Chạy trốn
Chương 43
Rầm… một ánh sáng xé toạt bầu trời, tách cà phê đang cầm trên tay rôi cái bóp xuống mặt sàng, thứ chất lỏng màu đen chảy dài trên sàn, tim tôi chợt nhức nhói, em buôn thả thế nào sao, em đối sữ anh như vậy sao, không! Em là của tôi, thân xác em là của tôi, trái tim em phải thuộc về tôi, tôi sẽ làm, tôi sẽ làm tất cả để chiếm lấy em, không thằng nào, không người nào có thể cướp em ra khỏi tôi, Không!
Mưa rơi, lột độp trên hiên nhà, bốp… cái đt va vào tường tạo nên một âm thanh nhức óc, tôi lao trên con xe của mình 60… 70… 80… 90km/h làn nước bắn chéo ra hai bên đường, gió thổi rát mặt, nhưng mặt kệ, tôi lướt ngày một nhanh tiếng động cơ một lớn, tiếng chửi bới văng vẳng phía sau tôi. Em phải là của tôi, phải là của tôi. KÉT… T… tiếng ma sát của bánh xe vơi mặt đường vang lên, tôi chạy thật nhanh vào nhà trọ, thằng Thiên đang đứng loay hoay trước cửa dường như nó sẽ biết tôi tới đây…
– Phòng 5…
Chỉ cần vỏn vẹn hay từ đó, tôi lao thật nhanh như con thú điên đến đó, trước mắt là cánh cửa bằng gổ he hé, tôi gòng mình đạp một cái… rầm… ổ khóa gãy ga làm cánh cửa va vào tường một cái bóp. Nhỏ… nhỏ hay bàn tay nhỏ đan xen vào nhau, tôi nhìn nhỏ cười mỉa mai, cười thật lớn, người con gái tôi yêu đây sao, người con gái cùng tôi hẹn ướt đây sao.
Trong phòng chỉ có nhỏ, còn thằng đó đâu, tiếng nước róc rách trong kia, cánh cửa hé mở thằng đó quấn khăn tắm cười mang trá bước ra, thật sao… chuyện này là thật sao. Hai tay tôi nắm chặt, máu chảy hừng hực dồn về óc, tay, hai con mắt đục ngầu màu máu, hàng răng ngiến vào nhau kêu ken két, tôi chạy vào kéo nhỏ ra…
– Đi theo tao – tôi hét lên…
– Không, liên quan gì tao phải đi theo mày, tao muốn làm gì là chuyện của tao không phải của mày – nhỏ nói…
– Muốn làm gì hả, muốn làm đàn bà cho thằng đó à…
Bốppppp, nguyên một cú tát ngay vào gương mặt ngây thơ đó, trên làn da mịn màng im hằng 5 ngón tay trên đó…
– Phải tao muốn làm đàn bà đó…
“Muốn làm đàn bà”, từng câu chữ khắc sâu vào tim tôi, tôi đã từng, tôi đã từng nghe những từ này, đau đớn làm sao, tuyệt vọng làm sau, ai có thể ngờ thời gian trôi qua, và bây giờ tôi lại nghe được những từ đó, những từ mà khiến tôi tan nát trái tim ở mối tình đầu. Khiến tôi phải chạy trốn, khiến tôi phải lẫn tránh cái sự thật quá phũ phàng, giờ lại thêm một người con gái nữa nói với tôi câu đó sao, nó thật dễ nói đến thế sao, mưa một to, căn phòng im phắt, tiếng vỡ vụn của con tim, tiếng nước mắt rơi xuống đất, và tiếng máu chảy…
– Đụ má làm gì đó thằng chó – cái thằng mồng gà hét lên…
Mày đây rồi thằng chó, mày dám cướp em khỏi tay tao, và mày định cướp đi sự trong trắng của người tao yêu, mày sẽ trả giá, mày phải nhận hậu quả khi mày dám đụng vào người con gái tao yêu. Hắn ngiếng chặt răng kêu ken két, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào đối phương, hắn nhanh tay chụp lấy cái bình bằng sứ đặt trên tủ… và… bốp… một âm thanh nghe đau đớn vang lên, thằng đó ôm đầu ngả khuỵ xuống nền gạch, máu chảy ướt đẩm ra, và trên tay hắn cũng chảy máu, máu rơi không phải vì mánh sử khứa vào tay, mà là do câu nói của em dành cho hắn.
Hắn sốc em dậy lôi em ra ngoài sân, nước mắt em rơi ướt át lấy hàn mi, em sợ sệt từng bước chân không vững, từng bước chân hối hả, thằng thiên đứng đó nhìn hắn, và chắt lần đầu tiên nó thấy một thằng xông vào phòng trọ đánh người và kéo cô gái đi, nó đứng ngơ ngác nhìn hắn, hắn nhìn thằng thiên và nói một câu vỏn vẹn…
– Đập chết mẹ thằng đó cho tao, thằng nào tới cứu nó đập luôn…
Nói xong hắn lôi em ra ngoài cửa, mưa vẫn rơi nãy giờ, mưa hòa vào nước mắt của hắn, và của em.
– Lên xe con đỉ – hắn hét lên…
Nhỏ sợ sệt ngồi đằng sau hắn không dám nói nữa lời, tiếng la hét và chửi bới mỏi khi xe hắn lướt qua, lạnh lẽo, nóng giận, trống rỗng, mất phương hướng là những thứ đang trong người hắn ta, nhưng mục đích hiện giờ của hắn chính là “Biến Nhỏ Thành Người Đàn Bà Của Hắn” tiếng xe vang lên ngày một lớn, gió thổi mạnh muốn xé toạt gương mặt hắn, nhưng hắn lại làm ngược những đều đó, xe hắn lao càng lúc càng nhanh. Két… t… t… t… căn nhà màu xanh của hắn đang ở, đó một chút nữa thôi một chút nữa, em sẽ là người đàn bà của tôi, một chút thôi… chạy thẳng vào nhà, rầm… thêm một ngọn sét lại vang lên, nhưng tôi mặt kệ, tôi thách ông đó, có giỏi thì xuống ngăn thằng này đi, đừng có ở đó mà định đoạt cuộc đời của tôi. Nhỏ dằn tay tôi ra và hét…
– Thả tao ra thằng khốn nạn…
– Mày nói mày muốn làm đàn bà mà, để tao sẽ làm đều đó cho mày…
Lột phăng cái áo ướt mem bởi mưa, và máu lúc nãy, tôi lao đến em vật em xuống nền nhà lạnh lẽo, từng nụ hôn gượng ép dành cho em, em đạp tôi văng ra, đầu tôi đập xuống đấp một cái binh… nhiêu đó nó vẫn chưa đủ để ngăn được sự mù quán trong tôi, em phải là của tôi, phải là của tôi. Em đứng dậy chạy ra, tôi với tay chụp lấy bàn chân nhỏ nhắn đang cố vùng vẫy kia, bắt được em rồi, em không thể chạy đâu, không đâu. Tôi ôm chặt lấy em tiến vào phòng, em bấu chặt lấy lưng tôi mà càu cấu, lưng tôi rát rạt vị những vết cào sướt của em, nhưng thôi em chẳng có thể ngăn anh được đâu…
– Mỹ anh, anh yêu em, anh yêu em…
Tôi xé toạt cái áo sơ mi màu nâu sẫm của nhỏ ra, cái bầu ngực trắng trẻo, hai đầu ti màu hồng đang nhấp nhô sao từng hơi thở gấp gáp của em, thêm một cú đạp vào bụng tôi, nhưng nó chẳng có ích gì đâu, tôi ngậm chặt lấy miệng em, tiếp tục những nụ hôn gượng ép, em vùng dậy và chạy nhưng em sao có thể chống lại một thằng đàn ông kia, tôi cởi quần jean em quăng xuống đất, bây giờ nguyên cơ thể mà tôi thề với lòng không bao giờ chạm đến đang phơi trần trước con mắt tôi, tiếng nấc của em vang lên từng giọt lê lăn dài trên má, Mỹ Anh, anh xin lỗi, anh hết cách rồi chỉ còn cách này anh mới có thể giữ em bên anh thôi anh xin lỗi.
Đôi môi thô ráp mơn trớn khắp cơ thể đó, làn da trắng mịn, hai bầu vú đang săn chắc đang nhấp nhô theo từng nhịp thở sau tiếng khóc, tôi mặc kệ những tiếng nất kia, đều quan trọng nhất bây giờ chính là biến em thật nhanh trở thành người đàn bà của tôi. Tôi ngậm chặt lấy bầu vú căn đầy nhựa sống đó, từng có đạp từng có ngắt đã ngưng mà thay vào đó là những âm thanh của dục vọng, của tình yêu mất phương hướng, đôi tay thô di chuyển nhè nhẹ khắp cơ thể em, tuột nhẹ cái quần lót màu đen tội lỗi kia xuống tận gót chân, tôi rời khỏi cái bầu ngực đang cương cứng kia, tôi ngậm chặt lấy bướm em, thật lạ con bướm này thật khác, nó không chỉ đem lại cho tôi sự thích thú như bao người khác mà một thứ gì đó lạ lẫm, và quen thuộc, chắc có phải là do tôi đang chiếm đoạt em nên có cái cảm giác tội lỗi kia không, theo từng tiếng rên là những giọt nước mắt khô cạn.
Tôi mút chặt lấy con bướm kia cái lưỡi đầy ma quái luồn lách qua bao nếp thịt em, liếm vòng quanh cái hột đang cương cướng trên bướm tôi mút rồi cắn nhẹ. Em gòng mình rên rỉ theo từng nhịp thở đê mê, ngoài kia là mưa, bên trong căn phòng tối tâm đê mê cũng là mưa, mưa này thật khác lạ, nó có vị mặn của ghen tuông, mặn của sự giận dữ, và vị mặn của tội lỗi.
Hả hê với bướm em tôi ngước lên nhìn, đôi hàn mi ngấn lệ, đôi mắt căm hờn. Đau đớn, tuổi nhục, dục vọng, tội lỗi, nước mắt, là những thứ tôi đã gây ra cho em sao, tôi vì một chút không kiểm soát bản thân đã lấy đi cái sự trong trắng em sao, minh mày còn cơ hội cuối đó, dừng lại đi, mày quên lời hứa ngày xưa sao, mày quên sao, mày hứa sẽ giữ gìn cơ thế này mà, sao giờ lại chính bàn tay mày đạp đổ tất cả những thứ mày gầy dựng sao, tỉnh lại đi nhìn đôi mắt em đi, mày không thấy sao.
Mày không thấy thân hình kia đang mời gọi mày sau, mày chiếm đoạt em đi, đừng để em phải rời xa mày, đây là con đường cuối cùng của mày đó, mày không làm thì mai đâu, sẽ có người khác cướp lấy đó, quên đi cái đạo đức giả tạo của mày đi, hãy sống đúng với bản chất của mày đi, giờ không có ai ngăn cản được mày đâu. Và cuối cùng dục vọng thắng, dục vọng đưa tôi về bóng tối, đưa tôi về bản chất thật của tôi.
– Mỹ anh, anh yêu em, đừng bao giờ xa anh…
Hự… Rầm thêm một tiếng sét vang lên rạch nát bầu trời, và nó cũng như tôi vừa xé bỏ sự trong trắng của em…
– Đa… u… quá… a. Â…
Em bấu chặt lấy lưng tôi, em cào xé lưng tôi, máu nhỏ giọt đau đớn, nhưng cái cơn đau nhỏ trên da thịt tôi chẳng bao giờ thấm thía bằng cơn đau của em, đau về thể xác, đau về tâm hồn. Mỹ Anh, em đã là người đàn bà của anh, không ai có thể cướp em đi một lần nữa, anh thề rằng anh sẽ lo lắng cho em, anh sẽ mang lại những đều tốt đẹp nhất trên thế gian này cho em.
Hàng mi ướt đẫm vì nước mắt, em nhìn sâu vào tôi bằng đôi mắt kia, em hận anh phải không mỹ anh, em cứ hận anh đi, em ghét anh đi, em cứ làm đều gì em muốn. Anh hết cách rồi, anh chỉ còn cướp đi sự trong trắng của em, để em không bao giờ có thể vuột khỏi bàn tay anh. Cơn đau dường như đã giảm xuống, máu rĩ ra từ bướm em cũng đã ngừng.
Tôi nhấp nhẹ để mang lại cho em cái cảm giác sung sướng, không thô bạo, không đau đớn. Mà là một sự bình yên nhẹ nhàng, từng cú nhấp vào thay cho lời nói Anh Yêu Em, em quấn chặt lấy lưng tôi, tôi ôm siết em sâu vào lòng, từng nhịp thở phả đều vào nhau, hai cơ thể ấm áp lạnh te, quấn vào nhau sau làn mưa, tôi ngậm lấy đôi môi mềm mại em từng nụ hôn ngọt ngào, em không còn chống cự nữa, mà giờ đây em cũng quấn chặt vào tôi, hai cơ thể hòa tan vào không khí đê mê, quên đi em, quên đi những gì đã xảy ra, em chỉ cần biết người con gái anh yêu nhất chính là em. Và rồi khoái cảm vươn tới nơi cao nhất của những bậc thanh, tôi bắn tất cả vào trong em, giận hờn, ghen tuông, đau đớn, yêu thương, tủi nhục, tội lỗi, từng dòng trắng đục hòa tan vào cái thứ màu đỏ kia. Mưa ngừng rơi, và nước mắt em cũng đã ngừng chảy.
– Mỹ anh à, em có biết những đều em làm anh đau lắm không…
Em im lặng nhìn tôi đôi hàng mi khô nước mắt…
– Em nói gì đi, đừng im lặng nếu em muốn anh tự sát ngay lúc này, thì anh sẽ làm…
– Được nếu anh làm thì em sẽ tha thứ cho anh.
Cuối cùng em cũng đã cất giọng, nhưng câu nói này là câu nói khiến tôi chết lặng không cất thành lời. Tôi im lặng một lúc rồi chạy đi, tôi ôm lấy hai cái khung hình khởi đầu cho tất cả, tôi để nó xếp tròng lên nhau trước mặt em, tay tôi cầm chặt cây dao bấm, em nhìn tôi ngơ ngác, em vẫn chưa hiểu tôi đang định làm gì và roẹt… âm thanh da thịt bị khứa ra khiến toàn thân tôi ê buốt, máu chảy ra từ cổ tay tôi và rơi xuống thẳng hai khung hình uá màu…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Máu chảy dài từ cổ tay xuống, nếu máu này có thể rửa sạch được tội lỗi tôi vừa gây ra thì cứ chảy hết đi, nếu máu này có thể xoa dịu vết thương tôi gây ra cho nhỏ, thì xin đừng ngừng lại. Máu ướt đẫm cải hai khung hình, mùi tanh bắt đầu hắt lên từng đợt, đầu óc tôi bắt đầu mờ dần và mờ, tôi cố gượng mỡ thật to đôi mắt của mình để nhìn nhỏ lần cuối.
Gương mặt nhỏ hốt hoảng, hai bờ mi lại tiếp tục ngấn nước mắt, đều tôi làm lại khiến nhỏ khóc sao? Tại sao lúc này tôi làm bất cứ chuyện gì cũng khiến những người con gái tôi yêu đều phải khóc vậy. Trời ơi tôi phải làm sao để không một ai phải khóc đây, ai cho tôi câu trả lời đi, ai cho tôi biết đi, nhỏ chạy lại đôi bàn tay nắm lấy cổ tay tôi để máu ngừng chảy, nhưng sau máu lại cứ chãy quài thế, nhỏ khóc, từng giọt lệ lại rơi hòa vào máu.
– Dừng lại đi, dừng lại – nhỏ hét lên…
– Không, anh có lỗi anh phải chuộc lỗi – tôi cố gượng nói…
– Chuộc cái gì, anh lấy đi sự trong trắng của em, rồi phũ nhận sao? Hã hã – em tán vào mặt tôi…
Máu nhiễu lõn tõn trên hai khung hình, tôi dần dần kiệt sức và mất dần ý thức, có lẽ tới lúc rồi, tới lúc tôi xuống địa ngục để đền tội rồi. Đến lúc rồi…
– Tỉnh lại, anh không được ngủ, tỉnh lại coi…
Tôi cảm nhận được một ai đó đang nắm chặt lấy tay tôi và khóc, nước mắt người đó rơi ướt hết cả gương mặt tôi, bóng tối đang bao trùm nơi đây, bóng tối là những thứ mà bây giờ mà tôi thấy được…
– Gắng lên, xe sắp tới rồi…
Tiếng hụ của chiếc xe cứu thương vang lên dồn dập, và mưa lại rơi, đâu phải mưa rơi ngoài hiên, đâu phải cơn mưa như thường ngày. Mà đó là cơn mưa bởi nước mắt của nhỏ, từng giọt nước mắt khiến lòng ai se thắt lại, tiếng nấc của nhỏ ngày một lớn, ai?? Mái tóc nhỏ bay lòa xòa trong gió, đôi vai run rẩy theo từng tiếng nấc, nhỏ à đừng khóc nữa, đừng khóc vì thằng khốn nạn như anh, anh chỉ biết mang đau đớn cho em thôi, có bao giờ anh đem lại hạnh phúc cho em đâu, cười đi em phải vui chứ, phải vui khi thấy anh đang cận kề cái chết nè, nếu anh đi qua bên thế giới u ám kia, thì em hãy cười anh bên em, anh sẽ che chở và bảo vệ em, mặc dù đôi vai gầy này không to lớn, nhưng cũng đủ vững để em tựa vào mà.
Cánh đồng rộng lớn mênh mang, từng bông luá phập phềnh theo gió, mùi hương mạ non thấp thoáng đâu đây, ánh sáng le lõi của mặt trời bao trùm tất cả cánh đồng, gió mơn man mùi hoa và cỏ. Đâu đó nhè nhẹ trên cánh đồng một cô gái đung đưa trên thảm cỏ xanh mướt…
– Sao tới đây nữa rồi – cô gái hỏi hắn…
– Không biết – hắn đáp…
– Suốt ngày cái gì cũng không biết, lúc trước hứa với vợ cái gì quên rồi à…
– Hứa cái gì…
– Hứa là sẽ bảo vệ người mình yêu, mà giờ lại ở cái xó này…
– Có à…
– Ừ có sao hông, thôi về đi nhìn thấy không…
Cô gái chỉ lên bầu trời xanh ngắt kia, cái gì đang diễn ra thế bầu trời xanh ngắt thì sao lại mưa, mà cơn mưa này thật lạ sao có vị mặn vậy nè…
– Mưa gì ngộ vậy – hắn hỏi…
– Mưa nước mắt chứ mưa gì – cô gái trả lời…
– Điên, làm gì có mưa nước mắt bao giờ – hắn cốc nhẹ lên đầu cô…
– Sao không, kìa…
Hắn ngước nhìn theo ngón tay của cô, khung cảnh bắt đầu vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ, hình ảnh cô gái đó cũng tan nhẹ vào hư vô, nhấp nháy đôi mắt, một thứ gì đó màu đen đang phủ lấy gương mặt tôi, cảm giác đau rát từ cổ tay truyền về từng đợt. Cố vén cái thứ màu đen đó ra sang một bên, ai? Đây, ai lại có gương mặt trẻ con thế nào, một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm truyền về, Tội lỗi là cái cảm giác khi tôi nhận ra người đó là ai, là Mỹ Anh. Sao nhỏ lại nằm ở đây, còn tôi đang ở đâu đây, tong… tong… bình nước biển nhỏ từng dọt theo ống truyền dịch vào tay tôi, cánh cửa căn phòng hé mở, một vị bác sĩ từ tốn bước vào, nụ cười đầy hiền hậu và cái giọng ấm áp truyền cảm…
– Thấy sao rồi cháu – vị bác sĩ nhẹ nhàng hỏi…
– Dạ cũng đỡ rồi – tôi cố nói nhỏ không làm nhỏ khóc…
– Ừm tốt, mà cô cậu giờ cũng dữ quá ha, yêu đương rồi tự tữ nữa cũng dữ thật – ông bác sĩ cười khì…
Tôi im lặng, làm sao tôi có thể đáp lại đây tự tữ có lẽ là lựa chọn đúng chăng, nó có khiến nhỏ vui hơn không, khiến nhỏ nhẹ nhỏm, hay là khiến nhỏ lại khóc, khiến nhỏ phải đau đớn hay một thứ gì khác.
– Thôi nằm nghỉ đi, mà nói nè cháu, gắng giữ người con gái này nghe, khóc suốt đêm đó vì cháu đó…
Nhỏ khóc suốt đêm qua vì tôi sao, sao nhỏ lại khờ như vậy, nhỏ quá tốt bụng, nhỏ sẵn sàng tha thứ cho tôi dễ dàng như vậy sao? Làm sao tôi có thể đối diện trước lòng nhân ái quá to lớn như vậy của nhỏ đây, nhỏ đã quá khổ vì tôi rồi, tôi phải làm gì để mang lại hạnh phúc cho nhỏ đây.
Tiếng chim khẽ hót nhẹ ngoài ô cửa sổ uá màu vì năm tháng, tiếng bóp kèn tin… tin… của những thứ âm thanh hổn tạp dưới đường, từng dòng xe nối đuôi nhau chạy hối hả. Bên trong đây thật tĩnh lặng, tiếng quạt máy ro rro quay đều trên trần nhà, mùi sát trùng quen thuộc đặc trưng ở bệnh viện, từng hạt nắng khẻ tạc qua ô cửa gọi xuống giường.
Nhỏ nằm gối đầu trên ngực tôi, hai hàng mi vẫn còn ướt đẫm vì nước mắt, hai con mắt sưng húp vì khóc, và không ngủ. Anh đâu xứng đáng để em hy sinh như vậy đâu Mỹ Anh, anh không xứng đánh, cố gượng cầm cuốn sổ che nắng cho nhỏ, nhỏ vẫn nằm liêm diêm trên ngực tôi, tiếng thở phì phò vang lên nhẹ nhàng, Mỹ Anh à em đẹp lắm, nếu ai nhìn vào đôi ta thì họ đều nói vỏn vẹn một câu…
“Anh không xứng với người con gái như Em”
Quá đơn giản phải không em, người ta nói đúng đó, anh sao có thể xứng đáng với em, sao có thể làm được, anh thậm chỉ còn không có thể đưa đôi vai gầy cho em tựa, không thể bảo vệ em, không thể lau khô giọt nước mắt cho em. Mà anh toàn phải khiến em lo lắng, đau đớn, tủi nhục, và chuyện khốn nạn nhất mà anh đã làm, anh làm sao để có thể xứng đáng trước tình cảm của em đây hả Mỹ Anh.
Nhỏ khẽ cựa mình, đôi hàn mi khẽ nhấp nháy nhìn tôi đâm đâm, bốp… nguyên một cú tán ngay thẳng vào mặt tôi…
– Đây là tội anh lấy sự trong trắng của tôi…
Tôi im lặng cái tán đó không đủ bù đắp cho lỗi lầm mà tôi gây ra cho em… bốp…
– Đây là cái tội cướp sự trong trắng tôi rồi phũ nhận…
Thêm một cái tán nữa, em nói đúng đó Mỹ Anh, anh đúng là một thằng hèn thật sự mà… bốp…
– Đây là tôi mà anh khiến tôi phải khóc…
Nữa đi Mỹ Anh, đánh anh đi, anh xứng đáng như vậy mà, rất nhiều, nhỏ tán tôi rất nhiều cái và rất nhiều điều, cứ mỗi cú tán là một giọt lệ của nhỏ tuôn rơi vì tôi. Minh mày đúng là thằng khốn nạn mà, nhỏ ngừng đánh và nhìn sâu vào mắt tôi, sao? Tại sao em lại ngừng nhiêu đó chưa đủ mà, nhiêu đó vẫn chưa đủ để anh có thể bù đắp cho em, chắc có lẽ cuộc đời này nó sẽ được dùng để trả nợ cho em rồi đó Mỹ Anh à…
– Hứa đi, hứa là không bao giờ làm cái điều ngu ngốc đó nữa đi – nhỏ nói…
– Anh hứa… sa… a…
Nhỏ ôm siết chặt lấy tôi từng hơi ấm, từng tiếng nấc vang vọng lên trong căn phòng, và lúc đó tôi đâu biết rằng có một nụ cười trong nước mắt đằng sau cánh cửa kia…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Siết chặt nhỏ trong vòng tay này dù có đau đớn, dù có đau đớn cách mấy thì anh không để vuột em khỏi đôi bàn tay thô kệch này đâu, chỉ đơn giản là anh quá yêu em thôi Mỹ Anh à, đừng khóc, đừng buồn gì em nhé, giờ anh ở cạnh em rồi, anh sẽ không để bất cứ giọt lệ nào tiếp tục rơi ra nữa, cười đi em, cười như những bông hoa kia, em sẽ được sưởi ấm dưới ánh nắng của mặt trời chứ không phải một cái ấm áp vô tình giả tạo.
Tiếng xì xào ngoài cửa ngày một gần, tiếng lạch cạch của cánh cửa, tiếng nói, tiếng cười, âm thanh lo lắng, hụt hẫn, tạo nên một âm thanh hổn tạp. Vài bóng người bước vào, thằng thành, thằng thiên, và nhỏ Quyên… mắt nhỏ quyên đỏ hoe đi, nhỏ vừa khóc sao, ai lại làm nhỏ khóc vậy, có phải là thằng này không…
– Ê khoẽ chưa mạy – giọng thằng thành len lỗi vào…
– Rồi – tôi nhẹ nhàng nói…
– Đu má cũng gan dữ hé, tao sợ mày rồi đó minh – thằng thiên cất giọng…
Nhỏ quyên gom góm nướt mắt khẽ ngồi cạnh tôi, đôi bàn tay nhỏ vuốt nhẹ lên đôi tay thô ráp, nhỏ không nói gì cả, chỉ khẽ cười mỉm rồi lại im lặng.
– Mỹ anh về đi – tôi nói…
– Hông, về chi, về rồi ai lo cho Minh – nhỏ nói…
– Về tắm rửa nghỉ ngơi đi, tui ở ên cũng được mà – tôi gượng chút sức lực nói…
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết, bây giờ có về không? – Tôi nghiêm giọng…
– Ừa, cái đồ thấy ghét – nhỏ bẹo vào hông tôi…
– Thành mày đưa nhỏ về dùm tao…
– Ừ ngỉ đi, để tao đưa nó về rồi qua thăm mày sau…
Hình ảnh của nhỏ mờ dần sau cánh cửa kia, từng tiếng động nhỏ dần nhỏ dần theo tiếng bước chân của nhỏ bước xa. Trong phòng chỉ còn nhỏ quyên, thằng thiên và tôi, cả bầu không khí chỉ là sự im lặng…
– Cái cửa đó bao nhiêu, để tao trả – tôi nói…
– Khỏi mày, anh em tính toán làm con cặc gì – nó nói…
– Đm làm vậy kỳ lắm…
– Kỳ cặc gì, cho tao mở mang tằm mắt coi như huề đi – nó cười ha hả…
– Ừ vậy cũng được…
– Đồ ăn tao để trên bàn đó, tao có việc về trước nghe…
– Việc đéo gì, gái gú nói mẹ cho rồi tao hiểu mày quá mà – tôi đấm nhẹ vào tay nó…
– Keke thôi tao về à…
Cuối cùng căn phòng lại chìm vào trong tĩnh lặng, chỉ còn tôi và nhỏ, hai hàng lệ nhỏ ngấn nước, nhỏ quẹt nước mắt rồi cười, tôi lau lấy từng giọt nước mắt trên đôi hàng mi đó.
– Sao lại khóc…
– Chừng nào em có thể có được những đều mà anh làm cho mỹ anh nhỉ…
Im lặng… và im lặng… tôi không thể trả lời câu hỏi của nhỏ, khi nào à? Anh làm sao trả lời câu hỏi của em đây Quyên. Anh không biết anh không biết, nhỏ cười rồi cóc nhẹ lên đầu tôi…
– Nói chơi đó, quên đi…
Nói chơi sao hả em, anh đâu phải là một thằng ngu đến nổi không biết phân biệt được câu nói đùa và sự thật sao? Anh xin lỗi, anh bây giờ rối lắm em à, thời gian nó sẽ trả lời câu hỏi đó cho em thôi.
– Đói bụng không, ăn cháo ha…
Nhỏ hỏi tôi, tôi cũng khẻ gật đầu nhẹ để thay từ ừ, từng hơi nóng pha phả vào không gian tĩnh lặng, lúc nào tôi nằm nhìn nhỏ, sao? Tim tôi nó lại đập nhanh vậy, sao tim tôi lại loạn nhịp khi thấy cái vẻ dịu dàng, ân cần chu đáo của nhỏ thế này. Ai cho tôi biết là tôi đang cần thứ gì đi, trả lời đi. Đôi môi múm mĩm thổi nhẹ làm nguội đi muỗng cháo nóng hực kia, từng cữ chỉ quá nhẹ nhàng, sao nhỏ lại hy sinh cho tôi nhiều như vậy, tôi có đáng được hưởng những đều tốt đẹp này đâu, tôi không xứng không xứng, ông trời ơi, ông tạo ra một người hoàn hảo để chăm sóc cho nhỏ đi, xin đừng để những giọt nước mắt của nhỏ đừng bao giờ rơi nữa, những ký ức chợt uà về, và tôi nhớ rằng cái ngày mưa đó, chính nhỏ là người đưa tôi về…
– Quyên…
Nhỏ đang loay hoay dọn dẹp khi nghe tôi kêu thì giật nhẹ quay lại cười…
– Gì zạ – sao giọng của nhỏ dịu dàng quá vậy…
– Bữa đó, quyên đưa tui về phải không? – Tôi im lặng một chút rồi hỏi…
Dường như câu hỏi đó của tôi xuyên thẳng vào tim nhỏ, nhỏ giật thót rớt cái tô bằng inox leng keng xuống nền, nhỏ lúi húi ngồi xuống nhặt lên và rồi nhỏ tránh tôi, đôi mắt nhỏ đã nói lên hết tất cả rồi, không cần phải nói dối đâu quyên à…
– Đưa về gì? Bệnh rồi nói sãn hả – nhỏ luống cuống…
– Trả lời đi, có phải người đó là quyên không? – Tôi nghiêm giọng…
Nhỏ im lặng, và nhỏ vẫn cố nói dối tôi…
– Chắc nhầm ai rồi đó – sao nhỏ lại nói vậy…
Tôi bức ống truyền dịch ra, đau nhói, nhưng tôi vẫn gượng người chạy đến ôm siết chặt nhỏ vào lòng, nhỏ đứng im bặt nhìn tôi rồi xô tôi ra…
– Có phải người đêm đó là quyên không, phải không – tôi hét lên…
– Không! Minh nhầm người rồi…
Đau đớn sao nhỏ lại lừa tôi, tôi tiếp tục quấn chặt nhỏ vào lòng, đôi môi thô ráp hấp tấp ngậm chặt lấy đôi môi kia, mềm mại ướt át.
– Có phải anh đã làm đều khốn nạn đó không – tôi hét lên…
– Không phải, không phải – nhỏ vẫn phủ nhận…
– Anh biết người đêm đó là em mà, sao em lại nói không phải tại sao?
Đôi tay thô ôm chằm lấy nhỏ, từng nụ hôn chìm đắm trong mê say và tội lỗi, ai cho tôi biết đều tôi làm có phải là đúng không…