Chạy trốn

Chương 50



Phần 50

Gió thổi rít từng cơn se lạnh, nhưng cái không gian lạnh te đó đang dần dần bị phá vỡ bởi cuộc thác loạn đêm nay, không biết thằng nào gan cùng mình ôm nguyên dàn loa vào mở, ông hiệu trưởng biết thì xuối suối vàng thác loạn luôn, tụi nó loay hoay một chút thì cũng đã mờ được, tiếng nhạc dần dần vang lên theo từng giọt mồ hôi nhễ nhại, từng tiếng bass đầp thùng thùng khiến tim như muốn vỡ ra trăm ngàn mảnh, tưởng chừng cô sẽ ngăn lại bọn nó nhưng sự thật là cô còn ủng hộ nữa mới ghê chứ.

Bùm… bùm… chát… chát… bùm… xèn. Tiếng nhạc vang lên dồn dập từng hồi, lúc này thằng nào thằng nãy cũng có men trong người bởi thằng điên nào đem rượt vô, và các bác đã biết đã xỉn thì không có phải ngại ngùng gì cả, cả đám nhũng nhảy theo từng nhịp nhạc vang dội, thằng thành xung quá nên đập banh cả mấy cái chạy bên cạnh và lôi kéo dân chơi thác loạn vào, nhỏ đứng cạnh tôi nhúng nhảy theo từng âm bass nặng trịch, tôi nhìn nhỏ mà cười không ngớt đơn giản là cái bộ dạng của nhỏ bây giờ dễ thương cực kỳ cộng thêm cái mặt ngố ngố nữa ai nhìn không cười mới là lạ. Tôi nhảy nhót một hồi thì cũng rụng rời chân tay nên nằm tựa vào một góc nhìn bọn nó thác loạn tiếp tục, gió thổi rít từng cơn lạnh te vào người, nhưng bầu không khí ấm áp này nó đã đánh tan đi cái không khí lạnh lẽo ngoài kia, nhỏ quyên ngồi cái phịch xuống nhìn tôi cười mỉm.

– Vui quá à – nhỏ cười khì…
– Ừ – tôi đáp nhẹ…

Tựa mình vào góc tránh khỏi ánh mắt tìm kiếm của thằng tiến với thằng thành.

– Địt mẹ ra đây nhanh coi – thằng thành hét lên…
– Thôi tao mệt quá mày… ơi… – tôi lắc đầu co người lại…
– Nhanh mày lẹ coi, mới chút mà mệt hả…
– Thôi tao không ra đâu mệt quá…

Tiếng nhạc vẫn thùng thình theo không gian không nghĩ, những âm bass nặng trịt cứ vang lên văng vẳng, tôi thì cứ nằm lì trong góc. Bọn nó kéo lê ra một hồi thì cũng nản tống cho tôi một đạp rồi thác loạn típ, vừa bò vào trong góc tưởng chừng thì đã thoát, nhưng không phải nó lại kéo tới cùng đồng bọn lần này có cả nhỏ mỹ anh với nhỏ hương nữa.

Đang ngơ ngác nhìn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì… 4 thằng bay vô kéo chân tay tôi phành ra, còn mấy đứa con gái còn lại lột đò tôi, ụ móa lần này bị show hàng trước bàn dân thiên hạ, chúng nó áp bức một hồi tôi chỉ còn mỗi cái quần xà lỏn trong gió, ôi má ơi những cặp mắt săm soi nhìn ngay thẳng và hạ bộ tôi, tôi lập tức che ngay của quý liền.

Bọn kia thì cầm cái quần tôi rêu rao khắp trại (không biết anh em nào gặp tình trạng đó chưa) tôi chết đứng vì nhục nhã, mấy nhỏ kia thì ôm mặt cười khúc khích ôi thôi sao cuối năm mà con toàn gặp gì thế này, tự dưng mấy mẹ nào ở trại nào bu cứng ngắc nhìn tôi như thể sinh vật lạ, nói thật với mấy bác lúc đó có cái lỗ nào là em chui xuống luôn rồi, tay bệnh mặt hé hé nhìn tôi cười hí hí, nhục nhã quá, kiểu này chắc mai mốt hết dám ra đường luôn rồi. Thác loạn thêm một chút nữa thì đích thân bác hiệu trưởng xuống dẹp loạn, tâm trạng mệt lã lừ nằm bẹp xuống nền nhìn lên, trước mắt tôi lúc này là nguyên một bầu trời đầy sau, (nóc trại bị sập rồi) lang man một chút thì nhỏ hương nằm kế bên tôi nhìn cười mỉm…

– Ngủ đi nhìn gì? – Tôi hỏi…
– Hông buồn ngủ – nhỏ nói…
– Ừ…
– Nhìn sexy quá à – nhỏ cười khì khì…
– Kệ tui ngủ đi mệt quá…

Nói rồi tôi quay sang một bên ôm mỹ anh ngủ, nhỏ mệt lừ nên đã ngủ từ lâu, lúc này trong trại chỉ còn tôi với nhỏ hương, nhỏ quyên là còn thức, đang nằm một hồi thêu thêu, thì hư… không biết đứa nào chơi mất dạy vậy trời, chơi nguyên cái đầu gối vào lưng tôi, tôi nhăn nhó gịm chặt răng lại tránh làm nhỏ thức. Quay sang nhìn thì con nhỏ hương gịm chặt mắt lại nhưng vẫn bụm miệng cười. Móa cái con nhỏ này ngủ không ngủ mà toàn phá phách.

– Quánh nữa thì đừng có trách nghe…

Vừa quay xong thì hư… thêm một cú nữa ngay lưng đau nhói, bực mình quá tôi quay lại vả vào đít nhỏ một cái bóp, nhỏ la á lên một tiếng khiến mỹ anh giật mình thức, nhỏ nheo mắt lên nhấp nhái nhìn tôi hỏi…

– Gì zạ chồng… – nhỏ dụi dụi mắt…
– Hông có gì đâu ngủ đi…
– Ừm nhưng chồng ôm vợ đi – nhỏ xích vào trong lòng tôi…
– Ừ…

Ôm siết nhỏ vào lòng, lòn tay bóp đích nhỏ hương một cái rồi ngủ đến tận sáng…

– Xì xì… thức… chồng thức thức nhanh coi – tiếng ai đó văng vẳng bên tai tôi…

Từng cơn gió se lạnh khẽ luồn lách qua mọi ngóc ngác vào người tôi, khiến tôi co người lại, từng hạt nắng yếu ớt buông người chạm xuống đất, tôi bật dậy nheo mắt nhìn nhỏ ngáp dài một tiếng…

– Gì zạ…
– Thức dọn dẹp ùi yk zìa…
– Ừ…

Lòm cồm ngồi dậy sọt cái quần vào rồi dọn dẹp, nguyên một bải chiến trận lạn đã khắp mặt đất nhìn mà phát ngán, nhưng cũng phải dọn dẹp thôi toàn là do tụi tôi bầy ra chứ ai, lồm cồm một tí rồi cũng xong, và tôi chở nhỏ nhà và bắt đầu những ngày nghỉ lễ tết êm đềm…

– Chồng ghi địa chỉ cho vợ yk – nhỏ nói…
– Địa chỉ gì, vợ tới nhà chồng quài còn hỏi địa chỉ gì nữa – tôi quay sang hỏi nhỏ…
– Hông địa chỉ nhà thật cơ…
– À… mà hỏi chi zậy…
– Bộ có chuyện mới được biết sau, con trai gì đâu mà hông dẫn bạn gái về nhà ra mắt gì hết – nhỏ phụng phịu nói…
– Hì… nè… xxxxx – tôi đọc cho nhỏ gi…

Lại lang thang với nhỏ trên con đường đầy nắng ấm, nhỏ tựa đầu vào tôi, nhỏ lại im lặng chắt là nhủ gục rồi đây, tối qua quậy quá trời mà không mệt sau được, tôi kéo tay nhỏ lòn trước đặt trước bụng, đơn giản tôi không muốn nhỏ té và cũng muốn nắm chặt tay nhỏ thêm một lần vì chiều là tôi về nhà rồi mười bữa nữa mới lên đây để ở cạnh nhỏ. Từng dòng người qua lại nhộn nhịp, họ tất bật dọn dẹp nhà cửa để đón năm mới nhìn lại bản thân thì tôi cũng sắp về nhà rồi chứ có phải ăn tết một mình đâu à. Chạy rong ruổi trong những cơn nắng nhẹ một lúc thì cuối cùng tôi cũng tới nhà nhỏ, cầm tay nhỏ tôi lắc mạnh một cái rồi nói.

– Tới nhà rồi, vô trỏng mà ngủ – tôi nói…

Nhỏ chùi mặt vô lưng tôi rồi nói với cái giọng mệt lừ…

– Bít ời mà, thôi vợ vào à, nhưng chồng hứa là nhớ lên sớm nha, vợ nhớ chồng lắm… – nhỏ nói…
– Ừ hứa mà…

Nhỏ khuất bóng dần sau cánh cổng to kia, tôi cười nhẹ một cái rồi chạy vút về nhà, vặn cái vòi sen ra từng dòng nước lạnh te kia chạy dài phủ khắp cả cơ thể, tắm rửa sạch sẽ xong tôi bước ra thay lấy bộ đồ tinh tươm và đi về nhà…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

… Những ngày tết sau xong sắt…

Lướt nhẹ con xe của mình trong cơn gió mùa xuân se lạnh, thả mình theo từng hạt nắng yếu ớt để về nhà, đã gần 4 tháng tôi không về nhà rồi chắc bây giờ ở dưới thay đổi nhiều lắm rồi, không biết ba mẹ giờ có khoẽ không nữa, còn cả cô em bạo lực của tôi. Nghĩ đến căn nhà đó là tôi lại tự cười thầm tuy có hơi náo nhiệt một chút nhưng dù sao đó vẫn là nơi che chở tôi trước sóng gió của cuộc đời, và nâng đỡ tôi khi tôi vấp ngã.

Hôm nay đã là 27 tết vậy còn 3 ngày nữa đã bước sang năm mới rồi, phải về nhà thật nhanh để kêu mẹ sắm đồ mới mới được. Nghĩ nhiêu đó thôi là tôi lại ngập tràn hạnh phúc… tôi đề gas tăng tốc tiếng thẳng về nhà nơi mái ấm của tôi… sao gần lận lỗi 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cái biển XXX chào mừng quý khách… đã hiện ra trước mắt tôi một gần, quê hương ơi ta về rồi đây, từng làn gió mát rượi cứ thẳng tập vào mặt tôi đau rát, chạy thêm một chút nữa thì tôi cũng đã đến cánh cửa của mái ấm.

– Mẹ ơi… ra mở cửa… – tôi nói vọng vào…

Tiếng bước chân ngày một gần đến tôi “cạch” tôi nhìn vào ơ… không phải mẹ mà là nhỏ em tôi, đứa em gái bé bỏng của tôi.

– A… anh hai về – nó bay lại ôm lấy tôi…
– Xuỳ xuỳ… nghẹt thở quá – tôi đẩy nó ra…
– Vô nhà đi anh… – từ cái lần đó nó kêu tôi bằng anh nhiều hơn…
– Biết rồi… ba mẹ đâu rồi – tôi hỏi nó…
– Ra chợ mua đồ rồi, mà anh hai lên ngủ cho khoẽ y – nó nói…
– Ừ vậy chừng nào ba mẹ về lên kêu nghen…

Tôi bước lọc cọc lên căn phòng của mình… từng bật cầu thang cứ ngày lùi dần về sau lưng và trước mắt tôi bây giờ là cánh cửa phòng của mình, đẩy nhẹ cánh cửa này vào nơi chất chứa biết bao nhiêu kỷ niệm với những người con gái tôi yêu. Lột bồ đồ dài quăng cái bẹp xuống đất tôi nhúng nhẫy một lúc rồi bay lên giường trong trạng thái chỉ còn duy nhất cái quần sịp trên người, mắt tôi dường như không còn sức lực nữa, và nó đưa tôi chìm sâu vào giấc ngủ nơi có những kỹ niệm uà về…

Tíc ta tíc tắc… tiếng quay cót của chiếc đồng hồ vẫn vang đều đều trên đầu tủ, một thứ gì đó ngồi đè ngang bụng tôi ngiến tôi khó thở, tôi quờ quạng lung tung một chút thì chát… chắt bốp vốp…

– Anh hai dậy, mẹ kêu xuống kià – tiếng con em vang lên…
– Hã… oâ. A… a. A. D… mẹ kêu xuống à – tôi ngáp dài…
– Ừm… nhanh đi, nhớ mặc quần vô đó…

Nó nói rồi chạy đi cười tũm tĩm, tôi thì ngơ ngác nhìn nó, lãng nhác có mặc quần đà. N. G… quàn. G. G… mà… ơ sặc… phải đúng là có mặc quần nhưng quần này là quần sịp… ôi thôi nhục nhã thế hả trời, tôi bước lại tủ áo lấy ngay cái quần đùi rồi chạy lọc cọc xuống nhà để gặp mẹ…

– Về rồi đó hả thằng chó con – mẹ cười…
– Dạ con về hồi trưa – tôi cười…
– Ừ… lại chào ba mày rồi lại đây ăn cơm…

Tôi bước chậm rãi lại chỗ ba lễ phép nói…

– Dạ mời ba ăn cơm – tôi nói…
– Uã… về hồi nào vậy mạy – ba giật mình quay lại nhìn tôi…
– Dạ hồi trưa…
– Ừ… thôi ăn cơm tí cha con mình nói chuyện sao…

Ngồi phịch xuống ghế ăn măm cơm nóng hổi do người phụ nữ tần tảo trong gia đình này nấu, đúng là cho dù ăn món ngon đến cỡ nào thì cũng không bằng món ăn mà chính mẹ mình nói và cả không khí ấm áp của ngôi nhà này nữa. Ăn cơm xong tôi ngồi nói chuyện với ba, ngồi nói chuyện gẫn nữa tiếng đồng hồ thì cũng chủ yếu là mấy chuyện học hành… phù… Cuối cùng thì cũng xong tôi vừa định lang mang lên phòng ngủ thì điện thoại tôi run lên bần bật từng hồi.

– Alo địt mẹ về đéo nói ai mạy – tiếng thằng tuấn văng vẳng lên…
– Ừ sorry mài tại tao mệt quá – tôi thở dài…
– Rãnh không ra cà phê tí mày, có tụi thằng đạt nữa này – nó nói…
– Ừ… tao ta liền.

Chạy tót lên phòng sỏ cái áo 3 lỗ và chạy xuống lấy xe.

– Con đi đâu nữa vậy – mẹ tôi hỏi…
– Dạ đi gặp tụi thằng tuấn – tôi nói…
– Ừ… nhớ về sớm nghe mạy…

Vi vút trên con xì po của mình lượn lách khắp phố phường, chỉ mới bốn tháng trôi qua mà nơi đây thay đổi nhiều quá, nhiều tòa nhà băt đầu mọc hơn nhiều hơn và nhất là mấy em gái cũng xinh hơn, lả lướt một mình trong dòng người nhộn nhịp thì cũng đến điểm hẹn…

– Ê địt mẹ lâuu zị mạy – thằng đạt la lên…
– Mẹ tại giờ nhiều đứa đẹp quá – tôi nói…
– Má mê gái dữ dội vậy mạy – nó la oai oải…
– Ừ… mẹ mày.

Ngồi tàm xàm ba láp tán phét với tụi nó một lúc thì thằng tuấn đề xuất…

– Nhậu nhẹt đi mày ơi – nó la…
– Ok tới luôn mày…

3 xe… tống 3 lượn lách trên con phố đêm một lúc thế là tới quán nhậu, rượu cấn rồi cả bia vào (không biết anh em nào uống kiểu đó chưa, chứ bữa đó là nó vật em gần chết luôn thưa các bác)… từng hơi men nồng nặc cứ luyến quyến khắp người tôi, tôi cưỡi con xe của mình mà trước mắt cứ mờ mờ ảo ảo tí nữa là tôi đâm đầu vào cột điện luôn rồi, cuối cùng lê lết thì cũng về tới nhà, vừa lên được tới phòng là chạy ngay vào phòng vệ sinh móc họng ối sà sà, nằm vật vã trên giường một lúc thì cũng ngủ…

3 ngày lặn lẽ trôi qua trong sự yên bình bởi mái ấm gia đình, bóng đêm lả lướt mọi ngóc ngách trên phố, tôi đang vi vu trên con xe của mình sau trận bảo bạt mạng với tụi bạn, vừa chạy vừa hát vu vơ vài câu hát quen thuộc, tôi thắng cái két trước cửa nhà, mỡ nhẹ cánh cửa nhà ra là nguyên luồng không khí kỳ lạ bao vây lấy tôi, con nhỏ em nhìn tôi cười khúc khích tiến gần lại nói…

– Anh ghê lắm nha…

Nó nói xong rồi chạy lên lầu bỏ lại tôi ngơ ngác, ba tôi hôm nay cũng lạ phết cứ nhìn vui vui sau ấy ba nhìn tôi cười mỉm thở dài.

– Mày hơn ba mày rồi đó – ơ cái gì thế này…

Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì mẹ chỉ tay lên lầu thì, ô mai gốt… nhỏ hương, nhỏ quyên và cả nhỏ mỹ anh đang đứng trên lầu nhìn tôi cười khúc khích…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Tôi đứng nhìn ngơ ngác bất động, cái gì thế này, sao ba con nhỏ lại đến nhà tôi tưởng chừng những ngày lễ tết này là quá bình yên với tôi nhưng có lẽ giấc mộng tan theo cơn gió lạnh rồi, kiểu này chắc tôi không còn sống sót qua 5 ngày tết quá trời ơi. Thôi im bặt người trong nụ cười khúc khích của mấy nhỏ mẹ nhìn tôi mỉm cười ẩn ý tôi thì vẫn ngơ ngác.

– Mày giỏi nhỉ, dám dẫn bạn gái về nhà luôn, mà dẫn lần 3 đứa nữa về mới ghê, mày ghê gớm thật – mẹ nghiêm giọng…
– Co… n… co. N… n. N… – tôi lắp bắp…
– Mà mấy đứa có chỗ chưa – mẹ quay lên nhìn nhỏ…
– Dạ… chưa cô, con xuống là đến nhà luôn – nhỏ quyên nói…
– Ừ… nếu mấy đứa hông ngại thì ở đại nhà cô đi, qua tết rồi về cũng được – mẹ ơi, sao mẹ nỡ lòng nào làm thế hả mẹ…
– Dạ… – cả 3 đứa dạ ngọt xớt…
– Mà trong mấy đứa, đứa nào là bạn gái của thằng chó con này – mẹ cười tủm tỉm…

Nhỏ im phắt, chắc là sợ đây sợ mẹ biết rồi hỏi này hỏi nọ chứ gì, mà kể cũng lạ mọi ngày nhỏ hạnh hạ tôi gần chết, ai cũng không sợ vậy mà lúc này bây giờ ngoan hiền dễ sợ…

– Đừng nói là cả 3 đứa luôn nghe – mẹ há hốc…

Tôi chưa kịp hoàn hồn thì nhận lấy thêm một lần nữa, cả 3 đứa cười khì khì rồi nói…

– Dạ đúng… rồi… cơ…

CLGT đùa hả trời, tôi đứng đần ra, mắt mở to mồm há rộng nhìn, mẹ tôi cũng chẳng khá hơn mẹ nhìn tôi rồi hét lên…

– Cái gì…

Ô mai chúa tết nhất rồi mà còn giỡn với con hả trời, sau rắc rối cứ đeo bám tôi hoài vậy trời, lúc này 3 tôi đang đung đưa trên cái võng cũng phải bật dậy nhìn tôi cười khằn khặc, nhỏ em thì bay lầu xuống nhìn tôi ôm bụng cười khằng khặc.

– Mà mấy đứa tối nay ở nhà đón giao thừa với cô nha, còn thằng chó con này quải bị lên phòng cho mấy đứa con gái coi…

Ôi thôi rồi thằng con yêu của mẹ mà mẹ đối xữ con như vậy sao hả mẹ, từ một thằng con trai cưng của nhà giờ lại trở thành một thằng cu li, ôi cuộc đời đúng là lên voi xuống chó mà, ấm ức một lúc thì cũng phải xách đồ lên cho mấy nhỏ, không biết mấy con nhỏ này đem theo cái giống gì mà nặng kinh khủng xách lên tới phòng mà muốn xụi cái tay luôn, vừa đi lọc cọc thì tôi hỏi…

– Sao vợ xuống đây – tôi hỏi…
– Về trển hông có gì chơi hết, với lại nhớ chồng quá nên trốn luôn – nhỏ mỹ anh nói…
– Sặc… mà còn Hương với Quyên sao xuống đây nữa – tôi hỏi…
– Ừm thì tại bữa đó gặp quyên ở nhà một mình nên rủ đi luôn, còn nhỏ hương thì thích quá nên dẫn theo luôn.

À thì ra là ở nhà chán không có gì làm nên dẫn đồng bọn xuống phá tôi đây mà, mà bây giờ mới để ý nhỏ Quyên nằm bẹp trên giường tôi rồi, còn nhỏ Hương thì cứ nhìn tôi cười khúc khích nãy giờ, không lẽ con nhỏ này đi xe mệt quá, dây thần kinh mệt lộn qua dây điên rồi hả trời. Đặt mấy cái vali cồng kềnh xuống tôi mới nhớ, éc… mấy nhỏ ở phòng tôi vậy thì tôi ở phòng ai hả trời (nhà hông có phòng cho khách mấy bác) đừng nói là bắt tôi ngủ bụi à nha. Đứng lãm nhãm một lúc thì tiếng mẹ gọi vang vọng lên…

– Xuống ăn bánh tét nè mấy con – ôi kêu bằng con luôn… tiêu rồi…

Nhỏ mỹ anh chạy lon ton xuống trước cùng với nhỏ hương, giờ trong căn phòng chỉ còn riêng tôi với nhỏ quyên, bây giờ tôi mới nhìn nhỏ được thật rõ gương mặt nhỏ nhăn nhó lại, có vẽ là đi đường mệt. Tôi nhẹ nhàng tiến lại bên giường vuốt nhẹ mái tóc nhỏ, thì bị nhỏ chụp tay lại hỏi…

– Làm gì đó, thừa lúc người ta ngủ tính làm gì đó – nhỏ ngiến răng…
– À không, coi quyên có sao không thôi – tôi nắm nhẹ đôi bàn tay nhỏ…
– Ừm… thiệt hông… – nhỏ hỏi…
– Thiệt… mà bộ đi đường mệt lắm sao mà nhìn bơ phờ quá vậy – tôi hỏi…
– Ừm cũng mệt một chút – nhỏ nói…
– Ừ mệt thì nằm nghỉ chút đi, để minh đi pha nước cam cho uống…

Nói rồi tôi kéo cái mền đắp ngang ngực nhỏ và bước ra ngoài, khép nhẹ cánh cửa lại tránh gió ùa vào khiến nhỏ lạnh tôi lại bước lọc cọc xuống nhà, vừa xuống là tôi cảm nhận được cái không khí ấm áp lan tỏa khắp người, không khí nhộn nhịp hẵn lên bở 5 người phụ nữ đang bàn tán xôn xao trước phòng khách, mới có gặp nhau chưa được 30 phút nữa là mấy người này đã thân nhau như tự thuở nào rồi. Ba nằm trên cái võng đung đưa theo tiếng cót két và thỉnh thoảng cười phá lên khi nghe câu chuyện của họ, tôi lướt qua bước xuống nhà bếp lục đục để pha nước cam cho nhỏ…

Bưng ly nước cam trên tay vừa mới pha xong bước ra trước thì tôi đã gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của mấy nhỏ.

– Có tận 5 người giới tính nữ trong nhà này mà pha có một li là sao hả – nhỏ em tôi nói…

Oài biết trước là nó sẽ nói câu đó mà nên tôi đã pha sẵn 5 li rồi, không là phải lục đục pha nữa rồi.

– Còn nguyên ca ở đằng sau kìa chị 2 – tôi thở dài…
– Hì hì có thế chứ, dị đi lấy nhanh coi – nó lên giọng…
– Cái gì, có chân tay thì đi lấy ên đi – tôi nói…
– Bộ không biết con gái chân yếu tay mềm sao hả – nó hất cái cằm lên…
– Rồi rồi…

Tôi thở dài quay vào bưng nước ra trong tiếng cười khúc khích của mấy người đó, một tay kẹp hai ly cuối cùng cũng xong, tôi đặt nhẹ xuống bàn thì mẹ đã cười khì…

– Cha cha… ai đây ta có phải con trai yêu tôi của không zị – mẹ trêu tôi…
– Con của mẹ chứ con của ai – tôi thở dài…
– Con trai tôi bây giờ giỏi ghê, chắc tại có bạn gái nên mới vậy, nhớ lúc trước đời nào pha cho bà già này được ly nước cam – mẹ tiếu tục trêu…

Mẹ trêu, còn mấy nhỏ thì bè theo khiến tôi mắt cỡ dễ sợ, mà mẹ nói cũng có phần đúng lúc trước đời nào tôi pha nước cho ai uống đâu. Nói rồi tôi cũng rút mình ra khỏi cái bầu không khí đầy ấp tiếng cười đó bước lên lầu với nhỏ, thật sự lúc đó tôi không biết ai mới là thực sự là bạn gái của mình, nhưng dù sao những hành động đó sẽ bù đấp được chút ít tội lỗi tôi đã gây ra cho nhỏ, “mây đen sẽ giăng kính đầy trời, và sau cơn mưa dai dẵng ấy bầu trời sẽ trở lại vẽ đẹp của nó”.

– Ngủ rồi hả, nước cam nè – tôi lay nhẹ nhỏ…
– Đâu… – nhỏ ngồi dậy nhìn tôi…
– Nè chị 2 – tôi nói…
– Ừm…

Nhỏ nâng nhẹ cốc nước cam và uống, nước cam ngày một chầm chậm rút xuống cho đến cạn cái ly, nhỏ à lên một tiếng rồi cười tít mắt…

– Ngon quá à – sao? Gương mặt nhỏ lúc này đáng yêu đến vậy, mặt dù bao lầm lỗi tôi gây ra nhỏ vẫn đáp lại cho tôi một nụ cười ngọt ngào, một ánh mắt trìu mến…

Minh mày khốn nạn lắm đó mày biết không, mày hãy cố làm tất cả để cho nhỏ vui và hạnh phúc, mặt dù chỉ là một nụ cười mỉm thôi đó mày biết không.

– Khoẽ chưa… xuống nhà dưới đón giao thừa với mấy người ở dưới kìa…
– Ừm…

Nhỏ gật đầu nhẹ rồi chạy lon ton xuống bỏ lại tôi một nụ cười ngây ngô, tôi cười rồi cũng bước xuống dưới nhà. Tưởng chừng nhỏ mệt nên không nói nhưng thật sự đó là một suy nghĩ sai lầm, nhỏ bà 8 còn dữ hơn cái mấy người kia, căn nhà đã náo nhiệt nay còn náo nhiệt hơn khi góp mặt nhỏ… tík… tók… tík… tók… tiếng đồng hồ khẽ nhịp nhàng chạy, không khí bắt đầu nóng cực đồ vì chỉ còn 30s nữa là sang năm mới, cả nhà đếm ngược từng giây một thật to…

30s…

25…

10…

5…

4…

3…

2…

1…

Rầm… Happy New Year… tụi thằng tuấn với thằng đạt đạt cửa bay vào với trên tay lũng lẵng mấy cành mai còn tươi bước vào… và căn nhà đêm nay nó thật sự quá ấm áp sau những ngày xa nhà…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Bọn nó cằm cây mai xong vào nhà tôi rồi chợt xựng lại há hốc mõ nhìn, cả đám kéo tôi lại xàm xì chủ yếu là hỏi về 3 con nhỏ.

– Mấy nhỏ đó là ai vậy mạy – thằng Tuấn sáng mắt lên…
– Bạn tao – tôi nói…
– Đu má… dữ… vậy – cả đám sồn sồn lên…
– Ừ… nhìn thì được chứ đụng vào là tao thiến hết nghe chưa – tôi nghiêm giọng không hiểu sao lúc đó tôi lại nói như vậy…
– Địt… mày định ăn hết 3 đứa lun à, tao thiến mày thì có – thằng đạt chỏ mỏ vô nói.
– Kệ mẹ tao mày… – tôi nghiêm giọng…

Cả đám lại tản ra mặt mài thằng nào thằng nấy cười cười, cười không phải vì vui mừng tết đến, mà cười là vì tạo ấn tượng đẹp với 3 nhỏ thôi chứ tốt làm gì.

– Mấy đứa tới chơi à – mẹ tôi quay ra hỏi…
– Dạ… – cả đám dạ ran…
– Ê có đứa nào biết nhậu nhẹt gì không, ra trước ngồi với chú – chưa thấy ông ba nào như tôi, rủ rê con nít nhậu nhẹt…
– Dạ… thôi… – cả đám giả vờ từ chối…
– Thôi ra đây nhanh lên, em đi lấy anh mấy thùng bia ra nghe – ba quay lại nói với mẹ tôi…
– Ừ… mệt anh quá – mẹ tôi thở dài…

Thế là cả bọn cùng với Ba tôi ra ngoài sân lót miếng cao su trải xuống đất, ngồi bẹp xuống dưới đất trong cái bầu không khí se lạnh của những buổi đầu xuân, từng dòng người hối hả chạy về nhà sau khi đi xem những bông hoa nở rực trời lúc nãy, loáng thoáng một chút sau mẹ tôi cũng bưng mấy món mồi ra, từng ngụm bia đắng ngét trôi sâu vào cổ họng tôi mát lạnh, mới lúc đầu thằng nào cũng khép nẹp nhỏ nhẹ do tại có ba tôi lúc này, nhưng rồi hơi men cấn sâu vào người, gương mặt lúc này của người nào cũng đỏ hết cả lên dưới ánh đèn trước cửa nhà, nhâm nhi thêm một lúc nữa thì người nào cũng say khất, ngước nhìn vào cái đồng hồ thì điểm đúng 2h sáng, mùi men bay lơ đảng trong cơn gió thoang thoảng se lạnh, võ bia lăn lốc khắp sân, lúc này tôi cũng đã nằm bẹp dưới đất, lúc này trước mắt tôi cũng mờ mờ ảo ảo nhưng cũng thấy được là cả đám bọn bạn tôi lê lết trên xe chạy về nhà, ba tôi thì cũng liêu xiêu bước vô nhà bỏ tôi nằm chèm bẹp dưới đất, tôi nằm mà không tài nào ngủ được đơn giản là mặt dù say bí tỉ nhưng cũng phải đập mũôi bẹp bẹp… móa muỗi đâu mà lắm thế này, đang đập muỗi bẹp bẹp thì có một bóng dáng người nhỏ nhắn ngồi xuống bên tôi cười nhẹ…

– Xì xì… nhìn cái bản mặt ngố chưa kìa – người đó cười nhẹ nhàng bên tôi…

Tôi định cố gượng nói nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa vì bây giờ tôi chẳng có thể hoạt động cơ miệng của mình nữa, tôi vẫn chèm bẹp ở đó nhìn lên bầu trời đen lạ kỳ kia, từng đốm sáng trên cái nền đen thâm thẩm đó cứ chớp nháy liên hồi, trở lại với mặt đất thì tôi vẫn nằm say khướt ở đó, người đó cố lay tôi rồi sóc tôi dậy nhưng bịch… tôi ngả người cái bẹp xuống đất chắt có lẽ tôi quá nặng đối với sức của một người con gái, người đó quay trở vào trong nhà, chẳng lẽ đêm nay tôi thả mình vào thiên nhiên sao, nhưng thôi kệ máu nhiều mà làm phướt cho muỗi bớt vậy tiếng bước chân ngày một gần và hình như khoảng 2 3 người thì phải, bóng dáng của “nhỏ” thấp thoáng sau ánh đèn điện mờ tịt, họ sóc tôi dậy và bước vào trong nhà, ngả cái bẹp xuống giường là tôi ngủ luôn chẳng biết gì nữa…

Chương trước Chương tiếp
Loading...