi này kêu vào một két bia, với vài món nhậu…

– Vui quá, anh uống với tụi em chút nha – một đứa trong đám nói lên…
– Tụi em cũng biết nhậu nữa à – tôi nhẹ nhàng hỏi nhưng thật sự trong lòng tôi lại không ngờ cái lũ mà đứa em tôi nói, ngoan hiền này lại…

Một đứa trong đám đó hiểu ánh mắt của tôi liền nói…

– Anh đừng nghĩ tụi em như vậy nha, tại vui quá nên uống chút thôi – nhỏ nhìn tôi…
– Ừ anh đâu có nghĩ gì đâu – tôi hạ giọng…
– Nhìn mắt anh là em biết rồi, tại hôm nay có anh nên uống một chút cho vui đó mà – cả đám láo nháo lên…

Cơn giận trong lòng tôi cũng hạ xuống một chút ít, không hiểu là tụi nó muốn chuốc say tôi hay sao mà toàn đưa bia cho tôi uống, một củng muốn thể hiện trước mấy đứa này, hai là không muốn mấy đứa này bày đặt uống bia nhậu nhẹt, tôi cứ uống cứ uống, đến khi mặt đỏ lên thì bia cũng đã hết, tôi thở phào nhẹ nhỏm, bây giờ trời đã tối cả đám bước ra mặt đứa nào cũng tỉnh bơ, vì tụi nó có uống miếng nào đâu, còn tôi thì đã say mèm, cả đám quay lại nói nhau gì đó rồi quay lại tôi.

– Anh say rồi hay anh ở lại nhà ngân đi nhà nhỏ này cũng sát bên, chứ anh chạy xe nguy hiểm lắm, con ly thì lại không biết chạy nữa để tụi em đưa nó về. Tôi lúc này cũng không còn suy nghỉ gì nữa, cái đầu gật gật cho qua, cả đám tụi nó mạng ai ra về bỏ lại tôi với nhỏ, nhỏ dìu tôi bập bênh đến nhà nhỏ, tay tôi bất chợt chụp lấy ngực, má của ngân ửng hồng lên vì ngượng nhưng không lấy tay tôi ra, chắc nhỏ nghĩ là tôi say nên ko biết gì, dìu tôi một lúc thì cũng đến nhà nhỏ, từng ngọn gió thổi xào xạc cuốn lấy những tán cây héo úa rơi trên mặt đất, suy nghĩ một hồi thì tôi cũng đã vô tới nhà nhỏ. Tôi ngã phịch xuống cái ghế salon trước phòng khách, mắt mở không lên nhưng xúc giác của tôi cảm nhận được là có ai đó đang lấy khăn lau trên mặt mình, vào bỗng chợt thính giác của tôi nghe một âm thanh nhỏ nhỏ là… em yêu anh đó anh biết không…

Chương trước Chương tiếp
Loading...