Chạy trốn

Chương 44



Phần 44

01/04/2012…

Tít tắc tít tắc… cây kim dài đè nhẹ lên cây kim ngắn kia chậm rãi, chầm chậm thật chậm. Ring… ring… ring… cái đồng hồ báo thức vang lên dồn dập, tôi bật dậy đập cái bốp lên cái đồng hồ để nó không reo như điên nữa, mưa vẫn còn rơi rã rít ngoài kia không ngớt, ấm áp, hạnh phúc quá. Tôi khẽ vuốt lấy mái tóc bồng bềnh theo từng nhịp thở đều đều của em, sao bao nhiêu đau đớn, anh tìm được em rồi tìm được thiên thần trong lòng anh rồi.

6h sáng…

Từng hạt mưa rơi không ngớt ngoài hiên, tôi mở mắt nhẹ nhìn lên trần nhà, cái quạt máy vẫn quay đều đều trên trần kia, tôi thả đôi chân mình xuống sàn nhà gỗ mát lạnh, tôi hôn nhẹ lên má em, người con gái của đời tôi, em vẫn thở đều đều trong giấc mơ nào đó, nhưng tôi đón rằng nó rất ngọt ngào, rất hạnh phúc nên mặc dù ngủ một nụ cười mãn nguyện lấp ló sau máy tóc đen bồng bềnh kia…

– Dậy… 6h rồi vợ tui ơi – tôi hôn nhẹ lên môi em…
– Oa… a… a… còn sớm mà, ngủ chút nữa đi mà – em ngáp dài…
– 6H rồi, hông tấm rữa ăn sáng gì hết à – tôi lắc lư cái má phụng phịu của em…
– Lạnh muốn chết, ngủ tí nữa đi thôi mà, nha nha – em nhỏng nhẽo bên tôi…
– Rồi ngủ đi, để đi làm đồ ăn sáng cho…

Khẽ cái cái mền màu cà phê sữa lên ngan ngực em rồi bước khẽ vào nhà tắm, hai cái bàn chãi đang chéo vào nhau, chắc hai cái này cũng lạnh lắm đây, đêm qua mưa to mà. Tôi vít nhẹ miếng kem PS rồi súc miệng, vệ sinh sạch sẽ tôi ôm lấy cái khăn lau lau cái đầu rồi bước xuống dưới nhà, từng bậc thang kêu lộp cộp khi tôi đi đến, cái thang này vào một năm trước tôi phải vất vả lắm mới bế em vào phòng được, nghĩ lại buồn cười thật cưới ngày nào không cưới, lại cưới ngay ngày cá tháng tư, trớ trêu thật mà. Vừa đi vừa cười khì tôi bắt nhẹ cái chão lên chiên lấy hai phần ốp la và mấy cái bánh mì đặt lên bàn…

6h30…

Tôi bước vội lên cầu thang em vẫn còn phì phò trong chăn ấm, tôi tiếng gần lại vã nhẹ vào đít em nhẹ một cái…

– Thức nhanh, ngủ quài xuống ăn sáng còn đi làm…
– A. A… ghét ghê…

Em bật dậy đục đục vào ngực tôi tỏ vẻ hờn dỗi, em thũng thẳng bước vào nhà tấm với cái bộ dạng giận hờn vô cớ, tôi gấp chăn gối lại ngay ngắn rồi xuống nhà đợi em…

9h sáng…

Đang ngồi gõ lọc cọc trong phòng thì một người khẽ gõ nhẹ cánh cửa cộc… cộc… cộc…

– Vào đi – tôi nói…

Một người con gái trong cái váy ôm người ngang đầu gối ôm sấp tài liều rồi bước vào.

– Anh ký hộ em – ánh mắt đưa tình khiến tôi rùng mình…
– Để đó đi, chút anh ký sao…

Tôi lại tiếp tục trầm ngâm khẻ cái điện thoại rung lên bần bật, một số điện thoại lạ hiện sau màn hình, tôi ngó xem rồi tắt… lại thêm một cuộc nữa…

– Alo xin lỗi ai vậy…
– Em là… đây, em vừa về nước, anh gặp em một chút được không…
– À em vừa về nước hả, anh bận quá…
– Một chút thôi được không hả anh, chỉ một chút thôi, ngày mai em phải về bển rồi…

Tôi im lặng một chút rồi… nói…

– Ừ… 1h chiều được không…
– Dạ được lại chỗ cũ nha…
– Ừ…

Thời gian lại tít tắc trôi qua… nhanh, sao thời gian hôm nay lại nhanh thế này thấm thoát đã 12h45, ánh nắng buổi trưa khẻ lọt qua ô cửa sổ kia, đang loay hoay một lúc thì tiếng đt vang lên…

“Ghi chú… 1h đi gặp… ở quán…”

Sặc sao nhanh vậy trời mới đây mà tới giờ rồi, tôi vội vạnh khoát cái áo vest màu đen thẳng thằng do em ủi hôm qua, tôi rời khỏi cái ghế tựa nhanh chân xuống nhà xe.

– Uã đi ăn hả anh Minh…

Tiếng thằng nhóc bảo vệ vang lên…

– Ừ anh đi công chuyện, gắng làm tốt nghe nhóc…
– Dạ em biết rồi…

Tôi lượn lờ trên con sh màu đen phóng vun vút đến điểm hẹn, nắng hài… đúng là sài gòn, lúc nào cũng đông đúc và chen chúc, khối bụi, tiếng mưu sinh của những người bán hàng rong, tiếng mấy người xe ôm cười khúc khích chia nhau từng đếu thuốc vừa lấy khỏi bao, ở cái nơi này đúng thật là nơi hỗn tạp nhất, mọi người sẵn sàng giẩm đạp lên nhau để đạt được thứ mình muốn mà chẳng bận tâm gì cả, đúng là cuộc đời mà. Thắng nhẹ lên bãi gữi xe trước cổng một quán cà phê khá đẹp, cởi cái nón bảo hiểm nực nội để vào cốp xe, tôi đẩy nhẹ cánh cửa bằng kính dày cộm kia vào, nguyên một cơn mát lạnh phả sâu vào người tôi, tôi hít thở một lúc rồi bước vào…

– Anh đặt bàn chưa – tiếng em phục vụ trẻ trung cất lên…
– À bàn 21 – tôi nói…
– Mời anh theo em…

Đi theo em phục vụ xinh xắn phỏng phao, tôi đi sâu vào trong quán, một gương mặt khá đẹp đang là trung tâm của cả quán, đó là em, em cũng chẳng thay đổi như ngày nào, vẫn cái nụ cười ngọt ngào đó, ánh mắt âu yếm nhìn tôi.

– Mời anh ngồi – em phục vụ nói…
– À cảm ơn em…

Tôi ngồi xuống trước em, em… lao vào ôm chầm lấy tôi oà khóc nức nở…

– Em nhớ anh lắm – từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống má em…
– Xem em kìa, phấn son lem luốc hết rồi kìa…

Tôi đẩy nhẹ em ra, lấy tay mình quẹt lấy nước mắt ướt đẫm trên gương mặt nhỏ…

– Em xin lỗi – giọng em ứ nghẹn…
– Ngốc quá cô, tự dưng xin lỗi – tôi cốc nhẹ lên đầu em…
– Hìhì… – em cười nhẹ…
– Định đưa thiệp hồng cho anh hã gì – tôi trêu nhỏ…
– Đưa cái đầu anh, người em muốn sống là anh chứ không phải ai khác…

Im lặng, tôi không tin sau bao nhiêu năm em vẫn còn yêu tôi sao, quá khứ rồi mà em sao em cứ ôm lấy quá khứ mà sống thế, sao em không thử quên anh mà đi tìm một người khác có thể chăm sóc em đi…

– Cá tháng 4 rồi đùa à – tôi cười nhẹ nói…
– Không, em nói thật đó…

Lại im lặng, không khí chợt nặng nề hơn, bao quanh lấy hai chúng tôi…

– Thôi, anh có vợ rồi – tôi gượng nói…
– Em biết…
– Vậy sao em lại nói đều đó…
– Vì em yêu anh vậy thôi…
– Thôi đi, sao em cứ ôm lấy quá khứ thế hả, sao em không mở cửa trái tim một lần để đón nhận người khác đi, anh đâu có đáng để em như vậy đâu.
– Mỡ cửa, sau mở cửa được hả anh, khi anh là người giữ cái chìa khóa đó hả? – Tiếng nấc của em khẽ vang lên trong gốc khuất…
– Nhưng… em cũng biết là chúng ta không thể mà – tôi vuốt nhẹ lấy má em…
– Ừm em biết chứ, anh trả lời em đi, anh còn yêu em không?

Em biết câu trả lời rồi mà, sao em lại còn hỏi nữa, tất nhiên là anh còn yêu em rồi, mối tình đầu thì sao anh quên được hả em, nhưng đó là quá khứ rồi mà em.

– Còn – tôi đáp…
– Ừm vậy thì được rồi – nhỏ nói…
– Được gì – tôi hỏi…
– Thì là anh vẫn còn yêu em…
– Ừ sao anh có thể quên – giọng tôi hạ xuống…
– Mà dạo này 2 vợ chồng sao rồi…
– Cũng bình thường thôi…
– Ừm nếu em là vợ anh, thì anh có yêu em như vậy không…
– Không…
– Tại sao?
– Vì em là em, còn cô ấy là cô ấy.
– Em biết trước anh sẽ là trả lời như thế mà…
– Biết sao em còn hỏi…

Tôi ngậm một miệng cà phê đắng ngét vào miệng, tôi hít nhẹ mội hơi vào và im lặng…

– Ừm, mà anh đói không – em hỏi…
– Ừ cũng đói…
– Vậy đi thôi…

Em đứng phắt dậy rồi nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi quán…

– Em làm gì vậy – tôi nghiêm giọng…
– Cho em ngày hôm nay nha anh…
– Nhưng anh…
– Chỉ hôm nay thôi, làm ơn đi…
– Ừ…

Tôi lấy con xe sh đen ra, đưa em cái nón bảo hiểm rồi hòa vào làn xe chen chút kia…

– Đi đâu giờ…
– Về nhà em đi…
– Chi? Vậy – tôi quay lại hỏi…
– Ừm thì em nấu cho anh ăn…
– Hã… giỡn à…
– Không giỡn đâu…

3h chiều…

– Ôm em đi – em ngước lên nhìn tôi…
– Anh không thể…
– Chỉ lần này thôi, một lần thôi…

Nói rồi em siết chặt lấy tôi, đôi môi mọng chính ngậm chặt lấy đôi môi thô ráp của tôi. Tôi khẽ đẩy nhẹ em ra nhưng… sao tâm trí muốn thế, mà đôi bàn tay này lại siết chặt em vào lòng thế này, minh mày đang làm gì vậy? Thằng khốn nạn tỉnh lại coi. Lương tâm dằn vặt nhưng sao đôi môi cứ quyện chặt vào nhau, đôi tay thô siết em vào lòng, từng cái cúc áo nhẹ nhàng được cởi ra, và rồi cả cái quần tây cũng được em cởi ra và… hai cơ thể trần trụi hòa quyện vào nhau, từng hơi ấm của hai cơ thể từng chút làm nóng cả căn phòng lên… thêm một lần nữa tôi lại ngủ bên em…

6h chiều…

Mặt trời khẽ lặn sau những toà nhà chọc trời kia, màn đêm buông xuống bao trùm tất cả, tôi giật mình sao cuộc ân ái với em, đúng là khốn nạn thật mà, đốt một điếu thuốc khẽ rít sâu vào trong lòng phổi, mùi khỏi mơn mác lan tỏa cả căn phòng, em nằm bên tôi, bờ vai gày run run vì lạnh tôi kéo nhẹ cái chăn lên vai em và mặc đồ vào sao khi điếu thuốc cháy rụi xuống mặt đất.

– Anh về à – em Nắm lấy tay áo tôi…
– Ừ anh về…
– Em quay phim rồi đó, nếu anh bỏ em, em sẽ tung lên mạng…

Đùa với tôi chắc, tôi đứng im bặt quay lại, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, không khí im lặng đáng sợ bao trùm cả căn phòng…

– Nhìn cái bản mặt kìa, em đùa đó – nhỏ cười khì…
– Ừ – tôi thở vào…

Tôi bước chậm rãi ra cánh cửa kia, mở nhẹ cánh cửa ra và bước ra ngoài thì một câu nói khiến tôi đau đớn…

– Hạnh phúc anh nhé, em mãi yêu anh…
– Ừ cảm ơn em…

6h30…

Tôi lao đi vun vút trên mặt đường, từng vũng nước bị xé toạt ra hai bên đường, hôm nay là kỷ niệm 1 năm chúng tôi lấy nhau, mà tôi lại làm cái đều khốn nạn đó, trớ trêu thật mà. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã kết thúc rồi, người con gái tôi yêu nhất bây giờ là em, người hy sinh quá nhiều vì tôi. Tôi thắng cái két trước một shop đồ khá to, và khá sang trọng, tôi bước nhẹ vào một đứa nhân viên chạy lon ton lại chào hỏi…

– Tụi em có thể giúp gì cho anh…
– Ừ anh cần mua một cái váy nữ – tôi ấp úng…
– Tặng vợ hả hihi…

Ặc có nói gì đâu mà nó biết trời không lẽ con nhỏ này thấy được những gì tôi nghĩ sao hả trời, nguy hiểm quá.

– Ờ… ừ… ờ… – tôi gãi gãi đầu…
– Nhìn mặt anh ngố quá…

Úi cái đệch bản mặt tôi mà nó dám chửi ngố hã trời, chắc đánh tét đích con này quá, quá lắm rồi…

– Lấy cái này đi anh…

Con nhỏ đưa tôi một cái váy màu hồng điệu đà, sao nó biết em thích màu hồng mà lấy ngây chóc vậy trời, tôi há hốc nhìn cứng đờ, chuyện gì chứ, chứ ba cái chuyện mua đồ cho con gái là tôi ngu bỏ mẹ luôn…

Tôi cằm rồi ươm ướm vô người mình, không biết có vừa với em hông nữa…

– Không vừa đổi được hông em – tôi hỏi…

Lần đầu tiên tôi hỏi một câu ngu đéo tả nỏi, con nhỏ đó bịt miệng cười khúc khích nhìn tôi…

– Anh dễ thương vậy nên mới cho đó…
– Ờ vậy lấy cho anh cái này đi =.=’

Con nhỏ lăng tăng ôm cái váy rồi chạy lại quày thu tiền nói nói gì với con nhỏ kia, rồi chỉ tôi, cả đám cười rần lên, khiến tôi muốn đào cái lỗ mà úp mặt xuống đất mà trốn quá trời ơi, sao số con khổ vậy trời. Ôm lấy cái váy được bọc cẩn thận chạy ngay về nhà, đây rồi, ngôi nhà hạnh phúc của tôi đây rồi. Tắt máy dẫn xe vào, là thấy cái bản mặt trù ụ của em, chắc là nói tôi quên ngày này rồi, tôi khẻ chạy lại ôm ngang hông em khẽ nói…

– Anh hết yêu em rồi – tôi cười…

Em im phắt lườm lườm tôi…

– Ly dị nghe, cái váy này tặng cho người khác đó…

Tôi chìa cái váy ra đưa cho em, em lườm lườm tôi rồi nói…

– Em cũng hết yêu anh rồi…
– Đùa đó…

Nhỏ siết chặt lấy tôi cười khúc khích, nói vậy thôi em là người con gái mà anh nguyện sống trọn đời đó cô vợ ngốc của tôi ạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...