Chạy trốn
Chương 48
Vừa tan học là tôi xách xe chạy qua nhà nhỏ mỹ anh ngay lập tức, đơn giản là bữa hổm thi ai lạnh hơn với tôi mấy bữa trước, tay cầm bọc thuốc tay cầm lái phi vun vút trên đường để đến nhà nhỏ, thắng cái kịt lại trước nhà nhỏ vội bấm chuông… bính… bong… b. Ính… bong… một bóng người thanh thanh chạy ra mở cửa, ai thế nhỉ người này sau giống nhỏ y như khuôn nhỉ chắc là mẹ nhỏ rồi…
– Dạ con chào cô… – tôi lễ phép thưa…
– Ừm con tìm ai…
– Dạ con là bạn của mỹ anh nghe nói nó bệnh nên lại thăm – tôi nói nhỏ nhẹ…
– Ừ bạn mỹ anh hả, con vào đi…
– Dạ…
Nói rồi tôi nhẹ nhàng dắt xe vào trong vườn đậu đó và bước theo mẹ nhỏ vào.
– Nó ở phòng có cái cửa màu xanh đó con lên đi.
– Dạ…
Bước lọc cọc lên cái cầu than bằng gỗ sẫm màu kia, tôi bước lên nhẹ nhàng nhìn quanh xem cái phòng của nhỏ ở đâu, à đây rồi xanh lè xanh lét đây rồi. Ở trong phòng mà không chịu đóng cửa lại nữa, khẽ nhìn qua cánh cửa nhỏ đang loay hoay làm cái gì đó, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào mà nhỏ không hay biết, tôi bước nhẹ nhàng ngồi lên cái giường nhỏ đặt tay lên hông nhỏ.
– Ê làm gì đó…
– Uã chồng hìhì – nhỏ giật mình quay lại nhìn tôi cười…
– Bệnh không nằm nghĩ mà làm cái gì zị – tôi kéo nhỏ vào lòng.
– Hì hì có làm gì đâu à kiếm cái lượt thui – nhỏ nói…
– Bệnh mà còn điệu nữa hé…
– Kệ tui ta đẹp ta có quyền…
– Quyền gì… nhớ là vợ tui nghe quyền gì cũng không ăn thua hết…
Nói rồi tôi ôm chặt cù lét nhỏ, nhỏ cười sằn sặc đến mức nằm ngả xìu co xuống giường thở hỗn hển.
– Ăn gì chưa…
– Mới ăn cháo nãi xong – nhỏ nói…
– Ừm uống thuốc chưa…
– Chưa – nhỏ vừa nói vừa lắc lắc cái đầu…
– Thuốc đâu sao không uống – tôi nhíu mày…
– Ở kia kìa – nhỏ chỉ lên cái bàn.
– Ừm để đi lấy cho…
Tôi bóc từng viên thuốc đặt lên tay nhỏ, tay kia thì bưng ly nước lọc mát rượi trên tay, nhỏ uống xong là quấn chặt lấy cánh tay tôi ngáp dài từng hơi một, chắc là buồn ngủ rồi đây.
– Buồn ngủ quá chồng ơi – nhỏ nói…
– Zị ngủ đi tui về – tôi xoa xoa cái đầu nhỏ…
– Hông vợ ngủ chồng mới được về – nhỏ phùng cái má ra…
– Rồi thua…
Nhỏ gối đầu trên cánh tay tôi, đôi mắt đen láy chập chờn theo từng nhịp thở cuối cùng nhỏ cũng ngủ sao nhìn cái mặt yêu quá vậy trời. Khẽ rút cánh tay ra khỏi đầu nhỏ và len lén ra khỏi phòng, vừa bước ra thì đã gặp mẹ nhỏ, cười chào tôi một cái…
– Nó ngủ rồi hả – mẹ nhỏ hỏi…
– Dạ ngủ rồi… Thôi con về tại còn đi làm buổi trưa nữa.
– Ừ giỏi ta, để cô ra mở cửa…
Cả lớp đang láo nháo lên khi vào tiết sinh hoạt, tôi với nhỏ quyên thì cứ ngắt nhéo nhau như điên mà chẳng cần suy nghĩ, từ cái hôm nhỏ biết chuyện tôi với cô quan hệ với nhau, và người nói chính là cô chứ không ai khác, thật sự tôi không hiểu nổi cô tại sao lại nói cho nhỏ biết, khi tôi hỏi cô chỉ trả lời rằng là ” thà cho nhỏ biết sớm còn hơn biết muộn “, nhưng sau đó tôi vẫn trốn nhỏ đi ấy với cô lúc nữa đêm =.=”, Đã nói là sợ nhỏ đau nhưng tôi lại càng không muốn bỏ rơi cô, suýt mấy lần bị cô đạp văng ra đường nhưng tôi vẫn cố trèo tường vào cuối cùng cô cũng chịu thua tôi, nhưng tôi chỉ một tuần một lần thật là chán hết biết.
– Bữa thứ 2 là chúng ta tổ chức trại, nên ngày mai các em nam đi kiếm tre về làm trại – ôi sặc ở chỗ nào đào đâu ra tre hả trời, mà muốn kiếm thì phải chạy tuốt xuống dưới mới có…
– Minh… em với tụi con trai đi kiếm tre nhaz – cô nháy mắt…
– Hã… dạ… yes sir…
– Mà lần này có trường BCS qua giao lưu hội trại nữa đó – cô nói…
Chết mẹ trường BCS là trường có con nhỏ Hương học, nó mà qua chắc nó quậy banh cái trường này luôn quá má ơi…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
– À còn nữa… trường ta nói mỗi lớp phải có một tiết mục văn nghệ các em đề cữ thử coi ai làm văn nghệ…
Chợt có nguyên tiếng xì xào đằng sau lưng tôi, vừa quay lại thì cả đám trong lớp nhìn tôi cười khà khà ôi địt sau mà lạnh sống lưng vậy trời, chợt nhìn thấy cái bản mặt chó đẻ của thằng thành nhìn tôi cười ha hả…
– Minh với quyên đi cô ơi, hai đứa nó hát hay lắm đó – cái địt mẹ thằng chó này…
– Đúng rồi đó cô…
Má hùa gì vãi đái vậy kỳ này chắc có nước độn thổ con mẹ nó luôn rồi, đi học chắc lấy bcs trùm lên đầu quá…
– Thôi em đâu có biết hát gì đâu cô – tôi văng vẳng…
– Thôi biết hay không cũng zị, em với quyên hát cặp haz – cô cũng hùa theo sao hã cô chết em cô ơi…
Nãy giờ chỉ có mình ên tôi đứng lên phản bác, còn giỏ quyên thì ngồi thinh cái mặt ngường ngượng quay qua chỗ khác, đừng nói là nhỏ thít nha. Mà thôi kệ dù sao thì tôi cũng muốn nhỏ cười mà thôi thì tới luôn vậy bất quá thì cúp học vài bữa cho đỡ nhục thôi. Tùng… tùng… tiếng trống lại vang lên trong cái không khí râm vang nhộn nhịp của ngôi trường này, tôi khẻ càm ràm một tí với cô rồi đi lại phòng rước nhỏ về, vừa đi vừa ngẫm nghĩ không biết phải hát bài gì bây giờ ta, nghĩ một lúc thì bộo… op…
– Chồng nghĩ zì zạk – tiếng nhỏ văng vẳng bên tai tôi…
– Hã. A. F… ad… ừ… cô bắt chồng hát văn nghệ…
– Hã… khụ… haha… a. – Nhỏ cười giòn tan…
– Cười gì cô đánh chết bây giờ – tôi bẹo má nhỏ…
– Hìhì hông có gì, mà chồng hát với ai zạk…
– Nhỏ quyên…
– Quyên hã… haha… để coi hai người hát hay cỡ nào hihi – nhìn cái bản mặt khó ưa dễ sợ…
– Ờ thui về lát mắt đi kiếm tre dựng trại nữa…
– Ừm cho vợ yk với nhaz…
– Thôi ở nhà đi, nắng noi lắm đi theo làm gì…
– Hừ hừ… chán ghê… e… – nhỏ xụ cái mặt ra…
– Qua nhà quyên chơi đi… haz…
Dắt chiếc xe ra chở nhỏ tèn tèn trên con đường nhựa nóng rát, từng hạt nắng cứ chíu thẳng qua chúng tôi tạo nên một cái bóng đen in hằng dưới mặt đất, bóng đen cứ lướt nhè nhẹ trong cơn gió thoan thoảng của ngày nắng kia, chở nhỏ về nhà xong tôi cũng về. Sọt ngay cái quần ngắn với cái áo thun ngay rồi chạy thẳng ra chỗ mấy thằng cô hồn trong lớp tôi… vượt qua bao con hẻm, bao nhiêu cái ngã 3 thì cũng tới…
– Trễ vãi lồn vậy mạy – thằng thành nói…
– Ờ tại tao mắt đưa nhỏ mỹ anh về – tôi nói…
– Mịa mày làm đợi lâu chết ngựa – cả đám sồn sồn lên…
– Rồi dạ em xin lỗi mấy anh – tôi giả vờ xuống nước…
– Ừ được đó em trai…
– Vậy giờ đi đâu bây giờ – tôi hỏi…
– Lại chỗ nhà bà ngoại tao đê, ở đó có nguyên một rừng tre luôn vãi lồn lắm – thằng tiến nói…
– Ừ vậy nhà bà mày xa không…
– Gần lắm có 15 cây à…
– Cái bà zà mày 15 cây mà gần – thằng thành bay lên đấm đá túi bụi…
– Thôi kệ mẹ chơi luôn… – tôi nói…
… vu va vu vút trên con đường, vừa mệt nhọc vừa kể chuyện sex sau gần 45 phút thì cuối cùng cũng tới nhà bà nói 3 xe mà mỗi xe tốn 3 đúng là vãi lồn thật, hên là không gặp mấy Anh CSGT không thì lội bộ về rồi. Bước vào nhà bà nó cả đám râm rấp lễ phép dạ thưa… ở ngoại thì đụ má đụ mẹ liêng miêng thế mà gặp người lớn là dạ thưa liêng miêng y chang mấy thằng điên trốn viện. Lễ phép xong thì ôm dao ra sao vườn chặt tre, y chang lời nó nói thật vườn đéo gì, cái này là rừng thì có nhìn ngơ ngác một tí là đéo biết đường ra rồi. Trước mắt tôi là nguyên cái mương tầm 2 thước…
– Địt mẹ xem anh mày này – thằng tiếng…
Nó nói rồi bắt chớn phóng qua cái mương… tũm… nó vất cái cây té tũm xuống nguyên cái mương, bỏ tật ngu chưa con…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Ôm được nguyên cái đóng cây đó về tới trường thì trời cũng đã tối, người thì đã mệt mà còn hưỡi cái mùi thúi ùm của thằng tiến khiến tôi muốn điên lên, lất cất xe về nhà thì tôi cũng ngủ luôn và ngày mai sẽ là một ngày thê thả của tôi…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Tíc… tắc… tíc… rắc… con lắc đồng hồ vẫn vang lên khe khẽ trong màn đêm bất tận, tôi cứ lang mang một mình trong bóng tối rồi chợt giật mình thức, cứ thế 1 lần… 2 lần… rồi 3 lần, tôi đứng bật dậy hướng mắt theo cái nơi phát ra những tiếng tíc… t. Ắc của con lắc. Đồng hồ điểm đúng 9h đêm, những ngày trước, 9h thì trời đã chìm trong sự tĩnh lặng nhưng hôm nay sao nó cứ nhộn nhịp suốt ngày thế, chợt một cơn gió nhẹ thổi vào khiến tim tôi se lạnh.
À cũng phải thôi cận tết rồi còn gì, buông nhẹ hai bàn chân đặt xuống nền nhà lạnh toát, tiếng lụp cục trên từng bật thang khe khẽ vang lên, tôi bước xuống nhà pha nhẹ tách cà phê đen uống vào, cái mùi vị đắng ngét trên đầu lưỡi khẽ làm tôi rùn cả người, ngước nhìn ra ngoài khung cửa sổ, tiếng xe tiếng cười đùa vang lên ngoài kia theo từng cơn gió se lạnh, tôi thở khì một tiếng rồi khoát nhẹ cái áo khoác bước ra khỏi nhà, rút nhẹ điếu thuốc chạm môi, rít một hơi để hơi khói tràn ngập trong phổi khiến tôi ấm lòng, chết lại phá lời hứa với nhỏ rồi, rít them một hơi rồi dụi điếu thuốc đang cháy rực vào tường, lang thang một mình trên vỉa hè lạnh lẽo, định móc điện thoại ra điện cho nhỏ nhưng nghĩ lại thôi, chắc giờ nhỏ ngủ rồi, con gái ngủ sớm mới phải chứ. Nhớ đến nhỏ tôi lại chợt khẽ cười thầm, người con gái ngốc ngếch của tôi, lúc nào cũng hờn ghen vớ vẫn rồi lại lao vào lòng tôi khóc nức nở, anh sẽ không bao giờ để em vuột khỏi đôi bàn tay thôi kệt này đâu mỹ anh à. Anh yêu em.
Lướt qua bao nhiêu còn hẻm vắng, bao nhiêu ngã 3 đường thì tôi lại quay về vị trí củ, lúc này sao đầu tôi trống rỗng quá chẳng có một định hướng nào để bước về đâu, chợt một bóng người nhỏ nhắn quen thuộc đang cọc cạch trên con xe đạp quen thuộc, là nhỏ quyên, 9h rồi còn đi đâu nữa vậy trời…
– Ê đi đâu đó – tôi nó rồi chặn đầu xe nhỏ…
– Xì ra cho tui chạy coi, – nhỏ phùng cái má lên…
– Tối rồi mà còn đi đâu zậy – tôi hỏi nhỏ…
– Đi mua đồ để mai dựng trại nè – nhỏ nói…
– Ừ vậy à – tôi nói…
Nói rồi tránh sang một bên đường cho nhỏ chạy, nhưng lại nhỏ không đạp mà nhìn tôi một hồi lâu rồi nói…
– Ê rãnh hông – nhỏ hỏi…
– Rãnh chi? – Tôi hỏi nhỏ…
– Đi theo ôm đồ tiếp coi – lại cái giọng nginh ngang đó…
– Ừ cũng được…
Nhỏ ngồi ra đằng sau xe cho tôi ngồi lên đằng trước, từng vòng quay đầu tiên khá nặng nhọc nhưng rồi những vòng quay đều khẽ lăng bánh trên con đường đêm, từng luồng sáng lạnh lẽo chợt chiếu nhè nhẹ trên con đường tối ôm này, nhỏ ngồi đằng sau tôi và dường như càng ngày càng xích lại thì phải, không gian im lặng khiến tôi có thể nghe được những nhịp thở ấm áp của nhỏ đằng sau, một cái ôm nhẹ nhàng khẽ luồn lách qua hông tôi, biết là sẽ ôm mà thế mà đó giờ cớ tỏ vẻ lạnh nhạt với tôi, ừ mà nhỏ cũng có lý do để làm cái mặt lạnh đó thôi, xin lỗi, anh xin lỗi em quyên à.
Vượt qua con phố tối ôm hòa vào tiếng cười nói của dòng người chen chúc trên đường, nhỏ vẫn ôm khư khư tôi không chịu rời bỏ, đầu nhỏ tựa vào lưng tôi thờ phì phò, chắc là lạnh lắm đây, ra đường mà toàn áo 3 lỗ với quần ngắn hết biết thiệt, những ánh mắt tò mò hướng về hai đứa tôi ngày một nhiều, nhỏ lớn giờ chưa thấy người ta ôm nhau hả trời.
Thắng cái kít lại trước một tiệm tạp hóa khá bự, nhỏ bước vào mua đồ còn tôi thì ngồi ngoài này chịu lạnh, từ ngoài nhìn vào qua cánh cửa kính tôi có thể thấy được cái gương mặt đăm chiu trả giá mua đồ của nhỏ, nhìn sao mà dễ thương dữ vậy trời, nhìn nhỏ mà tôi cũng chẳng nghe được tiếng thở của thời gian khẽ trôi qua, mới đây thì đã 30 phút trôi qua, nhỏ bước ra với nguyên cái đống đồ trên tay, tôi bước xuống đỡ típ nhỏ, tí nữa là chèm bẹp dưới đất rồi, gái lứa gì mà vụng về quá.
– Lạnh không – tôi hỏi…
– Lạnh… phù phù – nhỏ vừa nói vừa thổi khì khì vào tay…
– Mặc đi cho đỡ lạnh, bệnh rồi mệt lắm – tôi nói rồi cởi lấy cái áo khoác đưa cho nhỏ…
– Thôi mặt đi chịu được mà – nhỏ nói…
– Mặc dô nhanh lên – tôi nghiêm nghị…
– Ừm cảm ơn…
Chà chà hôm nay biết nói cảm ơn nữa ta, chắc lạnh quá nên nói sãn đây, nhìn nhỏ mặc cái áo rộng rinh mà tôi cười khì khì…
– Cười gì đó – nhỏ trợn mắt…
– Không gì hết – tôi cười…
– Thật không bộ lạnh quá rồi điên hả – ê cái con nhỏ quỷ này…
– Ừm tại quyên dễ thương quá nhìn điên luôn rồi – tôi trêu nhỏ…
Nhỏ im lặng nhìn tôi bẽn lẽn, biết lắm mà con gái được khen xinh thì đứa nào chẳng thích, nhỏ ngồi đằng sau tôi ôm đồ, trước thì cũng tùm lum hết, chợt một cơn gió se lạnh khẽ lướt qua khiến tôi khẽ rùn mình, nhỏ xích vào một chút quàng tay qua hông ôm tôi, từng hơi ấm nhẹ nhàng từ cơ thể nhỏ truyền qua tôi, cả hai im lặng chỉ có tiếng lọc cọc của tiếng xe và hơi thở đều đều của hai đứa…
– Hai đứa mình ăn rồi về haz – cái tiếng “hai đứa mình” sao nó ấm áp thế…
– Ừm ăn gì giờ – tôi hỏi…
– Ăn hủ tiếu gõ nhaz – nhỏ cười…
– Ai biết ăn gì nóng nóng là được…
– Ừm zị thì đi ăn hủ tiếu ha – sao giờ ủy mị thế nhỉ…
– Ừm cũng được – tôi gật gật đầu…
– Qua chỗ XXX đi, đó có chỗ bán ngon lắm…
Tôi cũng chẳng nói gì thêm chỉ lạn lách theo sự hướng dẫn của nhỏ, len lỏi qua bao nhiêu con hẻm tối, bao nhiêu góc khuất không ai biết thì cuối cùng hai đứa cũng dừng lại bên một vỉa hè, tiệm mà nhỏ nói thật ra là một xe đẩy rong, người đàn bà có gương mặt khắc khổ cùng với mấy đứa nhỏ đang loay hoay bưng bê cho khách, nói là xe đẩy rong chứ cũng bán khá đắt, quán lại khá sạch sẽ nên mọi người hay vào đây cũng là phải. Hai đứa bước vào một góc xác với mép tường nhất, nhỏ nhìn tôi, tôi nhìn nhỏ, rồi nhỏ lại đảo mắt ra chỗ khác, muốn nhìn thì nhìn đi còn bà đặt, mệt nhỏ ghê. Một đứa nhóc chừng 10 tuổi chạy lon ton lại lễ phép chào hai chúng tôi một câu khiến hai đứa đứng họng…
– Dạ hai anh chị là người yêu phải hông…
Con nít ghê gớm dữ vậy trời, lại hỏi ăn uống gì không hỏi mà lại hỏi hai đứa phải là người yêu hay không mới ghê, cái thằng nhóc này. Chợt quay qua nhỏ thì gương mặt nhỏ ửng đỏ cả lên vì ngượng, tôi nhìn nhỏ rồi cườ khì cái con nhỏ này ngộ thật…
– Ừ lấy cho anh hai tô hủ tiếu nghe nhóc – tôi nói…
– Dạ anh chị đợi chút…
Thằng nhỏ chạy lon ton đi để lại một không gian bỡ ngỡ của tôi với nhỏ. Nhỏ chợt nhìn tôi rồi khẽ gãi gãi cái đầu nói…
– Thằng nhỏ này nói bậy quá ha – nhỏ lắp bắp…
– Ừm mà hai đứa mình giống thiệt mà – tôi nói…
– Nhớ đó lát tui về méc mỹ anh à…
Hai đứa hì hục với hai tô hủ tiếu mà thằng nhóc vừa đem ra, cái thứ này chạy vào người khiến tôi chợt ấm lòng, có phải là tô hủ tiếu khiến tôi ấm lòng hay là nhìn được những nụ cười ấm áp kia, nhưng thôi nhìn được cái nụ cười ấm cũng đã quá đủ, tôi không thể tham lam và mắc lại cái tội lỗi khốn nạn trước đó. Tôi là con trai nên chẳng mấy chốc là sạch tô hủ tiếu tôi ngồi nhìn nhỏ ăn, đúng là con gái ăn uống khép nép thấy sợ, từng cọng từng cọng mất hút sao đôi môi chúm chím của nhỏ, tôi cười nhìn nhỏ, thời gian ơi mi dừng lại nha để tôi có thể ghi sâu nó vào tìm thức mình…
– Sao hông ăn nhìn gì zạ – nhỏ ngước lên nhìn tôi…
– Rồi ăn xong nãy giờ ngồi nhịn đợi nè – tôi nói…
Cuối cùng thì cũng xong, tôi với nhỏ đứng dậy ra về, xoa xoa cái đầu thằng nhóc đó một chút rồi cũng lên xe về, nhỏ lại ôm lấy tôi ấm áp quá, thật sự cái ôm nhẹ này nó quá ấm áp đối với tôi rồi, cái thứ ấm áp giả tạo của cái áo khoác kia sao bằng được một góc của cái ôm nhẹ nhàng của nhỏ, từng vòng quay bánh xe lăng nhẹ qua những góc khuất của thành phố sầm uất, những người sống lặng lẽ dưới sự sa hoa kia đang vật lộn để mưu sinh với dòng đời, cả cuộc đời họ không bao giờ biết được thế nào là tết, đơn giản là bởi vị ông trời không muốn họ được cái cảm giác ấm áp đó.
Tôi lại đạp hì hục chẳng nghỉ ngơi, nói là đạp hì hục chứ thật ra tôi đạp rất chậm đơn giản là vì tôi muốn có một chút riêng tư với nhỏ dưới bầu trời đầy sao kia, nhưng con đường dài này cuối cùng vẫn còn đích đến, cuối cùng căn nhà của nhỏ cũng đã hiện diên trước mắt tôi, đứng đợi nhỏ khuất sau cánh cổng đó tôi lại lang thang bước ra về, lướt qua nhà nhỏ, căn nhà tối ôm chỉ còn ánh đèn ngủ khẽ hắt qua cánh cửa, chắc giờ nhỏ đang ấm áp trong giấc mộng đẹp rồi, ngủ ngon em nha, đừng sợ vì hết, đơn giản là anh sẽ là chàng hiệp sĩ bảo vệ em trong mơ. Một cơn gió lạnh khẽ luồn lách qua người tôi, tôi run nhẹ lên sao lại lạnh thế này nhỉ, có mặc áo khoác mà, lò mò xung quanh người rồi thốt lên hai tiếng “vãi lồn” áo đưa nhỏ quyên mặt rồi, thôi thì cố gắng lặp cặp về nhà vậy…
Ngả cái phịch xuống giường gị cái mền úp nguyên người, ấm áp nó đưa tôi chìm vào giấc mộng có nhỏ…
Reng… reing… rin. G… ring… từng hạt nắng khẽ buông mình qua khung cửa sổ ủa màu, tôi giật mình thức giấc sau cơn mê ấm áp kia, chạy ngay vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ, bởi vì sáng nay phải làm bù để chìu đi dựng trại… ì ạch chạy bộ buổi sáng đến quán, quán khá gần nên đi bộ cho đỡ tốn xăng nhân tiện thì tập thể dục luôn cho khõe người.
Vừa đến quán thì nguyên một cơ thể tuyệt vợi đập cái bung vào mắt tôi. Ô mai chúa, mặt xinh ngực to, eo thon mông cao, da trắng ô mai god con ai vậy ta, tôi chết chân trước cửa tiệm nhìn, người đó đang luống cuống trong cửa, thôi lơ đi mà sống chắc là nhân viên mới đây, mặc cái áo thun đồng phục vào vừa định quay đít đi lên làm việc thì…
– Ê minh lại đây chị nói – tiếng bà chủ vang lên…
– Dạ gì chị? – Tôi lễ phép…
– Nhỏ đó là quản lý mới có gì nó hông biết em giúp nha…
– Ừ… dạ em xin phép lên làm việc…
Quản lý sao mà xinh dữ vậy trời, mà cái quán này toàn đực rựa chắc quản lý xinh đẹp này bị ăn thịt mất, nhưng thôi mạnh được yếu thua ai có bản lảnh thì ăn. Tôi bươc lóc cọc lên chỗ làm, đứng loay hoay với mấy cái ghế bàn xong thì cũng đã 6h45 quán bắt đầu đông khách lên vì đây là thời gian cao điểm buổi sáng mà. Một bóng người nhỏ nhỏ, tóc ngắn ngắn, đi nhí nhãnh đặt đích cái bẹp ngay bàn 31, nhỏ hương chứ không ai khác, hàiz. Z… sáng sớm là ra rồi hả trời…
– Ê bồi lại đây coi – ơ cái con nhỏ này…
– Dạ chị cần gì… – tôi hầm hự lễ phép…
– Lấy một phần mì ống coi nhanh nghe…
– Dạ chị đợi chút…
– Bước lọc cọc xuống dưới thì đã râm vang lên…
Ngay mắt tôi lúc này là một đám đầu xanh đâu đỏ đang đứng quấy rối chị quản lý xinh đẹp mới vào kia…
– Em có sữa tươi hông em… – cái địt mẹ tụi chó này…
Tôi khẻ lách người chen ngang nỡ một nụ cười lạnh te hỏi…
– Anh muốn sữa gì, quán em có sữa dê anh muốn dùng không ạ – tôi hỏi…
– Đụ má biến thằng chó, tao đang nói chuyện với con ph… ò… ò.
Phò này thì phò… bốp… mẹ mày chứ phò, chà chà mạnh dữ à nghe, hông phải tôi đánh mà là chị quản lý đẩy thằng đó cái chát vào mõm, nhìn vậy chứ không phải dậy à nghe.
– Đụ má con đĩ… n… ày…
Bốp… này thì đỉ này, lần này là tôi chứ hông phải chị quản lý, tôi tống cho thằng đó nguyên cái đạp ngay mặt, mẹ tôi ghét nhất cái từ “đỉ” này địt mẹ tụi mày đỉ là thứ tụi mày có thể đem người khác ra so sánh à, thằng đó tẻ bật ngửa ra sau máu mũi bung tung tóe ra… mấy anh lâm le mấy cái chai đứng lên hù dọa…
– Đụ má… muốn chơi hả thằng chó…
Ôi địt mẹ mới sáng sớm mà lại như vậy sao hả trời, cái ụ má kiểu này chắc một hồi bị đuổi luôn quá ta…
– Anh ơi anh nhấm ăn hết mấy cái ly trong quán không – nguyên đám đực rựa trong quán tay cầm li cầm đá đứng lâm le…
Bọn nó bị thất thế quá nên dìu anh đầu đỏ máu mũi đang chảy ra kia, lao xao một lúc thì ai cũng giải tán.
– Cảm ơn em nha – chị quản lý nói…
– Không gì – tôi đáp…
Bụp… nguyên một cú súc thánh thần ngay thằng nhỏ khiến tôi khuỵ xuống mặt đất, địt má đứa nào chơi mất dạy vậy ụ móa, quay lại thì là con nhỏ Hương đứng lâm le…
– Hay nhỉ, mì ống đâu – có dĩa mì óng thôi mà sút nguyên cái vô hạ bộ…
– A. A… a… a… a… Đ… ợ… i… chút… – tôi đau không nói nên lời.
… thế là nguyên buổi sáng làm việc đau đớn bởi cú súc thánh thần của nhỏ hương kia, nắng lên xua tan đi cái cảm giác lạnh lẽo của những ngày cận tết, tôi hít hạ một chút rồi đi ra quán tiếng đến trường. Nhỏ mỹ anh qua rươt tôi, nhỏ mặc cái quần jean với cái áo thun đô rế mòn dựt tôi bữa trước, lấy đồ giờ còn lại mặc trước mắt tôi nữa muốn quánh đít nhỏ quá ta ơi. Xuyên qua bao nhiêu hạt nắng đang nhảy múa trên đường kia một chút thì tôi cũng đến trường, vừa vào thì nguyên khung cảnh nhộn nhịp ì ạch đang diễn ra sôi nổi kia, kẻ đu cây người bưng nước tùm lum hết… tôi bước lại chạy thì… đéo… chạy con nhỏ hương kế chạy tôi, giao lưu lần này lạ mỗi lớp xen kẽ nhau, ôi thôi kỳ này chết chắc rồi nhỏ phá banh cái chạy lớp tôi mất a men… mô phật… a men… nghĩ bậy một chút thì tôi cũng băt tay vào làm việc… dựng cây, túp lều toàn do bọn con trai làm, bịch… tôi đung đưa tay bóp nhầm thứ gì đó mềm mềm, sao bóp sướng thế nhỉ cọ cọ phê vãi, đang mê mẩn với thứ đó thì tôi mất cảnh giác ăn nguyên cú đấm vào đầu khiến tôi siễng niễng…
– Dâm tặc…
Chát… chát… bố. P… bóp… thì ra là tôi bóp trúng đích con nhỏ hương, ôi thôi rồi kỳ này độn thổ thật rồi. Tôi liền quay lại khóc lóc ĩ oi xin lỗi… nhưng con nhỏ thì bỏ ngoài tay cái mặt trầm giầm đấm cho tôi thêm mấy cái rồi mới bỏ đi, sao cuộc đời tôi toàn gặp gái bạo lực thế vậy ông trời. Cuối cùng thì cũng dựng xong trại, thằng nào thằng nấy nằm chèm bẹp thở như trâu cày ruộng dươi mặt đất, còn tụi con gái thì lo việc trang trí còn lại, thấy bọn đực rựa tụi tôi mệt quá nên nhỏ mỹ anh chạy đi mua nước, sướng như tiên thật. Đang đàm đạo với bọn đực rựa về tuyệt kỹ quay tay đại pháp thì có một tiếng văng vẳng vang lên…
– Buông tôi ra mấy thằng chó…
Cái âm thanh này là của nhỏ quyên, vừa quay lại thì thấy cảnh tượng khiến máu tôi sôi sục lên, bọn lớp 11 đang nắm tay nắm chân nhỏ, máu tôi sôi như điên lên, nắm chặt cái tay lại hình thành quả đấm, tôi đứng phắt dậy bắt chớn chạy lại tống cho thằng đó một cái đạp nó chũi nhũi chưa kịp nhận ra gì thì, tôi bay lên chẻ nguyên cái cùi chỏ vô đầu nó một cái bỐp…
– Tụi mày đi hơi xa rồi đó…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Thằng đó ôm đầu la oai oải, bọn kia chợn mắt định xong vào thì tụi thằng thiên thấy chạy tới…
– Đụ má muốn gì mạy – thằng thiên la lên…
Bọn nó luống cuống lên gương mặt sợ sệt nhìn bọn tôi hầm hự một chút rồi ôm thằng kia chạy mất, tôi định chạy theo tấp tụi nó thêm mấy cú nữa, thật sự tôi không hiểu tại sao mình lại có cái cảm giác tức giận khi mấy thằng đó chạm vào nhỏ, có lẽ tôi quá ích kỹ chăng có phải tôi chỉ muốn những người con gái mình gặp đều là của tôi cũng vì cái tính ích kỷ đó mà sau đó tôi phải trả giá quá đắt… vừa định kêu tụi thằng thiên chạy theo bụp tụi nó thì một đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay thô kệt của tôi.
– Thôi… được rồi mà – nhỏ ôm tôi lại…
– Nhhưng… – nhỏ càng siết tôi chặt hơn…
– Hứa với quyên gì? Mới đây quên rồi sao – nhỏ sục sịch vào lưng tôi…
Tôi buông lỏng nắm đấm của mình ra thả lỏng xuống đất, hít một hơi không khí để chấn tỉnh rồi quay lại nhìn nhỏ cười.
– Nhớ sao hông – tôi xoa xoa đầu nhỏ…
– Ừm thật hông, nhớ gì nói lại coi…
– Ờ thì… hông đánh nhau, hông hút thuốc, hông cà phê phải hông – tôi vừa nói vừa xoa đầu nhỏ…
– Ừm đúng ùi đó, giỏi ghê – ặc làm như cún con nghe lời chủ zậy…
– Ờ… f… f… mà nước noi đâu khát quá – tôi lạc sang chuyện khác…
– À ừm rớt mất tiu ùi – nhỏ gãi gãi đầu…
– Ừ zậy đi xuống dưới mua lên uống coi – tôi ra lệnh cho nhỏ…
– Ừm đợi chút nhaz…
Nói rồi nhỏ lon ton chạy xuống căn tin mua nước, khà khà lâu lâu mới có cớ bắt nạt nhỏ sướng ghê, đợi nhỏ đi tôi quay trở lại đàm đạm quay tay đại pháp tiếp tục với mấy thằng đệ, luyên thuyên một chút thì có ánh mắt nào đó nhìn tôi say đắm (giết người thì đúng hơn) tôi lạnh sống lưng thì chạt… chát… ai đó đánh vào lưng tôi như cái trống, vừa đánh kèm theo cái cảm giác hờn ghen vô cớ…
– A. A. D… a. Ai zậy – tôi la oai oải lên…
– Xì… cả vợ mình mà cũng hông nhớ à – à thì ra là nhỏ mệt ghê cứ tưởng ai không…
– Hì… tại đang nói chuyện với bạn nên hông để ý – tôi cười khì khì…
– Chết nha, coi trọng bạn hơn cả vợ mình hé – nhỏ nhéo vô hông tôi…
– A. A. D. Đau… đâu có đâu…
Nhỏ quay sang tụi bạn tôi nhìn lom lom khiến tụi nó đổ mồ hôi như tắm…
– Nãy giờ minh với mấy bạn nói chuyện gì zậy – nhỏ mở lời…
Cả đám nhìn nhau run rẩy, nếu mà nói bàn chuyện quay tay đại pháp thì cả đám có nước thành thái giám hết, cả đám nhìn nhau hỏi ý rồi chợt thằng tiến nói…
– À, bạn chuyện siêu nhân gao…
– Ừ đúng đó siêu nhân gao – cả đám hùa theo…
– Gì? Thật không… – nhỏ trợn mắt…
– Thật thật mà… – cả đám lắp bắp…
– Ừm mà vợ khát quá chồng ơi – nhỏ nhỏng nhẹo…
– Ừ zậy đứng đó đi để xuống căn tin mua cho uống…
Ài. A… à… chán ghê vừa mới sai được nhỏ quyên giờ thì lại bị mỹ anh sai ngược lại, uể oải bước xuống căn tin sưới cái nắng của buổi chiều khiến tôi nhức đầu ê ẩm, vừa bước được mấy bước thì gặp nhỏ quyên đang ôm chai nước lon ton chạy lên vừa gặp tôi nhỏ chau mài hỏi…
– Minh đi đâu zạ – nhỏ hỏi…
– Xuống căn tin mua nước – tôi nhăn nhó nói…
– Nước nè mua chi nữa – nhỏ chìa cái chai nước ra…
– Thôi để đó chút uống mua nước cho mỹ anh cái.
Nói rồi tôi chạy hì hục xuống căn tin mua mấy chai nước với bài bọc snack chạy lên đưa cho nhỏ, vừa lên tôi đã thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt tôi, nhỏ mỹ anh, nhỏ quyên, với nhỏ hương, đang tụm ba tụm mấy nói chuyện u sùm cả trại, mới có đi một chút mà 3 cô này đã thân dữ vậy rồi sao ta. Tôi đứng nghệch ra nhìn 3 nhỏ, 3 nhỏ vẫn xì xầm một lúc rồi quay lại nhìn tôi cười mỉm, chắc là nói xấu tôi gì đây.
– Nè nước đó – tôi chìa ra đưa cho nhỏ mỹ anh…
– Bộ hông thấy 3 người sao mà mua có một chai zạ – cả 3 nhỏ lên tiếng…
Ê mua không lấy tiền mà còn đòi hỏi nữa hả ta, ngộ dữ zậy trời, tôi lắc đầu thở dài với 3 nhỏ, nhưng rồi cũng phải cắn răng chịu đựng đi xuống dưới mua thêm mấy chai nước nữa cho 2 nhỏ kia, số em đã khổ giờ lại bị hành nữa xui quá má ơi. Chạy lên tay cầm hai chai nước mát lạnh tê cống cả tay đưa cho hai nhỏ.
– Rồi đó zừa lòng chưa – tôi hằng học…
– Vừa lòng rồi…
Nhỏ mỹ anh nói rồi lại định hôn lên má tôi nhưng tôi nhanh tay đẩy nhỏ ra, đi chỗ khác, mồ hôi không hôn cái gì hả trời, bỏ mặt 3 nhỏ ở đó tôi quay lại bàn chuyện với mấy thằng đề tiếp tục và lao vào công việc còn lại của cái trại…
Từng ánh hạt nắng khẽ buôn mình uể uải xuống đất, từng cơn gió se lạnh thổi nhè nhẹ qua hung khô từ giọt mồ hôi lắm tắm trên áo, sao nguyên buổi trưa cực nhọt thì cuối cùng cái trại của lớp cũng đã xong, cả bọn reo hò mừng rỡ riêng tôi với thằng thành thì chèm bẹp dưới đất hít từng bầu không khí lạnh kia.
– Ê hút không mạy – thằng thành chìa gói thuốc ra…
– Thôi mày hút đi, tao cai rồi – tôi cười nhẹ…
– Vì nhỏ mỹ anh mày mà bỏ thuốc à…
– Ừ chắc vậy…
Thật sự tôi cai thuốc không phải là do nhỏ mỹ anh, mà thật sự là lời hứa với nhỏ quyên lời hứa cuối cùng mà tôi có thể hoàn thành được cho nhỏ, từng khói thuốc mênh man hòa tao vào cái không gian se lạnh của những ngày cận tết, trời cũng chiều tà nên bọn con gái về hết chỉ còn có tụi con trai dọn dẹp mấy cái cây tre còn thừa thãi kia, hoàn thành xong thì cũng đã 6h chiều, ánh nắng mặt trời cuối cùng cũng đã nấp sau những toà nhà cao sừng sững kia nhường lại không gian cho màn đêm bất tận.
Từng ngọn đèn đường chớp tắt từng hồi rồi sáng lên trong đêm, tôi lướt nhẹ trên con xe của mình lăn bánh qua từng con đường đêm dài vô tận, gió cứ mơn mát làm rát của mặt tôi, gió thổi càng mạnh thì tôi càng nhấn gas chạy nhanh hơn có lẽ là do cái bản chất luôn muốn chinh phục những thứ cao vời vợi kia nên tôi chẳng bao giờ bỏ cuộc bất cứ cuộc chơi nào nếu có thể.
Vút qua bao nhiêu con phố nhộn nhịp, bao nhiêu âm thanh tạp nham kia cũng tan tác theo tiếng cười nói của những đứa con nít đuổi bắt nhau trên đường. Một người con gái vừa quen vừa lạ đang buông thả từng bước chân nhẹ nhàng trên vỉa hè đêm, tôi quay lại nhìn thì một gương mặt khá thanh tú nhìn tôi khẽ cười.
– Em là minh phải không – chị hỏi tôi…
– Dạ phải – tôi nói dù không biết có quen hay không…
À phải rồi chị quản lý mới vào làm đây mà hèn chi thấy quen quen.
– Uã em đi đâu về zạ – chị hỏi…
– Dạ em đi làm trại mới về – tôi cười nhẹ…
– Ừm mà nhà em ở đâu – chị hỏi…
– Dạ ở số 35/5 đường BVS chị…
– Uã vậy hả gần chỗ chị ùi nè, nhà chị cũng ở đường đó nữa nà – chị cười tũm tĩm…
– Ừ chị về không em chở cho về nè – tôi mở lời…
– Ừm lội bộ mệt ghê…
Chị ngồi ở phía sau xe tôi nhấp gas kéo nhưng lại bị kẹt số ôi vãi lồn cái xe thằng thành nhưng cái rũi cũng có cái mai chị giật mình ôm chầm lấy tôi nguyên bầu ngực mềm mại cọ xát lên lưng khiến thằng nhỏ giật mình.
– Xin lỗi chị nha kẹt số – tôi cười hì hì…
– Ừm hông sao mà.
Lướt nhẹ qua nhiều con đường nói chuyện huyên thuyên với chị một lúc thì biết chị tên thy năm nay mới 20 tuổi à, 20 tuổi hèn chi đẹp ghê gớm nhìn đã ghê. Chạy thêm một chút nữa thì cũng đến nhà chị, nhà chị cách nhà tôi khoảng 200m nên cũng khá gần. Đảo xe chạy về nhà thêm một lúc mệt quá nên ôm bụng đối về nhà ngủ luôn và ngày mai sẽ là ngày kỷ niệm đẹp nhất cuộc đời học sinh…