Chạy trốn
Chương 5
Kéo cánh cửa ra, tôi đã thấy mẹ đang ngồi trên chiếc ghế sofa, mắt thì nhìn lên chiếc tv nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy tôi…
– Chà chà con trai tôi hôm nay đi tập thể dục nửa cơ à – mẹ trêu tôi…
– Bt thôi mà mẹ – tôi cố ý lảng tránh…
– Chắc là đi tập với em nào rồi…
– Ấy làm gì có em nào, đi với tụi bạn thui à – tôi ngước lên trần nhà để tránh ánh mắt của mẹ…
Từ sau bếp con em bước ra, nhanh thay đồ đi ông, lẹ lên trễ bây giờ, con em hối thúc tôi…
– Rồi từ từ…
Chạy lên nhà tắm rửa, chọn một cái quần kaki màu nâu, và một cái áo thun, chạy xuống nhà nếu không con em lại kiếm cớ chửi bới nửa…
– Rồi lên xe đi cô nương…
– Lại tiệm kem xyz đi…
Ủa cái tiệm này nghe wen wen nhỉ, à phải rồi hồi nãy mình với nhỏ đã zô đây, trên con exciter của ba cho sau khi ổng đổi xe.
– Rồi tới rồi nè, muốn ăn kem à…
– Ừm ăn kem nhưng còn một người nửa – nó đẩy tôi vào…
Vẫn chiếc bàn này và… ơ kia là…
Một người con gái thật xinh, làn da trắng như trứng gà bóc, cái môi đỏ mọng nước chiếc mũi cao, đôi mắt to tròn, mái tóc mềm mượt… chiếc áo thun bó sát vào người làm cho cặp vú vung lên trông thấy, cái eo nhỏ nhắn, vòng 3 săn tròn(nó vậy thôi chứ lúc đó chả biết có như vậy không nữa) những vẻ đẹp kiêu sa ấy được bao bọc bởi một bề ngoài lạnh lẽo, băng giá…
Bỗng dưng cô gái ấy, đưa tay vẫy lên về phía chúng tôi…
– Đây nè – em ngồi dậy…
Con em tôi nó kéo lấy tay tôi kéo về phía đó, lúc này tôi còn trong sự ngỡ ngàng vì đang ngồi trước một cô gái quá kiêu sa và lộng lẫy…
– Ngồi đây đi ông 2 – nó kéo tay tôi xuống…
Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện, nhưng sao cô gái này cứ nhìn tôi quài, với ánh mắt dò xét…
– Em dẫn theo ai vậy – cô gái ấy hỏi em tôi nhưng đôi mắt lại nhìn tôi…
– Anh trai em – em tôi cười tủm tỉm…
– Sao khác nhau quá vậy, anh trai em xấu quá – cô gái đó chau mài lại…
Tiếng của cô ta quá lớn so với không gian trong tiệm kem này, tất cả những đôi mắt hiếu kỳ đều nhìn về phía tôi, tôi lúc này muốn độn thổ xuống đất, trong lòng thầm trách móc con em tại sao lại dẫn tôi đi gặp cái con quỷ này không biết làm muốn chết vì nhục nhã…
– Ừ thì xấu, mà làm gì nhìn quài thế bộ ngộ lắm à – tôi lạnh lùng…
– Thích thì nhìn ý kiến à – cô ta đanh đá thật…
– Ừ ý kiến đấy – tôi vẫn lạnh lùng…
– Ý kiến kệ anh, tôi không quan tâm…
Cái gì tôi không nghe lầm chứ, cô ta kêu tôi bằng “anh”, và hình như cô ta cũng hiểu mình đã nói nhầm nên gục đầu xuống để tránh ánh mắt tôi dành cho cô ta nhưng cô ta vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh lùng đấy nhìn cứ như là tảng băng từ bắc cực trôi nhầm chỗ, không khí bỗng dưng yên lặng một cách lạ thường, con em nhận thấy sự im lặng đáng sợ trong không gian chật hẹp này, nó liền lên tiếng để phá tan cái không khí này…
– Ông 2 ăn gì để em kêu – con em nhìn tôi…
– Kem cà phê đi…
– Đắng thế mà ăn được – lại cái giọng chua ngoa của cô ta…
Tôi lạnh lùng không trả lời cô ta, tiếng rung của đt con em…
– Anh lát đưa chị ấy về nha – con em tôi lè lưỡi ra…
– Cái gì đưa về…
– Không muốn đưa thì thôi lát tôi tự về được – vẫn cái giọng chua ngoa ấy…
Con em tôi chạy mất biết để lại 2 chúng tôi, với cái không khí lạnh lẽo này, không thể để không khí kéo dài nửa…
– Tên linh à – tôi lạnh lùng…
– Ừ – lạnh lùng…
– Tên đẹp đó – tôi nói tiếp…
– Ừ – không thèm nhìn tôi…
– Ăn rồi chưa, để tôi đưa cô về…
Cái nắng gắt đã lên cao đỉnh điểm, không có một gợn gió, mồ hôi bắt đầu lăn trên má tôi, cô ta dựa sát người vào tôi, cặp vú tròn trịa áp sát vào lưng làm tôi ngứa không chịu được…
– Này ngồi xích ra đi – tôi ra lệnh…
– Xích ra làm gì, chẳng phải con trai mấy người, thằng nào cũng thích như vậy à – cái giọng đanh đá…
– Nhưng tôi không thích, xích ra đi – tôi lạnh lùng…
Cô ta vẫn cứ lì, lại còn ôm eo tôi ngày càng siết mạnh ôm chặt lấy tôi…
– Anh không còn nhớ em sao – bỗng dưng đổi cách xưng hô lạ thật…
– Không – tôi lạnh lùng đáp…
– Anh không còn nhớ cô bé hàng sớm 5 năm trước sao…
– Có phải linh không? – Tôi ngoái đầu lại nhìn cô ta…
– Ủa bộ còn nhớ nữa à – em véo eo tôi…
– Nhớ chứ mà sao về đây thế – tôi hỏi em…
– Thì… thì… muốn gặp lại một người – em nó lấp ba lấp bấp…
– Ai mà vô phước thì nhỉ – tôi cười ha hả…
– Anh đó – em tựa đầu vào lưng tôi…
Tôi giật bắn cả mình em vừa nói gì vậy, tôi cố gặng hỏi em…
– E… m. Về đây là vì anh đó…
– Thôi mà đừng có giỡn nửa – tôi lảng tránh em…
– Anh coi tình cảm của em là trò chơi à – tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào…
– Không có, anh… anh xin lỗi…
– Anh không cần phải xin lỗi – những giọt nước mắt rơi xuống đã làm tan chảy cái vẽ bề ngoài lạnh lùng lúc nãy của em…
– Nhưng… nhưng… anh… anh – tôi nói không thành lời…
– Anh sao? Anh muốn nói, là anh có bạn gái rồi phải không…
– Sao em biết?
– Em của anh nói cho em biết, nhưng không quan trọng em chấp nhận làm người thứ 3…
– Nhưng anh không muốn làm em đau lòng, anh không muốn làm em phải khóc em hiểu không – tôi không biết mình đang nói gì…
– Em không đau! Chỉ cần bên anh, làm cái bóng bên cũng được thế là em vui rồi…
Bây giờ tôi không thể từ chối em, tôi không thể làm một người con gái phải khóc vì tôi, những tiếng nấc nghẹn ngào của em nó làm tan nát trái tim tôi.
– Em có chắc muốn làm điều đó không, em sẽ phải chịu đựng tất cả, anh không muốn thấy như vậy, em làm như vậy anh sẽ càng đau lòng mà thôi…
– Chắc, cho dù ở bên anh 1 ngày, 1 giờ, 1s thì em cũng chịu, chỉ cần ở bên anh thôi thì em đã hạnh phúc rồi…
– Ừ…
Em siết chặt tôi, hơi ấm từ cơ thể lạnh giá của em truyền sang tôi nó thật ấm áp, cái cảm giác này, ngọt ngào có, hạnh phúc có, và tội lỗi tất cả đã hòa quyện thành một, em bắt đầu ngừng khóc những tiếng nấc nghẹn ngào giờ đã không còn nữa, thay vào đó là những nhìn đập của con tim, những nụ cười hạnh phúc đang biểu hiện trên khuôn mặt đáng yêu của em.
– Anh! Em yêu anh – em thẹn thùng…
– Ừ! Anh cũng yêu em…
– Trở em về đi, hôm nay bao nhiêu đó đã đủ làm em vui rồi…
– Ừm, mà bây giờ em đang ở đâu…
– Em ở chỗ chị 2 đường abc hẻm xyz đó…
– Ừ ngồi yên nghe cục nước đá – tôi trêu chọc em…
– Cái gì nước đá – em nhéo tai tôi…
– Đau… đau thì hồi nãy trong tiệm kem, nhìn em như cục nước đá vậy, nhìn như muốn giết người khác – tôi cười hí hửng…
– Kệ em… liên quan gì tới anh – em lẽ cái lưỡi ra…
– Á… thì ra là không muốn quan tâm anh chứ gì – tôi giả vờ hờn giận…
– Không có, ý em hok phải như vậy – em xin lỗi tôi…
– Chứ ý gì không phải như thế à, em nói không liên quan tới anh mà…
– Thôi mà em xin lỗi được chưa, đền bù nà… chụt… – em hôn vào má tôi…
– Hun vào má thôi chưa đủ, muốn hun vào môi cơ…
– Hứ… thấy ghét quá được voi đòi tiên – em thục thùi thụi vào lưng tôi…
– Haha… tự nhận mình là voi luôn kìa – tôi cười lớn…
– Ai nói – em nhìu mài lại…
– Thì mới nói hồi nãy kìa, giờ chối hả – tôi nắm lấy bàn tay em…
– Có đâu, anh nghe nhầm đó – em giả vờ vu vơ…
– Bây giờ anh gọi em là ma mút hé – tôi nắm chặt lấy tay em hơn…
– Không… thấy ghét quá… hok thít đâu – em giật tay ra…
– Ma mút ma mút – tôi trọc em…
Em nhón người lên cắn vào tai tôi một cái đau chết đi được tí là 2 đứa đó đường rồi…
– Ui daaaaa… tí nữa là 2 đứa đo đường rồi – tôi trách móc em…
– Ai biểu kêu người ta là ma mút chi…
– Thì thương mới kêu như zị đó…
– Thui dẻo miệng vừa thôi…
– Hehe làm gì có nói thật mà…
Nói chuyện lanh quanh với em một lúc thì đã tới nhà em lúc nào không hay, bước xuống xe em vội ôm lấy mặt tôi và hun vào môi một cái chụt… em vội chạy vào nhà vì hành động xấu hổ này, từ trong nhà vọng ra tiếng nói của em…
– Về nhà cẩn thận nha…
Ôi sao mà nụ hôn này ngọt ngào thế, cảm giác hạnh phúc khi được yêu, rồi xen lẫn tội lỗi trong đó làm tôi cứ băn khoăn không biết phải đối mặt như thế nào sao một hồi suy nghỉ mông lung tôi quyết định sẽ giấu Đ tôi biết như vậy là không đúng nhưng sao tôi không thể làm gì khác được, có lẽ ông trời đã quyết định cho cuộc đời của tôi…
Reng reng reng tiếng điện thoại trong chiếc quần kaki vang lên thì từng nhịp, dừng xe xuống bên lề đường, nhìn vào đt thì thấy Đ đang gọi tôi…
– Alo – tôi tỏ ra bình thản…
– Đ nè qua nhà tôi đi có chuyện gắp lánh…
– Có chuyện gì vậy Đ – tôi hoảng hốt…
– Thì qua nhanh đi – em hối thúc tôi…
Phóng trên con chiến mã, tôi phi thẳng đến nhà em. Tôi nhấn chuông 1 tiếng 2 tiếng rồi 3 tiếng em bước ra trong bộ quần áo khá khêu rợi, ở nhà hình như em không mặc áo ngực, 2 đầu ti hiện ra trên cái áo lụa mỏng manh…
– Tới rồi hả zô nhà đi…
– Ừm…
Dắt chiếc xe vào nhà em, ngồi phịch xuống ghế…
– Kêu M qua có chuyện gì thía pé iu – tôi trêu em…
– Pé cái đầu ông, có công chuyện mới được à – cái giọng đanh đá nhìn dễ ghét…
– Không phải, tại hồi nãy trong đt Đ làm ghê quá tưởng Đ bị gì không à…
– Hì hì, nói zị mới chịu qua chứ zì – em chu cái mỏ nhọn hoắt lên…
Tôi nhón người hên cắn vào môi em một cái, cái mùi cam con động lại trên môi em, có lẽ là vừa uống cam vắt xong đây, em đẩy tôi ra…
– Đừng vậy mà, ông hải có nhà kìa ổng thấy thì chết – má em ửng đỏ lên…
– Hehe zờ chắc ổng đang ngủ trưa rồi…
– 2 Đứa bây nói gì tao đấy – tiếng ông hải vọng ra từ trên gác…
– Có gì đâu – em chối bây bẩy…
– Thôi khỏi nói, tao nhìn thấy hết rồi, có tao trong nhà mà còn thế này nữa, không có ở nhà không biết có chuyện gì nữa đây – ổng cười ẩn ý…
Em ngồi tựa sát vào tôi, vẻ mặt đầy bối rối, em thỏ thẻ vào tai tôi…
– Ngồi ở đây nha, Đ lên thay đồ rồi mình đi lên đồi chơi – em cười hi hí…
– Cho lên với, ở đây sợ lắm – tôi cười ranh ma…
– Hứ… mơ đi cưng – em tán nhẹ vào mặt tôi chạy lạch bạch lên phòng…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Xong rồi nè mình đi thôi, vẫn chiếc quần jean ngắn ngủn, cái áo rộng thùng thình nhìn sao mà te ku quá…
– Đi thôi M – em kéo tôi ngồi dậy…
– Ừm đi đâu giờ – tôi hỏi em…
– Lên đồi chơi chứ đâu…
– Nhưng chiều rồi mà…
– Chiều mới đẹp chứ, mà đi bộ nha cho nó lãng mạn…
– Úi trời… ok lun đi bộ…
Nắm tay nhau, trên con phố chiều, ánh nắng ấm áp đua nhau xuyên qua những tán cây xanh, gió nhè nhẹ khung cảnh nào nó tạo ra một khung cảnh lãng mạn, rơi khổi khu phố, chúng tôi bắt đầu bước từng lên ngọn đồi thơ mộng nơi chúng tôi nói lời yêu nhau và cũng là nơi tôi đã làm chuyện thật tồi tệ đối với em…
– Oa OA mát quá đi – em reo lên trong sự thích thú…
– Mệt gần chết chứ mát gì – người tôi mỏi nhừ vì phải leo lên ngọn đồi chết tiệt này…
– Thôi đừng có nhõng nhẽo mà thương thương – em chu cái mỏ đáng ghét ra…
Nhìn em mà tôi không còn tí mệt nào nửa, con người trở nên hưng phấn nhưng tôi cảm thấy thật đáng xấu hổ trước tình cảm chân thật của em, lòng tôi bây giờ nó cũng giống như những đám mấy đen trên đầu tôi… rào rào mưa đột ngột chúc xuống đầu chúng tôi, em nắm lấy tay tôi trong làn mưa bất tận bổng em reo lên…
– Lại đó đi có căn nhà kìa…
Phía xa xa là một căn nhà củ kỳ đã bị bỏ hoang từ rất lâu, hít một hơi thật sâu đẩy cánh cửa mục nát vào bên trong là một khoảng đất trống rộng lớn, mạng nhện dăng đầy khách nơi…
– Hắt xì – tiếng em vang vọng cả ngôi nhà…
– Lạnh à cởi đồ ra đi không khéo bị cảm mất…
– Nhưng mà nhưng mà – em đỏ mặt…
– Không ai thèm dòm đâu – tôi đẩy cửa ra ngoài…
Cơn gió lạnh buốt, những giọt mưa cứ rơi xuống ngày càng nặng hạt, những giọt mưa bay thẳng vào mặt tôi làm rát cả mặt, có tiếng đẩy cửa ra tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên tôi…
– Anh vào đi – em thỏ thẻ vào tay tôi…
– Nhưng mà – tôi không muốn vào trong, vì dục vọng của tôi sẽ làm hại em mất…
– Không nhưng nhị gì hết, anh bệnh rồi thì ai quan tâm đến em – em nũng nịu cặp má ửng hồng lên…
Tôi quay người lại, tôi suýt bật ngửa khi trên người em chỉ con mỗi bộ đồ lót màu hồng dịu dàng, tôi ngồi dậy bước vào trong.
– Cởi đồ ra đi – em ngượng ngùng nhìn tôi…
Trút bỏ tất cả trên người tôi nằm xuống cạnh em, 2 chúng tôi quấn chặt vào nhau hơi ấm từ 2 cơ thể hòa làm một…
– Anh có yêu em không – em thỏ thẻ vào tai tôi…
– Anh lúc nào cũng yêu em hết – những lời nói sao mà dễ dàng nói ra như vậy…
– Anh có lừa dối em không – em nhìn tôi trìu mến…
– Tất nhiên là không rồi – 2 chúng tôi nhìn nhau…
Sự dục vọng đã lấn át đi tình yêu của tôi dành cho em, và điều gì đến rồi cũng đã đến mưa vẫn còn nặng hạt không khí se lạnh… chúng tôi lại càng siết chặt nhau hơn trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn…