Chạy trốn

Chương 37



Phần 37

Phì… phò… từng hơi thở miên man cả căn phòng tối, tiếng quạt máy quay ro ro chậm rãi, từng ngọn gió nhè nhẹ mên man cả người. Tiếng bước chân lao xao người lao xao ngoài cánh cửa tôn kia, tiếng nói tiếng cười từng vạt nắng khẽ xuyên qua những chấm nhỏ trên nền tôn xám xịt, tôi nhấp nhấp mặt vài cái, cánh tay phải tôi tê rần như tãn đá, dường như máu không thể chạy xuống đôi tay thô ráp của tôi. Tôi khẽ vỗ nhẹ vô mặt nhỏ vài cái để đánh thức nhỏ…

– Này… thức thức coi chiều rồi – tôi lay lay cái gương mặt phụng phịu đó…
– Oa… ngủ chút nữa yk còn sớm mà – nhỏ nhỏng nhịu rồi ôm chặt lấy tôi…
– Bây giờ đi chơi hay ngủ – tôi vỗ cái bẹp vô đít nhỏ…
– A… a… đau… yk chơi hả – nhỏ bật dậy…

Tôi gật nhẹ đầu, nhỏ cười chúm chím bấu chặt lấy vai tôi cạ cạ cái mũi vào tôi bước xuống giường mỡ cánh cửa phòng ra, nguyên một luồn không khí mát mẻ uà vào phòng mát rượi, tôi hít một hơi thật sâu vô rồi nhìn nhỏ.

– Tắm rửa yk rồi chở tui qua nhà thay đồ cái nha – nhỏ nói…
– Ừ zị ngồi đó đi, đừng có đi đâu nghe chưa nhỏ kia – tôi dặn dò nhỏ…
– Ùa biết rồi mà – nhỏ đung đưa chân theo gió…

Tôi gom cái quần jean ra phía sau tắm, tiếng dép lào lẹp bẹp râm vang cả khu nhà trọ, xối nước ào ạt lên người cho mát mẻ, về sinh kỳ cọ xong tôi bước chậm về phòng, dép lào bị nước thấm khe đi tạo ra một cái âm thanh nhớt nhát nghe rất khó chịu, nhưng thôi còn chút nữa tới phòng rồi. Tôi ninh trên người chỉ vỏn vẹn cái quần jean còn phía trên thì trần chụ, bước vô phòng nhỏ thấy ngực tôi, hai gò má đỏ ngây lên vì sự ngượng ngùng mà kể cũng phải lần đầu tiên nhỏ thấy cơ thể của một thằng con trai như tôi mà. Nhỏ lúi húi ôm cái gối lên che con mắt lại còn một tay thì đánh vô lưng tôi một cái chát…

– Mặt áo vô coi, kỳ muốn chít – nhỏ lắp bắp…

Tôi đứng ngớ người ra lần đầu tiên tôi bị một đứa con gái đánh bởi một cái lý do hơi bị ngố, đó là không mặt áo. Tôi loay hoay chụp lấy cái áo thun sọt vào không thì bị đánh nữa.

– Rồi đó cô – tôi nói cho nhỏ biết…

Lúc này nhỏ mới buông cái gối ra nhưng gương mặt thì vẫn đỏ gắt lên nhìn dễ thương thấy sợ, tôi tiếng sát lại 2 cái mũi cạ cạ vào nhau chợt nhỏ đẩy phăng tôi ra phán một câu…

– Làm gì đó đồ dê cụ…

Tôi sững người trước câu mắng của nhỏ, yêu nhau mà lại mắng bạn trai mình là dê cụ thì tôi không biết đáp như thế nào bằng cách chơi cho tới luôn. Tôi lao lại đè nhỏ lên giường, hai tay tôi cù lét vô hông nhỏ nhỏ cười đau cả bụng…

– Nè thì dê nè cho chết nè – tôi vừa nói vừa cù lét nhỏ…
– Ha… ha… th… a… cho… – nhỏ năn nỉ…
– Xin lỗi mau không thì cho chết bữa nay luôn – tôi gặng cười nói…
– X… xi. N lỗ… i… mà… – nhỏ cười nắc nẽ…
– Tha đó…

Tôi chòm người dậy, đầu cổ rối bù cả lên do nhỏ vò đầu tôi, tôi cầm cái kiến chãi tóc tai lại thì nhỏ từ phía sau ôm lấy em tôi…

– Bạn trai tui đẹp trai quá taz – nhỏ cười khì…
– Đó giờ mới biết hả – tôi tự tin vào mình nói…
– Xí… xấu ồm – nhỏ xì lên một tiếng.

Tôi dắt chiếc xe đạp ra khỏi phòng trọ nhỏ khóa cửa phòng cẩn thận rồi ngồi ở phía sau xe, hai cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy eo tôi, nhỏ nắm lấy bàn tay thô ráp của tôi, từng ngón tay nhỏ đan vào lòng bàn tay tôi, nhỏ cười khúc khích ở phía sau…

– “Đầu gấu” – nhỏ kêu tôi…
– Hã… – tôi thắc mắc…
– Đừng bao giờ bỏ Mỹ anh nha – nhỏ nói từng chữ chậm rãi…
– Tất nhiên rồi, trừ khi mỹ anh đá tui thôi – tôi cười khì.

Nhỏ siết chặt tôi hơn, chiếc xe đạp chạy nhè nhàng theo gió, cái ánh nắng buôn xuống tà tà của buổi chiều len lỏi theo từng tán lá cây đang rơi rụng dưới mặt đất. Chỡ nhỏ trên chiếc xe đạp mà lòng tôi đầy hạnh phúc, Mỹ Anh à hãy để anh chở em như vậy đến cuối con đường nghe… Dừng lại trước căn nhà của nhỏ, quả thật cái căn nhà này quá ư là lạnh lẽo, không có một tiếng người cho dù rộng đến mấy, to bao nhiêu thì căn nhà này mãi sẽ không bao giờ những căn nhà đơn sơ mộc mạc nhưng trong đó có tiếng nói của người cha và tiếng ru êm ả của người mẹ.

Tôi ngồi đợi nhỏ trên xe đưa đôi mắt nhẹ nhàng lượn quanh khắp con phố những tán lá rơi lát đát xuống mặt đường, những dòng xe chạy qua nhau hối hả, những chiếc áo trắng được cột bởi cái khăn quàng màu đỏ thẵm đang lượn quanh khắp nơi, tiếng nói cười vui vẻ của những đứa trẻ đuổi bắt nhau sau mà vui đến thế. Thoáng chót nhỏ từ trong nhà bước ra, nhỏ mặc cái quần jean cùng màu xanh với tôi, cái áo thun cũng cùng màu lun, ặc sao nhỏ biết tôi có bộ đồ này mà mua ta, tôi lắc lắc suy nghĩ, đứng ngớ người ra một chút thì nhỏ đã ngồi tót lên xe từ lúc nào không hay…

– Ê sao hông chạy – nhỏ bấu vô hông tôi…
– … a… đau từ từ chứ – tôi nói…
– Hay là đang nhớ tới con nhỏ nào – nhỏ phụng cái miệng ra…
– Trời làm gì có… khùng quá – tôi cốc nhẹ lên đầu nhỏ…

Tôi gòng chưng đạp để chạy, nhỏ thì sao đánh thình thụp vào người tôi cười khúc khích, mồ hôi tôi đổ nhễ nhại ướt cả lưng…

– Đi đầu giờ – tôi hỏi…
– Lại tiệm kem Love trước yk – nhỏ nói…

Sặc chỗ muốn đi lại đến chỗ đó trời, xa bỏ mẹ đúng là cái tụi con gái này toàn muốn hành hạ mấy thằng con trai chung tình mà…

– Hã… – tôi há hốc miệng ra…
– Hã gì – nhỏ ngắt nhẹ vô hông tôi…

Tôi dựng xe cái két lại, bước xuống đường nhìn nhỏ…

– Sao xuống ời – nhỏ hỏi…
– Đổi trổ, chở coi – tôi nói…
– Hã… – nhỏ há hốc miệng…

Tôi ôm nhỏ thẩy xuống đường cái bịch, nhỏ nhìn tôi ngơ ngác, tôi leo ra phía sau ngồi cái tay vỗ bịch bịch lên cái yên đằng trước…

– Lẹ coi – tôi thúc nhỏ…

Cái mặt nhỏ trầm dầm rồi cũng chịu leo lên xi, gương mặt nhỏ xị xuống nhìn buồn cười dễ sợ.

– Dỡ một chân lên coi – tôi nghiêm giọng…

Nhỏ hã một tiếng thì cũng làm theo, tôi gị nhỏ xích vô lòng, đưa bàn một chân ra đạp cùng với nhỏ, từng vòng quay của chiếc xe dần nhanh hơn bởi tôi và nhỏ. Bây giờ nhỏ mới hiểu tôi kêu nhỏ lên ngồi đằng trước để làm gì, gương mặt bí xị của nhỏ biến mất thay vào đó là nụ cười khúc khích đầy hạnh phúc. Tôi ôm lấy nhỏ từng dòng người qua lại nhìn chúng tôi rồi họ cười mỉm không biết nụ cười đó là sự khinh miệt, hay là một nụ cười khi thấy cái cảnh hạnh phúc của chúng tôi lúc này. Dừng lại trước quán kem được bài trí bắt mặt, nhỏ nắm lấy đôi bàn tay tôi đi vào, hơi lạnh phả hực vào mặt lạnh tê cả người, nhỏ ôm tôi cười khúc khích, từng muỗng kem được nhỏ nhâm nhi từng chút, cằm lấy miếng khăn giấy lau vết kem trên mũi nhỏ.

– Lớn rồi mà ăn gì dính tùm lum vậy – tôi cào nhàu…
– Hì hì… kem ngon quá à – nhỏ cười…
– Cái thứ ham ăn cái gì không ngon – tôi xoa xoa cái đầu nhỏ…
– Xí… hăm ăn mà có người thương được ời – nhỏ trề môi…

Nhỏ nói làm tôi cũng phải bật cười theo, chúng tôi rời khỏi quán kem thì trời cũng đã tối nhìn lên đồng hồ thì cũng đã 6h30 từng ánh nắng cuối cùng cũng biến mất thay vào đó là ánh sáng từ mấy cái bóng đèn đủ sắc nhấp nhái trên đường. Rời khỏi quán trời cũng đã dịu mát đi, tôi đèo nhỏ đủ khắp đường, chỡ nhỏ một tí thì tôi cũng đã cạn kiệt sức lực, tôi với nhỏ gữi xe vô bãi rồi đan tay nhau đi dạo trên dãy phố đêm. Trăng lên cao từng ngôi sao sáng rực trên nền trời đen thâm thẩm, nhỏ ôm lấy cánh tay của tôi, chúng tôi cùng nhau đi đến chỗ mấy quầy đồ ăn, mới lãnh lương nên tôi chơi xả lán với nhỏ luôn, nhưng nhỏ thì lại không muốn như vậy, nhỏ cằm tìm chặt trong tay hông cho tôi giữ một ngàn nào.

– Ế đưa tiền đây mua đồ ăn coi – tôi kêu nhỏ…
– Hông lại chỗ kia ăn mì cho nó no – nhỏ nhíu mày…
– Thôi mà ăn cái này đi đói bụng quá đi hết nỗi rồi mà – tôi xoa xoa cái bụng…
– Bây giờ đi hông? – Nhỏ dằn mặt tôi…

Chẳng còn cách nào khác tôi cũng đành bám theo nhỏ, tiền của mình mà sao lại không được sài hả trời tôi bức rức. Đi cùng nhỏ một chút thì cũng đến tiệm mì cũng khá bự, bước vào những người phục vụ chạy hối hả ngược xuôi, tiếng người lao xao chen chút, tôi càng quét một lúc thì cũng có chỗ ngồi nằm ngay ở kẹt. Tôi nhau nháu ngồi nhìn nhỏ ân hận hết chuyện tự dưng đưa tiền cho nhỏ giữ, trời ơi khôn cả đời ngu một lúc, chợt có một bàn tay âu yếm ôm lấy cổ tôi…

– Anh yêu ăn gì hã… – một giọng nói quen thuộc vang lên…

Chợt nhỏ bậm môi, hai bàn tay nắm chặt lại như muốn dỡ quán này ra vậy, tôi vừa quay lại thì một nụ cươi man mãn của đôi tay ấy…

– Anh nói yêu em, mà sao dẫn nhỏ này đi chơi…

Sặc con nhỏ Hằng cái con nhỏ trời đánh này, định mượn dao giết người hả trời chắc còn hận câi vụ tôi chơi con nhỏ. Nhỏ nhìn mặt mỹ anh không nhịn được cười, cười giòn tan ha hã.

– Hai vợ chồng ăn mì gì đây – nhỏ dịu lại…

Nhưng gương mặt của nhỏ Mỹ anh thì lại vẫn chầm dầm không nói tiếng nào, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó lắc lắc, người gì đâu mà hay ghen dữ vậy trời…

– Ăn mì hoành thánh nghe – tôi nói…

Nhỏ vẫn im phăng phắt chỉ khẻ gật nhẹ đầu đồng ý…

– Lấy hai tô hoành thánh đi chị 2 – tôi càu nhàu nói…
– Có liền anh yêu – nhỏ mi gió tôi rồi chạy vào…

Nhỏ nhìn tôi như muốn giết vậy làm tôi rợn cả người, tôi đứng dậy qua phía nhỏ ngồi, tôi cạ cạ tay mình vô tay nhỏ…

– Bộ ghen hả – tôi hỏi…

Nhỏ vẫn nính thinh không nói gì…

– Trời nó chọc thôi mà, bộ tin thật thả – tôi giải thích cho nhỏ nghe…
– Chọc mà anh yêu anh à vậy đó hả hả – nhỏ nhăn mặt…

Thì ra là ngồi ghen nãy giờ, tôi lòn tay gị nhỏ xác vô người, cạ mũi mình vô tay nhỏ…

– Xích ra coi qua con nhỏ kia mà ngồi – nhỏ vẫn còn giận…
– Bạn gái tôi hông ngồi thì ngồi với ai trời – tôi hôn trộm nhỏ một cái…
– Uã bộ coi tôi là bàn gái hả – nhỏ cũng nguội nguội…
– Sao không trời, không phải bạn gái mà tui dẫn đi chơi à – tôi cười khì…
– Xí… cái bản mặt này mà nói thật à – nhỏ bấu vô hông tôi…
– Thật mà – tôi gòng mình chịu đựng…

Cái con nhỏ trời đánh kia lúc này mới bưng hai tô mì ra, cái gương mặt nhìn muốn đống vô một cái vậy mẹ tự dưng làm nhỏ ghen rồi xả đạn vô mình…

– Anh yêu ăn ngon nha em dành hết tình cảm trong này đó – nhỏ bưng cái tô xuống nói…

Tôi không còn ngu như lúc trước nữa, tôi đẩy cái tô đó sang cho nhỏ và nói…

– Cho vợ tô bự này nè…

Tôi biết nhỏ hết giận rồi nhưng nhỏ vẫn cố giả vờ…

– Người ta đưa tô này cho người mà hằng yêu mà sao đưa cho tui – nhỏ đẩy ngược lại…
– Thì cái tô này Minh dành cho người mình yêu nhất mà – tôi lại đẩy qua…

Nhỏ bây giờ mới thật sự hết giận, cái gương mặt trẻ con lại quay về trong nhỏ, nhỏ Hằng lúc này cũng cười khì khi thấy cái bộ dạng năn nỉ ĩ ôi của tôi. Tôi đưa hết hoành thoánh sang tô của nhỏ hết, nhỏ cũng đưa sang tôi, đưa qua đưa lại một lúc thì cũng hết sạch, tôi với nhỏ lại trở về cảnh tượng nhỏ nắm lấy cánh tay tôi cười khúc khích…

Nhỏ ôm lấy tôi đôi môi mềm mại của nhỏ chạm thật lâu vào đôi môi thô ráp của tôi, cái mùi vị ngọt ngào và hạnh phúc vẫn còn loáng thoáng cho đến khi tôi về phòng và kết thúc một ngày ngọt ngào với nhỏ…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Về đến căn phòng của mình, căn phòng hôm nay nó không có còn lạnh lẽo như những ngày trước, chắc là có hình bóng của nhỏ vẫn còn vương đâu đây, nhớ đến nhỏ tôi lại tự cười một mình, cái má phụng phịu, những hành động trẻ con, những lúc ghen hờn là những thứ mà khiến tôi dù mới xa em 10 phút trước mà cứ ngỡ như rằng 10 năm đã lặng lẽ qua, tôi ngả người xuống giường “cạch” cái quạt máy từ từ quay nhè nhẹ, âm thanh ro ro quen thuộc cứ vang lên nhè nhẹ…

Gió thổi mênh manh khắp cánh đồng từng giọt sương đọng lại trên đất và hòa theo gió bay đi, nắng của buổi sớm mai nhẹ nhàng truyền qua khắp nơi…

– Cuối cùng chồng cũng người yêu mới rồi hé – người con gái nói…

Hắn ta đứng nhìn người đó, chợt hắn vượt qua những bụi lau xậy kia nhào đến siết chặt lấy người đó, nước mắt hắn tuôn trào ra như mưa.

– Ngân anh nhớ em lắm ngân à…

Người con gái nhẹ nhàng đưa tay vuốt từng sợi tóc của hắn, hai đôi mắt chạm vào nhau một cái hôn dịu êm nồng nàn và thật sâu lắng.

– Em cũng nhớ anh nữa – cô gái khẽ cười…

Cái nụ cười ấm áp này đã lâu hắn chưa được gặp, hắn nhớ, nhớ nhiều lắm gương mặt trẻ con, đôi môi mềm mai, giọng nói dịu êm, đôi tay hay nếu chặt lấy hắn. Hắn siết chặt cô gái vào lòng mình, chợt cô gái đẩy nhẹ hắn ra, hắn đứng ngơ ngát nhìn, từng giọt lệ đã khô đọng lại tim hắn như vỡ ra hàng trăm mảnh trước cái hành động đó…

– Người anh nên ôm lúc này đang ở đằng kia kìa – cô gái chỉ tay về hướng đầy hoa rực rỡ.

Một người con gái đang nô đùa trên đó, gương mặt ngây thơ thánh thiện, cái má phụng phịu mỗi khi hờn dỗi và rất hay ghen người con gái mà tôi vừa yêu hôm qua đang đứng đó, một nụ cười nhẹ nhàng trong ánh nắng ban mai dịu êm, một cái nhìn đầy âu yếm dành cho tôi. Đó là nhỏ người con gái cần tôi che chở cho đến cuối con đường đầy bùn đất…

– Đi đi anh, cuối cùng anh cũng tìm được người con gái mình cần phải bảo vệ rồi đó – người đó nói…
– Nhưng anh yêu em mà, sao anh có thể… – hắn lắp bắp…

Người đó đặt ngón tay lên miệng hắn để cho hắn không nói thêm được nữa…

– Đừng dối lòng nữa anh à, lại đó đi, đó mới chính là người anh yêu đó, đừng quên em, cho em một vị trí nhỏ trong tim anh nhaz…

Nói rồi cô gái ấy tan theo ánh nắng, hắn vẫn đứng ngơ ngác nhìn theo dư ảnh của người đó, hắn chợt cười nhẹ trong nước mắt, hắn chạy lại vượt qua thảm cỏ xanh mượt ôm chầm lấy nhỏ…

Bốp… nguyên cái đồng hồ rơi xuống đầu tôi, tôi đau điếng bật dậy mẹ cái đồng hồ điên khùng này làm đau gần chết, hôm nay thứ 7 là ngày cuối cùng của tuần nên tôi nhanh chân vệ sinh người với lại phải qua rướt nhỏ nữa. Không nghĩ ngợi gi thêm tôi xông ra cửa vệ sinh người. Xong xuôi tôi cho mấy cuốn tập vô cặp rồi dẫn chiếc xe của nhỏ ra khỏi phòng, tôi chạy như bay vượt qua cả xe gắn máy, mấy người đang chạy đều nhìn tôi há hốc cả ra không thốt thành lời. Nếu mà đến trễ chắc nhỏ đập tôi tơi bời quá vượt mấy cây đèn đỏ cuối cùng cũng đến nhà nhỏ, ặc nhỏ đâu rồi trời không lẽ đi đâu rồi tôi đứng ngớ người ra thở dài, đứng khoảng 5 phút thì vẫn chưa thấy nhỏ đâu tôi buồn thiu thỉu định xách xe đi về thì bịch… một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.

– Đi đâu đó thằng kia – một âm thanh đặc trưng của người hà nội vang lên…

Tôi vui mừng quay lại cái giọng này không ai khác chính là con nhỏ quỹ này, nhỏ đun đưa trong cái bộ đồ thể dục, tay thì sách 2 ổ bánh mì trên tay tòn ten…

– Nãy giờ đi đâu vậy trời – tôi càm ràm…
– Yk mua bánh mì chứ âu – nhỏ đáp…
– Sau không đứng đây, qua mà không thấy đâu lo gần chết – tôi cốc đầu nhỏ…
– Hìhì xin lỗi mà đền nà…

Nhỏ đưa cái ổ bánh mì cho tôi cười khì, tôi vẫn chưa hết giận tôi chỉ tay lên miệng ra hiệu cho nhỏ. Gương mặt nhỏ ửng đỏ lên, hai chân đa đá vào nhau…

– Nhưng ở đây nhiều người quá – nhỏ lắp bắp…
– Bây giờ có làm không – tôi nghiêm giọng…

Nhỏ đứng một lúc rồi bất chợt nhón người lên hun vô môi tôi một cái chụt… ặc nhỏ làm gì vậy trời…

– Rồi đó, đủ chưa – nhỏ như vừa làm việc gì xấu vậy…
– Tự dưng hun vậy trời, không thấy người ta nhìn hã – tôi nói…
– Kêu tui hun rồi đổ thừa hã hã – nhỏ đấm cái bịt vô hông tôi…
– A… ai nói, kêu đút tui ăn mà – tôi đáp…

Gương mặt nhỏ sượng ngắt nhìn buồn cười không tả nói, vậy là nhỏ hiểu nhầm ý tôi kêu đút bánh mì ăn mà lại hiểu rằng hun môi. Thôi kệ hiểu lầm như vậy cũng lời mà có hại gì đâu mà là hè hè.

– Đi học không mà đứng hoài vậy…

Tôi đâm xuyên ngang cái gương mặt đang sượn của nhỏ, nhỏ bẽn lẽn ra phía sau ngồi, một tay ôm chặt lấy tôi còn tay còn lại cằm bánh mì ăn. Hai đứa vừa đạp vừa ăn, vụn bánh mì rơi trắng trên cái quần thể dục làm tôi như thằng ở dơ vậy, hai đứa ôm chặt nhau một lúc lâu thì cuối cùng cũng đến trường, tôi cất xe vào lớp rồi vỗ bèm bẹt dô quần, bột bánh mì rơi vươn vãi trên đất, nhỏ nhìn tôi rồi lại phũi tiếp…

– Lớn cái đầu rồi mà ăn dính tùm lum à – nhỏ vỗ cái bốp vô đùi tôi…

Tôi vẫn không nói tiếng nào ngoài la lên khi nhỏ bấu nhéo, nhỏ đan tay hai đứa vào nhau bước chậm rãi, từng chiếc áo trắng muốt phấp phới trong gió, ái chà chà áo gì mà mỏng thế không biết, không biết là do tôi tinh mắt hay là áo tụi nó mỏng nữa. Tôi nhìn trân trân vô hai cặp bưởi căng mọng đang biểu diễn qua lớp áo mỏng tanh kia thì như có một luồng điện chạy dọc từ hông lên tới tận ốc…

– Nhìn gì hả – nhỏ ngắt tôi…
– Co… có… nhìn đâu – tôi rên rỉ trong đau đớn.

Đưa nhỏ vào phòng rồi trở lại lớp một gương mặt tìu tị xác xơ đang trước mắt tôi, là nhỏ Quyên hai mắt nhỏ thâm quần và sưng lên chắc là do khóc suốt đêm nên thành ra như vậy. Ring… rin… g… tiếng điện thoại run lên trong túi quần, tôi bắt máy và ra ngoài hành lang nghe…

– Alo – tôi nói…
– Mày hả Nhóc anh quy nè, trưa qua nhà anh nhậu nghe, anh mới trúng số nè nhóc – anh nói…
– Dạ để trưa em qua…

Tôi bước vô lớp ngồi xuống cạnh nhỏ, nhỏ nhìn tôi một chút rồi úp mặt xuống bàn không nói thêm gì cả… tùng… tùng… tùng.

Thế là một buổi học qua đi tôi lấy xe đưa nhỏ về, suốt dọc đường về tôi và nhỏ cứ bấu chặt lấy nhau, nhỏ mở toang cánh cửa ra tôi theo sao nhỏ dắt xe vào trong…

– Qua nhà ông quy không – tôi hỏi…
– Yk chứ ảnh mới điền hùi nảy nà – nhỏ cười mỉm…
– Ừm zị thì đi…

Nhà nhỏ cách nhà Ông quy có 2 căn nên chừng 2 phút là tới rồi, phía bên ngoài khoảng chừng 5 6 chiếc xe gì đó, trúng số mà sao mời ít thế nhỉ tôi thắc mắc. Bước vô trong thì mấy thằng đệ của ổng đã lên mâm nói chuyền tào lao rồi…

– Vô lẹ mày – ổng nói…
– Dạ đợi chút…

Vừa định đi thì nhỏ giật tôi lại nói nhỏ…

– Có uống thì chút thui nhaz, uống xỉn bỏ ngoài sân luôn đó – nhỏ dặn dò tôi…

Tôi gật đầu cười khì rồi cùng nhỏ bước vào, tôi ngồi bẹp xuống đất phía bên là 5 6 thùng bia định giết người hã ông nội tôi nghĩ thầm…

– Thôi yk vô trong chơi với Quyên à – nhỏ nói…
– Ừ em zô coi nó dùm anh đi, hôm qua tự dưng về nhà rồi khóc suốt đêm đó – ổng nói…

Nhỏ lon ton chạy lên lầu bỏ mặc tôi với cái đám cô hồn các đảng này chắc hôm nay khỏi về luôn rồi má ơi. Chợt thêm một bóng người từ ngoài cổng đi vào, vừa nhìn thì tôi đã nhận ra ngay là cái thằng cặp kè với nhỏ Quyên hôm trước, mẹ cái thằng lồn này sao ở đây vậy trời…

– Nói cho anh em nghe luôn, đây là thằng em họ của tao – ổng nói…

À thì ra là em họ, mà địt mẹ sao nhìn cái thằng này nó ái ái sao đó, cái đéo thằng này ngồi cạnh tôi luôn bỏ mẹ rồi, ông huy rồi tới tôi, rồi tới cái thằng này chết con mẹ nó rồi. Bỗng ông huy ghé sát vô tai tôi vừa cười vừa nói…

– Thằng này là bê đê đó, nó nói thích chú em đó… – cái lồn gì vậy trời…

Chương trước Chương tiếp
Loading...