Chạy trốn

Chương 38



Phần 38

Cái ụ má giỡn với tôi hả ông nội, tôi đứng người mồ hôi lạnh toát tuôn ra ào ạt. Dường như có thứ gì đó đang rề rà trên đùi tôi, tôi không thể để cái tình trạng này thêm bất cứ giây nào nữa, mấy thằng ông nội kia thì cứ lúi với mấy thùng bia mà không để ý gì đến nạn nhân như tôi, à mai quá, kế thằng thành vẫn còn chỗ tôi không thể chịu đựng thêm nữa liền đứng phắt dậy bay qua chỗ thằng thành ngồi xuống cái bẹp… mô phật thoát nạn rồi. Theo như lời ông Quy nói thằng này là bê đê vậy là tôi nghĩ sai về nhỏ quyên hã trời, vậy tôi cứ đổ lỗi cho nhỏ là thứ con gái đi chơi đêm, nhưng bản thân tôi thì có tốt hơn được ai mà lại có quyền phát xét nhỏ, vậy là tôi sai rồi sai thật rồi.

– Uống coi mại, mẹ dô mâm mà đéo xỉn là có à – thằng thành đưa li bia cho tôi…

Cái vị đắng ngét ngây đầu lưỡi làm tê rần cả người tôi, tôi uống một hơi trong ly chỉ còn lại vài cục nước đá thôi, đang uống tiếp li thứ hai thì cái đm thằng bê đê đó nháy mắt với tôi, tôi chút xíu nữa là phun nguyên họng bia ra ngoài, tôi mà phun chắc mấy thằng cha này chôn tôi luôn quá. Tôi nhắm nghiền mắt lại nuốt cái ực vô bùng, khà… mai quá… không thì tiêu rồi, tôi uống xong định lấy cái li chọi vô mặt thằng điên đó rồi thôi kệ có mấy người cũng có máu mặt ở đây sao làm được huống hồ thằng điên này lại là em ông Quy nữa.

Tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống đi vào tai tôi, lúc này tôi cũng ngà ngà, gương mặt đỏ ngầu lên nhưng khi tôi xỉn thì cái bản mặt cô hồn lắm lúc trước nhậu với tụi bạn nó hay nói như vậy. Nhỏ Quyên với Mỹ Anh đang đi xuống, gương mặt nhỏ phờ phạt đi trông thấy nhỏ bước liêu xiêu xuống nhà, Mỹ anh phải kè nhỏ đi từng bước một tôi thật sự không hiểu ai đã khiến nhỏ ra nông nỗi, tôi lặng thinh suy nghĩ một lúc thì chỉ có tôi, à phải rồi lúc nhỏ bị ngất nhỏ nói yêu tôi, không lẽ là do tôi với Mỹ anh quen nhau rồi nhỏ thành ra như thế này sao hả trời… tôi… tôi lại khiến thêm một người đau khổ vì tôi nữa sau… tôi lúc này chỉ muốn đứng dậy chạy lại bên nhỏ, an ủi, động viên nhỏ thôi, nhưng bây giờ thật sự quá khó để tôi có thể làm được như vậy, tôi uống rất nhiều rất nhiều cái thứ đắng nghét đó vào người. Chợt nhỏ lại ngồi kế tôi gương mặt nhỏ buồn so đi, tôi cất giọng nhừa nhưạ…

– Sao nhìn buồn vậy – tôi vén máy tóc nhỏ sang một bên…
– Thì tại nhỏ quyên đó, hỏi nó sao ra như vậy nó im re hông nói tiếng nào hết á. – Nhỏ cất giọng buồn xoa…
– Thôi mà bạn bè thì phải động viên nhau chứ, qua chơi với Quyên đi, từ từ nhỏ nói chứ gì – tôi vuốt lấy cái má phụng phịu vì hờn dỗi đó…
– Ừm… mà bộ uống nhiều lắm sao mà nhìn mặt đỏ quá zạ – nhỏ vỗ vỗ dô mặt tôi…
– Khùng… có một chút thôi à – tôi xoa đầu nhỏ rồi chợt cười…
– Nhớ đó, uống chút nữa rồi thôi nghe chưa – nhỏ dặn dò tôi…
– Rồi hứa – tôi gật nhẹ đầu…
– Thôi vô trong với nó nữa đây – nhỏ nói…

Tôi kéo nhỏ xuống ôm nhẹ một cái rồi gắp con tôm đưa lên miệng nhỏ, nhỏ cười khì rồi há miệng ăn. Tôi buông nhỏ ra cho nhỏ đi vào trong, vậy là quá rõ, người mà khiến nhỏ Quyên thành ra như vậy chính là tôi chứ không ai khác, nhỏ cũng biết rằng tôi đang quen mỹ anh nên nhỏ không muốn nói để tránh làm tan vỡ hạnh phúc vừa mới bắt đầu của hai đứa tôi mà thôi.

Tôi chợt tự dưng cười lạnh nhạt, tim tôi bỗng đau nhói khi cái gương mặt phờ phạt của nhỏ hiện lên trong mắt tôi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với nhỏ, sẽ không, không phán xét, không làm thêm bất cứ điều gì để cái gương mặt đó xuất hiện thêm một lần nào trong nhỏ nữa. Thằng bê đê nãy giờ cứ nháy mắt với tôi, còn tôi thì giữ gương mặt lạnh toát nhìn một cái sắc lẹm vô nó, thằng đó run người nên không phô diễn gì thêm bằng cách cắm cuối ăn, một thùng… hai thùng… 3 thùng… từng lon bia trống rỗng rơi bôm bốp xuống đất, tôi bây giờ cũng ngà ngà sâu rồi không chừng nằm bẹp ở đây luôn rồi, chợt thằng nhỏ trong tôi cựa quậy, chắc là do đầy bình rồi đây mà, tôi chóng hai tay xuống mặt đất lấy thế đứng dậy, tôi bước liêu xiêu ra nhà vệ sinh ở đằng sau… xà… xà… sau khi tôi giải quyết xong vấn đề vừa định đi ra thì gặp nhỏ với quyên đi xuống, tôi bây giờ không còn ngượng ngùng hay xấu hổ gì cả liền nói…

– Quyên lên trển ngồi ăn chung cho vui, làm gì mà cái bản mặt bí xị vậy…

Một tia hy vọng chợt lé lên trong đôi mắt nhỏ, nói rồi nhỏ với quyên đi theo sau tôi lên nhà trước, ngồi phịch xuống đất tôi đẩy thằng thành dạt qua một bên, nó lúc này không còn biết trời trăng gì nữa, tôi đạp nó ra khỏi mâm nhường chỗ cho nhỏ quyên, bên trái là mỹ anh, bên phải là nhỏ quyên. Thằng cha Quy thấy đứa em bé bỏng mình chịu nói chuyện thì cũng bớt lo trong lòng, tôi gấp 2 con tôm, một cho mỹ anh, một cho nhỏ quyên. Hai đứa nó vui vẻ nhận lấy, tôi lắc lư theo tiếng nhạc sàn, đụ mẹ mấy thằng lồn này điên đéo chịu được, xỉn điên đầu mà còn mở nhạc sàn, tôi nghiêng người ra sang nhỏ quyên chọc cười…

– Có bạn trai men lỳ quá hé – tôi hất mặt sang thằng bê đê…

Nhỏ chợt cười khì rồi thúc vô hông tôi một cái…

– Bạn trai cái đầu ông – nhỏ cười khì…

Bây giờ cái nụ cười đó đã quay trở về trên gương mặt đó, cái không khí u sầu giờ đã tan biến, Mỹ anh cũng hiểu cho tôi là chỉ muốn là quyên vui nên không ghen tuông gì cả. Bỗng ông nội vỉnh lồm cồm ngồi dậy đóng cửa kéo màng, định chơi trò gì nữa đây trời, màn đêm hạ xuống tiếng nhạc to hơn và… cuộc thác loạn bắt đầu, người nào cũng men đầy trong người nên chẳng còn ngại ngùng hay xấu hỗ gì cả tôi lúc này chẳng còn đứng nỗi nên nằm lên đùi nhỏ mỹ anh xem mấy ông kia nhảy…

Khắp nhà bây giờ chỉ còn những thây ma nằm bẹp dưới đất, mấy lon bia lạn đã dưới đất, tôi được hai nhỏ cõng quăng xuống giường nằm thở hỗn hển, đầu tôi ê ẩm sau khi cùng thác loạn với tụi ông Quy, mồ hôi tôi nhễ nhại, trong tay tôi vẫn còn lùng bùng những thứ âm nhạc điên cuồn lúc nãy, hai bờ mi nặng trĩu xuống, những hình ảnh trước mắt tôi bắt đầu mờ dần… mờ dần… và chìm sâu vào bóng tối…

Một hơi thở ấm áp phã đều bên tai tôi nóng dần, một mái tóc đen mượt, một gương mặt trẻ con, một cái mũi xinh xinh hay cạ vào người tôi, là nhỏ người con gái tôi phải bảo vệ đang nằm gối đầu trên ngực tôi nằm ngủ ngon lành, sau cuộc thác loạn hôm qua đầu tôi vẫn còn nhức tê, tôi định lấy tao vỗ vỗ vào đầu thì không tài nào làm được điềuu đó, có thứ gì đó đang ôm chặt lấy tay tôi, một thứ mềm mại lành lạnh, mịn màng, tôi cố xoay đầu mình sang một bên để xem thứ gì đó đang ôm khư khư lấy tay mình.

Sặc… con nhỏ Quyên, là con nhỏ gương mặt ưu phiền hôm qua đâu rồi, cái không khí lạnh lẽo đâu rồi mà bây giờ trước mắt tôi là gương mặt trẻ con, ngây thơ. Hai bên là hai người con gái đang quấn chặt lấy tôi, bấy giờ tôi mới để ý căn phòng này toàn là màu hồng cả, nền phòng màu hồng, ga giường cũng hồng, gối cũng hồng lun. Đích thị đây là phòng của con gái không thể nhầm đâu được, nhưng tôi đang phân vân là phòng của Mỹ Anh hay phòng của nhỏ Quyên.

Mà còn một điều nữa là tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời là tại sao hai nhỏ lại ôm tôi ngủ thế này, chợt nhỏ mỹ anh cựa quậy một chút rồi ngóc đầu lên nhìn tôi cười mỉm, nhỏ đặt lên má tôi một nụ hôn thay lời chào buổi sáng. Nhỏ ngồi dậy trên người tôi ngáp dài một tiếng rồi vã cái bốp vô đít con nhỏ Quyên vẫn đang ôm tay tôi ngủ.

– Con kia thức coi làm gì ôm ghệ tao quài zị mạy – nhỏ nói…

Sau khi lãnh nguyên cú tát vô đít nhỏ Quyên giật mình ngồi dậy ngơ ngác một chút rồi nhìn tôi khẽ cười, tôi vẫn ngơ ngác nhìn hai con nhỏ chẳng hiểu gì thì một tiếng bước chân vào phòng, ông Quy đang ngậm điếu thuốc trên miệng thì rơi cái bộp xuống đất ngơ ngác nhìn…

– Cái thằng trời đánh mày làm gì với hai đứa em tao hả…

Nói xong ổng chụp cái con gấu to đùng chọi cái bung vô mặt tôi, tôi nhanh như cắt té xuống giường để né, hai nhỏ ríu rít thanh minh…

– Ông hai đừng, 3 đứa em có làm gì đâu – nhỏ Quyên nói…
– Không có cái đéo, 2 đứa con gái 1 thằng con trai trên giường, mà thêm thằng này đéo có cái áo nữa thì tụi bây muốn tao phải nghĩ sau hã…

Ổng nói tôi giật thót tim nhìn, chết mẹ trên người đéo có cái gì ngoài cái quần xà lỏn, không lẽ đêm qua tôii… tôi… nói đến đây tôi không dám tưởng tượng thêm nữa…

– Hông phải âu anh hai, hôm qua em với quyên lột đồ thằng này ra để lau mình rồi ngủ quên luôn – nhỏ mỹ anh nói…
– Thiệt không – ổng quay sang nhìn nhỏ Quyên…

Nhỏ gật đầu nhẹ để nói là thật, tôi hít sâu thở phào ra để trấn tỉnh, xem như mọi chuyện đã xong xuôi tôi ngả người nằm xuống hít thở, nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó chợt, nhỏ Mỹ anh kéo tôi đứng dậy và hỏi…

– “Đầu gấu” biết nhỏ Quyên thích ông hông…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Nhỏ hỏi tôi một câu khiến tôi đứng người, cổ họng tôi như bị thắt lại nhịp tim tôi đập loạn lên, cả căn phòng trở nên im phắt chỉ còn có tiếng quạt trên trần nhà kêu re… r. E… à mà không còn cả tiếng thở nặng nhọc, và nhịp đập của tim tôi nữa. Lúc này chỉ còn mình tôi với nhỏ, nhỏ quyên thì đi theo ông quy xuống lầu dọn dẹp rồi, nên giờ chỉ còn nhỏ với tôi trong cái không khí lạnh te này…

– Điên hả cô nói tầm bậy gì đó hả – tôi cóc nhẹ lên đầu nhỏ…
– Trả lời yk, bộ nhỏ quyên thích ông hả gì – nhỏ nghiêm nghị…
– Khùng ai mà biết, mà sao lại hỏi chuyện đó – tôi đáp…
– Thật không, à thì tại từ lúc nó biết mỹ anh với ông quen nhau thì chạy về nhà khóc… – nhỏ kể vô vàn lý do…
– Trời lỡ người ta buồn về chuyện khác thì sao – tôi xoa xoa cái đầu nhỏ…
– Ai mà biết đâu, mà nếu nó nói thích ông thiệt thì ông sẽ trả lời ra sao?

Vừa mới thoát nạn thì bị nhỏ bồi thêm một cú cứng họng, mà nếu chuyện đó xảy ra thật sự thì tôi cũng không biết phải giải quyết ra làm sao, một phần thì tôi cũng có quan tâm đến nhỏ chút ít, nhưng tôi thì lại không thể lập lại sai lầm trong quá khứ như trước kia nữa. Câu hỏi của nhỏ khiến tôi lặng thinh không nói được thêm một tiếng nào, tôi ngồi đơ ra ở đó nhỏ thì cứ nhìn trực diện vào tôi, đôi mắt đó mà sao tôi không thể nhìn thẳng vào tôi cố lẫn trốn câu hỏi của nhỏ, và nhất là trốn cái ý nghĩ thật sự trong lòng mình…

– Không biết nữa – tôi đáp…
– Minh có thít quyên không – nhỏ hỏi thẵng…
– Ừ chắc có một chút – tôi nói thật với lòng mình…
– Vậy… gi… ữ. A… mỹ anh… với… quyên, minh thích ai hơn… – hai hàng lệ của nhỏ chợt ngấn nước, nhưng chỉ cần thêm một chút thôi thì nó sẽ nhỏ lệ trên gương mặt nhỏ…
– Tất nhiên là cô rồi không lẽ yêu quyên nhiều hơn mà đi quen với cô hã – tôi cốc nhẹ lên đầu nhỏ…
– Th… ậ… t… không – nhỏ lắp bắp…
– Vậy giờ muốn chia tay để tôi quen với quyên à – tôi bẹo má nhỏ…
– Không! Không phải như vậy – nhỏ hét lên…
– Biết tôi yêu cô nhiều lắm không hả – tôi nói rồi chỉ lên trán nhỏ và đặt vào tim mình…

Nhỏ cười rồi lao vào tôi ôm siết chặt, bây giờ có lẽ nhỏ đã tìm được câu trả lời của tôi rồi và cả tôi cũng như vậy, mỹ anh, em mãi là người anh yêu thương nhất kể từ đó và đến tận bây giờ. Nhỏ siết chặt lấy làn da rám nắng của tôi cười khúc khích, ánh nắng đã lên cao xuyên qua lớp vãi màn màu hồng kia tạc vào trong phòng. Tôi bật dậy sõ cái áo sơ mi lên người rồi cùng nhỏ bước xuống lầu từng bật cầu thang, từng nhịp thở chúng tôi hòa vào nhau, nhỏ ôm chặt lấy cánh tay tôi và cười, vừa xuống tới đất thì gặp ngay cái gương mặt vui vẻ của nhỏ quyên, sao nhỏ thấy hai đứa tôi như vậy mà vui thế nhỉ, nhỏ nở một nụ cười dành cho hai đứa tôi và nói…

– Tình tứ quá ta – nhỏ trêu hai đứa tôi…

Tôi nhìn nhỏ rồi chỉ biết cười trừ, chợt ở đằng sau có một thứ hầm hố tiếng đến…

– Tránh ra coi mạy, tao tống cho một phát lọt lầu à – giọng ông quy vang vẳng bên tai…

Tôi nép người sang một bên tránh đường cho ổng đi xuống, tôi đưa nhỏ sang lấy xe rồi chạy một mạch về phòng trọ, ngồi trên con attila màu đen của nhỏ phóng đi vun vút trên đường, nhỏ ngồi phía sau ôm chặt lấy tôi cà cạ cái mũi vào lưng tôi cười khúc khích, vừa về đến phòng trọ là tôi bay thẳng vô nhà tắm để vệ sinh, cuối cùng những mùi bia nồng nặc đã tan theo nước, trên người tôi lúc này chỉ còn là mùi thơm của dầu gội đầu.

Hôm nay tôi phải đi kiếm một việc làm mới để tự tran trả cho cuộc sống của chính bản thân tôi, sau khi mát mẻ người xong tôi liền đảo vòng quanh khắp các tiệm cà phê ven đường nhưng kết quả chẳng theo mong đợi của tôi, đi đến đâu tôi chỉ nhận được những cái lắc đầu không thì những câu từ chối, bây giờ đã gần 12h trưa rồi bụng tôi lại bắt đầu kêu réo cả lên nhưng tôi vẫn cố đi thêm vài tiệm nữa, chợt tôi quên mất một điều là nhỏ đang ngồi ở đằng sau tôi, chắc là nhỏ đối lắm tôi chỉ lo đi tìm việc mà quên nhỏ mất, tôi đành ghé vào tiệm cơm bên đường, dựng con attila cạnh quán tôi với nhỏ nắm tay nhau đi vào…

– Hai đứa dùng gì – chị phục vụ cất giọng nói…
– Ăn gì – tôi hỏi nhỏ…
– Cơm gà yk – nhỏ đáp…
– Chị cho em hai phần cơm gà…

Cơm cuối cùng cũng được bưng ra cái mùi thơm đặc trưng của cà ri cứ kít thích cái bụng đang cồn cào dữ dội của tôi vừa định cầm muỗng lên xúc thì nhỏ giật lấy làm tôi ngơ ngác…

– Rồi đó – nhỏ lấy giấy lau sạch cái muỗn rồi mới đưa cho tôi…

Thật sự tôi không hiểu cho lắm, mỗi lần đi ăn với nhỏ thì nhỏ lau sạch rồi mới đưa cho tôi, đúng là con gái thật nghĩ sâu xa, còn tôi thì chỉ cần có cơm ăn bóc củng được mấy cụ ngày xưa hay bảo “ăn dơ mau lớn mà” sao nhỏ lại thích cãi lời mấy cụ thế nhỉ, tôi loay hoay suy nghĩ một chút rồi cũng quăng cái đống suy nghĩ mù tịch đó vào một xó rồi quay lại với công việc thực tại là lấp đầy cái bao tữ. Sau nguyên một ngày không có kết quả gì thì tôi đưa nhỏ về nhà rồi tềnh tàng đi bồ về, vừa rời khỏi nhà nhỏ một chút thì có một cuộc điện thoại vang lên trong túi tôi móc ra và nghe…

– Dạ con nghe chú – tôi nói…
– À giờ con ở đâu, qua nhà chú đi chú cần bàn với con một số chuyện – cái giọng rè rè nói bên kia…
– À… dạ… chút nữa con qua…

Từ đây đến nhà ông chú thì khoảng một cây số, giờ này thì còn xe bus gì đâu mà đi, tôi đành đi bộ đến đó vậy… tin… tin… một cái âm thanh vang vọng đằng sau tôi, tôi giật thót người bay ngay lên vỉa hè không thì bị xe đụng oan mạng, nhưng không phải là con nhỏ Quyên nhìn tôi cười khúc khích.

– Minh đi đâu zạ – nhỏ hỏi tôi…
– Định qua xxx mà không có xe – tôi thở dài đáp…
– Quyên cũng định qua đó nà, lên đây – nhỏ nói rồi kéo áo tôi…

Thôi kệ thà có dylan đi còn hơn đi bộ tôi nghĩ trong bụng cái xe to đùng từ từ hòa theo dòng xe đông đúc trên đường.

– Giờ này còn đi chơi nữa à – tôi hỏi nhỏ…
– Âu có, qua rước ông quy nè – nhỏ nói, nếu nhỏ không nói thì chắc tôi lại nhỏ đi chơi đêm như hôm bửa rồi…
– Ừ…

Chiếc xe một lúc càng tăng tốc, gió thổi rác vào mặt tôi, dường như tôi chạy nhanh quá làm nhỏ khó chịu nên tôi hạ tay gas xuống chạy chậm, chợt nhỏ ghé sát tai tôi và nói…

– Minh nè…
– Hã – tôi đáp…
– Minh biết quyên thích minh nhiều lắm không…

Thích tôi, à phải rồi cái bữa nhỏ nằm ở phòng y tế cũng đã từng nói với tôi như vậy trong cơn mê ngủ, nhưng bây giờ nhỏ hoàn toàn tỉnh táo để nói lên những lời đó, tim tôi chợt đập rộn ràn hơn và nhanh hơn. Không lẽ cái cảnh tượng ngày trước lại hiện diện nữa sao… tôi… tôi không thể để chuyện đó xảy ra được, vã lại tôi có Mỹ anh rồi, một lúc bảo vệ hai người con gái thật sự quá khó đối với tôi, tôi không thể chịu được sự thử thách này…

– Nhưng tui đang quen với mỹ anh, quyên cũng biết mà – tôi nói…

Chợt nhỏ nhích sát vào lưng tôi hai bầu ngực như hai quả cân đè vào lưng tôi làm tăng áp suất trong người tôi khiến quả tim đang loạn nhịp nãy giờ lại càng muốn rớt ra ngoài luôn.

– Quyên biết chứ nhưng minh cũng có thích quyên một chút mà đúng không – nhỏ siết chặt lấy tôi…
– Ừ – tôi ừ nhẹ…
– Cho quyên ôm minh lúc này thôi thì cũng quá đủ rồi, quyên không thể dấu mãi tình cảm của mình được nữa nên mới nói ra cho nhẹ thôi – nhỏ nhóm người đặt lên má tôi một nụ hôn nhẹ…

Nụ hôn đó chút nữa khiến tôi đăm đầu vô cột điện rồi, dường như có một thứ gì đó lại dâng cao lên trong lòng tôi thêm một lần nữa…

– M… i… nh…

Tiếng nói chưa kịp dứt khỏi miệng thì nhỏ đã bệnh chặt lấy đôi môi tôi, đôi tay nhỏ mịn màng quá tôi không thể kiềm chế bản thân nên đã hôn nhẹ lên nó, nụ hôn đó giống như mấy cảnh trong phim mà mấy thằng đàn ông gặp mấy đứa con gái đẹp là hôn lên tay vậy. Nhỏ cười khúc khích khi tôi hôn lên đôi bàn tay đó…

– Đừng lo, cứ bên mỹ anh đi quyên sẽ không làm bất cứ chuyện gì đâu, được bên anh thế này thì cũng quá đủ rồi.

Tôi dựng xe xuống trước cổng nhà ông chú, lòng tôi vẫn nôn nao khi nhận cái hôn lúc nãy của nhỏ, nhỏ cười âu yếm với tôi và nói…

– Đừng nói chuyện tối nay cho ai nghe nha, bí mật đó…

Nói rồi nhỏ vụt đi để tôi lại với gương mặt đần không tả nổi, tôi định thần lại một chút rồi bấm chuông, nhà ông chú tôi cũng thuộc dạng khá giả, căn nhà khoảng chừng 50m vuông thì phải, một trệt một lầu… bíng… bong… bíng… bong… một chút sau thì có tiếng bước chân người ra mở cửa, một phụ nữ chạc khoảng 30 tuổi ra mở cửa là vợ ông chú tôi kêu ông chú chứ thật ra ổng mới 31 tuổi tại vai vế nên mới kêu như thế.

– Vô đi thằng nhóc dạo này đẹp trai ghê nhỉ…
– Dạ…

Tôi bước thủng thẳng vào thì ông chú đã ngồi đó tự bao giờ…

– Ngồi đó đi con – ổng kêu tôi…

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế sofa trước cửa nhà…

– Chú với gì sắp phải đi du học, nên định kêu cháu qua đây ở sẵn dữ nhà dùm luôn, cháu ở nhà trọ chắc cực lắm, chuyện nào tao cũng bàn với ba mày rồi, ổng cũng đồng ý, mày qua đây ở rồi hàng tháng ổng gữi tiền lên lo chi phí, ý mày thế nào – ông chú tôi đổi vai xưng hô ngay lập tức…

Tôi im lặng một chút để suy nghĩ, dù gì tôi không thể tìm được việc làm với chả lại ở trong căn phòng ột ẹp đó quá khó khăn với việc học của tôi, thôi thì chịu vậy ở một mình nên không có ai quản thúc nên cũng được…

– Dạ cũng được – tôi đáp…
– Ừ vậy tuần sao mày dọn đồ qua đi, tuần sao tao với gì mày mới đi…

Sau buổi trò chuyện với ông chú về cái việc nhà cửa tôi tan tản ra về, vừa bước ra khỏi cổng thì nhỏ quyên đã ngồi đợi tôi tự bao giờ…

– Ê sao không về ở đây làm gì – tôi đáp…
– Ông quy ngủ ở nhà bạn luôn rồi, nên quyên qua đây đợi minh về luôn – nhỏ nói…
– Ừ…

Nói xong tôi lom com lên chiếc xe của nhỏ và vút đi…

– Minh nè – nhỏ kéo tai tôi…
– A… đau…
– Có phải là minh thích quyên một chút thật không – nhỏ lại hỏi…
– Lúc nãy biết rồi mà sao hỏi nữa – tôi càm ràm…
– Ờ thì tại đính chính đó mà hì hì – nhỏ đáp…
– Ừ…
– Mà bây giờ minh có yêu quyên không – nhỏ hỏi tỉnh bơ…
– Không phải lúc này – tôi trả lời như cây cơ…
– Ừm… vậy quyên sẽ đợi, dù sao thì quyên cũng tìm được câu trả lời của minh rồi…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Nhỏ siết chặt tôi, tôi lúc này cũng chẳng biết làm gì tôi chỉ biết im lặng không nói thêm tiếng nào nữa trong đầu tôi lúc này trống rỗng không có bất cứ một ý nghĩ nào nữa… ánh đèn đường rọi xuống mặt phố đêm lóm đóm, từng cơn gió thổi sâu mịt vào trong lòng tôi, gió cuốn phăn những ý nghĩa vừa mới nhú lên trong lòng tôi. Tôi chạy được một lúc thì về tới nhà, nhỏ khuất xa sau ánh đèn mờ tôi chậm rãi bước vào phòng với cái đầu rỗng tuếch…

Những ánh nắng khẽ vươn mình sau những toà nhà cao vời ấy, tiếng người qua lại trước phòng trọ hối hả cho một ngày mới bận rộn, cả toàn thân tôi nhức mỗi những cơn đau dồn dập lên đầu tôi, trong ý nghĩ vô thức lại đưa tôi về cái hôm mờ ảo lúc đó… Chai rượu lăn lốc trên nền nhà, từng thớ quần áo từ từ rơi xuống mặt đất, mưa… mưa lại rơi mưa chủ sối sã xuống căn nhà, tiếng va đập khi mưa rơi vào cửa kính kêu lộp bộp, cô gái chợt cười nhẹ với hắn ta, đôi mắt sâu lắng nhìn sâu vào hắn và cất nhẹ một giọng nói vừa quen thuộc và vừa xa lạ.

– Nếu em không còn trinh thì anh sẽ ngủ với em phải không…

Hắn khẽ im lặng một lúc rồi gật nhẹ đầu chấp nhận điều cô ấy vừa nói, và từng nhịp thở của họ va vào nhau những cơn sóng lắc lư trên người họ và… sau khi cô họ hòa vào nhau thì có một thứ gì đó thoát ra từ người cô gái đó, và hắn đã tướt đoạt đi cái sự trinh trắng của người đó tâm trạng hắn trống rỗng đi nhưng cơ thể lại cứ lắc lư theo bản năng, nhưng hắn không chỉ tướt đoạt cái sự trinh trắng đó mà đã vô tình gây ra một sự đau khổ cho thêm một người khác, phía kia sau làn mưa có những giọt nước mắt khẽ tuôn rơi không ngừng, cô gái đứng đó chết chân dưới mưa một cảnh tượng ghê tởm trước mắt cô, cô không thể chịu đựng thêm bất cứ một thêm một giây nào nữa, cô bỏ chạy, cô chạy và chạy… cô muốn quên đi, quên đi những cảnh tượng khi đó… ké. T. T… t…

– Đụ má muốn chết hả…

Một chiếc xe tãi chút nữa đã hất tung cô về miền kia của hạnh phúc, cô mặc kệ cứ chạy chạy và chạy nước mắt cô dàn dụa ra hòa lẫn vào mưa nếu có ai đó thấy chắc họ cũng sẽ không thể biết được những vệt lăng dài trên má cô có thể là mưa hay nước mắt…

Tôi giật mình thức dậy, lúc này đầu tôi vẫn còn đau nhức cả toàn thân tôi lạnh toát mồ hôi đổ ra ướt đẫm…

– “Đầu gấu” ơi có ở trổng hông – tiếng nói nhỏ nhẹ đánh thức tôi…

Tôi cố gắng gồng mình bước liêu xiêu trước để mở chốt cửa, nhỏ vừa hiện ra sau màn cửa thì trước mắt tôi bỗng tối sầm lại… một thứ gì đó ấm áp đang lướt nhẹ trên mặt tôi, tôi mở mắt nhẹ ra nhìn, gương mặt nhỏ đầy lo lắng đang chăm sóc tôi…

– Tỉnh rồi hả – nhỏ lắc lư cái má tôi…
– Ừ… – tôi đáp nhẹ…

Nói rồi nhỏ đứng dậy lại chỗ cái khuông bếp bưng lại một tô cháo nghi ngút khói kia, nhỏ thổi nhẹ muỗng cháo rồi đưa cho tôi…

– Há ra ăn nè – nhỏ cười…

Tôi ngoan ngoãn há miệng ra cho nhỏ đút từng muốn cháo ấm vào miệng… loáng thoáng một chút thì tôi cũng lấp đầy cái bao tữ nhỏ tách từng viên thuốc rồi đưa cho tôi…

– Nè uống thuốc yk – nhỏ đưa lên miệng tôi…

Tôi ngậm rồi uống cái ực vào bụng, cái vị đắng ngét trên đầu lưỡi tôi vẫn còn vương, chụt lấy ly nước chanh nhỏ đưa uống vào…

– Làm gì mà tới bệnh thế hả – nhỏ vừa lau người tôi vừa hỏi…
– Không biết tự dưng sáng thức đầu nhức rồi lạnh đổ mồ hôi nữa – tôi trình bày cho nhỏ…
– Tự dưng à, hay là tối đi chơi với con nhỏ nào rồi mắc mưa – nhỏ nhéo tôi…
– Khùng, làm gì có tối qua tới nhà ông chú mà – tôi gờ gờ cái đùi nhỏ…
– Tới đó chi? – Nhỏ hỏi…
– À thì ông chú ổng sắp đi du học nhà hông có ai nên kêu qua bển ở – tôi kể cho nhỏ ra…

À mà dường như từ khi quen nhỏ thì cái vẽ ngây ngô dễ thương chạy đâu mất tiêu rồi mà thay vào đó là cái tính cách hổ báo và cực kỳ ghen mỏi khi không vừa ý thì đánh đấm tui không cần bất cứ lý do gì cả.

– Uã vậy chồng không ở nhà trọ nữa hả…
– À ừ… – tôi đáp…
– Mà nè zờ hai đứa mình kêu bằng vợ chồng cho nó ngọt ha – nhỏ đề nghị…
– Ừ… sao cũng được – tôi thở dài…
– Ê bộ không muốn thì nói đại đi – nhỏ càu nhàu…
– Khùng… muốn sao không…

Tôi nói rồi ghị chặt nhỏ vào người mình, hơi thở ấm áp của nhỏ hòa vào tôi, cả phòng im phăng phắt từng nhịp đập của nhỏ và tôi hòa vào nhau tiếng quạt quay riu riu chậm rãi, tự dưng tôi lại nhớ lại cái vụ việc với nhỏ Quyên hôm qua, và từng câu nói của nhỏ nói với tôi, nhỏ kêu tôi xem như chưa từng có, nhưng làm sao tôi lại quên được… tôi… tôi không thể quên được câu nói em yêu anh của nhỏ hôm qua…

Sau khi được nhỏ quan tâm thì người tôi cũng đã khá khẫm hơn, nhưng tôi vẫn không muốn rời khỏi giường, tôi cố siết chặt lấy em vào lòng thủ thỉ vào tai nhỏ những lời nói chân thật nhất.

– Xích ra coi ôm quài nực muốn chít – nhỏ đẩy tôi ra…
– Trời thương mới ôm, chứ bộ tự dưng ôm à…

Nói rồi tôi lại siết chặt nhỏ vào lòng, hun đủ chỗ trên người nhỏ nào má, nào trán rồi cả tai nhỏ…

– Xích ra coi, cái miệng thúi qoắc – nhỏ chề môi…

Tôi không nói không rành gì cả liền hun ngay cái miệng đang chề ra đó một cái, lưỡi tôi luồn lách vào miệng nhỏ, nhỏ cắn cái cụp vô lưỡi tôi đau điếng. Tôi rút lưỡi ra nhưng nhỏ vẫn cắn chặt khiến tôi muốn rớt nước mắt…

– Ả… a… oi… – tôi ú ớ…

Nhỏ cười khì nhưng lại không chịu nhả ra tôi hết cách liền mò tay xuống ngắt đít nhỏ, nhỏ đau quá nên dẫy dụa nhả lưỡi tôi ra, tôi thì đâu có dễ dãi như vậy, tôi lật nhỏ lại đánh chát… chá… t… vô đít, nhỏ dãy dụa súc một cú ngay mặt tôi một cái bốp, tôi nằm bất động xuống nền giường, nhỏ thấy lay lay tôi nhưng tôi vẫn nằm bất động không nhúc nhích, nhỏ từ trạng thái giận hờn chuyển sang lo lắng cho tôi…

– Chồng… chồng… có sao không zậy – nhỏ lay tôi…
– Nè có sao không zạ, vợ xin lỗi mà…

Chợt những giọt nước mắt của nhỏ rơi nhỏ nhọt trên mặt tôi, cái vị mặn chát rơi vào khóe miệng tôi. Nhưng ngay lúc này thì máu răng tôi lại chảy ra ngoài, từng giọt máu nhỏ giọt ra khỏi miệng tôi, nước mắt nhỏ rơi càng nhiều hơn trên mặt tôi, nó xoa dịu đi nỗi đau sau khi ăn nguyên cú súc của nhỏ, tôi nheo mắt lên nhìn nhỏ, tôi đưa tay lên quẹt những giọt nước mắt trên gương mặt thơ ngây đó, nhỏ siết chặt tôi vô cái ngực mềm mại đó, tôi vừa thoát khỏi cú nốc ao bằng chân của nhỏ…

– Vợ xin lỗi… xin lỗi mà – nhỏ tiếp tục rơi nước mắt…

Tôi chòm người dậy chạy ra cửa phòng phun cái bẹp xuống đất máu đỏ hực dưới đất, tôi quay vào phòng thì nhỏ vẫn ngồi trên giường hai hàng nước mắt đã khô động trên gương mặt nhỏ, tôi lườm nhỏ bước vào mà giả vờ nghiêm giọng…

– Bước lại đây coi – tôi nạt giọng…

Nhỏ ngoan ngoãn đi lại không dám hó hé một lời, nhỏ đứng ngay trước mặt tôi gương mặt phờ phạt trong thấy…

– Lè cái lưỡi ra coi – tôi nghiêm giọng…
– C… hh. I… za… ạ – nhỏ ngớ mặt ra hỏi tôi…
– Giờ có lè ra không – tôi hầm hừ nói…

Gương mặt nhỏ xụ xuống rồi từ từ đưa cái lưỡi nhỏ nhắn ra, tôi gị sát nhỏ lại rồi cắn cái cụp vô lưỡi nhỏ, nhỏ la á lên một tiếng rồi vẫn giữ nguyên cái lưỡi cho tôi cắn, nhìn cái bộ dạng của nhỏ bây giờ mà tôi không nhịn nổi, tôi nhìn nhỏ cười khì một cái rồi hun nhẹ lên môi nhỏ từng chút từng chút một, nhỏ đứng yên cho tôi hun, càn ngày tôi siết chặt nhỏ vào trong lòng hơn, tôi và nhỏ hòa vào nụ hôn nồng nàn đầy nhục dục, tôi rà tay trên khắp người nhỏ, nhỏ vẫn lặn yên cho tôi khám phá, tất cả tôi chỉ muốn xem phản ứng của nhỏ ra sao thôi, nhưng sao nhỏ lại quá hiền vậy trời tôi dần dần nới nhỏ lõng dần ra, nhỏ nhìn tôi đăm đăm, ê mày quên gì khi lúc mới quen nhỏ rồi hả, mày hứa là sẽ không bao giờ làm dơ bẩn nhỏ một vết nào mà nhưng sao lúc nãy mày lại mò mẫm trên cơ thể của nhỏ, như vậy đủ rồi, cái đó đã là giới hạn của mày rồi đừng bao giờ khám phá thêm bất kỳ điều gì hay vượt qua cái giớn hạn đó hiểu không thằng khốn nạn…

Lúc này tầm 1h chiều, từng ánh nắng xuyên thẳng qua tấm tôn hé mỡ, bụng nhỏ đập um xum lên nhưng nhỏ không nói gì cả chắc có lẽ đây là cách nhận lỗi của nhỏ chứ gì…

– Đói vụng không vợ yêu – tôi hỏi nhỏ…

Nhỏ khẻ gật đầu cười nhẹ một tiếng, tôi tiến lại gần bên nhỏ xoa xoa cái đầu tóc bù xù do lúc nãy luống cuống vì tôi.

– Ê bộ không biết nói chuyện hã cần chồng tập nói cho không – tôi chọc nhỏ…
– Xí… sao hông bít – nhỏ bắt đầu vui trở lại…
– Ờ vậy bây giờ ra chợ mua đồ ăn dìa nấu hay đi cơm tiện – tôi hỏi…
– Mua zìa nấu yk – nhỏ nói…
– Ừm qua đây bằng gì…
– Xe máy á…
– Ờ zị thì đi bộ mua…

Tôi nói rồi nắm tay nhỏ kéo sóc dậy, sao khi đóng chặt cửa phòng tôi đan lấy tay nhỏ và bước ra chợ, nhỏ lại trở về những ngày trước ôm chặt lấy cánh tay tôi cười khúc khích mặc dụ dưới cái nóng 39 độ C tôi vẫn cho nhỏ ôm chặt, chợt nhỏ sựng người lại rồi nhìn tôi há hốc…

– Chồng địt mặc cái quần tà lỏn này yk chợ hả – nhỏ hỏi tôi…

Tôi nhìn xuống dưới thì ra mình đang mặc tà lỏn, hèn chi nãy giờ ở dưới nó mát hơn mọi ngày, tôi nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi một phút…

– Có sao đâu, mát mà – tôi cười khì…
– Mát cái đầu chồng, hông bít mắc cỡ hả – nhỏ thúc vào hông tôi…
– Có gì đâu mà mắc cỡ, có người đi chung với tui mà – tôi lắc lư cái má phụng phịu của nhỏ…
– Hay quá ha – nhỏ hất cái mặt lên…

Tôi hun cái chụt vô má nhỏ rồi chạy biến, nhỏ giật mình rồi chạy lẹp bẹp đuổi theo tôi, không biết các bác nếu nhìn thấy một thằng mặc quần xà lỏn 7 màu áo 3 lỗ đi chợ giữa trưa thì không biết sao nhỉ.

Tôi thở hồng hộc, nhỏ bắt kịp tôi thì cũng vừa đến chợ, cái chợ này là bự nhất cái thành phố bấy giờ, tôi với nhỏ lại nắm chặt lấy tay nhau cùng đi vào chợ, hai đứa tôi ghé ngang cửa hàng thịt và tôi gặp cô chủ nhiệm yêu dấu, cô nhìn chúng tôi há hốc, nhìn từ trên xuống dưới rồi dừng ngay chỗ đôi tay chúng tôi cô chợt cười, nhưng cái nụ cười đó rất gian xảo tôi cho là như vậy…

– Hé… mới lớn bà đặt nắm tay nhau đi chợ rồi hả ông con – cô giả vờ hù dọa…
– Dạ cũng thường thôi mà cô…

Nhỏ nép người ra phía sau tránh ánh mắt của bà cô iu dấu…

– Em phải là Mỹ anh học lớp 10A2 hông – cô hỏi…
– Dạ phải – nhỏ run rẩy đáp…
– Em là bạn gái của thằng khỉ này à – cô cười gian hỏi…
– Dạ… ạ… – nhỏ lắp bắp…

Tôi ôm siết nhỏ vô lòng và nói với cô…

– Dạ phải rồi đó cô – tôi nhướng chân mày với cô…

Cô nhìn tôi đầy hâm dọa rồi cười và nói…

– Hai đứa qua nhà cô ăn cơm nha, nhà cô cũng không có ai ăn quài cũng buồn – cô nói…

Tôi khẽ quay lại nhìn nhỏ đang bấu chặt sau lưng tôi, hằng ngày hay tra tấn tôi dữ dội lắm nhưng sau bây giờ lại sợ sệt dữ vậy trời tôi nhìn cái bộ dạng nhỏ lúc này y chang mấy đứa con nít gặp người lạ vậy, cứ bấu chặt lấy tôi không rời nữa bước.

– Đi không – tôi hỏi nhỏ…

Nhỏ dù không dám đi nhưng cũng phải gật gật cái đầu cho tôi vui vì tại lúc nãy cho tôi nguyên cú song phi vô mặt.

– Dạ cũng được cô – tôi cười khì…

Mới lúc đầu nhỏ còn sợ sệt nhưng chỉ loáng thoáng sau là hai người cứ như chị em vậy, nói đủ thứ chuyện trên đời mà bỏ quên cái thằng mặc quần xà lỏn thất vọng tràn trề đi đằng sau, thôi kệ dù sao tôi cũng có biết gì về chuyện con gái đâu thì im lặng vậy, hai người cãi vả rồi quay xuống tôi hỏi xem ai đúng, tôi chỉ đứng tim một lúc rồi gật gật cái đầu cho qua. Sau nữa tiếng đi khắp chợ cuối cùng tụi tôi cũng đi ra, hai người đằng trước chẳng cầm cái gì trên tay, hai người đùn đẩy hết qua cho tôi, lúc đầu tôi ngớ người ra thì bị nói.

– Bộ con trai không biết ga lăng chút nào hã…

Hai tay hai bọc đồ, kẹp nách rồi trồng vô cổ, tôi đi trên đường mọi người cứ xì xầm bàn tán tôi cứ như tôi là thằng ôsin cao cấp vậy, vừa mới khỏi bệnh thì bị tra tấn cũng may là nhà cô cũng gần nên tôi đỡ hơn, đặt nguyên cái đống đồ xuống đất tôi vặn hông kêu rôm rốp. Tôi ngả người cái bịch xuống salông nằm nghỉ, hai người họ thì tòn ten ra sau bếp nấu đồ ăn, tôi lăn lóc một lúc thì cuối cùng cũng có cơm ăn, tôi bước xuống nhà ngồi xuống vừa định ăn thì nhìn thấy ngay cái ánh mắt sắt lẹm của con nhỏ với nụ cười bí hiểm của cô, cái đéo gì nữa vậy trời cầm cái chén trên tay mà tay tôi rum lộp cộp rớt cả đôi đũa xuống bàn, nguyên bầu không khí lạnh te ôm lấy tôi bởi ánh mắt của nhỏ.

– Sau hông ăn – nhỏ hỏi…

Tôi nuốt nước miếng ực một cái rồi nói…

– Ăn hông zô – tôi toát cả mồ hôi lạnh…
– Chê tui nấu dỡ hả gì – nhỏ nhe nanh định vồ lấy tôi…
– Hông phải, tại hơi mệt nên…

Nhỏ đứng phắt dậy bưng chén cơm ngồi cạnh tôi chợt ánh mắt nhỏ dịu dàng âu yếm nhìn tôi nhưng sau cái nhìn này khiến tôi lạnh người quá vậy trời.

– Để mỹ anh đút cho ha – nhỏ dịu dàng nói…

Tôi đứng hình trước nhỏ, bà cô thì nhìn tôi cười lăm le gian são…

– Thôi khỏi – tôi nói…

Nhỏ chợt quay ngược 180 độ nghiêm giọng nói…

– Bây giờ tự ăn, hay là để tui đúc…

À đây rồi chắc nhỏ bị cái bà nội đó dụ bậy rồi, tôi hấy nghiêng người qua bà cô, uổng công tôi phục vụ giờ lại chơi tôi một vố đau điếng, chợt tiếng điện thoại của nhỏ vang lên trong khuôn bếp, nhỏ bước ra đằng trước với gương mặt đầy hớn hở, nhỏ như đứa con nít vừa tìm được món đồ chơi bị mất lâu ngày vậy…

– Khùng hay sao mà cười wài thế hả? – Tôi thọt vô hông nhỏ…
– Ba mẹ vợ làm lành rồi – nhỏ hun cái chụt lên má tôi…

Bà cô nhìn tôi đứng hình cứng họng, mặt bà cô tái nhợt trước cách thể hiện của nhỏ đối với tôi…

– Ê hai cái đứa này vượt rào hã – bà cô nói…
– Hhìhì em xin lỗi – nhỏ cười tũm tỉm…

À nhỏ vui thì cũng phải thôi, nhỏ lại được sống trong căn nhà đó, có được sự chăm sóc quan tâm, những bữa cơm ấm nồng có ba và mẹ, tôi cũng mừng cho nhỏ, nhỏ không còn phải khóc vì cái gia đình ấy đổ vỡ nữa. Nhỏ ăn thật nhanh để chạy về nhà xum họp, tôi cũng hiểu nên cũng cố lấp đầy cái bao tử…

– Thôi vợ về à – nhỏ ôm lấy tôi…
– Về được không hay để mượn xe cô chở cho về…
– Thôi khỏi chồng ở đây đi, mà tối qua rước vợ yk chơi nha – nhỏ hun lên môi tôi nhẹ một cái rồi chạy mất…
– Cẩn thận nghe con kia…

Tôi tiển nhỏ về rồi quay ngược chở vào trong nhà, cô đang đun đưa trong chiếc váy ngủ màu đen huyền bí kia, thay đồ gì nhanh dữ vậy trời, cô bước từ từ lại bên tôi lột cái áo tôi ra và nói…

– Bữa nay phải phạt minh vì cái tội có bạn gái mà không nói nè…

Và rồi chuyện gì đến sẽ đến, dục vọng sẽ dâng cao tột đỉnh và sự hòa nhịp của hai cơ thể giữa cái nóng nực của buổi trưa và sự nồng nàn của hai cơ thể trần trụi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...