Chạy trốn
Chương 41
Về tới nhà đã gần 9h, gió thổi mát rượi, mở cánh cửa nhẹ nhàng, để tránh đánh thức ba mẹ, tiếng cửa sắt tuổi thọ đã cao, và đã lâu không được bôi trơn, nó kêu k… ét… lẻn vào nhà, phù may quá cả nhà ngủ hết rồi, bỗng có một cánh tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi một cái, tôi giật bắn người…
– Đi đâu mà zờ này mới về thế ông 2…
Thì ra là con em của tôi nó làm tôi giật hết cả người…
– Ờ thì… thì đi chơi với bạn – tôi trả lời nói nhưng lòng vẫn còn bồn chồn…
– Thôi xạo quá, chắc là đi hú hí với con nhỏ nào rồi – nó cười ha hả…
– Thôi tào lao quá, lên ngủ đi – tôi quát…
– Đánh trống lảng hả ông, hehe nhỏ nào thế, chưa em biết với coi – nó nhìn tôi…
– Có con nào đâu – tôi thanh minh…
– Nếu không có thì thôi, mà ngày mai rảnh không…
– Chi vậy – tôi hỏi nó…
– Có rảnh không – nó nhíu mày lại…
– Ừ thì có – tôi trả lời nó…
– Ừ zậy mai đi với em chỗ này đi…
– Chỗ nào – tôi trợn mắt nhìn nó…
– Thi đi rồi sẽ biết – nó cười…
Con nhỏ nào ngộ thật, có bao giờ nó rủ mình đi đâu đâu sao hôm nay thế nhỉ, tôi kéo cửa lại và bước lên phòng, ngả người xuống giường suy nghỉ, mà thôi kệ đi thì đi sợ gì, bất quá thì tốn tiền với nó thôi…
Reng. Reng… reng tiếng chuông đồng hồ báo thức, lồm cồm ngồi dậy nhìn vào đồng hồ chết cha! Hôm nay có hẹn với em tập thể dục, chạy vào phòng tắm chải răng rửa mặt, sựt, đau quá cái bàn chải trúng nướu răng, máu ra cả họng, cúi mặt xuống dọng nước lạnh đang chải, rửa mặt qua loa một chút, chạy xuống nhà, phi thẳng tới nhà em, vừa đi vừa ngắm mọi thứ bên đường, trời vẫn còn tối, tiếng chổi quét rác của những cô công nhân, những quán ăn bình dân đã bắt đầu sáng lên, cái lạnh buốt giá của những cơn gió buổi sớm mai cứ thổi cứ thổi, nhưng giọt sương còn khẽ đọng trên nhưng chiếc là bàn, đi một hồi cũng tới nhà em, thoáng qua tôi đã nhận ra em, em đang đứng trước cửa nhà đợi tôi, em hôm nay trong chiếc quần ngắn để lộ ra cặp đùi thon thả trắng như trứng gà, chiếc áo thun ôm sát người tôn vinh cái eo thon thả và cặp vếu vung lên nhìn nứng không chịu nổi, chạy đến em tôi thở hòng học…
– Sr nha đợi có lâu không – vừa nói tôi vừa thở…
– Ừa cũng mới vừa ra à, mà chạy bộ qua à – em cười nhìn tôi…
– Thì đi bộ, hok lẻ đi xe trời – tôi tròn mắt nhìn em…
– Sao không chạy xe qua – em nhíu mày…
– Điên à, tập thể dục mà chạy xe – tôi trợn mắt…
– Ờ hé quên…
– Quên gì mà quên, chắc đó giờ không có tập thể dục chứ gì?
– Mơ đi cưng, tập đều đều đó giờ…
– Này thì cưng – tôi cù lét em…
Em cười nắc nẻ, em cù lét lại tôi, 2 chúng tôi cười vang cả khu phố…
– Thôi tha em đi buồn cười quá – em cầu xin tôi…
– Hok tha – tôi tiếp tục cù lét em…
Em quỵ gối xuống, ôm bụng tôi giật mình…
– Đoan sao vậy, có sao hok…
– Sao trăng gì, cười quá đau bụng chứ gì – em cười…
– Làm hết hồn, tưởng bị gì chứ…
– Sợ hả, sợ mất tui à – em ngước nhìn tôi…
– Sợ chứ sao hok, mất bà rồi sao tui sống nổi – tôi nhìn em…
Em ngả đầu vào vai tôi, em cười hạnh phúc, tất cả không gian như ngừng lại, thời gian bỗng ngừng trôi…
– M này đừng bao bây giờ bỏ Đ nhe…
– Ừm tất nhiên là không rồi, M sẽ không bao bây giờ bỏ Đ, trừ khi Đ bỏ M thôi – Tôi nhìn em…
– Làm gì có, sẽ không bay bây giờ có ngày đó đâu – em đặt nhẹ một nụ hôn lên má tôi.
Tôi muốn, những lời em nói sẽ là sự thật, em và tôi sẽ đi suốt quãng đường còn lại, tay nắm tay đi trên con đường hạnh phúc…
– Thôi, ôm quài đi tập thể dục thôi – em đẩy tôi ra…
– Ừm đi thôi – tôi nắm tay em…
Tôi nắm tay em, bàn tay em thật là ấm áp nó sưởi ấm trái tim tôi, đã lâu rồi nó không được ấm áp suốt 15 năm qua, chúng tôi cùng nhau chạy trên những con phố, cùng nắm tay nhau, gió thổi ríu rít, tiếng lá cây xào xạc, mặt trời đã tỉnh giấc sau một đêm ngủ, ánh sáng.
– Này đói chưa – tôi hỏi em…
– Ừm đói rồi nè nó kêu ọt ẹt nãy bây giờ nè – em cười…
– Ừm đi ăn phở hé – tôi khều vai em…
– Thôi sang quá hé, ăn bún riêu của bà bữa hổm được ùi – em lè lưỡi ra…
Ôi sao mà đáng yêu thế này, em nhéo tôi một cái rồi chạy…
– Đua coi ai tới trước nè – em quay mặt lại nháy mắt một cái tinh nghịch…
Tôi liền đuổi theo em, “bịch”, em ngả xuống đường tôi chạy lại khuôn mặt tôi chau lại…
– Này có sao không, đứng lên được không – tôi nhìn em đầy vẻ quan tâm…
– Đau quá – em nhăn mặt như con khỉ con…
– Đâu xem nào, bị chảy máu rồi này thấy chưa, cứ thích chạy…
Em tròn mắt nhìn tôi, lúc này tôi đang băng bó cho em nên không nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc ấy.
– Lên đây tui cõng cho mệt quá…
– À… ừm… – em e thẹn…
– Này có lên nhanh không, đã iu nhau rồi mà cứ như người xa lạ ấy…
Em nhẹ nhàng choàng tay vào cổ lên, tôi sóc lẹ lên một cái, nhìn thân hình mảnh mai vậy mà nặng gớm…
– Bà mấy ký zị – tôi ghẹo em…
– À ừm 45kg…
– Ặc nói dối àk…
– Việc gì mà phải nói dối – em ghé sát khuôn mặt vào tôi…
– 45Kg gì mà nặng như 80 zỵ nặng quá – tôi tiếp tục chọc em…
– Cái gì 80, làm như tui là heo không bằng – em nhéo vào tai tôi…
– Thì heo chứ gì nữa – tôi cười ha hả…
– Vậy thì đừng có cổng, ai bắt mấy người cõng đâu – em tỏ vẻ giận dữ…
– Thì tại có người, bị thương nên mới phải làm vậy thôi – tôi tỏ ra lạnh lùng…
Em dãy dụa, làm tôi suýt ngả…
– Này ngồi yên coi té bây giờ…
– Thả xuống đi tôi tự đi được – em nói lạnh lùng…
– Thôi mà, giận rồi à – tôi xin lỗi em…
– Hứ, ai mà dám giận mấy người – em lè cái lưỡi ra…
– Không giận thì sao, nói lạnh lùng vậy…
– Có đâu – em chối quanh…
– Vậy thì ngồi yên đi…
– À… ừm…
Bây giờ trời đã bừng sáng, chúng tôi đi đến đâu, tất cả mọi người nhìn chúng tôi bàn tán xôn xao, còn những thằng con trai, thì để cải lòng đố kỵ, tụi nó nhìn em với đôi mắt thèm thuồng, sau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên cái trán của tôi, thì cuối cùng cũng đến quán ăn, lết tới đây mà gần muốn kiệt sức, nói thật 45kg gì mà sao nặng khủng khiếp…
– Ăn gì 2 đứa – bà chủ quán…
– Ăn cháo hé, sáng ăn cháo tốt lắm – tôi quay sang nhìn em…
– Ừm ăn… c… háo – em lấp bấp…
– Này có gì mà nc lắp bắp vậy…
– À… tsji… tại – em đỏ mặt…
– Tại gì? – Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt em…
– À… hok có gì, kêu đồ ăn đi, đói quá hà – em cố tình lảng tránh…
– Không muốn nói thì thôi, bà chủ cho 2 tô cháo – tôi tỏ ra hờn dỗi…
– Không phải. Tạ… i… I hồi nãy ông cõng tui nên giờ còn thấy người thôi – mặt em đỏ bừng…
– Há há, pé iu của tôi cũng biết ngượng nửa cơ à – tôi cười hả hê…
– Dù sao người ta cũng là con gái mà, với lại lúc nãy ông chạm vào chỗ… chỗ…”ấy” của tui kìa – mặt em quay sang chỗ khác vì ngượng…
– Chỗ “ấy” là chỗ nào – tôi sửng sốt trước câu nói của em…
– Thì thì, mông ấy…
– Hehe ai biết âu. Tại lở đụng chúng ấy mà – tôi trêu em…
Lúc này tôi mới nhớ lại, lúc nãy tay tôi đã đặt vào cặp mông tròn trịa của em, có lẽ lúc nãy tôi cũng chả để ý vì mệt…
– 2 Tô cháo tới rồi đây – giọng bà chủ tinh nghịch…
– Này ăn cháo gì mà dính tùm lum thế – vừa nói em vừa lau cho tôi…
– Đâu làm gì có – tôi vội chùi mép…
– Đây nè tính xóa chứng cứ hả – em cười…
Ôi sao tôi iu cái nụ cười này thế cơ chứ, tôi sẽ nhớ mãi nụ cười này, nụ cười này sẽ giúp tôi đứng lên, sẽ giúp tôi vượt qua tất cả, mặt trời đã lên cao, tôi bỗng nhớ cái hẹn với con em.
– Nè ăn rồi chưa, y zìa…
– Ừm xong rồi nè…
– Chân hết đau chưa – tôi quan tâm…
– Hết đau rồi – em dậm chân xuống mặt đất…
Ánh nắng dịu êm của buổi sáng sớm mai, xe cộ tấp nập kẻ đi làm người đi học đã tạo ra những khung cảnh nhộn nhịp của nơi đây, nhưng đâu đó vẫn còn những con người đang vật lộn với những cơn sóng vùi dập của cuộc đời, tôi thật sự may mắn hơn họ rất nhiều, tui có gia đình, có ba mẹ hết lòng yêu thương tôi, có đứa em cần phải bảo vệ. Đi ngang đường xxx trước mắt tôi là một cửa hàng kem bắt mắt, bỗng dưng em kéo tôi lại…
– Vào đây ăn kem yk M, thèm quá – em nhõng nhẽo nhìn cái mặt dễ thương dễ sợ…
– Hã? Lớn rồi mà con ăn kem nữa cơ à – tôi xoáy em…
– Ăn kem có giới hạn tuổi tác đâu, vào đi mà…
– Ừm nhưng mà tí thôi nghe, lát M có hẹn…
– Ừm nhanh nào…
Em đẩy tôi vào, hơi lạnh tỏ ra tự chiếc điều hòa thật dễ chịu, lúc này nhìn thấy em như những đứa con nít vậy cái mặt ngơ ngơ…
– Kìa ngồi ở đây đi – em chỉ về phía kia…
– Ừm…
– 2 Đứa ăn kem zì – tiếng của chị phục vụ…
– 2 Ly kem socola – em trả lời không cần hỏi tôi…
– Này có biết tôi ăn gì không mà tự tiện kiêu vậy – tôi giả vờ trách móc em…
– Ai mà biết, M hok ăn thì Đ ăn 2 li luôn – em cười khoái trá…
– Nhìn mặt vậy ham ăn thấy gớm hehe…
– Kệ tui – em phì 2 cái má lên…
– Ăn cho lắm, mập rồi đừng có la – tôi trêu em…
– Nói là kệ tui rồi mà – vừa ăn em vừa chu cái mỏ lên, nhìn dễ ghét thật…
– Mập cũng không sao chỉ cần mãi ở bên M là được – tôi nhìn xoáy vào đôi mắt em…
Hình như có chút gì e thẹn đối với em, em cúi gằm mặt xuống vào li kem và ăn lia lịa…
– Đừng nói vậy mà, người ta nhìn kìa mắc cỡ quá – má em ửng hồng lên…
– Kem dính trên mũi kìa – vừa nói tôi vừa dùng tấm khăn lau nhũng vệt kem trên mũi em, mới nãy chê người ta ăn dính tùm lum nhưng bây giờ em cũng vậy.
– Cá… m… ơn – em ngượng ngùng đáp…
Bước khỏi tìm kem không khí trở nên ngột ngạt bởi những tia nắng đã lên cao, trên con đường về nhà tôi nắm tay em, em chỉ quay sang chỗ khác vì sự ngượng ngùng, con gái ngộ thật nhỉ hôm bữa còn hôn nhau tí nữa là abc xyz mà giờ lại ngường nắng mưa thất thường thật, tôi suy nghỉ mông lung một hồi thì đã tới nhà em, ôi sao con đường hôm nay ngắn lạ thường vậy, hôn lên mái tóc mềm mượt của em, rồi chào em ra về…