Chạy trốn

Chương 42



Phần 42

Nắng lên cao, từng vệt nắng dài hắt vào nóng hừng hực, mồ hôi tôi đổ bệt trên gương mặt mình, chạy ron ruổi khắp khu rã cả bắp chân, con nhỏ đó thì vẫn cứ ngồi đó, mẹ điên không bằng mọi đôi mắt đều hướng về con nhỏ đó, ừ mà con nhỏ đẹp thật ăn mặc lại sách xi thằng nào không nhìn chắc không có chim, à mà cũng có thằng không dòm, chính là cái thằng đang gõ cọc cọc đây, tôi lơ con điên đó qua một bên, cứ rong ruổi chạy lang tang khắp khu khi khách vào thích thì ngồi anh đéo quan tâm, anh có nhỏ thế là đủ rồi.

– Xuống ăn cơm nè em – chị phục vụ bước nhẹ lên kêu tôi…
– Dạ chị ăn trước đi tí em ăn sau cũng được – tôi nói…
– Ừm cũng được để chị chừa phần lại tí xuống ăn nghe…

Chị đi xuống lầu tôi thì trở lại cái vị trí củ hay đứng của mình, nắng gì mà kinh vậy trời, nắng làm mồ hôi tôi vã ra như tắm…

– Ê. E. E. E… – tiếng người nào đó vang lên…

Tôi quay lại thì thấy con điên đó đang gọi tôi, tôi cũng bước lại hỏi…

– Quý khách cần gì…
– Lấy một phần cơm chiên dương châu…

Tôi ghi vào sổ rồi chạy lăng tăng xuống khu bếp để yêu cầu anh đầu bếp làm, vừa ngồi xã hơi vừa tán dóc để làm quen với mấy người trong quán, nói chuyện một lúc thì tôi phát hiện là cái quán này toàn đực rựa lăn tăng chỉ có 2 3 đứa con gái, ối vãi đái thế này. Bưng cái diã cơm chạy lại đặt nhẹ xuống bàn cho con điên này, nó nhìn tôi chằm chằm. Vừa quay đít đi thì nghe lẽng kẽng… quay lại nhìn thì thấy con nhỏ làm rớt muỗn mẹ có cái muỗn cầm cũng đéo vững đúng là tiểu thư mà…

– Ê…
– Quý khách cần gì…
– Đôỉ muỗn coi…
– Vâng…

Má nó trời thì nóng mà bị bắt chạy tới chạy lui như thằng điên, không phải là nhân viên thì tôi đấm vô mặt con này rồi, nhưng cũng thôi vì mình vừa vào làm, khách hàng là thượng đế mà. Tôi chạy xuống dưới lầu cằm lấy cái muỗn bị dơ đưa vào chậu nước, xong thì cầm cái muỗng mới đưa cho con điên đó, tôi đặt cái kịch xuống bàn. Ánh mắt lạnh lùng cũng có phần hơi mất bình tĩnh.

– Ê…

Gì nữa đây trời nóng nghe, đang bị trời hành mà còn gặp thêm con điên này nữa chắc một hồi có án mạng quá trời. Tôi cũng ngậm ngùi đi lại nghe con đó yêu cầu…

– Quý khách cần gì…
– Ly sinh tố dâu…

Tôi lại hì hục chạy xuống lấy cho con nhỏ nhưng cứu tinh ta đây rồi khoẽ quá, một ông cũng chạt khoảng 20 chục tuổi cười hehe tiếng lại…

– Đưa đây anh bưng dùm cho, bàn 31 phải không…
– Ừ…

Nói đại là muốn dòm gái đi, còn bà đặt tốt bụng nữa, thôi kệ hám gái là bản năng của loại đực mà cũng không trách được, tôi lủi thũi bước vào trong với cái bụng đói cồn cào kia, tôi lục lọi một lúc thì thấy được một hộp cơm kín với mấy cục thịt kho, tôi hít hà một chút rồi lao đầu vô như bị chết đói vậy, chừng 5 phút sau thì nguyên hộp cơm đã nằm trong bụng tôi. Tôi ợ một tiếng dài, ngồi dừng chân một chút thì tôi lại bước lên phòn, vừa lên thì thấy một thằng cha khoảng chừng 26 – 27 vắt tay sau lưng đi vòng vòng xem, tôi đứng nhìn một lúc rồi bạo dạn lại hỏi…

– Quý khách tìm người à – tôi hỏi nhẹ…

Thằng cha đứng nhìn tôi long ngong một tí rồi chợt cười phì xoa đầu tôi…

– Không anh là quản lý ở đây…

Ặc… quản lý à cái mặt bảnh bao đẹp trai thế này nhưng tiếc là một cái là thằng chả hơi lùng, trò chuyện với thằng cha này một lúc thì cũng biết được là ổng tên Dũng. Ánh sáng yếu ớt tan dần nhường chỗ lại cho bóng đêm bất tận, chổi nhẹ tay xuống thanh lan can nhìn xuống đường, từng dòng xe nói đuôi nhau chạy nườm nượp. Đèn của quán được bật lên, bóng đèn nhấp nhái đủ sắc hết cả lên, nhưng tôi thì chỉ muốn nhìn một thứ không sặc sỡ hay màu mè, mà chỉ là một bóng đêm thuần khiết, con nhỏ đó vẫn ngồi ngay chỗ cũ đó không đi đâu, ngồi mà không sợ chai đít hả trời tôi tự hỏi.

À mà chắc chờ bạn dẫn đi bay chứ gì cậu ấm cô chiêu mà, liên quan cái đếch gì mà phải bận tâm lo làm việc không thì lại bị ông Dũng chửi nữa, tối rồi không biết nhỏ đang làm gì nữa, ăn cơm chưa, ở nhà hay là ở nhà tôi. Nhiều rất nhiều câu hỏi tôi đặt ra điều liên quan tới nhỏ, thôi thì call đại một cái cho đỡ nhớ vậy…

Tút… tút… tút… tiếng điện thoại vang lên khe khẽ…

– Alu không làm việc sao mà call cho vợ zạ – nhỏ hỏi…
– Ừ trốn việc để nói chuyện cho vợ nè – tôi cười nhẹ…
– Hã… hông sợ bị quản lý bắt gặp sau? – Nhỏ hã lên một tiếng…
– Ờ nhưng tại nhớ quá nên call để nghe giọng thui mà – tôi nói…
– Thiệt hông, cái đồ ba xạo…
– Thiệt mà đang làm gì vậy…
– Đang… t… ắ…

ROẸT… một ai đó giực lấy điện thoại tôi, điên hả đang nói chuyện với nhỏ đứa nào phá đám vậy quê nha. Tôi đứng phắt dậy quay lại nhìn coi đứa nào giám giật điện thoại mình, chết bà ông dũng ổng đang lăm le cái điện thoại trên tay cười khoái trá…

– Dám nghe đt trong giờ làm việc hả thằng nhóc – ổng hâm dọa…

Tôi im lặng không nói câu nào…

– Muốn tao không chi cứu thì phải xin số đt con nhỏ kia dùm cho tao…

Sặc bây giờ mới thấy được sự cáo già của ổng gồi, mới sáng gặp cứ tưởng là ngoan hiền ai ngờ, ổng là một con cáo già giám nguy hiếp nữa…

Thôi kệ ổng là quản lý, mình là nhân viên sao xoắn lại ổng được, nhìn theo ngón tay của ổng thì là con nhỏ ngồi ở bàn 31 đang gặm gặm móng tay. Éc giỡn hả ông nội hết chuyện bán tôi đi xin số con này, hồi trưa mới bị hành giờ lại kêu đi xin số là sao, nhưng thôi kệ có gì thì nói ổng xin, tôi quay lưng bước phăn phắt lại đứng trước con nhỏ, con nhỏ ngước lên nhìn tôi…

– Ê cho xin sđt coi – tôi nói…
– Mắc mớ gì phải cho…
– Ừ không cho thì thôi, cũng đâu phải xin cho tôi…
– Chứ xin cho ai…

Tôi chỉ về hướng cầu thang ông nội đang lấp ló ngoài kia…

– Ừ để coi ai call cho tôi…

Chìa mảnh giấy ra đưa cho con nhỏ đó viết vô, tôi cũng chẳng thèm nhìn cằm mãnh giấy bước nhanh chóng tới chỗ ổng…

– Nè trả đt được chưa…
– Rồi phải thế chứ kaka…

Cằm lấy cái đt cùi mía của mình, tôi bước về chỗ đứng quen thuộc 9h… 10h… cuối cùng cũng hết một ngày làm việc đen đuổi quay lại nhìn xem con nhỏ đó về chưa à về rồi chắc tôi không để ý nên con nhỏ đó về mà tôi không hay…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Hôm nay là ngày thứ 5, tôi cưỡi con xe phóng vun vút trên đường ở phía sau tôi là nhỏ, nhỏ ôm chặt lấy eo tôi. Dựng xe vào chỗ gữi tôi với nhỏ lại như mọi ngày đan chặt tay nhau bước vào lớp sau khi đưa nhỏ vào lớp thì tôi cũng về… 1 tiết… 2 tiết… 3 tiết… 4 tiết…

Đã trôi qua lặng lẽ, cứ trống đánh là tôi lại tòn ten qua lớp nhỏ dẫn xuống căn tin ăn, tôi cũng không quên là lúc nào cũng phải mang bọt snack về cho con nhỏ Quyên buồn thiu thỉu vì chuyện gì đó…

Tiết cuối là tiết của cô giáo thân iu (em yêu cô nhiều lắm cô ạ) cô vẫn ngày ngày trong bộ áo dài thướt tha bước lên bục giảng, mãi mê ngắm nhìn mà tôi quên mất cả thời gian, mới đây đã gần hết tiết rồi…

– Các em tuần sau là các em thi rồi, về nhớ cố gắng học bài nha – tiếng cô động viên làm cả lớp vui hẵn lên…

Tôi thì chỉ nhìn cô rồi cười mỉm, dắt xe chở nhỏ về nhà là tôi phóng lên chỗ làm ngay lập tức tôi đi bộ chứ không đi xe máy, đơn giản là đỡ tốn xăng hơn, mà chính là làm nhân viên quán nước mà cưỡi xì po đi làm thì chúng nó cười vô mặt. Gần cả tuần nay nhỏ đó thì vẫn đến đều đều tan học đi làm thì thấy con nhỏ đó cũng vừa tới và luôn ngồi ở chỗ 31 như trước, dường như con nhỏ này nó học trường kia thì phải bữa nó mặc đồ thể dục đi vào nên tôi đón là vậy.

Thời gian cứ trôi mới đây đã đến chủ nhật, nhỏ đang dọn nhà cho tôi, nhỏ quét nhà gom gọn đồ đạc xếp ngay ngắn còn tôi thì nằm chèo queo xem tv, lâu lâu nhỏ đạp mô phát vô bụng khiến tôi muốn trào cơm ra khỏi miệng, con gái gì mà bạo lực quá vậy trời. Tôi nằm đó nhỏ thì vẫn tiếp tục. 5 10 15 Phút trôi qua nhỏ hầm hầm bước ra ném cái bốp xuống đất nhìn tôi…

– Đây là ai – nhỏ hét lên…

Tôi bật dậy nhìn xuống là cái khung hình của tôi với nhỏ linh và cả cái khung hình của đoan và tôi, nó bể nát không còn gì cả, tôi hốt hoảng vớt vét tấm hình nhìn nhỏ, đôi mắt tôi đục ngầu cơn giận bộc phát lên không có lấy một sự bình tĩnh…

– Điên hả ai cho đụng vào đồ của anh – tôi gào lên…
– Phải nếu tôi không lục thì tôi mãi là một con nhỏ ngu đần trong mắt anh thôi chứ gì…

Tôi đục xuống đất, từng miếng kính đâm thấu vào tay tôi khiến máu chảy ra cả lòng bàn tay, tôi nhìn nhỏ…

– Kệ mẹ tao – tôi hét lên…
– Chia tay đi tôi không muốn quen với một người như thế…
– Thích thì làm đi tao đéo cần…

Nước mắt nhỏ khẽ rơi xuống nền nhà, tôi thì vẫn im phắt ôm chặt lấy hai tấm hình kia vào lòng, nhỏ khóc khóc và chạy tung ra khỏi nhà tôi vẫn chết lặng tôi không đuổi theo nhỏ, không làm gì cả có phải chuyện tình cuối cùng của tôi đã kết thúc chăng?

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Tôi ôm siết chặt hai tấm hình vào trong lòng, mưa lại rơi mưa… sao mưa cứ rơi đúng lúc thế này. Hàng ngàn câu hỏi cứ hiện trong đầu tôi, hụt hẫn, chán nãn. Căn phòng im phắt không một tiếng động ngoài trừ những tiếng mưa đang rơi ngoài hiên, đau quá, đau quá minh mày vừa làm cái gì vậy, hả mày trả lời tao đi mày lại vừa làm thêm một người con gái nữa phải khóc sao thằng chó, thằng khốn nạn.

Sao mày không ôm chặt nhỏ giải thích cho nhỏ nghe, mà mày lại mắng nhỏ sao mày lại cái đều khốn nạn đó, đuổi theo nhỏ đi, chạy theo nhỏ và nói Anh Xin Lỗi đi, sau mày không đi mà cứ ôm khư khư hai cái tấm hình cũ mèm đó, hai người đó đi rồi, giờ nhỏ mới là người bên cạnh mày đó thằng ngu. Tôi ngồi bẹp xuống nền nhà, đâu đó còn vươn những giọt nước mắt của nhỏ khô đọng lại, máu nhỏ dài xuống theo bàn tay, làm gì đây tôi vừa làm gì vậy.

Gió thổi mạnh đóng sầm cả cánh cửa lại, mưa nặng hạt hơn mưa… tô ghét mưa, mưa ơi ngừng đi để cho tôi chạy theo nhỏ đi, ngừng đi. Tôi muốn chạy theo nhỏ siết chặt nhỏ vào lòng nói nhỏ nhẹ 3 chữ thôi “Anh xin lỗi” đầu cứ nghĩ mà sao đôi chân tôi không thể đứng dậy, tại sao sao tôi không chạy theo trời ơi. Quăng hai tấm hình lên ghế tôi đứng dậy, tôi bắt đầu chạy ra khỏi cửa nhà, chạy thật nhanh để tìm nhỏ. Mỹ anh em ở đâu, sao chỉ có mưa vậy, chỉ có mưa, mưa ướt đẫm cả gương mặt tôi, từng dòng người khựng lại nhìn một thằng điên đang chạy dài trên vỉa hè, họ bàn tán họ xôn xao nhìn hắn. Tôi chạy vượt qua bao con phố, vượt qua bao ngã tư nhưng sao tôi lại không thấy nhỏ, mà chỉ có mưa làm ướt đôi mắt tôi. Anh xin lỗi em đây rồi, chạy và chạy, chạy trong làn mưa không nghĩ, không dừng, giờ trước mắt tôi là căn nhà nhỏ, căn nhà được bao bọc bởi những hàng rào to đồ sộ, mỹ anh em có trong đó không. Tôi nắm chặt lấy hai thanh sắt nhìn vào, tôi nhấn chuông… bính… bong… bíng… bong…

Một bóng người cầm cây dù màu đen ra nhìn tôi, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cái thằng đang đứng dưới mưa ướt đẫm…

– Cậu tìm ai…
– Có mỹ anh ở trong đó không bác…
– Không…

Chỉ vỏn vẹn từ “Không” rồi quay trở vào nhà, lạnh quá, đau quá tôi ngã khuỵ xuống trước nhà nhỏ, tôi ngồi co ro lại một cục nép hàng rào nhà nhỏ, anh biết em ở trong đó ra đây đi, anh xin lỗi khi làm em đau, anh xin lỗi khi dấu em. Ra đi em anh xin lỗi anh xin lỗi, mưa vẫn không ngớt mưa rơi ngoài đường, mưa rơi trong lòng tôi, mưa rơi không ngớt…

1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng, 4 tiếng trôi qua. Tôi vẫn ngồi co ro ở đó dưới cơn mưa, nhỏ đâu rồi, sao nhỏ lại không ra sao nhỏ lại không ra chỉ dù một phút, từng dòng xe cộ lạn lách qua nhau, từng ánh mắt to mò nhìn vào một góc tối, nhìn thấy một thằng đang co ro vì lạnh, đang dầm mưa, đang chứng tỏ mình là một thằng điên. Trời tối mưa vẫn không ngớt, mưa vẫn rơi, mưa ơi dừng lại đi đừng rơi nữa, đừng làm tôi lạnh, tôi cần một hơi ấm của nhỏ, cần một câu nói “vào nhà đi” của nhỏ, nhưng sao nhỏ lại không ra, từng ngọn đèn khẽ nhấp nháy rồi sáng bừng lên.

9h đêm…

Con đường không một bóng người, lạnh tanh không có nghe lấy một hơi thở của sự sống, trăng bị che lấp bởi mây đen, ánh đèn đường vô hồn cứ chiếu xuống mặt đất. Cả người rã rời, lạnh te, ê buốt, máu rĩ, nước mắt rơi. Chỉ một phút vô tình tôi đã làm nhỏ đau, làm nhỏ khóc, để rồi bây giờ ngồi co ro trước cửa đợi… đợi… đợi nhưng sau không thấy ai, đợi nhưng sau không thấy bóng em. Tôi đứng liêu xiêu dậy, làn xa tái nhợt đi vì lạnh, da nhăn nheo, tôi lão đảo nhìn xung quanh, rồi nhìn vào nhà nhỏ. Mỹ anh em không ra nhìn anh dù chỉ một phút thôi sao, anh xin lỗi, anh hối hận rồi, ra đi em.

Thêm 5 phút trôi qua, tôi đi liêu xiêu dưới làn mưa, mưa có phải đang buồn mưa mới rơi, hay mưa vui cười ra nước mắt khi thấy một thằng khốn nạn đang đau khổ chăng. Cố gượng bước về nhà, mở phăng cánh cửa, mệt quá đau quá. Ai cho tôi một cái nắm tay để tôi vượt qua cơn đau này.

Reng… ring… reng… tiếng đồng hồ báo thức vang vọng làm hắn thức giấc, người hắn vừa nóng vừa lạnh, hôm nay là ngày thi đầu tiên giữa kỳ, nhưng hắn chẳng có một chứ trong đầu, bước nhẹ vào cái phòng tắm, cái bàn chãy màu xanh lá mà nhỏ và tôi hay dùng, thoáng chút nó buồn, tôi nâng nhẹ cái bàn chải lên mà lòng nhói đau, về bên anh đi anh cho em luôn cái bàn chãy này mà, về đi em.

Rữa mặt sạch sẽ hắn bước liêu xiêu ra ngoài, hắn chẳng có lấy một tâm trạng để thi cử nào cả, điều hắn cần nhất bây giờ là một câu tha thứ từ nhỏ thôi. Dắt chiếc xe ra đường, đóng sầm cửa lại hắn vun vút trên đường mặt cho tiếng chửi bới văng vẳng đằng sau, nhà nhỏ đóng cửa, yên tỉnh chẳng lấy có một hơi thở nào. Đứng chân ngân đó hắn nhìn vào, nhỏ đâu, nhỏ đâu rồi, sao nhỏ lại chưa ra nữa.

Đứng và đợi, căn nhà vẫn đóng kín mít, quá đau, quá chán nãn, hắn lên con xe và vút đi, gió thổi rát mặt, hai hàng nước bắn xé ra khi xe hắn lã lướt trên đường, ghé vào một quán nhậu bình dân trên vỉa hè, gạt chân chống xuống đất, hắn liêu xiêu bước vào trong, ngồi lên trên cái ghế mũ được đặt nép trong góc tối, từng giọt rượu đắng ngét cay xè cứ ào ạt vào người hắn.

Mắt đục ngầu, người bừng bừng, những thứ ảo ảo mờ mờ đang lẫn quẩn trong đầu, cứ uống hết chai này rồi đến chai khác, mọi ánh mắt đều hướng về hắn, thằng bồi bàn nhìn hắn không nói một lời nhưng chắc chắn là nó đang nghĩ một điều “mẹ thằng điên, 7h sáng nhậu” đúng hắn điên thật rồi, hắn điên nên mới làm đau nhỏ, làm nhỏ khóc. Nắng trưa hắt vào quán, nhưng ánh sáng của mặt trời không bao giờ đến được chỗ hắn ngồi, sao vật nhỉ sao không ai soi sáng cái ý nghĩ lẫn quẩn trong đầu hắn. Hắn gật gà gật gù, men thấm sâu vào trong người, vỏ bia võ rượu ngổn ngang dưới mặt đất, một bóng người trên chiến xe to đùng, gương mặt lo lắng, hốt hoảng, đứng trước bàn, hắn ngước nhìn gương mặt mờ mờ ảo ảo nên hắn cũng nhìn rõ là ai…

– Sao lại không đi thi, sao lại uống rượu – một âm thanh nhỏ nhỏ vang lên…
– Kệ mẹ tao – hắn cúi xuống uống tiếp…
– Có chuyện gì nói quyên nghe đi – cô gái ngồi phịch xuống…
– Đéo có gì…

Cô gái im lặng nhìn hắn, đôi mắt buồn, hàn mi nặng trĩu. Men thấm người rã rời hắn nầm sấp xuống bàn nhưng tay vẫn còn ôm khư khư chai bia, một ai đó đang xốc hắn đứng dậy để sau xe, oẹ… oẹ… khựu… khựu. Hắn té nhàu nôn ra toàn rựợu nồng nặc, một bàn tay mềm mại vỗ vỗ vào lưng hắn, ai đó lại tiếp tục xốc hắng đứng dậy và đi tiếp, lúc này hắn chẳng biết gì ngoài bóng tối mờ mờ ảo ả, gió thổi mát rượu dường như hắn đang được ai chở, từng dòng nước ấm áp lặn lẽ ngấm vào mặt hắn, hắn cố gượng mỡ mắt nhìn một gương mặt trẻ con đáng yêu.

– Mỹ anh… anh xin lỗi đừng xa anh…

Hắn kéo cô gái nằm xuống giường, từng nụ hôn nồng nàn cháy bỏng, lưỡi hắn cứ luà vào miệng cô ta, cô gái cũng chắn chống cự gì mà cũng ôm siết lấy hắn đáp trả. Từng chiếc cúc áo cởi ra làn da nồng nàng ấm áp, căn phòng bị dục vọng lấn át, giờ hắn đã mất tự chủ hắn hôn tới tấp lên người cô ta và hắn làm tình với cô ta, nhiều thật nhiều, lâu thật lâu…

Nhức đầu quá ê người quá, tôi cố chống hai tay ngồi dậy, sao mát quá vậy trời tôi nhìn xuống thì chẳng có một mảnh vai tre thân sặc… cái gì vậy. Để nhớ lại xem, à phải trước khi ngủ tôi có đi nhậu, được ai đó đưa về, à chắc là thằng thành hay thằng thiên gì đây, cảm ơn tụi mày nhé, tôi chống chống tay đứng dậy, một thứ gì đó ươn ướt chạm vào tay tôi, tôi giật mình nhìn xuống, nguyên cái ga giường màu trắng bị dính một thứ gì đó màu đỏ, chắc là máu nhưng tại sao lại có máu trên giường tôi, nhìn xuống thằng chim ỉu xìu có một chút máu đang vương trên đầu khấc, đừng nói tôi vừa làm một chuyện khốn nạn nữa…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Ánh nắng chiều khẽ buôn ngoài cửa, tôi lúc lắc cái đầu để tỉnh táo, máu này ở đâu… ở đâu ra, vô vàn những câu hỏi lại đá xoáy vào tâm trí tôi, mệt quá đau quá, trống rỗng từng hình ảnh của nhỏ lại lấn át đi cái câu hỏi đang hiện diện kia, bước liêu xiêu vào nhà tắm, khung cảnh mờ mờ ảo ảo trước mắt tôi. Cây bàn chải đánh răng vẫn ở đó, nhưng nhỏ đâu rồi sau nhỏ không ở đây, mỹ anh, anh xin lỗi anh xin lỗi thật mà. Quẹt cái miếng kem đánh răng lên bàn chãi, vệ sinh một lúc thì tôi cũng xong, thay bộ đồ vào tôi bước chậm rãi lên con xe và tiến đến chỗ làm.

– Ê làm gì ca trưa không làm vậy mạy – tiếng ông dũng vang lên…
– Dạ em xin lỗi, nhà em có chút việc định nói với anh mà đt lại hết pin – tôi nói…
– Ừ vậy vào làm đi mày…

Nghe ổng đứng chửi một lúc thì cũng đi làm việc, bước vào thay cái áo đồng phục rồi lặng lẽ bước lên lầu, tôi đi chẳng có mục đích, đứng tựa vào cái lan can đợi khách lòng tôi lúc này trống rỗng, khách vào tôi cũng ậm ừ đưa menu rồi bưng nước, tôi chẳng quan tâm xung quanh tôi là ai, xung quanh tôi cần gì. Nhiều lúc khách gọi mà cũng như không nghe thấy, lòng tôi trống trãi chẳng có thứ gì ngoài bóng tối vây kín, con nhỏ khách quen vẫn ngồi ngay cái bàn 31, dường như con nhỏ này nó không về nhà thì phải, nó cấm bải ngay cái bàn 31 này, nó ngồi đó chẳng làm gì, lâu lâu móc đt ra bấm bấm vài cái rồi lại ngồi tiếp.

Tôi cũng chẳng cần quan tâm tới con điên đó, điều tôi cần là nhỏ, là nhỏ chứ không phải ai khác không phải bất cứ người con gái nào. Lại thêm hai người khách đi vào, cái đầu mồng gà màu đỏ và người con gái bước vào… ơ… là nhỏ, nhỏ tại sao lại đi chung với thằng đó, chỉ mới một đêm mà nhỏ lại đi cặp với thằng đó sau, bao nhiêu câu hẹn ước giờ tan theo gió sao?

Tại sao tại sao thế hả em, thằng đó nó ôm lấy eo nhỏ, càng ngày càng chặt, nhỏ thì cười cười nói nói, nhỏ đâu biết rằng trái tim tôi đang tan vỡ ra hàng ngàng mảnh sau, tôi hụt hẫng đứng nhìn nhỏ, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhung nhớ của tôi giờ được đáng đổi bằng cảnh tượng này sao, nhỏ và thằng đó ngồi xuống bàn 31 chung với con nhỏ đó. Tôi đứng nhìn nhỏ, bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu nhung nhớ được thay thế bằng một sự hụt hẫn vô bờ…

– Khách kià minh – tiếng chị phục vụ vang llên…
– Hã… dạ…

Tôi lê bước đôi chân đến đó, từng bước chân cứ như hàng ngàng mũi kim ghim sâu vào tim tôi, 5 bươc, 10 bước cuối cùng tôi đứng trước cái bàn đó, thằng đó ôm nhỏ, nhỏ cười. Tôi ngiếng chặt lấy đôi tay của mình thành hình quả đấm, gân guốc nổi lên hết trên da thịt tôi, nếu tôi có ngày trước tôi sẵn sàng cho nó một dao vô người, nhưng tôi hứa rồi từ cái ngày tôi bặt co với thằng kia, thì đó là lần cuối cùng tay tôi nhuốm máu, chụt… nhỏ hôn thằng đó trước mặt tôi.

Tan nát, đau đớn, sau tim tôi lại đau thế, sao đầu óc tôi như muốn nổ tung ra vậy nè, nhỏ kia nhìn tôi, nhỏ đó thấy, nhỏ đó hiểu tất cả chuyện gì đang diễn ra sau đôi mắt đục ngầu màu máu của tôi, tim tôi đập nhanh, đập loạng xạ cả lên, chỉ một chút thôi, một chút thôi thì tôi đã rơi lệ. Tôi gịm chặt người nuốt tất cả nước mắt vào trong, nuốt hết, không để bất cứ giọt nào rơi ra. Tôi cố gượng nói bằng một giọng khàng khàng…

– Anh chị… dù. Ng… gì…
– Em yêu ăn gì – thằng đó…
– Sinh tố dâu, với bít tết yk…
– Hai phần bít tết, hai ly sinh tố dâu…
– A… nh… ch. Ị… đợi chút…

Tôi quay đi, đôi tay run run, đôi chân cố bước, bước xuống lầu, đau quá, tim tôi đau quá. Tôi không thể nuốt nước mắt hết được, đơn giản vì nó quá nhiều, quá nhiều. Từng giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mi, em là người thế sao, em có thể quên tôi chỉ một đêm thôi sao, em có thể rũ bỏ tất cả để sống sao, em là vậy sao. Tôi đấm từng cú vào tường, không gian lặng thinh, chẳng có ai, chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng khóc của một thằng đàn ông, một ai đó đứng nhìn, một ai đó cười mép khinh bỉ, kệ… tôi không quan tâm, một đôi bàn tay gầy guộc đặt lên vai tôi, tôi khẻ quẹt nước mắt quay lại nhìn, là thằng cha quản lý, ông dũng, ổng nhìn tôi có vẻ cảm thông, mặc dù ổng không hiểu chuyện gì đang xảy ra…

– Bị sao thế nhóc, không khỏe thì về trước đi – ổng nói…
– Dạ… e… m đâu có bị gì đâu…

Tôi lau hết nước mắt trên gương mặt mình, lau hết không còn bất cứ giọt nào lấm lem trên gương mặt mình, tôi cười nhép, nụ cười khinh bỉ tất cả, em cũng chỉ là như vậy thôi, là như vậy thôi. Bưng cái đống đó lên đặt lên bàn 31, tôi khẽ cười nhép…

– Mời anh chị dùng…

Quay đi, quay đi, chẳng để ai thấy gương mặt một thằng đàn ông vừa mới khóc, cười chợt cười nụ cười chó đẻ, tôi cười với bất cứ ai gặp tôi, tíc tắc… tíc… tắc…

Đêm xuống, màn đêm quây quanh tôi, đèn khẻ sáng lên khắp cả quán, nhưng sao ánh sáng này nó không len lỏi vào lòng tôi được một chút ít.

10h đêm…

Những người khách cuối cùng cũng rời quán, gió thổi mạnh và mưa lại rơi, mưa rơi lạch bạch ngoài hiên, và tôi cũng kết thúc một ngày làm việc đẫm nước mắt…

Sáng, từng giọt nắng nhẹ khẻ hắt vào căn phòng, tôi trường mình dậy, chăng gối ướt ướt hết, ước không phải vì mưa tạt mà ướt vì nước mắt của một thằng đàn ông quá đau đớn. Bàn chãi, hừ… liên quan cái lồn gì, tôi vứt cái bàn chãi vào sọt rác ngậm lấy nước muối tôi chà răng bàn tay, đéo cần tao đéo cần. Vút trên con xì po của mình, xé toạt làn dó, xé bỏ bóng đêm khiến tôi nghẹt thở, em bắt anh trở thành một thằng khốn nạn, và em hãy xem thằng khốn nạn này sẽ làm gì.

Gữi con xe vào bãi tôi long bong lại chỗ xem phòng thi, đây rồi phòng 15. Bước lên tầng hai tôi cười nhạt nhẽo, lạnh lẽo, nụ cười thật lạnh lẽo và khi bỉ tất cả, thằng thành, thằng thiên, thành khánh mụn nhìn thấy tôi, nó chẳng dám đứng gần tôi, chẳng dám nói với tôi một câu nào. Tôi chọn một góc khuất ở hành lang, châm một điếu thuốc rít thật sâu vào phổi, khói bay nhẹ nhàng ra không khí, hòa vào gió, tan vào mây. Cười nhép rồi bước vào phòng, đề phát ra, ngồi suy nghĩ, gác tay lên chán và làm…

Xong một môn, không có gì có thể cản trở thằng khốn nạn này… ánh nắng buổi trưa hắt vào phòng thi, khắp phòng là tiếng rột… rạt… của những cây viết ma sát vào giấy. Đâu đó trong phòng có một thằng tựa người ra sau ghế nhìn lên trần nhà, thằng đó làm song, chỉ trong 30 phút mà nó làm xong hết 7 câu hỏi môn toán, ai khiến hắn học như vậy, ai khiến hắn phải quyết tâm như vậy, ai đẩy hắn vào ngỏ cụt… ai… ai??

– Em làm rồi chưa mà ngồi không – tiếng giám thị vang lên…

Hắn không nói gì, chỉ im lặng, và khẻ gật đầu một cái. Ông thầy xoe tròn mắt nhìn hắn, hắn cũng nhìn vào ông thầy, ánh mắt đầy thù hận và lạnh lẽo, chắc lẽ ông thầy đang lạnh sống lưng dưới ánh mắt của hắn.

– Coi lại tên lớp đi…
– Khỏi – chỉ một từ của hắn vang lên…
– Em làm xong rồi, về được không? – Hắn tiếp tục nói…
– Không, hết giờ em mới được ra…

Cười nhẹ một cái, hắn im lặng và tiếp tục ngước lên nhìn trần nhà, hai con thằn lằn cắn nhau chỉ vì một con thằn lằn cái, tụi mày sao ngu thế, có đáng đâu mà hai thằng mày phải đổ máu thế. Hắn nói lẫm bẩm trong miệng, từng ánh mắt đổ dồn về một thằng lập dị. Tùng tùng…

– Các em đã hết giờ làm bài – tiếng loa văn vẵng…

Hắn cho cái mái tính vào túi rồi đứng phắt dậy đặt miếng bài làm lên bàn giáo viên và ra về. Cả trường nhốn nháu cả lên, hắn là người đầu tiên bước chân ra khỏi phòng, chạy thật nhanh đến bãi, chạy thật nhanh đến chỗ làm.

Và cứ thế 2 ngày trôi qua, hôm nay hắn xin nghỉ để dưỡng sức, và ông quản lý nhìn cái bộ dạng chăm chỉ của hắn củng gật đầu, đang loay hoay với tách cà phê đắng ngét trước mặt… rin. G… ring… tiếng điện thoại vang lên dồn dập…

– Alo gì thế thiên…
– À tao có chuyện muốn nói cho mày nghe, không biết mày muốn nghe không…
– Củ cặc gì nói đi…
– À tao thấy bồ mày với thằng nào mới vào mướn phòng trọ nhà tao…

Chương trước Chương tiếp
Loading...